Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi - Chương 192: - An Dương ký (13)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi


Chương 192: - An Dương ký (13)


Edit: Min

“Nếu muốn đi qua biển lửa thì ngươi phải đi hết con đường lửa này. Coi như bị lửa thiêu chết ở bên trong cũng không được ra ngoài. Nếu không chính là bất kính với thần linh và phải nhận sự trừng phạt nghiêm khắc.” Tô Hoài tới gần Cảnh Dương, nhìn hắn với ánh mắt khiêu khích và áp bách “Ngươi dám không?!”

“Thế tử là phu quân tương lai của ta, hà cớ gì ta lại không dám cam tâm tình nguyện hi sinh tính mạng của mình chứ?” Cảnh Dương dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn lại rồi nói tiếp “Ai là người định mệnh của thế tử, ta tin rằng ông trời và thần linh đều có công lý của riêng mình, sẽ dựa theo tâm ý của thế tử để chọn người mà họ công nhận.”

“Thế tử,” Cảnh Dương chuyển hướng sang hỏi Tiết Thừa Vũ “Ngài thấy sao?”

Tiết Thừa Vũ nắm tay Cảnh Dương, thâm tình nói “Trước đây em đã cứu ta một lần rồi, ta tin rằng lúc này cũng chỉ có em mới có thể cứu được ta mà thôi.”

Tô Hoài nhìn bộ dáng liếc mắt đưa tình thắm thiết của hai người, lửa giận trong lòng còn bùng lên dữ dội hơn con đường lửa bên cạnh.

Tô Hoài đột nhiên nhớ tới hình như mình đã nhìn thấy đôi mắt của Cảnh Dương ở đâu rồi, không hiểu sao lại có cảm giác rất quen thuộc. Hắn vừa nhớ lại vừa nhìn đôi mắt của Cảnh Dương nói “Có phải trước đây chúng ta đã từng gặp nhau không?”

“Có lẽ là đã gặp, thế nhưng ta bị mất ký ức của trước đây rồi, cho nên không thể nào trả lời câu hỏi này Đế Khanh được.” Cảnh Dương không có trực tiếp phủ nhận.

“Ta lấy thân phận Đế Khanh ra lệnh cho ngươi tháo khăn che mặt xuống.” Tô Hoài rất muốn nhìn xem bộ dáng của người này rốt cuộc là như thế nào, mà hai lần gặp hắn đều mang khăn che mặt.

“Đế Khanh, trước đây ta đã nói là vị hôn thê của ta không thích xuất đầu lộ diện, xin ngài đừng có làm khó người khác!” Tiết Thừa Vũ rất bất mãn nói.

“Ta…….” Tô Hoài nhìn Tiết Thừa Vũ, trong lòng ấm ức đến không nói được. Đường đường là một Đế Khanh mà muốn xem tướng mạo của một người bình thường cũng không được sao?

“Thôi, thế tử, nếu Đế Khanh đã tò mò về diện mạo của ta thì cứ để ngài ấy nhìn đi.” Cảnh Dương giơ tay ngăn cản Tiết Thừa Vũ, sau đó quay đầu lại nói với Tô Hoài “Thật ra cũng không có gì là không thể xem cả. Chẳng qua ta đã là người của thế tử, thể xác và linh hồn đều chỉ thuộc về thế tử, nên mới luôn mang khăn che mặt khi ở bên ngoài. Dù sao ta cũng không có sở thích để người khác xem dung mạo.”

Tô Hoài nghe thấy Cảnh Dương trắng trợn châm chọc mình, hận không thể nhào lên tát Cảnh Dương một bạt tay. Nếu Tiết Thừa Vũ không đứng bên cạnh Cảnh Dương, có khả năng hắn sẽ thật sự làm như vậy rồi. Nhưng khi ở trước mặt Tiết Thừa Vũ, dù bị sỉ nhục thì hắn cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng thôi. Vì hắn cảm thấy làm vậy thì có lẽ vẫn có thể nhận được một chút hảo cảm của Tiết Thừa Vũ.

Cảnh Dương gỡ khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt đang dán mặt nạ da người, nhìn Tô Hoài.

Tô Hoài vốn đang nhìn chằm chằm Cảnh Dương, nhưng khi nhìn thấy dưới lớp khăn che mặt chỉ là một gương mặt bình thường, thì trong lòng lập tức khinh thường. Hắn rất khó hiểu là tại sao Tiết Thừa Vũ sẽ động lòng với một người bình thường như vậy nhưng lại thờ ơ với mình. Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Hoài liền cho rằng vì Cảnh Dương đã cứu Tiết Thừa Vũ nên mới làm cho Tiết Thừa Vũ tràn ngập cảm kích với Cảnh Dương, chứ không hề có tình cảm nào cả.

Suy nghĩ này làm Tô Hoài càng tự tin hơn. Hắn cảm thấy nếu lần này mình trợ giúp Tiết Thừa Vũ giải trừ sát khí, Tiết Thừa Vũ nhất định cũng sẽ tràn ngập cảm kích với mình. Đến lúc đó nếu mình muốn đối phó Cảnh Dương thì quả thực là dễ như trở bàn tay.
Thế là lửa giận cùng sự ghen tị vừa rồi của Tô Hoài đều lập tức biến mất. Hắn thấy Cảnh Dương không còn uy hiếp như trong tưởng tượng của mình nữa. Lần này nếu Cảnh Dương đã chủ động đi con đường lửa thì tốt nhất là bị thiêu chết đi, cho dù không chết thì cũng phải chịu đau đớn.

“Không phải ngươi muốn đi qua biển lửa sao?” Tô Hoài nở nụ mang theo khinh thường rồi nghiêng người nói “Vậy bổn Đế Khanh để ngươi đi trước. Chẳng qua nếu ngươi đắc tội thần linh thì bổn Đế Khanh sẽ không nương tay mà tha cho ngươi đâu.”

Cảnh Dương cười nhạt, nói với Tiết Thừa Vũ “Ta đây đi.”

Tiết Thừa Vũ gật đầu, nhưng bàn tay nắm tay Cảnh Dương lại không buông ra.

Cảnh Dương vất vả lắm mới rút được tay mình ra, sau đó chậm rãi đi đến con đường lửa kia.

Các bá tánh ở hơi xa nên không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ. Thấy người đi con đường lửa lại đột nhiên thay đổi thì trong lòng vẫn có chút nghi hoặc, cảm thấy có phải vì Tô Hoài sợ nên mới đột nhiên không đi nữa hay không.
Ngược lại các đại thần ở gần thì nghe được một ít nội dung. Bọn họ đều thắc mắc Cảnh Dương và Tô Hoài giống như không hề sợ lửa vậy, thế mà lại tranh nhau muốn đi qua biển lửa, nên cũng ôm tâm tư chờ xem kết quả.

Người duy nhất bình tĩnh không hề gợn sóng là Thái Tử bị hoàng đế phái tới làm đại biểu, nhưng vẫn ngồi trên kiệu xem kịch. Từ năm Tô Hoài gϊếŧ An Dương, Thái Tử đã ghi hận Tô Hoài một đoạn thời gian rất dài. Nếu hai người không phải là huynh đệ ruột thịt, có lẽ Thái Tử đã sớm gϊếŧ Tô Hoài rồi. Nhiều năm đã trôi qua, tuy trong lòng Thái Tử không còn hận Tô Hoài như vậy nữa, nhưng tình cảm giữa hai người cũng đã trở nên phai nhạt. Cho nên Tô Hoài có thể đi qua biển lửa hay không, sẽ bị bỏng hay không, thì hắn đều không quan tâm.

Chỉ cần đi từ đầu bên kia đến trước mặt mọi người ở đầu bên này sẽ được xem là hoàn thành.
Cảnh Dương đi theo sau Từ chân nhân vòng đến đầu bên kia của con đường. Giờ phút này con đường lát bằng than lửa đã ở ngay trước mặt, chỉ cần hắn bước lên một bước là có thể đi lên. Than củi đã được đốt đến đỏ bừng, ngọn lửa ước chừng cao ngang đầu gối của hắn.

Cho dù Cảnh Dương đã nhiều lần cam đoan rằng mình sẽ không sao. Nhưng nhìn biển lửa không hề giả kia, Tiết Thừa Vũ vẫn không thể không lo lắng. Y đã sẵn sàng để tùy thời bay lên cứu người rồi.

Tô Hoài nhìn Cảnh Dương, trong ánh mắt đều là sự điên cuồng và ác độc, hắn đang chờ Cảnh Dương phát ra tiếng thét chói tai đau đớn.

Cảnh Dương nhấc chân bước ra bước đầu tiên, bàn chân hắn vừa đạp lên than củi liền phát ra tiếng kẽo kẹt.

Tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn, bọn họ cho rằng Cảnh Dương sẽ kêu thảm thiết, sẽ khóc lóc ngã vào than lửa và ít nhất là sẽ lộ ra dáng vẻ đau đớn không thôi. Nhưng những gì mà bọn họ tưởng tượng đều không có xảy ra, Cảnh Dương đi trong con đường lửa với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, dường như không hề đau đớn chút nào cả.
Trái tim của những người xem cảnh tượng này vốn không tự chủ được treo lên, giờ lại chậm rãi rơi xuống, và cũng bắt đầu cảm thấy kinh ngạc và khó tin. Vậy mà thật sự có người có thể đi trong lửa mà ngay cả y phục cũng không bị đốt cháy, điều này thật sự là quá khiến người ta cảm thấy chấn kinh rồi.

Tô Hoài chậm rãi mở to hai mắt, hắn không ngờ Cảnh Dương có thể bình tĩnh đi trong lửa như thế, hơn nữa còn không bị gì cả. Hắn không biết có phải Cảnh Dương dùng cách giống mình hay không, càng không biết tại sao Cảnh Dương lại có thể làm được như thế. Điều này hoàn toàn không giống như dự đoán của hắn.

Trên núi vốn dĩ sẽ luôn có gió, cho nên những than lửa đó mới cháy mạnh như vậy. Lúc Cảnh Dương đang chậm rãi đi trong lửa thì đột nhiên gió trở nên lớn hơn, ngọn lửa cũng bốc cao hơn. Vạt áo của Cảnh Dương bị gió thổi tung lên, một thân hồng y hợp thành một thể với ngọn lửa, hình ảnh đó khiến ai cũng phải kinh ngạc, hơn nữa còn tưởng là thần tiên hạ phàm thật.
Dung mạo bình thường của Cảnh Dương đã không còn bình thường ở trong mắt những người khác nữa rồi. Đôi mắt tuyệt đẹp của hắn cũng đủ để thu hút mọi sự chú ý. Giờ phút này, vạt áo phất phới và ngọn lửa đong đưa làm hắn trông như thần tiên hạ phàm vậy, khiến người ta không tự chủ được sinh ra lòng kính sợ, và có chút không dám nhìn thẳng vào hình ảnh huyền ảo và tuyệt đẹp này.

Thái Tử vốn không có hứng thú nào, chỉ thuần túy là tới xem kịch, cũng đột nhiên tập trung tinh thần, trừng lớn đôi mắt nhìn Cảnh Dương đang đi trong biển lửa. Trong lòng hắn sinh ra một loại cảm giác rất kỳ lạ, chính là sự động lòng mà sau khi An Dương rời đi đã không còn xuất hiện nữa.

Tiết Thừa Vũ thấy Cảnh Dương đã đi được hơn phân nửa mà vẫn không sao, liền chậm rãi yên tâm. Lúc y không hề lo lắng hay đề phòng dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Cảnh Dương đang đi trong biển lửa, thì hoảng hốt cảm thấy hình ảnh này có chút quen thuộc, giống như đã từng thấy ở đâu rồi vậy.
Một Cảnh Dương chói mắt như thế, đã không cần dựa vào bề ngoài để khiến người ta cảm thấy hắn đẹp hay không nữa. Giờ đây, khí chất và khí thế mà hắn toả ra đều đã chinh phục được tất cả mọi người ở đây. Chẳng qua ngoại trừ Tô Hoài với lòng đố kỵ đang tăng điên cuồng. Lúc này hắn thật sự đang liều mạng cầu nguyện ở trong lòng, hy vọng ngọn lửa có thể đốt Cảnh Dương thành tro tàn, vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này.

Tiết Thừa Vũ bước qua chờ Cảnh Dương đã đi gần xong, sau khi chân của Cảnh Dương rời khỏi than củi đỏ bừng và đạp lên trên phiến đá, y liền nhanh chóng đỡ lấy Cảnh Dương.

Tiết Thừa Vũ vẫn có chút lo lắng, y ôm Cảnh Dương và nhỏ giọng hỏi “Không sao chứ?”

“Không sao.” Cảnh Dương mỉm cười trả lời, ý bảo y có thể an tâm.

Lúc này thì Tiết Thừa Vũ mới hoàn toàn yên tâm, y đỡ Cảnh Dương đi đến trước mặt Từ chân nhân, ngẩng cao đầu hỏi “Chân nhân cảm thấy, đây có tính là được thần linh công nhận không?”
“Chuyện này…….” Khiếp sợ trong lòng Từ chân nhân vẫn chưa biến mất, hắn cũng không ngờ Cảnh Dương sẽ dễ dàng đi qua con đường lửa mà ngay cả y phục cũng không bị đốt như thế. Cho nên đương nhiên là hắn không thể nói không phải. Hắn có chút do dự nhìn Tô Hoài, chỉ có thể nói “Đây hẳn là đã được thần linh công nhận.”

“Hẳn là?!” Tiết Thừa Vũ tăng giọng, trong giọng điệu mang theo bất mãn, hiển nhiên là y rất không hài lòng với câu trả lời của Từ chân nhân.

“Có thể thuận lợi đi qua biển lửa như thế, xác thật là có thần linh che chở.” Trước uy nghiêm của Tiết Thừa Vũ, Từ chân nhân chỉ có thể tăng mạnh giọng điệu nói một cách chắc chắn.

“Nếu đã chứng minh vị hôn thê của ta chính là người được thần linh công nhận, vậy có phải là em ấy đã có thể giúp ta giải trừ sát khí không?” Tiết Thừa Vũ nói.
“…….” Từ chân nhân liếc nhìn Tô Hoài, sau khi nhận được ánh mắt ám chỉ của Tô Hoài liền nói “Lúc này mới hoàn thành một điều kiện là đi qua biển lửa này mà thôi, vẫn chưa làm được hàng trăm con chim bay vòng, nên vẫn chưa thể hoàn toàn xác định là người được thần linh công nhận. Thế nên bần đạo cho rằng, chi bằng cũng để Đế Khanh thử một lần đi. Thêm một người cũng nhiều thêm một cơ hội thành công.”

“Vì thế tử, ta nguyện ý thử một lần đi qua biển lửa này.” Tô Hoài nhìn Tiết Thừa Vũ nói.

Tiết Thừa Vũ không cảm xúc nói “Ngài không cần thử vì ta đâu, ta sẽ không cảm kích ngài. Bởi vì ta chỉ tin vị hôn thê của ta mới là người được thần linh công nhận, và là người định mệnh của ta mà thôi.”

“Thế tử không muốn tiếp thu tâm ý của ta cũng không sao, ta làm tất cả đều là với tư cách mà một Đế Khanh nên làm.” Tô Hoài nhìn Cảnh Dương nói “Vì thế tử và vì bá tánh, ta tuyệt đối sẽ không lừa dối để qua ải, tạo thành tai hoạ không thể cứu vãn.”
Tô Hoài bước lên con đường lửa với vẻ mặt kiên định dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.

Trước đó Tô Hoài đã làm thử nghiệm rồi, hắn biết là có thể sẽ hơi bị bỏng, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Thế nhưng khi nhìn thấy than củi đỏ bừng cùng ngọn lửa cháy cao, thì hắn vẫn không nhịn được mà khiếp sợ. Chẳng qua bởi vì hắn quá mức khẩn trương nên gương mặt không hề có cảm xúc, ngược lại làm hắn trông như rất bình tĩnh.

Tô Hoài đi đến trước con đường lửa, mới bắt đầu mà đã cảm nhận được cảm giác bỏng cháy rồi, chẳng qua vẫn còn ở trong phạm vi có thể chịu đựng được. Hắn cố gắng làm bước chân của mình lớn một chút, tốc độ nhanh một chút để sớm đi xong con đường lửa này. Nhưng chân của hắn càng ngày càng đau, làm mỗi bước đi đều vô cùng gian khổ, tốc độ cũng không thể nào nhanh hơn được nữa.
Mặc dù những người khác vẫn có hơi kinh ngạc khi thấy Tô Hoài cũng đi trong biển lửa mà không bị ngã vào lửa kêu thảm thiết.  Nhưng sau khi xem qua phần của Cảnh Dương, bọn họ đã không còn cảm thấy kinh ngạc cùng khiếp sợ nữa. Bọn họ chỉ cảm thấy, từ khi nào mà đi lại ở trong lửa lại trở nên dễ dàng như vậy chứ, chẳng lẽ này hai người đều không phải là người thường?

Tô Hoài đi càng ngày càng gian nan. Với khoảng cách chỉ có hai ba mươi thước, nếu là sàn nhà bình thường thì chớp mắt là hắn đã đi xong rồi. Nhưng giờ hắn lại có cảm giác gian khổ không nhìn thấy điểm cuối, bởi vì thật sự là quá đau.

Bởi vì Tô Hoài quá đau đớn nên cơ bắp trên mặt bắt đầu vặn vẹo, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh Cảnh Dương đi trong biển lửa vừa rồi. Người quan sát đều cảm thấy hắn đã không thể chịu nổi nữa, bởi vì nhìn thật sự quá đau khổ, hơn nữa vạt áo đều bị đốt đến cháy đen thui rồi, chắc chắn bàn chân của hắn cũng đã bị bỏng.
Tô Hoài vốn muốn thể hiện ra dáng vẻ mình gian nan đau khổ qua ải, để người khác cảm thấy hắn vì Tiết Thừa Vũ mà chịu đựng đau khổ như vậy cũng muốn đi qua con đường lửa này. Do đó sẽ sinh ra lòng kính sợ và đồng cảm với hắn, cũng làm Tiết Thừa Vũ sinh ra cảm xúc cảm kích hắn. Nhưng với biểu hiện trước đó của Cảnh Dương, dáng vẻ này của hắn sẽ chỉ làm người ta cảm thấy nếu đã đau đớn như thế thì cần gì phải cậy mạnh đi con đường lửa này làm chi, còn khiến người xem cũng có chút lo lắng nữa.

Tô Hoài miễn cưỡng đi xong con đường lửa, chân vừa đặt lên phiến đá thì lập tức xụi lơ ngã xuống mặt đất, người hầu của hắn nhanh chóng chạy qua đỡ hắn, đưa hắn đến cỗ kiệu để hắn ngồi lên rồi cho hắn uống thuốc.

“Khụ.” Từ chân nhân hắng giọng rồi nói “Nếu hai vị đều đã qua ải biển lửa, chứng minh người được thần linh công nhận là một trong hai vị. Rốt cuộc ai mới là người thật sự được thần linh công nhận, vậy thì phải xem ngày mai ai có thể qua ải hàng trăm con chim bay vòng rồi.”
“Thế tử.” Người hầu của Tô Hoài vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt Tiết Thừa Vũ nói “Đế Khanh mời ngài qua bên đó.”

Tiết Thừa Vũ không thèm liếc mắt nhìn người hầu kia, y đỡ Cảnh Dương đi về phía cỗ kiệu bên kia “Đi thôi, em cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt.”

“Này…….” Người hầu kia thấy Tiết Thừa Vũ không để ý tới mình liền cuống lên gọi một tiếng. Nhưng lại không có lá gan đuổi theo chặn đường Tiết Thừa Vũ, nên chỉ có thể chạy về chỗ Tô Hoài.

Tất cả những người vây xem, bất kể là đại thần hay là bá tánh, cũng đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ với hình ảnh nhìn thấy ngày hôm nay. Hình ảnh Cảnh Dương đi qua con đường lửa không ngừng lặp đi lặp lại ở trong đầu bọn họ. Khiến bọn họ cảm thấy, nói không chừng Cảnh Dương là thần tiên hạ phàm, cho nên hắn mới thật sự là người được thần linh công nhận.
Mặc dù bọn họ cũng nhìn thấy dáng vẻ Tô Hoài đau khổ đi qua con đường lửa, nhưng chẳng ai nhớ lại ký ức này cả.

Min: hélo, có ai hóng chương mới hôn :v. Mấy ngày nay tui xem tình hình bão táp phong ba thấy cũng ổn rồi, cũng ngồi mò cái wp để lập nhà mới. Nhưng wp khó vãi nồi, làm kiểu gì cũng không được. Thôi nghỉ =))))))))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN