Hẹn Ước Một Kiếp - Chương 9: Bạch Y Nữ Tử cứu mạng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Hẹn Ước Một Kiếp


Chương 9: Bạch Y Nữ Tử cứu mạng


Kể từ ngày hôm ấy Lãnh Thiên Nhai không còn tâm trạng với mọi thứ bên ngoài, hắn suốt ngày chỉ lủi thủi trong phòng vừa dưỡng thương vừa tịnh tâm. Hắn đến bây giờ vẫn không tin vào mắt Mi Nhi cô nương trong lòng hắn là tà giáo như những lời đàm tiếu kia

“Rớt…” Nam Cung Nguyệt từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, hôm nay nàng ta vận bộ y phục màu hồng phấn trông vừa xinh đẹp vừa thoát tục hơn hẳn. Một giây đầu Lãnh Thiên Nhai còn mơ hồ rằng nàng ấy là Mi Nhi, nhưng không phải. Dung mạo của Mi Nhi cô nương còn khuynh quốc khuynh thành còn ma mị hơn như thế

“Đại sư huynh cũng chỉ là bằng hữu kết giao không lâu huynh cũng đừng đau lòng như thế! Nàng ta là tà giáo như vậy tiếp cận huynh cũng chỉ có âm mưu trong người mà thôi, loại người như vậy huynh đừng để tâm nữa có được không đại sư huynh?” Nam Cung Nguyệt bĩu môi chạy lại chỗ của Lãnh Thiên Nhai, thấy hắn gục đầu xuống bàn mặt mày ủ rủ không có chút thần sắc nào, nàng ta càng lo lắng “Chẳng lẽ một đại trượng phu như huynh chỉ một chút vấp ngả như vậy cũng không tự đứng lên được sao? Chỉ một chuyện như vậy đã khiến huynh thành ra như vậy… Huynh thật khiến muội thất vọng mà, Thánh Kiếm môn chúng ta bị mất đi ngôi vị minh chủ võ lâm. Huynh lại là đại đệ tử đắc lực của cha muội thế mà thời điểm này huynh lại ủ rủ như vậy có xứng mặt nam tử hán hay không?”

“Hmmm muội vốn dĩ không hiểu cảm giác ta đối với Mi Nhi cô nương thế nào đâu…!” Lãnh Thiên Nhai biết rõ Nguyệt Nhi luôn đi theo hắn miệng nói yêu hắn nhưng muội ấy như một đứa trẻ. Có lẽ bởi vì trong bổn môn mọi người cứ ngỡ muội ấy là của hắn. Thậm chí trong tuổi thơ của muội ấy cho đến giờ cũng chỉ tồn tại hắn, khiến muội ấy lầm tưởng bản thân thích hắn. Thật ra chính muội ấy cũng không biết thế nào là rung động?

Hắn tự chế giễu mình, nở nụ cười bi thương bởi chính hắn cũng không biết loại cảm giác ngắn ngủi với Mi Nhi là thế nào, liệu đó chính là tình yêu sao?

….

Thời loạn lạc, giang hồ cũng dậy sóng không ngừng, dưới áp lực ma giáo ngày một lớn mạnh, chính phái cũng nhiều lần hợp sức mong có thể tiêu diệt. Ngoài mặt nói là cùng hợp lực chống lại ma giáo nhưng thực chất cũng là mưu đô xưng bá võ lâm. Hiện tại người người lớp lớp từ các môn các phái đều có mặt đông đủ trong đại sảnh Minh Nguyệt viện, nơi tổ chức lễ đăng quang minh chủ võ lâm

     Đại đệ tử Thánh Kiếm môn Lãnh Thiên Nhai cùng các huynh đệ của tứ đại môn phái được lệnh cẩn thận bảo vệ Minh Nguyệt viện cho đến khi lễ xưng tôn minh chủ được kết thúc. Đêm nay, trăng thu vành vạch, ẩn trong làn gió đêm mùi sát khí nộng nặc. Cảm nhận có sự chẳng lành, Lãnh Thiên Nhai đang tuần tra bên ngoài càng có sự cẩn thận hơn, tay đã cầm chắc thanh kiếm trong tay đề phòng trường hợp giao thủ với người khác. Bất chợt 1 khúc tiêu nghe như bi ai, như oán hận vang lên. Hắn thẩn thờ ngước nhìn về phía mái nhà, nơi phát ra âm thanh huyền ảo đó. Một nữ nhi trong một y phục màu đỏ lộng lẫy như đóa liên hoa nỡ trên mặt nước tĩnh lặng. Nữ nhi này nữa mặt bị che khuất bởi 1 tấm lụa đỏ, chỉ để lộ ánh mắt sáng trong và đặc biệt có một sự cuốn hút kì lạ. Chiếc áo đỏ cũng đc làm từ lụa khẽ bị một cơn gió nhẹ tung bay, dưới ánh trăng sáng rực đầy ma mi, người con gái đó như trở nên thần bí, xuất trần. Lãnh Thiên Nhai có cảm giác quen thuộc nhưng bất quá cảm giác này như ảo ảnh không biết thật sự là quen hay không, hay chỉ là trực giác vô tình của hắn. Càng muốn tiến đến gần hơn thì trong chớp nhoáng thân ảnh mĩ lệ đã tan biến vào cái thứ ánh sáng huyền ảo của trăng, chỉ để lại phảng phất một mùi hương thoảng thoảng và khúc tiêu động tận tâm can. Tiếng bước chân hối hả làm hắn từ ngay ngất bị lôi về thực tại “ Đại sư huynh, có chuyện chẳng lành rồi!”. Một sư đệ trong bổn môn chạy đến gấp rút báo tin

“Đệ nói chuyện chẳng lành là chuyện gì chứ?

“Cao tăng của Linh Thiện tự là Minh Không đại sư vốn dĩ muốn về phòng nghĩ ngơi trước nhưng đã chết trong phòng rồi! – hắn nói giọng hấp tấp

“Đệ nói sao?” Lãnh Thiên Nhai nghe qua kính tâm chấn động, vội vả chạy vào hiện trường vụ án

Vừa chạy đến nơi, trong phòng đã có mặt đầy đủ các vị trượng bối. Thấy sư phụ và sư nương, Lãnh Thiên Nhai không dám xen ngang chỉ đành đứng một bên nghe chuyện. Tân minh chủ võ lâm cũng là trưởng bối trẻ tuổi nhất ở đây Ngô Trung Kiên phải đang dò xét thi thể, sau đó khẽ thở dài cung tay mà nói

“Ta đâu vô năng đã không thể đoán được kẻ nào ra tay tàn độc nhưng mà vết thương của tiền bối là bị một chưởng pháp uy lực rất mạnh ra tay. Hơn nữa thủ đạo này vô cùng tán ác, một chưởng này khiến giữa ngực của Minh Không đại sư thủng một lỗ lớn, thật sự quá lợi hại!”

“Minh Không đại vốn là thượng khách được mới đến để giữ sự công bằng cho việc lập minh chủ lần này. Nay lại bị sát hại chắc chắn là bọn người tà giáo ra tay để phá hoại, khiến chúng ta nghi ngờ lẫn nhau” Với giọng sắc lạnh Quách Minh Nghĩa chưởng môn Giáng Long môn nhíu mày nói lớn

“Bọn tà giáo này một ngày không trừ, thiên hạ sẽ không có ngày bình yên, Chu Đạo Toàn ta quyết cùng đồng đạo võ lâm tiêu diệt tà giáo” Chu Đạo Toàn tiếp lời sư huynh của mình, gã tức giận mà đấm vỡ cái bàn bên cạnh.

“Chuyện này nếu không được điều tra võ ràng chúng ta làm sao ăn nói với Linh Thiện tự, huống hồ chẳng phải để cho Huyết Đồ Mi kia thêm đắc ý hay sao” Nam Cung Chính nhất thời phẫn nộ hùng hổ lên tiếng

“Vậy thì theo ý Nam Cung huynh phải xử lí thế nào đây? Huống hồ ngươi đừng quên hiện tại tân minh chủ chính là Ngô Trung Kiên” Bạch Kính chưởng môn Đao Ảnh môn xưa nay đã bất bình với Nam Cung Chính ông ta châm chọc nói

“Ông…” Nam Cung Chính tức giận nghiến răng cũng không biết nói gì hơn! Ông ta cả đời dạn tiếng vang xa nay lại bại dưới tay một thanh niên trẻ tuổi như Ngô Trung Kiên đúng là mặt mũi cả đời bị mất sạch mà. Càng tức hơn là bị người ta ám toán sau lưng nếu không lúc ông vận nội cũng không bị kinh

“Thôi tại hạ nghĩ như vậy đi chuyện của Minh Không đại sư khiến chúng ta thêm một lần nữa ghi thêm mối thù với tà giáo, cũng là tăng cường thêm cảnh giác. Hiện tại các môn phái quay về chấn chính bổn môn của mình, đợi thời điểm thích hợp không chỉ tứ đại môn phái mà cả võ lâm sẽ đồng loạt tấn công lên Lạc Thành sơn, mọi người thấy có được không” Ngô Trung Kiên lúc này được cơ hội hắn liền ra dáng tân minh chủ, hưởng thụ cảm giác điều khiển người khác

Tất cả mọi người nghe vậy cũng gật đầu tán thành sau đó về phòng nghĩ ngơi

….

Trong phòng của Nam Cung Chính lúc này ông tức giận đến mức xém chút nữa đập vỡ hết đồ đạc trong phòng. Cũng may cơn giận này được kiềm chế, ông ta vung nấm đấm đập một cái thật mạnh xuống bàn “Tên tiểu tử Ngô Trung Kiên đó tuổi tác cũng ngang bằng Thiên Nhai, ta không biết hắn dùng thủ đoạn gì ngồi lên được chức chưởng môn Độc Tiên nhưng không thể không xem ai ra gì chứ? Nói dễ nghe ta và hắn vai vế ngang nhau nhưng luận tuổi tác ta cũng xứng làm tiền bối, hắn thật không xem ai ra gì mà!”

“Tướng công chàng nói cũng có ích gì chứ? Bây giờ Ngô Trung Kiên đó làm minh chủ hắn nói gì chúng ta đành phải răm rắp tuân lệnh thôi! Lúc chàng làm minh chủ không phải chính lag như vậy sao? Nhưng nói cũng thật là lạ hôm đó kinh mạch của chàng vô duyên vô cớ bị đảo lộn đến đại phu cũng bắt mạch rồi không có gì cả! Có phải do chàng luyện công quá độ nên bị ảnh hưởng gì không” Lưu Mộng Nghi đứng một bên an ủi phu quân nhà mình, thật sự không ngờ Thánh Kiếm môn oai danh một thời lại dễ bị người ta đoạt đi chức minh chủ như vậy

“Tuyệt đối không thể nào xảy ra chuyện đó, kẻ muốn hại Nam Cung Chính này cũng tại ta không đề cao cảnh giác. Hừ, chuyện cũng đã qua rồi nói được gì chứ đi ngủ thôi” Nam Cung Chính phải đè nén cơn thịnh nộ, lắc đầu thở dài một tiếng

Lúc tất cả mọi người đã đi ngủ hết chỉ còn có Lãnh Thiên Nhai vẫn còn ấm ức, đêm khuya quay lại gian phòng đó dò xét thương tích của hai vị cao tăng. Thật may cho hắn, khi vừa vào phòng đã thấy một hắc y nhân bên cạnh di thể. Lãnh Thiên Nhai lập tức đuổi theo tên hắc y nhân vào đến bìa rừng trúc phía sau Danh Kiếm sơn trang . Bóng tối vô biên dường như là một trợ thủ đắc lực cho kẻ giấu mặt đó. Lãnh Thiên Nhai cố hết sức mở to đôi mắt tìm kiếm. Như nhìn thấy điều gì, Lãnh Thiên Nhai phì cười, nhẹ nhàng tướt kiếm khỏi vỏ phi thân đến. Chợt nhân ra kẻ đối diện mặc 1 bộ y phục trắng khác hẳn lúc nãy đoán biết nhận lầm người hằn liền vội vàng dùng sức thu kiếm về. Cũng vì quá đột ngột mà thu kiếm khiến thanh kiếm để lại 1 đường máu trên cánh tay hắn.Hắn cũng không mảy may quan tâm chỉ nhìn về phía bạch y nhân đó

“ cô nương, cô không sao chứ!?”. Một cô gái thanh mảnh, với lớp khăn che mặt, tay cầm tiêu ngọc bích. Hắn nhận ra ánh mắt ấy, đây chính là cô gái mà hắn nhìn thấy khi nãy dưới trăng. Những tưởng là ảo giác hay là mộng, nào ngờ giờ đây ngươi con gái đó hiện đang đứng trước mặt hắn. Cô gái nhìn vào vết máu trên tay hắn, ánh mắt thâm trầm phức tạp. Đột nhiên trong màn đêm một luồng sáng trắng lao tới, tia sáng tới gần hắn mới nhận ra đó là một phi tiễn, hắn vội đẩy cô gái sang một bên.

“Phập” lúc mũi tên sắp đâm thẳng vào ngực hắn thì bị hất sang một bên đồng thời nàng còn phóng ra ngâm châm khiến tên hắc y nhân đó bị thương ở bả vai. Là vị cô nương này ra tay cứu hắn

“Mi nhi cô nương là cô đúng không? Tại sao cô lại xuất hiện ở đây? Tại sao cô lại cứu ta? Còn nữa Minh Không đại sư có phải do cô giết chết không? Cô trả lời ta đi!” Lãnh Thiên Nhai lúc này rất kích động, hắn nhận ra tiêu ngọc trong tay nàng là hôm đó hắn tặng nàng. Vô vàng câu hỏi hiện lên trong đầu hắn, hắn ôm chầm lấy vai nàng như gào thét điên cuồng mà hỏi

Huyết Đồ Mi lúc này tháo mạn che mặt xuống, ánh trăng chiếu gọi vào khuôn mặt khiến dung nhan đã diễm lệ của nàng lúc này lại càng mỹ mạo hơn, nàng trả lời từng câu hỏi của hắn “Đúng ta chính là Mi Nhi cô nương của huynh còn nữa tại sao ta cứu huynh? Đơn giản vì ta còn chưa muốn huynh chết huống hồ chúng ta còn có thâm tình chi giao cơ mà… Còn chuyện hung thủ giết hại Minh Không đại sư không phải ta làm tin hay không thì tùy huynh. Vừa rồi nếu ta không đến kịp lúc e rằng huynh sớm chết dưới tay tên hắc y nhân kia rồi!…”

“Được xem như ta tin cô vậy cô nói cho ta biết tại sao cô lại xuất hiện ở đây. Giữa cô và tên hắc y nhân mà ta vừa gặp kia rốt cuộc có quan hệ gì?” Lãnh Thiên Nhai không biết đây là sự tin tưởng hay hi vọng, hi vọng nàng không phải hung thủ cũng không phải tà giáo nhưng hiện tại hắn nghĩ hắn tin nàng. Bởi vì vết thương cũ còn chưa lành lúc giao đấu ban nãy cũng hao tốn không ít nội lực bước đi của hắn lúc này cũng chậm rãi từ tốn

“Huynh không biết Minh Không đại sư trong người sở hữu bí kíp Càn Khôn Nhất Chưởng sao? Đúng rồi bí kíp này đã thất lạc từ lâu số người biết đến nó đã ít mà biết nó ở trong tay Minh Không đại sư lại càng ít hơn” Huyết Đồ Minh chìa môi một cái, tên tiểu tử này còn dám hoài nghi nàng, hừ nếu là nàng giết lão hòa thương kia thì đến cả thi thể hắn cũng chẳng còn. Trong người nàng luôn mang theo Hủy Huyết Tán chỉ cần rãi mấy giọt lên người đã chết, thi thể cũng lập tức biến mất

“Được xem như ta tin tưởng cô vậy cô nói ta nghe đi thân phận thật sự của cô nương là gì? Cô thật sự là ai tại sao tiếp cận ta” Lãnh Thiên Nhai vẫn không tin một cô gái trẻ tuổi như vậy lại có võ công và nội lực thâm hậu chỉ là một dân nữ thôn giả bình thường

“Ta sao hừ ta có võ công như vậy chẳng qua ta có sư phụ đào tạo dạy dỗ tốt thôi. Mà sư phụ ta cũng chẳng qua là cao nhân đã ẩn dật nói ra huynh cũng không biết tên… Cơ mà huynh hỏi nhiều như vậy là đang nghi ngờ ta sao? Huynh nghĩ nếu ta thật sự là tà giáo vậy huynh còn sống để nói chuyện với ta như vậy không chứ?” Nàng có chút không vui, giọng điều hơi có vẻ hờn dỗi trả lời hắn. Tên Lãnh Thiên Nhai này đúng là rất đáng ghét nhưng chẳng hiểu sao nàng vẫn không thể ghét hắn được.

“Được rồi Mi Nhi cô nương ta không hỏi cô nhiều nữa xem như là ta thất lễ với cô. Nhưng mad trời tối rồi bây giờ cô tính đi đâu đây hay là theo ta về đi. Dù sao bây giờ cô cũng đang ở Danh Kiếm sơn trang mà, về phòng nghĩ ngơi đi sáng mai cô muốn rời khỏi cũng được” Lãnh Thiên Nhai lo lắng nếu để Mi Nhi cô nương trời khuya rời khỏi đây thật nguy hiểm. Nhưng hắn chợt nhận ra hắn đúng là nực cười võ công chưa bằng một phần của nàng lại đi lo lắng dư thừa rồi!

“Chúng ta dừng ở đây được rồi huynh trở về phòng đi. Nhưng ta muốn cảnh cáo huynh Minh Không đại sư dù gì cũng đã không còn huynh tiếp tục điều tra cũng chẳng có được gì! Mang họa vào thân ta cũng không theo huynh suốt ngày để bảo vệ huynh đâu” Huyết Đồ Mi nói dứt câu khẽ nở nụ cười nhìn hắn một lần cuối sau đó phi thân rời khỏi

Còn Lãnh Thiên Nhai hắn đành ôm thương tích trở về phòng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN