Hiệp Nữ Linh Cơ - chương 26 : VÔ ĐỀ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Hiệp Nữ Linh Cơ


chương 26 : VÔ ĐỀ.


HIỆP NỮ LINH CƠ (tập 26) 🙄🙄🙄🙄

Vì tò mò, Tuệ Tuyệt Luân đã xâm nhập vào Vô Hạn Ma Cung tìm hiểu qua và đại khái hiểu được tất cả đám này vốn không thuộc về Trái Đất mà là ở Ngục Quỷ Tinh Cầu, nhưng cô vẫn rất mơ hồ về nơi ấy bởi bọn chúng chả mấy khi ôn lại kỷ niệm xưa với nhau hết, dù có thì chỉ là những điều vụn vặt. Lén tới phòng Ma Nữ Vương theo dõi một thời gian ngắn cũng chẳng thu được thêm tin gì ngoài việc Thánh Nữ thấy Long Quyển Tinh thật sự tốt. Xét tới sức mạnh đương nhiên Long Quyển Tinh thua xa Tuệ Tuyệt Luân, nhưng xét tới mức độ nhân từ thì đâu ai kém ai.

Tuệ Tuyệt Luân còn nhận thấy Long Quyển Tinh rất cô đơn, giống như chính cô vậy. Đúng là quyền lực kén chân tình, những tiên nữ mỹ miều bầy tỏ ý mê mẩn điên dại vì Tuệ Tuyệt Luân nhưng mà cô biết họ chẳng qua là vì khát khao thơm lây với cái danh hiệu Thống Soái Của Trời Đất, hơn thế nữa là sự thèm muốn thân xác Thánh Nữ nàng. Đương nhiên nếu Tuệ Tuyệt Luân không cho phép thì chẳng ai dám tiến tới đâu, cầm chắc vỡ mồm. Tuệ Tuyệt Luân hy vọng Long Quyển Tinh sẽ cai quản tốt nơi này, cô không theo dõi nữa mà bỏ đi.

Quay lại hiện tại. Bối rối len lỏi trong lòng Long Quyển Tinh khi tiếp xúc ánh mắt Tuệ Tuyệt Luân, rốt cuộc đó là cảm giác gì chứ? Ngoài mặt tuy không bộc lộ nhưng lại lảng tránh nhìn thẳng nữ nhân ấy, Long Quyển Tinh hỏi “Chúng ta quen nhau sao?” Đương nhiên là không, từ lúc Ngục Quỷ Tinh Cầu bị hủy diệt, Long Quyển Tinh (cùng số ít đồng hương) tổn thương nặng văng đến Trái Đất này, cô luôn thui thủi một mình chẳng ai chịu hiểu cô. Đám yêu quái ghen ghét sợ hãi nàng, đám loài người cũng khiếp vía lánh xa. Sau khi bị Hàn Linh Phượng đánh, liều mạng lắm mới thoát nổi cho đến giờ, Long Quyển Tinh chỉ có duy nhất một người bạn kết giao chưa lâu chính là công chúa trong Thành Đô – Yến Châu, nơi Long Quyển Tinh đang ẩn náu cũng là hoàng cung nhờ sự che dấu từ Yến Châu. Đêm nay xảy ra bao nhiêu việc khiến Ma Nữ Vương động tâm : Nước khắp cả thế gian phóng lên trời – Hào quang vàng rồi ánh sáng đỏ – Trái Đất quay tít mù…. Nhưng vấn đề khiến Long Quyển Tinh kinh ngạc nhất là vì cảm nhận được ba luồng sức mạnh siêu cường giao phong ngoài không gian, và cô biết bản thân mình còn kém nhiều. Trước hết lo bảo vệ an toàn cho Yến Châu,khi mọi việc trở về như cũ thì Long Quyển Tinh lại phát giác trên bầu trời ngập tràn tử vong khí nên bay lên một chuyến để tìm hiểu, kết quả gặp được Tuệ Tuyệt Luân. Rõ ràng Long Quyển Tinh cũng biết một trong số ba luồng sức mạnh kia chính là của cô gái đang đứng đối diện mình, bằng chứng là sức ép khí thế do Nữ Thống Soái bức ra quá lớn, ngay như Ma Nữ Vương cô còn phải e dè. (so với Hàn Linh Phượng hồi đó tuyệt đối đủ tư cách làm đại địch)

Tuệ Tuyệt Luân nói “Việc xưa kia cô quyết đấu với thiên đình có ai mà không biết chứ.” Long Quyển Tinh hỏi “Vậy cô có nghĩ rằng vụ thảm sát này là do tôi gây ra?” Hỏi xong tự nhiên lại hồi hộp chờ câu trả lời. Tuệ Tuyệt Luân nhẹ nhàng nói “Tôi tin cô sẽ không bao giờ làm ra những việc như thế.” Cũng bởi nàng biết cô ấy cực nhân hậu từ rất lâu, thêm nữa nơi đây còn vương vấn nồng nặc sát ý của Hàn Linh Phượng.

Nghe câu trả lời khiến Long Quyển Tinh mừng thầm trong bụng. Cô cũng chẳng rõ vì sao nữa, vừa xong khi mới thấy Tuệ Tuyệt Luân là khiến cho Long Quyển Tinh u mê trái tim luôn rồi, cảm giác lâng lâng khó diễn tả chưa từng tồn tại nay đã nẩy sinh ồ ạt không thể tự chủ. Về phần Tuệ Tuyệt Luân, vốn dĩ cô rất có thiện cảm đối với vị Ma Nữ Vương này nên lúc nói chuyện cũng chứa đầy sự tôn trọng.

Long Quyển Tinh chân thành nói “Ngày trước chỉ tại thiên đình nhất quyết đòi tiêu diệt chúng tôi nên tôi bất đắc dĩ mới phải chống lại thôi. Chứ thực sự tôi không hề muốn tranh đấu với ai hết!” Tuệ Tuyệt Luân nói như kiểu vỗ về an ủi “Tôi hiểu. Nếu đổi là tôi thì cũng sẽ làm như vậy. Nhưng cuối cùng cô vẫn không giết ai mặc dù thừa khả năng, thật đáng khâm phục.” Long Quyển Tinh khẽ cúi mặt xuống ngại ngùng, im lặng không biết nói sao, toàn thân cô như muốn bay bổng. Tuệ Tuyệt Luân mỉm cười trông theo, yêu tinh cũng có thể đáng yêu vậy ư?!

(Nữ Thống Soái và Ma Nữ Vương)😚😚😚😚

Giờ Long Quyển Tinh mới để ý quần áo của Tuệ Tuyệt Luân bị rách vài chỗ với mấy vết xước nhỏ khiến nội tâm cô không thoải mái chút nào, hỏi “Cô bị thương?” Tự nhiên Thánh Nữ thấy vui lắm, câu hỏi quan tâm ấy của Long Quyển Tinh chẳng hề giả tạo giống như đa số tiên nữ lúc trước, họ nói chuyện nhưng ánh mắt cứ xoáy vào cơ thể Thánh Nữ mà tưởng tượng ái ân, rất khó chịu phiền phức. Tuệ Tuyệt Luân trả lời “Trầy xước nhẹ thôi. Cô đừng lo.”

Mặc dù cảnh tượng xung quanh xác chết ngổn ngang nhưng không gian giữa hai nàng với nhau lại quá thơ mộng. Mỗi người một suy nghĩ nhận xét đánh giá về sự tốt đẹp của người kia, mải mê ngắm nghía nhau quên cả thời gian luôn. Mãi một lúc sau hai cô mới nhận ra rằng bản thân mình từ tận đáy lòng cũng thật háo sắc, nhưng đâu ai chịu dũng cảm thú nhận chứ.

Không dám nhìn thẳng Tuệ Tuyệt Luân nữa, Long Quyển Tinh chuyển hướng nhìn đám tử thi dưới nền mây mờ, thấy mấy cái xác nát bét đầu, cô nói “Kẻ ra tay thật tàn ác! Thiên đình đã gây sự với ai vậy?” Dù trong lòng đã có đối tượng tình nghi nhưng chưa dám khẳng định. Tuệ Tuyệt Luân thở dài nói “Thiên đình không hề gây sự. Mà chính Hàn Linh Phượng mới là kẻ thích kiếm chuyện thôi.”

Hung thủ mà Long Quyển Tinh nghĩ đến là đúng nên không ngạc nhiên, cô chỉ nói “Là cô ta ư?!” và ánh mắt thì thể hiện vừa tức vừa sợ. Tuệ Tuyệt Luân hỏi “Cô cũng biết Hàn Linh Phượng?” Long Quyển Tinh có vẻ cay đắng trả lời “Nhờ ơn cô ta khiến tôi bị đánh đuổi khỏi Vô Hạn Ma Cung đấy!” Tuệ Tuyệt Luân nhẹ nhàng hỏi “Đã xẩy ra chuyện gì ư?” Long Quyển Tinh nói “Việc này dài dòng lắm, giờ không thích hợp để kể đâu. Hơn nữa vấn đề quan trọng bây giờ là xử lý số xác chết này và giải cứu những ai bị bắt kìa. Nếu mặc kệ ở đây thì chỉ vài ngày nữa sẽ phân hủy hóa ra chất độc hòa vào không gian rồi theo gió rơi xuống nhân giới trở thành đại dịch không thể cứu chữa. Vả lại khi mà thiên đình tan hoang kẻ chết người bị bắt vậy nhiệm vụ của họ sẽ do ai đảm nhận? Riêng như việc nắng mưa hỗn độn cũng đã là mối họa không nhỏ ngay trước tiên rồi, mạng sống liên tục mất đi oan ức là điều khó tránh khỏi.” Tuệ Tuyệt Luân cũng thấu hiểu những điều ấy chứ. Đạo lý thiên mà tử thì nhân tất loạn địa tất vong là hoàn toàn đúng đắn, nhưng đâu có dễ dàng giải quyết như lời nói.

Thấy Tuệ Tuyệt Luân đắn đo suy nghĩ, Long Quyển Tinh nói “Cũng muộn lắm rồi. Tôi phải về đây.” Tuệ Tuyệt Luân nói với vẻ tiếc nuối “Cô vội vậy ư? Nói chuyện với tôi chán lắm sao!?” Long Quyển Tinh vội nói “Không phải đâu. Cô đừng nghĩ vậy. Chỉ là có một người bạn tốt đang lo lắng chờ tôi ở dưới kia nên…” Tuệ Tuyệt Luân hỏi “Hiện tại cô đang ở đâu?” Long Quyển Tinh cũng không giấu giếm trả lời ngay “Tôi đang sống trong hoàng cung Thành Đô.” Trong lòng thì vu vơ nghĩ liệu cô ấy có tới thăm mình chăng?

Tuệ Tuyệt Luân nói “Tôi cũng muốn biết rõ hơn về Ngục Quỷ Tinh Cầu và khúc mắc giữa cô cùng Hàn Linh Phượng. Nếu cô ta là kẻ thù chung thì ít nhất tôi và cô nên trợ giúp cho nhau sẽ tốt hơn đơn độc. Tôi tìm gặp cô được chứ?” Long Quyển Tinh vui vẻ đổng ý “Tất nhiên. Bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn lòng tiếp đón cô mà!” Nhận ra câu nói ấy hơi bạo, Long Quyển Tinh bẽn lẽn mỉm cười. Tuệ Tuyệt Luân vui vẻ dò hỏi “Không phiền cô chứ?” Nhìn thẳng Thánh Nữ, Long Quyển Tinh chân thành trả lời “Tuyệt đối không!”

Hai nàng lại ngắm nhau trong im lặng. Họ khen thầm sắc đẹp của nhau và cùng chung suy nghĩ là giá mà được chạm tay vào gương mặt ấy… Qua một lúc Long Quyển Tinh bối rối nói “Thôi. Tôi xin phép đi trước nhé. Cáo từ.”

Khi đi lướt qua Tuệ Tuyệt Luân, hương thơm dịu nhẹ từ người hai cô hòa quyện lan tỏa vào mũi nhau rất dễ chịu ngất ngây. Bước chân Long Quyển Tinh dừng lại giống kiểu không muốn dời xa mùi hương ngọc ngà ấy. Nhưng vẫn phải chia tay thôi, Yến Châu dưới trần gian chắc đang đứng ngồi không yên vì lo lắng rồi, người đi lòng vương vấn!

Ra khỏi đại điện thiên cung, Long Quyển Tinh chợt nhớ ra rằng bản thân đã quên một điều rất quan trọng, cô tự trách “Mình quên không hỏi tên nàng ấy rồi! Đồ ngốc ngươi!…” Và cũng bất chợt, giọng nói thanh khiết của Thánh Nữ từ bên trong cung vang vọng ra “Tôi là Tuệ – Tuyệt – Luân.”

Tuy là lần đầu tiên gặp mặt nhưng tên và dung nhan của cả Thánh Nữ lẫn Ma Nữ đều đã được khắc sâu vô lòng nhau rồi!

(…yêu thương hờn ghen, năm tháng đua chen, oanh liệt đó suy tàn thay đổi, ĐÔI TA GẶP NHAU, GIỮA CHỐN PHONG BA….)😘😘😘😘

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN