Hiệp Nữ Linh Cơ - chương 3 : VÔ ĐỀ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Hiệp Nữ Linh Cơ


chương 3 : VÔ ĐỀ.


Trần Tiiểu Thanh đưa Linh Cơ và Điểu Huyền Tinh đi tham quan một số nơi trong sơn trang, tới bên một hồ nước nhỏ có cây cầu bắc qua, điểm cuối của cây cầu là một căn phòng bé chỉ có mái che không có cửa.

Ba cô bước qua cầu đi đến căn phòng đó. Tại đây chỉ có ghế bàn rất đơn giản, ngoài ra ko còn gì hết. Đứng ngắm xung quanh một lúc rồi ngồi xuống cùng nhau, Linh Cơ nói ” Tiểu Thanh. Ba ngày nữa là muội lấy chồng à? “

Nghe Linh Cơ nói, sự vui vẻ của Trần Tiểu Thanh liền biến mất, cô nói ” Đều là do cha mẹ ép muội. Muội ko muốn làm phần thưởng cho kẻ khác! ” Linh Cơ nói “Dù gì đó cũng là hạnh phúc của riêng muội mà, chấp nhận hay sao chứ?” Trần Tiểu Thanh nói “Đến lúc đó cứ đánh thắng muội rồi hãy nói. Nếu không được thì cùng lắm muội sẽ trốn đi là xong!” Linh Cơ hỏi ” Vậy là muội không muốn lấy chồng?” Trần Tiểu Thanh lắc đầu trả lời ” Muội không muốn chút nào!” Linh Cơ cười nói “Nghe muội nói là ta yên tâm rồi!” Trần Tiểu Thanh mỉm cười ngượng ngùng nhìn cô.

Linh Cơ nói ” Ta sẽ giúp muội. Đến lúc ấy ta cũng sẽ lên võ đài. Trong thông báo đâu có cấm con gái tham gia đúng không?” Nghe Linh Cơ nói khiến Trần Tiểu Thanh đỏ mặt xấu hổ hơi cúi đầu xuống, trong lòng thì mừng rỡ. Linh Cơ cười hỏi “Nhưng không biết lúc đó ta có cần phải đánh thắng muội rồi hãy nói không?” Trần Tiểu Thanh nói” Không. Nếu người ấy là tỷ thì không sao hết. Muội…” Ngập ngừng không hết câu, trong lòng cô rõ ràng là muốn nói ” Muội rất mong như vậy!” nhưng lại ngại không bầy tỏ ra được.

Trần Tiểu Thanh đã vui vẻ trở lại, cô vẫy tay gọi một a hoàn đi tới bảo bày biện đồ ăn ngoài này, a hoàn vâng lệnh lui ra.

Ba cô ngồi một lúc thì đồ ăn thức uống được các a hoàn dâng lên, toàn những món ăn ngon và sang trọng, thơm phức.

Trần Tiểu Thanh nói ” Ngày xưa ba chị em muội cũng thường ra ngồi đây với nhau thế này. Từ lúc đại tỷ vào cung làm hoàng hậu thì chỉ còn lại muội với nhị tỷ Di Yên cùng đại ca nữa…” Nghe Trần Tiểu Thanh nói là Linh Cơ nhớ ngay dên cô nương áo trắng, cô đã biết chắc rằng cô ấy chính là nhị tỷ của Trần Tiểu Thanh. Linh Cơ nói “Tiện đây sao muội không mời luôn hai tỷ của mình cùng ra xum vầy chứ?”

Trần Tiểu Thanh vốn cũng có ý này nhưng khi vừa gặp lại Linh Cơ, cô như quên hết tất cả mọi việc. Cô ngay lập tức sai người đi mời hai chị của mình tới.

Trần Tiểu Thanh nói ” Đại tỷ Trần Vân của muội tuy là hoàng hậu nhưng cũng là cao thủ võ công đấy nhé. Nhưng đương nhiên không thể bằng hai tỷ được.” Linh Cơ hỏi “Nhị tỷ của muội là người thế nào?” Trần Tiểu Thanh tự hào trả lời ” Nhị tỷ Di Yên là xinh đẹp nhất trong ba chị em, lại tốt bụng dịu dàng, thông minh. Chỉ tiếc là tỷ ấy không thích học võ mà chỉ chuyên tâm nghiên cứu về y thuật. Muội nói không phải khoe chứ hầu như tất cả những cuốn sách nói về y dược trong thiên hạ này nhị tỷ của muội cũng đã đều đọc qua hết. Thật may là có tỷ ấy chứ không thì bây giờ muội đã chết bởi chất độc của Phượng Hoàng Môn rồi. Tuy tỷ ấy không biết võ nhưng không phải ai cũng thắng được tỷ ấy đâu, cho dù là cao thủ cũng chưa chắc động được vào người tỷ ấy…”

Trần Tiểu Thanh khen lấy khen để nhị tỷ của mình. Linh Cơ chăm chú lắng nghe để không bỏ xót chi tiết gì, chỉ bởi vì cô nương ấy mà Linh Cơ mới tới đây mà Trần Tiểu Thanh nói ” Nhị tỷ của muội ngoài y thuật ra còn là cao thủ khinh công đấy. Tỷ ấy luyện khinh công là để lấy được các dược liệu quý ở những nơi khó lấy.. A. Muội vừa nhắc xong, đại tỷ với nhị tỷ đến rồi.”

Linh Cơ và Điểu Huyền Tinh cùng quay lại nhìn thì thấy phía xa có một nhóm người đang đi tới. Dẫn đầu là hoàng hậu Trần Vân với phục trang rất sang trọng, cạnh đó là Trần Di Yên cô nương mặc đồ trắng trông vô cùng xinh đẹp thướt tha. Phía sau là bốn nha hoàn hầu hạ, sau cùng là bốn thị vệ triều đình.

Trần Vân và Trần Di Yên vui vẻ đi tới nơi rồi ngồi xuống hai chiếc ghế trống. Trần Tiểu Thanh nói ” Để muội giới thiệu nha. Đây là đại tỷ Trần Vân, đây là nhị tỷ Di Yên. Còn đây là hai ân nhân đã cứu muội. Linh Cơ tỷ, Huyền Tinh tỷ. Mọi người đều là người mình cả “

Trần Di Yên có vẻ đã nhận ra Linh Cơ, nói “Là cô.” Trần Tiểu Thanh hỏi “Hai tỷ biết nhau à?” Trần Di Yên cười nói với Trần Tiểu Thanh ” Linh Cơ cô nương đây không phải chỉ là ân nhân của riêng muội đâu. Lúc sáng ta cũng được cô nương ấy ra tay giúp đỡ đấy. Dù sao cũng một lần nữa cám ơn cô” Linh Cơ nói “Có gì đâu chứ. Chỉ là mấy tên vô lại ngoài đường thôi mà.” Trần Tiểu Thanh cười nói ” Có lẽ là do tỷ có duyên với chị em muội đấy!”
Trần Vân hỏi “Hai cô là người ở đâu?” Linh Cơ trả lời qua loa “Chúng tôi cũng không có nơi ở cố định, chỉ là nay đây mai đó đi quanh thiên hạ thôi.” Trần Tiểu Thanh chân thành nói ” Vậy hai tỷ có thể xem nơi đây như nhà của mình. Bất cứ lúc nào Thần Long Sơn Trang cũng mở rộng cửa chào đón hai tỷ!” Trước thái độ hết sức thân thiết của Trần Tiểu Thanh, Linh Cơ cảm thấy thật ấm áp.

Vừa lúc đó có tiếng vui đùa ở phía xa, mọi người quay qua nhìn thì thấy bốn cô hầu gái đang đứng đá cầu với nhau. Trong số đó có cô hầu mà Linh Cơ nhận ra chính là cô gái đã khóc lóc gọi theo lúc Trần Tiểu Thanh bị Phượng Hoàng Môn bắt đi, nhìn kỹ thì thấy cô ấy cũng xinh thật.

Một cô hầu vô tình đá mạnh làm quả cầu bay vút lên cây và mắc luôn trên đó không rơi xuống nữa.

Trần Tiểu Thanh dủ mọi người sang bên ấy. Bốn cô hầu gái thấy vậy vội quỳ xuống hành lễ. Trần Tiểu Thanh nói “Tiểu Hoa. Em đá cầu sao ko gọi ta?”

Tiểu Hoa (tên cô hầu gái) trả lời “Dạ. Tại em thấy tiểu thư đang bận mà” Trần Tiểu Thanh nói “Được rồi. Các em lui ra đi” rồi quay qua nói với Trần Di Yên ” Tỷ lên lấy quả cầu giúp muội với ” Di Yên mỉm cười rồi vận khinh công nhẹ nhàng bay lên để lại rất nhiều lưu ảnh phía sau. Nhìn cảnh này Linh Cơ biết khinh công của Trần Di Yên đã đạt tới trình độ thượng đẳng,nhưng đương nhiên tốc độ thì vẫn thua kém Linh Cơ và Điểu Huyền Tinh.

Đáp xuống mặt đất, Trần Di Yên tung quả cầu cho Trần Tiểu Thanh. Năm cô gái bắt đầu chơi đá cầu với nhau.


Chơi vui hơn nửa ngày nay, đến tối Trần Tiểu Thanh mới dẫn Linh Cơ và Điểu Huyền Tinh đến phòng nghỉ cho hai cô, một căn phòng rất rộng có thể đủ cho mười người ở. Vào bên trong thì thấy bài trí gọn gàng sạch sẽ, trên tường còn treo một số đao kiếm, rất nhiều sách y học trong tủ.

Trần Tiểu Thanh nói “Căn phòng này là nơi sinh hoạt chung của ba chị em muôin trước kia. Vui lắm. Hai tỷ ở tạm đây nhé?” Linh Cơ nói ” Căn phòng này là quá tốt rồi, cám ơn muội nhé.” Trần Tiểu Thanh nói “Phòng của muội ở ngay cạnh đây, có gì cần hai tỷ cứ nói với muội nha. Thôi, haitỷ nghỉ ngơi đi. Muội không làm phiền nữa, muội về phòng.” Linh Cơ ” Ừ ” một tiếng.

Đi được vài bước Trần Tiểu Thanh liền quay lại ,cô đột ngột chạy tới và choàng ôm lấy Linh Cơ, cô hôn vào má cô ấy một cái. Bất ngờ và thích thú, không bỏ lỡ cơ hội, Linh Cơ ôm chặt lấy Trần Tiểu Thanh. Hai cô gái cùng cảm thấy xốn xang rạo rực, tim đập loạn lên, nhìn nhau đầy ham muốn.

” Tiểu Thanh.” Đúng lúc đó có tiếng gọi của hoàng hậu Trần Vân bên ngoài phòng. Linh Cơ và Trần Tiểu Thanh vội buông nhau ra thì vừa khéo Trần Vân bước vào, đi sau cô là các a hoàn thị vệ. Trần Tiểu Thanh bối rối hỏi ” Đại tỷ. Có việc gì vậy? ” Trần Vân cũng không để ý lắm đến nét mặt xấu hổ của Trần Tiểu Thanh, nói “Cha mẹ muốn gặp muội để bàn về vấn đề của hồi môn sau ba ngày nữa đấy, nhanh lên đi.”

Từ biệt Linh Cơ và Điểu Huyền Tinh, Trần Tiểu Thanh đi theo Trần Vân mà cứ ngoái lại phía sau lưu luyến mê mẩn nhìn Linh Cơ cho đến khi ra khỏi phòng.

Khi tất cả đã đi khỏi, Linh Cơ liền đóng cửa. Quay lại thì thấy Điểu Huyền Tinh vẫn đứng tại chỗ với khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cô tránh ánh mắt của Linh Cơ. Linh Cơ mỉm cười tới gần dịu dàng nói “Huyền Tinh. Cũng khuya rồi. Chúng ta đi ngủ thôi.”

Cũng may trong phòng này có đến ba chiếc giường, nếu không chắc Linh Cơ sẽ không thể chịu đựng nổi khi nằm chung giường với Điểu Huyền Tinh. Đêm nay có lẽ Linh Cơ sẽ khó mà ngủ được với những suy nghĩ về tình ái với Trần Tiểu Thanh đáng yêu trong sáng, Trần Di Yên xinh đẹp dịu dàng, Điểu Huyền Tinh ân cần chu đáo và thân thiết hơn bất cứ ai.


Đêm khuya, ở ngoài đường.

Một người đàn ông đang cầm đèn và mõ gõ, đi qua lại các con phố nhắc nhở mọi người hãy tắt đèn tắt lửa trước khi đi ngủ.

Gâu gau… Một con chó hoang lông đen từ đâu chạy đến. Thấy con chó có vẻ tội nghiệp, người đàn ông liền móc trong áo ra một mẩu bánh vứt cho nó và nói ” Xem ra mày còn khổ hơn cả tao nữa.”

Nhưng con chó chẳng mặn mà gì với mẩu bánh mà cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông. Dường như nghĩ rằng mình bị hoa mắt, ông ta nhắm mắt lắc đầu một lúc rồi mở mắt ra và kinh hoàng khi nhận ra con chó đó, nó có thân chó mặt người.

Người đàn ông há hốc mồm, buông rơi đèn và mõ gõ, toàn thân run rẩy chưa kịp hét lên câu gì cũng như chưa kịp bỏ chạy thì đã bị con chó kia xông tới cắn cổ, vặn một cái đứt luôn đầu ông ta, máu từ cổ phọt lên tung tóe.

Ngậm đầu người đàn ông, con chó bắt đầu biến hình thành con người. Mái tóc đen bù xù, khuôn mặt hung dữ, đôi mắt không có tròng trắng. Hắn chính là Cẩu Tặc Kinh.

Thân không đầu của người đàn ông đổ gục xuống.

Cẩu Tặc Kinh giơ đầu người đàn ông lên cao cho máu chẩy xuống mồm hắn với vẻ rất sảng khoái thoải mái. Xong xuôi hắn liếm mép ra vẻ ngon lành rồi bắt đầu nhồm nhoàm nhai đầu người, nhai dây thần kinh, móc óc ra ăn…

Cẩu Tặc Kinh vứt cái sọ đầu lâu rồi ngồi xuống chuẩn bị ăn nốt thân người. Khi vừa nhai dc năm ngón tay thì bỗng có tiếng nói trên cao “Ngươi thèm thịt người đến vậy à?”

Cẩu Tặc Kinh ngước lên thì thấy có một cô gái mắt trắng dã rất đáng sợ, tóc dài mầu nâu, mười ngón tay còn có móng vuốt sắc nhọn mầu trắng. Cô ta là Miêu Kinh Tinh.

Cẩu Tặc Kinh trả lời “Ba ngàn năm nay ta mới được động đến thịt người!” Mồm vẫn tiếp tục nhai, nói tiếp “Còn cô? Đã trở nên hiền hơn rồi ư?”

Miêu Kinh Tinh ” Hứ ” một tiếng tỏ vẻ coi thường. Đúng lúc đó ở phía xa có một người đàn bà đang bế một đứa bé con quấn chăn đi tới, bà ta cẩn thận nhẹ nhàng bế đứa bé dường như đã bị sốt, bà muốn đưa nó đi tìm đại phu ngay trong đêm.

Vừa đến nơi, nhìn thấy hình ảnh Cẩu Tặc Kinh đang ăn thịt người, bà ta sợ hãi cực độ và hét toáng lên, đứa trẻ con cũng cất tiếng khóc lớn.

Rất nhanh. Miêu Kinh Tinh bay vụt đi đuổi theo âm thanh của tiếng la và tiếng khóc của hai mẹ con nọ, giơ tay móng vuốt phá tan âm thanh trước khi nó kịp truyền đến tai những người khác, rồi ngay sau đó cô bay trở lại xuyên qua người hai mẹ con và bay lên mái nhà về chỗ cũ.

Hai mẹ con nọ tan xác. Tất cả những diễn biến trên chỉ xảy ra trong vòng một giây, điều đó chứng tỏ tốc độ siêu đẳng của Miêu Kinh Tinh.

Miêu Kinh Tinh nói với vẻ thích thú ” Ba ngàn năm nay ta mới lại được giết người!”

Cẩu Tặc Kinh giơ một tay về phía trước, sức mạnh của hắn hút hết số tim gan ruột lòng mề của mẹ con nọ về phía mình, trong số đó thứ không vỡ nát chỉ còn có hai cái đầu. Mắt người đàn bà trợn lên mồm há hốc, còn đứa bé thì lại nhắm mắt. Hai cái đầu lóc cóc lăn đến gần Cẩu Tặc Kinh thì dừng. Cẩu Tặc Kinh vui sướng nhét hai quả tim to nhỏ vào mồm nhai nhai cắn cắn, máu từ hai quả tim sống tóe ra khỏi mồm hắn khi nhai, thật kinh tởm.

“Các ngươi có vẻ thảnh thơi quá nhỉ?” Giọng môt cô gái cất lên nhưng không biết là từ vị trí nào.

Miêu Kinh Tinh mỉm cười nói ” Nhị tỷ Xà Phi Tinh. Tỷ ra đi. “

Từ bầu trời, trên một đám mây cao tít có một cô gái rắn lao xuống. Từ đầu xuống tới bụng là hình dạng người, còn lại không có chân thay vào đó là mình rắn dài ngoằng cũng phải đến hai mươi mét, mái tóc đen dài quá lưng, cặp mắt xanh rờn. Cô ta là Xà Phi Tinh.

Hạ xuống đất,Xà Phi Tinh nói với Miêu Kinh Tinh “Tam muội. Muội phải nhớ là chúng ta đến đây không phải để chơi đâu. Đừng quên việc chính là gì. ” Miêu Kinh Tinh nói ” Muội nhớ chứ. Tiêu diệt Ma Nữ Vương của chúng ta! Thật may là đại tỷ đã tìm được sự trợ giúp đúng đắn từ cô gái ấy nên mới đánh bại được Ma Nữ Vương.” Xà Phi Tinh nói “Đúng vậy. Cô gái ấy tuy không phải là thần tiên hay yêu quái như chúng ta nhưng sức mạnh võ công thì thật khủng khiếp, ngay cả Ma Nữ Vương cũng ko phải đối thủ!” Miêu Kinh Tinh nói ” Ma Nữ Vương thân là yêu quái vậy mà lại ra lệnh cho chúng ta không được giết người vô tội, không được ăn thịt người. Chúng ta đã phải chịu đựng quá lâu rồi. Thật không xứng đáng làm chủ Vô Hạn Ma Cung!”

Xà Phi Tinh nói ” Muội nói đúng. Long Quyển Tinh đã không còn là Ma Nữ Vương của Vô Hạn Ma Cung nữa rồi. Hiện giờ cô ta đã bị trọng thương cần rất nhiều thời gian để hồi phục, thật là cơ hội tốt!” Miêu Kinh Tinh nói “Truy đuổi nhiều ngày tới đây thì mất dấu, có lẽ cô ta đã ẩn mình ở nơi này rồi. Cần phải nhanh chóng tìm và giết ả thì đại tỷ của chúng ta mới yên tâm làm Ma Nữ Vương kế nhiêm được.”

Xà Phi Tinh hỏi “Cẩu Tặc Kinh. Chẳng phải ngươi đánh hơi truy tìm rất giỏi hay sao?”

Cẩu Tặc Kinh vẫn đang nhai thịt người nẫy giờ không lên tiếng bây giờ mới nói “Yêu khí của cô ta hiện nay càng lúc càng mờ nhạt, chắc vì vết thương quá nặng nên mới khó tìm. Nhưng chắc chắn là cô ta đang ở vùng này bởi ta vẫn ngửi thấy yêu khí đặc biệt của cô ta đang bao phủ cả Thành Đô. Vả lại ta còn cảm thấy xung quanh đây còn có chút tiên khí được che đậy rất kỹ.”

Xà Phi Tinh nói “Là thần tiên nào không quan trọng. Bây giờ chúng ta đã có sự trợ giúp của một cô gái vô địch nên không cần phải e ngại bất cứ kẻ nào hết. Việc cần thiết lúc này là tiêu diệt Long Quyển Tinh!”

Cẩu Tặc Kinh nói “Ta hiểu rồi. Ta sẽ sớm tìm được cô ta. Giờ ta đi tìm tiếp đây.” Nói rồi hắn biến mất ngay lập tức.

Khi Cẩu Tặc Kinh đi khỏi, Miêu Kinh Tinh nói “Hắn chẳng qua chỉ là loại yêu quái hạ cấp với chút tài truy tìm dấu vết vậy mà cũng dám nói chuyện ngang hàng với chúng ta cơ đấy.” Rồi nhảy xuống khỏi mái nhà, nói tiếp “Muội chỉ cần một chiêu cũng có thể giết chết hắn!”

Xà Phi Tinh nói “Muội không cần nóng vội. Cứ đợi sau khi tiêu diệt Long Quyển Tinh và đại tỷ lên ngôi Ma Nữ Vương xong đến lúc đó muội tha hồ giết. Thích giết ai thì giết!” Miêu Kinh Tinh cười nói “Chỉ có hai tỷ hiểu và thương muội nhất thôi!” Xà Phi Tinh cũng cười nói “Chúng ta đến chỗ đại tỷ vui vẻ một lúc đi”

Miêu Kinh Tinh đứng trên mình rắn của Xà Phi Tinh rồi Xà Phi Tinh bay vút lên trời với tốc độ rất nhanh, trườn trên các đám mây lướt đi.

Dưới mặt đất còn xót lại xương cốt, máu và hai cái đầu người mà Cẩu Tặc Kinh bỏ dở không ăn nốt.

Màn đêm cứ trôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN