Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần
Chương 418: "cố nhân"
Bức tường sau lưng vừa khép lại, Huyết Minh trước hết liền cảnh giác đánh giá tình cảnh trước mắt. Xung quanh là một mảnh không gian tối đen như mực, theo phán đoán của Huyết Minh, thì cấu tạo của nơi này có lẽ là giống với một gian phòng.
Bởi vì bốn phía không có bất kỳ nguồn sáng nào. Nên Huyết Minh chỉ có thể đứng trong bóng tối, nhìn về khu vực “giữa phòng”. Bởi vì trên trần nhà của nơi đó có lắp một viên dạ minh châu to bằng bàn tay. Có thể soi sáng được đại lượng không gian.
Huyết Minh vừa đi vừa thử cơ quan, nhưng lại ngoài ý muốn thuận lợi đi đến giữa căn phòng, cũng không gặp phải cơ quan nào. Đến tận đây, hắn mới có thể nhìn thấy được rõ ràng khung cảnh ở đây.
Này vừa nhìn, Huyết Minh ngay tức khắc liền không nhịn được mà kinh hãi, trợn to mắt.
Chỉ thấy, phía dưới dạ minh châu là một chiếc lồng sắt cực đại, ít nhất cũng có vài trượng. Nhưng đánh sâu vào thị giác nhất chính là, bên trong lồng sắc lại đang nhốt một người!
Không đúng, kẻ này đã không thể gọi là “người” nữa. Mà phải dùng từ “quái vật” đến hình dung thì lại càng chuẩn xác hơn.
Bị người gọt mất tứ chi trở thành nhân côn, trên cổ khóa lấy một vòng xích sắt. Hai mắt đào rỗng, mũi, hai tai đều bị cắt mất, lại bị đóng vào hai cây đinh. Bắp thịt, mạch máu cứ như vậy phơi bày ra không khí, rõ ràng đã bị người lột da! Nhưng lồng ngực đang chập chùng của kẻ này lại cho thấy, dù đã biến thành bộ dạng quái quỷ này, y vẫn như cũ còn sống! Không, nói đúng hơn phải là sống không bằng chết.
Một khắc nhìn thấy kẻ này, không chỉ riêng nhiệm vụ, mà cả Cực Viêm huyết mạch trong người Huyết Minh đều đồng loạt xuất hiện ba động. Việc này khiến hắn có thể khẳng định đối phương chính là người mà hắn đang tìm. Hơn nữa, đối phương còn là người đã từng ký huyết mạch khế ước với hắn.
Phát hiện này, khiến Huyết Minh nhất thời không khỏi băn khoăn…
Từ trước đến nay, số lượng người ký khế ước huyết mạch với hắn cũng không tính là nhiều. Sở Vân là một, sau đó liền đến Phiên Thiên, Khinh Sát, Triết Mệnh, Bồng Bồng,…
Cho nên, kẻ trước mặt này có thể là ai trong số đó kia chứ?
Huyết Minh chậm rãi tiếp cận lồng sắt, tinh thần cũng không buông lỏng mà lựa chọn lưu lại một cái tâm nhãn. Đến tận khi Huyết Minh đi tới cạnh lồng sắt, đối phương vẫn không có chút phản ứng nào, tựa như một khúc gỗ mục nát theo thời gian.
Bởi vì ngoại hình của y đã bị hủy hoại quá mức nặng nề, nên Huyết Minh chỉ có thể đoán được y là một nam tử. Về phần tuổi tác, thân phận chân thực, căn bản là không tài nào nhận dạng được.
Ánh mắt chuyển khai khỏi người y. Huyết Minh liền chú ý tới một món đồ vật có hình dạng giống như chuôi kiếm đang đặt ở trong góc lồng sắt. Về phần tại sao lại nói là “giống như”? Bởi vì nó đã sớm hủ hóa, biến dạng, không còn nhìn ra được nguyên dạng.
Nhưng là dù vậy, đồng tử của Huyết Minh vẫn kịch liệt co vào. Hơi thở cứng lại, vài giây sau, hắn mới thấp giọng hướng về chỗ huyết nhân kia, mang tính thăm dò, run rẩy gọi:”Bách Lý…Liên Giang?”
Phảng phất như có cảm ứng, huyết nhân cư nhiên lại thật nhúc nhích. Đầu lâu của y khẽ chuyển, xương cốt vang lên tiếng “răng rắc” mà chậm rì rì nghiêng đầu. Đôi hốc mắt rỗng tuếch cứ như vậy nhìn vào Huyết Minh. Sau đó, miệng của y liền hơi há, phát ra tiếng “lộc cộc” kinh dị.
Một màn này, khiến Huyết Minh cũng không nhịn được mà ngừng thở. Bởi vì không chỉ riêng hốc mắt, ngay cả miệng của y cũng đều giống vậy, trống rỗng không còn gì. Lưỡi bị cắt đứt, bạch nha gãy rụng. Y chỉ vừa há miệng, tiên huyết liền giống như suối đổ một dạng bắt đầu lưu. Âm thanh lộc cộc cũng là do bọt máu chuyển động mà ra.
Giống như nhớ tới bản thân không thể nói chuyện được. Hốc mắt của y cũng bắt đầu chảy ra máu tươi, giống như tại khóc. Bộ dạng thê thảm đáng sợ, có thể doạ chết khiếp bất kỳ người nào.
Đương nhiên, đó là ngoại trừ Huyết Minh ra.
Lúc này, Huyết Minh đã có thể khẳng định, người trước mặt mình chính là Bách Lý Liên Giang – Triết Mệnh. Nhưng vì sao y lại ở đây? Còn có do đâu lại biến thành dạng này? Rất nhiều nghi vấn khiến Huyết Minh nhất thời không mò ra được chân tướng, đau đầu vô cùng.
“Ngươi đừng nói chuyện, đừng khóc.” Huyết Minh ngồi xổm xuống, cũng không ngại bộ dạng ghê tởm của Triết Mệnh, khẽ đặt tay lên trên sườn mặt của y. Xúc cảm từ lòng bàn tay truyền tới đã không còn là da thịt nhẵn nhụi, mà chỉ là một mảnh máu me dính nhớp. Nếu là người bình thường, e rằng sẽ trực tiếp bị ác tâm mà nôn ra.
Trong số ba người hộ pháp, bởi vì Bách Lý Liên Giang là nhỏ tuổi nhất, tao ngộ cũng bi thảm nhất, hơn nữa là do một tay Huyết Minh bồi dưỡng ra. Cho nên, hắn đối y cũng là vô cùng yêu thích, dung túng. Nay ở dị giới, lại gặp được đối phương trong tình trạng thê thảm như hiện tại, nên Huyết Minh mới lựa chọn trước ổn định cảm xúc của đối phương.
[ Đinh, phát hiện có thần thức không rõ xâm nhập. Tự động bảo hộ linh thức của ký chủ.]
[ Đinh, phát hiện có thần thức không rõ xâm nhập. Tự động bảo hộ linh thức của ký chủ.]
[ Đinh, phát hiện có thần thức không rõ xâm nhập. Tự động bảo hộ…………]
[…………………]
Nghe thấy một loạt tiếng reo của hệ thống, lại nhìn thấy bộ dạng xao động bất an của Triết Mệnh. Huyết Minh liền có suy đoán, chẳng lẽ thần thức đang xâm nhập kia chính là của y? Không đúng, mặc dù cũng không hiểu rõ, nhưng theo cảm nhận của hắn thì muốn phóng thích được thần niệm, tu vi nhất định cũng phải rất cao mới được a?
Đợi khi thông qua Cực Viêm huyết mạch, cảm nhận được ma khí hùng hậu bên trong cơ thể tàn tật của Triết Mệnh. Huyết Minh liền trực tiếp cả kinh.
Hắn nhớ rõ, lúc bản thân “chết”. Triết Mệnh giống như cũng chỉ mới vào Kiếm tông thôi a? Sao hiện tại, ma khí của y đã có thể sánh ngang với Kiếm Thần cảnh tu sĩ rồi? Hơn nữa, còn có cảm giác như đã bị áp chế đẳng cấp. Giống như trên thực tế, tu vi của y đã xa xa vượt qua Kiếm Thần.
“Hệ thống, ngươi có biết chuyện này rốt cuộc là sao hay không? Ta rõ ràng chỉ vừa mới từ thế giới kia trở về đây vài tháng thôi a. Tại sao theo tình trạng của Triết Mệnh đến xem, giống như bây giờ cách khoảng thời gian ta “chết” đã trải qua thật lâu rồi vậy?” Càng suy nghĩ, Huyết Minh liền càng thêm đau đầu.
[ Kỳ thực…Quỷ Kính khi đó rất có khả năng không phải đưa ký chủ xuyên qua thời không song song. Mà là trực tiếp xuyên tới…quá khứ.]
**Liên Giang của ta~ Ngươi là một trong những nhân vật ta thích nhất truyện a. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thể ngược ngươi thôi. Thật xin lỗi. (╥_╥)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!