Màn đêm bao phủ toàn bộ căn cứ người Đức. Ánh sáng được chiếu rọi bởi những ánh đèn trên những tháp canh sừng sững.
Trên mặt đất, những binh lính Đức vẫn đang cần cù làm việc, hoàn toàn không ý thức được thủ lĩnh của bọn họ đã ra đi. Đây có lẽ là vì Diana tới quá đột nhiên, hơn nữa nàng đã xử lý những tên lính gác xung quanh tháo canh, khiến cho Ludendorff không thể kịp thời thông báo cho toàn thể căn cứ.
Giải quyết xong Ludendorff, Diana cực kỳ thỏa mãn. Nàng đứng ngửa mặt lên trời, lặng yên nghe âm thanh của tiếng gió. Có điều, thay vào đó, lại là những âm thanh rộn ràng của binh lính Đức, bọn họ đang giục nhau đưa khí độc lên máy bay.
Diana đi tới một cạnh trên đỉnh tháp canh, lặng lẽ nhìn xuống dưới. Nàng nhìn thấy gì? Đó là rất nhiều binh lính Đức đang rộn ràng làm việc, như thể cái chết của Ludendorff không ảnh hưởng gì tới bọn họ vậy. Nàng lắc đầu, nhìn lại Ludendorff, xác định hắn đã chết, sau đó nàng ngơ ngác.
“Diana!” Chợt nàng nghe thấy tiếng Steve gọi.
Nàng nhìn thấy Steve leo lên, giơ súng chỉ vào mình, có điều thấy là nàng nên hắn bỏ súng xuống.
“Tôi đã giết hắn” Nàng nói với Steve: “Tôi đã giết hắn nhưng không có gì chấm dứt.”
“Nếu chúng ta giết Thần Chiến Tranh, chúng ta sẽ chấm dứt chiến tranh.” Diana nghi hoặc nói.
“Đó chính xác là điều chúng ta cần phải làm vào lúc này.” Steve nói: “Chúng ta phải ngăn khí độc, đi thôi.”
“Không, lẽ ra tất cả phải chấm dứt.” Diana đi xuống đối diện với Steve, kiên trì nói.
“Diana…” Steve vội nói.
“Việc đấu đá lẽ ra phải chấm dứt. Sao họ vẫn vậy?” Diana càng nghi hoặc hơn. Nàng sắp tan vỡ.
“Tôi không biết. Tôi không biết.” Steve nói to.
“Ares chết rồi.” Diana nói thật: “Giờ họ có thể thôi đánh nhau. Sao họ vẫn còn đánh nhau?”
“Vì có lẽ là do bọn họ!” Steve kiên nhẫn nói: “Có lẽ … Có lẽ con người không phải lúc nào cũng lương thiện. Có Ares hay không… Có lẽ đó là bản chất của họ.”
Diana lắc đầu liên tục.
“Diana…”
“Không.”
“Diana, ta có thể nói chuyện này sau.” Steve nói: “Tôi cần cô đi với tôi.”
“Không, không!” Diana nói to: “Sau mọi thứ tôi thấy, không thể thế được. Không thể như thế !” Nàng nói tiếp: “Họ đã giết lẫn nhau. Giết người mà họ không thể thấy.” Nàng nghĩ tới pháo: “Trẻ em… Trẻ em! Không, phải là do hắn. Không thể là do họ!”
“Diana… con người… tôi….” Steve lắp bắp.
“Mẹ nói đúng.” Bỗng nhiên Diana như nhận ra điều gì đó: “Mẹ tôi nói đúng. Bà nói thế giới con người không xứng đáng có con. Họ không xứng đáng được bọn tôi giúp, Steve.”
“Không phải là về việc xứng đáng!” Steve nói to, mất kiên nhẫn trong khi Diana vẫn nói: “Họ không xứng đáng được bọn tôi giúp.”
“Có lẽ bọn tôi không xứng đáng!” Steve nói, cố gắng giải thích cho Diana: “Nhưng không phải về xứng đáng mà là về điều cô tin tưởng.”
“Cô không nghĩ tôi hiểu điều đó, sau những việc tôi thấy ngoài đó sao?” Steve kiên trì nói: “Cô không nghĩ tôi ước tôi có thể bảo cô chỉ có một kẻ xấu có lỗi thôi sao ?”
“Không phải như vậy!” Steve kết luận: “Tất cả chúng ta đều có lỗi.”
“Tôi không có lỗi.” Diana nói thật.
“Nhưng có lẽ tôi có!” Steve nói: “Xin cô đấy. Nếu cô tin rằng cuộc chiến tranh này nên chấm dứt, nếu cô muốn chấm dứt nó, giúp tôi chấm dứt nó ngay bây giờ.”
“Vì…” hắn nói tiếp: “Nếu cô không giúp, họ sẽ giết thêm hàng ngàn người nữa. Xin hãy đi với tôi.”
“Tôi phải đi.” Steve lùi ra xa khỏi Diana, hắn nói.
Diana vẫn lắc đầu. Steve cực kỳ thất vọng vì nếu có Diana, bọn họ sẽ được sự trợ giúp cực kỳ to lớn.
“Tôi phải đi.” Steve lắc đầu, xoay người rời đi.
Diana ở trên tháp canh, ngơ ngác những xuống dưới, nàng lẩm bẩm:
“Đinh, anh ở đâu?”
Nàng nhìn thấy Steve chạy vội tìm những người khác.
Nàng nhìn thấy bọn họ chạy vội hướng tới sâu trong căn cứ.
Diana nghĩ rất nhiều, nàng nhớ lại từ nhỏ đến lớn cùng với mẹ. Những câu truyện bà kể, có những truyện kể về Ares, có những truyện không phải. Nàng nghĩ tới những quyển sách nàng đã đọc, có quyển viết về chiến tranh các vị thần, có quyển không phải. Nàng nghĩ tới những lời cuối cùng mẹ nàng nói, nàng nghĩ tới chuyến hành trình này. Nàng nghĩ tới những người dân thị trấn, sự hoan hô của họ sau hành động anh hùng của nàng. Nàng nghĩ tới sự độc ác của người Đức. Thứ khí độc có thể tang hại vô số người. Nàng nghĩ tới Sameer, Charlie cùng Tù Trưởng, những lời bọn họ nói. Nàng nghĩ tới Steve, những lời hắn nói lúc cuối cùng. Và nàng nghĩ tới Đinh Minh, nụ hôn đầu tiên của nàng trong màn mưa tuyết.
Nàng nghe thất sau lưng có một tiếng động nhỏ, quay đầu lại, nàng hỏi:
“Ai đó?”
Nàng nhìn thấy một bóng người trong toà tháp canh. Bóng người mặc một áo khoác dài tới chân, đội mũ cao bồi. Bóng người quay đầu lại, để lộ ra là Ngài Patrick.
“Ngài Patrick?” Diana nghi hoặc hỏi. Nàng không hiểu làm sao ngài Patrick có thể đến đây, vượt qua cả rừng quân Đức.
“Cô nói đúng, Diana, chúng không xứng đáng được chúng ta giúp.” Ngài Patrick lấy mũ xuống, nói: “Chúng chỉ xứng đáng nhận sự hủy diệt.”
“Ngươi…” Sau khi nghe nói vậy, Diana sững sờ mất một lúc lâu. Chợt nàng nói: “Ngươi chính là hắn.”
“Ta là.” Ngài Patrick nói: “Nhưng ta không phải thứ mà cô nghĩ.”
Diana định rút kiếm ra, có điều thanh kiếm đã không ở trên người nàng.
Không nói tới Diana vội, hãy nói tới nhóm người Steve. Bọn họ đã thành công chiếm được bốn chiếc mặt nạ phòng độc. Đeo vào để không ai nhận ra những khuôn mặt không phải người Đức của họ.
Bọn họ đi tới sân bay, nhìn thấy những bình khí độc được vận chuyển lên máy bay.
“Chuyện gì vậy?” Sameer hỏi.
“Tương lai.” Steve nói.
Quay trở lại Diana, lúc này nàng đã lấy lại thanh kiếm của mình. Ngài Patrick để mặc nàng lấy lại thanh kiếm đó vì hắn biết thanh kiếm đó không làm gì được mình.
“Ta không phải kẻ thù của cô, Diana.” Patrick nói trong khi Diana di chuyển vòng quanh. Nàng đang tìm kiếm một cơ hội, tựa như một con báo đang săn mồi.
“Ta là người duy nhất thật sự hiểu cô.” Patrick tiếp tục nói: “Và người thực sự hiểu chúng như giờ cô đã hiểu chúng. Chúng đã và sẽ luôn luôn yếu đuối, độc ác, ích kỷ và gây ra những chuyện khủng khiếp nhất.”
Diana tìm được cơ hội, đang định tiến vào phòng thì Patrick bỗng dưng biến mất.
Nàng tiến vào phòng thì phát hiện Patrick đã xuất hiện ở bên ngoài phòng.
“Điều ta luôn muốn là” Căn phòng lại vang lên tiếng của ngài Patrick: “để các vị thần thấy được tạo vật của cha ta tàn ác cỡ nào. Nhưng họ không chịu nhận.”
“Ta là Diana của Themyscira.” Diana cắt đứt lời nói của ngài Patrick.
“Nên ta đã tiêu diệt họ.” Ngài Patrick nói, mặc kệ Diana.
“Con của Hippolyta.” Diana cũng mặc kệ ngài Patrick: “Và ta ở đây để hoàn thành.” Có vẻ như nàng nhận định vị Thần Chiến Tranh chưa chết nên loài người vẫn bị khống chế. Ludendorff chỉ là giả thôi.
Patrick xuất hiện ở phía sau Diana. Diana phát hiện điều đó. Nàng quay đầu lại, lấy kiếm đâm về phía ngài Patrick. Có điều Patrick chỉ là giơ tay lên chặn kiếm. Lưỡi kiếm vừa chạm vào tay của ngài Patrick liền bị hủy diệt. Diana càng đâm, lưỡi kiếm càng bị hủy diệt, cho tới khi chỉ còn chuôi cầm.
“Thần kiếm diệt thần!” Diana ngơ ngác nhìn thanh kiếm rồi nhìn tay của Patrick.
“Cô bé thân mến.” Patrick nói: “Nó không phải kẻ diệt thần.” Hắn thổi thổi tro bụi bốc lên từ bàn tay, nơi lưỡi kiếm đâm vào: “Mà là cô đấy.”
“Chỉ có một vị thần mới có thể giết một vị thần khác.” Patrick nói thật: “Thần Zeus để lại đứa con ông ta có với nữ hoàng Âmzon như một vũ khí để dùng chống lại ta.”
“Không, ngươi là đồ dối trá.” Diana tan vỡ. Nàng không chịu nhận nàng chỉ là một vũ khí. Nàng lấy ra Lasso of Hestia, quấn lên Patrick, nói: “Ta buộc ngươi phải cho ta biết sự thật.”
“Ta nói thật mà.” Patrick liếc nhìn Lasso of Hestia quấn lên người mình, thản nhiên nói.
“Ta không phải Thần Chiến Tranh, Diana.” Patrick tiếp tục giải thích: “Ta là Thần Sự Thật.” Hắn đưa tay ra nắm lấy Lasso of Hestia, trên tay hắn có những tia sấm sét đang loé lên: “Loài người cướp thế giới này khỏi chúng ta.”
Hắn đưa Diana vào trong ảo giác. Trong ảo giác là một cảnh tượng hoang tàn của một vùng đất bị chiến tranh tàn phá: “Từng ngày một, chúng hủy hoại nó.”
“Và ta, người duy nhất sáng suốt để nhận ra điều đó.” Hắn cho Diana xem cảnh hắn bị Zeus đánh rớt phàm trần, có vẻ như để nhận sự cảm thông của Diana?
“Ta đã quá yếu không thể ngăn được bọn chúng.” Patrick tiếp tục thổ lộ: “Suốt bao năm qua ta đã một mình vật lộn.”
“Thì thầm vào tai chúng.” Đây là cảnh hắn ở trong phòng thí nghiệm của tiến sĩ Maru: “những ý tưởng, cảm hứng cho các công thức, vũ khí,…”
Diana hơi choáng váng, nàng lắc đầu cho mình tập trung lại, nàng muốn nghe tiếp.
“Nhưng ta không ép chúng sử dụng những thứ đó.” Patrick nói: “Tự bọn chúng châm ngòi cho cuộc chiến trang này. Ta chỉ sắp đặt một hiệp định đình chiến mà ta biết chúng không thể giữ. Hy vọng chúng sẽ tự hủy diệt mình.”
“Nhưng như vậy chưa bao giờ là đủ.” Patrick thổ lộ: “Cho tới khi có cô. Khi cô mới tới, ta đã định tiêu diệt cô. Nhưng ta biết rằng nếu như cô có thể nhìn nhận những gì các vị thần khác không thể thì cô sẽ gia nhập với ta, và với sức mạnh hai ta cộng lại…” Hắn đưa Diana trở lại cảnh tượng hoang tàn: “Ta cuối cùng có thể chấm dứt mọi đau đớn, mọi khổ cực.” Hắn biến ảo cảnh hoang tàn trở thành cánh rừng xanh ngát, cực kỳ đẹp đẽ với hoa thơm cỏ lạ: “sự hủy diệt chúng đem tới. Và ta có thể đưa thế giới này trở lại là thiên đường như trước đây.”
“Mãi mãi.” Patrick kết luận.
“Ta…” Diana ngập ngừng, nàng nhìn xung quanh cánh rừng kia, chợt nhớ lại người dân thị trấn: “Ta không thể nào là một phần của việc đó.”
Patrick buông tay khỏi Lasso of Hestia, cảnh tượng cánh rừng ngay lập tức biến mất, sấm sét trên tay hắn cũng biến mất, chỉ còn lại toà tháp canh tối đen: “Cô bé à, ta không muốn đấu với cô đâu.”
“Nhưng nếu buộc phải vậy.” Patrick lại giơ tay lên, dòng điện lại hiện lên trên Laso of Hestia.
Hắn đang định có hành động khác, chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng. Hắn vội vàng bước lên trước hai bước. Một cơn đau đớn từ sau lưng truyền đến, cùng với một giọng nói: “Xin chào, Ares.”
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Màn đêm bao phủ toàn bộ căn cứ người Đức. Ánh sáng được chiếu rọi bởi những ánh đèn trên những tháp canh sừng sững.
Trên mặt đất, những binh lính Đức vẫn đang cần cù làm việc, hoàn toàn không ý thức được thủ lĩnh của bọn họ đã ra đi. Đây có lẽ là vì Diana tới quá đột nhiên, hơn nữa nàng đã xử lý những tên lính gác xung quanh tháo canh, khiến cho Ludendorff không thể kịp thời thông báo cho toàn thể căn cứ.
Giải quyết xong Ludendorff, Diana cực kỳ thỏa mãn. Nàng đứng ngửa mặt lên trời, lặng yên nghe âm thanh của tiếng gió. Có điều, thay vào đó, lại là những âm thanh rộn ràng của binh lính Đức, bọn họ đang giục nhau đưa khí độc lên máy bay.
Diana đi tới một cạnh trên đỉnh tháp canh, lặng lẽ nhìn xuống dưới. Nàng nhìn thấy gì? Đó là rất nhiều binh lính Đức đang rộn ràng làm việc, như thể cái chết của Ludendorff không ảnh hưởng gì tới bọn họ vậy. Nàng lắc đầu, nhìn lại Ludendorff, xác định hắn đã chết, sau đó nàng ngơ ngác.
“Diana!” Chợt nàng nghe thấy tiếng Steve gọi.
Nàng nhìn thấy Steve leo lên, giơ súng chỉ vào mình, có điều thấy là nàng nên hắn bỏ súng xuống.
“Tôi đã giết hắn” Nàng nói với Steve: “Tôi đã giết hắn nhưng không có gì chấm dứt.”
“Nếu chúng ta giết Thần Chiến Tranh, chúng ta sẽ chấm dứt chiến tranh.” Diana nghi hoặc nói.
“Đó chính xác là điều chúng ta cần phải làm vào lúc này.” Steve nói: “Chúng ta phải ngăn khí độc, đi thôi.”
“Không, lẽ ra tất cả phải chấm dứt.” Diana đi xuống đối diện với Steve, kiên trì nói.
“Diana…” Steve vội nói.
“Việc đấu đá lẽ ra phải chấm dứt. Sao họ vẫn vậy?” Diana càng nghi hoặc hơn. Nàng sắp tan vỡ.
“Tôi không biết. Tôi không biết.” Steve nói to.
“Ares chết rồi.” Diana nói thật: “Giờ họ có thể thôi đánh nhau. Sao họ vẫn còn đánh nhau?”
“Vì có lẽ là do bọn họ!” Steve kiên nhẫn nói: “Có lẽ … Có lẽ con người không phải lúc nào cũng lương thiện. Có Ares hay không… Có lẽ đó là bản chất của họ.”
Diana lắc đầu liên tục.
“Diana…”
“Không.”
“Diana, ta có thể nói chuyện này sau.” Steve nói: “Tôi cần cô đi với tôi.”
“Không, không!” Diana nói to: “Sau mọi thứ tôi thấy, không thể thế được. Không thể như thế !” Nàng nói tiếp: “Họ đã giết lẫn nhau. Giết người mà họ không thể thấy.” Nàng nghĩ tới pháo: “Trẻ em… Trẻ em! Không, phải là do hắn. Không thể là do họ!”
“Diana… con người… tôi….” Steve lắp bắp.
“Mẹ nói đúng.” Bỗng nhiên Diana như nhận ra điều gì đó: “Mẹ tôi nói đúng. Bà nói thế giới con người không xứng đáng có con. Họ không xứng đáng được bọn tôi giúp, Steve.”
“Không phải là về việc xứng đáng!” Steve nói to, mất kiên nhẫn trong khi Diana vẫn nói: “Họ không xứng đáng được bọn tôi giúp.”
“Có lẽ bọn tôi không xứng đáng!” Steve nói, cố gắng giải thích cho Diana: “Nhưng không phải về xứng đáng mà là về điều cô tin tưởng.”
“Cô không nghĩ tôi hiểu điều đó, sau những việc tôi thấy ngoài đó sao?” Steve kiên trì nói: “Cô không nghĩ tôi ước tôi có thể bảo cô chỉ có một kẻ xấu có lỗi thôi sao ?”
“Không phải như vậy!” Steve kết luận: “Tất cả chúng ta đều có lỗi.”
“Tôi không có lỗi.” Diana nói thật.
“Nhưng có lẽ tôi có!” Steve nói: “Xin cô đấy. Nếu cô tin rằng cuộc chiến tranh này nên chấm dứt, nếu cô muốn chấm dứt nó, giúp tôi chấm dứt nó ngay bây giờ.”
“Vì…” hắn nói tiếp: “Nếu cô không giúp, họ sẽ giết thêm hàng ngàn người nữa. Xin hãy đi với tôi.”
“Tôi phải đi.” Steve lùi ra xa khỏi Diana, hắn nói.
Diana vẫn lắc đầu. Steve cực kỳ thất vọng vì nếu có Diana, bọn họ sẽ được sự trợ giúp cực kỳ to lớn.
“Tôi phải đi.” Steve lắc đầu, xoay người rời đi.
Diana ở trên tháp canh, ngơ ngác những xuống dưới, nàng lẩm bẩm:
“Đinh, anh ở đâu?”
Nàng nhìn thấy Steve chạy vội tìm những người khác.
Nàng nhìn thấy bọn họ chạy vội hướng tới sâu trong căn cứ.
Diana nghĩ rất nhiều, nàng nhớ lại từ nhỏ đến lớn cùng với mẹ. Những câu truyện bà kể, có những truyện kể về Ares, có những truyện không phải. Nàng nghĩ tới những quyển sách nàng đã đọc, có quyển viết về chiến tranh các vị thần, có quyển không phải. Nàng nghĩ tới những lời cuối cùng mẹ nàng nói, nàng nghĩ tới chuyến hành trình này. Nàng nghĩ tới những người dân thị trấn, sự hoan hô của họ sau hành động anh hùng của nàng. Nàng nghĩ tới sự độc ác của người Đức. Thứ khí độc có thể tang hại vô số người. Nàng nghĩ tới Sameer, Charlie cùng Tù Trưởng, những lời bọn họ nói. Nàng nghĩ tới Steve, những lời hắn nói lúc cuối cùng. Và nàng nghĩ tới Đinh Minh, nụ hôn đầu tiên của nàng trong màn mưa tuyết.
Nàng nghe thất sau lưng có một tiếng động nhỏ, quay đầu lại, nàng hỏi:
“Ai đó?”
Nàng nhìn thấy một bóng người trong toà tháp canh. Bóng người mặc một áo khoác dài tới chân, đội mũ cao bồi. Bóng người quay đầu lại, để lộ ra là Ngài Patrick.
“Ngài Patrick?” Diana nghi hoặc hỏi. Nàng không hiểu làm sao ngài Patrick có thể đến đây, vượt qua cả rừng quân Đức.
“Cô nói đúng, Diana, chúng không xứng đáng được chúng ta giúp.” Ngài Patrick lấy mũ xuống, nói: “Chúng chỉ xứng đáng nhận sự hủy diệt.”
“Ngươi…” Sau khi nghe nói vậy, Diana sững sờ mất một lúc lâu. Chợt nàng nói: “Ngươi chính là hắn.”
“Ta là.” Ngài Patrick nói: “Nhưng ta không phải thứ mà cô nghĩ.”
Diana định rút kiếm ra, có điều thanh kiếm đã không ở trên người nàng.
Không nói tới Diana vội, hãy nói tới nhóm người Steve. Bọn họ đã thành công chiếm được bốn chiếc mặt nạ phòng độc. Đeo vào để không ai nhận ra những khuôn mặt không phải người Đức của họ.
Bọn họ đi tới sân bay, nhìn thấy những bình khí độc được vận chuyển lên máy bay.
“Chuyện gì vậy?” Sameer hỏi.
“Tương lai.” Steve nói.
Quay trở lại Diana, lúc này nàng đã lấy lại thanh kiếm của mình. Ngài Patrick để mặc nàng lấy lại thanh kiếm đó vì hắn biết thanh kiếm đó không làm gì được mình.
“Ta không phải kẻ thù của cô, Diana.” Patrick nói trong khi Diana di chuyển vòng quanh. Nàng đang tìm kiếm một cơ hội, tựa như một con báo đang săn mồi.
“Ta là người duy nhất thật sự hiểu cô.” Patrick tiếp tục nói: “Và người thực sự hiểu chúng như giờ cô đã hiểu chúng. Chúng đã và sẽ luôn luôn yếu đuối, độc ác, ích kỷ và gây ra những chuyện khủng khiếp nhất.”
Diana tìm được cơ hội, đang định tiến vào phòng thì Patrick bỗng dưng biến mất.
Nàng tiến vào phòng thì phát hiện Patrick đã xuất hiện ở bên ngoài phòng.
“Điều ta luôn muốn là” Căn phòng lại vang lên tiếng của ngài Patrick: “để các vị thần thấy được tạo vật của cha ta tàn ác cỡ nào. Nhưng họ không chịu nhận.”
“Ta là Diana của Themyscira.” Diana cắt đứt lời nói của ngài Patrick.
“Nên ta đã tiêu diệt họ.” Ngài Patrick nói, mặc kệ Diana.
“Con của Hippolyta.” Diana cũng mặc kệ ngài Patrick: “Và ta ở đây để hoàn thành.” Có vẻ như nàng nhận định vị Thần Chiến Tranh chưa chết nên loài người vẫn bị khống chế. Ludendorff chỉ là giả thôi.
Patrick xuất hiện ở phía sau Diana. Diana phát hiện điều đó. Nàng quay đầu lại, lấy kiếm đâm về phía ngài Patrick. Có điều Patrick chỉ là giơ tay lên chặn kiếm. Lưỡi kiếm vừa chạm vào tay của ngài Patrick liền bị hủy diệt. Diana càng đâm, lưỡi kiếm càng bị hủy diệt, cho tới khi chỉ còn chuôi cầm.
“Thần kiếm diệt thần!” Diana ngơ ngác nhìn thanh kiếm rồi nhìn tay của Patrick.
“Cô bé thân mến.” Patrick nói: “Nó không phải kẻ diệt thần.” Hắn thổi thổi tro bụi bốc lên từ bàn tay, nơi lưỡi kiếm đâm vào: “Mà là cô đấy.”
“Chỉ có một vị thần mới có thể giết một vị thần khác.” Patrick nói thật: “Thần Zeus để lại đứa con ông ta có với nữ hoàng Âmzon như một vũ khí để dùng chống lại ta.”
“Không, ngươi là đồ dối trá.” Diana tan vỡ. Nàng không chịu nhận nàng chỉ là một vũ khí. Nàng lấy ra Lasso of Hestia, quấn lên Patrick, nói: “Ta buộc ngươi phải cho ta biết sự thật.”
“Ta nói thật mà.” Patrick liếc nhìn Lasso of Hestia quấn lên người mình, thản nhiên nói.
“Ta không phải Thần Chiến Tranh, Diana.” Patrick tiếp tục giải thích: “Ta là Thần Sự Thật.” Hắn đưa tay ra nắm lấy Lasso of Hestia, trên tay hắn có những tia sấm sét đang loé lên: “Loài người cướp thế giới này khỏi chúng ta.”
Hắn đưa Diana vào trong ảo giác. Trong ảo giác là một cảnh tượng hoang tàn của một vùng đất bị chiến tranh tàn phá: “Từng ngày một, chúng hủy hoại nó.”
“Và ta, người duy nhất sáng suốt để nhận ra điều đó.” Hắn cho Diana xem cảnh hắn bị Zeus đánh rớt phàm trần, có vẻ như để nhận sự cảm thông của Diana?
“Ta đã quá yếu không thể ngăn được bọn chúng.” Patrick tiếp tục thổ lộ: “Suốt bao năm qua ta đã một mình vật lộn.”
“Thì thầm vào tai chúng.” Đây là cảnh hắn ở trong phòng thí nghiệm của tiến sĩ Maru: “những ý tưởng, cảm hứng cho các công thức, vũ khí,…”
Diana hơi choáng váng, nàng lắc đầu cho mình tập trung lại, nàng muốn nghe tiếp.
“Nhưng ta không ép chúng sử dụng những thứ đó.” Patrick nói: “Tự bọn chúng châm ngòi cho cuộc chiến trang này. Ta chỉ sắp đặt một hiệp định đình chiến mà ta biết chúng không thể giữ. Hy vọng chúng sẽ tự hủy diệt mình.”
“Nhưng như vậy chưa bao giờ là đủ.” Patrick thổ lộ: “Cho tới khi có cô. Khi cô mới tới, ta đã định tiêu diệt cô. Nhưng ta biết rằng nếu như cô có thể nhìn nhận những gì các vị thần khác không thể thì cô sẽ gia nhập với ta, và với sức mạnh hai ta cộng lại…” Hắn đưa Diana trở lại cảnh tượng hoang tàn: “Ta cuối cùng có thể chấm dứt mọi đau đớn, mọi khổ cực.” Hắn biến ảo cảnh hoang tàn trở thành cánh rừng xanh ngát, cực kỳ đẹp đẽ với hoa thơm cỏ lạ: “sự hủy diệt chúng đem tới. Và ta có thể đưa thế giới này trở lại là thiên đường như trước đây.”
“Mãi mãi.” Patrick kết luận.
“Ta…” Diana ngập ngừng, nàng nhìn xung quanh cánh rừng kia, chợt nhớ lại người dân thị trấn: “Ta không thể nào là một phần của việc đó.”
Patrick buông tay khỏi Lasso of Hestia, cảnh tượng cánh rừng ngay lập tức biến mất, sấm sét trên tay hắn cũng biến mất, chỉ còn lại toà tháp canh tối đen: “Cô bé à, ta không muốn đấu với cô đâu.”
“Nhưng nếu buộc phải vậy.” Patrick lại giơ tay lên, dòng điện lại hiện lên trên Laso of Hestia.
Hắn đang định có hành động khác, chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng. Hắn vội vàng bước lên trước hai bước. Một cơn đau đớn từ sau lưng truyền đến, cùng với một giọng nói: “Xin chào, Ares.”
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!