Hệ Thống Trẻ Em Hư - Chương 12-13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Hệ Thống Trẻ Em Hư


Chương 12-13


Chương 12:

Dù đang trong tình cảnh như thế này nhưng Thịnh Uyên vẫn hơi nâng giọng cãi cọ với người ta.
Hoàn toàn không nhớ rõ rằng mình đang yếu thế.
“Hay nói khác đi, cậu là người có đam mê như thế này?”
Sắc mặt Dụ Tả Kim trầm xuống.
Trong lúc đánh nhau kính mắt của Thịnh Uyên không biết đã bay tới nơi nào, nhưng cho dù lúc này khi đang bị đè trên giường, mặt mày cậu vẫn phấn chấn y như cũ.
Đôi mắt vô cùng sáng chói kia lướt qua nét mặt Dụ Tả Kim.
“Tôi giặt đồng phục hộ cậu, quét dọn ký túc hộ cậu, cậu không vui lòng hả? Vậy thì cậu thích cái gì thế?”
Dụ Tả Kim nhìn Thịnh Uyên đang bị đè trên giường không có cách nào nhúc nhích nhưng vẫn dồi dào sức sống như bình thường.
Đổi một người khác đến trước mặt hắn, họ không cứng miệng cố không phát ra âm thanh thì cũng khóc lóc ầm ĩ xin hắn bỏ qua cho họ.
Còn Thịnh Uyên thì cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Đừng làm việc vô dụng nữa”.
Tiếng nói khó nghe chói tai lại được phát ra, âm thanh của người này gần như không hề sử dụng đến đầu lưỡi, âm cao âm bằng khó có thể phân biệt, từ trong cổ họng kéo thẳng ra ngoài.
Cho dù là phát âm hay âm điệu hoặc độ thăng độ trầm đều hết sức kỳ quái.
Mà chuyện vô dụng trong miệng hắn không chỉ đơn thuần dừng lại ở việc giặt áo hay dọn sạch ký túc đơn giản như vậy.
Phiên dịch dễ hiểu hơn thì ý hắn là mày mau cút đi.
“Sao có thể là việc vô dụng? Không phải là việc đó khiến cậu vui vẻ, tôi cũng vui vẻ đó sao?”
“Tài liệu học tập hôm qua tôi đưa cho cậu, cậu đã xem rồi chứ? Có hiểu không, hay để anh đây giảng cho cậu nhé?”
Áp lực quanh thân Dụ Tả Kim càng thêm lạnh, bàn tay siết cổ tay đối phương càng thêm ra sức.
Thịnh Uyên bị đau đến nghiến răng, quai hàm căng chặt.
Cánh tay cong về phía sau cứng đờ.
“Nghe không hiểu?”
Thịnh Uyên hít sâu một hơi.
“Hôm nay mày hãy đem theo đồ đạc của mày cút ra bên ngoài”.
Thịnh Uyên cắn răng không chịu mở miệng.
Bàn tay Dụ Tả Kim tóm gáy cậu, xách cậu đến trước người.
Thịnh Uyên bị buộc ngồi dậy.
Dụ Tả Kim nhìn sườn mặt bị cọ đỏ của cậu.
“Nói đi”.
Mẹ kiếp.
Thịnh Uyên thầm chửi một tiếng trong lòng, gần như đem hết sức lực của bản thân ra, mạnh bạo đập đầu về phía sau.
Phần gáy của cậu đập thẳng vào trán đối phương, hai bên đồng thời đau đớn co rụt lại.

Thịnh Uyên dự định lợi dụng khoảng không lúc đối phương đau đớn quay đi để thoát khỏi khống chế.
Nhưng sau khi bị tấn công bất ngờ, Dụ Tả Kim vẫn không hề nhúc nhích, thậm chí bàn tay siết cổ tay cậu cũng không hề nới lỏng chút nào.

Thịnh Uyên:…
Sao không giống suy nghĩ của cậu vậy.
Lần này đến cả đầu óc cũng bị chao đảo một hồi mà ngay cả lông mày Dụ Tả Kim cũng không chịu nhíu lại một tẹo.
Đôi mắt Thịnh Uyên trống rỗng suốt mấy giây.
Cuộc sống đẹp tươi như beep.
Nhưng tình cảnh hiện nay cũng không hẳn không có biện pháp.
Thấy đối phương chưa chịu động đậy, Thịnh Uyên không hề ngừng tay, tiếp tục ra đòn tấn công số hai.
Cách làm không khác gì đồng quy vu tận, cậu đem cả cơ thể ngả ra đằng sau.

Nửa thân trên của Dụ Tả Kim giống như tường đồng vách sắt, Thịnh Uyên dùng luôn phần eo hông đập vào đùi hắn, phía đằng sau Dụ Tả Kim chính là một khoảng sàn nhà bị lõm xuống.
Ngay lập tức, cả hai người đồng loạt ngã ngửa từ trên giường xuống.
Rầm một tiếng cực vang vọng.
Trịnh Tử Lộ đang nằm trên chiếc giường nhỏ ở phòng bên bừng tỉnh.
“Động đất! Có động đất!”
Bạn cùng phòng vẫn còn đang ngái ngủ: “Chấn động nhỏ không cần chạy, chấn động lớn thì chạy không lại”.
Hoành phi ghi rõ: “Sống chết có số, phú quý do trời”.
(*) Hoành phi: tấm biển gỗ có hình chữ nhật được trưng bày ngang và treo trên cao, bên ngoài các gian thờ tại đình chùa, gia tiên từ đường.
Trịnh Tử Lộ tiếp tục phủ tấm chăn nhỏ, lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Phòng bên kia, Thịnh Uyên đặt mông ngồi trên thắt lưng người ta, đau đớn giật giật cổ tay bị siết đến mức hiện dấu ấn.
Cậu nhìn Dụ Tả Kim trợn mắt tức giận dưới thân mình, một cái chân của hắn đã kẹt vào trong lỗ thủng dưới sàn nhà phòng họ.
Sông có khúc người có lúc.
Không hổ là câu nói của người xưa.
Cậu vươn tay sờ soạ.ng sau đầu Dụ Tả Kim một cái, xem xét tình trạng vết thương.
Phần gáy của cậu không có mắt, không biết đầu và lưng của Dụ Tả Kim thứ nào chạm đất trước.
Nhưng lời nên nói vẫn phải nói, gương mặt của đối phương thật sự đẹp mắt, nốt ruồi đen dưới mắt kia có thể nhận xét như bút tích vẽ rồng điểm mắt.
“Có đau không?”
Một bên bộ phận ngoài ốc tai điện tử của Dụ Tả Kim bay ra rơi xuống bên chân cậu, Thịnh Uyên tiện tay đeo lên lại hộ hắn.
Đôi mắt của Dụ Tả Kim tối đen, hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu.
Thịnh Uyên cười: “Chống đối như thế để làm gì? Gặp được anh đây có khi là nhờ cậu thắp nhang cầu nguyện từ kiếp trước đấy”.
“Giúp cậu giặt quần áo, quét dọn ký túc xá hộ cậu, tôi không mong cậu nói lời cảm ơn”.

Thịnh Uyên ngồi trên người đối phương, sửa soạn quần áo mình tử tế: “Dù sao bản thân tôi cũng có chút lòng riêng với cậu”.
Khóe miệng Thịnh Uyên nhếch lên, cậu nhìn Dụ Tả Kim dưới thân mình, tiếng nói uyển chuyển ghé sát vào bên tai hắn.
“Dụ Ba Lạp, cậu rất nổi tiếng”.

(*) Nhái câu nói “Lê Ba Lạp, cậu rất nổi tiếng” trong phim Tai trái.
Vì dính phải nội dung độc hại bạo lực nên sau khi Thật Nỗ Lực đã bị che đậy hoàn toàn nó đã nhận được tin tức Thịnh Uyên hoàn thành nhiệm vụ.
[Hệ thống:…]
Nó biết mà.
Thằng oắt này cho dù có chết cũng phải đùa giỡn với người ta một phen.
Thịnh Uyên biết chọc giận đối phương sẽ không có kết quả tốt, giá trị bất lương một trăm triệu kia chẳng trưng ra để không mà ban nãy đối phương không cần tốn nhiều sức đã đè cậu xuống giường không thể nào động đậy nổi.
Cậu cài lại cúc áo đến tận cúc trên cùng: “Tôi không hề có ý định chọc giận cậu.

Ai lại đi giặt quần áo cho cậu, quét dọn vệ sinh cho cậu để chọc giận cậu chứ”.
Nói bóng nói gió, ý rằng cậu đừng không phân biệt được tốt xấu như thế.
“Hay cậu để ý đến chuyện có người ngoài động vào đồ của mình? Tôi xin lỗi nhưng tôi không hề có ý định lén lút rình coi thứ gì, tôi chỉ muốn chúng trở nên sạch sẽ hơn chút.

Nếu như cậu còn ý kiến không chấp nhận được thì tôi cũng có thể cố gắng mà làm, thu nhận cậu thành người trong nhà”.
Như thế sẽ không còn phải người ngoài nữa.
Dụ Tả Kim:…
Ngụ ý: Tôi sai rồi nhưng tôi không định thay đổi.
Thịnh Uyên xuống khỏi người hắn, định kéo đối phương một phen.
Làm người để lại một con đường, ngày sau dễ dàng nói chuyện.
Nhưng bàn tay vươn ra nhào vào khoảng trống.
Thịnh Uyên cũng không thèm để ý, tiện tay nhặt chiếc kính mắt ban nãy bay tới đầu giường đeo lên.
“Ngày mai tao không muốn gặp lại mày nữa”.
Tiếng nói khàn khàn, đây là lời cảnh cáo cuối cùng dành cho Thịnh Uyên.
Người sau lại đổi chủ đề: “Mỗi ngày cậu tan tầm lúc mấy giờ thế?”
Thấy hắn không trả lời lại, Thịnh Uyên tiến thêm mấy bước tới gần đối phương: “Tôi biết cậu đang làm thêm trong cửa hàng thịt nướng, mỗi ngày mấy giờ cậu xong việc?”
Dụ Tả Kim lặng lẽ nhìn cậu.
Đầu mày Thịnh Uyên khẽ nhăn: “Đêm tối gần đây không an toàn lắm, để tôi đến đón cậu nhé?”
Lý do đương nhiên vì muốn hắn về ký túc xá sớm, trở thành một cậu bé ngoan.
Dụ Tả Kim xoay người, tới gần sát cậu, giọng điệu đáng sợ: “Đừng để tao biết được mày đang định làm cái quỷ gì sau lưng tao”.
“Không phải đã nói rồi sao”, hai mắt Thịnh Uyên híp lại: “Tôi có chút lòng riêng với cậu”.
Đôi mắt Dụ Tả Kim tối sầm xuống, ngay lúc hắn định ra tay thì cửa phòng ký túc đột nhiên bị gõ vang.
Là quản lý ký túc.
“Hai học sinh phòng 408 có trong đó không? Tầng dưới phản ánh âm thanh trong phòng các em quá lớn, xảy ra chuyện gì hả?”
Thịnh Uyên vượt mặt Dụ Tả Kim, bước ra mở cửa.

“Có đây ạ”.
Trông thấy hai cậu trai đứng thẳng tắp trong phòng ký túc không thiếu tay thiếu chân, nỗi lòng của quản lý ký túc buông lỏng không ít.
“Vừa rồi có chuyện gì thế, sao lại ầm ĩ như vậy?”
“Sàn nhà bị hỏng ạ.

Thưa thầy, em có thể báo cáo sửa chữa nó không?”
“Có thể, hai em, một bạn xuống đăng ký với tôi nào”.
Thịnh Uyên tự nhiên ra khỏi phòng ký túc xá, trước khi đi còn ném lại một câu vào trong phòng.
“Đã hẹn rồi đấy, tan tầm tôi sẽ đến đón cậu”.
Dứt lời, cậu ung dung thoải mái theo sau quản lý ký túc rời đi.
Cho đến tận khi tới tầng một, Thịnh Uyên mới thở phào một hơi.

Cậu ngửa đầu buồn bực ngán ngẩm nhìn trần nhà đã bắt đầu bong tróc của văn phòng quản lý ký túc.
Áp lực Dụ Tả Kim mang đến cho người khác lớn hơn rất nhiều cảm nhận của cậu khi đứng xa xa quan sát hắn.
Khi ở bên cạnh hắn đến hơi thở cũng khó mà thông thuận, nặng nề như có tảng đá lớn đặt lên ngực.
Quản lý ký túc tìm kiếm đơn xin sửa phòng, lúc này Thật Nỗ Lực mới đột ngột online.
[Hệ thống: Cậu sao rồi! Cậu sao rồi! Chó ơi, cậu sao rồi!!!!]
Thịnh Uyên bị nó làm ầm ĩ, nhíu mày lại.
“Còn sống”.
[Hệ thống: Cậu còn sống?!]
Cũng không biết lời này của nó là đang phấn khởi cho cậu hay là hận sao cậu không bị đánh chết.
Thịnh Uyên chủ động quy hàm nghĩa về vế sau.
Sau khi sống sót ra khỏi chỗ chết của Dụ Tả Kim, giá trị bất lương của cậu tăng trưởng không ít, sắp đạt tới 8000.
Báo sửa sàn nhà phòng 408 xong giờ nghỉ trưa cũng sắp kết thúc.

Thịnh Uyên cầm áo khoác đồng phục trở về phòng học.
Nhưng một màn trước mắt lại khiến cậu bất ngờ.
Chỉ thấy nhóm người Hạ Chi Kỳ và bé mập trưa nào cũng phải ra ngoài điên cuồng giờ này đang vùi đầu đọc sách trong phòng học, múa bút thành văn.
Kỳ thi tháng sẽ diễn ra vào ngày kia, nhóm người Hạ Chi Kỳ gần như đã bỏ qua hết thảy thời gian chơi đùa, ở lại phòng học học bù kiến thức.
“Lẻ đổi chẵn không đổi, ký hiệu xem góc phần tư! Chỗ này có góc phần tư quái nào đâu! Góc nào hả! Góc của ông mày đâu!!!”
“Là cái góc vuông này này, đồ đần!”
“Thằng nào rảnh ra nghe kiểm tra “Khuyến học” hộ tao cái?”
“Mẹ nó, có ai biết làm bài này không, cho tao xem qua chút”.
Hạ Chi Kỳ ngồi yên ở đó, nhắm mắt tẩy não bản thân: “Đều do nghiệp đời trước mình tạo, tất cả do mình đáng chết.

Đều do nghiệp đời trước mình tạo, tất cả do mình đáng chết”.
Kim An Châu khóc không ra nước mắt: “Sao các cậu muốn học lại phải kéo theo tớ? Tớ có phải thành viên bang phái các cậu đâu”.
“Im miệng đi, đừng cho rằng bố không biết mày muốn hôn anh Thịnh của chúng tao nhá.

Mày dám khinh nhờn anh Thịnh, mày đáng đời!”

“Người ta chỉ là một bé 0 nhỏ nhoi, tưởng tượng thì có lỗi gì?”
“Đó không phải thứ mày được mơ ước!”
“Dù sao sau này cũng thành món hời cho kẻ khác! Tại sao người đó không thể là tớ!!!!”
[Hệ thống: Sự bao dung của trường học các cậu thật cao].
Thịnh Uyên:…
Thịnh Uyên không tham gia vào trò hề bên đó mà đi tới bên cạnh cậu đàn em không biết làm đề toán, kéo ghế ngồi xuống bên.
“Không biết làm bài nào?”
Cậu đàn em giật nảy mình: “Đại ca”.
Thịnh Uyên cầm tờ bài làm của cậu ta, trông thấy bên trên bôi bôi xóa xóa.
Cậu đàn em hơi ngượng ngùng sờ sờ đỉnh đầu.
“Đại ca ơi, đầu óc em đần nên học không nhanh được”.
“Khá tốt mà”.
Cậu đàn em nghe được âm thanh an ủi này, mùi vị áp lực trong lòng không ngừng phun trào: “Đại ca, em thấy các huynh đệ khác làm bài cực nhanh còn em cứ giậm chân tại chỗ, về nhà đọc sách đến mười một mười hai giờ cũng không theo kịp, một chút năng khiếu cũng không có”.
Thanh xuân khó tránh khỏi gặp phải thất bại, lại bởi vì thời niên thiếu thích tùy tiện phô trương nên phần lớn thất bại đều giấu trong tận đáy lòng.

Nó giống như những chồi non không dám chui ra khỏi mặt đất, nó không muốn bộc lộ thành nỗi mất mặt nhưng lại xuất hiện vô cùng sống động trong vô số khoảnh khắc.
Lời ra khỏi miệng cậu đàn em liền hối hận.
Già mồm đổ lỗi chết mất thôi.
Thịnh Uyên không nói gì mà cầm bút lên chỉ vào đề bảo cậu đàn em nhìn vào.

Bài tập giải xong Thịnh Uyên đứng dậy, lúc đi không quên vỗ vai cậu đàn em.
“Cố gắng cũng là một năng khiếu trời tặng”.
Con ngươi cậu đàn em co rụt lại, bàn tay cầm bút run rẩy hai cái.
Hai giọt mực nước vương trên trang giấy trắng hình thành từng lớp từng lớp màu sắc khác nhau.
“Đại ca…”
Thịnh Uyên ngồi về vị trí.
Tiết trời đầu thu mát mẻ hơn không ít, cánh cửa sổ phòng học được hé ra một nửa, gió nhẹ cố gắng xua đi cơn buồn ngủ buổi chiều trong lớp.
Như thường lệ, Thịnh Uyên tiếp tục củng cố kiến thức trong suốt thời gian tự học tối, đến giờ tan học cũng không chậm trễ, đeo cặp sách lên đi ra ngoài sân trường.
“Chính là nó!”
Âm thanh này khá quen tai..
Thịnh Uyên quay đầu, người tới là cậu bạn thông minh hôm trước, thứ khác biệt duy nhất là số lượng người đã từ năm sáu biến thành mười mấy người.
Vương Chí Khí cầm đầu hếch cằm lên: “Theo chúng tao sang đây một chuyến”.
Thịnh Uyên phiền lòng.
“Hơi khó, đêm nay tôi đã có hẹn”.
– –
Lời tác giả:
Kim An Châu: Tôi muốn chiếm món hời!
Dụ Ba Lạp: Giờ đi săn đã điểm..

Một cậu trai trong nhóm hô to: “Thằng oắt con, đờ mờ hóa ra người hôm qua lừa bọn ông chính là mày”.

Vốn tưởng rằng đối phương chỉ đoán ra mình là Thịnh Uyên, không ngờ họ còn đoán ra được người lừa họ hôm qua chính là cậu.

Không đúng.

Thịnh Uyên dùng tay vuốt qua vuốt lại trên môi, nghiêm túc suy nghĩ: “Hôm qua tôi đã ngụy trang mà nhỉ”.

[Hệ thống:…Cậu nhóc, cậu đừng hoang đường quá thế!]

[Hệ thống: Tỉnh lại đi! Ngụy trang hôm qua của cậu đến thằng đần cũng nhận ra được!]

Đeo kính râm thì ngụy trang nỗi gì chứ?

Vương Chí Khí cầm đầu trợn tròn mắt, không thể tin nổi: “Nó chính là thằng nhãi hôm qua lừa chúng ta hả?”

Sau đó cậu ta quay đầu liếc mắt lườm Thịnh Uyên một cái: “Thằng nhãi, mày cũng có chút năng khiếu ngụy trang đó, lừa gạt được cả người như tao”.

[Hệ thống:…]

Đám người:…

Thay vì ngạc nhiên sao cậu không tự ngẫm lại xem lý do cậu bị lừa?

Đây chính là một sự tự tin, cho dù phải khen ngợi kẻ thù thì cũng không bao giờ nghi ngờ bản thân mình.

Nhìn cậu trai vô cùng thông minh đứng ở vị trí đối diện, Thật Nỗ Lực cúi thấp cái đầu cao quý của nó xuống.

[Hệ thống: Xin lỗi, tôi không nên nghi ngờ năng khiếu ngụy trang của cậu].

Thịnh Uyên: “Lần sau để ý hơn là được”.

Vương Chí Khí nhổ bỏ tàn thuốc trong miệng mình ra: “Là một người thì càng tốt, vừa lúc báo thù chuyện hôm qua”.

Đàn em bên cạnh dâng gậy sắt lên, cậu ta cầm gậy trong tay oai phong vung qua vung lại trên không trung vài vòng.

Thịnh Uyên trông chiếc gậy sắt như đã từng quen biết kia.

Hình như trong tay bất cứ một thiếu niên bất lương nào trước đó cậu gặp đều có sẵn một chiếc.

Nếu bây giờ buôn bán vận chuyển gậy sắt chắc hẳn sẽ là con đường làm giàu không thể coi thường.

Thậm chí có thể dao động tầng dưới cùng của nền kinh tế.

Khiến các cô các các chú thu gom sắt vụn mừng rỡ như điên.

Nhưng bây giờ hiển nhiên không phải thời điểm reo hò hoan hô hộ các nhà thu mua sắt vụn, Thịnh Uyên liếc mắt qua mặt đồng hồ trên cổ tay trái: “Đại ca của các cậu đâu?”

Ngón tay cái Vương Chí Khí trỏ ngược về mình: “Tao đây”.

Nét mặt Thịnh Uyên xuất hiện nỗi nghi ngờ không thèm che giấu: “Nhìn không giống”.

Vương Chí Khí: “Đờ mờ mày xem thường ai đấy hả!”

“Cậu”.

“…”

Đáng hận, nó dám thừa nhận cơ đấy.

“Vua Sói của các cậu không tới sao?”

“Đối phó với mày chưa cần đích thân đại ca chúng tao đến!”

[Hệ thống: Nhiệm vụ bất lương: Không để đàn em của Vua Sói đánh ngã. Nhiệm vụ hoàn thành tặng thưởng 50 điểm sinh mệnh, 500 giá trị bất lương].

Thịnh Uyên nghe thông tin nhiệm vụ.

[Hệ thống: Lần này cậu không thể trốn chạy nổi].

“Có thể”.

Đối phương sảng khoái đáp lời như thế, Thật Nỗ Lực ngạc nhiên.

[Hệ thống: Vậy thì… Cậu cẩn thận một chút].

Một giây sau, Thịnh Uyên nằm lăn ra đất trước mắt bao người.

“Lên đi”.

Cả đám Vương Chí Khí trợn tròn hai mắt.

“Mày nằm xuống đất làm gì?!”

“Không phải các cậu muốn báo thù hả? Nhanh lên, chút nữa anh đây còn có cuộc hẹn”.

[Hệ thống: Cậu đang làm gì thế?]

Thịnh Uyên đáp như lẽ đương nhiên: “Không để họ đánh ngã”.

Chỉ cần cậu nằm im trên mặt đất thì không ai có thể đánh ngã cậu.

[Hệ thống:…]

[Hệ thống: Tinh! Nhiệm vụ bất lương hoàn thành, điểm sinh mệnh của ký chủ hiện tại là 125, giá trị bất lương 8023].

Thấy Thịnh Uyên thật sự nằm trên mặt đất không nhúc nhích cũng không có bất cứ ý muốn đánh trả, một cậu đàn em cầm cây gậy sắt tiến đến thăm dò.

Chiếc gậy sắt nâng cao lên đỉn,h đầu, khi nó sắp tàn nhẫn đập xuống thì Thịnh Uyên lại duỗi ra một đầu ngón tay.

“Một chiếc Maserati”.

Gậy sắt nhất thời phanh gấp.

[Hệ thống: Cậu lại đang làm gì đó?”

Thịnh Uyên: “Dọa một khoản tiền bất chính”.

[Hệ thống:…]

Trong lúc nhất thời cậu đàn em vác gậy sắt nâng cũng không nâng được, đập cũng chẳng đập xong.

Cậu đàn em quay đầu cầu cứu: “Anh Vương”.

Vương Chí Khí xông lên đoạt gậy sắt: “Để tao!”

Thịnh Uyên thay đổi tư thế: “Hai chiếc”.

“…”

Mẹ kiếp! Đờ mờ!!!

“Đm mày cố ý đúng không hả! Mày thật sự cho rằng tao không dám đánh mày sao?”

Lúc trước đối phương một mình một ngựa đánh bại Ngô Địch, rõ ràng năng lực không đơn giản. Hiện giờ cậu tùy tiện nằm trên mặt đất để họ tới đánh, nhất định có gian trá!

Vương Chí Khí dùng bộ não thông minh của mình nhanh chóng đưa ra suy luận.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Thịnh Uyên chờ đến mất kiên nhẫn: “Không đánh thì tôi đi đây.”

Thấy bọn họ bất động, Thịnh Uyên đứng thẳng lên, vỗ vỗ bụi đất trên ống quần.

“Tôi đi thật đấy”.

Dáng vẻ cực khát vọng ăn đòn.

[Hệ thống:…]

Thịnh Uyên lần nữa vác cặp sách lên vai, ung dung rời đi trước mắt mười mấy cậu trai.

“Anh Vương, chúng ta cứ thả nó đi như vậy ạ?”

Vương Chí Khí khoanh tay đứng im ở đó: “Mày thì biết cái gì. Thịnh Uyên có thể để chúng ta đánh nó không công hả? Nhất định nó đã cài bẫy rập phía sau. Mày ngẩng đầu lên đi”.

Cậu đàn em ngẩng đầu.

“Nhìn thấy không?”

“Nhìn thấy gì ạ?”

“Camera hình tròn kiểu cũ treo ngược, đây chính là cái bẫy Thịnh Uyên cài cho chúng ta”.

“Nhưng anh Vương ơi, đó là bóng đèn đường chưa bật sáng”.

“…”

Vương Chí Khí cứng đờ đứng im một hồi, chân sau bỗng đạp một cái, lao như bay ra ngoài: “Thịnh Uyên, mày dám lừa tao thêm lần nữa!!!”

Đám người đứng sau một lời khó tả hết nhưng cũng nhanh chóng đuổi kịp bước chân Vương Chí Khí.

“Đuổi theo!”

“Tìm người thông báo cho đại ca!!!”

Nghe thấy âm thanh sau lưng Thịnh Uyên cũng tăng tốc bước chân chạy thẳng tới con đường lớn rợp bóng cây.

– –

Sau khi đưa tiễn vị khách cuối cùng, ông lão bê mâm vào trong nhà bếp đằng sau, Dụ Tả Kim sử dụng ưu thế chiều cao của mình kéo cánh cửa cuốn xuống.

Trời vào thu nhiệt độ ban đêm giảm, khách cũng ít đi, thời gian đóng cửa cửa hàng đại khái trong tầm mười giờ tối.

“Tiểu Dụ à, sau này thời gian đóng cửa bên cửa hàng chuyển lên mười giờ, mười giờ mười cháu có thể trở về”.

Dụ Tả Kim nghe lời vào trong tai nhưng không đáp lại.

Bên cánh cửa sau đám người Kỳ Thắng đang chờ đợi, đêm nay nhóm họ có hoạt động nên lại đến chờ Dụ Tả Kim tan tầm.

“Anh Kỳ, nghe nói thằng đàn em họ Vương của con chó bên trung học số 3 kia mấy ngày nay cứ một mực lắc lư trước cổng trường mình”.

“Chử Vệ Thiên không quan tâm?”

“Mấy ngày nay thằng nhãi Chử Vệ Thiên không đến trường nên chắc chưa biết chuyện”.

Một cậu trai trong nhóm bất mãn: “Thằng nhãi đó suốt ngày xưng mình quản lý cả trường trung học phổ thông số một, hiện giờ có người tới khiêu khích rồi mà nó lại chẳng ở trong trường?”

Kỳ Thắng dựa tường lướt điện thoại: “Được rồi, nếu còn thấy chúng nó thì bọn mày dẫn vài người đến chăm lo đi”.

Dụ Tả Kim bước ra từ cửa sau.

Kỳ Thắng đứng thẳng người: “Anh Dụ”.

Dụ Tả Kim nhìn lướt qua đám người.

Kỳ Thắng theo ánh mắt hắn nhìn sang: “Sao thế anh Dụ, hôm nay ít người quá ạ?”

Dụ Tả Kim không đáp.

“Anh Dụ, đi thôi”. Kỳ Thắng dẫn đường.

“Chờ đã! Không phải cậu đã hẹn trước với tôi rồi à?”

Một âm thanh đột ngột vọng ra từ phía sau.

Kỳ Thắng quay đầu.

Thịnh Uyên mang theo một thân gió thu đứng ở đầu ngõ.

“Dụ Tả Kim, tôi tới đón cậu”.

Cậu phải bỏ ra chút thời gian cắt đuôi đám người phía sau, may mắn vẫn vừa kịp lúc.

Kỳ Thắng thấy Thịnh Uyên quen mắt, nhanh chóng quét tìm gương mặt trong trí nhớ nhận ra người này chính là Thịnh Uyên gần đây có danh tiếng rất vang dội.

Đối phương vừa xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của đám người ở nơi này.

Kỳ Thắng đi lên trước đối mặt với cậu, ngắm con người không biết trời cao đất dày trước mắt. Giọng điệu cậu ta có vài phần không khách khí: “Mày đến hẹn đánh nhau với anh Dụ?”

Thịnh Uyên: “Tôi tới đón cậu ấy tan làm”.

Kỳ Thắng bị câu nói ngốc nghếch này của cậu chọc cười: “Anh Dụ tan làm cần mày đón?”

“Ai biết được đấy”, Thịnh Uyên cao hơn cậu ta nửa cái đầu, cậu ỷ vào chiều cao vượt trội của bản thân cúi người nhìn Kỳ Thắng: “Tâm tư của trẻ em mười mấy tuổi không dễ đoán, dù sao ai cũng có người đến đón, không phải cậu ấy cũng nên có à?”

“Mày không sợ ăn đòn?”

“Cậu có biết ông nội của tôi là ai không?”

Kỳ Thắng sững sờ: “Ai?”

“Bác sĩ đấy, vào bệnh viện không tốn tiền đâu”.

“…”

Quả là một cái cớ cực trâu bò.

Gió thu lạnh thổi bay những lọn tóc lộn xộn trước trán, “Tôi đã có hẹn với cậu ấy trước rồi, bây giờ tôi muốn đón người đi”.

Đám đàn em sau lưng gần như đã cười đến sắp rơi cả răng hàm.

“Thằng nhãi con, mày xử lý được Ngô Địch rồi thì không biết trời cao đất rộng nữa hả?”

“Mày uống rượu à? Chưa tỉnh rượu đúng không?”

“Bảo anh Dụ đi theo mày á? Mày là thần tiên chốn nào vậy?”

Thịnh Uyên đứng im trong một đám người đang cười nhạo, ánh mắt của cậu cực kỳ vững vàng không hề dao động.

Cậu nhìn thẳng vào Dụ Tả Kim đang đứng giữa đám đông.

Dùng khẩu hình lẩm bẩm vài chữ.

Sắc mặt Dụ Tả Kim tối sầm.

Thịnh Uyên đi từ cửa con ngõ ngời sáng vào trong con ngõ sâu thẳm tối tăm, đôi mắt xinh đẹp kia hơi ngước lên đối diện với Dụ Tả Kim: “Đi thôi, tôi tới đón cậu”.

Cậu nhấn mạnh thêm một lần nữa, ý đồ khắc sâu hành vi đêm nay vào ADN của Dụ Tả Kim. Dù sao sau này ngày nào cậu cũng phải tới đón hắn, nhìn hắn đi vào trong cánh cửa ký túc xá mới thôi.

Dụ Tả Kim đứng ở nơi mờ tối, trong mắt có ánh sáng xanh nguy hiểm của động vật săn đêm.

Giống như giây tiếp theo sẽ cắn đứt cổ đối phương.

Hắn nhìn kỹ người trước mắt, hắn không nhìn ra bất cứ e ngại nào từ cậu.

Thịnh Uyên không để tâm lắm.

Thời đại tiến bộ, suy nghĩ của người trẻ tuổi đang dần thay đổi.

Cùng lắm thì chết.

Tất cả mọi người ném ánh mắt giễu cợt vào bóng lưng Thịnh Uyên, chờ cậu chật vật rời trận.

Dụ Tả Kim đã bắt đầu khó chịu.

Không có đầu rơi máu chảy thì đối phương đừng mơ tưởng hôm nay có thể đi ra khỏi đầu con ngõ này.

Nhưng cậu vẫn thẳng tắp y nguyên giống như gốc cây mãi mãi xanh tươi ngạo nghễ sinh trưởng trong vùng đất sâu thẳm yên bình.

Thịnh Uyên biết hiện giờ cậu đã hoàn toàn chọc giận đối phương nhưng nếu ngày hôm nay cậu rời đi thì ngày mai ngày kia vô số đêm tối khác cậu sẽ không thể nào mang theo Dụ Tả Kim rời khỏi con ngõ nhỏ này nữa.

“Đi thôi”, cậu tiến lên, dùng đôi mắt sáng chói khác thường kia nhìn hắn: “Nếu cậu từ chối tôi tôi sẽ đau lòng lắm, tôi đã chạy tới nơi này để đón cậu đấy”.

Dứt lời lại dùng khẩu hình nói vài chữ.

Đối phương không phân biệt được âm cong lưỡi thẳng lưỡi nên Thịnh Uyên học hắn, trực tiếp sử dụng khẩu hình của âm thanh phát thẳng ra từ trong cổ họng.

Lúc Kỳ Thắng đang chuẩn bị mở kỹ năng cười chê.

Dụ Tả Kim động đậy.

Kỳ Thắng:!

“Anh Dụ!”

Dụ Tả Kim đi ra khỏi con ngõ: “Hôm nay mọi người về trước đi”.

Đám anh em há to miệng.

Thịnh Uyên lướt ngang qua Kỳ Thắng, mặt mày đầy tươi tắn, lễ phép nói lời chào: “Vậy chúng tôi đi trước nhé”.

Dáng vẻ cực đắc ý.

Lúc này trong mắt Kỳ Thắng, Thịnh Uyên như sự tồn tại của một nam yêu tinh lẳng lơ quyến rũ.

Cậu ta phun mấy chữ qua kẽ răng.

“Thằng oắt con, tốt hơn hết mày đừng để tao tóm được”.

“Ừ, nhất định tôi sẽ nghe lời cậu”.

Kỳ Thắng:…

Dứt lời, Thịnh Uyên đeo cặp sách đuổi kịp bước chân Dụ Tả Kim.

“Chờ tôi với”.

Đi qua con đường lớn rợp bóng cây, xa xa đã trông thấy cánh cổng lớn của trung học phổ thông số 1. Lúc đi ngang cột đèn báo hiệu đang hiển thị đèn đỏ, Thịnh Uyên kéo tay Dụ Tả Kim lại.

Chờ đến khi đèn xanh sáng cậu mới buông người ra.

Đến trường học, Dụ Tả Kim đi thẳng vào trong.

“Về phòng nhớ lấy nước nóng rửa mặt đấy!”

Chờ khi không trông thấy bóng dáng đối phương nữa, Thịnh Uyên quay người định về nhà.

Thật Nỗ Lực nghẹn cả một đường, cuối cùng vẫn hỏi ra thắc mắc.

[Hệ thống: Cậu làm cách nào mà khiến cậu ta đi theo cậu về vậy?]

Ban nãy trên đường đi, Dụ Tả Kim đã có vô số khoảnh khắc chỉ hận không thể đập cậu thành đám thịt nát.

“Không có gì, tôi chỉ lợi dụng chút đòn tâm lý thôi. Nam sinh ở lứa tuổi này ai cũng cần mặt mũi, vừa lúc trên tay tôi nắm được chút nhược điểm”.

[Hệ thống: Nhược điểm gì?]

Thịnh Uyên: “Quần ló.t hình con thỏ của Dụ Tả Kim”.

Thật Nỗ Lực chìm vào câm lặng.

Làm hệ thống của Thịnh Uyên lâu thế rồi, nó đã học được rất nhiều bài học.

Ví dụ như chuyện người khác gửi chiến thư đến cho Thịnh Uyên.

Rồi kẻ nào cũng biến từ muốn khiêu chiến cậu thành khăng khăng một mực muốn đập cậu chết.

– –

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN