[Hiện Đại] Tôi là sói, hắn là nai - Kha Lam - Phần 1 - Chương 1.2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


[Hiện Đại] Tôi là sói, hắn là nai - Kha Lam


Phần 1 - Chương 1.2


[size=150]Chương 1.2:

Sáng sớm tinh mơ, chim ca líu lo vang khắp nơi. Làn gió mát rảnh rỗi bay bay khắp nơi làm rối tung đầu tóc bù xù của tôi. Khó chịu với thiên nhiên liền không suy nghĩ thẳng tay đóng cửa sổ.

Tôi vào đây cũng tính là hai ngày, trong này rất ít người. Chỉ còn người già nằm liệt giường riêng chỉ tôi là hắn là hai người còn trẻ. Tôi vẫn như thường ngày, đóng cửa sổ rồi ngẩn người nhìn ra ngoài như một con ngốc. Thật ra tôi thích cảm giác này, cảm giác như mình có đôi mắt thần nhìn thấy hết thảy mọi thứ.

“Tôi nghe bảo có người nói sẽ chuyển đi, ai ngờ vẫn cắm xác ở nơi đây a”

Không cần nhin tôi liền biết đó là ai. Từ vụ tranh luận ngày hôm trước hắn liền ngó lơ tôi. Không nói với tôi một câu, chỉ đi tranh luận bất bình với người khác. Nói đúng hơn là trêu ghẹo. Tôi cũng chẳng buồn đưa mắt nhìn hắn, mở miệng nhẹ nhàng nói:”Số của tôi rất cao, ông trời liền tức tối không cho tôi rời khỏi chỗ này”

“….” Hắn câm nín trân trân mắt nhìn tôi. Hắn một đời bắt bẻ người khác không ngờ đến cuối đời lại có người vặn ngược hắn lại như vậy. Số cao sao? Số cao sao lại đến phòng bệnh này.

“Nếu cô không đi thì đổi giường cho tôi đi”

Hắn vẫn lấy lí do cũ, tôi biết mình cũng không thể dùng phương pháp cũ được nữa. Không trả lời hắn, quay đầu đi ngắm cảnh.

Hắn không nói gì. Im bặt khiến không khí ở đây trầm xuống. Ngoài tiếng chim hót có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của bệnh nhân trong đó có cả tôi. Nhìn chú chim hót ngám ngẩm rồi bay đi vì không tìm được bạn đời, tôi cũng dời mắt qua nhìn giường bên cạnh. Muốn biết vì sao hắn bỗng trở nên im lặng như vậy!

Khuôn mặt hắn buồn buồn đăm chiêu, cả con người mệt mỏi dựa vào thành giường, tay vẫn nắm chặt bức ảnh để trước mặt mình. Hắn nhìn rất chăm chú, lần đầu tiên tôi thấy hắn chăm chú như vậy. Vì giường bệnh của tôi với hắn khá gần liền đưa đầu qua tò mò nhìn.

Trong ảnh, một cô gái rất dễ thương xõa mái tóc nâu hạt dẻ, với nụ cười tươi tung bay trong ánh nắng chiều tà. Nụ cười ấy không xinh đẹp nhưng rất tươi đủ để động lòng người.

Theo hiểu biết của tôi về hắn. Một con người thích náo loạn luôn vô tư cười đùa hời hợt lại bình thản yên ổn nhìn cô gái kèm theo đôi mắt man mác buồn tôi liền dùng trí thông minh của tôi suy đoán. Đây là người yêu của hắn, người duy nhất làm hắn ngồi yên như vậy, mở miệng hỏi:

“Anh rất yêu cô ấy?”

“Ừ, rất yêu” Giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên. Đôi mắt vẫn chăm chú nhìn bức ảnh.

“Sao anh không gọi cô ấy đến nói cho cô ấy biết?”

“Bởi vì tôi sắp chết”

Tôi nhíu mày nhìn xung quanh:”Tất cả mọi người ở đây đều biết anh sắp chết”

Tôi nhớ không lầm là phòng này chỉ dành cho những bệnh nhân có nguy cơ gặp tử thần cao như hắn , tôi, và mọi người ở đây.

Hắn vẫn buồn buồn như cũ:”Tôi nói cô ấy sẽ từ chối tôi”

Tôi vô lương tâm nói:” Tất cả mọi người ở đây đều biết anh sẽ bị từ chối”

Đùa sao, ai lại đi đồng ý làm người yêu của một người sắp chết.

Hắn bấy giờ mới ngẩng đầu mở mo mắt nhìn tôi:” Sao cô lại bảo tôi đi tỏ tình”

Tôi bây giờ mới cười nham nhở:”Tôi muốn xem một bộ phim bi ai ngoài đời thực trước khi chết”

Hắn lần nữa nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi. Tôi nghĩ chắc tôi là người đầu tiên hắn không lừa được. Tôi nhìn kĩ người trong bức ảnh có bảy tám phần giống hắn. Không phải anh em cũng là họ hàng. Muốn lừa tôi đâu có dễ.

oOo

Tôi có tật hễ rảnh rỗi là ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết đang suy nghĩ gì chỉ biết bản thân mình thích ở đây. Ngoài giờ uống thuốc rồi tiêm ra tôi lại ngồi suy nghĩ. Không biết bản thân mình sau khi chết sẽ ra sao nhỉ? Sẽ xuống gặp diêm vương như người người đồn đại, hay là biến về làm lại kiếp sau?

Không phải tôi có suy nghĩ tiêu cực nhưng hiện tại làm tôi phải suy nghĩ tiêu cực. Ở đây ai ai cũng đã hết hi vọng. Y thuật nước nhà chưa tiến bộ tôi cũng chẳng thể trong mong gì.

“Cô tên gì ấy nhỉ”

Lại là tên phá rối. Đây là lần thứ ba tôi và hắn đụng độ. Hắn nói rất nhiều, tôi lại không muốn nói. Hắn rất thích phá họ những tôi lại rất khiêm nhường người ta. Hắn luôn luôn dùng những câu vô sỉ để nói lại tôi lại dùng những từ ngữ khiếm nhã nhất. Bất chợt tôi lại nhíu mày, tôi và hắn rõ là haai người khác biệt sao lại dây dưa với nhau nhỉ. Chỉ cần mở miệng ra là làm đối phương khó chịu vậy mà hắn vẫn cứ cố chấp bắt chuyện với tôi. Chúng tôi là oan gia từ kiếp trước hay sao?

“Tôi tên Minh Tâm”

Hắn nhíu mày, khịt khịt cái mũi tỏ vẻ khinh bỉ:”Tên gì mà xấu thế” Minh Tâm, Minh Tâm. Minh mẫn trong tâm trí. Hắn chẳng thấy tên này hợp với cô chỗ nào.

Tôi mỉm cười cho có lệ. May mắn cô y tá quên gắn bảng tên tôi trên giường bằng không hắn sẽ biết tên thật của tôi mất.”Vậy anh nói tên nào mới đẹp”

Hắn đưa đô mắt nghiềm ngẫm nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, đưa tay vuốt cằm:” Cô nói chuyện với tôi. Rất xảo quyệt, tôi nghĩ tên Chi Lang là hợp với cô”

Đúng vậy, người cũng như tên. Chi Lang, Chi Lang, con sói nhặt được, tên rất hay rất mạnh mẽ. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là hắn đoán được tên thật của tôi mới hay. Cười cười cho có lệ:”Anh gọi tôi là Minh Tâm đi”

Hắn hứng thú nhìn nhìn một lượt rồi nói:”Cô đoán tên của tôi đi. Cô đoán đúng tôi liền không yêu cầu đổi giường nữa”

Trong đầu của hắn chỉ có thù với tôi vì chuyện giường nằm. Tôi liếc hắn một cái, nói rõ:”Tống Hàn Vũ”

Hắn trợn to mắt nhìn tôi, lắp bắp ngạc nhiên không tả. Rõ là đoán được cả tên lẫn họ của hắn”Sao..sao cô biết”

“…” Tôi khinh bỉ nhìn hắn. Cái chữ bệnh nhân Tống Hàn Vũ to đùng treo trên đầu giường thế kia bảo người ta không biết. Nếu tôi không biết đúng là tôi bị mù rồi.

Hắn bỗng dưng ngẩn ra cười hề hề:”Cô hâm mộ tôi bấy lâu nay phải không?”

Tôi thoải mái đưa ngón tay cái lên:”Anh cái gì cũng sai nhưng chỉ được cái nói chuẩn”

Tống Hàn Vũ ngậm miệng phản bác không được. Nếu như cô từ chối, hắn sẽ có cớ đề đưa cô vào thế yếu và từ nay mối thù của hắn đã trả đủ. Ai ngờ cô gái này lại sảng khoái đồng ý rồi còn nói khích hắn, điều này làm hắn cứng họng nói không nên lời cũng không biết làm sao cho phải.

Hừ, đúng là khắc tinh!!

(Hoàn chương 1)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN