Hệ Thống Đang Cộng Hưởng
Chương 8: Bắt đầu giúp đỡ người nghèo
Khuyết điểm duy nhất của nó là —— yêu cầu mười nghìn điểm.
Con rồng kia dám xài lố hai chục nghìn điểm, Phong Liên Trúc lại không có can đảm đó. Đối với NPC mà nói, hai từ “mai sau” này quá mức xa xỉ, cậu không có mai sau để tiêu hao quá mức.
Từ chối lời nhắc nhở xài lố mức điểm, Phong Liên Trúc chọn mua quyển sách đó.
Hệ thống sẽ không cung cấp kho chứa cho người chơi, sau khi mua xong, quyển sách tự động xuất hiện trên tay Phong Liên Trúc, dân bản địa dưới tán cây chẳng mấy tò mò gì về quyển sách bỗng nhiên xuất hiện này cả.
Căn cứ vào tư liệu lịch sử được ghi chép lại hiện có của loài người, trước mắt kích thước rồng Kirates lớn nhất mà họ đã quan sát được có thể so sánh với một vệ tinh với đường kính tới 4000 km, những nhà nghiên cứu về sinh học định nghĩa rồng Kirates là quái thú bậc vũ trụ. Nhưng loài sinh vật này cố tình lại có thể hóa thành hình người, trong cơ thể chúng cũng có không gian nén. Từ trong sách giáo khoa sinh học, đừng quá bất ngờ nếu một con rồng Kirates móc một tòa nhà cao tầng từ đâu đó ra vì không gian trong cơ thể của chúng có thể chứa cả thành phố luôn mà.
<Những Kiến Thức Cơ Bản Về Ngôn Ngữ Tinh Tế Thông Dụng> được biên soạn để phối hợp với hệ thống ngôn ngữ của Phong Liên Trúc, có chú thích phát âm pinyin và bảng đối chiếu với Tiếng Trung, điểm giống nhau trong cách phát âm cũng như ngữ pháp giữa ngôn ngữ tinh tế thông dụng và tiếng Trung, nhờ có quyển sách này, Phong Liên Trúc mới có thể nhanh chóng nắm vững một vài từ thường dùng và đã bắt đầu giao lưu đơn giản được với dân bản địa rồi.
Hiểu rõ hết cả quyển sách này thì sẽ chiếm dụng 20% bộ nhớ của Phong Liên Trúc, cậu tạm thời không định học hết đâu. Phong Liên Trúc có thể hiểu được lời nói của dân bản địa thông qua hệ thống phiên dịch, cậu chỉ cần lật sách để tìm cách biểu đạt ý của mình thôi, vừa nói xong là cậu cắt bỏ dữ liệu và tin tức vừa xuất hiện ngay, làm vậy sẽ không chiếm dụng bộ nhớ, đương nhiên như thế thì cậu cũng mãi không thể học được thứ tiếng này luôn.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, cậu sẽ trở về game, chấp hành nhiệm vụ tiếp theo thuộc về mình và không cần phải tiêu hao bộ nhớ với nhiệm vụ tạm thời này nữa.
Điểm số và tiền bạc trước mắt của Phong Liên Trúc cũng khá thiếu thốn. Cậu thân là NPC nên không có thói quen tiêu tiền mua sắm gì. Đối với cậu mà nói, không có tiền là một chuyện có thể khắc phục. Ngược lại, tình huống tỉ lệ chiếm dụng bộ nhớ chạm tới đường cảnh báo cao lại khiến cho Phong Liên Trúc khá khó xử, cậu cần phải tính toán tỉ mỉ và thường quét sạch những tin tức không cần thiết thì mới có thể lưu lại những thứ mình không muốn quên đi.
Một khi tỉ lệ chiếm dụng bộ nhớ cao tới 95%, cậu sẽ bị ép phục hồi lại cài đặt khi vừa xuất xưởng. Những thứ mà cậu nhớ kỹ trước đó như mùi hương, điều khiển tình cảm và nhận thức về thế giới sẽ bị quét sạch hết, dù có nhận lại được tin tức đó thì cũng không phải là cách hiểu ban đầu của cậu.
Phong Liên Trúc tra được lời mình muốn nói từ trong sách, cậu thầm đọc thuộc lòng hai lần trong lòng rồi mới khép sách lại và nói với dân bản địa ở bên dưới: “Sau khi ăn xong, tắm rửa, dọn sạch sẽ.”
Phát âm của cậu có chút kỳ quái nhưng cũng không cản trở để dân bản địa hiểu được. Lúc này, phần lớn người đã ăn xong, họ vuốt bụng vừa lòng nằm trên mặt đất, còn có vài người không kiềm chế được mà lăn đầy trên đất và chà chà đằng sau lưng bằng những hòn đó nhỏ dưới đất, trên người của phân nửa những người này toàn có vảy và đuôi thật dài, trông hơi giống như thằn lằn.
Sau khi nghe thấy Phong Liên Trúc bảo, mọi người nhanh chóng đứng dậy, tự động xếp thành hai hàng rồi cùng nhau hô vang: “Vâng!”
Nghe cực giống như mấy học sinh nghe lời biết điều.
Chó 16 lại giống như một tên lớp trưởng, hắn ra lệnh cho người còn ăn ăn nhanh cho xong, người đã ăn rồi thì chia thành ba tổ, một tổ múc nước, một tổ nấu nước, một tổ thì gom thức ăn còn lại và dọn dẹp rác rưới.
Hành động có trật tự như thế khiến Phong Liên Trúc lại nhớ đến các người chơi đánh Boss trong game một lần nữa, một suy nghĩ mơ hồ dần thành hình trong đầu cậu.
Trải nghiệm duy nhất trong sự nghiệp game của Phong Liên Trúc là bị người chơi giết chết, giật trang bị, cướp vật liệu, lấy đồng vàng, tặng kinh nghiệm, sống lại rồi lại bị đánh chết, một vòng tuần hoàn cứ thế lặp đi lặp lại, buồn tẻ và đơn điệu lắm. “Giúp đỡ người nghèo” là một từ vượt qua phạm vi nhận biết của NPC, trừ lời nhắn lại có nhắc đến những chuyện “tuyệt đối không” của Béo Kirates ra, Phong Liên Trúc chẳng có tí đầu mối gì về vụ này cả.
Nhưng chắc chắn một điều là nếu Béo Kirates có thể hoàn thành nhiệm vụ giúp đỡ người nghèo, hệ thống sẽ không phái Phong Liên Trúc tới Tinh hệ Xanh Thẳm làm gì rồi.
Phong Liên Trúc vẫn không hiểu rõ vì sao hệ thống lại bảo rằng cậu là kí chủ xứng đội hợp với Béo Kirates nhất nữa, sức mạnh của rồng béo khủng khiếp như vậy, quả thật thích hợp với những khiêu chiến vượt cấp này nọ, nhưng vì sao Phong Liên Trúc lại thích hợp đi “giúp đỡ người nghèo” chứ?
Nhất định là có điều gì đó mà Phong Liên Trúc có thể làm được nhưng Béo Kirates thì không.
Đối với Phong Liên Trúc mà nói, chỉ có trải nghiệm trong game mới có thể dùng để tham khảo được thôi.
Quá trình trải nghiệm game của người chơi cơ bản toàn bắt đầu từ hai bàn tay trắng thôi, họ có thể đạt được tiền vàng, đạo cụ và kinh nghiệm bằng cách làm nhiệm vụ đánh quái, rồi từ từ họ cũng trở thành những người chơi giàu có cao tay thôi.
Béo Kirates có thể dùng sức mạnh của mình để đại náo cả <Ngao Du Thái Hư>, Phong Liên Trúc đương nhiên cũng có thể xem dân bản địa này là người chơi trong game, cậu sẽ tuyên bố nhiệm vụ cho họ và để họ làm giàu bằng sức lực cũng như đồng vàng của rồng béo.
“Giàu nghèo” vốn là một khái niệm được dùng để so sánh, so ra với Béo Kirates, cư dân trên Sao Nguyên Thủy là kiểu nghèo hết sức nghèo luôn, nhưng tình cảm và bộ nhớ vô tận trong đại não mà họ có được lại khá tràn trề hơn Phong Liên Trúc nhiều.
“Nếu là tôi, tôi sẽ dùng hết mọi kỹ năng ra để đổi lấy bộ nhớ.” Phong Liên Trúc thầm nghĩ.
“Giàu có” là một kết luận mà bản thân một cá nhân phải tự đưa ra, Phong Liên Trúc không thể quyết định thay cho dân bản địa là họ có giàu hay không được.
Trong quá nhiều rơi vào tình huống tự hỏi – cắt bỏ tự hỏi – lưu lại kết luận của Phong Liên Trúc, dân bản địa đã rửa ráy sạch sẽ, cả đám trở nên trắng tươi, xếp thành hàng dựa theo chiều cao của mình, trông dễ nhìn hơn không ít.
Họ cũng đã rửa sạch áo da thú và khoác chúng lên người, lúc này mặt trời đã lặn về hướng Tây, nhiệt độ đã thấp xuống, người mặc da lông ẩm ướt lạnh tới mức run bần bật.
Cảm giác ấy rất khó chịu, cũng may họ đã quen với kiểu sống như thế rồi, khi ở viện mồ côi của Liên Minh, mỗi ngày của họ toàn như vầy không thôi.
Phong Liên Trúc thấy Chuột 223 lạnh tới mức hai cây răng cửa không ngừng đập vào nhau, cậu không vui mà nhíu mày.
Cậu là NPC thuộc tính mộc, vì không có kỹ năng thuộc tính thủy hay hỏa nên không thể rút nước đi hoặc khiến nước trên da lông bay hơi gì hết, nhưng cậu có thể khống chế một chút gió.
Đây là một kỹ năng phối hợp với “mũi tên trúc”, “gió mạnh” sẽ nâng cao 50% tốc độ của “mũi tên trúc” và khiến người chơi cấp 30 khó mà tránh khỏi đại chiêu của cậu.
“Mũi tên trúc” đã bị hệ thống cắt bỏ nên “gió mạnh” trở thành một kỹ năng vô bổ, vậy mà lúc này lại có thể phát huy tác dụng đây.
Phong Liên Trúc giơ ngón trỏ của tay phải ra và vẽ một vòng nhỏ trên không, gió nhẹ thổi bay lá rụng khô khốc trên mặt đất, lá khô bay lên tới tấp, dưới sự chỉ dẫn của làn gió, chúng vây quanh mọi người đang đứng thẳng và tạo thành một bức tường đầy lá khô.
Nhóm dân bản địa khẩn trương nhìn những miếng lá đang dần bao vây lấy mình, mọi người tự hỏi không biết mình đang gặp chuyện gì nên trong lòng thấp thỏm, cái đuôi ngắn của Thỏ 98 nhát gan không kiềm chế được mà run rẩy.
Một làn gió mượn một đống đám lửa nho nhỏ từ chỗ lửa trại nướng thịt vừa rồi, những đốm lửa lấm tấm chiếu lên bức tường đầy lá khô, gió giúp lửa nổi, tất cả lá khô bốc cháy hết lên trong nháy mắt, bức tường ấm cao tới ba mét khoanh chặt lại mọi người.
Sắp, sắp bị thiêu chết rồi hả? Chó 16 nghe thấy tiếng khóc không thể cưỡng lại truyền tới từ phía sau, tầm mắt của hắn xuyên qua ngọn lửa quấn chặt lên người trên ngọn cây, vết thương đã kết vảy trên cẳng thẳng mơ hồ co rút đau đớn.
Người này đã trị liệu miệng vết thương cho hắn và đã cứu được mọi người, bây giờ người này sẽ thiêu chết họ thật sao? Hắn không tin.
Chó 16 nhìn Kirates đại nhân mở tay phải và làm ra một động tác ép xuống dưới, theo động tác của cậu, bức tường ấm quanh người tắt mất ngay lập tức, chỉ còn lại từng đợt sóng nhiệt mà thôi.
Ngón trỏ của Phong Liên Trúc chỉ xuống dưới, cậu làm ra một động tác xoay tròn, làn gió đã được ngọn lửa ủ nóng vây quanh đám người Chó 16, sau hai, ba vòng, quần áo trên người họ đã khô ráo, có người tóc cũng tỏa mùi cháy này nọ luôn.
Thấy mọi người không còn lạnh nữa, Phong Liên Trúc tùy tay ép làn gió nóng này xuống rồi ném nó vào con sông bên cạnh cùng với ngọn lửa đã bị áp chế.
Sóng nhiệt tan đi, ngọn gió lúc hoàng hôn không hề khiến họ phát run mà lại mang tới một tia mát mẻ.
Mọi người giật mình ngẩng đầu nhìn về phía Phong Liên Trúc, dường như vị Kirates đại nhân này thật sự không có ý làm tổn thương họ đâu.
Đôi mắt của Chó 16 và Chuột 223 càng sáng ngời hơn, cả hai vẫn luôn đuổi theo bóng dáng của Phong Liên Trúc.
Phong Liên Trúc cực kỳ vừa lòng với trải nghiệm kỹ năng này, “gió mạnh” chỉ có thể thổi bay vật thể nặng dưới 100g thôi, cơ bản không có tác dụng gây thương tổn gì hết, nó chỉ được xài để hỗ trợ cho kỹ năng khác thôi. Bây giờ xem ra, “gió mạnh” sẽ trở nên vô dụng nếu mất đi “mũi tên trúc” trong chiến đấu, nhưng trong đời sống thì vẫn rất thực dụng nhé.
Mở <Những Kiến Thức Cơ Bản Về Ngôn Ngữ Tinh Tế Thông Dụng> ra và tìm được lời mình muốn nói, Phong Liên Trúc buông sách bảo: “Có nhiệm vụ, cho các người, hoàn thành, khen thưởng.”
Sau khi cậu gian nan nói ra những lời này xong, Chó 16 lập tức nói: “Hai năm trước ngài đã cứu lấy tính mạng của chúng tôi, bây giờ lại cho đồ ăn và chữa thương cho chúng tôi nữa, chúng tôi phải làm việc cho ngài chứ không cần khen thưởng gì đâu ạ.”
Phong Liên Trúc không đi khuyên đám người Chó 16 này làm gì, điều này cần phải tra sách phiên dịch, thôi phiền lắm.
Cậu lạnh lùng lướt qua mặt mày của đám dân bản địa, nói: “Biết chữ không?”
“Liên Minh có quy định bắt buộc phải đi học, trẻ vị thành niên trước 18 tuổi phải học những môn cơ bản trong chương trình giáo dục, nếu viện mồ côi sẵn lòng gánh vác học phí thì cũng có thể học cao nữa, chúng tôi ai cũng biết chữ hết ạ.” Chó 16 giải thích.
Liên Minh? Bắt học phải đi học? Viện mồ côi? Những danh từ xa lạ làm Phong Liên Trúc cảm thấy khó hiểu, nhưng cậu không có bộ nhớ để hỏi chuyện này, nếu mọi người đã biết chữ thì mọi chuyện sẽ dễ làm rồi.
Phong Liên Trúc duỗi tay chỉ lên trời: “Liên lạc, với hải tặc, ai biết?”
Bây giờ biện pháp đơn giản nhất là đi mua vật liệu và kiến thức từ tinh cầu Hải Tặc dựa theo lời của Béo Kirates, Phong Liên Trúc không rõ cách liên lạc như thế nào cho lắm, nhưng cậu có cách của mình.
Dân bản địa sẽ làm nhiệm vụ kết nối; điều Phong Liên Trúc phải làm là trả tiền cho hải tặc, tiền của Béo Kirates.
Cậu sẽ phân chia đồng vàng trong hang núi dưới hình thức khen thưởng, nhóm dân bản địa sẽ tự mua lấy nguồn tài nguyên mà mình cần tới rồi lấy đống tài nguyên đó để xây dựng Sao Nguyên Thủy.
Cái này gọi là… bang phái nhỉ? Phong Liên Trúc ngập ngừng thầm nghĩ, hình như người chơi trong game cũng thường gọi những nơi mà tập thể tụ lại là bang phái hay gì ấy.
Tác giả có lời muốn nói:
Rồng béo trong núi: Úi, ngứa lưng quá đi, đống đồng vàng nằm hết ở nhà rồi, mấy đồng vàng cướp được từ mấy bang phái kia cũng bị hệ thống tịch thu mấy tiêu luôn, hết cách rồi, lấy ngọn núi này ra để gãi lưng thôi chứ sao giờ.
“Ầm ầm”, núi sụp, mô hình của bản đồ vừa mới xây xong tạch rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!