Hiệp Nữ Linh Cơ - chương 9 : VÔ ĐỀ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Hiệp Nữ Linh Cơ


chương 9 : VÔ ĐỀ.



Bốn cô ra khỏi sơn trang và nhìn thấy ngay sự hoang tàn đổ nát. Những hố đất nứt vỡ to đùng sâu hoắm với độ dài vài nghìn mét, rơi xuống thì chẳng thể nghe được tiếng la hét luôn bởi độ hun hút tối tăm không thấy đáy. Ước tính số ngôi nhà bị hủy hoàn toàn là một. ngàn tám trăm, số người thiệt mạng thì trên mười bẩy nghìn. Ở khắp nơi đều vang vọng tiếng khóc than của những người còn sống dành cho những người thân đã mất của họ, có người khóc vì gia sản tiêu tan, người khóc mất vợ kẻ khóc mất chồng, người khóc cha mẹ, người khóc mất con…Than khóc điên dại không ngớt, còn nhiều người bị thương tật nặng ngồi một chỗ rầu rĩ kêu đau.

Lực lượng lính ở nha môn quả thật không đủ để cứu giúp mọi người và liết kê ra các thiệt hại tổng quan (đám lính này là may nhất vì đêm qua không đụng phải yêu quái hay Phượng Hoàng Môn), nhưng may là còn có thêm binh sĩ triều đình do Trần Vân sai phái ra ngoài hỗ trợ, nhưng cũng chẳng thể bao quát hết được. Trần Vân cũng đã gửi thư về hoàng cung yêu cầu cứu nạn nhưng cần ít nhất là hai ngày để lực lượng lớn hơn tới đây. Những người dân không bị mất gì cũng gắng sức giúp đỡ những người mất mát, lương thực thuốc men được phân phát chia sẻ công bằng.

Bốn người phía Linh Cơ bước đi, nhìn những thảm cảnh đó khiến họ thương cảm. Các con đường bị thu hẹp khá nhiều, chỗ nào đất nứt không quá lớn thì họ đặt tạm những thanh gỗ to chắc chắn làm cầu đi qua, khổ với khó khăn không tả hết.

Trần Tiểu Thanh luôn trong trạng thái khoác tay Linh Cơ, cô nói “Không biết bao giờ mới có thể xóa bỏ Phượng Hoàng Môn để mọi người được sống yên ổn?!” Thật ra sự tàn phá đáng sợ này cũng có phần của Linh Cơ và Điểu Huyền Tinh nhưng đó là tự vệ chính đáng, không đánh trả thì sẽ chết mà có khi hậu quả còn nặng nề hơn nên hai cô không hề sai. Linh Cơ nghĩ “Yên ổn ư? Khó lắm. Cho dù phá bỏ được Phượng Hoàng Môn thì thế nào, vẫn còn có Điệp Tinh đáng sợ hơn nhiều!”

Đi thêm một lúc thì bốn cô thấy lại dấu ấn đáng tự hào về kiếm khí vô địch của Linh Cơ đêm qua, vết nứt hẹp nhất nhưng dài nhất sâu nhất, một nhát chém hoàn hảo cắt toàn bộ địa lí Thành Đô làm hai phần, nhưng cũng may chiều rộng rất nhỏ nếu không thì quốc gia này đã bị chia cách hoàn toàn giống như quả dưa hấu bị bổ đôi vậy. Và đương nhiên tất cả mọi tổn hại đều được dân chúng đổ tại động đất thiên tai, đến cả binh lính triều đình và lính nha môn cũng nói với nhân dân như vậy vì do Trần Vân bưng bít tất cả, không muốn thêm hỗn loạn sợ hãi, với lại cũng chưa chắc họ đã tin nếu không tận mắt chứng kiến. Những người dân tin vào điều ấy thì hiện giờ đang ở dưới âm phủ.

Linh Cơ nói “Ta lại nhớ đến việc cõng muội đêm qua. Thích thật!” Trần Tiểu Thanh cười hỏi “Tỷ thích như thế nào?” Linh Cơ liền ghé thầm vào tai Trần Tiểu Thanh nói thầm gì đó làm cô ấy đỏ mặt xấu hổ, “Ư.” một tiếng rồi nhõng nhẽo dựa vào vai Linh Cơ. Trần Di Yên cùng Điểu Huyền Tinh theo xát phía sau đương nhiên tự hiểu rõ vấn đề, ánh mắt mơ màng hướng tới Linh Cơ phía trước.

Linh Cơ quay về sau hỏi Trần Di Yên “Ngày xưa Tiểu Thanh có nhõng nhẽo thế này với muội không?” Trần Di Yên – Điểu Huyền Tinh bước sánh ngang Linh Cơ, Trần Di Yên cười vui nói “Cũng vậy thôi. Khi muội cõng Tiểu Thanh, muội ấy cứ đòi đi chỗ nọ chỗ kia. Ngay cả khi muội đã mệt thì Tiểu Thanh chỉ chịu cho nghỉ một chút thời gian rồi lại đòi được cõng. Những lần ốm thì không nói, nhưng những lúc bình thường thỉnh thoảng muội vẫn phải đút cho muội ấy ăn đấy.” Trần Tiểu Thanh ngẩng đầu khỏi vai Linh Cơ, nói với chị gái “Thì tại vì tỷ thương muội mà!” rồi hỏi Linh Cơ “Tỷ có biết khi Di Yên tỷ cõng muội, muội đã nói gì với tỷ ấy không?”, và cô tự trả lời luôn “Lúc đó muội đã nói muội muốn sau này hai chị em sẽ cùng yêu chung một người, muội yêu ai thì tỷ ấy cũng phải yêu, tỷ ấy yêu ai thì muội cũng sẽ yêu người đó, như vậy thì chị em muội mãi mãi không xa nhau!” Điểu Huyền Tinh nói “Vậy giờ hai muội đã được như ý rồi nhỉ?!” Trần Tiểu Thanh và Trần Di Yên mỉm cười nhìn nhau, ánh mắt thân thương thay cho lời nói.

Linh Cơ nói “Nhưng nếu lỡ hai muội không gặp ta thì sao? Chắc sẽ yêu người khác thôi.” Trần Tiểu Thanh vội nói “Không. Chắc chắn chị em muội sẽ vẫn gặp được tỷ và yêu tỷ! Đúng không Di Yên tỷ tỷ?!!!” Trần Di Yên mạnh dạn khoác tay Linh Cơ giống như em gái mình và nói “Không sớm thì muộn. Chắc chắn là như vậy. Chị em muội chỉ thuộc về riêng tỷ thôi!” Quá mừng rỡ khi Trần Di Yên đã không còn e thẹn như trước, Linh Cơ chẳng kìm được lòng liền hôn vào má cô ấy, mặc kệ đang ở ngoài đường hay ở đâu, kẻ nào có giỏi thì thử ngăn cấm lúc này xem, Linh Cơ chém chết ngay. Trần Tiểu Thanh vội vàng đòi hỏi “Còn muội nữa mà!” Tất nhiên Linh Cơ cũng định làm thế rồi, hôn má Trần Tiểu Thanh đã trở thành thói quen của cô. Trần Tiểu Thanh vui sướng buông tay Linh Cơ và khoác tay Điểu Huyền Tinh kéo đến gần Linh Cơ và nói “Còn Huyền Tinh tỷ nữa nha!”

Không ngần ngại, Linh Cơ hôn thẳng luôn vào môi Điểu Huyền Tinh, ai thấy thì thấy, dám phản đối cô cho tan xương nát thịt. Điểu Huyền Tinh ngượng ngùng thích thú, cô khẽ mím môi như đang tận hưởng hương vị ngọc ngà từ đôi môi của Linh Cơ.

Linh Cơ vui vẻ hài lòng lần lượt vuốt ve má của ba cô gái rồi đi tiếp, Trần Tiểu Thanh vội vã theo sau khoác lấy tay Linh Cơ và không bao giờ muốn buông. Trần Di Yên và Điểu Huyền Tinh cũng sánh bước đi theo, hai cô luôn nhường vị trí được Linh Cơ yêu thương chiều chuộng nhất cho Trần Tiểu Thanh. Con đường hoang tàn nhưng lòng các cô thì ngập tràn niềm vui!

Cứ thế bốn cô đã ra khỏi phạm vi thị trấn tới cổng chính quản lý ra vào Thành Đô. (nhờ khinh công của Linh Cơ với Điểu Huyền Tinh nên mới đến cổng nhanh như vậy đó, chứ nếu cưỡi ngựa phi liên tục thì có mà đến tối mai may ra mới tới kịp). Mặc dù nơi đây không phải chịu hậu quả khủng khiếp như trong thành nhưng cánh cửa to lớn có sức nặng vạn cân thì đã bị phá bung bét từ đêm qua bởi sự bất đắc dĩ của Nghi Tâm sau khi đấu chưởng với Linh Cơ mà nên, hiện giờ nó đang được tu sửa lại do những người thợ lành nghề, búa đục gạch sắt thép chất đống nhiều nơi, xung quanh là hơn năm mươi lính canh giám sát và vẫn không quên việc chính của họ, bảo vệ an ninh kiểm xoát sự ra vào. Vì hậu quả nặng nề đêm qua nên tình hình xuất nhập nơi đây cũng giảm sút đáng kể, thi thoảng mới có một số nhóm nhỏ người qua lại, chủ yếu là buôn bán làm ăn hoặc là từ phương xa đến thăm họ hàng, có lẽ muốn nhộn nhịp sầm uất như cũ chắc phải mất thời gian dài dài.

Ra khỏi cổng là một vùng đất rộng mênh mông, cây cối cỏ dại um tùm như mê cung, núi đồi xa xăm, lâu lâu mới thấy một hai căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ thưa thớt. Bốn cô tiến sâu vào khu rừng, không còn có bất cứ ngôi nhà nào xuất hiện trên đường họ đi nữa.

Họ dừng lại tại bãi đất lớn trong rừng. Trần Tiểu Thanh vẫn khoác tay Linh Cơ, cô hỏi “Tỷ còn nhớ nơi này không?” Làm sao Linh Cơ không nhớ được chứ, đây chính là nơi mà cô gặp Trần Tiểu Thanh lần đầu tiên, dù lần ấy còn chưa kịp nói với nhau mấy câu nhưng hình ảnh của haicô đã khắc sâu vào lòng nhau rồi. Linh Cơ nhìn Trần Tiểu Thanh mà nói “Muội là Trần Tiểu Thanh! Tỷ nhất định phải đến gặp lại muội đấy!” Trần Tiểu Thanh tươi cười nhận ra đó là câu nói của mình khi từ biệt Linh Cơ trước kia, bản thân cô chưa bao giờ quên, và Linh Cơ tỷ thân yêu của cô cũng vậy. Nói thêm chút rằng ngày ấy khi Trần Tiểu Thanh trở về được Trần Di Yên giải độc xong là Trần TiểuThanh trở nên tương tư ngay, ánh mắt mơ màng, miệng thường lẩm bẩm nhắc tên Linh Cơ tỷ, hai má cứ đỏ ửng lên khiến Trần Di Yên biết ngay em gái mình đang say tình! (đã trót đã lỡ yêu chị rồi….).

Trần Di Yên nói xen vào “Ngày đó Tiểu Thanh vẫn còn ham chơi, thích ngồi kiệu đi dạo xa xôi, lại còn ra khỏi phạm vi Thành Đô nên mới xẩy ra chuyện.” Trần Tiểu Thanh nói “Ư. Nếu muội không ham chơi lúc ấy thì đâu có gặp được Linh Cơ tỷ thân yêu của chúng ta chứ?!” rồi dựa đầu vào vai Linh Cơ. Điểu Huyền Tinh nói “Cho dù lúc đó muội ở lại nhà thì hôm sau hoặc hôm sau nữa cả hai chị em muội vẫn sẽ gặp được Linh Cơ tỷ thôi, chúng ta cũng định vào thành mà. Gặp và yêu Linh Cơ tỷ chỉ là vấn đề thời gian, không ai có thể thay đổi được!” Câu nói của Điểu Huyền Tinh khiến tâm hồn các cô đều được thỏa mãn, bốn cô nhìn ngắm – ngắm nhìn nhau trong ngất ngây, rồi lại đi.

Thêm một lúc, trước mắt họ là dòng sông thênh thang tít tắp không rõ đầu nguồn cuối nguồn ở đâu, nước sạch êm ả trôi hiền hòa. Trần Tiểu Thanh nổi hứng muốn ngồi thuyền đi dạo, khỏi nói cũng biết Linh Cơ đồng ý liền. Nhưng quanh đó chẳng hề thấy bất cứ một chiếc thuyền nào neo đậu hay qua lại. Không muốn em gái mình mất vui nên Trần Di Yên đề nghị sử dụng các cành cây lớn, dùng dây để buộc chặt lại sẽ tạo ra chiếc bè đơn giản, du ngoạn trên sông không thành vấn đề.

Việc thu gom các cành cây lớn do Linh Cơ phụ trách, dễ dàng quá mà, cô xuất chút ít công lực là xong xuôi ngay, vỏ các cành cây lớn được cắt gọt nhẵn nhụi không còn sần sùi thô ráp. Trần Tiểu Thanh háo hức đứng nhìn. Điểu Huyền Tinh và Trần Di Yên thì lo việc kiếm tìm những sợi dây leo bền chắc.

Ít lâu sau chiếc bè đã hoàn thành. Điểu Huyền Tinh – Trần Di Yên cùng kiểm tra lại các nút buộc dây leo xem chắc chắn chưa rồi bốn cô cùng lên bè. Linh Cơ ngồi ở giữa, chị em Trần Tiểu Thanh – Trần Di Yên mỗi người ngồi một bên đều dựa đầu vào vai Linh Cơ, ôm ấp rất thân mật. Đứng phía sau, Điểu Huyền Tinh cầm một ống cây tre dài ngoằng đẩy bè trôi đi trên dòng nước, nụ cười tươi tắn trên môi nhìn ba cô gái trước mặt. Khung cảnh thơ mộng xung quanh cũng không thể nào sánh đươc hình ảnh bốn nữ nhân tuyệt đẹp cùng ngồi chung một chiếc bè giản dị nhưng rất cao sang.

Linh Cơ nói “Không biết về sau chúng ta còn được ở bên nhau thế này nữa không?” Chị em Trần Di Yên – Trần Tiểu Thanh cùng lúc ngẩng đầu lên khỏi vai Linh Cơ và cùng hỏi với giọng điệu không vui chút nào “Sao tỷ lại nói vậy?” Linh Cơ lần lượt nhìn hai chị em và hỏi “Nếu như cha mẹ hai muội hay cả triều đại thế gian này phản đối ngăn cấm thì liệu hai muội có còn đồng ý đến với ta?” Trần Tiểu Thanh trả lời ngay lập tức “Muội không quan tâm. Muội chỉ cần tỷ! Muội chỉ thuộc về tỷ! Cả thể xác với tâm hồn muội vĩnh viễn không có bất cứ người thứ hai nào được chạm đến!” Trần Di Yên nói “Tiểu Thanh nói đúng. Muội cũng không phải loại con gái chỉ vì chút dư luận của thế gian mà từ bỏ tình yêu của mình đâu! Nữ yêu nữ thì có gì sai chứ?!” Linh Cơ vui mừng khôn xiết liền hôn má hai cô ấy rồi nói “Hỏi vậy thôi chứ ta biết tất cả các muội sẽ không bao giờ dời bỏ ta!”, mỉm cười quay ra sau nhìn Điểu Huyền Tinh, cô trao cô ấy một nụ hôn gió nhẹ nhàng. Điểu Huyền Tinh cũng mỉm cười nhẹ nhàng, tay vẫn tiếp tục đẩy bè trôi đi. Linh Cơ nói “Nếu toàn bộ thế gian này phản đối ta cũng không quan tâm. Nhưng nếu dám ngăn cản các muội đến với ta thì ta sẽ giết chết hết tất cả thế gian! Thậm chí cả trời mà ngăn cản ta cũng sẽ giết chết mười tám đời tổ tông cuả trời!” Cảm nhận được tình yêu chân thành cuồng nhiệt của Linh Cơ dành cho bản thân mỗi nàng sâu đậm sâu sắc! Chẳng cần bầy tỏ gì nữa, chị em Trần Tiểu Thanh – Trần Di Yên lại dựa đầu vào vai Linh Cơ, người ôm eo, người nắm vai, không ai muốn ngừng, không bao giờ muốn.

Trần Tiểu Thanh đáng yêu lại ngẩng đầu khỏi vai Linh Cơ, quay ra sau nói “Huyền Tinh tỷ. Tỷ không cần đẩy bè nữa đâu, cứ kệ cho nó trôi theo dòng đi. Đến bên Linh Cơ tỷ này!” Nói xong đứng dậy luôn, bước về sau dành lấy ống cây tre và đùn đẩy Điểu Huyền Tinh, ép cô ấy phải ngồi xuống chỗ của mình. Điểu Huyền Tinh cũng chẳng ngần ngại mà dựa đầu vào vai Linh Cơ. Một tay Linh Cơ dịu dàng ôm xiết lấy Điểu Huyền Tinh, cô hôn vào mái tóc mầu tuyết thuần khiết của cô ấy. Ai cũng vui vẻ.

Trần Tiểu Thanh vứt ùm luôn ống cây tre. Điều khiển nó làm chi, để bè trôi tự nhiên sẽ hay hơn bởi dòng chẩy của con sông cũng không phải yếu. Cô tươi tắn ngồi xuống phía sau Linh Cơ mà nhẹ nhàng xoa bóp lưng vai mặc dù tỷ thân ái chẳng hề yêu cầu, đều do cô tình nguyện.

Linh Cơ nói “Muội không biết gì về y thuật nhưng lại khiến ta thấy rất dễ chịu!” Trần Tiểu Thanh cười nói “Tại vì muội xoa bóp cho tỷ bằng cả tấm lòng chân tình mà!” rồi ép mặt mình vào mái tóc mượt mà của Linh Cơ nhằm mục đích hít ngửi hương thơm. Nếu là người khác làm thế thì Linh Cơ tát chết luôn, nhưng là ba cô gái này thì Linh Cơ còn mong nhiều hơn nữa.

Linh Cơ nói “Mà không biết trong hoàng cung có nhiều mỹ nữ không nhỉ?” Trần Tiểu Thanh dí xát mặt vào má Linh Cơ mà nói “Ứ. Tỷ đã hứa là sẽ chỉ quan tâm đến chị em muội với Huyền Tinh tỷ thôi mà?” Quay nhìn Trần Tiểu Thanh, Linh Cơ cười trả lời “Ý ta muốn nói nếu trong cung có nhiều mỹ nữ thì ta lo là các muội sẽ không còn quan tâm đến ta ấy chứ!” Trần Tiểu Thanh vội nói “Không có đâu. Trong lòng muội chỉ có tỷ là xinh đẹp nhất thôi! Muội chỉ muốn tỷ ôm chứ không muốn ai nữa hết!” Trần Di Yên ngẩng đầu lên nói với Linh Cơ “Đúng là trong cung có nhiều mỹ nữ. Nhưng chẳng ai sánh dc với tỷ đâu!” Trần Tiểu Thanh hùa theo “Đương nhiên là vậy rồi. Mà chưa nói đến tỷ nhé, chỉ riêng Di Yên tỷ của muội thôi cũng thừa sức khiến cho toàn bộ mỹ nữ trong cung phải cúi đầu rồi!” Trần Di Yên cười nói “Muội khen ta hơi quá đấy. Ta thấy Huyền Tinh tỷ xinh đẹp hơn ta nhiều kìa.” Điểu Huyền Tinh nghe vậy liền ngẩng đầu khỏi vai Linh Cơ, vui vẻ nói “Phải rồi. Ta với Di Yên muội đều xinh đẹp. Nhưng còn về sự đáng yêu thì hai chúng ta đâu thể so bì cùng Tiểu Thanh chứ!” Nghe Điểu Huyền Tinh khen mình, mặt Trần Tiểu Thanh thoáng đỏ lên, cô nói “Tỷ trêu muội nha.” Không khí thân thiết yêu thương khó tả thành lời.

Linh Cơ hỏi “Chị em muội đã vào cung lần nào chưa?” Trần Tiểu Thanh trả lời “Di Yên tỷ thì mới vào có hai lần thôi. Còn muội thì vào nhiều rồi, cả chục lần à.” Linh Cơ lại hỏi “Có người quan trọng với muội trong đó hay sao mà vào nhiều vậy?” Trần Tiểu Thanh vội giải thích “Đâu có. Chỉ là một người bạn thân thôi. Tỷ phải tin muội chứ!” Trần Di Yên nói “À. Người bạn đó của Tiểu Thanh muội cũng có biết. Đó là Yến Châu công chúa, em gái của hoàng thượng. Nói về tính cách đáng yêu của cô ấy mà so với Tiểu Thanh thì cũng một chín một mười.” Trần Tiểu Thanh choàng ôm lấy cổ Linh Cơ và nói “Ứ phải. Muội mười, còn cô ấy chín!” Linh Cơ quay qua chụt vào má Trần Tiểu Thanh rồi nói “Ừ. Trên đời làm gì có ai dễ thương được bằng muội!” Tâm hồn Trần Tiểu Thanh như bay bổng, cô vui sướng lại ép mặt vào tóc Linh Cơ, ” Ư ” một tiếng dài.

Ba người mỉm cười nhìn Trần Tiểu Thanh và cùng chung suy nghĩ “Muội ấy thật dễ thương!” Kẻ ngu xuẩn nào dám làm tổn thương Trần Tiểu Thanh thì chắc chắn sẽ bị Linh Cơ chặt tay chặt chân! Nhẹ nhất thì cũng vả cho vỡ mồm!

Bốn cô vui đùa trò chuyện trên bè, nhìn ngắm cảnh vật, trêu Trần Tiểu Thanh…. Cứ thế đã đến buổi trưa. Trần Tiểu Thanh kêu đói bụng muốn ăn, đương nhiên em út mà đã muốn gì thì chẳng ai nỡ từ chối.

Linh Cơ hỏi Trần Di Yên và Điểu Huyền Tinh “Hai muội cũng đói rồi chứ?” Cả hai cùng gật đầu. Điểu Huyền Tinh nói “Vậy chúng ta bắt cá dưới sông rồi vào bờ nướng ăn nhé?” Không ai phản đối, Điểu Huyền Tinh đứng dậy bước tới trước, đôi mắt nhìn xung quanh tìm kiếm.

Trần Tiểu Thanh thích thú trông theo, hai tay thì vô tình sờ vào chuôi của Băng Hà kiếm với Rực Hỏa đao buộc chéo nhau sau lưng Linh Cơ. Hơi tò mò, Trần Tiểu Thanh nắm lấy chuôi Băng Hà kiếm định dút hẳn ra xem, nhưng vừa mới hé một đoạn xíu xiu khỏi vỏ bao thì hàn khí cực khủng khiếp lan tỏa tạch tạch tạch…. Nhanh chóng đóng băng cả dòng sông, thượng nguồn cuối nguồn đều thành băng hết không một chỗ nào thoát, chiếc bè mắc cứng lại trên sông băng. Trần Tiểu Thanh hoảng hốt buông tay khỏi chuôi đao kiếm, choáng váng vì uy lực của nó mặc dù là mới hé mở. Trần Di Yên cũng kinh ngạc, Điểu Huyền Tinh thì thấy bình thường vì cô hiểu quá rõ.

Linh Cơ quay lại ôm chặt lấy Trần Tiểu Thanh và nói “Muội hay nghịch ngợm. Ta phải phạt cho muội một trận mới được!” Rồi không rõ là Linh Cơ đã đặt vào hai bên má Trần Tiểu Thanh bao nhiêu nụ hôn nữa. Phạt như vậy thì ai cũng muốn vi phạm!

Điểu Huyền Tinh, Trần Di Yên đều ngây ngất nhìn cảnh ấy mà lòng thì hồi hộp lắm bởi hai cô biết rồi có lúc Linh Cơ cũng sẽ làm vậy với mình.

Bất ngờ về hành động của Linh Cơ nhưng không hề bất mãn, Trần Tiểu Thanh nhắm mắt say đắm chiều ý Linh Cơ. Khi Linh Cơ dừng lại thì Trần Tiểu Thanh mở mắt tỏ vẻ luyến tiếc không muốn ngừng chút nào. Kề mặt xát nhau, Linh Cơ mỉm cười hỏi “Muội biết tội chưa!?” Trần Tiểu Thanh ngoan ngoãn trả lời “Muội biết tội rồi. Tỷ phạt muội thêm đi!” Linh Cơ thích thú định tiếp tục theo yêu cầu thì đột nhiên cả bốn cô cùng nhận thấy có áp lực phía trên đầu, nhìn lên thì thấy rằng đó là một đám mây khổng lồ trên bầu trời đã bị đông cứng thành băng đang đà rơi xuống, bóng của nó rộng hơn tám trăm mét che phủ bên dưới, lực rơi mạnh tạo thành sức gió ập xuống làm tóc bốn cô gái phất phới.

Không chậm trễ Linh Cơ ôm Trần Tiểu Thanh rồi cùng Điểu Huyền Tinh và Trần Di Yên phi thân vào bờ rừng nhanh chóng.

RẦM… Mây băng khổng lồ rơi xuống sông băng rộng lớn gây ra tiếng to đùng, rung chấn diễn ra diện rộng, sông băng với mây băng đều bị nứt vỡ thảm hại,một lượng lớn nước bên trong sông băng được giải phóng tóe lên cao vút bắn cả vô bờ làm ướt nhiều nơi.

Cũng may Trần Tiểu Thanh mới hơi he hé mở tí ti chuôi Băng Hà kiếm lên khỏi vỏ chứ nếu dút ra tẹo nữa thì không biết mây trên trời sẽ bị đóng băng mà rơi xuống bao nhiêu. Một vùng rộng trên không trung trống rỗng làm mặt trời càng thêm chói chang tỏa sáng.

Chắc chắn vụ việc này sẽ gây kinh ngạc bàng hoàng đối với đám dân chúng sinh sống gần sông, cả một số người đang trên thuyền ở địa điểm khác cũng chỉ còn biết trơ mắt há mồm, may mà không có ai tắm sông, không thì đông cứng mà chết.

Vẫn còn được Linh Cơ ôm, Trần Tiểu Thanh bẽn lẽn dựa đầu vào vai cô ấy, nói “Muội xin lỗi.” Với nhiều ý nghĩ không trong sáng, Linh Cơ nói “Vậy tối nay về phòng muội phải đấm lưng cho ta!” Trần Tiểu Thanh ngẩng mặt lên gật đầu “Ư ” Trần Di Yên trêu chọc “Vậy bây giờ muội định giải quyết dòng sông băng này thế nào đây?” Trần Tiểu Thanh đáng yêu nói “Bình thường khỏe mạnh muội cũng không sử lý được nữa là lúc đang bị nội thương. Linh Cơ tỷ sẽ giúp muội!” Linh Cơ nói “Đã có người giúp muội rồi kìa.”

Điểu Huyền Tinh bước lấy xát bờ và ngồi xuống một chân quỳ trên đất, hai tay đặt trên mặt băng dầy. Vận chút ít khí lực, khói trắng tỏa ra khắp người cô rồi crắc crắc crảng crảng… Băng vỡ nát tung hết toàn bộ bán kính rộng dài của dòng sông mà trở về hình thái nước ban đầu. Có lẽ Điểu Huyền Tinh sử dụng sức mạnh hơi quá nên khiến cho tất cả nguồn nước khổng lồ phọt hết lên trời tới tận vị trí của những đám mây, bên dưới là một khoảng đất trống sần sùi với đá sỏi cùng các thực vật rong rêu và không xót giọt nước nào dính lại, động vật thì được bay tự do cùng dòng chẩy.

Như một cơn mưa sóng thần, dòng sông từ trên trời rơi xuống thật hãi hùng hoành tráng Ào Ào Ào… Nhanh chóng lấp đầy mặt đất khô khốc chơ vơ. Bình yên như cũ nhưng âm thanh và hình ảnh ấy thì hầu như không đủ nhỏ để yên bình, tận trong Thành Đô mà đa số dân chúng vẫn nhìn thấy mây băng khổng lồ rơi, nguồn nước khiếp vía bắn lên trời rồi trút xuống ồ ạt. Ai cũng hoang mang lo sợ không biết là hiện tượng ghê gớm gì.

Trần Tiểu Thanh ôm khư khư Linh Cơ mà nói “Hai tỷ còn mạnh hơn cả thần tiên nữa!” Điểu Huyền Tinh mỉm cười nói “Ta làm sao dám so sánh với Linh Cơ tỷ chứ!” Linh Cơ vỗ về Trần Tiểu Thanh và nói “Có ta ở đây sẽ không kẻ nào ức hiếp được ba nàng hết.”

Trần Di Yên trêu em gái “Muội chiếm hữu Linh Cơ tỷ nhiều quá rồi đấy nhé!” Trần Tiểu Thanh nhìn chị gái rồi quay sang nói với Linh Cơ “Không chịu đâu. Di Yên tỷ đang tị với muội.” Trần Di Yên giả vờ giận bước đi “Không nói với muội nữa. Ta đi kiếm củi về nướng cá đây.” Trần Tiểu Thanh vội buông Linh Cơ ra và chạy theo chị gái “Di Yên tỷ. Đợi muội với.”

Nhìn chị em họ vui vẻ dắt tay nhau khiến Linh Cơ cảm thấy mình thật may mắn khi hai nàng ấy đều thuộc về riêng cô.

Điểu Huyền Tinh hỏi “Chắc tỷ muốn đưa hai muội ấy về ra mắt nhị vị Thần Chủ lắm phải không?” Linh Cơ ôm lấy Điểu Huyền Tinh mà trả lời “Đương nhiên. Còn cả muội nữa đấy. Từ nhỏ hai tỷ tỷ đã giao ta cho muội quản lý nên chắc họ cũng biết ta đối với muội hết lòng chân thành!” Điểu Huyền Tinh dựa đầu vào vai Linh Cơ, nói “Sao mà muội có thể quản lý được tỷ chứ. Tỷ nghịch ngợm còn hơn cả Tiểu Thanh.” Linh Cơ ngửi hương thơm tóc Điểu Huyền Tinh, nói “Dù thế nào ta vẫn luôn nghe theo lời của muội mà.” Điểu Huyền Tinh nhắm mắt lại nói “Nhớ lúc tỷ còn nhỏ. Cô bé Linh Cơ đáng yêu lén lút ôm đao kiếm của hai vị Thần Chủ ra ngoài múa may, chém đá chặt cây. Lúc lộ ra thì tỷ đã bị Ngọc Chi Thần Chủ nhéo má rõ đau. Khi ấy muội cũng xót.” Linh Cơ cười vui trong hồi tưởng, cô nói “Thật ra Ngọc Chi tỷ nhéo má ta không đau đến thế đâu, chỉ là ta cố tình khóc để được Ngân Y tỷ che chở thôi.” Điểu Huyền Tinh nói “Nhưng cuối cùng tỷ vãn bị phạt vào trong động tối một mình…” Linh Cơ nói “Đâu phải một mình. Luôn có muội đến thăm ta mà.” Dựa vào nhau, họ chìm đắm về lại quá khứ thơ ấu.

Một lúc sau Điểu Huyền Tinh ngẩng mặt lên nhìn Linh Cơ, hỏi “Tỷ nghĩ sao về Hàn Linh Phượng?” Linh Cơ trả lời ngay không chút tính toán “Có lẽ cô ấy cùng trình độ với ta. Hàn Sắc Nhi đấu nổi với muội thì Hàn Linh Phượng hoàn toàn có khả năng tranh cao thấp với Linh Cơ này!” Điểu Huyền Tinh hiểu Linh Cơ rất hào hứng với môn chủ Phượng Hoàng Môn, phần vì cô ấy chưa từng gặp đối thủ ngang tầm mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN