Dụ Tả Kim trở lại ký túc xá, đi vào nhà vệ sinh chuẩn bị tắm giặt.
Nhà vệ sinh ký túc xá nối liền với phòng tắm, không có vách ngăn chống thấm nước, chỉ được ngăn cách bởi một tấm rèm nhựa.
Hắn nhấc áo lên cởi ra.
Dáng hình của Dụ Tả Kim rất cao, to lớn và đầy sức mạnh hơn hẳn vẻ gầy gò của các bạn học sinh đang dậy thì cùng lứa tuổi.
Đường cong cơ bắp trên sống lưng dịch chuyển theo từng cử động.
Quần áo trước đây gần như luôn bị chồng chất trên giường hoặc sàn nhà.
Nhưng sau khi được Thịnh Uyên thu dọn một lần, tất cả chúng đã được treo trở về tủ quần áo.
Tủ quần áo là đồ dùng cá nhân học sinh mang tới, đến tận bây giờ chẳng mấy khi Dụ Tả Kim mở nó ra.
Hắn ở trần, thân dư.ới mặc quần thể thao đi đến trước tủ quần áo.
Mở ra, áo quần được treo trên móc áo sắp xếp gọn gàng.
Nhìn thấy tình cảnh ngăn nắp này.
Không hiểu tại sao lòng Dụ Tả Kim lại sinh ra nỗi bực bội.
Hắn thô lỗ vươn tay giật xuống, ném quần áo đã treo ngay ngắn xuống sàn nhà, khiến chúng trở nên lộn xộn.
Thậm chí cả giá để giày trước cửa ký túc xá cũng bị hắn đá đổ.
Tiếng vang cực lớn tác động đến Trịnh Tử Lộ vừa đi ngang qua trước cửa khiến cậu ta run lập cập, vội vàng tăng tốc bước chân.
Cách chọn người bị đánh của Dụ Tả Kim cực kỳ ngẫu nhiên, gần như hắn ngứa mắt với người nào thì sẽ đánh người đó.
Hiện giờ tâm trạng của hắn đang tệ, nếu như hắn mở cửa ra trông thấy cậu ta…
Vậy chẳng phải cậu ta đã đụng trúng họng súng rồi à?
Cậu ta thế nào cũng không sao cả.
Nhưng mẹ cậu ta sẽ mất đi một đứa con hiếu thảo.
Trịnh Tử Lộ cân nhắc hộ mẹ, tranh thủ thời gian chuồn lẹ.
Sau tiếng vang cực lớn là một khoảng lặng yên tĩnh đến hốt hoảng.
Dụ Tả Kim lạnh lùng nhìn mặt đất hỗn loạn.
Tựa như gian phòng của hắn vốn phải như thế này.
Hắn cực kỳ ghét căn phòng gọn gàng, ghét quần áo gọn gàng, ghét đồng phục đã được giặt sạch sẽ treo ngoài ban công.
Còn có cả cánh cửa sổ được mở ban trưa và ký túc xá tràn ngập gió mát.
Tình trạng như hiện giờ mới đúng là căn phòng của hắn, sàn nhà ký túc xá của hắn.
Dụ Tả Kim giống như một con sư tử đực, hắn chống đối tất cả các loại thú hoang tiến vào lãnh địa của mình.
Hắn tuần tra hết lần này đến lần khác, tìm kiếm mọi nơi xem còn có nơi nào đang chứa hơi thở của giống loài khác hay không.
Xóa bỏ sạch, chôn vùi chúng.
Hắn ghét tất cả những con người có ý đồ xâm nhập vào cuộc sống của hắn.
Cho dù căn phòng của hắn trở nên sạch sẽ thế nào thì sau đó cũng gần như sẽ quay trở về hình dáng cũ của hiện tại.
Phí công phí sức, kết quả như nhau.
Dụ Tả Kim đứng trước tủ quần áo lục lọi, cuối cùng tìm thấy quần áo lót được gấp gọn gàng trong ngăn kéo dưới cùng.
Những tấm vải chứa hình con thỏ nằm bên trong, sắc mặt Dụ Tả Kim khó coi.
Hắn đưa tay cầm lấy chúng ném vào sọt rác, cuối cùng chọn bừa một cái khác mang vào trong nhà vệ sinh.
Dụ Tả Kim vặn van nước đến mức xả mạnh nhất, dòng nước thuận theo đường cong cơ bắp và kết cấu cơ thể trượt xuống dưới.
Bộ phận điện tử bên ngoài của ốc tai được tháo ra đặt trên bồn rửa tay.
Thế giới của hắn trở nên yên tĩnh, hắn cúi đầu nhìn những giọt nước lộn xộn rớt xuống nền gạch không ngừng nghỉ.
Tất cả mọi bộ phận trên cơ thể hắn đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của dòng nước, chỉ duy nhất hai tai không thể.
Càng lúc hắn càng trở nên cáu kỉnh, càng lúc hắn càng trở nên bực bội, hắn xông ra khỏi dòng nước nhặt bộ phận bên ngoài của ốc tai điện tử, đeo giác hút lên.
Tiếng nước chảy rót vào trong tai.
Chẳng một ai có thể chấp nhận khuyết tật của hắn, ở lại bên cạnh hắn.
Trong gian phòng xuất hiện hơi thở khác biệt.
Hắn vội vã muốn đuổi nó đi.
Nếu như đuổi không đi…!con ngươi mực đậm của Dụ Tả Kim ngắm nhìn dòng nước chảy xiết, đen đặc đến dọa người.
Vậy thì đánh cho đến khi nghe lời mới dừng lại
Ngày hôm sau, Kỳ Thắng – kẻ luôn có giờ giấc đi học theo tâm tình hiếm khi tới trường đúng giờ.
Cậu ta thấy Dụ Tả Kim còn chưa tới lớp học nên vào trong ngồi chờ đợi.
Đêm qua cậu ta lật đi lật lại trên giường mà vẫn không ngủ được.
Thật sự quá điên rồ.
Cậu ta vốn cho rằng bản thân mình đã đủ ngông cuồng.
Ai biết nửa đường lại nhảy ra một Thịnh Uyên còn ngông cuồng hơn cậu ta.
Trong trung học phổ thông số một cậu ta chỉ phục có hai người, một người là Dụ Tả Kim, một người là Chử Vệ Thiên.
Đó cũng là hai kẻ đủ bản lĩnh ngồi trên đầu Kỳ Thắng.
Thịnh Uyên kia dựa vào cái gì.
Địa vị của cậu ta đang bị đe dọa!
Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên cậu ta trông thấy một kẻ có thể phách lối như vậy trước mặt Dụ Tả Kim.
Đợi đến hơn 10 giờ Dụ Tả Kim mới tới lớp.
Kỳ Thắng trông không khác gì gián điệp, nhỏ giọng hỏi: “Anh Dụ, hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao anh lại đi cùng thằng nhãi Thịnh Uyên kia?”
Dụ Tả Kim không nói gì.
Hắn không nói, Kỳ Thắng biết cậu ta có hỏi nữa cũng không hỏi ra được.
Anh Dụ đi cùng Thịnh Uyên tự có lý do.
Đối phương nói mình tới đón anh Dụ tan làm.
Đầu Kỳ Thắng như ăn trúng đòn cảnh cáo.
Thịnh Uyên kia không phải đang định lôi kéo làm quen, chen chân giành chức vị người đứng thứ hai của cậu ta đó chứ?!
Đệt mợ! Mẹ kiếp!
“Đã tìm được kẻ gây chuyện ở cửa hàng mấy hôm trước chưa?”
Dụ Tả Kim đột nhiên hỏi chuyện, kéo suy nghĩ của Kỳ Thắng quay về.
“Tìm được rồi, là người ở đường bên kia cầu vượt”.
Cửa hàng thịt nướng tọa lạc ở vị trí dễ thấy nơi ngã tư, đi về phía sau là một con phố ăn vặt do người dân tự trị, quán vỉa hè rất đông, trật tự trị an thỉnh thoảng lại thích xông vào đó chạy KPI cho đủ.
Vài hôm trước có mấy tên lưu manh đến đó đi lần lượt từng hàng đòi thu phí bảo kê, cửa hàng nào không trả chúng sẽ lập tức đập nát.
Nghe nói trong số đó có kẻ là người thân thích với cán bộ trật tự đô thị nên hoành hành ngang ngược, bắt nạt quán vỉa hè còn chưa đủ liền xông vào các cửa hàng có nhà cửa hẳn hoi đòi hỏi.
Có người đã báo cảnh sát, cảnh sát cũng tới bắt mấy lần, nhốt mấy hôm lại phải thả ra ngoài.
Chúng trùm bao tải người tố giác đánh đập họ, hai mắt người bị đánh đã bị chúng che khuất nên không có chứng cứ, không thể báo án, chỉ có thể nghiến nát răng hàm nuốt hận vào trong.
Đám lưu manh bị cảnh sát tra hỏi đương nhiên không thể nào nhận.
“Đồng chí cảnh sát, anh cũng biết đấy, xã hội chúng ta đang đi theo xu hướng bất lương, là thời đại của bất lương.
Những cậu thiếu niên bất lương bên kia đường đánh người chạy trốn cực nhiều, có lẽ một trong số chúng đã làm ra chuyện này đấy”.
Thời gian làm việc của Dụ Tả Kim phần lớn đều vào tầm năm giờ tối, lúc hắn tới nơi tiệm đã bị lưu manh tấn công.
Trong tiệm chỉ có ông lão và cô Trần, hai người đều đã quá bốn mươi tuổi, lý luận cãi cọ đương nhiên không thể thắng được nhưng lúc đối phương đòi tiền còn tranh chấp đẩy ông lão ngã một phát.
Kỳ Thắng đã lâu không đánh nhau nên lòng hơi phấn khởi.
“Anh Dụ, đêm nay tan làm chúng ta sang đường bên cầu vượt nhé”.
“Không cần”, Giọng nói Dụ Tả Kim khàn khàn: “Gọi người sang đó luôn đi”.
– –
Tiếng chuông tan học tiết học cuối cùng buổi sáng vang lên, học sinh tốp năm tốp ba đi ra khỏi lớp học, tiếng nói chuyện xôn xao khắp hành lang.
Chap ????ới luôn có ????ại — ????????u????????????????????????N.????n —
Tràn đầy hơi thở thư giãn.
Hạ Chi Kỳ và một nhóm đầu đinh đi đến tìm Thịnh Uyên: “Anh Thịnh, gần đây bên phố ăn vặt mới mở quán mì, nghe nói hương vị không tệ, chúng ta tới nếm thử đi”.
“Được”.
Thịnh Uyên đứng dậy.
Ngày mai là kỳ thi tháng, khoảng thời gian gần đây vì phấn đấu cho mặt mũi của đại ca nên nhóm Hạ Chi Kỳ gần như đã mất ăn mất ngủ học tập.
Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi kì thi tháng diễn ra, Thịnh Uyên bảo họ trước kỳ thi thì nên thả lỏng đầu óc thành tích sẽ cao hơn một phần, lúc này mới khiến cho mười mấy người quyết định bỏ đi tính toán ở lại phòng học học suốt buổi trưa.
Thịnh Uyên đi vào con phố ăn vặt cùng mười mấy người.
Hạ Chi Kỳ đi trước dẫn đường, đứng ở cửa quán mì vẫy tay.
“Anh Thịnh, bên này!”
Thịnh Uyên cùng một nhóm đầu đinh đi sang, có ba người gọi món mì nổi tiếng của quán, mì canh thịt heo.
Các cậu đàn em còn lại gọi món theo sở thích của mình, sau đó cả hội ngồi vào trước cửa quán.
Diện tích quán mì không lớn, có tổng cộng bảy chiếc bàn, nhóm Thịnh Uyên ngồi vào gần như đầy nhóc.
Hạ Chi Kỳ nhòm Kim An Châu đang dính đến bên cạnh Thịnh Uyên: “Mày tới đây làm gì?”
“Giọng điệu cậu tốt hơn chút đi xem nào, người ta tới ăn cơm với anh Thịnh á”.
Con phố ăn vặt không được xem là phồn hoa, có thể nói nơi đây là một mảnh đất duy nhất chưa được khai phá xung quanh khu vực phồn hoa này.
Con phố ở gần trường học, phía đông giáp trung học phổ thông số một, phía tây giáp một trường tiểu học.
Rất nhiều hộ làm ăn kinh doanh nhỏ tới đây bày quầy bán chút món ăn, bởi vì nhóm người tiêu dùng chủ yếu là học sinh nên họ xử lý vệ sinh hết sức cẩn thận.
Các cửa hàng có nhà cửa đàng hoàng trong con phố không nhiều nhưng số quầy hàng rong thì lại không ít.
Thịnh Uyên ăn mì, Hạ Chi Kỳ ở bên sùm sụp như vòi xả nước, ăn vội quá còn sặc cả lên.
Thịnh Uyên đưa sang mấy tờ giấy.
Hạ Chi Kỳ tùy tiện lau qua loa: “Anh Thịnh, ngon không?”
“Không tệ.”
Ngay lúc nhóm người Thịnh Uyên lần lượt gọi đến bát thứ hai thì đám đông bên ngoài vang ra tiếng ầm ĩ.
“Mày có đưa không? Con mẹ nó, đừng nói nhảm nữa, không đưa thì ăn đòn, mày nghe hiểu không hả?”
“Không phải đại ca ơi, mấy hôm trước bên em mới giao tiền cho đại ca mà?”
“Mấy hôm trước là phí bảo vệ, hôm nay là phí vệ sinh, mau nộp ra cho tao”.
“Tao nói cho chúng mày biết, nếu như không có chúng tao che chở thì các quầy hàng của chúng mày đều đã bị trật tự đô thị thu dọn từ lâu rồi.
Giao tiền nhanh lên, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt”.
Người đàn ông quát nạt chừng ba mươi tuổi, bụng bia đầu trọc, đi theo gã là hai tên đàn em gầy như khỉ.
Bà chủ cửa hàng bán mì trông thấy, bất đắc dĩ thở dài.
Hạ Chi Kỳ tò mò: “Chị à, có chuyện gì thế ạ?”
Bà chủ cửa hàng bán mì: “Bọn nó là đám du côn ở gần đây, thu phí bảo hộ được một thời gian rồi.
Nếu không nộp phí cho chúng chúng sẽ đập tiệm, còn liên hệ với trật tự đô thị theo dõi bắt chẹt nữa cơ.
Đám hộ kinh doanh nhỏ như bọn chị nếu bị trật tự đô thị nhìn chằm chằm thì sao buôn bán được nữa”.
Thịnh Uyên nâng bát uống một ngụm canh.
Người đàn ông mang theo hai đàn em đi đằng sau bước tới: “Thu tiền, 200 tệ, nhanh lên”.
Bà chủ mở cửa hàng một mình nên chỉ có thể cúi đầu móc túi tiền bên hông.
Lúc bà chủ đưa tiền ra, Thịnh Uyên lấy giấy ăn lau miệng, đứng dậy chắn trước mặt chị.
“Bà chủ, thanh toán”.
Người đàn ông nhìn bóng lưng Thịnh Uyên, đánh giá đứa nhóc con đột nhiên xuất hiện cản đường mình này một chút.
“Thằng nhãi, mày có biết mày đang cản đường ai không?”
Thịnh Uyên quay đầu lười nhác liếc gã một cái, không trả lời thẳng mà nói: “Trên người anh thiếu chút đồ đấy”.
“Đồ gì?”
“Vật dụng chuyên nghiệp”.
Hạ Chi Kỳ lập tức hiểu ý nhặt bát cơm cho chó dưới đất lên, Thịnh Uyên nhận lấy bỏ hai đồng vào trong đó, nhét vào tay người nọ.
“Cầm đi, anh đây rộng rãi, hôm nào khác anh lại sang bên này chiếu cố cho việc làm ăn của chú”.
Gương mặt dữ tợn của người đàn ông run rẩy: “Thằng nhãi con mày biết tao là ai không hả?”
“Ai?”
Con khỉ gầy sau lưng gã mở miệng: “Anh Long của con phố này”.
(* anh Long thường hay được sử dụng để chỉ đại ca đứng đầu)
Thịnh Uyên: “Thế anh có biết tôi là ai không?”
“Ai?”
“Bố của anh Long đấy”.
“Đm mày!” anh Long cầm cái bát mẻ định nện xuống đầu Thịnh Uyên.
“Ngày hôm nay ông sẽ dạy lại cách ăn nói cho mày”.
Ngay lúc cái bát sắp sửa nện vào đầu Thịnh Uyên, Hạ Chi Kỳ đã vươn tay ra đỡ lấy cánh tay gã.
Người ngợm Hạ Chi Kỳ trời sinh rắn chắc, tóm được cánh tay đối phương chẳng tốn mấy công.
Hai con khỉ còm sau lưng anh Long tiến đến: “Muốn ăn đòn đúng không!”
Dứt lời, tiếng ghế nhựa dịch chuyển từ bốn phương truyền tới.
Một đám thiếu niên bất lương đang ngồi ở quán mở miệng chửi tục, lục tục đứng lên.
Ánh mắt kiêu ngạo, dáng vẻ ngông cuồng.
Họ đã nhịn trong trường suốt hơn nửa tháng, đột nhiên kiếm được chỗ giải tỏa.
Hơn mười người nhanh chóng vây kín cửa quán mì.
Đối phương chỉ có ba kẻ, chủ quán thì có chỗ phải kiêng kị, còn họ, họ không có.
Anh Long thấy tình thế không ổn muốn chạy ra ngoài thì lại bị từng cậu trẻ ranh to xác huých vai đẩy lại.
“Đại ca tao để mày đi rồi hả?”
“Chạy gì thế?”
“Cho mày cái bát mẻ thì mày cầm về, đừng cho mặt mũi rồi mà còn không chịu nhận”.
Anh Long suýt chút nữa đã bị đẩy ngã xuống mặt đất.
Thịnh Uyên đứng ở chính giữa.
“Anh nói xem liệu chuyện hôm nay có thể lên đầu đề tin tức không nhỉ?”
Anh Long nuốt nước bọt.
“Tôi đã nghĩ xong xuôi tiêu đề rồi đấy”.
“Thành phần xấu ngoài xã hội ức hiếp học sinh cấp ba đơn thuần”.
[Hệ thống:…]
[Hệ thống: Tôi xin cậu đấy, giữ lại chút mặt mũi đi mà]..