Hiệp Nữ Linh Cơ
chương 14 : VÔ ĐỀ.
Điểu Huyền Tinh cùng Linh Cơ thì không biểu lộ cảm xúc chi đối với hình ảnh trên không trung bởi với hai cô, thiên cung chẳng là cái quái gì! Linh Cơ bước tới gần Trần Tiểu Thanh, nói “Ta thấy bình thường thôi mà.” Trần Tiểu Thanh mỉm cười khoác tay Linh Cơ, nói “Thì tại Linh Cơ tỷ của muội phi thường mà!”
Trần Di Yên đứng phía sau nói với Linh Cơ “Tỷ có biết lúc Tiểu Thanh còn nhỏ, muội ấy đã từng đòi muội đưa lên trời chơi không? Giải thích mãi không chịu hiểu, Tiểu Thanh khóc nhè chạy về phòng đóng cửa, muội phải đến dỗ dành mãi sau mới nguôi đấy. Tối đó đền bù cho cô bé bằng cách cõng ra ngoài đường dạo chơi ngắm sao, tới gần khuya mới về nhà…” Trần Tiểu Thanh đáng yêu quay lại nói “Việc qua lâu rồi mà.” Điểu Huyền Tinh vui vẻ nói “Chắc lúc đó Di Yên muội vất vả lắm nhỉ?! Nhưng có cô em dễ thương như Tiểu Thanh thì cũng xứng đáng thôi!” Trần Tiểu Thanh ngượng ngùng đáp “Tỷ lại trêu muội nha…”
Vừa lúc đó lại có một hiện tượng thú vị gây sự chú ý của mọi người. Trên bầu trời không mây lóe lên ánh sáng mầu vàng, ánh sáng phổ chiếu từ bi, ánh sáng đem lại hy vọng cho thế gian dù trong nghịch cảnh nào. Chúng sinh dưới mặt đất cũng vì vậy mà thay đổi hẳn thái độ đang từ sợ hãi kinh ngạc với rung chấn và hình ảnh thiên cung thì chuyển hết thành trạng thái kính phục hoàn toàn và quỳ hết xuống.
Thứ ánh sáng vô biên nhân hậu ấy chính xác phát xuất từ một nhân vật là bậc chí tôn vô thượng vượt ra khỏi càn khôn ngũ hành. Chính là Phật Tổ Như lai đang ngồi trên một tòa sen vàng to lớn bị nứt nhiều vết, ánh mắt cảm thương nhìn xuống muôn loài bình đẳng không phân biệt. Ngay cạnh đó là Quan Âm Bồ Tát cũng đứng trên tòa sen nhưng nhỏ hơn, hai tay chắp lại, nghĩ thầm “Số mệnh nhân loại thật bấp bênh!”
Phật Tổ Như Lai dang rộng hai tay thi triển pháp lực, ánh sáng vàng lan tỏa tích tụ hơi ẩm trong không khí và hồi sinh lại cho toàn bộ mây trên trời, dần dần che lấp luôn Phật Tổ – Quan Âm – thiên cung.
…
“Đó là Phật Tổ. Là Như Lai Phật Tổ đấy Linh Cơ tỷ!..” Vẫn khoác tay Linh Cơ, Trần Tiểu Thanh náo nức hồ hởi nói. Từ xưa đến giờ chị em cô mới chỉ được nhìn thấy tượng phật trong chùa chứ chưa diện kiến tận mắt như hôm nay. Linh Cơ thì vẫn dửng dưng như thường bởi việc này đối với cô không phải vấn đề lớn. Trong lòng cô thì địa vị của hai tỷ tỷ Ngọc Chi – Ngân Y luôn luôn đứng đầu, mãi mãi cao nhất, vĩnh viễn! Phật Tổ Như Lai cũng không có tư cách để so sánh! Xét sơ sơ về sức mạnh của họ thì THỪA SỨC KHIẾN CỤ CỊ HANG HỐC 3 LÒ 9 HỌ CỦA TRỜI PHẢI SỢ ĐẾN ĐÁI RA QUẦN!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!…
Tuệ Tuyệt Luân đang bay trên không trung, việc Phật Tổ Như Lai làm mây trời sống lại cô đã thấy. Vậy là thiên cung đã cho mời hết những nhân vật lớn quy tụ về rồi, nhưng đương nhiên không thể thiếu Thống Soái Của Trời Đất được.
Một nhóm nhỏ thiên binh gồm mười người và một thủ lĩnh ba mắt (chính là Nhị Lang thần) cùng đứng trên một cụm mây khá lớn tiến gần tiếp cận Tuệ Tuyệt Luân. Nhiều lời đồn đoán rằng Nhị Lang thần là kẻ mạnh nhất trong số đông đúc thiên binh thiên tướng hùng hậu, nhưng đem so với địa vị hay sức mạnh của Tuệ Tuyệt Luân thì Nhị Lang vẫn chỉ là thằng chó con.
Nhị Lang ôm quyền cúi người xuống, cung kính nói “Tiểu thần vâng lệnh Thiên Đế xin được mời Thánh Nữ lên thiên cung một chuyến. Thiên Đế có chuyện cần bàn với người” Tuệ Tuyệt Luân vốn biết chắc chắn Thiên Đế sẽ mời mình lên thiên đình nên cô không hỏi gì mà chỉ nói “Các ngươi cứ về trước báo với Thiên Đế là ta sẽ lên sau.” Với thân phận như Tuệ Tuyệt Luân thì dù là Thiên Đế cũng không dám to tiếng chứ đừng nói là quát (có thách cả nhà Thiên Đế cũng không bao giờ dám). Nhị Lang không nhiều lời, đáp lại ngắn gọn “Dạ. Tiểu thần xin được lui.”
Khi đám Nhị Lang đi khỏi, Tuệ Tuyệt Luân đứng yên suy nghĩ gì đó một lúc rồi bay tiếp😘😘😘😘
Tuệ Tuyệt Luân đang bay trên cao của địa phận Thành Đô, nhìn xuống thì thấy hai điều đáng chú ý : thứ nhất là toàn bộ dân chúng vẫn còn trong trạng thái quỳ dập hẳn đầu, thứ hai là khung cảnh tan hoang nhiều chỗ, những hố đất sâu hoắm nham nhở. Cách cửa vào Thành Đô xa xa là hàng trăm ngọn núi khổng lồ, hàng vạn cái cây cổ thụ, đều nằm ngổn ngang la liệt, nguồn nước hùng hậu từ con sông bị thổi dạt đi giờ đã ngấm ướt một diện tích không hề nhỏ trên đất, núi cây hoa cỏ ướt sũng.
Tuệ Tuyệt Luân đưa tay hướng về những ngọn núi, một lực hút thần thánh kéo hết tất cả vài trăm ngọn núi hùng vỹ bay lên trên không nhưng vẫn dưới vị trí của cô. Vài trăm ngọn núi xoay vù vù trên bầu trời thành một vòng tròn tối tăm rộng lớn, mãnh liệt ghê hồn…
Dân chúng bên dưới cảm nhận được sức ép và âm thanh xé gió mà ngẩng lên liền, lại thêm một lần trái tim đập kịch liệt trong lồng ngực, chưa ai đứng dậy, mọi người há mồm trợn mắt ngước nhìn (miệng im lìm, tim bình bịch), đợi chờ sự bùng phát của hiện tượng kia…
BÙM… Vài trăm ngọn núi nổ tung trở lại thành đất đá, và vòng xoáy đất đá ấy rơi xuống lấp đầy hoàn toàn khoảng trống những hố đất xụt lún nứt vỡ, cả vết cắt do kiếm khí của Linh Cơ cũng được phủ kín, con đường như bình thường chẳng còn mấp mô, không ai bị ảnh hưởng gì bởi vòng xoáy đất đá đâu có nhằm vào họ.
Bàng hoàng kinh ngạc! Không còn biết nói gì hơn, đám dân chúng chỉ còn biết quỳ mọp xuống tiếp mà chẳng hề hay biết đến công của Tuệ Tuyệt Luân bởi thị giác của phàm nhân có hạn còn khoảng cách thì lại quá xa. Vừa nẫy thấy được Phật Tổ Như Lai là do thân mình phật to lớn lại tỏa ánh sáng vàng hào quang, tuy kích thước hình dáng của Tuệ Tuyệt Luân nhỏ hơn nhiều so với phật thì cũng không có nghĩa là Phật Tổ mạnh hơn được Tuệ Tuyệt Luân!
…
Trên con đường vắng vẻ đìu hiu không cây cối, không hoa cỏ, không sông nước, chỉ còn xót ở xa tít vẫn còn trụ lại, Linh Cơ với ba cô gái của mình đã thấy hình ảnh vài trăm ngọn núi khổng lồ bay lên không và quay theo vòng tròn rồi nổ thành đất đá rơi xuống Thành Đô.
Trần Tiểu Thanh lo lắng hỏi “Linh Cơ tỷ. Liệu Thành Đô có xẩy ra chuyện gì không?” Khoác tay Linh Cơ mà hai tay cô có vẻ hơi run vì e sợ điều xấu sẽ đến với Thần Long Sơn Trang và mọi người.
Linh Cơ chưa kịp nói gì thì Điểu Huyền Tinh đi bên cạnh đã trả lời thay “Muội đừng lo. Là Tuệ Tuyệt Luân làm đấy, cô ta không có ác ý đâu. Vòng xoáy đất đá rơi theo sự điều khiển mà, sẽ chẳng ai bị thương hết.” Điểu Huyền Tinh mà đã nói thì chắc chắn đúng, chị em Trần Tiểu Thanh cũng không còn lo nữa. Trần Di Yên hỏi “Hai tỷ thật sự là không có nơi ở cố định ư?” Linh – Điểu cùng nhìn cô. Trần Di Yên mỉm cười nói tiếp “Muội chỉ muốn biết thêm chút ít về hai tỷ thôi mà.” Trần Tiểu Thanh khoác tay Linh Cơ mà vung vẩy, hồn nhiên nói “Phải đấy. Muội cũng tò mò lắm. Rốt cuộc sư phụ của hai tỷ là ai chứ?” Linh Cơ trả lời “Là hai tỷ tỷ của ta.” Mức độ hiếu kỳ của Trần Tiểu Thanh càng tăng lên, cô hỏi “Họ đang ở đâu? Sao hai tỷ không đi cùng họ?” Linh Cơ cười nói “Đương nhiên là hai tỷ ấy đang ở nhà rồi. Còn ta với Huyền Tinh thì đang có chút việc phải ra ngoài. Vậy nên chúng ta mới gặp chị em muội đấy.” Nghe câu cuối khiến Trần Tiểu Thanh – Trần Di Yên vui mừng lắm. Trần Tiểu Thanh lại hỏi “Hai tỷ có việc gì thế?” Linh Cơ nói “Đi bắt một yêu quái xấu xa thôi mà.” Biết rõ sức mạnh của Linh Cơ nên Trần Tiểu Thanh không bận tâm đến việc đó, cô nói “Lúc nào tỷ nhớ dẫn chị em muội về ra mắt hai tỷ tỷ ấy nha!” Linh Cơ mỉm cười nói “Đương nhiên rồi. Khi ba nàng thành thân với ta thì việc này là bắt buộc!” Nghe Linh Cơ nói khiến trái tim ba cô gái vui mừng nhẩy múa ko ngừng.
…
Tuệ Tuyệt Luân bay xuyên qua vô số những đám mây rồi cuối cùng cũng tới đích. Xa xa trong tầm mắt cô là thấy thiên cung rộng lớn trên một khối đá hùng vỹ, nứt vỡ hư hại nơi đây phải chịu cũng khá nặng, một số lượng nhiều gian phòng đã sập nát hết.
Tuệ Tuyệt Luân bay nhanh tới hạ xuống ngay gần cổng thiên cung. Lúc này cả triệu triệu triệu thiên binh thiên tướng tập chung thành từng đoàn đông đúc, vòng trong vòng ngoài bảo vệ sự an toàn cho cả thiên đình, mặc dù luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu khi có hiểm nguy nhưng nét mặt tất cả đều quá căng thẳng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!