Hiệp Nữ Linh Cơ
chương 25 : VÔ ĐỀ.
Điểu Huyền Tinh nhìn túi thuốc trên bàn rồi nói “Tất cả chúng ta đều lo cho Linh Cơ tỷ mà. Nhưng bây giờ hai muội có thể yên tâm!” kèm theo sau đó là nụ cười tuyệt đẹp từ môi Điểu tỷ. Chị em Trần Tiểu Thanh – Trần Di Yên nhìn nụ cười ấy khiến nỗi lo trong lòng tan biến sạch, họ tin tưởng những lời nói của Điểu Huyền Tinh.
Linh Cơ đứng bên ngoài nhắm mắt mỉm cười. Vậy là Điểu Huyền Tinh đã phát hiện ra cô rồi. Không phải cứ võ công cao hơn mà chơi trò lẩn trốn là không ai biết đâu nhé! Tại sự thân thiết vô bờ bến thấu hiểu cả tâm tư lẫn hành động của đối phương giữa Điểu Huyền Tinh và Linh Cơ với nhau nên dù Linh Cơ khi về không phát ra một âm thanh nhỏ nào thì vẫn chẳng thể che dấu nổi tình thương cực hạn vô tận của nàng tiên bồ câu này. Linh Cơ thụ hưởng cảm giác lâng lâng ấy thêm xíu xiu nữa rồi mở mắt ra lướt nhanh luôn vào phòng, hai cánh cửa lập tức đóng lại Cạch.
Cả ba nàng đồng loạt đứng dậy, mừng vui rạng rỡ chào đón tình yêu vĩ đại của họ. Trần Tiểu Thanh nhào ngay tới ôm Linh Cơ trước tiên, cô nói “Linh Cơ tỷ về rồi!” Linh Cơ cũng ôm lại Trần Tiểu Thanh, cô hôn tóc cô ấy và dịu dàng nói “Ta phải về với ba nàng thân thương của mình chứ!” Trần Tiểu Thanh cứ hít lấy hít để hương thơm từ người cô gái ngọc ngà nhất như thể vừa gặp lại sau bao năm xa cách vậy.
Điểu Huyền Tinh – Trần Di Yên không hẹn mà cùng nói với giọng điệu ngạc nhiên lo lắng “Tỷ bị thương ư?!” khi thấy quần áo Linh Cơ bị rách mấy chỗ với vài vết xước nhẹ ngoài da và có chút máu đỏ.
Vừa nghe thấy vậy Trần Tiểu Thanh lập tức buông ngay Linh Cơ và nhìn từ đầu xuống chân nhìn toàn thân tỷ ấy. Tuy Linh Cơ chỉ bị vết thương nhỏ nhặt nhưng đã khiến Trần Tiểu Thanh xót xa lắm, nàng vội vã kéo cô tới phía giường ngồi xuống, Trần Tiểu Thanh nói “Tỷ ngồi đây nghỉ ngơi đi. Di Yên tỷ sẽ chữa thương cho tỷ.” Rồi quay ra sau thúc giục chị gái “Di Yên tỷ nhanh lên!” Trần Di Yên cũng không chậm trễ mang theo túi thảo dược trên bàn tới gần, Điểu Huyền Tinh bước theo liền.
Trần Di Yên tỉ mỉ xem xét mấy vết xước thấy không đáng ngại thì mới yên tâm, cô nhẹ nhàng bôi thuốc cho các vết thương xíu xiu ấy mau lành hơn (Nếu là mọi người trong sơn trang bị như vậy thì Trần Di Yên sẽ không bôi thuốc cho đâu bởi những vết xước ấy quá nhẹ đến mức không cần thiết phải bôi, cứ để vài ngày là ổn ngay. Nhưng Linh Cơ là ngoại lệ đặc biệt!) Trần Tiểu Thanh giúp Linh Cơ tháo bỏ dây buộc đao kiếm và ôm chúng đi tới đặt lên cạnh bàn rồi quay lại giường ngồi đợi chị gái mình bôi thuốc xong là ôm luôn eo Linh Cơ, dựa đầu vào vai cô ấy hỏi “Tỷ còn đau không?” Linh Cơ mỉm cười, tay trái ôm lại Trần Tiểu Thanh nói “Hết rồi mà cô bé. Chỉ là chút ngoại thương vớ vẩn thôi.” Tay phải của Linh Cơ choàng ôm Trần Di Yên kéo lại gần, cô hôn má cô ấy và nói “Cám ơn muội nhé!” Kề sát mặt nhau như vậy khiến Trần Di Yên say mê ngất ngây, trái tim loạn nhịp khi nhớ tới lúc trước được Linh Cơ yêu thương, cô nhu thuận nói “Đó là bổn phận cả đời này của muội mà!” Linh Cơ hưng phấn xiết chặt Trần Di Yên hơn, để cô ấy dựa đầu vào vai cô giống Trần Tiểu Thanh, cô hít ngửi mùi hương từ mái tóc mượt mà thân thuộc (2 chị em tựa 2 bên ^_-) Trần Di Yên nhắm mắt mãn nguyện, trinh tiết bản thân cô đã không trao lầm người, chỉ có duy nhất tỷ ấy mới xứng đáng hưởng thụ thân xác cùng tâm hồn của nàng mà thôi!
Điểu Huyền Tinh đứng gần đó cười nói với Linh Cơ “Tỷ cởi y phục ra đi. Muội sẽ khâu lại giúp tỷ.” Linh Cơ cũng cười đáp lại “Chỉ có Huyền Tinh ân cần chu đáo nhất thôi.” (Ngày xưa Linh Cơ chạy nhẩy nghịch ngợm rất nhiều, vấp té rất nhiều, quần áo xây xát tả tơi. Phần lớn thời gian đều là do Điểu Huyền Tinh khâu vá giúp. Còn hai vị tỷ tỷ đôi lúc cũng có làm vậy nhưng chủ yếu họ toàn trêu bé Linh Cơ là chính….) Hai nàng nhìn nhau âu yếm, kỷ niệm xưa ùa về. Trước thì nhỏ nhỏ ngây thơ – Bây giờ thì đã duyên tơ kết tình.
Trần Di Yên ngẩng đầu lên vui vẻ nói “Muội cũng có ý ấy đấy nhưng Huyền Tinh tỷ đã giành trước mất rồi. Hay giờ để muội đi nấu gì đó cho tỷ ăn điểm tâm nha. Phải bồi bổ nhiều thì mới cưng chiều bọn muội được chứ!” Trần Tiểu Thanh phồng một bên má, đáng yêu nói “Linh Cơ tỷ chiều muội nhất!” Trần Di Yên cười đùa “Dĩ nhiên rồi. Tiểu Thanh bê bỏng dễ thương số một! Chẳng ai mà tranh nổi vị trí ấy với muội đâu!” Linh Cơ trìu mến khẳng định với Trần Tiểu Thanh “Đúng vậy đấy. Cô bé dễ thương của ta!” Trần Tiểu Thanh “Hi hi.” rồi nhắm mắt ôm eo Linh Cơ làm nũng nhõng nhẽo.
Trần Di Yên đứng dậy nói “Thôi muội vô nhà bếp làm luôn nha. Tỷ đợi chút.” Trước khi đi cô không quên lấy kim chỉ trong tủ đưa cho Điểu Huyền Tinh rồi mới mở cửa ra ngoài.
Cúi xuống cởi giầy, rồi tiếp đến Linh Cơ cởi y phục trước sự hồi hộp cùng ánh mắt đầy ham muốn của Trần Tiểu Thanh ngồi bên cạnh. Điểu Huyền Tinh đứng cạnh cũng dạt dào ý nghĩ dục vọng nhưng rồi lại e thẹn khẽ cúi mặt xuống (dù đã trao nhau tất cả nhưng nàng tiên này vẫn luôn ngại ngùng khi đối diện mọi hành động khiêu khích đầy hấp dẫn của nữ nhân không ai thay thế được ấy) Đối với biểu hiện ngây dại từ hai nàng yêu dấu, Linh Cơ mỉm cười quyến rũ hết người nọ đến người kia làm trái tim họ phát cuồng.
Giờ trên người Linh Cơ chỉ mặc đúng một lớp áo lót mỏng mầu xanh khá hở hang từ cổ xuống gần ngực, làn da trắng của tỷ ấy tỏa hương thơm thuần khiết ngào ngạt, từ đùi xuống chân đều vô cùng khơi gợi vô cùng đẹp. Hai cánh tay ngọc ngà che chở ba cô được bình an, bờ vai Nữ Thần này đã khiến ba cô thật sự hạnh phúc khi dựa vào… Sâu thẳm tâm hồn Điểu Huyền Tinh – Trần Di Yên – Trần Tiểu Thanh thì đều luôn luôn muốn môi kề môi với Linh Cơ, muốn được nuốt lấy hơi thở của cô ấy, muốn nằm trong vòng tay dịu dàng mạnh mẽ của cô ấy, muốn được ngoan ngoãn quỳ xuống dưới chân Linh Cơ để được cô ấy mặc sức yêu thương…
Điểu Huyền Tinh mang ghế lại gần giường và ngồi xuống bắt đầu công việc khâu vá. Tuy vậy cô cũng khó mà tập chung bởi thỉnh thoảng không nhịn được lại ngắm nghía Linh Cơ. Linh Cơ mỉm cười đặt một tay chạm vào đùi Điểu Huyền Tinh, dịu dàng nói “Lại phiền muội rồi.” Điểu Huyền Tinh mặt ửng hồng, nhẹ nhàng đáp lời “Muội mong tỷ sẽ phiền muội nhiều hơn nữa. Muội tình nguyện mà!” Rồi lại cúi xuống tiếp tục, mỗi đường kim đều chứa đầy tâm tư tình cảm của cô.
“Ực.” Tiếng nuốt nước bọt trong miệng từ Trần Tiểu Thanh phát ra không nhỏ, đôi mắt như bốc khói khi nhìn chằm chằm cơ thể Linh Cơ, lý do quá rõ ràng lộ liễu! Linh Cơ mỉm cười đưa một tay lên vuốt má Trần Tiểu Thanh, nói “Ta đẹp lắm ư?!” Thêm tiếng “Ực.” nữa cất lên, hơi thở cô ấy đã rất nóng rồi, nếu không phải Điểu Huyền Tinh đang có mặt ở đây thì chắc chắn Trần Tiểu Thanh sẽ vồ lấy Linh Cơ liền. Linh Cơ thích thú khẽ nói thầm vào tai Trần Tiểu Thanh “Đừng vội. Lát nữa muội còn phải xoa bóp đấm lưng cho ta nữa mà. Lúc nào xong thì muội muốn gì ta cũng cho!…” Trần Tiểu Thanh nghe vậy mừng muốn phát điên nhưng cố kìm lòng không ôm Linh Cơ bởi một khi đã ôm tỷ ấy là không thể dừng những hành động tiếp theo được!
Những câu nói ấy Điểu Huyền Tinh nghe rõ hết đấy. Bản thân nàng đã được ân ái cùng Linh Cơ rồi thì giờ đến lượt Trần Tiểu Thanh cũng là lẽ thường.
…
…
Vài giọt mồ hôi rơi trên mặt Trần Di Yên sau khi đã nấu xong nồi cháo gà hầm chung với chút thảo dược quý hiếm bồi bổ cơ thể. Nở nụ cười hạnh phúc khi được nấu ăn cho người mình yêu. Trong lòng nàng nghĩ “Lúc trước tỷ đã nấu cho mọi người. Giờ đến lượt muội làm cho tỷ.” Trần Di Yên dùng tay lau đi những giọt ngọc trên mặt mình rồi bê nồi vào khay đậy nắp cẩn thận, đặt bốn cái bát bốn cái thìa vô luôn (không phải chỉ nấu cho mỗi Linh Cơ đâu nhé)
Ra khỏi nhà bếp,Trần Di Yên vận khinh công lướt đi tà tà trên mặt đất, lưu ảnh để lại phía sau thật đẹp mắt, Linh Cơ tỷ thân yêu đang chờ nên phải nhanh chóng thui.
Đêm hôm khuya khoắt, đoạn đường trong sơn trang tĩnh lặng im lìm. Khi Trần Di Yên sắp về tới phòng Linh Cơ thì cô thấy một căn phòng nhỏ cách đó không xa vẫn đang sáng đèn và cửa vẫn mở. Trần Di Yên chợt dừng lại, cô biết đó là phòng Tiểu Hoa – cô hầu nhỏ đáng thương của em gái mình.
Có đôi chút tò mò, Trần Di Yên bước tới gần cửa rồi vào trong luôn. Tiểu Hoa đang tất bật chuẩn bị gói ghém đồ đạc áo quần để ngày kia đi theo vô hoàng cung hầu hạ Trần Tiểu Thanh. Đúng là vừa vui vừa buồn, vui vì lại được kề bên tam tiểu thư xinh đẹp đáng yêu, buồn vì Trần Tiểu Thanh đã hạnh phúc bên người con gái khác – một siêu nữ cường thần thánh, so ra thì Tiểu Hoa tự thấy mình chỉ như cỏ rác thôi.
Trần Di Yên nhìn gương mặt âu sầu của cô hầu mà thương hại. Tất nhiên một điều chắc chắn rằng, Trần Di Yên biết Tiểu Hoa có tình cảm với em gái mình, ánh mắt cử chỉ ân cần ấy y hệt lúc Trần Tiểu Thanh nói cười cùng Linh Cơ. Chỉ là cô em gái này vô tư quá không nhận ra, Trần Di Yên cũng chưa bao giờ tiết lộ vì sẽ khiến mọi người khó sử.
Trần Di Yên lên tiếng “Em chưa ngủ sao?” Tiểu Hoa hơi giật mình vì mải mê suy nghĩ tâm sự nên không phát hiện có người vào lúc nào, cô khẽ cúi người chào “Nhị tiểu thư. Đã muộn vậy rồi người vẫn chưa nghỉ. Người muốn ăn khuya sao không sai gia nhân làm. Xin hãy để nô tỷ bưng khay giúp. Đừng nên để đôi tay ngọc của tiểu thư phải bê vác nặng nhọc..” Trần Di Yên mỉm cười nói “Không sao đâu. Chẳng phải việc khó khăn gì hết, ta tự làm được mà. Tại Tiểu Thanh kêu đói đòi ăn thêm nên ta mới làm chút cháo cho muội ấy.” (không nói rõ làm cho Linh Cơ, và Trần Tiểu Thanh cũng đang bên cạnh tỷ ấy, tránh để Tiểu Hoa đau lòng hơn. Nhị tiểu thư tốt ghê.) Tiểu Hoa nói “Tam tiểu thư vẫn còn đói bụng ư? Sao cô ấy không kêu em chứ? Đây là nhiệm vụ của em mà.” Trần Di Yên nhẹ nhàng nói “Muội ấy không muốn phá giấc ngủ của em. Hiểu không? Ngày kia mới vào cung thì mai thu dọn đồ cũng được. Em nên nghỉ đi, nếu mệt mỏi thì sức đâu mà chạy theo chăm lo cho Tiểu Thanh chứ?!”
Tiểu Hoa khẽ cười cúi người nói “Dạ. Em sẽ nghỉ ngay bây giờ ạ.” Trần Di Yên nói “Vậy ta đi đây.” rồi bước ra khỏi phòng.
Tiểu Hoa đóng cửa cài then xong đi tới giường ngồi xuống. Cảm giác ủ rũ nặng nề đè nặng trong lòng. Nhìn đầu giường thấy một con vịt bằng gỗ nhỏ nhỏ như quả trứng, thứ đồ chơi của Trần Tiểu Thanh ngày xưa đem cho Tiểu Hoa và cô vẫn giữ gìn cẩn thận đến tận bây giờ. Hai tay ôm lấy con vịt bé xíu đặt gần tim, Tiểu Hoa nhắm mắt nhớ về những kỷ niệm vui vẻ trước kia bên tam tiểu thư. Mặc dù nhớ tới ký ức vui nhưng nước mắt lại rơi, Tiểu Hoa tự nói một mình “Tiểu Thanh… Em xin lỗi…” Cô gái đáng thương này có lỗi gì chứ?
(…yêu đơn phương không nói nên lời… sao tim chị cứ mãi hững hờ, cho con tim của em càng quặn đau…)
😢😢😢😢
….
Tuệ Tuyệt Luân vào lại Trái Đất rồi nhanh chóng bay về phía cột chống trời. Bay được một lúc thì cô chợt khựng lại giữa không trung vì nhớ tới lời nói của Hàn Linh Phượng “Cô thử nghĩ xem nếu tôi nhốt hết đám Phật và Bồ Tát, Nữ Oa, Thiên Đế cùng tất cả những kẻ quyền lực nhất trên trời dưới đất vào cũi rồi cho áp giải chúng đi khắp hang cùng ngõ hẻm dưới nhân gian. Sau đó là xử tử công khai cho phàm nhân chứng kiến…” Tuệ Tuyệt Luân liền đổi ý, cô bay vút về phía Thiên Cung.
Trời đêm tăm tối, ánh trăng mờ mịt. Tốc độ của Thánh Nữ thổi dạt gió mây, chẳng mấy chốc Thiên Cung trên khối đá hùng vỹ đã hiện ra trong tầm mắt. Tuệ Tuyệt Luân tăng tốc phóng nhanh tới nơi.
Trước mắt cô hiện giờ là thảm cảnh thiên binh thiên tướng gục chết ngổn ngang la liệt, có người thì đứt đầu, người đứt tay chân, người thì nổ banh xác bầy nhầy xương thịt rất ghê gớm…. Tuệ Tuyệt Luân nhíu mày vừa thương hại những xác chết vừa tức giận kẻ tàn độc. Thật sơ xuất, e là Hàn Linh Phượng đã cuồng sát thiên đình ngay sau khi bản thân Thánh Nữ với Phật Tổ Như Lai – Quan Âm Bồ Tát vừa dời đi.
Nơi nơi đều là máu với thi thể, cổng vào thiên cung cũng đỏ au vì nhuộm huyết dịch. Tuệ Tuyệt Luân xem xét xung quanh kỹ càng, cô biết phần nhiều binh tướng may mắn còn sống và đã bị bắt đi bởi tính ra số quân hy sinh tại đó chỉ khoảng vài trăm vạn, tức là chưa đến một nửa quân lực thiên đình. Vậy còn Thiên Đế và các thần tiên khác thì sao? Nghĩ vậy rồi Tuệ Tuyệt Luân lướt thẳng luôn qua cổng vô bên trong.
Xác chết chỗ nào cũng có nhưng ít hơn bên ngoài, đa số là xác của những người hầu cận mà thôi. Tuệ Tuyệt Luân đi vào chính điện thì phát hiện ngay lập tức hình ảnh một cô gái đứng quay lưng lại phía cô, với mái tóc dài mượt mà dài gần đến lưng mầu xanh sáng như mầu của bầu trời, xung quanh là khá nhiều tử thi các vị chức quyền trên thiên đình nhưng may không có Thiên Đế trong số này. Cô gái ấy đang quan xát khắp nơi, dường như đã nhận ra sự có mặt của Tuệ Tuyệt Luân nên quay lại liền. Nhan sắc cô ấy vô cùng xinh đẹp nhưng có chút yêu khí ma mị, cả lông mày lẫn lông mi đều chung mầu giống mái tóc,thật kỳ lạ hấp dẫn!
Đối diện nhau, hai nàng đều sững sờ khi thấy nhan sắc ngọc ngà của đối phương (vậy sao Tuệ Tuyệt Luân ko sững sờ khi thấy Linh Cơ nhỉ? ^_^ ) Tuệ Tuyệt Luân tỉnh trí lại trước tiên, nói “Là cô.” Cô gái kia hỏi “Cô biết tôi ư?” Tuệ Tuyệt Luân nói “Cô là Long Quyển Tinh.” ☺☺☺☺
Về vấn đề Vô Hạn Ma Cung thì Tuệ Tuyệt Luân cũng có biết dù không cụ thể lắm. Rất lâu về trước trên thiên đình có chuyện làm đau đầu mọi người, một nhóm yêu quái không rõ từ đâu đến chiếm cứ cả vùng đất rộng lớn (tuy hẻo lánh) và đã dựng lên Vô Hạn Ma Cung, thành trì kiên cố với những loài ma quỷ dị dạng đáng sợ. Mới đầu bao vụ dân lành bị giết hại xẻ thịt, lực lượng trần thế bó tay, khiến Thiên Đế ức chế sai đại binh thiên tướng tổng tấn công nơi đó nhưng Ma Nữ Vương Long Quyển Tinh đại triển thần uy đập cho tơi bời nhục nhã hết kẻ nọ đến kẻ kia phải cút xéo về trời, đến cả Nguyên Thủy Thiên Tôn hay Thái Ât Chân Nhân hoặc Hồng Hoang Sư Tổ đều bị ăn đòn no nê mà dút lui.
Đích thân Thống Soái Của Trời Đất đã chứng kiến tất cả từ một ngọn núi cao có vị trí cách rất xa địa điểm đánh nhau. Thánh Nữ biết cô gái ấy đã nương tay không giết ai, là yêu tinh mà thiện lương như vậy thì thật hiếm có, chính vì thế nên Tuệ Tuyệt Luân mới không ra tay. Về phía thiên đình sau nhiều trận thua đã im hơi lặng tiếng và viện cớ Vô Hạn Ma Cung không còn giết chóc dân chúng nữa nên thôi chấm dứt chiến tranh với lý do bỏ qua cho nơi đó có cơ hội hối cải.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!