Hiệp Nữ Linh Cơ - chương 15 : VÔ ĐỀ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Hiệp Nữ Linh Cơ


chương 15 : VÔ ĐỀ.



Trước cổng là một nhóm nhỏ gồm mười một người (không tính bốn thiên binh canh cổng theo nghĩa vụ) do Nhị Lang thần làm thủ lĩnh đang đứng như có vẻ chờ đợi sốt ruột vì phải vâng lệnh Thiên Đế mà ra tận cổng tiếp đón Thống Soái Của Trời Đất. Thấy Tuệ Tuyệt Luân bước tới, cả đám phe Nhị Lang thần cùng chắp tay khom lưng cúi đầu, hắn cung kính nói “Tham kiến Thánh Nữ. Thiên Đế đang chờ người bên trong. Xin hãy đi theo tiểu thần”

Thiên cung thật hoành tráng, gió mây mờ ảo trôi, kiến trúc cổ xưa trải qua bao thời gian vẫn không xuống cấp nhưng hôm nay đã bị rất nhiều vết nứt vỡ thảm hại. Tuệ Tuyệt Luân biết nơi này cũng phải chịu ảnh hưởng từ việc cô đấu chưởng với Linh Cơ, đúng là chẳng có nơi nào thoát được mặc dù cả hai đều chưa ai dùng hết sức, đi trên thiên đình nhưng trong lòng Tuệ Tuyệt Luân không ngừng suy nghĩ về sức mạnh của Linh Cơ, cảnh sắc xung quanh chưa lần nào khiến cô bận tâm.

Vào tới đại điện, một khoảng cách khá xa trước mắt cô là Thiên Đế với Thiên Hậu cùng ngồi chung trên một chiếc ghế điêu khắc những con rồng uy mãnh, hai người này đều oai nghiêm nhưng nói về khí thế và lợi hại thì họ đừng bao giờ mơ rằng có thể vươn lên nổi tầm cỡ ngang hàng Tuệ Tuyệt Luân. Bên cạnh Thiên Đế là Phật Tổ Như Lai và Quan Âm Bồ Tát (một ngồi một đứng). Nụ cười từ bi của họ không còn nữa, thay vào đó là sự đăm chiêu lo lắng cho vận số đất trời.

Hai nhân vật đang quỳ là Long Vương – Diêm Vương. Hai bên đại điện là những đại tướng bậc cao và những vị quan quản lí nhiều vấn đề khác nhau trên thiên đình, nghiêm nghị chỉnh tề đứng chầu.

Thấy Tuệ Tuyệt Luân bước vào, Thiên Đế mừng rỡ nói “Thánh Nữ đã tới. Thật vất vả cho người” rồi sai lính lấy bàn ghế cho Tuệ Tuyệt Luân ngồi gần chỗ Phật Tổ Như Lai. Nhị Lang thần xong nhiệm vụ dẫn đường liền đứng vào hàng các đại tướng.

Xong xuôi Thiên Đế nói “Long Vương. Khanh báo tình hình trước đi” Long Vương chắp tay nói “Dạ bẩm Thiên Đế. Rung chấn vừa rồi đã phá hoại hoàn toàn thủy cung của thần. Con cháu thủy tộc không còn nơi nương náu, mực nước thủy triều hiện giờ cũng đang mất kiểm soát, dòng chẩy trở nên hỗn loạn tràn vào bờ, lượng nước biển đã bị giảm vơi hẳn đi so với nguồn nước ban đầu…”

Thiên Đế nói với Diêm Vương “Còn địa ngục thế nào?” Diêm Vương chắp tay thưa “Dạ bẩm Thiên Đế. Mười tám tầng địa ngục nguyên thủy đã bị sập vỡ đến mức muốn tu sửa lại như cũ cũng tốn không dưới một ngàn vạn năm! (thời điểm đó diêm vương chắc nghẻo lâu rồi). Thống kê ban đầu có 480 ngàn vạn u hồn bị rơi xuống Hủy Linh Hồ rất oan ức (hồ hủy diệt linh hồn dành cho những kẻ xấu vĩnh bất siêu sinh), 257 triệu triệu âm binh thương vong nặng nề, tình hình rất xấu. 200 nghìn triệu u hồn khác không chỗ chú thân, cả địa ngục phải chen chúc nhau dưới tận đáy rất chật chội. Thần đã hạ lệnh cho hơn nửa số đó vào vòng luân hồi để lên nhân gian đầu thai sớm nên tình trạng mới đỡ hơn đôi chút…”

Thiên Đế cho phép cả hai đứng dậy lui về hàng ngũ rồi lớn tiếng hỏi “Ai có thể cho ta biết sự rung chấn khủng khiếp vừa rồi bắt nguồn từ đâu không?”

Tuệ Tuyệt Luân im lặng nẫy giờ liền lên tiếng “Ta biết.” Mọi ánh mắt đổ dồn về cô. Thiên Đế hạ giọng nói “Xin được lắng nghe Thánh Nữ” Tuệ Tuyệt Luân nói “Rung chấn đó xuất phát từ cuộc đấu của ta với 1 nữ nhân rất phi thường dưới trần gian tên Linh Cơ.” Thiên Đế kinh ngạc hỏi “Vậy kết quả thế nào?” Tuệ Tuyệt Luân trả lời “Chỉ mới đấu một chưởng nên chưa rõ thắng thua.” Mọi người có mặt trong đại điện đều kinh hồn bạt vía khi biết rằng có một cô gái tiếp nổi chưởng với Tuệ Tuyệt Luân lại còn ngang ngửa. Phật Tổ Như Lai và Quan Âm Bồ Tát nhìn nhau với vẻ lo âu, nếu thật có người tương đương Thánh Nữ Tuệ Tuyệt Luân thì liệu còn ai chống lại nổi! Nhân vật đó là thiện thì đại hạnh! Là tà thì đại hung!…

Thiên Đế hoang mang hỏi “Thánh Nữ có biết lai lịch của cô gái đó không?” Tuệ Tuyệt Luân đáp “Hoàn toàn không. Đây là lần đầu tiên gặp mặt.” Thiên Đế liền quay qua hỏi đám quan tướng dưới điện “Các khanh ai có cách gì để tìm ra lai lịch của nữ nhân này không?”

Diêm Vương nêu ý kiến kiểm tra trong sổ sinh tử nhưng dù có dò đi dò lại bao nhiêu lần cũng vô ích, cái tên Linh Cơ không hề tồn tại trong sổ. Một vị đại tướng đề nghị mang kính chiếu yêu đến soi cũng chẳng thấy có gì khác thường. Đến cả vị quan cai quản tiền kiếp nhân gian cũng cúi đầu bó tay…Cả thiên đình đều chịu thua không ai tìm được gốc gác của Linh Cơ. Thiên Đế thất vọng quay sang cầu cứu Phật Tổ Như Lai “Xin Phật Tổ cho ta biết ý kiến của ngài” Phật Tổ Như Lai khẽ gật đầu rồi nhắm mắt, dùng phật tâm hòa nhập vào ngũ hành thái cực, âm dương thế sự tam giới không điều gì dấu nổi pháp lực vô biên ấy, nhưng luôn có ngoại lệ bất ngờ mà!

Một lúc sau Phật Tổ Như Lai mở mắt ra, trán khẽ nhăn lại. Tất cả đều im lặng chờ đợi câu trả lời có thể khiến họ hài lòng. Phật Tổ Như Lai nói với Thiên Đế “Ta cũng không thể nhìn ra gốc gác người này. Giống như Thánh Nữ Tuệ Tuyệt Luân, cô ta đã vượt ra khỏi sự kiểm soát của thiên đạo rồi!”

Cả đại điện hãi hùng, đến Phật Tổ Như Lai mà cũng không biết thì đủ hiểu Linh Cơ thuộc tầm cỡ nào. Quan Âm Bồ Tát nói “Người này xuất hiện trong nhân gian không biết sẽ là phúc hay họa?!”

Thiên Hậu nói “Thần thiếp nghĩ Thiên Đế nên phái người giám sát nhất cử nhất động của cô ta trước đã, tránh mọi rủi ro không cần thiết. Đồng thời liên lạc triệu tập tất cả thánh thần tam giới để đề phòng trường hợp xấu nhất xẩy ra” Thiên Đế gật đầu đồng tình “Nàng nói đúng. Ta cũng nghĩ nên như vậy”

Tuệ Tuyệt Luân nhìn Thiên Đế nói “Vẫn còn một người khác đáng lo không kém đâu.” Thiên Đế e ngại hỏi “Đó là ai?” Tuệ Tuyệt Luân trả lời “Chủ nhân Phượng Hoàng Môn – Hàn Linh Phượng! Tuy ở trần gian nhưng ta nghĩ sức mạnh của cô ấy sẽ không thua gì ta hay Linh Cơ!”

Thêm lần nữa đại điện thiên đình bất an. Nói rằng nếu tồn tại một người có sức mạnh bằng phần nửa Thống Soái Của Trời Đất là họ đã kinh khiếp lắm rồi, vậy mà lại có đến hai người sánh ngang Thánh Nữ, hy vọng vậy là đã hết rồi sao?!

Tuệ Tuyệt Luân nói tiếp “Giờ Thiên Đế ngài hãy thử xem qua nơi ấy dưới nhân giới đi.” rồi cô phẩy nhẹ tay lên không, một khoảng không gian lớn bị bão hòa xoáy lại và nở dần dần ra, khung cảnh trần gian từ đó hiện hình trong mắt mọi người.

Gần cuối Thành Đô. Những ngọn núi dầy đắc trùng trùng điệp điệp, địa thế hiểm trở. Không gian lướt qua thì thấy phía sau là một khu rừng quá um tùm hắc ám như đang che dấu điều gì đó vậy. Không gian lại lướt tiếp vào sâu trong rừng là tới Phượng Hoàng Môn. Độ rộng lớn nơi đây hơn gấp trăm lần so với Thần Long Sơn Trang, đủ cho vài triệu người sinh sống. Tầng trên tầng dưới uy nghi lộng lẫy, một con phượng hoàng khổng lồ làm bằng ngọc mầu xanh ngự trên đỉnh thành lầu rất oai phong (ví dụ triều đình mà muốn làm được phượng hoàng ngọc thế này thì chắc phải tiết kiệm bủn xỉn trong 1000 thế kỷ mới đủ tiền). Đáng chú ý tiếp theo là một cột cờ to lớn cao vút mầu đỏ thêu chỉ vàng cắm ngoài địa phận (phải năm mươi người cùng ôm mới vừa cây cột) với hai hàng chữ khá là đại nghịch bất đạo rằng : CHU DI CỬU TỘC TRỜI – THIÊN ĐẾ LÀ CON CHÓ. Bên dưới cây cột có hơn trăm hộ vệ mang vũ khí đứng canh gác cây cột đáng tự hào. Xung quanh còn nhiều nhóm nữa đang làm các nhiệm vụ khác nhau như tuần tra, quét dọn, nấu nướng…

Xem đến đây Thiên Đế đập tay xuống bàn hét lớn “Ngông cuồng!” Tất cả quan tướng trong điện cũng đều tức giận ra mặt. Đúng là loạn thật rồi, nhân giới có kẻ láo quá!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN