Hey! Em đẹp trai cách vách - 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Hey! Em đẹp trai cách vách


6


“Chiều khóa phòng mày đâu? Nôn raaa á á đm ý tao là chiều khóa đéo phải chỗ rượu mày nốccccc!!!”

“Á á đm!! Dũng đâu ra giúp anh một tay!!”

Cả xóm trọ đang yên ả bỗng ồn ào rộn lên, đèn các phòng sáng trưng, mọi người ùa ra xem.

Vừa xuống xe thì thằng Dũng quẳng cái của nợ này cho thằng Nam hại thằng Nam không biết xoay sở thế nào.

Ngay lúc cấp bách không biết làm gì hơn ngoài việc chui luôn vào phòng thằng Dũng trú nạn.

“Đừng để lên giường em.”

Nhìn xung quanh không có cái ghế nào, nghĩ nghĩ quẳng mẹ bạn nhỏ Hưng lăn quay ra nền.

Bạn nhỏ Hưng đang say ngất có đau cũng cười ha hả như ngộ năng.

Quẳng tạm đó, thằng Nam cúi xuống lúi húi mò túi áo túi quần bạn Hưng để kiếm chiều khóa.

“Á á~ hiếp râm ~ aaa~”

“….”

Cố gắng bỏ ngoài tai cái tiếng rên ngả ngớn cầu đòn của thằng bạn, cháu Nam vẫn tìm chiều khóa. Má nó tìm tới tìm lui không thấy!!

Chiều khóa có thể ở đâu?

Ở đâu?

Hay là… nó nhét trong lỗ đít?

“A ư ưm dừng tay… a a… Á!!!”

Sau khi hưởng đủ 36 hits quả vả từ thằng bạn chí cốt, Ngọc Hưng cuối cùng cũng tỉnh như Quách Tĩnh.

Ngồi xổm dựa thành tường, cháu Hưng vẫn hơi phê phê. Hai mắt đỏ lòm như high cần, hai má đỏ tấy vì bị táp.

Cháu nhỏ tự sờ soạn mình một hồi, vẻ mặt bất lực.

“Chiều khóa của tao đâu???”

Thằng Nam thật muốn trải chiếu quỳ xuống lạy ông thánh này. Để ý thì thấy thằng em mình khẽ rùng mình rồi khục khục mấy tiếng như đang nén cười thì phải.

Ảo giác, ảo giác.

Nhìn thằng hâm đơ kia vẫn đang bừa xì cào mò mẫm chiều khóa mà phát ngán.

“Mày cho nó ngủ đây một đêm mai nó gọi thợ cắt khóa được không?”

“Bẩn phòng em.”

Tưởng như kẻ điên rượu kia không nghe thấy, nhưng lại nghe rất rõ.

Rống lên.

“Bẩn cờ cờ!! Mày cho anh mày cũng không thèm ở nhá!” – Đi ra đến cửa, nhận ra trên người cũng chả có đồng nào. Bạn Hưng quay vào hùng hổ nói tiếp – “Nể mày! Anh hạ mình ở đây một đêm thôi đấy!”

Thấy em đẹp trai đang cầm cục gạch giơ lên, Ngọc Hưng rối rít núp sau lưng thằng bạn.

Thế mà chó Nam tàn nhẫn tóm cậu đang núp đằng sau quẳng ra.

“Thằng Dũng nói thế thôi chứ cũng thoáng lắm. Ngoan không sao.”

“Mẹ mày!! Hồi trước bố vào nhà mày, mày cũng bảo với tao y hệt! Xong con chó nhà mày vẫn xồ ra cạp nát đít b–”

Bất thình lình bị em đẹp trai túm lấy, Ngọc Hưng hết hồn con chồn.

Nó gầm gà gầm gừ nhìn cậu.

Hệt như con chó pitpull nhà bitch Nam vậy!!

“Cho phép rồi à? Tưởng nó không cho tao định thuê hâu theo cho mày. Thui. Chào.”

Mẹ!!

“Ìn á??? Ứ ừ a i aaaa!! Ừng ỏ aooo!! Ao ĩ ại òi!! Eyyyyyy!!!”(Chìn chá/ Ha chi ma/ Đừng bỏ tao/ Tao nghĩ lại gòi)

Mồm bị bịt, cánh tay bất lực giơ ra vẫy vùng, nhìn bóng dáng thằng bạn khép dần sau cánh cửa.

Xong phim, bế mạc cuộc đời.

Nghe tiếng xe hơi rừm rừm đi khỏi, Ngọc Hưng thẫn thờ ngồi xuống.

Xoa xoa cái má đau rát, Ngọc Hưng lết xuống nhà tắm, vì không có bàn chải nên chỉ súc miệng qua loa rồi quay lại tìm thằng Dũng đòi chỗ ngủ.

“Trải chiếu.”

Mà đêm khuya khoắt rồi cậu cũng lười làm ồn, ngoan ngoãn nghe lời nó trải chiếu ra rồi nằm lên.

Đèn tắt phụp đi, Ngọc Hưng nằm một lúc đã lăn quay ra ngủ.

Ban đầu không có cảm giác gì, nằm càng lâu càng thấy lành lạnh. Tay chân cậu hua lung tung xem có kiếm được cái gì đắp không.

Má nó lành lạnh!!

Ngoài tự ôm cánh tay, co ro người lại chịu rét, cậu cũng không dám đi đòi chăn.

Mẹ nó cái cảm giác trơ chọi lành lạnh này.

Hoàng Dũng nằm trên giường nghe chút tiếng động cũng tỉnh. Hắn từ bé đã thính ngủ, xong, đã tỉnh thì khó ngủ lại được.

Tức tối muốn quát cái tên ngu đần kia thì thấy anh ta đang co quắp một chỗ.

Trong khi Hoàng Dũng động một chút cũng tỉnh thì cái tên này bị hắn đạp đạp mấy cái vẫn nhắm nghiền mắt vào được.

Cũng gọi là một loại tài năng của môn phái “Ngu si hưởng thái bình”.

Ném xuống cái áo bông trong tủ quần áo, Hoàng Dũng lại lên giường nằm. Chút chút lại nhìn xuống xem Ngọc Hưng đang hí hửng ôm lấy tấm áo như phao cứu sinh.

Hoàng Dũng nhếch môi cao, giọng khinh bỉ.

“Ấm không?”

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng thở dần đều của Ngọc Hưng.

Không biết vì sao hắn lại có hứng thú giơ chân ra lấy ngón cái chọt vào cái má bánh bao phúng phính của cậu.

Vì hắn cũng hết hứng ngủ rồi, mà cũng tại “đàn anh” này cả.

Sâu rượu, nốc lắm rồi nói lung ta lung tung không có tự trọng nào hết.

Anh ta nói cái gì ấy nhỉ.

[“Nếu… mày nhận ra mày cũng là gay, hức, mày yêu anh được không?”].

Cau cáu chọt má Ngọc Hưng thêm cái nữa, thêm cái nữa, thêm cái nữa, Hoàng Dũng cũng chịu thu chân lại.

Xem cậu ngủ ngon lành, hắn cũng tìm lại được hứng ngủ.

Người cậu được cái gì đó mềm mềm âm ấm phủ lên, cảm thấy dễ chịu hẳn. Không cựa quậy tung lên nữa, ngoan ngoãn ngủ thui!

Em đẹp trai! Anh mày thật ra vẫn chưa ngủ hẳn đâu! Mày đạp anh 5 phát chọt má 4 cái, anh ghim rồi nhé!

Cho anh tấm áo anh cũng ghim luôn!

Hứ!

________________________________

[ “Nhà này không có loại bê đê như mày! BIẾN!!”

Đêm ấy nằm thu lu trơ trọi ở ghế đá công viên. Cô đơn, toàn thân tê rần, cõi lòng cũng giăng một mảnh lạnh lẽo.

Hít một hơi cũng thấy đau ngắt.

Con xin lỗi…]

_____

Sơ: ღゝ◡╹)ノ♡ có tin hót nè: Các tình iu chờ Sơ từ chương năm đến giờ cũng gần 1 năm rùi á :3

/Xách dép chạy/

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN