Hiệp Nữ Linh Cơ
chương 5 : VÔ ĐỀ.
Gồm hơn hai trăm người tham gia tuần tra chia ra ba nhóm. Nhóm một do chính Trần Thu Ảnh và Xuân Nhi dẫn đầu; nhóm hai là do Trần Tiểu Thanh, Trần Di Yên, Linh Cơ, Điểu Huyền Tinh cùng lãnh đạo; nhóm ba là lực lượng quan quân Thành Đô. Mọi người thống nhất với nhau là nếu nhóm nào gặp yêu quái thì sẽ bắn pháo sáng làm tín hiệu cho hai nhóm kia tới trợ giúp.
Trần Chính Long cùng con trai Trần Chính Thiên và con gái Trần Vân hoàng hậu sẽ ở lại Thần Long Sơn Trang, mọi người luôn trong tình trạng cảnh giác cao nhất. Hễ thấy pháo sáng ở đâu là họ sẽ đến tiếp ứng ngay lập tức.
Trần Thu Ảnh và Xuân Nhi dẫn đầu đoàn người hộ vệ cầm đèn đuốc sáng trưng. Trên đường đi, Xuân Nhi kể cho Trần Thu Ảnh nghe về việc trong cấm địa hôm nay nhưng bỏ qua việc Linh Cơ hôn Trần Tiểu Thanh vì không muốn có rắc rối vào lúc này. Trần Thu Ảnh chăm chú không bỏ xót chi tiết nào, sau khi nghe xong bà có vẻ căng thẳng nói “Bây giờ nếu cả hai chúng ta cùng vào cấm địa thì ít nhất cũng phải mất năm chiêu mới hạ được con rồng đó!” Câu nói này rõ ràng khẳng định rằng võ công của vợ chồng họ không thể hơn Linh Cơ, chỉ một cước là con rồng no đòn. Xuân Nhi cũng không phủ nhận, cô nói tiếp “Theo con thì hiện giờ Linh Cơ cô nương là nhân vật quan trọng nhất đối với sơn trang, bằng mọi cách phải giữ cô ấy ở lại với ta ít nhất là đến khi tiêu diệt được Phượng Hoàng Môn.” Trần Thu Ảnh gật đầu nói “Nhưng không biết cô ấy có chịu ở lại đây lâu không? Ta định sẽ cố gắng vun vào cho Linh Cơ cô nương và Thiên nhi nhà ta, con thấy sao? Nếu được Linh Cơ cô nương làm con dâu thì không gì tốt hơn!” Xuân Nhi lắc đầu nói “Con nghĩ không thể đâu. Trong mắt Linh Cơ hoàn toàn không có Thiên huynh. Nhưng với Tiểu Thanh và Di Yên thì lại khác, cả hai muội ấy đều rất thân thiết với Linh Cơ cô nương!” Trần Thu Ảnh bất ngờ, hỏi “Ý con là cả hai đứa nó đều có tình cảm với Linh Cơ cô nương?” Xuân Nhi trả lời “Di Yên muội thì con chưa biết,nhưng Tiểu Thanh muội thì chắc chắn” Trần Thu Ảnh nói “Nhưng ta và Long huynh đã hứa với mọi người về cuộc thi võ kén rể cho Tiểu Thanh, nếu sự việc như vậy thì chẳng phải Thần Long Sơn Trang sẽ mất uy tín và danh dự ư?!” Xuân Nhi nói “Người đừng lo. Đến lúc ấy ta cứ đề nghị Linh Cơ cô nương lên võ đài là sự việc sẽ được giải quyết nhanh chóng thôi.” Trần Thu Ảnh thở dài nói “Có lẽ con nói đúng..”
Ngay lúc đó mọi người thấy phía trước họ một đoạn có hai kẻ mặc đồ đen che kín mặt khoác theo hai túi vải, nhìn là biết hai tên trộm ban đêm vừa thực hiện xong phi vụ ở đâu và đang trên đường đào tẩu, vừa thấy đám người Xuân Nhi thì chúng giật mình sợ hãi vội quay ngược lại chạy trốn.
Dù không phải việc chính nhưng vẫn là nghĩa vụ cần phải quản lý, Trần Thu Ảnh hạ lệnh “Bắt chúng lại” Ngay lập tức có hai hộ vệ đứng gần đó đồng thanh “Dạ” một tiếng rồi cùng lúc đuổi theo hai tên trộm.
Người có võ và người không có võ hoàn toàn khác biệt về thể lực và tốc độ, dù đã chạy trước một đoạn khá xa nhưng khoảng cách đã bị dút ngắn đáng kể. Nghĩ nếu cứ chạy theo đường thẳng thế này thì bị bắt lại là cái chắc, hai tên trộm liền rẽ sang một ngõ nhỏ bên phải đường với hy vọng luồn lách chui rúc sẽ thoát được. Thấy vậy hai người bên mình càng tăng tốc bám theo vô trong ngõ.
Hơn một phút sau, tiếng hét thất thanh của bốn người gần như cùng lúc vang lên, rồi sau đó thì im thin thít.
…
Cùng lúc đó. Trần Tiểu Thanh, Trần Di Yên, Linh Cơ, Điểu Huyền Tinh, bốn cô dẫn đầu nhóm hộ vệ thứ hai đi tuần tra ở một nơi khác. Từ lúc ra khỏi sơn trang đến giờ Trần Tiểu Thanh cứ khoác tay Linh Cơ mà đi, chưa buông ra lần nào.
Trần Tiểu Thanh nói “Sao từ nãy giờ chúng ta chẳng gặp con yêu quái nào nhỉ?” Linh Cơ mỉm cười nói “Ta thấy muội giống như đi dạo chơi buổi đêm hơn là đi tuần tra đấy ” Trần Tiểu Thanh nói “Thì muội vừa đi tuần tra với mọi người, vừa đi dạo chơi với tỷ. Gặp yêu quái muội sẽ xông lên đầu tiên, nếu muội mà thua thì sẽ chạy ngay về bên tỷ. Hi..” Nói xong câu đó Trần Tiểu Thanh cười rất đáng yêu rồi dựa đầu vào vai Linh Cơ. Linh Cơ hỏi “Nếu lỡ ta cũng thua thì sao?” Trần Tiểu Thanh ngẩng lên trả lời “Nếu vậy thì chúng ta sẽ chạy cùng nhau. Nhưng theo muội thì tỷ sẽ không bao giờ thua đâu, Linh Cơ tỷ của muội là mạnh nhất!” Linh Cơ cười và giơ tay kia lên véo yêu vào một bên má Trần Tiểu Thanh làm cô nũng nịu “Ư” một tiếng rồi lại dựa đầu vào vai Linh Cơ.
Trần Di Yên và Điểu Huyền Tinh, nhìn thấy và nghe thấy ,hai cô dều có chung suy nghĩ là giá mà mình cũng được nhõng nhẽo với tỷ ấy.
Trần Tiểu Thanh quay sang nói ghẹo chị của mình “Di Yên tỷ. Nếu tỷ cũng cảm thấy sợ giống muội thì cứ tới đây khoác tay Linh Cơ tỷ đi!” Câu nói gây rung động rõ ràng tới Trần Di Yên và cả Linh Cơ, ánh mắt họ chạm nhau, một bên thì thẳng thắn ý yêu thương, một bên thì vẫn còn e thẹn. Trần Di Yên hơi cúi mặt nhìn xuống đường, quả thật cô rất bối rối trước Linh Cơ, cô cần thời gian để có thể dũng cảm như em gái của cô. Linh Cơ dời ánh mắt sang Điểu Huyền Tinh và nghĩ “Không sớm thì muộn!” làm cô ấy cũng thấy ngượng ngùng.
Không khí ban đêm trong lành hơn ban ngày, những cơn gió nhẹ thi thoảng lại nổi lên, âm thanh còn xót lại chỉ là tiếng côn trùng hay những loài thú hoang, đoàn người bước đi trên con dường vắng lặng.
Đúng lúc đó một tiếng “Hứ” cất lên từ trên cao gây sự chú ý của mọi người, tất cả ngay lập tức cùng nhìn về hướng ấy.
Trên mái nhà có hai cô gái đang nhìn xuống. Một người thì Linh Cơ và Trần Tiểu Thanh đã biết, đó là đệ tam cao thủ của Phượng Hoàng Môn, cô ta lúc này trông có vẻ tự tin, ánh mắt coi thường mọi người, còn cô gái kia thì mặc y phục mầu đen, đội mũ đen với tấm vải đen che phủ từ đầu xuống lưng khiến không ai thấy được gương mặt cô ra sao, Linh Cơ cũng tò mò.
Một số hộ vệ đi theo Trần Tiểu Thanh đã nhận ra, bỗng dưng lại chạm mặt với người của Phượng Hoàng Môn lúc này nên ai cũng căng thẳng.
Nghi Tâm – đệ tam cao thủ Phượng Hoàng Môn lên tiếng “Lần trước tôi không bắt được cô làm cho Phượng tỷ của tôi không vui”
Trần Tiểu Thanh buông tay Linh Cơ và nói “Các người vẫn muốn bắt tôi để uy hiếp cha mẹ tôi ư?”
Nghi Tâm mỉm cười chế diễu như vừa nghe một câu ngớ ngẩn, cô nói “Uy hiếp? Cô nói chuyện thật nực cười đấy. Nếu như Phượng tỷ ra tay thì chắc chắn là cha mẹ cô và toàn bộ Thần Long Sơn Trang sẽ chết hết! Tỷ ấy muốn tôi bắt cô về chỉ để hầu hạ tỷ ấy thôi”
Trần Tiểu Thanh cũng mỉm cười chế diễu lại, nói “Bắt tôi? Chỉ dựa vào cô thì e là không thể đc rồi!”
Nghi Tâm không nói gì, đột ngột giơ tay lướt nhanh một đường xuống phía dưới. Vô Hình Độc Tố Tâm xuất ra thì mấy ai kháng cự lại đc.
Biết trước sẽ có chuyện này, Trần Di Yên phi thân lên rất nhanh và nhẹ nhàng để lại lưu ảnh, đứng trên không chắn che cho mọi người, cô cũng giơ tay lướt một đường nhanh lên trên, ba viên thuốc nhỏ mầu trắng phóng vụt. Rất nhiều tiếng bụp bụp như tiếng nổ phát ra trên không trung và tỏa khói nghi ngút như nước sôi bốc hơi.
Trần Di Yên hạ xuống đất gần mọi người, cô nói “Vô Hình Độc Tố Tâm chẳng qua được chế tạo từ xác người chết rồi pha chộn với kỳ độc hoa Ngưng Tâm mà thành một loại chất độc vô hình vô sắc bịt kín không khí xung quanh con người hay động vật, tôi nói không sai chứ?!” Chỉ những ai tinh thông y thuật đến mức siêu tuyệt đỉnh thiên tài mới biết được về hoa Ngưng Tâm – một trong sáu loài hoa độc mạnh nhất trời đất, và nếu như người pha chế hoa Ngưng Tâm là Trần Di Yên thì thừa sức diệt vong nhân loại trong thời gian vài ngày.
Nghi Tâm cũng không bất ngờ gì khi chất độc bị hóa giải, cô nói “Y thuật của Trần Di Yên trên đời này có một không hai! Thật sự thì Phượng tỷ cũng rất muốn có được cô ở bên cạnh. Có muốn theo tôi về để cùng hầu hạ cho tỷ ấy ko?!”
Câu cuối của Nghi Tâm đầy ý dâm đãng làm Trần Di Yên thoáng đỏ mặt. Trần Tiểu Thanh ngay lập tức nói xen vào “E rằng người bị bắt hôm nay không phải chúng tôi, mà chính là cô đấy!”
Nghi Tâm ngạo nghễ nói “E rằng sự thật sẽ trái ngược với mong muốn của cô thôi. Võ công cô trước kia đúng là ngang ngửa với tôi, nhưng giờ thì..”
Nghi Tâm chưa nói hết câu thì Trần Tiểu Thanh đột ngột ra tay, cô dút thanh kiếm buộc dưới dây thắt lưng rồi phi thân lên, tích tụ công lực đâm về phía Nghi Tâm.
Sở dĩ lúc này Trần Tiểu Thanh hiếu chiến như vậy là bởi do cô đang ở cạnh Linh Cơ. Chỉ cần có Linh Cơ thì không cần phải e ngại bất cứ bố con thằng nào!
…
Từ trong ngõ, một cô gái khiến bất cứ ai cũng phải rùng mình bước ra, đôi mắt trắng dã, mái tóc dài mầu nâu, mười móng vuốt sắc nhọn trên mười đầu ngón tay dính đầy máu, không cần nói cũng hiểu bốn người kia thế nào, tử vong chắc chắn. Chính là Miêu Kinh Tinh.
Đám người Trần Thu Ảnh đều rất căng thẳng khi thấy cô gái rùng rợn này.
Trần Thu Ảnh nói “Cô là yêu quái?” Miêu Kinh Tinh cười khẩy không thèm trả lời, bởi cô thấy không cần thiết phải nói bất cứ điều gì với đám người thấp kém này, thú vui lớn nhất của cô là giết chóc.
Miêu Kinh Tinh bay lên không và đánh xuống một chưởng rất dữ dội. E là đoàn người sẽ chết hết nếu không có Trần Thu Ảnh và Xuân Nhi, cả hai cùng dút kiếm và chém hai đường kiếm khí hùng mạnh lên.
Bùm… Va chạm không hề nhỏ. Nếu như bình thường thì tiếng động này đủ lớn để đánh thức dân chúng xung quanh đó nhưng từ khi sự việc yêu quái ăn thịt người xuất hiện về đêm thì dù có bị đánh thức cũng chẳng ai dại dột ló mặt ngu ra khỏi nhà, đèn đuốc cũng không dám bật.
Miêu Kinh Tinh vẫn đứng trên không, cô nói “Cũng có vài người khá đấy”
Trần Thu Ảnh nói với Xuân Nhi “Xuân Nhi, con cùng mọi người lui lại phía sau. Kẻ này để ta đối phó” rồi phi thân lên chém ra mười đường kiếm khí sắc bén.
Miêu Kinh Tinh cũng phóng ra một luồng chưởng lực hùng hậu cản lại kiếm khí của Trần Thu Ảnh. Dư lực mạnh khiến cả hai lộn người về sau vài vòng rồi hạ xuống đất. Cả hai đối thủ nhìn nhau đầy dò xét.
Xuân Nhi đứng phía sau cảm nhận áp lực nặng nề. Cô nghĩ thực lực của yêu quái này có thể tương đương với sư nương của mình, sẽ là một trận đấu không dễ dàng. Biết vậy nên cô luôn trong trạng thái sẵn sàng, có cơ hội thì sẽ xông vào ngay lập tức.
Công lực của Trần Thu Ảnh tụ lại thành hình rồng kiếm khí lớn gần gấp đôi so với của Trần Tiểu Thanh, hung dữ lao đến vồ lấy Miêu Kinh Tinh, mặt đất cũng bị dạch đứt nhiều đường theo hướng di chuyển cực nhanh của rồng kiếm khí, khí thế thật oai hùng.
Miêu Kinh Tinh lùi về sau một bước, cô dồn công lực vào tay phải tỏa ra khói, đánh tung con rồng kiếm khí lún sâu xuống đất và tan tành luôn, kiếm khí tán loạn bắn tứ tung xung quanh. May mà Trần Thu Ảnh kịp thời thu hết kiếm khí lại vào thanh kiếm trên tay không thì tử thương sẽ chẳng ít đám dân chúng trong các ngôi nhà gần đó. Một khỏang đất dài và rộng bị lún sâu trông thật kinh khủng.
Mặc dù Trần Thu Ảnh mới dùng bẩy thành công lực để tạo rồng kiếm khí nhưng đối thủ dường như cũng chưa sử dụng hết sức đã phá tan được rồng kiếm của mình khiến bà rất dè chừng.
Miêu Kinh Tinh cử động năm ngón tay và nói với giọng điệu đùa bỡn chứ không phải thật “Cũng hơi đau đấy!”
“Còn định đùa đến bao giờ đây” giọng một cô gái cất lên trong lúc tình hình đang căng thẳng, nhưng không ai biết vị trí chính xác từ đâu phát ra.
Miêu Kinh Tinh cười nói “Muội không hề đùa. Không ngờ trong đám người yếu ớt lại có kẻ mạnh như vậy”
Biết được kẻ tới là đồng bọn với yêu quái trước mặt làm Trần Thu Ảnh bắt đầu lo lắng. Kinh nghiệm chiến đấu và thực tế cho bà hiểu rằng phần thắng của mình hiện giờ rất thấp. Ánh mắt nhanh chóng liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy ai, vả lại bà cũng không dám lơ là chút xíu gì khi đang phải đối diện với Miêu Kinh Tinh.
Xuân Nhi và đám hộ vệ cũng cố gắng nhìn rõ bốn phương mong tìm kiếm vị trí của cô gái bí ẩn nhưng vô ích, không thể phát hiện được gì cả.
Thấy Miêu Kinh Tinh mỉm cười khó hiểu khiến Trần Thu Ảnh chợt giật mình, trực giác cao thủ mách bảo bà quay người lại phía sau.
Một cô gái thân người mình rắn dài loằng ngoằng ghê rợn, mái tóc đen dài, đôi mắt xanh rờn đáng sợ, đang đứng ngay sau lưng mọi người. Xuân Nhi và đám hộ vệ bắt đầu cảm nhận được sự nguy hiểm đồng loạt quay lại thì đã muộn. Cô gái rắn ra tay, cái đuôi to dài vung lên quật xuống rất nhanh rất mạnh khiến hơn hai mươi người bị gẫy xương cổ phọt tiết ra ngoài mà chết luôn trước khi ngã.
Trước sức mạnh áp đảo của đối thủ, đám hộ vệ lùi dần lùi dần, chênh lệch trình độ rõ ràng nên sợ hãi là đương nhiên. Xà Phi Tinh cũng trườn đân tới trước, cô cùng Miêu Kinh Tinh ép đám người Trần Thu Ảnh vào giữa.
Xà Phi Tinh nói “Loài người thật yếu đuối và kém cỏi. Có lẽ chúng ta nên kết thúc nhanh đi, việc chính vẫn chưa xong đâu” Miêu Kinh Tinh cười nói “Rất đúng ý của muội” Cả hai cô mỗi người một bên cùng tụ công lực vào tay, hai khối cầu năng lượng đen trắng lớn lên rất nhanh, loáng thoáng có cả tia sét bên trong, khí thế rất mãnh liệt.
Biết hai yêu quái sắp ra đòn sát thủ, Trần Thu Ảnh nói với Xuân Nhi “Mau phát tín hiệu cho mọi người” rồi tập chung cả mười thành công lực vào thanh kiếm làm nó rung lên mạnh mẽ và tỏa hào quang vàng chóe. Nếu nghiêm túc mà đấu một trọi hai thì Trần Thu Ảnh hoàn toàn không có hy vọng thắng nhưng bà vẫn phải liều, may ra quân tiếp viện sẽ đến kịp thời.
…
Trước đòn tấn công hùng hậu của Trần Tiểu Thanh, Nghi Tâm chỉ mỉm cười mà không có phản ứng gì. Đến khi thanh kiếm của Trần Tiểu Thanh còn cách Nghi Tâm vài centimet thì một luồng công lực đỏ rực rất kinh khủng từ người Nghi Tâm tỏa ra hất văng Trần Tiểu Thanh về sau, cả người không thể tự chủ được văng đi.
Ngay lập tức Linh Cơ phi thân lên đỡ lấy Trần Tiểu Thanh an toàn hạ xuống đất. Môi Trần Tiểu Thanh chẩy ra chút máu tươi, dường như thương thế của cô không nhẹ.
Đám hộ vệ đi theo thì bàng hoàng bởi họ biết thực lực của Trần Tiểu Thanh ở Thần Long Sơn Trang chỉ thua kém cha mẹ cô thôi.
Điểu Huyền Tinh và Trần Di Yên lo lắng chạy tới. Trần Di Yên vội lấy ra trong tay áo một viên thuốc nhỏ đưa đến gần miệng Trần Tiểu Thanh và nói “Muội uống ngay đi” Khi Trần Tiểu Thanh vừa há miệng nuốt viên thuốc xong thì Linh Cơ buông cô ấy cho Trần Di Yên và nói “Chăm sóc muội ấy giúp ta”
Dìu đỡ em gái, Trần Di Yên nhìn Linh Cơ bước tới trước và biết cô ấy đang rất tức giận người đã ra tay với Trần Tiểu Thanh. Trong vòng tay chị gái mình, Trần Tiểu Thanh gọi với theo “Linh Cơ tỷ..” Linh Cơ quay lại, ánh mắt trìu mến, dịu đang nói “Tiểu Thanh. Muội đợi ta chút.”
Nghi Tâm phi thân khỏi mái nhà xuống đất, đứng cách Linh Cơ có vài bước chân. Cô gái bí ẩn mặc đồ đen vẫn lặng im quan xát, không lên tiếng và chưa có hành động gì.
Nghi Tâm ngạo nghễ nói “Lần đó tôi thua cô. Nhưng lần này thì chưa chắc đâu. Khi tôi thất bại trở về, Phượng tỷ đã truyền cho tôi một thành công lực của tỷ ấy. Tuy chỉ là một thành nhưng thiên hạ mấy ai sánh nổi?!” Linh Cơ lạnh lùng nói “Tôi chính là một trong số những người sánh nổi đó đây. Cô tự tin quá đáng rồi. Nếu muốn đấu với tôi thì một thành công lực của Hàn Linh Phượng là không đủ!”
Nghe vậy khiến Nghi Tâm lửa giận bốc lên trong lòng bởi lẽ cô không bao giờ chấp nhận bất cứ ai bất kính với Hàn Linh Phượng, bất cứ ai. Cô sẽ giết, giết hết.
Nghi Tâm lại vận luồng công lực đỏ rực kinh khủng đó lên lần nữa và xông tới Linh Cơ. Thù cũ hận mới không thể hòa giải, cô giơ cả song chưởng đánh ra, dư lực lan tỏa làm nứt vỡ mặt đất rất đáng sợ, cây cối to lớn xung quanh cũng bị bật tung cả gốc, biết bao nhiêu ngôi nhà trong phạm vi gần như một nửa Thành Đô rung chuyển dữ dội, rung tới đâu đất nứt theo đến đấy.
Ở bên ta thì đã có Điểu Huyền Tinh vận khí bảo vệ nên không ai bị sao cả. Linh Cơ không lo lắng bởi cô biết phía sau mình luôn có một cô gái mà bản thân cô vô cùng tin tưởng.
Đối mặt với khí thế kinh hồn từ Nghi Tâm nhưng Linh Cơ vẫn thản nhiên như không phải vấn đề gì lớn, cô nhẹ nhàng giơ một tay lên tiếp lấy song chưởng của Nghi Tâm.
BÙM… Hai luồng công lực siêu phàm va chạm tạo ra một tiếng nổ đủ để toàn bộ nhân dân trong Thành Đô tỉnh giấc, thậm chí có thể xa hơn tận những vùng quốc gia khác ngoài lãnh thổ cũng còn nghe được, mây trên trời bị bạt tung tóe tan hết khiến một vùng rộng lớn trên không chỉ chơ vơ thấy mặt trăng và mấy vì sao lấp lánh, thật sự bầu trời khắp cả nước rất trong vì mây bị ép dạt đi, khung cảnh thật kinh hồn.
Chỉ trong một chiêu cao thấp đã rõ. Linh Cơ đứng im tại chỗ, còn Nghi Tâm thì bị đẩy về sau như diều đứt dây, liên tục bay lùi trên mặt đất.
Linh Cơ biết chưởng này của cô thừa sức thổi bay Nghi Tâm ra khỏi Thành Đô nên cô không bận tâm nữa mà đổi hướng nhìn cô gái bí ẩn mặc đồ đen đang đứng trên mái nhà, Linh Cơ tin chắc người này mạnh hơn Nghi Tâm rất nhiều.
Vụt… Cô gái bí ẩn mặc đồ đen đột nhiên biến mất khỏi mái nhà và xuất hiện ở dưới đất đứng đối mặt với Linh Cơ. Cô gái ấy bây giờ mới lên tiếng “Đừng nên nghĩ rằng cô có thể so sánh với môn chủ Phượng Hoàng Môn. Đó sẽ là sai lầm lớn nhất trong đời cô đấy!” giọng nói nhỏ nhẹ mà kiên quyết về lòng tin không bao giờ thay đổi đối với Hàn Linh Phượng.
Linh Cơ nói “Chính các cô mới là có lòng tin rất quá đáng với cô ta. Chưa chắc Hàn Linh Phượng đã thắng được tôi đâu!” Có lẽ Linh Cơ đang cố tình chọc giận cô gái bí ẩn này để xem thử thực lực cô ta đến đâu.
Đúng lúc đó tiếng huyên náo rộ lên khắp nơi, dân chúng từ trong nhà ùa ra, mặt ai cũng có vẻ sợ hãi bất ngờ trước cảnh tượng mặt đất nứt vỡ khủng khiếp đến vậy. Bây giờ chắc chẳng còn ai ngủ được nữa vì họ đều đã bị đánh thức từ lúc Linh Cơ và Nghi Tâm đọ chưởng với nhau, cho dù là người điếc cũng phải giật mình thất kinh vì rung chấn. Ước tính có khoảng hơn ba ngàn người dân vây xung quanh đó.
Không muốn có kẻ làm phiền lúc này, cô gái áo đen liền vận khí, như là cuồng phong bão tố vậy, hơn ba ngàn người dân bị hất văng đi như cát bụi, nhiều người bị đập đầu mạnh vào tường vỡ sọ chết ngay. Hơn ba ngàn người nằm la liệt dưới đất cùng những tiếng rên la khóc lóc yếu ớt hấp hối thật thảm hại, nằm đè lên nhau không ít, ai còn sống thì cũng mang tật về sau.
Một vùng đất rộng lớn không có sự quấy rầy, thậm chí rất sạch sẽ chẳng có nổi một hột bụi vì tất cả đều bị khí công của cô gái áo đen trục xuất hoàn toàn trong phạm vi chín ngàn mét. Chiếc mũ với tấm vải che phủ từ đầu xuống vai của cô gái đang bay phất phới trên không rồi nhẹ nhàng rơi xuống gần chỗ mọi người bởi lúc cô vận khí hơi mạnh làm thổi bay cả mũ. Một cô gái vô cùng xinh đẹp với mái tóc dài mầu trắng y hệt tóc của Điểu Huyền Tinh khiến Linh Cơ cũng phải sững sờ. Có thể nói nhan sắc của cô ta có thể sánh ngang với Trần Di Yên, thậm chí còn hơn Trần Tiểu Thanh.
Hiện trường lúc này chỉ có cô gái tóc trắng, Linh Cơ, Điểu Huyền Tinh, Trần Di Yên, Trần Tiểu Thanh và đoàn hộ vệ vài chục người (nhờ sự bảo vệ của Điểu Huyền Tinh nên vẫn còn sống được ở đó mà không bị thương tổn gì, nhưng cả đám đều đang run rẩy lẩy bẩy đối với những gì họ đã chứng kiến)
Linh Cơ biết cô gái này mới chỉ dùng một chút công lực thôi, nếu cô ta dùng thêm chút sức nữa thì e rằng cả Thành Đô rộng lớn đã bị phá hủy hoàn toàn. Linh Cơ hỏi “Có thể cho tôi biết tên cô không?” Cô gái kia thản nhiên trả lời “Đệ nhị cao thủ Phượng Hoàng Môn, và còn là muội muội duy nhất của môn chủ Phượng Hoàng Môn – Hàn Sắc Nhi.” Linh Cơ lại hỏi “Võ công của cô nếu so với Hàn Linh Phượng thì thế nào?” Hàn Sắc Nhi quả quyết nói “Cách nhau cả trời vực! Tất cả những kẻ từng giao đấu với Phượng tỷ đều không thể chịu nổi một chiêu.Cô cũng sẽ ko ngoại lệ đâu!” Linh Cơ khẽ cười nói “Tôi thì lại rất tin mình sẽ là ngoại lệ đó, chưa đấu với nhau thì chưa biết được.” Hàn Sắc Nhi nói “Tôi có thể chứng minh cô chắc chắn không phải ngoại lệ” Linh Cơ hỏi “Bằng cách nào?” Hàn Sắc Nhi trả lời “Hạ gục cô ngay bây giờ!” Linh Cơ mỉm cười “Hứ” một tiếng thay cho câu nói rằng cô chưa đủ tư cách hạ tôi đâu, đại khái là vậy. Linh Cơ đột nhiên quay lưng lại với Hàn Sắc Nhi và đi về phía phe mình, không chút đề phòng. Trần Tiểu Thanh cùng Trần Di Yên đều bất ngờ trước thái độ mất cảnh giác đó. Hàn Sắc Nhi đã ra tay, áp lực cực kỳ kinh khủng từ phía sau ập tới, một chưởng nhằm vào lưng Linh Cơ.
Thật ra Linh Cơ không phải mất cảnh giác mà bởi vì cô biết mình không cần phải đề phòng bất cứ ai khi bên cạnh cuộc đời cô luôn có Điểu Huyền Tinh. Điểu Huyền Tinh với tốc độ siêu nhiên lướt nhanh tới tiếp lấy chưởng của Hàn Sắc Nhi.
BÙM BUM… Hai cô đọ chưởng gây tiếng nổ kinh hồn hơn hẳn vừa nãy Nghi Tâm đọ với Linh Cơ. Không gian bị uốn éo méo mó tan tành, vài trăm ngôi nhà xung quanh sập vỡ tung hết, mức độ nứt của mặt đất càng dữ dội tạo ra những hố đất sâu hoắm nham nhở đáng sợ nuốt hết tất cả hơn ba ngàn người dân đang nằm la liệt trên mặt đất cách các cô chín ngàn mét. Sự tàn phá mặt đất và nhà cửa cây cối vẫn không ngừng tăng lên, nếu cứ để mặc như vậy thì tất cả động vật hay thực vật trong Thành Đô sẽ trở về với hư vô hết, văn minh bị diệt trừ, nhưng vì có Linh Cơ nên điều đó chưa thể xẩy ra được.
Linh Cơ phi thân lên không trung rất rất cao gần như vươn tới những đám mây. Dang hai tay, khí của cô lan tràn hai mầu sắc xanh hồng sáng lóa trên cả vùng trời Thành Đô, cô phóng ra vô số đao khí kiếm khí siêu tuyệt của mình hòa quyện lại như một vòng tròn lốc xoáy truy cản hoàn toàn sự tàn phá khủng khiếp kia rất triệt để. Sau đó Linh Cơ nhắm đúng vị trí của Điểu Huyền Tinh và Hàn Sắc Nhi mà phóng tiếp một luồng kiếm khí mầu xanh ngọc vô địch xuống nhằm tách 2 hai cô ấy ra khỏi nhau.
Điểu Huyền Tinh với Hàn Sắc Nhi nhanh chóng thu chưởng rồi cùng lúc lui về sau cả đoạn dài.
XOẸT… Kiếm khí mầu xanh ngọc của Linh Cơ cắt toàn bộ mặt đất Thành Đô ra làm hai phần nhẹ nhàng như cắt đậu hủ. Linh Cơ giống như Nữ Thần hạ xuống đất.
Mặc dù chiều rộng vết cắt không lớn nhưng chiều dài lại vượt quá luôn diện tích đất nước.
Sự ngưỡng mộ của Trần Tiểu Thanh và Trần Di Yên đối với Linh Cơ thì vô cùng thuần khiết. Còn Điểu Huyền Tinh là người hiểu rõ thực lực Linh Cơ hơn ai hết nên việc đó là đương nhiên không có gì lạ. Hàn Sắc Nhi không khỏi bất ngờ nhìn vết cắt sắc bén rồi nhìn Linh Cơ.
Linh Cơ mỉm cười nói “Tôi vẫn chưa dùng hết sức đâu!” Hàn Sắc Nhi tin câu nói này là thật, giờ trong lòng cô lại thấy do dự rằng nếu một đấu một với Điểu Huyền Tinh thì mình cũng chưa chắc thắng huống hồ chi còn có Linh Cơ, hai người mà cùng liên thủ thì Hàn Sắc Nhi chắc chắn phải thua, không ngờ ngoài Phượng tỷ của cô trên đời vẫn còn hai cô gái khâc mạnh đến vậy.
Suy nghĩ lúc này của Hàn Sắc Nhi là nên dút lui bởi dù sao đây cũng không phải việc chính của cô, nhưng muốn thoát khỏi Linh Cơ và Điểu Huyền Tinh thì lại chẳng đơn giản như ý nghĩ trong lòng.
Dường như Linh Cơ cũng đoán được phần nào nội tâm Hàn Sắc Nhi lúc này, cô nói “Cô yên tâm. Chúng tôi sẽ không liên thủ đối phó một mình cô đâu. Cô ấy và cô, tôi không can thiệp.” Thật tình thì Linh Cơ tò mò rất muốn chứng kiến đến cùng về trận đấu giữa Điểu Huyền Tinh và Hàn Sắc Nhi mặc dù cô tin phần thắng nghiêng về người con gái yêu dấu của mình nhiều hơn.
Đám hộ vệ Thần Long Sơn Trang bây giờ nhìn lại thì không biết đã ngất xỉu từ lúc nào. Cũng dễ hiểu thôi, nhất là khi đã thấy những luồng công lực không tưởng của các cô gái siêu hùng mạnh.
Trần Di Yên vẫn ngồi dưới đất ôm Trần Tiểu Thanh, cô nói “Linh Cơ tỷ. Nếu còn đấu nữa thì muội e tất cả mọi người trong Thành Đô sẽ chết hết thôi. Đã mất quá nhiều người rồi, không nên dùng nơi đây làm chiến trường.”
Cũng không mong ý muốn cá nhân của mình làm hại đến những người vô tội, càng không muốn từ chối lời của Trần Di Yên. Linh Cơ quay lại nhìn hai chị em, cô biết Trần Tiểu Thanh cũng có ý giống chị mình khi gật đầu với cô nên càng khiến Linh Cơ mềm lòng, mỉm cười đồng tình với hai chị em rồi quay sang nói với Hàn Sắc Nhi “Có lẽ chúng ta nên để dịp khác vây. Ý cô thế nào?”
Quả là một cơ hội tốt bởi chính Hàn Sắc Nhi cũng đang muốn dừng trận đấu lại, nếu có Hàn Linh Phượng ở đây thì cô sẽ không e ngại, nhưng vì không có nên đành chịu. Cân nhắc nặng nhẹ nhanh chóng rồi Hàn Sắc Nhi ngắn gọn trả lời “Được thôi.” và quay bước đi trong im lặng, dù sao giữa hai bên cũng chỉ là địch thủ, không thân thiết.
“Chúng ta sẽ gặp lại nhau. Sớm thôi.” Câu nói của Linh Cơ khiến Hàn Sắc Nhi dừng bước. Đương nhiên Hàn Sắc Nhi hiểu rõ ý Linh Cơ, cô nói “Cô với Phượng tỷ. Một trận đấu tuyệt vời đấy!” rồi tiếp tục bước đi không ngoảnh lại. Được thêm vài bước thì Hàn Sắc Nhi phi thân lên không, chớp mắt đã ra khỏi tầm nhìn của mọi người.
Khi Hàn Sắc Nhi đi xong, Linh Cơ nhìn theo hướng ấy và nghĩ “Hàn Linh Phượng ư? Rất thú vị!” rồi cùng Điểu Huyền Tinh quay lại chỗ mọi người và thấy Trần Di Yên đang dìu Trần Tiểu Thanh đứng dậy, trông cô ấy vẫn còn hơi yếu.
Linh Cơ ngay lập tức tháo dây đao kiếm buộc trên người trao cho Điểu Huyền Tinh “Muội giữ giúp ta nhé.” rồi quay lưng lại với Trần Tiểu Thanh, chứa đầy tình yêu thương trong câu nói cất ra “Muội có chịu để ta cõng muội về không?!”
Gương mặt Trần Tiểu Thanh ửng hồng vì vui sướng. Trần Di Yên, Điểu Huyền Tinh đều mỉm cười nhìn theo cảnh ấy…
😎😎😎😎
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!