Hiệp Nữ Linh Cơ - chương 4 : VÔ ĐỀ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Hiệp Nữ Linh Cơ


chương 4 : VÔ ĐỀ.


Sáng hôm sau.

Trần Tiểu Thanh hớn hở tới dủ Linh Cơ và Điểu Huyền Tinh đi dạo với cô, theo cùng còn có cô hầu Tiểu Hoa.

Đi ngoài đường, Trần Tiểu Thanh khoác tay Linh Cơ hết sức thân thiết. Linh Cơ hỏi “Sao muội không dủ thêm Di Yên đi cùng cho vui?” Trần Tiểu Thanh nói “Tỷ ấy đang bận nghiên cứu y dược nên ko đi dc mà. Tỷ thích tỷ ấy rồi đúng ko?” Hai cô cùng cười nhìn nhau.

Trần Tiểu Thanh dựa đầu vào vai Linh Cơ nói “Muội chỉ cần tỷ thật lòng với muội. Cho dù tỷ có yêu thương thêm bất cứ cô gái nào thì muội cũng ko bận tâm đâu, huống chi người tỷ thích lại là chị gái ruột của muội. Muội càng vui, muội càng thích. Sau này chị em muội sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc cho tỷ nha?!” Linh Cơ mỉm cười, dơ tay chạm vào má Trần Tiểu Thanh và nói “Được vậy thì ta còn mong gì hơn nữa!” Trần Tiểu Thanh nhìn theo ánh mắt Linh Cơ một cách vui sướng, có thể nói trong lòng cô bây giờ ngoài Linh Cơ ra thì không còn chỗ cho bất cứ ai nữa.

Điểu Huyền Tinh đi bên cạnh nghe những câu nói của hai cô với nhau dường như cũng có chút chạnh lòng mà không nói ra dc. Nhưng Điểu Huyền Tinh nên yên tâm, bởi lẽ dù Linh Cơ có yêu ai đi nữa thì chắc chắn cô ấy cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi cô, người con gái có địa vị quan trọng nhất trong tâm hồn Linh Cơ.

Linh Cơ quay qua nhìn Điểu Huyền Tinh một cách âu yếm làm Điểu Huyền Tinh cảm thấy ngượng và hơi lảng tránh ánh mắt của cô. Linh Cơ liền đưa một tay ra sau nắm lấy tay Điểu Huyền Tinh khiến cô ấy đỏ mặt nhưng lại rất vui. Dù là tiên cũng cần dc hạnh phúc!

Ba cô gái xinh đẹp cùng sánh bước bên nhau, cô này khoác tay cô kia – cô kia nắm dắt tay cô ấy, hình ảnh vô cùng hoàn mỹ!

Tiểu Hoa đi phía sau say đắm nhìn Trần Tiểu Thanh. Nhưng thấy Trần Tiểu Thanh khoác tay Linh Cơ khiến cô rất mực buồn rầu, nghĩ đến thân phận a hoàn của mình đâu thể nào với cao đến tiểu thư của một sơn trang bậc nhất thiên hạ. Hầu hạ Trần Tiểu Thanh từ lâu nhưng Tiểu Hoa luôn được Trần Tiểu Thanh đối xử rất tốt như với chị em trong nhà, tình cảm quý mến rồi thành yêu tăng dần theo thời gian. Tiểu Hoa biết mình chỉ có thể giữ mãi trong lòng mối tình đơn phương này và không bao giờ thổ lộ ra được. Chỉ cần được ở bên Trần Tiểu Thanh, suốt đời hầu hạ cô ấy là Tiểu Hoa đã thấy mãn nguyện rồi. ( từng ngày cứ thế em vẫn lặng thầm nhìn chị giữa dòng đời , rồi nhìn ngược về em, em biết em là ai..)

Bốn cô cùng đi qua các xạp hàng bán đồ linh tinh như tranh vẽ, vải vóc, thư họa, đồ chơi.. Đang lúc vui vẻ thì các cô thấy và nghe được sự ồn ào náo loạn ở phía xa trước mặt. Vì hiếu kỳ nên bốn cô cùng bước tới, đến gần đám đông đang chen lấn xô đẩy nhau và xôn xao bàn tán về vụ việc kinh hoàng dã man này.

Quá đông người khó mà chen vào được, Linh Cơ giơ tay ra sau chạm vào chuôi Băng Hà kiếm, hơi khẽ dút hé khỏi vỏ chút xíu xiu tầm vài milimet rồi đóng lại ngay lập tức. Khí lạnh kinh khủng ùn ùn tỏa ra, lạnh hơn cả mùa đông tuyết rơi, dân chúng quanh đó ai cũng rét căm căm, run rẩy lập cập đứng không vững mà ngã quỵ hết xuống đất rên la than khóc thảm thiết.

Đám dân chúng khi gục hết thì bốn người bên ta mới thấy được cảnh họ muốn : hai cái đầu,một của người lớn một của trẻ con, ba bộ hài cốt không còn dính tí thịt nào, máu đã khô loang lổ đầy trên đất.

Vốn là những siêu cao thủ đã quen với việc chém giết nên ba cô cũng không giật mình sợ hãi gì cả, còn riêng Tiểu Hoa thì khác, cô giơ hai tay che miệng khiếp đảm, không dám nhìn nữa mà nhắm chặt mắt lại quay về phía sau. Lí do Tiểu Hoa hay những người dân ở xa không bị ảnh hưởng lạnh lẽo bởi Băng Hà kiếm chỉ đơn giản vì Linh Cơ sớm đã vận khí ngăn cản giá buốt lan ra diện rộng, có mỗi phạm vi gần là lãnh đủ.

Đang là mùa hè vậy mà lại có cả đống người ngã vật ra đất kêu gào lạnh rét, lại thêm hình ảnh chết chóc ghê rợn kia, sự ồn ào càng lúc càng lan rộng trên phố, những ngôi nhà cao tầng cũng đầy nhóc người ló mặt ra xem.

Tuy chỉ là chút giá hàn của Băng Hà kiếm nhưng cũng đủ để khiến người thường không thể chịu nổi, nếu tiếp tục thêm vài phút nữa thì họ chết là cái chắc. Không chậm trễ, Linh Cơ giơ tay vận khí chém một đường về phía trước, đao khí ấm áp phá tan không gian lạnh lẽo đồng thời sưởi ấm cho tất cả mọi người khiến họ khỏe lại tức thì, đều đứng cả dậy bàng hoàng không hiểu việc gì đã xảy ra. Trần Tiểu Thanh nhìn Linh Cơ với sự ngưỡng mộ luôn luôn.

Đúng lúc đó có một đám đông lính bổ khoái của phủ nha do nhận được tin có án mạng rất nghiêm trọng nên lập tức gấp rút tới hiện trường. Họ dẹp hết đám đông dân chúng dời khỏi vị trí các thi thể, quan xát tình hình, hỏi han tỉ mỉ những nhân chứng đầu tiên thấy vụ việc, xong xuôi sau đó họ di dời hết tất cả xương cốt đầu người trở về nha môn để khám nghiệm điều tra.

Khi đám bổ khoái đi khỏi, đám dân chúng lại tiếp tục tụ tập nhao nhao bàn tán. Mỗi người một ý,dần dần trở thành vấn đề tiêu biểu đáng nói đến nhất trong toàn bộ Thành Đô.

Đám bốn người Linh Cơ vẫn đứng đó. Trần Tiểu Thanh quay qua an ủi dỗ dành Tiểu Hoa “Thôi nào Tiểu Hoa. Đừng sợ nữa nhớ. Hết rồi. Hết rồi mà!” Tiểu Hoa được thể liền dựa vào Trần Tiểu Thanh mà khóc lóc “Em sợ lắm tiểu thư! Em sợ!..”

Linh Cơ hỏi Điểu Huyền Tinh “Huyền Tinh. Nàng thấy sao?” Nghe Linh Cơ thay đổi cách xưng hô gọi mình như là vợ yêu của cô ấy làm Điểu Huyền Tinh hơi bẽn lẽn, nói “Muội cảm thấy có yêu khí còn xót lại nơi đây” Cách xưng hô của Điểu Huyền Tinh cũng đã thay đổi theo khiến Linh Cơ vô cùng vui mừng.

Linh Cơ hỏi “Muội có đoán được là do yêu quái gì làm không?” Điểu Huyền Tinh trả lời “Muội phải kiểm tra thi thể của họ thì mới biết được.” Trần Tiểu Thanh nói “Việc đó thì đơn giản thôi. Muội là em gái của hoàng hậu mà. Ai dám không nghe chứ?!” Linh Cơ mỉm cười nói “Vậy chúng ta đi luôn thôi”

Trần Tiểu Thanh nói với Tiểu Hoa “Em về trước đi. Đừng đi theo nữa, nơi mà chúng ta sắp đến sẽ đáng sợ lắm, toàn người chết thôi!” Tiểu Hoa có vẻ còn khiếp đảm nhưng vẫn kiên quyết nói “Không. Em phải đi theo tiểu thư. Em phải hầu hạ cho tiểu thư. Em ko muốn xa tiểu thư..” Trần Tiểu Thanh cười nói “Hầu hạ cái gì chứ! Ta luôn coi em như là em gái của mình, đừng có nói vậy nữa biết chưa hả?! Thôi được rồi, thì cho em đi cùng. Đừng có hối hận đấy!”

Bốn cô cùng đi đến nha môn. Đến nơi thì thấy Trần Di Yên và Xuân Nhi cũng vừa tới, mọi người vui vẻ họp mặt với nhau rồi cùng vào trong phủ. Những người lính canh cổng bên ngoài hoàn toàn lễ phép không dám ngăn cản bởi lẽ ở Thành Đô này mà có bất cứ việc khó khăn gì là các quan phủ ngay lập tức đến xin sự trợ giúp của Thần Long Sơn Trang. Uy tín của Thần Long Sơn Trang có được không phải chỉ bởi lí do có con gái làm hoàng hậu mà còn vì nhờ có Thần Long Sơn Trang nên Thành Đô mới đc yên ổn bao lâu nay, không có trộm cắp chém giết nhau xảy ra nhiều như các nơi khác.

Quan phủ vội vàng ra nghênh tiếp các cô rồi mời dẫn đường tới nhà xác. Người canh giữ nơi này liền mở cửa cho mọi người, kéo tấm khăn trắng lớn đang che đậy các xác chết xong thì dời khỏi đó cho mọi người làm việc.

Nhìn thảm cảnh đó Tiểu Hoa lại lần nữa sợ hãi nấp sau Trần Tiểu Thanh không dám nhìn tiếp. Ngay cả quan tri phủ cũng không dấu nổi sự khiếp hãi của mình, ông ta che mồm như muốn nôn nhưng cố kìm.

Trần Di Yên bắt đầu xem xét kiểm tra xương cốt và đầu người của nạn nhân rất kỹ càng tỉ mỉ, một lúc sau thì ngừng. Quan tri phủ hỏi “Nhị tiểu thư. Xin cho ta đc biết ý kiến của cô?” Trần Di Yên nói “Trình đại nhân. Tôi có thể khẳng định với ngài việc này chắc chắn không phải do con người gây ra!” Quan tri phủ họ Trình lại hỏi “Ý của cô là…do yêu quái!?..” Xuân Nhi nói “Trình đại nhân. Ngài có thể ra ngoài một lúc được không? Chúng tôi cần nói chuyện riêng với nhau.” Trình tri phủ nghe vậy cũng ko dám lắm lời liền đi ngay ra ngoài đợi.

Trần Di Yên ngồi xuống nói “Mọi người xem đây. Tôi đã phát hiện được trên mỗi đoạn xương cốt cứ cách nhau đều đều là có những vết nhọn nhỏ li ti ấn vào, mắt của người thường thật sự không thể nhìn ra. Những vết này theo suy đoán có thể là răng nanh của con yêu quái đang cắn thịt nạn nhân. Ngoài ra nhìn vết cắt ở cổ họ dường như không phải do vũ khí đao kiếm gây ra, vì nếu là đao kiếm thì dù sắc hay cùn cũng sẽ chỉ có một đường giống nhau dù nông hay sâu, còn ở đây thì thấy thịt dính ở cổ nạn nhân hơi có vẻ vụn. ..” Nói rồi cô cấu lấy ít thịt từ cổ người đàn bà đưa lại gần mắt, nói tiếp “..giống như bị sức mạnh phá tan xác ra vậy.”

Linh Cơ nhìn Điểu Huyền Tinh, cô ấy liền gật đầu tỏ ý những điều Trần Di Yên nói là hoàn toàn đúng.

Xuân Nhi nói “Thời gian gần đây Thành Đô được yên ổn rất nhiều, cho dù là trước kia thì cũng không hề có sự việc như này xảy ra. Nếu đột nhiên lại có yêu quái ăn thịt người xuất hiện ở đây thì sẽ gây náo loạn toàn thành. Tuyệt đối không thể để việc đó xảy ra!” Trần Di Yên gật đầu đồng tình, nói “Nhưng biết tìm yêu quái ở đâu chứ?” Xuân Nhi nói “Chúng ta nên về kể lại việc này với sư phụ để người quyết định” Trần Di Yên nói “Biện pháp bây giờ cũng chỉ là huy động thêm người của ta giúp quan phủ tuần tra ban đêm mà thôi. Vả lại còn chưa biết yêu quái này mạnh đến mức nào nên sẽ rất nguy hiểm. Phần lớn cao thủ bên ta đều rải rác bên ngoài giang hồ, chỉ còn vài người chúng ta thật khó mà kiểm xoát được toàn bộ Thành Đô!”

Trần Tiểu Thanh nói “Nhị tỷ không cần phải lo lắng đâu. Bây giờ chúng ta đã có Linh Cơ tỷ đây thì có gì mà phải lo, đúng không nào?!” Linh Cơ nói “Muội đề cao ta quá rồi” Trần Tiểu Thanh nói “Đó là sự thật mà. Ngay đến đệ tam cao thủ của Phượng Hoàng Môn còn không chịu nổi một cái phất tay của tỷ thì tỷ đã gần như là vô địch rồi đấy!” Linh Cơ mỉm cười vui vẻ trước những lời nịnh đáng yêu của Trần Tiểu Thanh.

Điểu Huyền Tinh ngồi xuống cạnh Trần Di Yên, cô chạm tay vào cái đầu của người đàn bà đang chợn trừng hai mắt và há mồm. Điểu Huyền Tinh nhắm mắt lại, dùng sức mạnh của mình xâm nhập vào tâm trí cái đầu và cô đã nhìn thấy tất cả mọi việc thông qua đôi mắt của cái đầu bà ta lúc còn sống : (Một con yêu quái tóc đen bù xù, khuôn mặt hung dữ, đôi mắt không có tròng trắng đang ăn thịt người. Một con yêu quái nữ khác đứng trên mái nhà lao xuống), đến đó thì hình ảnh vụt tắt. Điểu Huyền Tinh mở mắt ra rồi đứng dậy. Mọi người nhìn theo không ai hiểu việc gì, ngoại trừ Linh Cơ.

Trần Di Yên nói “Chúng ta về đi”.

Sáu người cùng ra ngoài thì thấy Trình tri phủ vẫn đứng chờ bên ngoài với vẻ sốt ruột, thấy các cô ông ta liền hỏi ngay “Nhị tiểu thư, sự việc thật ra là thế nào?” Trần Di Yên trả lời “Trình đại nhân. Sự việc lần này có lẽ rất nghiêm trọng! Bây giờ tôi chỉ có thể khuyên ngài nên cảnh báo cho dân chúng cần hạn chế ra đường vào ban đêm. Ngoài ra ngài hãy tăng cường thêm tuần tra chặt chẽ suốt đêm trong một thời gian dài tới. Chúng tôi cũng sẽ cử người tới giúp.”

Ra khỏi nha môn, sáu cô cùng quay về Thần Long Sơn Trang ngay.

Về đến nhà, Xuân Nhi kể hết mọi việc thật chi tiết cho Trần Chính Long nghe. Ngoài ra ở đó còn có thêm ba người nữa là Trần Thu Ảnh, Trần Chính Thiên, Trần Vân hoàng hậu.

Trần Chính Long ngồi vuốt râu ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi vợ “Ảnh muội, muội nghĩ sao?” Trần Thu Ảnh nói “Việc của Phượng Hoàng Môn đã đủ để chúng ta đau đầu. Sắp tới là đến đám cưới cho Tiểu Thanh sẽ rất bận rộn, bây giờ lại thêm yêu quái ăn thịt người xuất hiện ở Thành Đô. Theo muội thấy chúng ta nên giải quyết dứt điểm vấn đề này trước tiên.”

Trần Chính Thiên đứng cạnh đó liền lên tiếng “Nhưng chúng ta muốn tìm ra được yêu quái ở Thành Đô rộng lớn thế này thì quả là truyện rất không dễ dàng!”

Xuân Nhi nói “Sư phụ, hay chúng ta cứ làm theo ý Di Yên muội, huy động thêm người của ta phối hợp với quan phủ tuần tra chặt chẽ suốt đêm khắp cả Thành Đô, như vậy biết đâu con yêu quái sẽ sợ hãi mà bỏ đi” Trần Chính Long gật đầu nói “Xem ra cũng chỉ còn cách đó. Con yêu quái đã ra tay một lần thì chắc chắn sẽ có lần tiếp theo, nhất định phải ngăn chặn bằng được!”

Trần Vân nói “Liệu chúng ta có nên điều thêm các cao thủ đang ở bên ngoài giang hồ quay về trợ giúp không?” Trần Thu Ảnh nói “Không nên. Hiện giờ các cao thủ bên ta đang trấn giữ nhiều nơi quan trọng trên giang hồ, nếu triệu tập họ về thì sẽ tạo cơ hội cho Phượng Hoàng Môn xâm chiếm, đến lúc đó tình hình càng không thể kiểm soát được đâu!”

Trần Chính Long nói “Muội nói đúng. Phượng Hoàng Môn sẽ không bao giờ bỏ qua bất cứ cơ hội nào để tiêu diệt chúng ta đâu! Vân nhi, tình hình triều đình thế nào?” Trần Vân nói “Triều đình gần đây cũng đang đau đầu vì Phượng Hoàng Môn. Nơi này quả là mầm họa rất to lớn, hoàng thượng cũng đã đồng ý với con về việc xem xét trường hợp sẽ dùng quân đội của triều đình để san bằng Phượng Hoàng Môn nếu thấy cần thiết!” Trần Di Yên nói “Nhưng Vân tỷ. Trong thiên hạ liệu đã có ai tới gần đc Phượng Hoàng Môn mà vẫn còn sống chưa!?”

Xuân Nhi nói “Đúng là như vậy. Từ trước đến nay đã có không ít cao thủ võ lâm từng thử xâm nhập vào Phượng Hoàng Môn cấm địa nhưng đều chung một kết quả vô ích, chỉ ngay hôm sau thôi xác của họ sẽ bị quăng trở về nơi ở của mình với tình trạng thảm thiết, có người còn bị mổ bụng mà bên trong không còn chút nội tạng gì cả, nghe đồn là do yêu quái ẩn nấp ở Phượng Hoàng Môn gây ra.” Trần Tiểu Thanh nói “Một nơi nguy hiểm như vậy đúng là không nên để nó tiếp tục tồn tại. Cha. Mẹ. Bao giờ thì chúng ta sẽ tấn công vào nơi đó?”

Trần Thu Ảnh nói “Thanh nhi, việc này không đơn giản đâu. Tất cả chúng ta vẫn chưa biết gì về nơi ấy, nếu hiện giờ đường đột tấn công thì thương vong sẽ không thể tính nổi, chưa kể đến khả năng chiến thắng của ta chỉ là con số không mà thôi.”

Trần Tiểu Thanh quay qua nhìn Linh Cơ từ nãy giờ cùng Điểu Huyền Tinh vẫn ngồi im lặng, như muốn chờ đợi ý kiến của hai cô. Linh Cơ mỉm cười mới lên tiếng “Long tiền bối. Sự việc lần này nghiêm trọng như vậy hy vọng hãy để hai chúng tôi giúp mọi người một tay. Trừ gian diệt ác là việc nên làm của người học võ, đúng không Tiểu Thanh?”

Trần Tiểu Thanh vui vẻ gật đầu với Linh Cơ rồi quay sang nói với Trần Chính Long “Cha. Vậy tối nay chúng ta sẽ bắt đầu tham gia tuần tra luôn chứ?”


Trần Tiểu Thanh khoác tay Linh Cơ đi ra ngoài hết sức thân thiết, Điểu Huyền Tinh cùng Di Yên đi theo sau.

Trần Tiểu Thanh dựa đầu vào vai Linh Cơ nói “Tối nay tỷ phải luôn ở bên muội nha, không là muội không yên tâm đâu!” Linh Cơ hỏi “Muội sợ yêu quái hay sao chứ?” Trần Tiểu Thanh nói “Ư. Võ công của muội có bằng được với tỷ đâu mà không sợ nào. Vả lại muội không muốn xa tỷ chút nào hết mà!” Linh Cơ mỉm cười vuốt má Trần Tiểu Thanh khiến cô ấy càng say đắm, khoác tay cô càng chặt.

Linh Cơ quay ra sau nói với Trần Di Yên “Di Yên, tối nay muội cũng đi cùng với ta nhé được không?” Không đợi cho Trần Di Yên trả lời, Trần Tiểu Thanh đã nói ngay với Linh Cơ “Tỷ yên tâm. Chắc chắn tối nay Di Yên tỷ sẽ đi cùng chúng ta mà. Ngộ nhỡ có ai bị thương thì tỷ ấy còn kịp thời cứu chữa luôn chứ. Đúng không Di Yên tỷ của muội?”

Trần Di Yên cười vui vì sự đáng yêu của cô em gái và còn vì cách xưng hô thân mật của Linh Cơ, cô bước đi sánh ngang Trần Tiểu Thanh rồi nói “Ta thấy muội đi bắt yêu quái chỉ là phụ thôi. Đi với Linh Cơ tỷ mới là chính đấy, đúng chưa?!” Trần Tiểu Thanh cười trả lời “Chẳng lẽ tỷ lại không thích Linh Cơ tỷ giống muội sao chứ?!”

Trần Di Yên đỏ mặt ngượng ngùng vì câu nói của cô em gái và vì ánh mắt đầy tình ý của Linh Cơ, im lặng không biết nói sao.

Trần Tiểu Thanh nói với Linh Cơ ” Tỷ thấy không? Chỉ là Di Yên tỷ ngại thôi, chứ thực ra thì tỷ ấy cũng thương tỷ nhiều lắm, không kém gì muội đâu!” Những câu nói của Trần Tiểu Thanh cứ như châm dầu vào lửa khiến Linh Cơ chỉ muốn ôm ngay lấy Trần Di Yên và hôn môi cô. Làm sao mà Trần Di Yên lại không hiểu được điều ấy!!

Tới gần phòng của Linh Cơ, Trần Tiểu Thanh buông tay cô ra rồi nói “Thôi hai tỷ nghỉ ngơi nha. Muội với Di Yên tỷ đi làm chút việc, điều động người cho tối nay ấy mà. Lát nữa chúng ta cùng ăn trưa nhé.”


Điểu Huyền Tinh bước vào phòng trước, Linh Cơ theo vô. Cài cửa lại xong, ngay lập tức Linh Cơ ôm chầm lấy Điểu Huyền Tinh từ phía sau. Đối với hành động đó của Linh Cơ, Điểu Huyền Tinh trở nên yếu ớt không còn chút sức lực nào. Linh Cơ càng được thể, hai tay cô nhẹ nhàng mò mẫm trên người Điểu Huyền Tinh, hít lấy hít để hương thơm của cô ấy. Điểu Huyền Tinh run rẩy nói nhỏ “Đừng mà…”

Được một lúc, Linh Cơ xoay người Điểu Huyền Tinh lại, mặt đối mặt. Cả hai cô đều cùng cảm nhận được hương thơm từ hơi thở của nhau. Hơi thở Điểu Huyền Tinh trở nên gấp gáp, Linh Cơ liền hôn môi cô. Có lẽ trên đời này không có bất cứ cô gái nào cưỡng lại được nổi với nụ hôn của Linh Cơ, Linh Cơ đẹp nhất thế gian!

Điểu Huyền Tinh choàng ôm lấy Linh Cơ, cô như được cuốn vào giấc mơ ngọt ngào hạnh phúc và không hề muốn tỉnh dậy, không bao giờ muốn… Khi nụ hôn dừng, hai cô nhìn nhau với sự ham muốn vô cùng mãnh liệt. Lại tiếp tục, Linh Cơ bắt dầu hôn Điểu Huyền Tinh một cách thật sự…… Mọi điều xung quanh hai cô bây giờ đều trở nên vô nghĩa.

Cộc cộc. Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa và tiếng gọi của Trần Tiểu Thanh “Linh Cơ tỷ. Mở cửa cho muội”

Linh Cơ và Điểu Huyền Tinh đang cùng say cơn mê tình ái thì đột ngột bừng tỉnh. Hai nàng vội vàng sửa sang quần áo y phục thật nhanh, nhưng Linh Cơ vẫn cố hôn vào môi Điểu Huyền Tinh một lần nữa rồi mới chịu đi mở cửa.

Trần Tiểu Thanh và cô hầu Tiểu Hoa đứng bên ngoài. Cửa mở, Trần Tiểu Thanh vui vẻ ôm chấm lấy Linh Cơ nói ” Bắt được tỷ rồi nha!” Linh Cơ cười hỏi nhỏ “Muội muốn bắt gì ta nào?” Trần Tiểu Thanh ngượng nghịu trả lời “Ư. Bắt gì cũng được. Muội muốn bắt hết cả thể xác và tâm hồn của tỷ!!” Linh Cơ hỏi “Muội có muốn ngay bây giờ không?” Trần Tiểu Thanh vừa thích thú vừa xấu hổ nói “Muội muốn lắm chứ! Nhưng bây giờ đi ăn cơm thôi, Di Yên tỷ đang đợi đấy.”

Trần Tiểu Thanh khoác tay Linh Cơ đi phía trước, Điểu Huyền Tinh và Tiểu Hoa đi sau. Trên đường Trần Tiểu Thanh mấy lần ngoái lại nhìn Điểu Huyền Tinh, mỉm cười và nói gì đó với Linh Cơ. Điểu Huyền Tinh đương nhiên biết hai cô ấy đang nói đến việc gì!

Đi qua cầu, tới căn phòng không có cửa ở giữa hồ. Linh Cơ thấy Trần Di Yên đang ngồi đợi, trên bàn là những món ăn ngon được xếp ngay ngắn, cạnh đó là hai cô hầu gái.

Mọi người ngồi vào chỗ của mình, Tiểu Hoa đứng hầu gần Trần Tiểu Thanh. Trần Tiểu Thanh kéo ghế lại ngồi xát gần Linh Cơ, cô cứ dành gắp đồ ngon nhất cho cô ấy. Linh Cơ cũng thường gắp đồ ăn cho Điểu Huyền Tinh. Có lúc Linh Cơ vừa gắp một miếng thịt thì Trần Tiểu Thanh đã đưa ngay bát của mình tới gần đũa của Linh Cơ…. Bữa ăn ngon vui vẻ.

Sau khi xong bữa bốn cô ngồi lại nói chuyện với nhau. Trần Tiểu Thanh dựa đầu vào vai Linh Cơ nói “Tối nay tỷ phải nhớ bảo vệ cho chị em muội nha!” Linh Cơ dịu dàng nói “Muội yên tâm. Chắc chắn rồi mà.”

Trần Tiểu Thanh ngẩng lên nói với Trần Di Yên “Chắc là tỷ vẫn chưa biết Linh Cơ tỷ mạnh đến mức nào đâu, đúng không?”


Thao trường luyện võ của Thần Long Sơn Trang rất rộng, với nhiều loại vũ khí dải dác xung quanh. Một đám đông vài trăm người có cả trai và gái đều là hộ vệ trong trang đang luyện tập bắn cung,đấu thương,đao kiếm,côn roi. Xuân Nhi cũng đang có mặt ở đó đi lại xem xét tình hình.

Khi nhóm người Trần Di Yên vừa đến thì đám hộ vệ dừng hết cả lại và cùng nhìn Linh Cơ. Lí do rất dễ hiểu, vì từ lúc trở về Thần Long Sơn Trang đến giờ Trần Tiểu Thanh cứ khoe khoang Linh Cơ hết lời.

Trần Tiểu Thanh nói “Xuân Nhi tỷ. Bây giờ bọn muội muốn đến Thiên Thạch Môn, tỷ mở cửa đi”

Thiên Thạch Môn là nơi cấm địa của Thần Long Sơn Trang. Từ trước đến nay chỉ có những ai có địa vị cao nhất hoặc là những người có thực lực nhất mới được vào. Xuân Nhi là người đứng đầu quản lí tất cả hộ vệ trong ngoài sơn trang, có thể nói quyền hạn của cô ở đây chỉ sau hai vợ chồng Trần Chính Long. Ai muốn vào cấm địa thì phải được sự đồng ý của cô.

Xuân Nhi nói “Tiểu Thanh, muội cũng biết quy định của sơn trang rồi đấy. Muội với Di Yên vào thì không sao, nhưng còn Linh Cơ cô nương thì…”

Trần Tiểu Thanh buông tay Linh Cơ và đến gần khoác tay Xuân Nhi, nói với giọng nịnh “Sao tỷ lại nói vậy chứ, Linh Cơ tỷ đâu có phải người ngoài?! Tỷ ấy đã từng cứu muội còn gì. Cha mẹ muội cũng rất coi trọng tỷ ấy. Tỷ cho vào nha, Xuân Nhi tỷ xinh đẹp?! Xuân Nhi tỷ thương muội lắm mà!”

Xuân Nhi cười. Khi một cô gái đáng yêu như Trần Tiểu Thanh mà đã năn nỉ ai thì thật khó mà từ chối, hơn nữa Xuân Nhi cũng đã được Trần Chính Long và Trần Thu Ảnh căn dặn phải tiếp đãi Linh Cơ như thượng khách. Xuân Nhi nói “Thôi được rồi. Vì muội nên ta mới phá lệ lần này đấy!” Trần Tiểu Thanh cười thân thiết với Xuân Nhi, buông tay cô ấy rồi quay lại khoác tay Linh Cơ, nói với Xuân Nhi “Tỷ dẫn đường đi”

Đi nửa canh giờ thì đến nơi. Thiên Thạch Môn cấm địa, sừng sững trên hàng trăm bậc thang trải dài xuống dưới. Rất đông người thay phiên nhau canh giữ ngày đêm, gần đó là một căn nhà lớn để họ nghỉ ngơi sinh hoạt. Nhìn bên ngoài cũng có thể khẳng định Thiên Thạch Môn là nơi rộng lớn nhất trong Thần Long Sơn Trang, giống như một ngọn núi khổng lồ kín mít với tất cả chất liệu đều bằng đá cứng rất dầy, hai cánh cửa đá đóng im ỉm chắc phải nặng hơn vạn cân.

Tiểu Hoa đứng tại chỗ vì với thân phận cô thì không được phép. Năm cô gái bước đi lên các bậc thang. Tới nơi, Xuân Nhi lấy trong người ra một chiếc chìa khóa đá hình đầu rồng tinh xảo cắm vào ổ, hai cánh cửa tự động tách ra cho năm người vào rồi tự đóng ngay lại.

Trước mặt mọi người là vô số phiến đá mầu nâu đen có to có nhỏ khác nhau nhưng đều có điểm chung là mang vóc dáng của rồng rất sinh động quá ký công. Những lối đi chằng chịt, những kiến trúc cổ quái…

Đi được đoạn đường dài thì tới một thác nước lớn, nước ầm ầm từ trên cao chẩy xuống trông thật hoành tráng.

Đang đứng nhìn phong cảnh thì bỗng đâu mặt nước bên dưới khuấy động dữ dội. Một con rồng thật sự, khổng lồ màu đen hung dữ bay lên, thân hình dài ngoằng, dừng lại ở lưng chừng không nhìn 5 cô gái mới bước vào. Xét về kích thước, chỉ tính riêng con mắt của nó cũng đủ để chứa vài chục con người.

Xuân Nhi nhìn Linh Cơ với ý thăm dò phản ứng, nhưng Linh Cơ chẳng tỏ thái độ ngạc nhiên sợ hãi gì. Nói tới sự dũng cảm gan dạ thì lúc Linh Cơ mới 5 tuổi cô đã mang kiếm đi chém giết đám côn đồ, con rồng này trong mắt cô chẳng khác gì con giun.

Trần Tiểu Thanh nói “Đây là linh vật của Thần Long Sơn Trang với nhiệm vụ canh giữ nơi đây. Phía sau thác nước kia là một hang động cất giữ bí kíp Thần Long Kiếm Pháo của nhà muội, ai muốn vào đấy thì phải hạ con rồng này trước. Năm xưa cha mẹ muội hợp sức lại đấu hơn nửa ngày mới khuất phục được nó, còn muội thì mất một ngày một đêm, những đệ tử khác chưa kể. Còn tỷ, chắc chắn sẽ hạ được nó dễ dàng thôi đúng không?!”

Linh Cơ mỉm cười đưa tay nâng cằm Trần Tiểu Thanh lên mặt đối mặt với cô. Trần Tiểu Thanh mê mẩn nhìn Linh Cơ, nói “Nhưng tỷ đừng mạnh tay quá làm chết nó nha” rồi buông tay đang nắm Linh Cơ.

Linh Cơ bước ra khỏi vách đá, đứng trên hư không đối diện với con rồng. Con rồng há mồm phun ra một quầng lửa đỏ to đùng giữ dội bắn tới Linh Cơ. Linh Cơ không hề né tránh, cô giơ một tay lên đánh nhẹ vào cầu lửa, ngay lập tức quầng lửa bị đóng băng và vỡ vụn ra như bột. Tiếp đó Linh Cơ lướt nhanh đến xát gần phía trên mồm con rồng, tốc độ nhanh đến mức không ai kịp thấy gì. Linh Cơ đưa một chân lên cao nện gót xuống, con rồng khổng lồ bị một cú đá của cô gái tí hon làm gẫy hết tất cả răng nanh, dách toạc mồm tóe máu và ngã tự do xuống dòng nước bên dưới.

ÙM… Nước như sóng dâng cao vì lực rơi mạnh, con rồng không còn ngoi lên nữa chứng tỏ nó bị thương nặng, máu mồm của con vật lan hòa vào dòng nước. Con rồng này tư cách gì mà đấu với Linh Cơ!

Linh Cơ bay trở về chỗ mọi người đang đứng. Mỉm cười nhìn Trần Tiểu Thanh và Trần Di Yên, ánh mắt của hai cô ấy vô cùng ngưỡng mộ nhìn cô, còn Xuân Nhi thì quá đỗi kinh ngạc. Trần Tiểu Thanh ôm chầm lấy Linh Cơ và nói “Tỷ còn mạnh hơn cả cha mẹ muội nữa!” Linh Cơ nói “Tại con rồng đó yếu thôi” Trần Tiểu Thanh lắc đầu nói “Không phải đâu. Cho dù là cha mẹ muội bây giờ cũng phải mất một khoảng thời gian nhất định mới hạ nổi nó, còn tỷ thì…” Trước thái độ đó của Trần Tiểu Thanh làm Linh Cơ không kìm đc liền ôm và hôn môi cô ấy. Nụ hôn đầu tiên của hai cô với nhau!

Điểu Huyền Tinh, Trần Di Yên đều cảm thấy ngượng ngùng. Xuân Nhi thì cực cực bất ngờ.

Khi nụ hôn dừng lại, Trần Tiểu Thanh nhìn Linh Cơ với thái độ sẵn sàng vì cô mà làm mọi việc, dù phải mất cả tính mạng cũng không hối hận. Hai cô vẫn còn ôm nhau, Linh Cơ nói “Từ giờ trở đi muội sẽ chỉ thuộc về riêng một mình ta thôi, muội có chịu không?” Trần Tiểu Thanh với tất cả tấm lòng trả lời “Muội chịu!.” Linh Cơ mỉm cười quay qua nhìn Điểu Huyền Tinh và Trần Di Yên như muốn lập lại câu hỏi trước đó. Điểu Huyền Tinh và Trần Di Yên có lẽ cũng muốn trả lời nhưng lại chưa đủ can đảm như Trần Tiểu Thanh.

Trần Tiểu Thanh nói “Chúng ta vào trong động đi” Năm cô cùng vận khí toàn thân để không bị ướt rồi cùng bay xuyên qua dòng nước thác.

Trước mắt họ là một khối đá màu trắng đục khá lớn với nhiều vết cắt dọc ngang xung quanh như vết cào xé vậy. Trên tường lại là những chữ khẩu quyết võ công được khắc vào.

Trần Tiểu Thanh nói “Ba mươi năm trước khi cha mẹ muội còn chưa lập ra Thần Long Sơn Trang. Muội nghe kể lại lúc đó là buổi tối, từ trên trời rơi xuống khối đá này. Cha mẹ muội đã mất không ít thời gian để ngộ ra được bí kíp võ công từ những vết cào xé đó, họ tự đặt tên là Thần Long Kiếm Pháo. Còn trên tường là các khẩu quyết của tất cả những người đã từng vào đây, tùy theo tư chất mỗi người mà khắc vào. Cha mẹ muội còn bảo trong khối đá này nhất định đang ẩn chứa một điều gì đó rất to lớn, không phải vô cớ mà từ trời rơi vớ vẩn xuống đây đâu…”

Linh Cơ chả quan tâm đến khẩu quyết khắc trên tường mà đi tới gần nhìn khối đá. Cảm giác lo lắng bỗng nhiên xuất hiện trong lòng, với võ công của Linh Cơ hiện nay thì ngoài việc Điệp Tinh phải làm cô lưu ý ra thì không ngờ vẫn còn thứ có thể khiến cô bận tâm. Tuy nhiên cảm giác đó chẳng rõ ràng mãnh liệt lắm nên Linh Cơ thấy chẳng cần thiết để ý.

Trần Di Yên nói “Cũng muộn rồi, chúng ta ra ngoài đi”

Khi trời mới gần tối thì dân chúng trong Thành Đô đã vội vã ai về nhà nấy vì lo sợ. Rồi khi trời tối hẳn trên đường đã hoàn toàn vắng vẻ, nhà nhà tắt lửa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN