Hiệp Nữ Linh Cơ - chương 8 : VÔ ĐỀ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Hiệp Nữ Linh Cơ


chương 8 : VÔ ĐỀ.



Sáng hôm sau.

Trần Tiểu Thanh tỉnh dậy và thấy bên cạnh mình là Trần Di Yên ngồi ngay trên giường dựa lưng vào cột ngủ, còn Linh Cơ thì không biết đi đâu. Không muốn phá giấc ngủ của nhị tỷ, Trần Tiểu Thanh nhẹ nhàng ngồi dậy, đi giầy vào chân rồi khe khẽ dời khỏi giường mở cửa, ra khỏi phòng cô đóng cửa nhẹ hết mức có thể.

Trên đường Trần Tiểu Thanh chỉ gặp một số hộ vệ của sơn trang và các a hoàn qua lại, ngay cả khi họ chào thì cô cũng gọi là “Ừ” qua loa chứ chẳng bận tâm lắm, giờ người Trần Tiểu Thanh muốn nhìn thấy nhất là Linh Cơ, cô có hỏi thăm vài người nhưng không ai biết Linh Cơ đang ở đâu.

Đi thêm một đoạn đường dài, Trần Tiểu Thanh thấy trước mặt là bẩy a hoàn đang cầm chổi quét sân xoẹt xoẹt, trong số đó có Tiểu Hoa. Công việc chủ yếu của Tiểu Hoa là hầu hạ Trần Tiểu Thanh, thỉnh thoảng được phân công đi làm vài việc khác. Sân rộng lớn mỗi người quét một nơi,Trần Tiểu Thanh bước về phía Tiểu Hoa. Thấy Trần Tiểu Thanh, mặt Tiểu Hoa trở nên rạng rỡ vui mừng gọi “Tiểu thư!” Trần Tiểu Thanh mỉm cười thân thiết, thật sự cô rất quý trọng a hoàn này, cô chưa bao giờ coi Tiểu Hoa như người hầu để sai bảo.

Trần Tiểu Thanh hỏi “Em có thấy Linh Cơ tỷ đâu không?” Tiểu Hoa trả lời “Sáng sớm nay em ở trong bếp định chuẩn bị mấy món ăn cho tiểu thư thì Linh Cơ cô nương vào và nói không cần làm gì cả, bảo em ra ngoài làm việc khác” Trần Tiểu Thanh tự nói một mình “Tỷ ấy vào bếp làm gì chứ?” rồi quay lưng bước mau về hướng nhà bếp. Tiểu Hoa tủi thân trông theo phía sau, lúc trước Trần Tiểu Thanh vẫn thường hay dắt theo cô dạo chơi cùng nhau, giờ đã có khoảng cách rồi…

Trần Tiểu Thanh đi hơn mười phút thì mới tới nhà bếp, nơi nấu ăn cho toàn bộ mọi người ở sơn trang. Bước vào, trong nhà bếp khá bận rộn, vài chục người cặm cụi với những việc như rửa rau, vo gạo, chặt thịt, xào nấu… Vì phải phục vụ cho hơn ngàn người nên ai nấy cũng tất bật. Trần Tiểu Thanh hỏi một người đàn bà là bếp trưởng ở đây, bà ta lễ phép chỉ cho Trần Tiểu Thanh vị trí một gian bếp nhỏ cách đó không xa.

Trần Tiểu Thanh lại đi tiếp về phía căn phòng theo hướng dẫn, mùi vị thơm ngon từ bên trong tỏa ra khiến cô chưa vào ngay mà nấp lại trước cửa rón rén hé đầu nhìn vào. Trước mắt cô là hình ảnh ấm áp đến mức nào : Một nữ hiệp đeo đao kiếm sau lưng, xinh đẹp vô cùng, võ công vô địch (theo như Trần Tiểu Thanh nghĩ), một cô gái thần tiên như tỷ ấy lại đang làm bữa ăn sáng cho mình, một nồi cháo trên bếp, thật khó diễn tả cảm giác này!!!

Trần Tiểu Thanh lén lút quan xát mà cứ tủm tỉm cười. Đến khi không chịu được nữa, cô âm thầm khẽ khàng bước vào và rồi ôm chầm lấy Linh Cơ từ phía sau, vui vẻ nói “Bắt được tỷ rồi nha.” Linh Cơ đương nhiên biết ai đã đứng ngoài cửa quan xát cô chứ, cô mỉm cười quay mặt lại nói “Sao muội lại vào đây? Muội phải nằm trên giường nghỉ ngơi chứ!” Trần Tiểu Thanh nói “Muội tỉnh dậy nhưng không thấy tỷ đâu nên không yên tâm mà nghỉ ngơi được. Tỷ đang nấu cháo cho ai vậy?” (biết thừa mà vẫn hỏi, chẳng lẽ Linh Cơ rỗi hơi đi làm đồ ăn cho Trần Vân hoặc Trần Chính Thiên hay ai đó chắc, trong mơ cũng ko bao giờ nhé, dám sai cô nấu láo lếu thì cô cho ăn TÁT!) Linh Cơ nói “Ta nấu cháo cho cô bé đáng yêu đang ôm ta đây này.” Trần Tiểu Thanh nũng nịu “Ư” một tiếng, đôi tay cô ôm Linh Cơ càng chặt.

Im lặng chút xíu thì Trần Tiểu Thanh nhìn hai thứ vũ khí của Linh Cơ trước mắt, giờ cô mới thấy rõ hơn chuôi kiếm mầu xanh ngọc, chuôi đao mầu đỏ rực, những viên đá nhỏ trong suốt lấp lánh được đính xung quanh như đang phát sáng vậy, chưa bao giờ Trần Tiểu Thanh nhìn thấy thứ đao kiếm nào đẹp đến thế, cô hỏi “Mà hình như muội chưa thấy tỷ dút hẳn đao kiếm ra lần nào?” Linh Cơ nói “Vì ta chưa gặp đối thủ xứng tầm thôi.” Trần Tiểu Thanh nói “Trên đời này đâu có ai xứng tầm làm đối thủ của tỷ chứ. Tỷ là mạnh nhất mà!” Linh Cơ mỉm cười nghĩ nếu cho muội ấy biết từ lúc mình luyện võ cho đến bây giờ, trong khi đấu tập với hai tỷ tỷ, người thua chỉ toàn là mình thì muội ấy sẽ ngỡ ngàng đến mức nào nhỉ?! Nếu so sánh thì Linh Cơ biết võ công của bản thân cô không đáng để là đối thủ luyện tập của hai tỷ tỷ!

Trần Tiểu Thanh hỏi “Huyền Tinh tỷ đi đâu rồi?” Linh Cơ trả lời “Muội ấy ra ngoài đi dạo chút thôi” Trần Tiểu Thanh đáng yêu nói “Tỷ cũng phải quan tâm đến tỷ ấy nhiều giống như tỷ đối với chị em muội nha!!” Linh Cơ mỉm cười quay hẳn người lại đối diện với Trần Tiểu Thanh. Linh Cơ dơ cả hai tay lên véo nhẹ vào má Trần Tiểu Thanh và nói “Không cần muội phải nhắc. Ta đối với ba muội đều thương như nhau.” Trần Tiểu Thanh có vẻ dỗi, một bên má hơi phồng lên nhìn Linh Cơ. Linh Cơ cười vuốt hai bên má Trần Tiểu Thanh, nói “Nhưng ta vẫn sẽ cưng chiều muội nhất, chịu chưa?!!” Trần Tiểu Thanh vui sướng lắm, đôi môi hơi chu ra “Ư” một tiếng rồi dựa đầu vào vai Linh Cơ, cô ôm cô ấy đến không thể chặt hơn. Linh Cơ cũng ôm lấy Trần Tiểu Thanh, hai cô cùng hít ngửi hương thơm trên người nhau.

Được một lúc,Trần Tiểu Thanh ngẩng lên nói “Muội đói bụng rồi. Muội muốn ăn cháo.” Linh Cơ hỏi “Ăn luôn ở đây?” Trần Tiểu Thanh hỏi “Không. Về phòng cơ, không có ai quấy rầy hết!”

Đáp ứng yêu cầu, Linh Cơ dùng môi nhôm múc cháo vào bốn bát, bát nào cũng đầy, đậy nắp lại rồi cho vào khay bưng đi. Trần Tiểu Thanh khoác tay Linh Cơ ra ngoài rất thân thiết, ai nhìn cũng chả quan tâm.

Ra khỏi khu nhà bếp, hai cô gặp một số nhóm hộ vệ đang trên đường đến khu luyện tập trong sơn trang ngược hướng hai cô, cả nam và nữ. Mọi người đều chào tam tiểu thư, còn với Linh Cơ có người nhìn cô đầy sợ hãi kinh khiếp, người lại nhìn cô với sự thán phục tôn thờ, kẻ thì tò mò nhưng không ai dám nói câu nào. Trần Tiểu Thanh cũng gật đầu chào lại cho có lệ. Linh Cơ hoàn toàn không để ý đến những cái nhìn soi mói của đám người kia, tốt với cô thì cô sẽ tốt lại như vậy, nhưng nếu xấu xa với cô thì cứ cẩn thận cái mạng. Không phải mỗi đám hộ vệ mà hầu như là tất cả mọi người trong sơn trang, kể cả các a hoàn, đều biết tới Linh Cơ bằng các cảm xúc khác nhau. Linh Cơ thấy như không thấy, nghe như không nghe, kệ.

Đường về phòng Trần Tiểu Thanh còn khá dài. Linh Cơ hỏi “Muội có muốn về nhanh hơn không?” Trần Tiểu Thanh trả lời “Có chứ. Muội muốn ăn cháo do tỷ nấu lắm rồi.” Linh Cơ mỉm cười rồi đột ngột quăng khay đựng cháo lao đi vun vút trên không, tiếp đó cô dùng khinh công siêu cường kéo theo Trần Tiểu Thanh bay qua vài dãy nhà rồi hạ ngay xuống đất trước cửa phòng Trần Tiểu Thanh, khay đựng bốn bát cháo cũng vừa đúng lúc tới nơi rơi luôn xuống tay Linh Cơ, không đổ không tràn không sóng sánh, nguyên si như cũ. Họ nhìn nhau mỉm cười. (nếu quy tính ra thời gian thì Trần Tiểu Thanh cảm thấy chưa có một phút giây nào kịp trôi với tốc độ tuyệt vời ấy của Linh Cơ, ngay cả mắt cũng chưa kịp chớp, tim chư kịp đập, chưa kịp hít thở, ngay cả cơn gió trên không cũng chưa kịp tác động vào tóc và quần áo hai cô thì hai cô đã về đến nơi xong rồi, khinh công là phải như thế!!!!!!)

Trần Tiểu Thanh buông tay đang khoác Linh Cơ, cô đẩy cửa bước vào, Linh Cơ bê khay đựng cháo theo sau. Trần Di Yên và Điểu Huyền Tinh đang ngồi trên ghế cạnh bàn, nói chuyện với nhau khá thân mật. Trần Tiểu Thanh vui vẻ nói ngay “Hai tỷ nhìn này. Chính tay Linh Cơ tỷ nấu cháo rồi mang về đây cho mọi người cùng ăn đấy!” Linh Cơ đặt khay lên bàn, dịu dàng nói ” Đang còn nóng, các muội ăn luôn đi.” Nhìn khay đựng cháo, cảm giác của Trần Di Yên – Điểu Huyền Tinh đều giống hệt Trần Tiểu Thanh khi nãy, hân hoan khó tả, ấm áp chân thật!!

Trần Tiểu Thanh tự nhiên đi về phía giường, ngồi xuống cởi giầy, kéo chăn ôm vào người rồi nói “Nhưng mà muội đâu thể tự ăn được. Muội đang bị nội thương mà.” Ai cũng biết sức khỏe Trần Tiểu Thanh đã ổn định, chỉ là tạm thời chưa thể sử dụng công lực thôi, ba hôm nữa mới bình thường, nhưng ai nỡ lòng từ chối yêu cầu của cô gái đáng yêu thế này, Linh Cơ càng không thể.

Linh Cơ bê một bát cháo và cầm theo chiếc thìa tới gần giường, ngồi xuống ân cần nói “Đương nhiên là ta sẽ chăm sóc cho muội rồi. Suốt đời!” Trần Tiểu Thanh mỉm cười hạnh phúc, trong lòng thì nghĩ mãi mãi mình chỉ thuộc về riêng tỷ ấy chứ không phải ai khác. Linh Cơ mở nắp bát cháo, khói thơm ngon tỏa ra, cô ném nhẹ cái nắp, dời khỏi tay cô nó quay vòng vòng hướng về khay trên bàn, quay tít một lúc mới dừng lại. Múc một thìa cháo đưa lên gần miệng mình, Linh Cơ thổi nhẹ mấy hơi cho bớt nóng rồi đưa tới miệng Trần Tiểu Thanh, từng cử chỉ của Linh Cơ đều khiến tâm hồn Trần Tiểu Thanh bay bổng. Há miệng ăn cháo, thật ngon! Thật ngon!…

Mặc dù không phải được đích thân Linh Cơ đút cho ăn nhưng suy nghĩ tâm tư của Trần Di Yên – Điểu Huyền Tinh thì y hệt Trần Tiểu Thanh, múc từng thìa cháo vào miệng mà lòng bồi hồi xao xuyến, cảm giâc như chính mình đang được Linh Cơ chăm sóc.

Sau khi Trần Tiểu Thanh ăn xong, Linh Cơ lại ném nhẹ cái bát quay vòng vòng rơi về phía khay đựng trên bàn.

Linh Cơ nói “Ta cũng muốn có người đút cho mình ăn.” rồi cô cúi xuống cởi giầy, leo hẳn lên giường ngồi, đắp luôn chung chăn với Trần Tiểu Thanh. Trần Tiểu Thanh vui vẻ gọi “Di Yên tỷ. Tỷ mang giúp muội bát cháo của Linh Cơ tỷ tới đây nhé.”

Trần Di Yên với Điểu Huyền Tinh đã ăn xong được một lúc. Trần Di Yên mở nắp, đặt thìa vào bát rồi bê tới giường, Điểu Huyền Tinh cũng theo sau. Trần Tiểu Thanh nhanh tay đỡ lấy bát cháo và nói “Để muội đút cho Linh Cơ tỷ ăn trước, rồi đến lượt hai tỷ nha.” Trần Tiểu Thanh cũng thổi nhẹ mấy hơi vào thìa cháo xong đưa lên gần miệng Linh Cơ, nói “Tỷ há miệng ra nào.” Vừa ăn Linh Cơ vừa vuốt ve má Trần Tiểu Thanh.

Những phút giây khi họ bên nhau thật tuyệt! Lúc Trần Tiểu Thanh múc cháo cho Linh Cơ thì Linh Cơ kéo cả Trần Di Yên với Điểu Huyền Tinh lại gần, hai tay ôm hai bên. Lúc Trần Di Yên múc cháo thì Trần Tiểu Thanh ngồi phía sau xoa bóp vai cho Linh Cơ, còn Linh Cơ thì ôm Điểu Huyền Tinh thật chặt khiến Điểu Huyền Tinh xấu hổ đỏ mặt nhưng hạnh phúc lắm, từ lâu Điểu Huyền Tinh cũng đã có tình cảm với Linh Cơ nhưng lại e thẹn không dám nói. Khi Điểu Huyền Tinh múc cháo thì Linh Cơ ôm lấy chị em xinh đẹp đáng yêu,Trần Di Yên tinh thông y thuật còn xoa bóp đùi Linh Cơ làm cô rất thư thái dễ chịu, Trần Tiểu Thanh hít ngửi hương thơm từ người Linh Cơ và nghịch ngợm mái tóc mượt mà của cô ấy. Đôi khi ba cô còn được Linh Cơ hôn vào má. Trần Tiểu Thanh có lúc táo bạo đến mức ép mặt mình vào ngực của Linh Cơ, nhưng về mức độ táo bạo thì Linh Cơ vẫn đỉnh cao hơn! Điểu Huyền Tinh – Trần Di Yên – Trần Tiểu Thanh, ba cô lần lượt được Linh Cơ liên tục vuốt ve ôm hôn thắm thiết.

Bốn cô gái đẹp nhất cùng vui đùa với nhau trên giường đã dược hơn một tiếng.

Trần Vân bước vào phòng, theo sau là bốn thị vệ và bốn a hoàn. Thấy hai em gái của mình vui cười dựa dẫm vào Linh Cơ khiến cô rất không thoải mái nhưng ngoài mặt thì khiong biểu lộ. Trần Tiểu Thanh hỏi “Vân tỷ. Có chuyện gì vậy?” Trần Vân nói “Cũng không có gì. Ta chỉ muốn nói mấy câu với Linh Cơ cô nương thôi” Linh Cơ đã buông tay ôm ấp từ trước lúc Trần Vân vào đây, cô nói “Xin hỏi việc gì thế?”

Các thị vệ a hoàn của Trần Vân có lẽ cảm thấy Linh Cơ vô lễ. Trần Tiểu Thanh với Trần Di Yên là em gái ruột nên không cần quá khuôn khổ quy tắc thì chẳng tính, nhưng còn Linh Cơ và Điểu Huyền Tinh là người ngoài vậy mà khi hoàng hậu vào hai người họ vẫn ngồi trên giường không bước xuống vấn an gì hết. Đám người trong cung này hoàn toàn không biết chút xíu chi về võ công sức mạnh của Linh Cơ nên mới có thể bình tĩnh trước mặt cô, sự thật về những rung chấn khủng khiếp đêm qua chỉ có nội bộ trong Thần Long Sơn Trang biết với nhau.

Chính xác mà nói thì đối với Linh Cơ, hoàng hậu hay quan lại vua chúa, thậm chí là thượng đế trên trời đều chả là cái đinh gì hết, lòng tôn kính duy nhất Linh Cơ chỉ dành riêng cho hai tỷ tỷ của mình, toàn bộ thế gian này không thể so sánh được. Thêm nữa Trần Vân xuất thân từ giang hồ nên những lễ tiết quỳ bái cô chẳng bao giờ để ý.

Trần Vân nói “Tôi muốn mời Linh Cơ cô nương cùng tôi vào cung được chứ?” Linh Cơ chưa kịp trả lời thì Trần Tiểu Thanh đã hỏi “Tỷ muốn tỷ ấy vào cung làm gì chứ?” Trần Vân nói “Còn bẩy ngày nữa là đến mừng thọ hoàng thượng. Các quốc gia lân cận sẽ cử sứ giả tới tặng quà, nhưng cũng có nơi không có thiện cảm mấy với nước ta. Vả lại nhiều đoàn sứ giả cùng ra vào thì cũng khó tránh khỏi bất hòa xung đột. Để đề phòng bất trắc, hy vọng cô nương có thể tạm thời giúp bảo vệ an toàn trong hoàng cung. Dù đã có các thị vệ nhưng nếu thêm cô nương nữa thì sẽ chắc chắn hơn. Sau khi xong việc nhất định hoàng thượng sẽ ban thưởng thật lớn”

Trần Tiểu Thanh nói “Linh Cơ tỷ sẽ đi khỏi đây ư? Vậy còn muội?” Trần Vân cười nói “Nếu muốn muội với Di Yên có thể đi cùng, coi như là nghỉ ngơi vui chơi đi” Trần Tiểu Thanh vui vẻ quay sang nói với Linh Cơ “Tỷ nhận lời đi. Lâu rồi muội cũng không vào cung chơi.” Khi mà Trần Tiểu Thanh thích gì chắc Linh Cơ chẳng bao giờ từ chối, cô hỏi Trần Vân “Tôi đồng ý. Khi nào khởi hành?” Trần Vân trả lời “Sáng sớm ngày kia. Cô cứ thu xếp đi, tôi về phòng đây. Tiểu Thanh, tình hình bây giờ thì phải hủy bỏ cuộc thi võ kén chồng cho muội rồi, đừng buồn nhé!” Trần Tiểu Thanh rạng rỡ nói “Có chi đâu! Tỷ đừng bận tâm.”

Khi Trần Vân ra khỏi phòng thì Linh Cơ liền vận nội lực hút hai cánh cửa đóng sầm lại rồi nói với Trần Tiểu Thanh như kiểu dọa nạt “Kẻ nào dám động vào người muội, ta giết kẻ đó!” Quá cao hứng, Trần Tiểu Thanh dựa đầu vào vai Linh Cơ và nói “Không đâu. Muội không để cho ai chạm tới người muội, ngoại trừ tỷ!” Ôm lấy Trần Tiểu Thanh, Linh Cơ nhìn Trần Di Yên – Điểu Huyền Tinh, nói “Cả ba muội chỉ là của riêng một mình ta!” Trần – Điểu nhu thuận nhìn Linh Cơ, ý nói điều đó là đương nhiên.

Và Linh Cơ xinh đẹp như Nữ Thần lại tiếp tục ôm hôn ba cô gái ngọc ngà….


Giây phút yêu thương rồi cũng đến lúc dừng. Bốn cô vui vẻ ra ngoài phòng đi dạo, người khoác tay Linh Cơ bao giờ cũng là Trần Tiểu Thanh.

Đi qua thao trường huấn luyện thì thấy gần nghìn người vẫn còn đang tập, họ chia thành nhiều nhóm với những bài dậy thể lực và các loại vũ khí khác nhau, vất vả đổ mồ hôi nhưng không ai than vãn gì hết. Các trưởng nhóm thì hô hào nhận xét nọ kia, và người quản lí chung tất cả là Xuân Nhi, cô ấy đi khắp nơi quan xát thật chi tiết.

Xa xa trên bục sân khấu là Trần Chính Long, Trần Thu Ảnh, Trần Vân, Trần Chính Thiên đều ngồi trên ghế theo dõi.

Những tiếng “Hây a”, “Hây hô”, “Ya” … im bặt hết khi thấy Linh Cơ.

Trần Tiểu Thanh nói “Mọi người cứ tiếp tục tập đi, mặc kệ chúng tôi.” Tuy vậy nhưng chẳng ai kệ được. Sắc đẹp và võ công của Linh Cơ đã trở thành huyền thoại trong tâm chí mọi người ở sơn trang, còn hơn cả thần tiên.

Vụt.. Từ phía xa Trần Chính Thiên đột ngột phi thân về phía Linh Cơ, hạ xuống đất hắn nói “Tại hạ rất tự hào về khả năng bắn tên của mình. Hy vọng Linh Cơ cô nương sẽ chỉ giáo thêm được chứ?” Đúng là cứng đầu, hắn vẫn chưa thật sự tin về khả năng của Linh Cơ. Linh Cơ nhìn Trần Tiểu Thanh như hỏi ý, Trần Tiểu Thanh gật đầu nói “Tỷ cứ cho mọi người được mở rộng tầm mắt cũng tốt!” rồi buông tay Linh Cơ.

Ba người phía Trần Vân vẫn ngồi lại trên bục sân khấu không can thiệp, chính bọn họ cũng muốn tận mắt chứng kiến hư thực.

Tất cả hộ vệ cùng lui lại chừa một chỗ khá rộng làm đia điểm thi bắn cung. Theo lời Trần Chính Thiên, bẩy cột tròn đỡ mũi tên được đặt ở các vị trí khác nhau gần bức tường, khoảng cách bắn tới đó là hơn ba trăm mét.

Hai hộ vệ khiêng tới một cây cung sắt khá nặng. Trần Chính Thiên cầm lấy chẳng mấy khó nhọc, hắn nói “Tại hạ sẽ bắn trước, mong là cô nương không cười chê” Trần Chính Thiên dút ở ống đựng tiễn liền tù tì bẩy mũi lắp vào cung, giương ngang, kéo căng dây, ngắm kỹ càng rồi bắn.

Vù ù.. Bẩy mũi tên với tốc độ như nhau cắm chính xác vô đúng hồng tâm của bẩy cột tròn, lực mạnh khiến bẩy cột nhào đổ hẳn xuống đất. Ngay lập tức những tiếng khen hay và tiếng vỗ tay từ đám đông hộ vệ rộ lên. Phía xa trên sân khấu, Trần Chính Long – Trần Thu Ảnh – Trần Vân đều gật đầu tỏ vẻ khen ngợi sự thiện xạ ấy.

Linh Cơ lạnh nhạt nhìn và thái độ của cô tựa như muốn nói rằng “Chỉ được đến thế thôi!”

Đến lượt Linh Cơ. Bẩy cột tròn khác dc đặt vào vị trí cũ, ai ai cũng hồi hộp chờ đợi. Trần Tiểu Thanh cổ vũ “Linh Cơ tỷ cố lên.” Linh Cơ mỉm cười đáp lại và cũng dút từ hộp đựng tiễn liền tù tì bẩy mũi. Một nữ hộ vệ mang tới cho cô cây cung nhưng Linh Cơ nói “Không cần đâu.” rồi quay lưng với đích, cô không cần ngắm chúng mà chỉ nhìn ba cô gái thân yêu của mình. Tay Linh Cơ vung về phía sau, tốc độ xé gió vun vút mãnh liệt, xuyên thủng hồng tâm và làm vỡ nát hết cột tròn, chưa hết đà bẩy mũi tên còn đâm thủng cả tường ngập tận đuôi. Dư lực từ bẩy lỗ thủng ấy còn tạo ra rất nhiều vết rạn nứt cho bức tường đáng thương, mặt đất bên dưới cũng bị ảnh hưởng rung rung. Nếu so sánh về tốc độ thì Trần Chính Thiên là con ốc sên, về uy lực thì Trần Chính Thiên là vết muỗi đốt.

Gần ngàn hộ vệ há hốc mồm không nói được câu nào. Đến cả Trần Chính Long, Trần Thu Ảnh, Trần Vân cũng phải đứng bật dậy kinh hoàng. Nhưng chắc kẻ há hốc mồm to nhất, kinh hoàng nhất, và xấu hổ nhất là Trần Chính Thiên. Đúng là tự làm tự chịu, chuốc nhục vào thân.

Trần Tiểu Thanh cười nói “Linh Cơ tỷ giỏi nhất!” Bước về phía ba cô, Linh Cơ nói “Chuyện nhỏ thôi mà.” Trần Di Yên – Điểu Huyền Tinh cùng âu yếm nhìn Linh Cơ. Trần Tiểu Thanh vui vẻ nói với mọi người “Chúng tôi đi đây. Không làm phiền mọi người luyện tập nữa.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN