Hiệp Nữ Linh Cơ - chương 6 : VÔ ĐỀ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Hiệp Nữ Linh Cơ


chương 6 : VÔ ĐỀ.


Trước đó khoảng nửa canh giờ.

Tình hình hết sức căng thẳng, Xuân Nhi lấy pháo sáng trong người ném lên không với hy vọng quân cứu viện bên ta sẽ mau tới trợ giúp. Nhưng pháo chưa kịp bay được bao xa thì đã bị một con chó đen từ đâu đó lao lên ngậm lấy trong mồm.

Hạ xuống đất con chó biến ngay thành hình người. Cẩu Tặc Kinh quay lại nhìn đám Xuân Nhi một cách thèm thuồng vì cơn điên ăn thịt, mồm hắn vẫn còn ngậm pháo mà nước dãi dơ bẩn ứa ra rất nhiều, hắn ngẩng mặt lên và nuốt luôn pháo sáng nhưng nhìn phản ứng là biết chẳng ngon lành gì.

Xuất hiện thêm một yêu quái càng khiến mọi người bên mình lo lắng có thể sẽ không thể sống xót qua khỏi đêm nay bởi lẽ Miêu Kinh Tinh và Xà Phi Tinh sắp xuất chiêu sát thủ.

Hai khối cầu năng lượng đen trắng hùng mạnh trước sau cùng bắn vào mọi người, gió bụi hỗn loạn.

Rồng kiếm khí mười thành công lực của Trần Thu Ảnh quả thật rất oai lớn khổng lồ, với tốc độ cực nhanh nó bay thành vòng tròn bảo vệ cho tất cả.

Bùm… Một số ngôi nhà quanh đó bị sức ép làm vỡ tung, dân bên trong chết là cái chắc, gió thổi cát bụi và lá cây mù mịt khắp nơi, một hố đất hình tròn với bán kính bốn trăm mét bị lún xuống khá nhiều, đám người phe ta vẫn an toàn đứng giữa hố đất nhưng rồng kiếm khí hùng mạnh đã vỡ tan hoàn toàn sau khi cản được hai khối năng lượng kinh hồn.

Trần Thu Ảnh miệng phun máu ngồi gục xuống, tay cầm kiếm chống để không ngã ra đất. Dù sao thì rồng kiếm của bà cũng chỉ có thể cản hơn một nửa sức mạnh từ Miêu Kinh Tinh và Xà Phi Tinh, số còn lại bản thân bà hứng trọn, còn may là không chết ngay.

Xuân Nhi với đám hộ vệ còn xót lại cùng hét gọi “Sư nương” và lo lắng vội vã đến gần Trần Thu Ảnh. Xuân Nhi dìu đỡ Trần Thu Ảnh bởi cô biết bàn tay chống kiếm trên đất của bà không thể duy trì lâu hơn nữa.

Miêu Kinh Tinh chế diễu “Cản được đòn của chúng ta mà chưa chết, cũng không tệ đâu.” Xà Phi Tinh nói “Yếu kém thì vẫn là yếu kém thôi. Chắc bây giờ muội lại muốn ra tay một mình rồi phải không?” Miêu Kinh Tinh mỉm cười nói “Chắc chắn rồi. Tỷ có đồng ý không?” Biết bản tính hiếu sát của Miêu Kinh Tinh nên Xà Phi Tinh không hề từ chối.

Cẩu Tặc Kinh ở ngoài vòng chiến mà dớt dãi cứ ứa ra liên tục vì hắn sắp được ăn thịt mấy chục người, tính luôn cả số hộ vệ ban đầu bị Xà Phi Tinh giết thì tổng cộng bẩy mươi ba người, thế là no bụng. Nếu ăn không hết có thể gói lại để dành, nhưng xác người chết qua thời gian lâu sẽ bị thiu và sinh ra dòi nên mùi vị không tanh tưởi máu me ngon lành như trước nữa.

Miêu Kinh Tinh từng bước đi về phía mọi người, đối với cô còn gì thú vị hơn được sát sinh. Cô biết đám này sẽ có hai trường hợp xảy ra : một là liều chết chống trả đến cùng, hai là lậy lục xin tha mạng, nhưng trường hợp nào thì cũng chỉ có một kết cục thôi khiến Miêu Kinh Tinh rất phấn khích.

Khi Miêu Kinh Tinh sắp đến gần đám người Xuân Nhi thì mặt đất đột ngột rung chuyển dữ dội uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh.. Ngay cả Miêu Kinh Tinh, Xà Phi Tinh cũng khó mà đứng vững trước sự chao đảo ghê gớm bất thường này, tiếp đó là một tiếng nổ khủng khiếp vang vọng khâp nơi, mây trên trời bị thổi bạt hết đi rất nhanh không biết sẽ trôi về đâu…

Từ phía xa, một người đang bay lùi trên mặt đất, dường như không thể tự chủ dừng lại được, tốc độ bay lùi thật hãi người, có thể nói mây trên trời bị thổi lùi đến đâu thì người dưới đất bị đẩy lui theo đến đấy, không hơn không kém.

Chưa hiểu chuyện gì xảy ra nên Miêu Kinh Tinh và Xà Phi Tinh vội tránh qua một bên nhường đường, Cẩu Tặc Kinh sợ hãi nhẩy ra xa. Xuân Nhi dìu Trần Thu Ảnh và cùng đám hộ vệ vội vã tránh sang một bên.

Người bị đẩy lui gây ra cơn gió lưu phía sau rất mạnh, không ai là không bị ảnh hưởng, tất cả đều phải nhắm mắt lại vì cơn gió quá lớn, cát bụi cây cối gạch đá hỗn loạn, cả những xác chết quanh đó cũng bị thổi bay vài vòng trên không.

Khi người bay lùi đó xa khỏi tầm mắt mọi người, tất cả mọi thứ đều trở lại yên ắng như cũ. Dường như nhận ra gì đó, Miêu Kinh Tinh và Xà Phi Tinh cùng nhìn nhau tỏ vẻ nghiêm trọng.

Ngay lúc đó mặt đất lại rung chấn lần thứ hai, lần này mạnh hơn nhiều xo với vừa nãy, từ phía xa cũng có thể thấy vô số ngôi nhà bị tàn phá nổ tung đổ xập, con đường xụt lún nứt vỡ ầm ầm tạo ra những hố đất nham nhở sâu hoắm vươn dài đi khắp nơi, vươn đến đâu nhà cửa cây cối bị nuốt chửng đến đấy. Chẳng mấy chốc sự xụt lún đã lan đến khá gần mọi người, thật sự với trường hợp này thì không một ai hiện diện ở đây có thể thoát kịp, nhưng may mắn bất ngờ thỉnh thoảng vẫn xảy ra.

Một cơn lốc mầu xanh hồng, vô số đao khí kiếm khí siêu cường sắc bén vô địch cắt gió vun vút cuốn theo nhau xoáy tròn bao bọc toàn bộ vùng đất khổng lồ hư hại. Sự tàn phá khủng khiếp có thể triệt để bị triệt tiêu bởi sự tàn phá khủng khiếp hơn, chân lý luôn là như vậy.

Tiếp đó xa xa trên bầu trời ánh sáng mầu xanh ngọc lóe lên rồi phóng xuống với tốc độ ko thể hình dung, mặt đất bị cắt làm hai phần rất đáng sợ, dài đằng đẵng như không chịu dừng lại…

Bất ngờ, kinh ngạc, sợ hãi, đó là ba cảm giác chung của những người có mặt ở đây lúc này. May mà luồng sáng đó lại không trùng vào vị trí của ai nếu không thì dù có vài trăm vạn mạng sống cũng chẳng đủ để chết. Bàng hoàng run rẩy không ai lên tiếng, không ai dám lên tiếng. Nếu đem so sánh rồng kiếm khí của Trần Thu Ảnh với cơn lốc đao kiếm khí thì giống như ném viên sỏi nhỏ vào ngọn núi lớn vậy.

Hiện trường bấy giờ chỉ là sự im lặng. Nhưng không lâu sau đó ở đâu đấy phía xa có tiếng đàn du dương phát ra. Dường như tiếng đàn này có sức ảnh hưởng rất lớn tới Miêu Kinh Tinh, Xà Phi Tinh, cả Cẩu Tặc Kinh cũng cảm thấy sợ hãi trái ngược với sự mừng vui từ Miêu – Xà. Hai cô cười nhìn nhau và cùng nói “Là đại tỷ gọi” Không nghĩ ngợi nhiều, Miêu Kinh Tinh với Xà Phi Tinh bay vút về phía có tiếng đàn, Cẩu Tặc Kinh cũng vội vã lao theo nhưng vì công lực kém xa nên khoảng cách không thể nào dút ngắn được.

Nhưng nhờ vậy mà đám người Xuân Nhi thoát khỏi cái chết, ai cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Vừa lúc đó mọi người lại nhìn thấy ngay trên không cách họ một khoảng cách không nhiều có một cô gái tóc trắng đang bay lướt đi, vì tốc độ quá nhanh nên không ai nhìn rõ mặt cô ấy.

Và bây giờ tiếng ồn ào huyên náo đã thật sự lan khắp nơi trong Thành Đô, dân chúng từ bốn phương tám hướng cứ nhặng xị cả lên.

Bùm.. Trần Di Yên ném pháo sáng tín hiệu lên không trung để gọi người phe ta đến đưa những hộ vệ phe mình đang ngất xỉu trở về. Những người này vốn dĩ không bị thương tổn nghiêm trọng gì nên Trần Di Yên thấy không cần thiết phải khám xét bắt mạch cho ai, cô hỏi Điểu Huyền Tinh “Nếu thật sự giao đấu đến cùng với Hàn Sắc Nhi thì cô nghĩ mình có bao nhiêu phần thắng?” Ôm đao kiếm của Linh Cơ xát người, Điểu Huyền Tinh trả lời “Tôi cũng không chắc chắn được, có thể cơ hội thắng cô ta chỉ là một nửa thôi” Trần Di Yên lại hỏi “Còn nếu là Linh Cơ tỷ thì sao?” Điểu Huyền Tinh mỉm cười nói “Võ công của tỷ ấy đương nhiên là mạnh hơn tôi rồi. Hàn Sắc Nhi chưa đủ sức để giao đấu sinh tử với tỷ ấy đâu.” Trần Di Yên lo âu nói “Nhưng còn Hàn Linh Phượng?” Điểu Huyền Tinh khẽ lắc đầu nói “Vấn đề này tôi không thể kết luận.” Cả hai cô trong lòng đều không dám khẳng định rằng Linh Cơ có thể thắng được Hàn Linh Phượng,nhưng nếu nói Linh Cơ sẽ thua thì không bao giờ hai nàng tin, phải chăng họ ngang bằng với nhau, đó còn là bí mật chưa thể lý giải!

Vừa lúc đó sự huyên náo nổi lên, đèn đuốc sáng trưng, toàn bộ dân chúng trong thành như ong vỡ tổ thét la kêu gào, cực hoảng hỗn loạn…

Linh Cơ cõng Trần Tiểu Thanh đi trên đường về Thần Long Sơn Trang trước, đối với cô bây giờ không có việc gì quan trọng bằng cô ấy, mặc cho tiếng hò hét ầm ĩ của dân chúng xung quanh Linh Cơ cũng không bận tâm.

Trần Tiểu Thanh ôm chặt lấy Linh Cơ, hỏi “Tỷ cõng muội như vậy có thấy mệt không?” Linh Cơ cười nói “Không mệt đâu. Ngươc lại ta thấy tất vui vì được cõng muội như thế này.” Trần Tiểu Thanh nói “Muội cũng rất vui khi được tỷ cõng!” Linh Cơ mỉm cười, Trần Tiểu Thanh trong lòng cô rất đáng yêu rất dễ thương, cô hoàn toàn thật lòng với cô ấy không phải chỉ vì sắc đẹp, Linh Cơ muốn che chở bảo vệ cho Trần Tiểu Thanh suốt đời.

Trần Tiểu Thanh ngây thơ nói trong say đắm “Nếu vì bị thương nên được tỷ cõng thì muội muốn ngày nào cũng bị thương. Tỷ sẽ cõng muội.” Linh Cơ mắng yêu “Ngốc thật. Cho dù muội không bị thương, bất cứ lúc nào chỉ cần muội muốn, ta cũng sẽ cõng muội mà.” Trần Tiểu Thanh mãn nguyện nói “Tỷ sẽ chỉ quan tâm đến muội với Di Yên tỷ, Huyền Tinh tỷ thôi nha?!” Linh Cơ quả quyết nói “Đương nhiên rồi!” Trần Tiểu Thanh nói “Nhưng mà muội muốn tỷ sẽ cưng chiều muội nhất đc không!?” Linh Cơ mỉm cười trả lời “Được chứ!” Trần Tiểu Thanh lại hỏi “Tỷ thấy muội có ích kỷ không?” Linh Cơ quay mặt lại nói “Ta cũng muốn muội chỉ quan tâm đến một mình ta thôi. Muội thấy ta có ích kỷ không?!” Hai cô cùng cười nhìn nhau đầy yêu thương.

Ý nghĩ thoáng qua trong tâm trí Linh Cơ lúc đó là nếu được cõng Trần Di Yên với Điểu Huyền Tinh giống thế này thì thật tuyệt.

Trần Tiểu Thanh nói “Ngày xưa Di Yên tỷ cũng đã cõng muội rất nhiều lần. Khi muội mệt mỏi vì luyện võ quá sức hay lúc bị ốm, tỷ ấy thường cõng muội, thích lắm!” Linh Cơ nói “Di Yên thật dịu dàng, giống như Huyền Tinh vậy.” Trần Tiểu Thanh nói “Ư. Muội cũng dịu dàng với tỷ mà!” Linh Cơ vui vẻ nói “Ta biết chứ. Không chỉ dịu dàng mà muội còn rất đáng yêu!” Trần Tiểu Thanh cười “Hi.” một tiếng, chỉ có Linh Cơ mới đem lại cho cô cảm giác bình yên hạnh phúc. Trong lúc hai cô nói chuyện, tiếng ồn ào xung quanh của dân chúng dường như vô nghĩa.

Linh Cơ nói đùa “Hỗn loạn thế này thì có lẽ hai ngày nữa đám cưới của muội sẽ bị hủy bỏ thôi” Trần Tiểu Thanh nói “Hủy càng tốt. Muội ko quan tâm. Muôi chỉ thuộc về riêng một mình tỷ mà thôi!” Linh Cơ hỏi “Nếu lỡ cha mẹ muội phản đối thì sao?” Trần Tiểu Thanh nói một cách chắc chắn “Thì muội sẽ bỏ trốn cùng tỷ. Ngoài tỷ ra muội không muốn ở bên bất cứ ai nữa!”

Con đường bây giờ quả thật cũng hơi khó đi vì những hố đất nứt xập nham nhở to đùng, nếu không cẩn thận ngã xuống thì đừng bao giờ mong trèo lên được. Khá là chật trội vướng víu, hai cô đi từ nẫy mà vẫn chưa được bao xa.

Ít lâu sau Linh Cơ nhìn thấy từ rất xa có một đám đông người ngựa đang dẹp mọi người dân tránh đường, đó là lực lượng hộ vệ của Thần Long Sơn Trang và binh lính triều đình, thống lĩnh đoàn quân là hoàng hậu Trần Vân và Trần Chính Thiên.

Linh Cơ nói “Muội xem kìa. Đại tỷ với đại ca của muội đến đón đấy, sắp được cưỡi ngựa về nhà rồi nhé” Trần Tiểu Thanh nhanh nhẩu nói “Ư. Muội không muốn cưỡi ngựa đâu. Muôi muốn tỷ cõng cơ.” Linh Cơ biết lí do nhưng cô vẫn hỏi “Sao vậy? Cưỡi ngựa êm hơn mà?” Trần Tiểu Thanh nũng nịu nói “Ứ đâu. Muội chỉ muốn tỷ cõng thôi!” Linh Cơ cười nói “Được rồi.” Dứt lời Linh Cơ cõng Trần Tiểu Thanh phi thân lên một mái nhà, không ai kịp thấy gì bởi tốc độ quá nhanh.

Nhìn xuống thấy đám người Trần Vân đi qua xong Linh Cơ hỏi “Muội muốn về nhà luôn không, hay đi dạo thêm một lúc?” Trần Tiểu Thanh nói “Tỷ cõng muội dạo thêm một lúc nữa đi.” Mặc dù đã mệt nhưng Trần Tiểu Thanh vẫn mong được kéo dài giây phút này.

Mây đã bắt đầu trôi trở lại bình thường trên bầu trời, Linh Cơ cõng Trần Tiểu Thanh lướt đi trên các mái nhà.

Đúng như suy nghĩ của Linh Cơ. Nghi Tâm bị đẩy lui vun vút về phía cổng chính quản lý ra vào của đất nước, lui đến đâu cũng đều tạo gió lưu rất mạnh phía sau, từ lúc đó thân thể cô đã phá vỡ rất nhiều những thứ cản trở trên con đường gọi là du lịch không mất tiền như tường gạch, cây, xe ngựa… Nhưng may mà không va vào ai không thì sáng mai làm đám ma luôn. Mặc dù đã cố gắng vận hết công lực nhưng vẫn không thể dừng lại được bởi thực lực quá chênh lệch với Linh Cơ.

Ở cổng ra vào đang có năm mươi binh lính canh giữ. Trước đó ảnh hưởng của rung chấn cũng lan tới tận đây làm tất cả rất hoảng sợ, chưa kịp hoàn hồn thì lại thấy phía xa trước mặt có một người đang lướt lùi nhanh vù vù trên mặt đất, chưa kịp chớp mắt thì người đó đã ở ngay gần xô ngã tất cả binh lính bởi cuồng phong và phá tung cánh cửa to đùng và chắc chắn vốn dĩ đóng lại từ lâu, mà cánh cửa này thật sự nặng không dưới 1 vạn cân.

Nghi Tâm vẫn chưa thể dừng lại mặc dù đã ra khỏi phạm vi Thành Đô, bị lui tiếp thêm cả đoạn rất rất dài nữa thì lui tới một khu rừng um tùm, hất đổ gẫy mấy trăm cây cổ thụ mà tốc độ lui vẫn vậy chẳng chút thuyên giảm. Nghi Tâm cảm thấy khổ sở vô cùng, lòng đau như cắt, trong thâm tâm luôn nghĩ đến Hàn Linh Phượng.

Có lẽ Nghi Tâm sẽ bị đẩy lui thêm vài triệu mét nữa là chuyện bình thường, nhưng số cô ta vẫn còn may. Hàn Sắc Nhi lướt trên không trung còn nhanh hơn tốc độ lùi của Nghi Tâm nhiều. Chẳng mấy chốc Hàn Sắc Nhi đã vượt qua Nghi Tâm rồi hạ xuống đất, quay lưng lại thì thấy Nghi Tâm vẫn đang tiếp tục lùi và lui bất đắc dĩ. Chờ cho Nghi Tâm tới gần, Hàn Sắc Nhi nhẹ nhàng giơ một tay lên phát ra chưởng khí đánh vào lưng cô ta. Lực gió va chạm gây ảnh hưởng đến cả khu rừng, bao nhiêu lá cây trong rừng rơi rụng khỏi cành. Hàn Sắc Nhi hóa giải chẳng mấy khó khăn, cuối cùng Nghi Tâm cũng được dừng lại sau đoạn đường phiêu lưu không mấy vui vẻ.

Khi dừng lại đột ngột thương thế của Nghi Tâm liền bộc phát, máu miệng phun ra còn nhiều hơn Trần Tiểu Thanh. May mà Nghi Tâm không làm Trần Tiểu Thanh bị thương quá nặng nếu không thì chưởng này của Linh Cơ đã lấy mạng cô, vả lại còn do trong người Nghi Tâm có một thành công lực của Hàn Linh Phượng bảo vệ cô trước sự công phá bên ngoài nên đã hạn chế bớt được tổn thương.

Nghi Tâm ngồi vận công dưỡng thương, Hàn Sắc Nhi đứng đó cũng không quấy rầy. Gần mười phút sau Nghi Tâm mới mở mắt ra, thở nhẹ một hơi rồi đứng dậy, nội thương đã đỡ chút ít. Hàn Sắc Nhi liền hỏi “Muội không sao chứ?” Nghi Tâm trả lời “Muội không sao. Nhưng chắc phải mấy hôm nữa công lực mới bình thường lại được” Hàn Sắc Nhi áy náy nói “Để muội bị thương như vậy ta thật không biết nói sao với Phượng tỷ nữa” Nghi Tâm cười nói “Không phải lỗi của tỷ. Đừng tự trách mình. Nhưng mà sau đó thế nào? Tỷ có giao đấu với họ không?”

Hàn Sắc Nhi kể cho Nghi Tâm nghe tất cả mọi việc, cuối cùng nói “Linh Cơ cô nương ấy cùng một cô gái khác bên cạnh, hai người này thật sự không thể coi thường được!” Nghi Tâm hỏi “Không lẽ ngay cả tỷ cũng không thắng được?” Hàn Sắc Nhi đắn đo trả lời “Nếu một đấu một thì chưa biết, còn đấu với cả hai cùng lúc thì ta không thể!” Trên thực tế võ công Hàn Sắc Nhi so với Điểu Huyền Tinh có lẽ gần như là ngang ngửa. Ngay cả những chiêu thức phi thường mà Linh Cơ sử dụng đêm nay thì Hàn Sắc Nhi vẫn đỡ được không mấy khó khăn, chỉ là cô không muốn mạo hiểm đấu đến cùng thôi khi bản thân đơn độc.

Nghi Tâm nói “Nhưng chúng ta còn có Phượng tỷ mà. Muội tin tỷ ấy mãi là mạnh nhất!”

Vừa lúc đó, một đoàn hơn trăm người mặc áo đỏ, cả nam và nữ đều là hộ vệ Phượng Hoàng Môn cùng tiến về phía Hàn Sắc Nhi và Nghi Tâm, trong đám còn có mười chiếc kiệu, mỗi chiếc bốn người khiêng, khi đến gần tất cả liền quỳ xuống và cùng nói “Tham kiến nhị môn chủ. Tham kiến tam môn chủ.”

Hàn Sắc Nhi vẩy nhẹ tay tạo ra cơn gió nhẹ thổi phất phới rèm của mười chiếc kiệu lên, bên trong là mười cô gái xinh đẹp trong trắng đều trong trạng thái hôn mê. Những người này vốn là con nhà quý tộc hay nhà quan lại bị Phượng Hoàng Môn bắt chỉ vì một mục đích duy nhất, hầu hạ tình ái cho Hàn Linh Phượng. Theo sự điều động của Nghi Tâm, đám hộ vệ đi tìm bắt các cô gái trước rồi cô với Hàn Sắc Nhi mới vào Thành Đô, việc gặp Trần Tiểu Thanh hay Linh Cơ là ngoài ý muốn.

Nghi Tâm nói “Làm tốt lắm. Đứng dậy cả đi” Khi tất cả đứng lên hết Nghi Tâm nói với một cô có vẻ là trưởng nhóm “Ngay lập tức đưa về Phượng Hoàng Môn. Tuyệt đối không được sơ xuất!” Cô gái kia “Dạ” lớn một tiếng rồi dẫn theo nửa số hộ vệ ở đó khiêng mười chiếc kiệu dời đi, số hộ vệ còn lại thì đợi phân công sau. Nghi Tâm nói “Các ngươi cũng tạm lui đi. Hãy nghỉ ngơi. Ba canh giờ nữa thì tập chung tại đây.” Đám hộ vệ đồng thanh “Dạ” rồi nhanh chóng dút khỏi.

Nghi Tâm hỏi “Tỷ có nghĩ Phượng tỷ sẽ thích mười cô gái ấy không?” Hàn Sắc Nhi trả lời “Những người mà muội chọn thì đương nhiên Phượng tỷ sẽ rất thích.” Nghi Tâm cười mập mờ nói “Giờ này có lẽ Phượng tỷ đang tắm. Muội muốn về ngay bây giờ để hầu hạ tỷ ấy! Không biết các cô gái ở đó có hầu hạ tỷ ấy chu đáo không nữa?!” Nghe Nghi Tâm nhắc đến việc Hàn Linh Phượng đang tắm khiến Hàn Sắc Nhi hơi thoáng đỏ mặt quay đi, trong lòng cô cũng nghĩ tới tỷ tỷ của mình.

Chính ngay lúc ấy tiếng đàn déo dắt từ xa vọng tới. Hàn Sắc Nhi và Nghi Tâm cùng nhìn về phía phát ra tiếng đàn. Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần không thua gì ai, dường như đang ngồi trên một cơn gió vô hình lướt nhanh trên không, đôi bàn tay đẹp đẽ vẫn tiếp tục gẩy đàn, cây đàn tranh nhỏ ngắn xinh xắn.

Ba người gặp nhau. Cô gái mới đến ngừng đánh, vẫn ngồi trên không, nói “Ta đã chứng kiến hết rồi. Đối thủ lần này của hai muội chẳng dễ chơi đâu.” Nghi Tâm hỏi “Tỷ thấy hết sao không xuất hiện giúp bọn muội chứ?” Cô gái kia mỉm cười trả lời “Dù ta có ra tay cũng chưa chắc đã thắng. Sắc Nhi muội phải dút lui thì ta cũng không thể làm gì hơn ” Hàn Sắc Nhi hỏi “Tỷ đã tìm ra được cô ta chưa?” Cô gái kia vui vẻ nói “Tất nhiên là rồi”

Đúng lúc đó từ phía xa có tiếng gọi “Đại tỷ” Miêu Kinh Tinh và Xà Phi Tinh đang bay vun vút phóng tới.

Cô gái ấy là Yên Nhiên Tinh, đại tỷ của Miêu – Xà, hơn nữa còn đang là người được Hàn Linh Phượng sủng ái!

Hạ xuống gần Yên Nhiên Tinh, Miêu – Xà mừng vui ngoan ngoãn, quấn quýt như thấy tình nhân vậy. Yên Nhiên Tinh cười nói “Ta sắp trở thành Ma Nữ Vương của Vô Hạn Ma Cung rồi, hai muội có vui không?” Miêu Kinh Tinh nói “Bọn muội vui lắm chứ. Chỉ cần tỷ muốn thì bất cứ điều gì bọn muội cũng sẽ cố gắng hết mình giúp tỷ hoàn thành.” Xà Phi Tinh nói “Đúng vậy đấy. Với bọn muội thì tỷ mãi mãi là duy nhất.”

Nghi Tâm hỏi “Chính xác thì Long Quyển Tinh đang ở đâu?” Yên Nhiên Tinh nói “Ngay trong hoàng cung của Thành Đô này” Nghi Tâm và Hàn Sắc Nhi mỉm cười nhìn nhau khiến Yên Nhiên Tinh tò mò hỏi “Có vấn đề gì ư?” Nghi Tâm trả lời “Thật ra Phượng tỷ sai bọn muội đi làm hai việc. Thứ nhất là giúp tỷ giết Long Quyển Tinh, việc thứ hai là vào hoàng cung bắt Yến Châu công chúa về Phượng Hoàng Môn.” Yên Nhiên Tinh nói “Trùng hợp nhỉ.”, thở dài một hơi rồi nói tiếp “Đúng là ở bên Phượng tỷ một lần thì suốt đời không thể quên được!”,nói xong cô nhìn Hàn – Nghi để xem phản ứng của họ. Nghi Tâm đồng ý bằng nụ cười ngọt ngào, Hàn Sắc Nhi thì đỏ mặt thừa nhận.

Bắt công chúa trong hoàng cung? Dù là kẻ ngông cuồng trong thiên hạ cũng chỉ dám nghĩ đến chứ chưa dám làm, còn Phượng Hoàng Môn thì trình độ cao quá rồi, dù có là con của trời cũng sẽ bắt về, choảng nhau với trời luôn!

Miêu Kinh Tinh nói “Vậy thì chúng ta vào hoàng cung giết Long Quyển Tinh thôi. Tiện thể giết luôn vài trăm hay vài ngàn mạng kẻ khác, muội thích cái cảm giác xé xác con người!” Hàn Sắc Nhi với Nghi Tâm cùng nhìn Miêu Kinh Tinh với vẻ không bằng lòng khiến cô ta e sợ nói thêm “Riêng với Phượng Hoàng Môn thì muội hoàn toàn chịu thua!”

Vù.. Đúng lúc đó Cẩu Tặc Kinh bay tới, tốc độ của hắn với người bình thường thì nhanh nhưng với đám Hàn Sắc Nhi mà nói thì không khác gì con chó già chậm chạp.

Hạ xuống đất, Cẩu Tặc Kinh liền quỳ ngay xuống hướng về Yên Nhiên Tinh mà lậy và nói “Thuộc hạ tham kiến Ma Nữ Vương” Miêu Kinh Tinh nói với giọng coi thường “Ngươi lâu quá đấy. Có biết là ngươi đang lãng phí thời gian quý báu của đại tỷ ta không hả?” Yên Nhiên Tinh nói “Tam muội, được rồi. Cẩu Tặc Kinh, ta hy vọng lần này ngươi đã tìm được chính xác nơi mà Long Quyển Tinh đang chốn.” Cẩu Tặc Kinh ngẩng lên nói “Xin người yên tâm. Lần này thuộc hạ xin đảm bảo bằng tính mạng của mình, Long Quyển Tinh đang chốn trong hoàng cung Thành Đô, thuộc hạ đã ngửi thấy yêu khí của cô ta đang lớn dần và dường như bao phủ cả hoàng thành.” Yên Nhiên Tinh nói “Ta cần ngươi vào đó tìm kiếm thật kỹ vị trí của Long Quyển Tinh rồi về báo lại cho ta, không được trễ dù chỉ một chút thời gian, rõ chưa?” Cẩu Tặc Kinh nói “Thuộc hạ đã rõ”.

Im lặng vài giây, Yên Nhiên Tinh lại nói “Nếu lần này ngươi thất bại thì Vô Hạn Ma Cung sẽ không còn chỗ cho ngươi đâu!”, nói xong câu đó cô liền lướt tay một đường trên các sợi dây đàn phát ra tiếng tình ình ình.. Âm thanh vang vọng khá lớn.

Cẩu Tặc Kinh nghe tiếng đàn mà toàn thân run rẩy, hắn chăm chú nhìn Yên Nhiên Tinh và cây đàn với sự hãi hùng. Dọa như vậy là đủ, Yên Nhiên Tinh nói “Đi làm việc của ngươi đi” Quả thật hắn cũng không mong gì hơn thế, Cẩu Tặc Kinh dập hẳn đầu xuống đất nói “Dạ. Thuộc hạ xin lui” Biến thành con chó rồi cút ngay khỏi đó.
😊😊😊😊

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN