Hiệp Nữ Linh Cơ - chương 19 : VÔ ĐỀ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Hiệp Nữ Linh Cơ


chương 19 : VÔ ĐỀ.



Xong xuôi Hàn Linh Phượng hạ xuống mặt đất bên cạnh hai nàng yêu dấu của mình.

Nỗi lòng Nữ Oa giờ đang nổi bão tố phong ba. Đau xót vì mất bao nhiêu đệ tử, uất ức vì ba người thân cận nhất của mình thì đã có hai kẻ phản bội, hãi hùng với sức mạnh của Hàn Linh Phượng. Cho dù là thời kỳ mạnh nhất của Nữ Oa thì bà cũng tự thấy rằng bản thân mình không thể sánh được nữ nhân này, liệu còn có ai chống lại nổi cô ta? Nữ Oa chợt nhớ ra “Không! Ít nhất vẫn còn một người có thể!…” Và đương nhiên chẳng ai khác xa lạ, đó là Thống Soái Của Trời Đất – Thánh Nữ Tuệ Tuyệt Luân.

Tuệ Tuyệt Luân trước kia đã từng có mấy lần đến xem xét cột chống trời và Nữ Oa cũng chưa lần nào dám làm mất lòng cô ấy cả về lời nói lẫn hành động cử chỉ. Nhưng vấn đề hiện tại là Thánh Nữ không có mặt ở đây!

Hạc Tâm Thánh Diễn kìm nén cảm xúc đau thương trước sự hy sinh của các đồng môn vì cô hiểu rằng tình hình lúc này nguy hiểm nhường nào, dù cô cùng Nữ Oa liều mạng chống đỡ thì kết cục vẫn sẽ là đỡ không nổi. Cô dùng Ý Niệm Thần Thông để nói chuyện qua ý nghĩ với Nữ Oa ((Nương nương sư phụ. Hãy để con cầm chân bọn chúng. Nhân lúc đó người nên đi khỏi đây ngay và tìm kiếm sự trợ giúp của thiên đình hay của Phật Tổ Như Lai. Con chỉ có thể giữ được một thời gian rất ngắn thôi. Người phải tranh thủ thật nhanh.)) Nữ Oa cũng trả lời qua ý nghĩ ((Vô ích thôi. Nếu con cản chúng và ta dời đi thì kết quả là con sẽ chết ta bị bắt lại. Với nội thương của ta không thể thoát được. Mục đích của chúng là ta nên hãy để ta cản chúng. Như vậy ít nhất vẫn còn hy vọng ta không chết mà con cũng thoát được. Lập tức tìm trợ giúp tới cứu ta là được.)) Vốn dĩ Nữ Oa cũng muốn cầu cứu Tuệ Tuyệt Luân nhưng Thánh Nữ ít khi ở cố định một chỗ nên đành chịu.

Dường như những ý niệm bí mật ấy cũng không thể nào dấu được tâm tư của Hàn Linh Phượng, cô nói “Hai người không cần phải đùn đẩy cho nhau nữa đâu. Cứ ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không phải chịu đựng tổn thương gì hết!”

Hạc Tâm Thánh Diễn với Nữ Oa cùng giật mình, càng lúc càng sợ cô gái này.

Chính lúc đó vang lên những tiếng gầm rú cực mạnh mẽ, và nhanh chóng tiếp theo đã biết ngay nguồn gốc âm thanh từ đâu rồi. Chim Chu Tước đỏ, rồng xanh lét, rùa đuôi rắn, hổ trắng mầu tuyết, Tứ Thánh Thú khổng lồ xuất hiện bao quanh mọi người ở bốn phương vị khác nhau, có thể thấy rõ rằng cả bốn đều bị một thương tổn giống nhau là đôi mắt của chúng đã vỡ nát tròng và thành mù rồi, máu mắt máu mồm không ngừng tuôn chẩy, nói chung thương tổn trầm trọng. Chưa hết, đầu của cả bốn đều bị méo mó biến dạng do chịu chưởng của Hàn Linh Phượng, nếu chú ý kỹ hơn sẽ nhận ra từ miệng chúng không chỉ có máu mà thật sự còn có cả óc nữa, óc đang phân hủy nát dần nát dần trong hộp sọ mà trôi ra theo đường mồm, e là chỉ còn sống thêm được vài phút nữa thôi, vì sự trung thành với Nữ Oa và vì nhiệm vụ – chắc chắn phải chết cũng quyết không từ bỏ. Nữ Oa với Hạc Tâm Thánh Diễn cùng hiểu tình trạng của Tứ Thánh Thú là không thể cứu vãn nổi nhưng vẫn cố đến hơi sức cuối cùng, rất đáng tôn trọng!

Hàn Linh Phượng chế diễu “Vẫn muốn huy hoàng lần cuối đời sao? Đang hấp hối thì tranh thủ chăn chối gì đó với nhau thì tốt hơn đấy.”

Tứ Thánh Thú lại rống vang lần nữa rồi cùng lúc vận hết tất cả thần khí còn xót lại xuất ra phóng thẳng lên bầu trời, bốn đạo hào quang tích tụ làm một rồi nhanh chóng tách dời thành năm khối cầu ánh sáng với năm mầu khác nhau, vàng – nâu – trắng – đỏ – đen tượng trưng cho kim – mộc – thủy – hỏa – thổ, năm khối cầu xoáy tít mạnh mẽ. Vốn dĩ đây là đòn tối thượng của Tứ Thánh Thú gọi là Ngũ Hành Nguyên Thủy Diệt, năm khối cầu long lanh tạo ra lực hấp dẫn khi quay, thu hút tất cả mọi yếu tố liên quan đến ngũ hành vào trong, thủy cầu hút sông hồ suối biển, hỏa cầu hút dung nham, mộc cầu hút cây cối hoa cỏ thực vật, kim cầu hút những hợp chất cứng rắn khắp hư vô, thổ cầu thì hút đá núi cát sỏi. Nếu là trạng thái khỏe mạnh bình thường của Tứ Thánh Thú thì có thể biến cả Trái Đất trở nên giống như quả bom siêu tàn sát với những nguyên tố ngũ hành hủy diệt khủng khiếp. Như vậy chẳng phải nhân loại sẽ chết theo ư? Có liều lĩnh quá chăng? Không hề. Bởi lẽ lúc này khí của Tứ Thánh Thú đã yếu đi gần hết nên viễn cảnh Địa Cầu nổ tung là hoàn toàn không có khả năng, chúng chỉ muốn tận tâm tận lực mà thôi.

Năm khối cầu càng xoay càng mạnh tạo động lực hút càng nhanh, vạn vật xung quanh như phai nhạt sức sống và mầu sắc không gian cũng mờ đi trông thấy, chờ đợi sức tàn phá giáng xuống.

Hàn Linh Phượng thờ ơ nhìn lên, cô nói “Đúng là bốn con thú yếu ớt thì chỉ làm được đến vậy thôi!” Uyên Cảnh Linh Trân liền lên tiếng nịnh “Phải rồi. Bốn con thú rác rưởi làm gì có tư cách để đấu với Phượng tỷ vô địch chứ!” Tuyệt Huyền Ly Tố phụ họa theo “Đúng vậy. Cả tư cách đầu thai làm chó nuôi dưới chân tỷ cũng không có!” Thật là quá mù quáng! Nếu ví dụ Hàn Linh Phượng dẫm nát đầu một đứa bé sơ sinh mới đẻ thì hai người này cũng sẽ đổ tại rằng đứa bé đó đáng chết, đứa bé dơ bẩn, còn Hàn Linh Phượng thì luôn luôn sạch sẽ thanh cao!

Do vận sức quá mức nên máu và não Tứ Thánh Thú cứ trào ra khỏi mồm ồ ạt nhanh hơn, chúng biết không thể duy trì Ngũ Hành Cầu lâu hơn nữa nên quyết định dút luôn năm khối năng lượng theo một đường thẳng đánh xuống, lực lượng ấy chắc cũng đủ phá nát một phần ba đại địa.

Tay Nữ Oa đặt lên vai Hạc Tâm Thánh Diễn và hất mạnh hết sức, Hạc Tâm Thánh Diễn bị văng về sau vun vút trên không, đau lòng hét lớn “Nương Nương sư phụ!…”

Sau khi đẩy đệ tử thân cận nhất đi khỏi, Nữ Oa liền bay lên tận đỉnh của năm khối cầu đang rơi xuống, bà vận toàn lực truyền vào cả năm khiến chúng phình to và hùng hậu hơn gấp nhiều lần, sức phá hoại sẽ cực hạn khủng bố. Nhưng đáng tiếc đối thủ lại là Hàn Linh Phượng!

Hàn Linh Phượng đứng im tại chỗ chờ cho năm khối cầu phóng xuống xát gần thì mới nhẹ nhàng đánh ra một chưởng làm nổ tung hết Ngũ Hành Cầu khổng lồ, dư lực khiến Nữ Oa hộc máu mồm văng tít lên cao nữa nữa nữa vượt qua bầu trời rồi bất tỉnh ngất xỉu rơi tự do.

Tứ Thánh Thú vì cạn kiệt sinh lực nên nổ đầu phọt óc chết ngay lập tức, thân xác của chúng vẫn hiên ngang bất khuất nhưng tại uy lực vừa rồi gây ra một vụ hủy diệt phạm vy rộng, bốn cái xác to lớn tóe hết cả nội tạng xương cốt bắn ra ngoài luôn. Hạc Tâm Thánh Diễn dù vẫn đang bị đẩy lùi về sau rất xa nhưng cũng không thoát khỏi ảnh hưởng, nội thương cực nặng nề, máu xung quanh đó bay lung tung dính khắp người cô, đôi mắt của cô chỉ còn kịp thấy Nữ Oa rơi xuống và Hàn Linh Phượng dùng một tay đỡ lấy thì không thấy được gì nữa vì vượt quá tầm thị giác rồi…))

Hạc Tâm Thánh Diễn sau khi thuật lại mọi việc cho Thiên Đế thì kiệt sức ngất đi.

Thiên Đế tức thì hạ lệnh điều tám trăm vạn thiên binh rầm rộ dời khỏi thiên cung nhằm hướng cột chống trời thẳng tiến (Hạc Tâm Thánh Diễn với Thiên Hậu và Nhị Lang cùng được đưa vào trong điện chăm sóc, vừa nãy vì sợ hãi trước Linh Cơ và sự xuất hiện của hạc tiên nên Thiên Hậu – Nhị Lang mới bị lãng quên tí xíu!)

Tuệ Tuyệt Luân nói với Phật Tổ Như Lai “Ngài với Quan Âm cũng về Linh Sơn luôn đi. Nếu thật do Hàn Linh Phượng ra tay thì giờ chắc cô ta đã mang Nữ Oa về Phượng Hoàng Môn rồi. Muốn giải cứu cần kế hoạch tỉ mỉ chặt chẽ chứ không thể liều lĩnh tiến vào được. Giờ ta sẽ đến địa phận Trụ Càn Khôn để xem xét hiện trường, có tình hình gì mới ta sẽ báo lại sau.” Phật Tổ Như Lai gật đầu nói “Được. Lần này tất cả chúng ta quyết không để Nữ Oa nương nương gặp phải điều gì bất trắc nếu không sẽ ôm hận muôn đời! Ta chờ tin từ Thánh Nữ.”

Cuộc trò chuyện kết thúc, Tuệ Tuyệt Luân bay theo hướng đám thiên binh vừa dời đi, còn Phật Tổ Như Lai với Quan Âm Bồ Tát thì bay về hướng ngược lại. Thiên Đế đứng im tại chỗ suy nghĩ rối bời, đến cả Nữ Oa nương nương mà cũng có thể bị bắt thì quả thật hy vọng duy nhất và cuối cùng của mọi thế giới chỉ còn mình Thánh Nữ Tuệ Tuyệt Luân mà thôi!

Linh Cơ đứng sau ôm Trần Tiểu Thanh đứng trước , lướt trên cầu vồng băng bay đi khắp mọi vùng trời, thêm một thời gian ngắn nữa thì cầu vồng ngừng lại, xa xa phía chân mây trong tầm mắt họ là khung cảnh mặt trời lặn dần lặn dần.

Trần Tiểu Thanh nói “Lần đầu tiên muội được thấy cảnh hoàng hôn rõ ràng thế này. Thật đẹp!” Linh Cơ hít ngửi hương thơm từ mái tóc Trần Tiểu Thanh và nói “Đúng vậy, rất đẹp. Nhưng Tiểu Thanh thân yêu của ta còn đẹp hơn nhiều!” Ôm lấy hai tay Linh Cơ, Trần Tiểu Thanh quay đầu lại cười nói “Linh Cơ tỷ của muội mới là xinh đẹp nhất chứ! Ngoại trừ Di Yên tỷ với Huyền Tinh tỷ ra thì muội sẽ không bao giờ để thêm bất cứ ai được ở gần bên tỷ nữa đâu!” Ba cô gái tuyệt vời như vậy ở bên Linh Cơ đã là quá đủ hạnh phúc rồi! Linh Cơ mỉm cười hôn má Trần Tiểu Thanh, cô nói “Giờ chắc ta đã trở thành kẻ thù của thiên đình rồi. Muội có lo sợ khi sống chung với ta không?” Trần Tiểu Thanh nói “Đều tại những kẻ phản đối tình yêu của chúng ta nên tỷ mới ra tay thôi mà. Giờ muội mới hiểu hóa ra trên thiên cung cũng có rất nhiều kẻ không hiểu đạo lý về công bằng trong tình cảm, thật đáng thất vọng. Muội chỉ mong được sống vui bên tỷ, dù có phải đối đầu với bất cứ ai muội cũng tình nguyện chấp nhận!” Linh Cơ vui vẻ kề má cô vào má Trần Tiểu Thanh, hào hứng nói “Đửng lo gì hết. Bất cứ kẻ nào trên trời dưới đất dám xen vào phá hoại tình yêu của chúng ta thì ta sẽ cắt họng kẻ đó ngay lập tức!” Trần Tiểu Thanh thả lỏng toàn thân tựa người về sau, cảm giác ấm áp – yên ổn – sung sướng đang nhẩy múa điên cuồng trong tâm hồn cô. 😘😘😘😘

Một lúc lâu sau Trần Tiểu Thanh nói “Cũng khá muộn rồi chúng ta về đi. Di Yên tỷ với Huyền Tinh tỷ đang đợi ở nhà, mà có khi hai tỷ ấy vẫn chưa ăn bữa tối vì chờ chúng ta đấy.” Linh Cơ mỉm cười vì nhận xét chính xác đó, cô biết bản tính của Trần Di Yên – Điểu Huyền Tinh là như vậy, dù có nhịn đói tới đêm khuya cũng không ai chịu ăn ngủ đâu.

Cầu vồng băng lại lướt đi, chẳng mấy chốc đã về vị trí trên khôn cao tít, ngay bên dưới là Thần Long Sơn Trang. Lúc này thì trời đã nhá nhem tối, tuy mặt đất đã được Tuệ Tuyệt Luân che lấp nhưng nhà cửa cây cối thì điêu tàn vô số. Từ tận trên cao mà Linh Cơ vẫn nhìn được có chỗ thì khóc lóc, có chỗ thì cúng bái náo nhiệt náo loạn liên hồi bởi nhân giới đâu thể biết những hậu quả mà họ phải chịu là do đâu và vì ai chứ?!

Linh Cơ ôm eo Trần Tiểu Thanh bay xuống nhanh kinh hồn, cầu vồng băng cũng tự động tan biến khi Linh Cơ dời khỏi.

Hai nàng bay thẳng vào sơn trang, lướt nhanh tới mức không ai thấy thân hình mà chỉ cảm nhận gió lộng thoáng qua mang theo hương thơm thoang thoảng nữa chứ. Vèo vèo xíu xiu đã về đến phòng của Trần Tiểu Thanh, cửa phòng để mở và sáng đèn, hai nàng lướt vô trong rồi lực gió cuốn cánh cửa đóng xập lại.

Trong phòng là Trần Di Yên cùng Điểu Huyền Tinh đang ngồi trên ghế quanh chiếc bàn đựng những món ăn ngon nhưng đã không còn nóng hổi do trải qua thời gian dài. Linh Cơ và Trần Tiểu Thanh cười nhìn nhau, quả nhiên hai người này vẫn chưa ăn gì mà chờ họ về.

Trần Di Yên lãnh đạm hỏi “Hai người cười gì chứ? Đi chơi bên ngoài vui vẻ có biết bọn muội chờ đợi và đói bụng lắm rồi không?” Trần Tiểu Thanh bước tới ôm cổ chị gái, cười nói “Muội xin lỗi! Là tại muội đòi Linh Cơ tỷ đưa đi hơi lâu thôi.” Trần Di Yên vỗ yêu vào má em gái, nói “Muội đấy. Nên biết giữ gìn sức khỏe của bản thân. Linh Cơ tỷ cũng cần nghỉ ngơi nữa, hiểu không?” Trần Tiểu Thanh trả lời “Muội hiểu rồi. Giờ chúng ta ăn thôi nha.” Điểu Huyền Tinh đứng lên nói với Linh Cơ “Để muội đi hâm nóng lại đồ ăn nhé.” Linh Cơ mỉm cười đi đến nắm tay cô ấy và kéo cùng ngồi xuống, cô âu yếm nói “Khỏi cần. Tình thương yêu của các muội dành cho ta là đủ ấm nóng rồi. Ăn đi.”

Đồ ăn nguội với cảm xúc không nguội, bữa tối ấy cũng thật khó quên. Trong bữa ăn Trần Tiểu Thanh vui vẻ kể hết mọi việc lúc hai cô lên thiên đình cho Điểu Huyền Tinh và chị gái mình nghe, sự kiện Linh Cơ cảnh cáo cả thiên cung vì muốn bảo vệ tình yêu nữ với nữ khiến hai nàng ấy nghe xong hạnh phúc lắm, họ cùng mỉm cười dịu dàng nhu thuận nhìn Linh Cơ.

Sau khi xong bữa Trần Tiểu Thanh bước ra ngoài mở cửa gọi bốn a hoàn đang đi bên ngoài vào dọn dẹp rồi quay lại chỗ ngồi, lúc họ bưng bê hết đi thì Trần Tiểu Thanh hỏi một người “Cô có thấy Tiểu Hoa đâu không?” Người đó lễ phép trả lời “Dạ thưa tam tiểu thư. Là Xuân Nhi tiểu thư đã kêu Tiểu Hoa đến đại sảnh quét dọn rồi ạ” Trần Tiểu Thanh nói “Khi nào Tiểu Hoa xong việc thì bảo về gặp ta ngay nhé.” A hoàn đó lễ phép “Dạ” rồi đi theo ba người kia.

Trần Di Yên đứng dậy nói “Muội về phòng đọc sách một lúc đây. Mọi người nghỉ ngơi nhé.” Điểu Huyền Tinh cũng đứng lên nói “Muội cũng về phòng đây.”

Linh Cơ nhìn cả hai dời khỏi với ánh mắt quan tâm trìu mến. Trần Tiểu Thanh ngồi cạnh cười nói “Tỷ cũng nên đi theo đi. Chẳng phải tỷ nói tối về sẽ đền bù cho hai tỷ ấy sao?!” Sự đáng yêu của Trần Tiểu Thanh khiến cho Linh Cơ không kiềm được liền hôn liền ba chụt vào má cô ấy, cô nói “Muội cũng đừng quên lời muội hứa với ta đấy!” Trần Tiểu Thanh rạng rỡ nói “Tất nhiên. Khi mà tỷ đã đền bù xứng đáng cho hai tỷ ấy thì hãy về đây, muội sẽ xoa bóp đấm lưng cho tỷ cả đêm luôn!”

Trần Di Yên về phòng mình, vừa định đẩy cửa bước vào thì từ phía sau đã có một bàn tay ngọc ngà giúp cô mở cửa, quay lại thì thấy Linh Cơ đang nhìn cô âu yếm. Trần Di Yên mừng lắm, nói “Tỷ vẫn chưa nghỉ sao?” Linh Cơ nói “Còn sớm mà. Ta muốn đến thăm muội chút.” Trần Di Yên mỉm cười bước vào phòng, Linh Cơ đi theo sau và đóng cửa lại.

Căn phòng ngăn nắp và giản dị hơn phòng của Trần Tiểu Thanh nhiều. Chủ yếu ở đây toàn là sách y thuật với những thảo dược quý hiếm đặt hết trong tủ, mấy chậu cây cảnh xinh tươi bầy quanh căn phòng được đích thân Trần Di Yên chăm sóc nên càng lộng lẫy tỏa hương.

Linh Cơ ngồi xuống ghế trước, Trần Di Yên tới gần nâng ấm trà lên dót xuống chén cho Linh Cơ (hình như là trà thảo mộc), nhẹ nhàng đưa cốc đến mời, dịu dàng nói “Tỷ uống đi.” Linh Cơ liền kéo luôn Trần Di Yên nằm lên đùi cô, mặt đối mặt và nói kiểu khẳng định “Chị em muội vĩnh viễn là của riêng ta!” Trần Di Yên nói “Tất nhiên rồi mà. Dù tỷ có đi đến bất cứ nơi đâu thì muội và Tiểu Thanh cũng sẽ theo tỷ tới cùng!” Linh Cơ mỉm cười nói “Ta đang nghĩ nếu ta là người đến sau và có một kẻ nào đó đến trước tỏ tình với muội thì chắc ta sẽ tức giận tới mức vặn gẫy cổ kẻ đó ngay đấy!” Trần Di Yên mê mẩn bởi hương thơm từ hơi thở của Linh Cơ cùng gương mặt đẹp đẽ mê hồn của cô ấy, cô nói “Không cần thiết phải làm vậy đâu. Vì muội chỉ thuộc về mình tỷ thôi.” Đôi môi ngọc ngà của hai nàng khẽ tìm đến nhau, hân hoan say đắm.

Có lẽ hai cô đều không còn tâm trí đâu mà phát hiện ra một vết thủng nhỏ bên cửa sổ, một cô gái đáng yêu đang lén lút nhìn vào và miệng cứ tủm tỉm cười mãi không thôi. Tính tò mò cao nên Trần Tiểu Thanh mới khẽ khàng bám theo Linh Cơ đến đây, cô thấy cảnh chị gái mình thân thiết với Linh Cơ tỷ thì rất rất vui.
“Thôi. Không nên quấy rầy giây phút riêng tư của hai tỷ ấy nữa!” Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cô vẫn cố nán lại thêm tận gần mười phút để ngắm nghía. Cảm thấy đã no mắt, Trần Tiểu Thanh tâm trạng lâng lâng khe khẽ dời đi.

Nụ hôn kéo dài khá lâu rồi mới ngừng lại, Trần Di Yên nhìn Linh Cơ với vẻ ngây dại tuyệt đối phục tùng. Linh Cơ nói “Muội nhớ là chỉ được làm thế này với ta thôi đấy!” Trần Di Yên ngoan ngoãn nói “Muội nhớ mà. Trên đời này muội chỉ để cho mình tỷ động vào người muội thôi!…” Lửa tình trong Linh Cơ lại sục sôi, cô ôm chặt lấy Trần Di Yên và hòa chung hơi thở lần nữa nhưng lần này cuồng hơn nhiều. Nếu thật sự Linh Cơ muốn động phòng ngay bây giờ thì Trần Di Yên cũng ưng thuận liền.

Ở một nơi rất xa, tám trăm vạn thiên binh đã bao vây chặt chẽ cả trên không lẫn trên bộ.

Tuệ Tuyệt Luân đứng dưới mặt đất nhìn cột chống trời vẫn sừng sững với hơn ngàn người bị ghim chặt trên đó bởi vô số những luồng ánh sáng đỏ chưa tan giống như con nhím xù gai ra vậy. Máu của họ đã chẩy hết sạch và khô đặc từ lâu, hiện trường xung quanh tan hoang kinh khủng, khung cảnh cùng vật chất rất hỗn độn gần như vùng đất trống vậy (do bị Ngũ Hành Cầu hút), xung quanh giờ chỉ còn thấy tim gan ruột phổi của Tứ Thánh Thú vương vãi thôi, còn cả các thần khổng lồ cũng bị thế nói chung là tan xác hết. Nhưng những cái xác đệ tử của Nữ Oa bị ghim là do Hàn Linh Phượng cố ý không để bị tổn hại và trở thảnh kiệt tác rùng rợn mà Tuệ Tuyệt Luân đang chứng kiến, phải chăng đấy là lời thách thức?!

Tuệ Tuyệt Luân nhớ lại trước kia khi đấu với Hàn Linh Phượng một lần, cả hai cô đã cùng vượt khỏi phạm vi trời đất mà đại chiến trong không gian, đánh gần trăm chiêu thì cô ta tự động dút lui dù chưa rõ ưu thế thuộc về ai. Với trình độ của Hàn Linh Phượng thì thừa sức tàn sát tất cả hàng triệu triệu thế giới thần ma từ quá khứ hiện tại tương lai, bắt Nữ Oa là việc quá nhỏ. Điều đáng nói nữa là dường như cô ta luôn biết trước được hành tung của mình mà tránh né tiếp xúc. Một Hàn Linh Phượng đã quá đủ đau đầu vậy mà giờ còn thêm một Linh Cơ.

😘😘😘😘

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN