Hệ Thống Đang Cộng Hưởng - Chương 6: Trái cây chín muồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


Hệ Thống Đang Cộng Hưởng


Chương 6: Trái cây chín muồi


Chỗ có trồng trái cây cách hang núi không xa, Chó 16 và Chuột 223 đã khỏi hẳn nên tốc độ cũng không chậm, ba người đi chừng một lát là đã tìm được cây ăn quả rồi.

Thảm thực vật trên tinh cầu này vô cùng tươi tốt, cây cối trong rừng thấp chừng mấy chục mét, cây cối ở những khu sâu trong lại cao toàn trăm mét trở lên không. Thảm thực vật gần hang núi mà dân bản địa sống cũng khá nhỏ, cây ăn quả thấp hơn nhiều so với cây cối trong rừng sâu nhưng cũng cao hơn bốn mươi mét rồi.

Chuột 223 “chít chít” hai tiếng với một cây ăn quả cực lùn rồi lấy hai bàn tay nhỏ lê lết lên trên.

Cậu ta bò lên hơn mười mét rồi đứng hình, bao mười mấy hoa quả màu xanh vào trong túi da thú thúi hoắc quanh eo, gói chặt rồi cẩn thận bò xuống. Cậu ta đi tới trước người Phong Liên Trúc, gỡ miếng túi da thú che chắn duy nhất trên eo rồi hai móng dâng lên trước mặt cậu.

Phong Liên Trúc: “……”

Trái cây chưa chín, túi da thú quá bẩn, bản thân Chuột 223 lại không ngừng thở phà phà ra khiến Phong Liên Trúc suýt nữa muốn cắt bỏ chức năng khứu giác của mình luôn cho xong.

Nhưng Chuột 223 lại cố tình bày ra vẻ mặt chờ mong đó, đôi mắt nhỏ tròn như đậu đen đang sáng lấp lánh.

Cũng may, Chó 16 còn khá linh trí, hắn túm lấy Chuột 223 rồi kéo cậu ta ra sau lưng mình, lấy thân người khô gầy chặn mất Chuột 223 và sợ hãi nói với Phong Liên Trúc: “Vóc dáng của Chuột 223 nhỏ lại không biết leo cây nên chỉ có thể hái được mấy quả chưa chín này, hay cứ để tôi đi thôi.”

Vừa dứt lời hắn đã chọn một gốc cây khá cao, chân tay leo lên một cách vụng về, bò tới hai mươi mét thì suýt nữa đã ngã xuống rồi lại lấy răng cắn lấy một nhánh cây mới miễn cưỡng giữ được thăng bằng.

Phong Liên Trúc: “……”

Bộ dáng của Chó 16 trông cũng không giống như một người biết cách leo cây cho lắm……

Chuột 223 bên kia không muốn lãng phí hoa quả mà mình đã hái, nếu Phong Liên Trúc không cần thì mình cứ ăn luôn thôi. Cậu ta “chít chít chít” rồi “rít rít rít” vừa mếu vừa ăn, chua tới mức hàm dưới không ngừng run rẩy, trông là biết không thể ăn nổi rồi.

Phong Liên Trúc biết rõ thân là NPC cấp thấp nên chỉ số thông minh của mình cũng không cao, nhưng xem ra Chuột 223 còn chưa đuổi kịp mình nữa.

Chó 16 bò tới hơn ba mươi mét cao, đỉnh nhánh cây thật sự quá nhỏ nên hắn không thể leo tiếp nữa, hai chân câu chặt lấy một cành khô thô to, đôi tay chộp nhanh lấy mấy quả rồi dùng miếng lá lớn tìm được ở đằng trước để bao lấy chúng.

Sau khi bỏ đầy một miếng lá, hắn buộc đại lại lá cây, bẻ một cành cây mềm khác rồi cột bậy đống trái dại tới trước người mình.

Bò xuống quả nhiên khó hơn so với bò lên, Chó 16 rất sợ, hàm răng cũng nhe bự ra, chiếc đuôi to màu xám trăng đang xõa tung cũng hơi run mà rũ xuống khỏi túi da thú bên hông hắn.

Trên chân hắn không có giày nên phải dùng móng nhọn bấu lấy thân cây, nhưng điều này cũng rất khó.

Một con nhện lớn chừng nắm tay lặng lẽ bung mấy cái chân của mình ra từ một thân cây khác rồi lấy răng hung hăng gặm lên cẳng chân của Chó 16.

Chân của Chó 16 co lại một cái, cơn đau khiến hắn không bấu vào thân cây nữa mà ngã xuống từ trên độ cao hai mươi mét.

Phong Liên Trúc nãy giờ vẫn luôn để ý tới Chó 16 nhẹ chấm mũi chân một phát, một nhánh cây hơi ẩm ướt bay lên, nó xuyên qua túi da thú của Chó 16 rồi cắm thẳng vào trong thân cây. Lúc này Chó 16 đã rơi xuống vị trí cách mặt đất hai mét, sau khi bị nhánh cây móc trúng, độ cao còn lại chỉ là một chuyện nhỏ đối với hắn, đủ để hắn tự cứu mình.

Chỉ là quả dại bị cột trước ngực hắn đã sớm bay ra và rớt xuống đất, bẹp nát hết trơn luôn.

Trong rừng cây, cây cối nằm ở dưới đáy khó thể nhận được ánh nắng mặt trời, chỉ có hoa quả trên cao mới có thể chín tới. Chó 16 bò cao hơn so với Chuột 223, mấy trái hắn ngắt được chỉ là nửa xanh nửa đỏ, nhưng cũng chưa chín muồi.

Phong Liên Trúc nhớ tới trái cây để ở trước cửa hang vừa nãy cũng nửa chín như thế, kết hợp với biểu hiện của hai người trước mắt, biết là dân bản địa không thể bò tới đỉnh của mấy cây có trái chín muồi nên mới đi ăn mấy quả chua lè như thế.

Cậu hơi hít vào, cơ thể nhảy nhẹ lên tới độ cao mười mét như không có trọng lượng gì tới nơi, tốc độ bay yếu dần, Phong Liên Trúc đạp nhẹ lên thân cây, mượn lực để bay tiếp lên trên.

Lúc đi ngang qua con nhện đã tấn công Chó 16 kia, Phong Liên Trúc thuận tay vẫy ống tay áo, vô số lá cây xoay tròn và dán quanh người nó, chỉ trong nửa giây đó mà con nhện màu đen đó đã cứng đờ mà rơi xuống bên cạnh Chó 16 và chết hẳn luôn rồi.

Chó 16 vội vàng xé mở cơ thể của con nhện, một chiếc bọt bóng nhỏ nhảy ra từ trong bụng nó, hắn bóp nát bọt bóng rồi đắp chất lỏng trong đó lên miệng vết thương trên cẳng chân. Chỗ bị con nhện cắn khi nãy bây giờ đã biến thành màu tím đen, sau khi bôi chất lỏng lên thì có máu đen trào ra ngay. Chó 16 dùng sức bóp nó trong chốc lát, màu máu đen dần nhạt đi, cho tới khi nó khôi phục thành màu đỏ tươi, Chó 16 mới thở phào nhẹ nhõm.

Độc tính của loài nhện này rất mạnh, bị cắn thì sẽ nhanh chóng bỏ mạng, họ có rất nhiều người bạn đã chết dưới nọc độc của nó. Nếu không thể giết chết con nhện và tìm được giải dược trong cơ thể của nó thì nhất định phải nhanh chóng chém đứt cẳng chân này.

May thay……

Lúc này, Phong Liên Trúc lên xuống mấy cái mà đã bay tới đỉnh cao 50 mét, cậu đặt một chân trên một phiến lá nhưng lại đứng vững trên ngọn cây luôn. Ngọn gió trên cao thổi bay làn tóc dài của cậu, cả người rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Bàn tay nhỏ của Chuột 223 ghì chặt nửa quả còn lại, khóe miệng chảy nước miếng bị vị chua kích thích ra, cậu ta ngẩng cao đầu lên, mũi chân hơi nhón, miễn cưỡng thấy được Phong Liên Trúc từ khe hở cũng tán lá.

Cậu ta “chít chít” hai tiếng, nước mắt cũng quên chảy, vừa xem Phong Liên Trúc vừa dùng răng cửa gặm hai phát lên trái cây, lần này ngay cả vị chua cũng không cảm giác được.

Phong Liên Trúc không có kỹ năng tay áo “vô hạn như đất trời” các kiểu nên cũng không định đựng hoa quả bằng quần áo, cậu dứt khoát tung ra hai chiêu sắc như đao mà chặt bỏ hai nhánh nhiều trái nhất, mỗi tay cầm một nhánh rồi nhảy xuống.

Cậu nhẹ nhàng không nhanh không chậm bay xuống như một cọng lông chim, trên nhánh cây trong tay là hoa quả mà đám người Chó 16 lâu rồi chưa thấy được, trên mỗi nhánh cây cực lớn toàn có hơn cả trăm trái chín muồi không thôi.

Chó 16 là chủng tộc ăn thịt, trái cây cũng không phải món chính của hắn, hắn vẫn có thể giữ vững nét bình tĩnh nhưng Chuột 223 thì không. Cậu ta là chủng tộc ăn tạp, đói tới mức nóng nảy thì ngay cả thân cây cũng ăn được, cặp răng cửa to đùng bị đánh gãy cũng có thể mọc dài lại. Cậu ta vừa thấy có nhiều trái cây đỏ chín như vậy mà đã kích động đến nỗi kêu chóe lên và chạy vòng quanh Phong Liên Trúc rồi.

Chỉ số thông minh của cậu ta khá thấp, uy nghiêm của vảy rồng không mấy hiệu quả đối với Chuột 223, thấy Phong Liên Trúc không làm tổn thương đến mình nên cậu ta nhanh chóng buông lỏng cảnh giác.

Chó 16 thì không giống vậy, hơi thở của một con thú lớn khiến hắn luôn thấy nơm nớp lo sợ, trước sau gì cũng không dám tới quá gần Phong Liên Trúc hết.

Phong Liên Trúc tính ra số quả để bổ sung yêu cầu linh khí của mình, sau khi gỡ mười mấy trái xuống thì vẫy tay, nhánh cây bay lên và ngừng lại bên chân Chó 16.

“Ngài đang… ban đống thức ăn này cho chúng tôi sao?” Chó 16 hỏi.

Phong Liên Trúc gật đầu, đương nhiên cậu vẫn phải đáp lại phần trái cây đã ăn của dân bản địa rồi, huống hồ nhiệm vụ của cậu là trợ giúp họ thoát khỏi cảnh nghèo khó nữa mà.

Chuột 223 đã hiểu, cậu ta cưỡi lên nhánh cây, hai bàn tay nhỏ lướt qua rồi nhanh chóng đựng đầy cả túi da thú. Cậu ta cầm một trái bằng một tay, sau khi gặm xuống thì mắt sáng lên hẳn, ngọt quá!

“Cảm ơn lòng hào phóng của ngài ạ.” Chó 16 cực kỳ lễ phép hành lễ với Phong Liên Trúc rồi mới tìm một vài miếng lá bự, bó hết đống hoa quả vào và vác ở trên lưng.

Hắn không ăn uống gì, thân thể lại gầy, vác trái cây lên lưng mà cả người hơi lung lay, quả nhiên là không đủ sức mạnh.

Phong Liên Trúc đưa cho hắn một quả, Chó 16 lắc đầu: “Tôi là chủng tộc ăn thịt, ăn quả dại chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sinh mạng thôi, muốn bổ sung thể lực thì cần phải ăn thịt ạ.”

Ừ, ngay cả mấy người thử thức ăn ngon trong game cũng toàn thích ăn thịt thôi.

Dáng người của Phong Liên Trúc lóe lên, hóa thành một vệt bóng màu xanh lá rồi biến mất trước mắt Chó 16 và Chuột 223.

Chuột 223 thấy Phong Liên Trúc đi rồi mà luống cuống nhìn về phía Chó 16. Chó 16 xoa đầu cậu ta nói: “Kirates đại nhân không tấn công chúng ta là đã rất tốt rồi, quay về thôi.”

Chuột 223 kêu “chít chít” về hướng mà Phong Liên Trúc đã biến mất, trên mặt là một vẻ cô đơn, lấy răng cửa to đùng gặm xuống cánh tay của Chó 16, rũ đầu trở lại chỗ ở với hắn.

Lúc này, đám dân khỏe mạnh vốn đi săn thú đã trở lại, vài người còn có thêm mấy vết thương mới nữa, vết thương dữ tợn mang đến ý nghĩa là sẽ lại có vài người tử vong vì sốt cao và mất quá nhiều máu nữa.

Họ nhìn đám người bị thương đã khỏi hẳn đang kích động nói về vị đại nhân thần bí kia. Có người suy đoán Chó 16 và Chuột 223 có lẽ đã bị rồng Kirates mang đi làm đồ ăn rồi. Họ có nghe được truyền thuyết rồng Kirates ở viện mồ côi, sinh vật đáng sợ này thứ gì cũng ăn hết, nghe bảo mấy ngàn năm trước, nửa vì sao được đặt làm căn cứ quân sự của Liên Minh đã bị một con rồng Kirates khổng lồ nuốt ực bằng một ngụm, chẳng một ai trong căn cứ đóng quân sống sót được hết.

Mọi người ở đây lắm mồm lắm miệng mặc niệm cho hai người, Chó 16 và Chuột 223 đã mang thức ăn trở về mà lại nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của họ, Chuột 223 tức giận kêu lên hai tiếng còn Chó 16 thì lại trầm tĩnh bảo: “Lúc vừa tới tinh cầu này, chúng ta suýt nữa đã bị thú hoang ăn mất, chúng ta đã sống sót bằng cách nào thế?”

Mọi người lặng im.

Lúc ấy, họ tuyệt vọng khóc kêu, không ai cho rằng mình vẫn có thể may mắn tồn tại dưới mấy đợt tấn công của muôn thú cả.

Đúng lúc này, từ trong một ngọn núi cao xa xa truyền tới một tiếng rống giận rung trời, bầy thú lật đật nhũn chân dưới uy nghiêm của rồng, từng con rồi lại từng con nằm sấp xuống, có con còn trực tiếp chết đi vì lỗ tai đã chảy máu dưới áp lực của âm thanh nữa.

Đó là tiếng hô đủ để tạo nên lốc xoáy và sóng thần của rồng Kirates —— giống loài mạnh nhất Tinh hệ Xanh Thẳm.

Còn họ thì lại sống sót và thoi thóp cho tới hôm nay dưới âm thanh đủ để xé ách trời đất này.

Tác giả có lời muốn nói:

Rồng béo: Thoải mái kêu lên một tiếng sau khi tỉnh ngủ, lăn qua một cái, sờ đồng vàng một cái rồi lại ngủ tiếp.

Bầy thú:……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN