Hey! Em đẹp trai cách vách - 5:"Nếu... mày nhận ra mày cũng là gay, hức, mày yêu anh được không?"
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Hey! Em đẹp trai cách vách


5:"Nếu... mày nhận ra mày cũng là gay, hức, mày yêu anh được không?"


____ ___________

Bước hết mấy bậc trải thảm đỏ, gặp ngay hai anh vệ sĩ đeo kính râm chắn ngang.

“Tụi mày mang CMT(chứng minh thư) không?”

Hai bạn nhỏ Dũng Hưng ngơ ngác như em gái tuổi mới lớn, ngây ngô lắc đầu chọc bạn nhỏ Nam phát cáu.

“Đợi tao bảo chú.”

Ngọc Hưng ra chỗ cái cột mà ngồi xổm xuống đợi. Thằng Dũng cũng tự giác ra ngồi cùng. Thằng Nam sợ hai đứa đi lung tung không quản được lại đi theo ra đứng canh.

Người ngoài nhìn vào lại tưởng cảnh ba anh em mồ côi phải nương tựa nhau sống qua ngày.

“Nhìn mặt thằng Dũng bảo nó dưới 18 còn được chứ mặt tao đủ chính chắn mà nhỉ?”

Hoàng Dũng ngồi cạnh nghe thấy thế thì ngứa tai, cố ý huých cậu một cái làm cậu đổ kềnh ra.

“Chú mày trẻ con vừa thôi nhá!” – Cậu lồm cồm ngồi dậy rồi tranh thủ lúc nó không để ý thì xô một cái trả thù.

Đợi hai đứa vật lộn nhau tơi bời xong thì mới được lôi vào bar. Ngọc Hưng thì bị rách cổ áo còn thằng Dũng hầu như còn nguyên si vì căn bản cậu bị nó ghìm chặt tay chỉ quẫy được mỗi chân. Cậu thề nếu có lần sau sẽ nhanh tay tụt quần nó treo lên cây cho biết mặt.

Giống như mẹ hai đứa, bạn nhỏ Nam cau mày, lại cằn nhằn chán chê rồi đột nhiên chốt lại bằng câu:

“Hai bọn mày thân nhau nhỉ?”

Vô tình quay sang nhìn nhau rồi rất nhanh ngoảnh đi “hứ” một hơi, cậu với thằng Dũng tự tản ra tìm chỗ chơi. Tất nhiên là cậu sẽ sà đến chỗ anh bartender(người pha chế đồ uống) đẹp trai hihi.

Leo lên cái ghế cao ngất ngưởng tí thì ngã, may là có người đỡ lại. Quay ra để cảm ơn thì…

“Hưng à?”

“Không không, để tôi nói trước, cậu mà cũng đi bar á??”

Chàng Quân cười hiền, chuẩn một nhát đâm trúng trái tim mỏng manh của bạn nhỏ Hưng.

Cậu thú thật là chưa từng tiếp xúc với thằng nào ấm áp mà chói lóa như Quân đâu. Từ giọng nói đến lời nói, từ cử chỉ đến hành động, cmn, dịu dàng chết người.

“Cậu uống gì không?”

Ngọc Hưng nhìn bâng quơ ra chỗ sàn nhảy rồi ngượng nghịu nói “Uống giống cậu”.

Cơ mà quá dễ dàng để thấy thằng Dũng cao kều trong cái đám hỗn tạp đấy. Cả lũ đang vặn vẹo uốn éo nhảy như thiên nga giãy chết thì mình nó chọn kiểu nhún nhún chân mới chết cười.

Phải đến khi bị chàng Quân kia đẩy đẩy vai thì mới giật mình không nhìn chế nhạo thằng Dũng nữa.

Ngồi gần Quân mà cậu thấp thỏm không thôi, cứ muốn đứng dậy rời đi mà lại không nỡ. Đành ngồi đấu mắt với anh pha chế xem ai chớp mắt nhiều hơn.

“Tôi cứ tưởng giờ này cậu đi ngủ rồi đấy.”

Nâu nâu. Câu đó lại phải để cậu hỏi mới đúng.

“À, bình thường đúng là thế. Nhưng mà hôm nay… Ừ thì kiểu muốn giải tỏa ấy.”

May mà thằng Nam không có ở đây, nếu không nó cười cậu thối mũi vì tội bốc phét che đậy lối sống bần tiện bê tha của mình.

Cả hai không nói gì thêm, cậu cứ nhẩn nha nhấp nháp ly vodka không rõ vị rồi vô tình dõi mắt nhìn theo em đẹp trai đang lui về ở ẩn ở một góc.

Lúc quay ra đã thấy ông Quân tu hết một chai vodka mất rồi. Hảo tâm vỗ vỗ đầu mấy cái thì bị gạt tay ra.

Theo như kinh nghiệm xem phim đọc truyện, khi người đi cùng mình bị say, một là gọi cho người nhà đến đón, hai là đưa thẳng vào hâu-teo(hotel) để nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi….

Không không, Ngọc Hưng sẽ gọi cho người thân của cậu ta.

Lục túi quần không thấy, lục túi áo không ra, định lục tiếp thì chàng Quân đã lờ mờ mở mắt.

“Điện thoại… trên bàn…. gọi… cho… cho…”

Cậu nuốt nước bọt đợi chờ đối tượng được gọi.

“Cho… cho…. cho…”

“Cho ai??”

“Cho…. cho anh Kha…”

Lại ngủ tiếp. Ngọc Hưng quẫn bách mở điện thoại của cậu ta, chưa gì đã thấy mấy cuộc gọi nhỡ từ một số máy tên “Trang”. Mở danh bạ ra cũng thấy cả một hàng dài biệt danh có đúng người này được đặt tên riêng.

Một chữ “Trang” cộc lốc thế nhưng lại mang cảm giác rất đặc biệt. Đặc biệt đến nỗi cậu có một linh cảm không lành.

Không, chắc không phải người yêu đâu nhỉ?

Cậu phủ nhận đi ý nghĩ đấy, kéo xuống tìm người tên Kha, đang kéo thì xuất hiện cuộc gọi đến từ người tên Trang. Ngọc Hưng run lên bần bật, vội đặt điện thoại lên bàn đợi đến lúc cuộc gọi đến bị chuyển thành cuộc gọi nhỡ thì mới cầm lên.

Mới cầm lên thì lại bị gọi đến.

Nhắm mắt lại, cậu hít sâu một hơi nhấn trả lời. Lạ thay mới ấn trả lời thì lại bị người kia dừng cuộc gọi.

Tin nhắn đến từ Trang: Mày còn giận tao à?

Cậu tò mò kéo lên đọc những tin nhắn trước đó của Quân với người này. Dường như bao nhiêu sự dịu dàng hình như đều bị ăn bớt cất hết vào đây… Để dành cho người tên Trang. Hẳn là con gái rồi.

Hahaha đậu má lại thích nhầm trai thẳng.

Đời đen như con chó mực, đm đm đm.

Cậu ước mình có thể bẩn tính hơn chút nữa để nhắn lại cho người tên Trang rằng Quân đang hẹn hò với mình, để chia cắt họ như cái cách cậu từng bị hại. Nhưng cậu không làm được.

Trong khi đó thằng Trang lại đang rúc trong ổ chăn mãi mới dám thò ra đọc tin nhắn mới.

Chó Quân: Tôi là nhân viên của bar XXX đường ABC, vị khách này đang trong tình trạng say, mong chị nhà đến rước về.

Trang đỏ hết cả mặt thầm chửi thằng nhân viên mất dạy dám kêu người ta là chị!!! Chị nhà là cái chó gì!!

Trang: Cám ơn, để tôi báo lại với anh trai người này đến đưa về.

Cất kĩ điện thoại vào túi cho thằng trai thẳng khốn nạn, Ngọc Hưng vểnh mông ngồi dậy đi ra chỗ khác chơi.

Ổn, cậu fine lắm, thất tình tí thôi mà hahahaha ít nhất thì cậu tự hào rằng mình tốt tính bỏ mẹ. Nhá cậu biết dừng lại đúng lúc, cậu không chơi bẩn, không giật bồ…. Cậu…

Khóc cmnr.

Tìm ra một góc ngồi ai ngờ vô tình lựa đúng góc có thằng Dũng.

Định nhổm mông ngồi dậy thì bị nó kéo lại.

“Khóc?”

“Bụi bay vào mắt.”

Được rồi, khóc vì tình không phải là điều xấu hổ mà là hành động cao đẹp của con người đa sầu cảm. Sau khi khóc xong, cậu sẽ đứng trên thành cầu mà nhảy xuống sông tắm cho tỉnh.

Ngồi lại xuống, cậu bắt đầu gọi loạn đồ uống lên, cái nào có vị cay nhất thì uống cho đẫy vào.

“Bọn trai thẳng… Không thằng nào tốt hết…”

Ngồi bên cạnh nghe rõ ràng, Hoàng Dũng có chút bất ngờ. Chủ động ngồi dịch dịch ra, rót thêm cho cậu đầy ly rượu nữa.

“Anh đây trai cong…. Hức… Cong nhưng tấm lòng lại thẳng. Anh… Anh… Buồn quá, ước gì mình là con gái nhỉ, à không, không thèm. Ước gì… ai đó yêu anh mày thật lòng ý….”

“Khó.”

“Thế nên tao mới ước!”

Xoay ly rượu trong tay, cậu nhìn rượu trắng được pha trộn với ánh đèn màu lại thêm ly pha lê tinh xảo. Kết hợp hoàn hảo, ước gì cậu là rượu, ước gì sẽ có ai đó là ly để chứa đựng cậu trong lòng.

“Mài… Mài ghét gay đúng không Dũng?”

“Không đến nỗi.”

Xoay thêm vòng nữa, rượu sánh ra chảy đầy lên tay cậu.

“Bạn thân tôi là gay, cậu ta thích tôi, sẵn sàng lừa gạt cướp mất bạn gái tôi để tranh thủ tình cảm. Thế thôi.”

Đấy đấy, cái loại gay khốn nạn đó còn lâu cậu mới làm!

“Anh bảo! Anh mày cũng là gay nhưng tốt lắm đó! Anh không rảnh để ý trai thẳng chúng mày đâu! Yên tâm đi! Nào ngoan lại đây anh ôm cho cái hết buồn!”

Hắn không cho nhưng cậu cứ sấn tới rồi ngã kềnh ra thì biết làm thế nào. Kéo ra thì cậu cứ ngước cái mặt đang khóc meo meo mà oan ức nhìn hắn. Hắn che mắt cậu đi thì cậu lại xịu cái môi xuống, khóc ướt cả tay hắn.

Hai tay của Ngọc Hưng cứ quàng chặt qua cổ hắn, hắn đành vòng tay qua khuỷu chân bế cậu về.

“Bọn trai thẳng đáng ghét….”

Hoàng Nam lái xe tranh thủ liếc mắt qua gương chiếu hậu, thấy thằng bạn cứ ôm thằng em khư khư. Cứ ỉ ôi không thôi.

Không nghĩ thằng em họ mình mà cũng mềm lòng trước cái tên gay lọ bẩm sinh nhây nhây kia.

“Nếu… mày nhận ra mày cũng là gay, hức, mày yêu anh được không?”

Đậu đậu, suýt nữa thì lái xe tông vào cột điện đó!!!

____________________________________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN