[Hiện Đại] Tôi là sói, hắn là nai - Kha Lam - Phần 1- Chương 2.1: Bệnh nhân mới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


[Hiện Đại] Tôi là sói, hắn là nai - Kha Lam


Phần 1- Chương 2.1: Bệnh nhân mới


Chương 2.1: Bệnh Nhân Mới

Quả thật nếu nói ra cuộc sống của tôi là một cuộc sống nhàm chán, không thú vị nhưng với tôi đó là một cuộc sống bình yêu.

Chắc tôi chưa kể về gia đình tôi cho người khác nghe nghỉ? Quả thật bản thân tôi cũng không muốn nói, giữ được từng nào hay từng ấy. Bí mật luôn luôn thú vị.

Ngày ngày tôi vẫn ngồi một góc nhìn phía trời. Không khí trong căn phòng này rất u ám, không có một chút nào gọi là sức sống. Chẳng biết ai là người có thể ra đi cũng chẳng biết ai là người có thể qua khỏi. Tôi biết người có sức sống duy nhất chính là tên biến thái nằm bên giường.

Công nhận là trong căn phòng này chỉ có tôi với hắn là hai người trẻ tuổi nhất, nhìn cũng đương đương tuổi nhau nhưng căn bản là tôi ngày ngày như một con ngốc vô hồn nhìn về một phía. Hắn lại rảnh ỗi đi chọc ghẹo mấy cô y tá ngoài kia. Rồi nhìn ai cũng nói”Cô xinh đẹp tựa thiên tiên, có đôi mắt dịu dàng như mẹ của tôi”. Quả thật lời ngon mật ngọt như vậy đều làm người ta xiêu lòng, tôi còn nhớ rõ có một ngày nắng ấm áp. Một cô y tá thực tập rất béo, ánh mắt híp lại, những mỡ thừa trên khuôn mặt đọng lại bên hai má nhìn không ra hình dáng.

Hắn lại mặt dày trêu ghẹo, cô gái kia liền thẹn thùng chạy đi không bai giờ thấy nữa. Vâng, ánh mắt cô ra rất dịu dàng, rất đẹp tựa thiên thần!!

Ngay cả khi hắn lên cơn bệnh vào ban đêm, miệng không van một câu, cũng không gọi bác sĩ. Bàn tay to lớn bấu chặt giường, miệng phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ chỉ có tôi mới nghe được. Từ đấy tôi liền thay đổi con mắt về hắn. Dù hắn đào hoa, đánh chết cái nết không chừa nhưng là một người đàn ông mạnh mẽ. Gần chết rồi vẫn nở nụ cười trên một. Ừm, gần gần như vậy.

Có một điều tôi không để ý cho lắm. Hắn chưa bao giờ động đến tôi dù chỉ một lần, nói chuyện với tôi cũng ít, nhiều khi hắn muốn buông trời trêu chọc đành nuốt xuống cổ họng. Chắc vậy, tôi đoán đã làm hắn hết hứng thú với mình rồi.

Hôm nay là một ngày mưa, mưa ào ạt, nhìn những hạt mưa nhỏ nhắn trong suốt đua nhau đổ bộ trên nền đất mát mát bỗng duwng tôi liền muốn đi hứng nó. Nhưng tôi bị bệnh, bị nhiễm phòng hàn nữa coi như là chấm hết.

Đèn sáng được bật lên, rất nhiều người ở phòng bệnh ríu ra ríu rít. Tôi bị phân tâm liền không nhìn ra ngoài trời nữa chỉ nhìn vào đoàn người. Chắc trong phòng này có người nào mới chết.

“Người nào, là người nào khen con tao xinh đẹp” Một người đàn ông mặc áo đen hùng hổ tiến vào, mắt đeo kính dâm, người ta cao chỉ nhìn ngoài thôi biết rất cường tráng. Đôi lông mày xếch lên nhìn qua là biết người hung dữ. Dậm chân từng bước thật mạnh như cố tình để họ nghe thấy.

Phía sau cũng là đoàn người mang áo đen, họ đứng trước cửa không vào, khoanh tay đứng lười nhác dựa vào như những tên du côn, đám bác sĩ y tá vây xung quanh cũng không dám vào.

Những ông già ở đây chuẩn bị lên cõi tiên cũng không có gì gọi là sợ hãi nữa. Ngồi hứng thú xem kịch, tôi không phải người già nhưng cũng là một phần tử trong số đó.

Đi bên là một cô gái mập mập lùn lùn, không phải là cô y tá bị hắn ta trêu ghẹo sao? Tôi rất hứng thú nhìn hắn chuẩn bị như thế nào. Dù sao hắn làm hắn chịu.

Tống Hàn Vũ mở to mắt ngồi dậy, ánh sáng chiếu lên gương mặt của hắn, dù môi đã bạc nhợt nhưng vẫn thấy rõ được đường nét của hắn. Mái tóc lâu ngày chưa cắt được hắn vén qua một bên, cười đến vô hại:”Là tôi”

Người đan ông kia tiến sát gần hắn, phả ra hơi thở nguy hiểm nói:”Là anh sao?” Rồi nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Hắn vẫn không sợ hãi gật đầu. Rồi liếc cô gái đang núp sau người đàn ông kia.

Ngoài dự tính của mọi người, cứ nghĩ ông ta sẽ lôi hắn ra đánh một trận vì tội dói dối ai ngờ ông ấy sảng khoái vỗ vai hắn thật mạnh, miệng cười ha hả:

“Tốt, thật tốt, cuối cùng cũng có người nhìn ra được nét đẹp bí ẩn của con”

Nét đẹp bí ẩn? Tôi bỗng dưng lại muốn cười, ông ta cũng yêu thương con gái quá đi.

Cô y tá kia liền tiến lên, khuôn mặt đầy mỡ ửng hồng lên, đôi mắt tí hon cố mở to ra:”Cha, hắn nói đôi mắt của con giống mẹ hắn, rất dịu dàng”

Những cô y tá bị hắn trêu ghẹo liền cúi đầu xuống không nói. Câu nói này tất cả mọi người để đây nghe đến phát chán. Nhưng từ miệng cô y tá kia nói ra mọi người tất nhiên sẽ thấy hào hứng rồi.

Tôi có thể thấy khuôn mặt hắn cứng đờ, muốn cười cũng không nổi. Hắn chọc người cũng tốt nhưng chọc lại không đúng người rồi.

Người đàn ông kia dịu dàng xoa đầu con gái, quay qua nhìn hắn lần nữa rồi nói:”Cả thế giới chỉ có cậu là nhìn ra con gái tôi đẹp như thế nào. Đáng tiếc cậu là người sắp chết. Không sao, cậu đừng lo, vì con gái tôi, tôi sẽ không để người con rể như cậu phải chết đâu”

Không biết là hắn sợ chết hay là sợ lấy con gái ông ta đây nữa.

“Cha, đừng nói nữa, anh ấy ngại ngùng rồi kìa”

Tống Hàn Vũ như muốn hét lên, hắn có chỗ nào ngại ngùng, chỉ vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến hắn không kịp trở tay thôi. Khuôn mặt hắn khó coi đến cực điểm. Nếu từ chối kiểu gì ông ta sẽ náo loạn nơi đây. Còn nếu như đồng ý thì cuộc đời hắn thảm rồi.

Tôi chăm chú nhìn sắc mặt của hắn, nụ cười chưa bao giờ tắt. Tống Hàn Vũ nhìn một hồi rồi ánh mắt dừng trên người tôi. Rõ ràng là cầu cứu.

Tôi không phải người tốt, cũng không muốn làm người tốt. Những nhân vật chính bánh bèo tốt bụng luôn luôn có cuộc sống thảm hại. Tôi đưa hai ngón tay lên, đôi môi mấp máy nói rõ không phát ra âm thanh:

“Hai mươi triệu”

Hắn trợn to mắt nhìn tôi, rõ là gần chết rồi còn tham tiền.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN