Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi
Chương 191: - An Dương ký (12)
Edit: Min
“Khởi bẩm hoàng thượng, Tiết đại tướng quân gϊếŧ chóc quá nhiều nên linh hồn của những người đã chết mới biến thành sát khí quấn lấy ngài ấy. Nếu không giải trừ sát khí này thì không chỉ không tốt cho Tiết đại tướng quân, mà còn sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của quốc gia Đại Yến ta cùng an nguy của bá tánh.” Từ chân nhân vẻ mặt nghiêm túc và giọng điệu gấp gáp nói “Nếu như không nhanh chóng giải trừ sát khí thì chỉ sợ là sẽ còn mang đến tai hoạ lớn!”
“Tiết tướng quân là công thần của Đại Yến ta, đánh lui Nam Man bảo vệ yên bình một cõi biên giới của Đại Yến ta, và cũng làm cho bá tánh Đại Yến và trẫm có thể ngủ ngon giấc. Mặc kệ thế nào thì Đại Yến ta cũng không thể mất đi khanh ấy được.” Hoàng đế cũng là vẻ mặt nghiêm túc và lo lắng nói “Chân nhân có biện pháp nào phá giải sát khí mà có thể để Tiết tướng quân không có việc gì, lại có thể ngăn cản tai hoạ giáng xuống không.”
Tiết Thừa Vũ mặt không cảm xúc đứng đó xem kịch, như thể bầu không khí nghiêm túc và việc đang thảo luận không có quan hệ với y vậy. Y đang chờ xem hoàng đế cùng cái tên chân nhân này rốt cuộc là muốn diễn cái gì.
“Hôm nay bần đạo tiến cung tất nhiên là đã có biện pháp có thể giải trừ sát khí, chỉ là…….” Từ chân nhân bộ dáng do dự nói “Chỉ là biện pháp này có chút quá khó khăn…….”
“Lúc này mặc kệ là biện pháp gì, chỉ cần có thể thì đều phải thử một lần, Từ chân nhân cứ nói đi.” Hoàng đế nói.
“Muốn giải trừ sát khí trên người Tiết tướng quân thì cần phải có một người được thần linh công nhận giúp ngài ấy dẫn sát khí đi, sau đó lại tiến hành tinh lọc.” Từ chân nhân nghiêm trang nói giúp Tô Hoài lời kịch đã được chuẩn bị sẵn.
“Ai là người được thần linh công nhận?” Hoàng đế hỏi.
“Người được thần linh công nhận là người có thể băng qua biển lửa mà không bị thương, và có thể dẫn hàng trăm con chim bay vòng quanh ca hát.” Từ chân nhân nói.
“Thân thể phàm trần thì làm sao có thể băng qua biển lửa mà không bị thương được? Lại làm sao có thể khiến hàng trăm con chim không hiểu tiếng người bay vòng quanh?” Hoàng đế cau mày, có chút buồn rầu nói “Nói như vậy là không thể giải trừ sát khí của Tiết tướng quân sao?”
“Hay là hoàng thượng chiêu cáo thiên hạ để tìm kiếm người có thể làm được hai việc này đi. Thế nhưng chỉ có ba ngày mà thôi, qua này ba ngày thì thời gian sẽ không còn không kịp nữa. Hơn nữa người này phải là giống cái thì mới có thể nhận được sự công nhận của thần linh.”
“Cũng chỉ có thể như thế.” Hoàng đế hạ lệnh nói “Truyền ý chỉ của trẫm, chiêu cáo thiên hạ, trong vòng ba ngày phải tìm được người có thể giúp Tiết tướng quân giải trừ sát khí.”
“Vậy bần đạo xin phép về Nguy Sơn để làm chuẩn bị.” Từ chân nhân hành lễ nói.
“Đi đi.” Hoàng đế nói.
An Nam Vương và Tiết Thừa Vũ xem được kịch hay mà vẫn không nói một câu nào, mọi chuyện đều là hoàng đế tự biên tự diễn quyết định tất cả. Văn võ bá quan cũng chỉ có thể phối hợp làm diễn viên quần chúng, và cũng chờ xem kết quả cuối cùng của vở kịch này sẽ như thế nào mà thôi.
Ngày hôm sau Tiết Thừa Vũ đi ra ngoài một chuyến, vừa về phủ là thấy Cảnh Dương đang ngồi trước bàn chơi đùa với một đống chai lọ.
Tiết Thừa Vũ đặt một cái hộp gỗ lên bàn rồi ngồi xuống nhìn đống chai lọ nói “Có mấy thứ này thì em có thể không bị lửa đốt và có thể gọi tới hàng trăm con chim sao?”
“Đương nhiên.” Cảnh Dương chắc chắn nói, cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục phối chế mấy cái chai đó.
“Nếu không nắm chắc thì đừng làm, lỡ như bị thương thì sao?” Tiết Thừa Vũ rất không yên tâm nói “Cứ để bọn họ tự mình biểu diễn vở kịch này đi, phụ thân và ta cũng đã bố trí gần xong rồi, không lâu nữa là có thể động thủ. Dù bọn họ có diễn kiểu gì thì kết quả cuối cùng cũng sẽ giống nhau thôi.”
“Đương nhiên là kết quả sẽ có điểm khác biệt, bây giờ có rất nhiều bá tánh đều tin rằng ngươi thật sự có sát khí. Nếu không làm cho bá tánh cảm thấy sát khí của ngươi đã được giải trừ thì rất có thể sẽ chôn tai hoạ ngầm về sau.” Cảnh Dương nói “Phần lớn dân chúng bình thường đều chỉ cần có thể sống yên bình qua ngày mà thôi, sẽ không quan tâm ai làm hoàng đế đâu. Hơn nữa so với hoàng đế thì bọn họ càng tin phục trời cao hơn, cho nên ta mới muốn các bá tánh cảm thấy người Tô gia không thể làm hoàng đế ý của là trời cao.”
“Vậy lỡ như em bị lửa đốt…….” Tiết Thừa Vũ có thể không quan tâm bất cứ chuyện gì, nhưng chỉ có an toàn của Cảnh Dương là không thể không quan tâm.
“Yên tâm đi, nếu không nắm chắc thì ta sẽ không cậy mạnh mà làm đâu.” Cảnh Dương tràn đầy tự tin nói “Ta còn muốn nhân cơ hội này dạy cho Tô Hoài một bài học, nếu không thì ta sẽ không thể giải trừ được mối thù này của mình.”
Tiết Thừa Vũ im lặng một lúc rồi đẩy hộp gỗ tới trước mặt Cảnh Dương nói “Đến lúc đó em hãy đeo cái này lên đi.”
“Thứ gì vậy?” Cảnh Dương nghi hoặc nhìn y, sau đó mở hộp gỗ ra.
Cảnh Dương lấy ra một thứ giống như mặt nạ ở trong hộp gỗ, nhưng chẳng qua xúc cảm lại rất giống da người thật.
“Đây là mặt nạ da người à?” Cảnh Dương hỏi.
“Ừ, em dán cái này lên thì không cần phải bôi đen mặt nữa, cũng không ai có thể nhận ra em.” Tiết Thừa Vũ nói.
Cảnh Dương dùng hai ngón tay cầm mặt nạ da người, vẻ mặt ghét bỏ nói “Cái này không phải là làm từ da người thật đó chứ.”
“Đương nhiên là không phải.” Tiết Thừa Vũ bất đắc dĩ nói, sao y có thể để Cảnh Dương dùng da người thật được.
“Ồ.” Lúc này Cảnh Dương mới yên lòng mà bắt đầu cẩn thận nghiên cứu tấm mặt nạ da người kia, cũng đứng dậy đi đến trước gương dán lên thử.
Cảnh Dương dán mặt nạ da người lên mặt, phát hiện đúng là không nhìn ra diện mạo ban đầu của mình thật. Mặc dù sau khi dán mặt nạ lên thì bộ dáng của hắn cũng trở nên bình thường rất nhiều, nhưng so với tô lên mặt một đống đốm đen thì tốt hơn nhiều. Sao hắn không nghĩ đến dùng thứ này sớm hơn nhỉ? Dùng hệ thống lục soát một chút thì hắn cũng có thể tự mình làm mà.
Cảnh Dương đi qua ngồi lên đùi của Tiết Thừa Vũ, nhìn y nói “Thế nào? Có nhận ra ta không?”
“Đương nhiên là ta nhận ra rồi, nhưng người khác thì nhất định sẽ không nhận ra.” Tiết Thừa Vũ nhéo cằm Cảnh Dương nói.
“Vậy ngươi nói xem, ngươi có cảm giác với gương mặt thật của ta hay là gương mặt hiện tại hả?” Cảnh Dương cố ý đào hố cho y nhảy.
“Chỉ cần là em, mặc kệ biến thành bộ dáng gì thì ta cũng đều có cảm giác.” Tiết Thừa Vũ kéo tay hắn ấn lên giữa hai chân mình “Không tin thì em sờ đi.”
“Lưu manh!” Cảnh Dương đỏ mặt, nhanh chóng rút về tay muốn đứng lên, nhưng lại bị Tiết Thừa Vũ ôm eo không thoát được, hắn giãy giụa nói “Đừng làm loạn, ta còn chưa có làm xong đâu.”
Tiết Thừa Vũ ôm chặt Cảnh Dương trong ngực dùng sức hôn môi, hôn đủ rồi sờ đủ rồi mới thả hắn đứng dậy.
Ba ngày đã trôi qua, đến ngày thứ tư thì trên phiến đá dưới tế đàn Nguy Sơn có một con đường dài ba mươi thước lát bằng than củi đang cháy bừng bừng.
Ngày hôm nay không chỉ có mặt tất cả văn võ bá quan mà còn có rất nhiều bá tánh đến, tình cảnh còn náo nhiệt hơn lễ tế trời ba năm một lần nữa.
Sau khi biết được điều kiện để được thần linh công nhận thì có rất nhiều người sẵn sàng liều mạng muốn thử một lần. Nếu có thể thành công, không những có thể cứu Tiết Thừa Vũ mà còn có thể trở thành người được thần linh công nhận nữa, biết đâu vận mệnh từ nay về sau sẽ thay đổi thì sao.
Cho nên có không ít giống cái đang được các đạo sĩ tập trung lại chờ đi qua biển lửa kia. Nhưng khi những người vốn đang ôm tâm trạng bất chấp tất cả ở rất xa cũng cảm thụ được sóng nhiệt như thiêu đốt cùng ngọn lửa rất cao, trong lòng không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
Hôm nay hoàng đế lấy lý do thân thể không khoẻ nên không xuất hiện, chẳng qua Thái Tử và Tô Hoài đều tới.
Tô Hoài bước ra từ trong kiệu, hắn chậm rãi đi đến trước mặt Tiết Thừa Vũ và nhìn y với ánh mắt trìu mến, nói “Thế tử là chiến thần không thể thiếu của Đại Yến ta, cũng là vì bình an của bá tánh Đại Yến nên mới gϊếŧ binh lính Nam Man mà bị sát khí quấn thân. Ta làm Đế Khanh của Đại Yến được hưởng thụ tôn vinh, nhưng lại chưa từng làm điều gì cho các bá tánh. Nếu hôm nay ta đi qua biển lửa này có thể làm trời cao cảm động và nhận được sự công nhận của thần linh giải trừ sát khí cho thế tử, thì với tư cách là Đế Khanh của Đại Yến, ta đã không hưởng thụ sự tôn vinh này một cách vô ích.”
Tô Hoài nói rất trìu mến động lòng người, nhưng Tiết Thừa Vũ thì vẫn là khuôn mặt không cảm xúc, cũng không có ý định trả lời hắn. Thời gian yên lặng quá dài làm Tô Hoài không khỏi có chút xấu hổ.
Từ chân nhân tiến lên đánh vỡ cái không khí xấu hổ này “Đế Khanh có thể nghĩ như vậy là tốt. Tuy thân phận của Đế Khanh tôn quý nhưng dù sao vẫn thân thể phàm trần. Nếu thần linh không công nhận mà tùy tiện đi qua biển lửa, rất có thể sẽ bị thiêu chết.”
“Chân nhân không cần khuyên ta, ta đã quyết định rồi.” Tô Hoài nói với Từ chân nhân xong lại nhìn Tiết Thừa Vũ, trong ánh mắt tràn ngập kiên định cùng tình cảm “Vì thế tử, cho dù có bị thiêu chết thì ta cũng tuyệt đối không hối hận. Nếu ông trời rủ lòng thương để ta đi qua biển lửa này, cũng chứng minh ta với thế tử là duyên phận trời cao chú định, nên ta càng muốn thử.”
“Nếu Đế Khanh thật sự nhận được sự công nhận của thần linh, có thể trợ giúp thế tử giải trừ sát khí, nhưng mà biện pháp giải trừ sát khí…….” Từ chân nhân dừng một chút rồi nói “E là sẽ làm trong sạch của Đế Khanh…….”
“Ngay cả mạng sống ta cũng không để ý thì còn để ý trong sạch gì. Chỉ cần có thể giúp được thế tử, ta tuyệt không hối hận.” Tô Hoài có chút ngượng ngùng nói “Ta tin……, thế tử không phải là người tuyệt tình, cho dù, cho dù không còn trong sạch, ta cũng nguyện ý.”
Từ chân nhân hết nhìn Tô Hoài lại nhìn Tiết Thừa Vũ, thấy bộ dáng Tô Hoài tình sâu nghĩa nặng như thế, cộng thêm một gương mặt đẹp như vậy mà Tiết Thừa Vũ vẫn không hề dao động, hắn đành phải nói tiếp “Nếu Đế Khanh đã quyết định rồi, vậy cứ thử xem sao. Bần đạo còn có hai câu muốn dặn dò Đế Khanh, lúc đi qua biển lửa thì trong lòng nhất định phải thành kính. Đem tâm nguyện khẩn thiết nhất của ngài truyền đạt đến trời cao thì mới có thể cảm động thần linh.”
“Đa tạ chân nhân chỉ điểm.” Tô Hoài nói xong liền đi thẳng đến con đường đang bốc lửa hừng hực kia.
Các bá tánh thấy Tô Hoài muốn đích thân đi qua biển lửa thì đều vô cùng kinh ngạc. Bởi vì Đế Khanh cao quý như Tô Hoài, vậy mà lại tự mình làm loại chuyện dù không chết nhưng cũng rất có thể sẽ bị thương này, nên bọn họ rất kinh ngạc. Tuy bọn họ không biết tại sao Tô Hoài muốn làm như vậy, nhưng khi nhìn bộ dáng kiên định dứt khoát đi đến con đường lửa của Tô Hoài, bọn họ có chút cảm động.
Mục đích của Tô Hoài là làm Tiết Thừa Vũ cảm động và lấy lòng dân. Mà hơn hết chính là vì muốn tạo nhiều áp lực để ép Tiết Thừa Vũ phải cưới hắn.
“Chờ đã!” Tiết Thừa Vũ cuối cùng cũng lên tiếng sai khi Tô Hoài đã đi được một đoạn.
Tô Hoài cho rằng Tiết Thừa Vũ đã mềm lòng, không nhẫn tâm để mình đi con đường lửa. Thế là quay đầu lại dùng ánh mắt đẫm lệ nhìn về phía Tiết Thừa Vũ.
“Không phiền Đế Khanh đi mạo hiểm.” Tiết Thừa Vũ nói “Nếu là vì giúp ta giải trừ sát khí, thì chuyện này tất nhiên là nên để chính quân tương lai của ta làm.”
Tô Hoài ngẩn người nói “Thế tử có ý gì?”
Tiết Thừa Vũ không trả lời hắn mà đi thẳng đến cổ kiệu đang được vệ binh của y vây quanh, đỡ Cảnh Dương bước ra.
Tô Hoài vừa thấy bộ y phục màu đỏ cùng hành động của Tiết Thừa Vũ, liền biết đây nhất định là người mà hắn đã gặp hôm hắn rơi xuống nước. Nỗi hận ngày đó mình bị cướp nổi bật và vô duyên vô cớ rơi xuống nước lại nảy lên trong lòng, vậy mà hôm nay vẫn muốn đến cướp nổi bật của mình nữa. Mặc dù Tô Hoài hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhớ đến chuyện phải làm hôm nay thì hắn lại không thể nào không lo lắng sẽ bị cướp đi nổi bật.
Tiết Thừa Vũ đỡ Cảnh Dương đi đến trước mặt Từ chân nhân hỏi “Xin hỏi chân nhân, nếu đã nhận được sự công nhận của thần linh rồi, vậy sau đó phải dùng biện pháp gì thì mới có thể giúp ta giải trừ sát khí?”
Từ chân nhân nhìn Cảnh Dương đang mang khăn che mặt, do dự một chút rồi nói với Tiết Thừa Vũ “Người nhận được sự công nhận của thần linh phải ở trong động Linh Tuyền hai ngày, sau đó lại ngâm mình trong nước suối một ngày là có thể giải trừ sát khí.”
“Vậy theo lời của chân nhân thì chuyện này để vị hôn thê của ta làm là thích hợp nhất.” Tiết Thừa Vũ nói.
“Chuyện này…….” Từ chân nhân nói “Không có gì là thích hợp hay không thích hợp cả, chỉ cần có thể đi qua biển lửa và làm hàng trăm con chim bay vòng ca hát là được rồi, thế nhưng……, biển lửa này thật sự rất nguy hiểm.”
“Em sợ không?” Tiết Thừa Vũ nhìn Cảnh Dương hỏi.
“Ta…….” Cảnh Dương vừa mới nói một chữ thì đã bị Tô Hoài cắt ngang.
Min: tui đang tự hỏi là có nên khoá nhà tiếp hay không??(@_@;)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!