Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi
Chương 193: - An Dương ký (14)
Edit: Min
Trên quan viên dưới bá tánh ở kinh đô đều đang thảo luận về chuyện Cảnh Dương đi qua biển lửa ngày hôm qua. Nếu không phải có quá nhiều người tận mắt nhìn thấy, thì bọn họ sẽ không thể nào tin rằng đây là thật sự.
Ngay cả An Nam Vương cũng cảm thấy kinh ngạc khi Cảnh Dương có thể thuận lợi đi qua biển lửa như thế. Hoàng đế thì càng khiếp sợ và nghi hoặc hơn, bởi vì Tô Hoài đã nói với ông ta rằng chuyện này chỉ có hắn mới làm được mà thôi. Thế nhưng Cảnh Dương chẳng những làm được, mà còn làm tốt hơn hắn nữa.
Đem dáng vẻ Tô Hoài vô cùng thống khổ đi qua con đường lửa so sánh với Cảnh Dương, làm cho các bá tánh cảm thấy ai mới là người được thần linh công nhận đã rất rõ ràng rồi. Chỉ là chưa có kết quả cuối cùng, nên cho dù trong lòng bọn họ đã thiên vị cho rằng Cảnh Dương mới là người được thần linh công nhận. Nhưng chẳng ai có thể khẳng định rằng kết quả sẽ giống suy nghĩ của bọn họ cả.
Người biết được một số tranh đấu gay gắt trên triều đình cảm thấy dù sao Tô Hoài cũng là Đế Khanh, nếu hắn không phải là người được thần linh công nhận thì hoàng thất chắc chắn sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra đâu. Hơn nữa phủ An Nam Vương cũng không phải là đèn cạn dầu, bọn họ bao che Cảnh Dương lộ liễu như vậy, khẳng định cũng sẽ không mặc kệ.
Một đêm này, phần lớn mọi người ở kinh đô đều thức trắng đêm không ngủ. Bởi vì bọn họ quá tò mò, rốt cuộc thì cảnh tượng của ngày mai sẽ như thế nào. Ai mới có thể thuận lợi trở thành người được thần linh công nhận đây. Liệu trong quá trình có thể xảy ra chuyện gì không lường trước được hay không. Tất cả đều làm cho bọn họ không thể nào an tâm đi vào giấc ngủ.
Cảnh Dương rửa mặt xong liền trèo lên giường, nằm ì lên ngực Tiết Thừa Vũ, híp mắt hỏi “Mọi thứ đều chuẩn bị xong rồi sao?”
“Ừ.” Tiết Thừa Vũ vuốt tóc Cảnh Dương nói tiếp “Yên tâm đi, đến lúc đó em chỉ cần tập trung làm chuyện mình nên làm thôi, chuyện khác ta sẽ cho người an bài.”
“Ừm.” Cảnh Dương cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi. Dù sao mấy chuyện đó cũng không cần hắn nhọc lòng. Điều hắn thật sự để ý là một chuyện khác “Hôm nay ánh mắt Thái Tử nhìn ta có chút kỳ quái, ngươi có thấy không?”
Vừa nhắc đến chuyện này, trong mắt Tiết Thừa Vũ liền chợt lóe lên tia lạnh lẽo “Thấy.”
“Có phải là hắn đã nhận ra ta rồi không?” Cảnh Dương nhớ lại ban ngày ở Nguy Sơn, ánh mắt Thái Tử nhìn về phía hắn rất không thích hợp, thậm chí có thể coi là tà môn.
“Hẳn là không phải, hắn đơn thuần chỉ là không có thiện ý với em thôi.” Tiết Thừa Vũ nói tiếp “Mấy năm nay hắn ráo riết tìm kiếm người có vẻ ngoài tương tự em. Chỉ cần có điểm hơi giống em, mặc kệ là ai và cũng mặc kệ là người nọ có nguyện ý hay không, đều sẽ bị hắn bắt về phủ Thái Tử sủng ái một đoạn thời gian. Sau đó lại cảm thấy vẫn không giống em, không lâu sau thì bị hắn tra tấn đến chết. Mặc dù hôm nay em đeo mặt nạ, nhưng lại không che đôi mắt. Nhất định là bởi vì đôi mắt nên mới làm hắn sinh ra hứng thú với em.”
“Người này thật là ghê tởm.” Cảnh Dương cảm thấy cái tên Thái Tử này cũng quá biếи ŧɦái rồi, ngẫm lại liền cảm thấy ghê tởm. Có lẽ hắn thật sự yêu An Dương, nhưng đối với Cảnh Dương thì loại người này chỉ là một kẻ điên có tính thích cướp bóc mà thôi. Nếu như để hắn làm hoàng đế thì khẳng định sẽ là một tên bạo quân, không biết lúc đó bá tánh thiên hạ này phải chịu bao nhiêu khổ nữa.
“Mặc kệ hắn có ý tưởng gì với em, ta đều tuyệt đối sẽ không để hắn thực hiện được. Nếu hắn dám ra tay, ta sẽ khiến cho hắn biết cái gì gọi là muốn sống không được muốn chết không xong. Cho dù hắn không ra tay, ta cũng sẽ không để hắn được yên ổn.” Tiết Thừa Vũ đã nghĩ kỹ phải xử trí Thái Tử như thế nào ở trong đầu. Chỉ bằng nhiều năm hắn nhớ mãi không quên An Dương, cùng hiện tại lại động tâm tư không nên có với Cảnh Dương, là đủ để y không tha cho hắn rồi.
“Loại người này không thể để hắn được yên ổn. Phải bắt hắn chịu đau khổ rồi chết đi, coi như là báo thù cho những người đã bị hắn tra tấn đến chết.” Cảnh Dương nói.
“Ngủ đi.” Tiết Thừa Vũ ôm Cảnh Dương và vây hắn trong lồng ngực, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của hắn “Đừng lo lắng cho mấy người khác nữa, em chỉ cần nghĩ về ta là được rồi.”
Khắp nơi ở kinh đô đều đang bàn tán về Cảnh Dương, không đạt được hiệu quả mà mình muốn, nên tất nhiên là Tô Hoài tức đến hộc máu rồi. Hắn đập mọi thứ mà mình cầm được nhưng vẫn chưa cảm thấy hả giận, hắn cảm thấy mình tuyệt đối sẽ không tha cho Cảnh Dương.
Tô Hoài tức đến đầu óc loạn cào cào, quên mất chân mình đang bị thương mà đột ngột đứng lên. Một trận đau đớn đến tận xương tủy lan từ lòng bàn chân đến toàn thân, hắn hét lên một tiếng rồi ngã về giường.
Nhóm người hầu của hắn đứng trong góc bị dọa đến phát run, nghe thấy tiếng la của hắn cũng không dám tiến lên dò hỏi.
Tô Hoài nằm trên giường, đau đến ứa nước mắt. Chờ cơn đau đớn hơi giảm bớt, hắn cẩn thận nâng chân lên giường, lớn tiếng nói với người hầu “Người đâu, chuẩn bị giấy bút cho ta!”
Người hầu nhanh chóng lấy giấy và bút mực tới, lại nâng thêm một cái bàn lùn, vòng qua mấy thứ bị đập nát trên mặt đất rồi đặt chúng lên giường của Tô Hoài.
Tô Hoài múa bút thành văn viết một hồi. Nhưng không biết là do tức giận hay là đau chân làm cánh tay cầm bút của hắn không ngừng run rẩy, khiến chữ viết vô cùng cẩu thả.
Sau khi Tô Hoài viết xong, gấp giấy lại đưa cho người hầu nói “Kêu thị vệ đưa cho Từ chân nhân, nói hắn làm theo lời ta viết trên giấy viết. Nếu không làm theo, tự hắn sẽ biết có hậu quả gì.”
Người hầu cẩn thận tiếp nhận rồi bước nhanh đi ra ngoài đem giấy giao cho thị vệ, để bọn họ bằng tốc độ nhanh nhất đưa cho Từ chân nhân và cũng truyền lại lời của Tô Hoài.
Tô Hoài ngồi trên giường, vẫn chưa thể hít thở bình thường. Hắn không thể tiếp thu sự thật là mình đã thua bởi Cảnh Dương. Hắn ở kinh đô thuận buồm xuôi gió nhiều năm như vậy, đã lâu rồi chưa từng chịu nhục nhã như thế. Còn cả thái độ của Tiết Thừa Vũ dành cho hắn nữa, càng làm hắn tức muốn điên lên. Gương mặt thì bình thường, chẳng qua chỉ có đôi mắt hơi đẹp mà thôi. Vì sao Tiết Thừa Vũ chỉ đối xử khác với người đó chứ? Là bởi vì đã cứu y sao?
Tô Hoài càng nghĩ càng giận, suốt đêm đều không ngủ mà cứ ngồi đó cho đến hừng đông. Hắn quyết định chờ tới khi xuất phát đi Nguy Sơn.
Cảnh Dương ngủ một giấc rất ngon lành. Tinh thần lúc thức dậy buổi sáng cũng không tệ lắm.
Tiết Thừa Vũ dậy trước Cảnh Dương, sáng sớm đã đi ra ngoài một chuyến rồi mới trở về.
Cảnh Dương đang ăn sáng thì thấy cảm xúc sau khi Tiết Thừa Vũ trở về có điểm không thích hợp, liền nhìn y hỏi “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có xảy ra chuyện gì cả, nhưng cũng nhanh thôi.” Tiết Thừa Vũ nói “Đừng lo, cho dù có xảy ra chuyện thì cũng chỉ là ảo tưởng của những người muốn hại chúng ta thôi.”
Tiết Thừa Vũ không nói là có chuyện gì, Cảnh Dương cũng không truy hỏi. Dù sao đối thủ của bọn họ cũng chỉ có Tô gia, mà đám người đó đã sớm nằm trong khống chế của phủ An Nam Vương rồi, cho nên không có gì phải lo lắng cả.
Ăn xong bữa sáng, Cảnh Dương liền không nhanh không chậm xuất phát đi Nguy Sơn. Dọc theo đường đi cũng có rất nhiều bá tánh đang đi về hướng Nguy Sơn. Cảnh tượng đông đúc còn rầm rộ hơn tết Nguyên Đán và lễ hội nữa, ngay cả lễ tế thiên ba năm một lần cũng không có náo nhiệt như vậy. Cho nên tư tưởng mê tín của người cổ đại vẫn tương đối nghiêm trọng. Ở trong lòng bọn họ, thần linh là thứ gì đó còn thiêng liêng không thể xâm phạm hơn cả hoàng thất.
Tô Hoài ngồi trong xe ngựa, xốc lên một góc màn nhìn ra ngoài. Hôm nay có nhiều người lên núi hơn hôm qua, làm hắn cũng càng khẩn trương hơn. Hôm nay hắn đánh cược cả tôn nghiêm của mình, tuyệt đối không được để thua kém nữa. Hắn phải cho tất cả mọi người biết rằng, hắn mới là người thật sự được thần linh công nhận.
Cảnh Dương xuống xe ngựa ở chân núi, thay thành ngồi kiệu lên núi. Lúc tới tế đàn thì đã có rất nhiều người chờ ở đó rồi.
Cho rằng còn chưa tới canh giờ bắt đầu, nên Cảnh Dương cũng không vội vã hạ kiệu, cứ thế ngồi chờ ở trên kiệu.
Chờ đến khi đám quan viên đều đến đông đủ, cả Tô Hoài và Thái Tử cũng đã tới. Từ chân nhân mới ngẩng đầu nhìn vị trí của mặt trời, thấy sắp có thể bắt đầu được rồi.
Tiết Thừa Vũ đi đến cạnh kiệu đỡ Cảnh Dương xuống. Lúc hai người đang muốn đi về phía Từ chân nhân bên kia, thì lại nhìn thấy Thái Tử đang đi thẳng đến chỗ bọn họ.
Thái Tử đi đến trước mặt hai người, đôi mắt trực tiếp nhìn chằm chằm vào gương mặt của Cảnh Dương. Hôm nay Cảnh Dương không có mang khăn che mặt, mặc dù không hề lo lắng là Thái Tử sẽ nhận ra mình, nhưng ánh mắt của Thái Tử lại khiến hắn rất không khó chịu.
Tiết Thừa Vũ che chở Cảnh Dương ở phía sau, nhìn Thái Tử nói “Thái tử điện hạ có việc gì sao?”
“Không có gì,” Thái Tử cười nhạt nói “Chỉ là cảm thấy đôi mắt của vị hôn thê này của ngươi có chút quen mắt. Cho nên bổn Thái Tử mới đặc biệt lại đây nhìn một cái. Thế tử sẽ không nhỏ mọn đến mức ngay cả đôi mắt cũng không cho nhìn chứ?”
“Người Thái Tử cảm thấy quen mặt hẳn là không ít nhỉ. Người làm Thái Tử cảm thấy quen mặt, có ai là có kết cục tốt đâu?” Tiết Thừa Vũ nhìn thẳng vào Thái Tử, bất kể là dáng người hay là uy nghiêm khí thế, y đều mạnh hơn Thái Tử rất nhiều “Nơi Thái Tử đang đứng là tế đàn, vậy nên hãy thu lại những tâm tư bất chính đó của mình đi. Thần linh đang ở trên trời nhìn đấy, cẩn thận bị thần trừng phạt.”
Thái Tử bị Tiết Thừa Vũ nói đến sắc mặt khó coi, ánh mắt âm trầm nhìn y nói “Tiết Thừa Vũ, ngươi cho rằng ngươi là ai mà dám nói chuyện với bổn Thái Tử như vậy hả?!”
“Ta là ai ta biết rất rõ, ta ngoại trừ là thế tử An Nam Vương thì còn là Trấn Nam đại tướng quân. Trên tay ta nắm binh quyền của đại quân Trấn Nam. Mỗi một thuộc hạ tướng sĩ của ta đều nguyện ý đi theo ta bán mạng.” Tiết Thừa Vũ nhìn Thái Tử với ánh mắt khinh thường, nói tiếp “Ngài thì sao? Ngoại trừ là Thái Tử thì ngài còn là ai nữa? Thậm chí có ngồi vững ghế Thái Tử của mình hay không cũng không biết, vậy mà còn có can đảm tới giáo huấn ta sao? Thái tử điện hạ?!”
Thái Tử cắn răng căm tức nhìn Tiết Thừa Vũ, hung tợn mở miệng nói “Ngươi tốt nhất là đừng có hối hận vì mấy câu nói của ngày hôm nay!”
“Hừ.” Tiết Thừa Vũ hừ nhẹ một tiếng, biểu cảm trên mặt trưng ra cái vẻ không ai bì nổi, làm Thái Tử càng phẫn nộ hơn.
Thái Tử tức giận phất tay áo xoay người đi về kiệu của mình.
Tô Hoài vẫn không hề hạ kiệu, bởi vì chân hắn bị thương nên không thể đi lại nhiều. Nhưng mành kiệu của hắn đã nhấc lên rồi, rõ ràng là đang đợi Cảnh Dương làm trước.
Tiết Thừa Vũ cùng Cảnh Dương đi tới trước mặt Từ chân nhân, Tiết Thừa Vũ hỏi “Từ chân nhân, có thể bắt đầu chưa?”
“Canh giờ đã đến, bắt đầu được rồi.” Từ chân nhân chỉ vào cái giỏ tre rất lớn bên cạnh nói “Dùng thứ đó có thể bay lên không trung. Nếu ở trên không trung có thể triệu tập hàng trăm con chim lại rồi bay vòng, thì đó chính là được thần linh công nhận.”
Cảnh Dương đi qua nhìn, phát hiện cái giỏ tre kia có thể chứa một người trưởng thành, bên cạnh là có một cột đá rất lớn, trên cột đá còn treo một sợi dây thừng. Xem ra là muốn làm theo cách kéo cờ của hiện đại*, biện pháp này khẳng định là do Tô Hoài nghĩ ra đây mà.
*kéo cờ trong lễ chào cờ ấy.
“Ta không cần cái này.” Cảnh Dương nói.
Từ chân nhân không ngờ Cảnh Dương sẽ cự tuyệt, hắn có ý đồ thuyết phục Cảnh Dương “Ở dưới đất người nhiều, cho dù ngươi có gọi chim chóc tới thì chúng nó cũng sẽ không xuống dưới. Lên không trung thì cơ hội thành công sẽ lớn hơn một chút.”
“Em ấy nói không cần thì không cần.” Tiết Thừa Vũ nhíu mày nhìn Từ chân nhân.
Từ chân nhân nhìn thoáng qua vẻ mặt của Tiết Thừa Vũ, lập tức không dám nói nữa, gật đầu nói dạ liền nghiêng người tránh ra.
“Ta đây đi.” Cảnh Dương nói với Tiết Thừa Vũ.
“Đi đi.” Tiết Thừa Vũ nói “Có ta ở đây rồi, đừng lo lắng.”
Cảnh Dương đi đến vị trí cao nhất, xoay người nhìn lướt qua đám người ở phía dưới. Đám người chen chút nhau đứng chật ních, lúc này những người đó cũng đang ngẩng đầu nhìn hắn rất chăm chú. (Tưởng tượng tự nhiên sợ vl :v)
Cảnh Dương lấy ra một cây sáo ngọc từ trong tay áo, rồi giơ cây sáo ngọc đặt lên miệng. Tiếng sáo ngọc trong trẻo lập tức truyền đi khắp nơi, quanh quẩn giữa núi rừng.
Tô Hoài thấy Cảnh Dương không đi vào giỏ tre liền biết kế hoạch muốn hãm hại Cảnh Dương của mình thất bại rồi, nên hắn tức giận đấm mạnh lên kiệu. Hắn không cam lòng cứ như vậy mà mất đi một cơ hội hại Cảnh Dương. Tiết Thừa Vũ vẫn luôn bảo vệ Cảnh Dương rất chặt chẽ, hắn không biết cơ hội lần sau sẽ là khi nào nữa.
Ở trên đường tới đây, Tiết Thừa Vũ đã nói cho Cảnh Dương biết cái giỏ tre kia có vấn đề. Mà cho dù cái giỏ tre kia không có vấn đề thì Cảnh Dương cũng sẽ không dùng, bởi vì hắn không cần.
Cảnh Dương khởi động hệ thống, sử dụng khinh công làm cơ thể từ từ bay lên. Hắn càng bay càng cao, y phục màu đỏ bay múa theo gió, nhìn từ xa thì đúng là y như cảnh tượng thần tiên hạ phàm.
Bốn phía núi rừng truyền ra rất nhiều tiếng cánh vỗ cùng tiếng chim kêu to. Không lâu sau liền có rất nhiều loại chim bay ra từ trong rừng cây, sau đó bắt đầu bay vòng quanh Cảnh Dương.
Tô Hoài thấy cảnh này thì hận đến nghiến chặt hàm răng. Tô Hoài nghĩ vậy mà hắn lại làm được, chẳng những có thể tự mình bay mà còn chỉ dùng một cây sáo ngọc là có thể dẫn chim bay tới, rốt cuộc thì hắn là ai? Vì sao có thể làm được đến mức này chứ?!
Tô Hoài biết chắc là mình sẽ không làm được như Cảnh Dương, cho nên dù hắn có thành công thì vẫn sẽ bị so sánh là kém hơn. Thế nhưng bây giờ hắn không nghĩ ra được biện pháp nào có thể thắng Cảnh Dương cả. Áp lực cực lớn cùng du͙ƈ vọиɠ muốn chiến thắng Cảnh Dương mãnh liệt đã khiến hắn run rẩy cả người.
Min: mới hết cơn bão này thì tới cơn bão khác. Nhân sinh khổ ải quá đi 🥴🙏….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!