Hiệp Sĩ Trong Marvel - Chương 56: Diana và Ludendorff
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Hiệp Sĩ Trong Marvel


Chương 56: Diana và Ludendorff


Không nhắc tới Đinh Minh cùng Steve rất dễ dàng đột nhập vào tòa lâu đài. Mặc dù không có thiệp mời nhưng Sameer rất dễ dàng xử lý được. Hắn nhanh chóng bắt lấy tay người lính canh cửa, nói nhanh chóng:

“Cảm ơn anh, Đại tá và tôi chúc anh có được nhiều phước lành và nhiều điều khác đến với anh.”

“Đầu anh chắc trống rỗng, anh ta muốn xem thiệp mời, đồ đần.” Steve vừa ngậm tẩu thuốc, vừa nói. 

“Tôi xin lỗi, tôi rất xin lỗi. Tôi ngàn lần xin lỗi, ông chủ.” Sameer nói, hắn nói tiếp với người lính: “Tôi đã phạm phải sai lầm khủng khiếp, không thể tha thứ. Tôi làm mất thiệp mời của Đại tá rồi.”

“Sao cơ?” Steve hét lên: “Ý anh là ta vượt qua bùn lầy, mưa gió. Chỉ để anh làm mất thiệp mời của tôi?”

“Tôi là con ốc sên.” Sameer nói: “Không, tôi đúng là con bọ. Thậm chí không phải con bọ. Tôi là phân bọ. Và tôi nói ông chủ…”

Người lính cũng cuống, thấy còn có người xếp hàng, hắn vội vàng để hai người vào.

“Cầu chúa phù hộ anh.” Sameer chắp tay đối với người lính, nói.

Hắn khởi động xe đưa Đinh Minh cùng Steve vào trong.

Mọi người sẽ tự hỏi vì sao người lính không thấy Đinh Minh? Đương nhiên rồi, hắn đã dùng thuật tàng hình, ngồi ngay bên cạnh Steve. Làm mất một thiệp mời đã đủ rồi, cũng không thể làm mất cả hai tấm chứ?

Lại nói bên ngoài Diana ẩn thân nơi núi rừng. Nàng theo trong kẽ hở rừng cây nhìn thấy Steve cùng Sameer tiến vào (Nàng đương nhiên không thể nhìn thấy Đinh Minh rồi, tàng hình mà.)

Chợt nàng nghe thấy có những tiếng nói đằng sau:

“Thật ngớ ngẩn. Tôi sẽ không dành cả buổi tối ở ngoài này. Đồ ngu kia, lái xe đi mau.” Diana ngoài đầu lại thì thấy một người phụ nữ đang đanh đá hét lên với chiếc xe đằng trước.

Người phụ nữ rung chuông, thấy không có tác dụng, nàng lao xuống xe, định đi vào trong rừng, chợt gặp Diana.

“Cô hóa trang thành gì vậy?” Người phụ nữ hỏi, cô rất ngạc nhiên vì bộ dạng hiện tại của Diana. Hiện tại Diana đội mũ trùm đầu, trông như những thầy tu vậy. 

“Cô đang làm gì vậy?” Người phụ nữ đi tới cạnh Diana, nói, không để ý tới ánh mắt dò xét của Diana.

Và chuyện sau đó, ai cũng biết là chuyện gì rồi….

Trong bữa tiệc, Steve lấy hai ly rượu, đi tới bên cạnh tiến sĩ Maru, người đang thờ ơ đứng chắp tay sau lưng một mình.

“Tôi xin mạn phép.” Steve nói, hắn đưa một ly rượu cho Maru. 

“Tôi không uống rượu.” Tiến sĩ Maru đáp lại. Steve gật đầu, dựa lưng vào tường, uống một mình.

“Ta gặp nhau chưa nhỉ?” Tiến sĩ Maru nghi hoặc hỏi.

“Chưa, nhưng tôi vẫn luôn để ý cô.” Steve có vẻ lại định đi bài cũ, có điều Maru tin hay không còn không nhất định: “Theo dõi sự nghiệp của cô. Cô là tiến sĩ Isabelle Maru. Nhà hóa học tài năng nhất trong quân đội Đức. Tôi là một người bạn.”

Steve nói tiếp, không để ý sự xao nhãng của Maru. Cô đang chú ý tới tướng quân Ludendorff: “Hy vọng tôi không đi quá giới hạn. Tôi biết cô và đại tướng Ludendorff rất thân.”

“Chúng tôi hợp tác rất ăn ý.” Maru nói: “Phải.”

“Có một người như tôi đứng sau cô.” Steve nói, đây mới là sự giả vờ đỉnh cao: “Tôi có thể cung cấp thêm rất nhiều.”

“Thế anh là ai?” Tiến sĩ Maru hỏi.

“Một người sẽ cho cô sự trân trọng mà một thiên tài như cô đáng có.” Steve nói.

Maru quay đầu đi, có vẻ đang suy nghĩ.

“Tôi rất thích lửa, cô thì sao?” Steve nhìn vào lò sưởi, nói: “Nó giống như một minh chứng sống của nhiệt động lực học.” Hắn đang cố gắng tìm kiếm sự tin tưởng của tiến sĩ Độc: “Loại vũ khí hủy diệt tối thượng. Nhắc ta nhớ rằng vào lúc cuối cùng tất cả rồi sẽ trở về cát bụi như thuở ban đầu.”

Hắn rất có động lực chém gió khi thấy Maru gật đầu: “Có gì đó rất chắc chắn về điều đó.” Hắn quay sang nhìn vào mắt Maru: “Tôi thấy tất cả điều đó trong mắt cô. Có lẽ cô có thể cho tôi xem cô đang nghiên cứu gì.”

Có điều chỉ nói đến đây, Steve nhìn sang, chợt thấy Diana mặc váy màu xanh đi vào. Hắn trợn tròn mắt. Đinh Minh ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt. Có điều hắn không phải kinh ngạc vì Diana đi vào mà kinh ngạc vì nàng mặc váy lại đẹp đến thế.

Steve vẫn tiếp tục công tác của mình, hắn lấy lại sự chú ý của Maru: “Tôi nghe nói nó… Tôi nghe nói nó rất đặc biệt.”

Có điều có vẻ như Maru từ việc kinh ngạc của Steve lúc nãy đã ra khỏi ma lực của Steve, cô nói: “Tôi rất cảm kích việc anh hứng thú với công việc của tôi. Nhưng tôi trung thành với Đại tướng Ludendorff. Ngoài ra…” Maru nói tiếp: “Tôi thấy được anh đặt sự chú ý của anh…” Cô cười lạnh: “Ở nơi khác.”

Tiến sĩ Maru từ nhỏ đã phải chịu những vết thương trên mặt, cô phải khâu lại mặt của mình. Cho nên có thể nói là tiến sĩ Maru rất xấu. Cô rất ghét người nói chuyện với mình mà không đặt sự chú ý tới mình. Vừa rồi Steve đặt sự chú ý tới Diana, Maru cũng thấy, cho nên cô rất ghét điều đó. Vì Diana xinh hơn cô rất nhiều lần. Cô nghĩ Steve lại là một kẻ mê gái, không có tinh thần khoa học.

Cùng lúc đó, Diana đang tiến lại gần Ludendorff. Nàng treo thanh kiếm ở sau lưng, chỉ có những người đứng sau lưng nàng mới nhìn thấy. Bất quá bọn họ chỉ là tưởng rằng một kiểu thời trang mới. Ludendorff cũng tiến về phía nàng. Hai người quan sát nhau một lúc. Ludendorff có hành động bất ngờ hơn, hắn tóm lấy tay nàng, ý định tiến hành một lần khiêu vũ với cô gái xinh đẹp này.

“Bữa tiệc vui chứ?” Hắn hỏi.

“Tôi thú nhận tôi không rõ ta đang ăn mừng việc gì?” Diana đáp lại.

“Tất nhiên là chiến thắng của nước Đức rồi.” Ludendorff tỏ ra rất chắc chắn.

“Chiến thắng?” Diana hỏi lại: “Nhưng tôi nghe nói hòa bình ở rất gần rồi.”

“Hòa bình?” Ludendorff nhạt nhẽo nói: “Đó chỉ là một hiệp định đình chiến về một cuộc chiến tranh không có hồi kết.”

“Thucydides” Diana lẩm bẩm.

“Cô biết về Hy Lạp cổ đại?” Ludendorff rất bất ngờ, không ngờ lại gặp một cô gái xinh lại có học như vậy: “Họ hiểu chiến tranh là một vị thần, Một vị thần yêu cầu sự hy sinh của con người. Và đổi lại..” Hắn nói: “Chiến tranh cho con người mục đích, lẽ sống, một cơ hội để vươn lên cái bản thân tầm thường và hèn kém của họ và để có dũng khí cao cả và tốt đẹp hơn.”

“Chỉ có một trong số rất nhiều các vị thần tin như vậy.” Diana nói. Lúc trước nàng còn mang theo thái độ hoài nghi, có điều hiện tại nàng tin thực sự: “Và ông ta đã sai.”

“Cô không biết gì về các vị thần cả.” Ludendorff lạnh lùng nói. Hai người dừng lại,

Chợt, có một binh lính xông vào, nói: “Thưa Đại tướng.”

Ludendorff đi theo tên lính, hắn hơi quay đầu lại, nói: “Tận hưởng màn pháo hoa nhé.”

Đằng sau, Diana đang định rút kiếm ra, có điều đã bị Steve ngăn lại.

“Anh làm gì vậy?” Diana hỏi: “Tránh ra.”

“Diana, nếu cô giết Ludendorff trước khí ta tìm ra khí độc, ta sẽ không ngăn chặn được gì.” Steve vội vàng nói.

“Tôi sẽ ngăn chặn Ares.” Diana sắp tức điên.

“Nếu cô sai thì sao?” Steve hỏi lại: “Nếu như không hề có Ares thì sao?”

“Anh không tin tôi.” Diana lắc đầu nói.

“Tôi không thể để cô làm việc này.” Steve nói.

“Tôi làm gì không phụ thuộc vào anh.” Diana lạnh lẽo nói.

Nàng đẩy Steve ra, nhanh chóng đi ra ngoài, muốn tìm kiếm Ludendorff. Steve vội vã đuổi theo sau.

Hai người đuổi nhau ra khỏi tòa lâu đài, chợt thấy một phát pháo được bắn lên trời.

“Diana, khí độc.” Steve nói, hắn biết đây là khí độc bị bắn lên. 

“Dân làng!” Diana vội vã nói. Nàng chạy rất nhanh.

Bên ngoài, nhóm ba người đang tò mò hỏi: “Họ đang reo hò gì vậy?”

Xoay đầu lại, chợt thấy Diana lên ngựa chạy mất. 

“Diana.” Sameer kêu lên.

Họ chạy ra đường nhỏ, chợt thấy Steve phi ngựa đến.

“Họ bắn cái gì vậy?” Tù trưởng hỏi.

“Khí độc, là Ludendorff.” Steve nói: “Tôi thấy hắn, hắn ở trong ngọn tháp.”

“Hắn đi đâu anh cũng phải theo hắn.” Tù trưởng nói.

“Làm sao cậu tìm được chúng tôi?” Sameer nói to có điều Steve vội quá nên không có trả lời.

“Tôi biết cách.” Tù trưởng đáp.

Diana cưỡi ngựa phi rất nhanh. Trên đường nàng cở và bỏ đi bộ áo váy hào nhoáng, để lộ ra giáp trụ của mình.

Diana phi ngựa đến thị trấn, nàng vội vàng xuống ngựa, chạy vào trong sương mù độc. Đối với một vị Thần như nàng, chút khói độc này vẫn không tính là gì.

Diana phát hiện tất cả mọi người đã chết, nàng ôm đầu khóc rống lên.

Steve đuổi tới bất quá không thể đuổi vào trong sương mù độc, hắn gào lên: “Diana!”.

Diana đi ra, nàng đối với Steve nói: “Họ chết rồi, tất cả bọn họ chết cả rồi.” Nàng hối hận cực kỳ: “Tôi đã có thể cứu được họ. Nếu không phải do anh, tôi đã có thể cứu được họ rồi. Anh đã ngăn tôi giết Ares!”

Nàng ôm đầu, Steve vội nói: “Không!”

“Tránh xa tôi ra.” Diana nói to, nàng hoang mang nói: “Giờ tôi hiểu tất cả rồi. Ares không chỉ làm tha hóa người Đức. Mà cả anh nữa. Tất cả các anh. Tôi sẽ tìm ra Ares và tôi sẽ giết hắn.”

Nói xong Diana cưỡi lên ngựa, phóng đi, để mặc Steve thẫn thờ ở nơi đó.

“Diana!” Steve gọi: “Làn khói đó là tù trường! Anh ấy đã đi theo Ludendorff. Đi theo hướng làn khói đó!”

Diana cưỡi ngựa chạy vội mà đi. Steve tìm kiếm ra được một chiếc xe mày, vội vã cưỡi lên đuổi theo.

Trên đường đi, Diana phóng qua các trạm canh gác của người Đức, không người nào có thể ngăn cản thanh kiếm của nàng.

Đuổi tới vị trí tù trưởng, Sameer hét lên: “Nay! Diana, ở bên đó!” Vừa nói Sameer vừa chỉ hướng đi của Ludendorff.

Diana đuổi theo, rất nhanh nàng phóng tới một căn cứ mạnh mẽ của người Đức. Căn cứ được xây dựng bởi những bức tường rào cực kỳ kiên cố. Nàng phóng tới, nhờ có đôi mắt thợ săn được ban tặng từ thần Artemis, Diana rất rõ ràng nhìn thấy Ludendorff đang tiến vào một tòa tháp canh.

Diana dễ dàng nhảy qua bức tường rào từ lưng ngựa. Nàng nhanh chóng xử lý lính gác xung quanh. Sau đó Diana phóng dây vào tòa tháp canh kia, dễ dàng leo lên trên.

Một tên lính gác vừa đi ra khỏi cửa tháp canh, chưa kịp ngạc nhiên vì sự xuất hiện bất ngờ của Diana, hắn liền bị nàng dễ dàng tóm lấy, ném ra ngoài.

Diana tiến vào, có ánh đèn hơi chiếu vào mặt nàng, khiên Ludendorff có thể nhận ra nàng. 

“Ngạc nhiên ghê!” Ludendorff nói: “Thật kỳ lạ. Thật không may, tôi có vấn đề khác cần phải lo.” 

Nói xong hắn giương súng lên, nhắm ngay Diana. Có điều đạn bắn ra bị giáp cổ tay của Diana chặn lại. Đạn bắn trở lại làm hỏng cây súng.

“A!” Ludendorff kêu lên, hắn nắm lấy tay cầm súng, nói: “Cô là thứ gì vậy?”

“Ngươi sẽ sớm biết thôi.” Diana xoay kiếm, nói.

Ludendorff vội vàng mở cửa sổ, hắn từ trong túi lấy ra một ống nghiệm. Nhanh chóng mở ống ra, hít lấy khí độc trong đó. Rất nhanh hắn trở nên cực kỳ mạnh mẽ. Hắn gào lên trong hưng phấn. Xoay người lai, cầm lấy một cái bình thép, ném về phía Diana, bất quá rất dễ dàng bị nàng đỡ được.

Ludendorff đấm một quả vào bụng Diana, hắn đấm quả thứ hai thì bị giáp cổ tay của Diana chặn lại.

Hai người đánh nhau tối tăm mù mịt. Ludendorff nắm lấy cổ Diana, ném nàng qua một bên, sau đó hắn cầm lấy một khẩu súng nhưng lại không nhắm vào Diana mà dùng để vụt về phía nàng. Hắn cũng biết đạn không làm gì được Diana. 

Diana đoạt khẩu súng của hắn, đấm một phát khiến Ludendorff bay đập vào cửa. Ludendorff nhặt thanh kiếm dưới mặt đất lên sau đó dùng nó chém về phía Diana. Diana bị đánh ngã ra đất.

“Dù là cô rất lợi hại, cô vẫn không phải là đối thủ của tôi.” Hắn lấy gươm đâm về phía nàng, bất quá lại bị Diana bắt được lưỡi gươm. Dù hắn dùng sức thế nào cũng không thể đâm xuống. 

“Để rồi xem.” Diana nói. Nàng né tránh lưỡi kiếm một lần nữa chém tới, sau đó lộn một vòng, đạp Ludendorff bay ra, phá vỡ cửa kính, bay ra ngoài.

Ludendorff vội vàng chạy lên mái nhà. Hắn quá sợ hãi, đời hắn chưa từng gặp một cô gái mạnh mẽ như thế.

Bên dưới, vang lên tiếng của Diana: “Ta là Diana của Themyscira, con gái của Hippolyta” Nàng nói trong sự sợ hãi của Ludendorff: “Nữ hoàng của Amazon.”

“Và cơn phẫn nộ ngươi trút xuống thế giới này đã chấm dứt.” Nói xong, nàng xông ra khỏi tháp canh, xông vỡ mái ngói. Bay lên không, Diana rút ra Lasso of Hestia, quấn lấy Ludendorff, kéo hắn lên cao. Khi nàng hạ xuống mái tháp, Ludendorff cũng bị rơi không biết vỡ mấy cái xương.

“Nhân danh những người lương thiện trên thế giới này.” Diana nói: “Vì thế mà ta hoàn thành sứ mệnh của người Amazon. Giải thoát thế giới này khỏi ngươi.”

“Mãi mãi!” 

Nói xong nàng đâm kiếm xuống, xuyên qua Ludendorff, xuyên qua mái tháp canh.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Không nhắc tới Đinh Minh cùng Steve rất dễ dàng đột nhập vào tòa lâu đài. Mặc dù không có thiệp mời nhưng Sameer rất dễ dàng xử lý được. Hắn nhanh chóng bắt lấy tay người lính canh cửa, nói nhanh chóng:

“Cảm ơn anh, Đại tá và tôi chúc anh có được nhiều phước lành và nhiều điều khác đến với anh.”

“Đầu anh chắc trống rỗng, anh ta muốn xem thiệp mời, đồ đần.” Steve vừa ngậm tẩu thuốc, vừa nói. 

“Tôi xin lỗi, tôi rất xin lỗi. Tôi ngàn lần xin lỗi, ông chủ.” Sameer nói, hắn nói tiếp với người lính: “Tôi đã phạm phải sai lầm khủng khiếp, không thể tha thứ. Tôi làm mất thiệp mời của Đại tá rồi.”

“Sao cơ?” Steve hét lên: “Ý anh là ta vượt qua bùn lầy, mưa gió. Chỉ để anh làm mất thiệp mời của tôi?”

“Tôi là con ốc sên.” Sameer nói: “Không, tôi đúng là con bọ. Thậm chí không phải con bọ. Tôi là phân bọ. Và tôi nói ông chủ…”

Người lính cũng cuống, thấy còn có người xếp hàng, hắn vội vàng để hai người vào.

“Cầu chúa phù hộ anh.” Sameer chắp tay đối với người lính, nói.

Hắn khởi động xe đưa Đinh Minh cùng Steve vào trong.

Mọi người sẽ tự hỏi vì sao người lính không thấy Đinh Minh? Đương nhiên rồi, hắn đã dùng thuật tàng hình, ngồi ngay bên cạnh Steve. Làm mất một thiệp mời đã đủ rồi, cũng không thể làm mất cả hai tấm chứ?

Lại nói bên ngoài Diana ẩn thân nơi núi rừng. Nàng theo trong kẽ hở rừng cây nhìn thấy Steve cùng Sameer tiến vào (Nàng đương nhiên không thể nhìn thấy Đinh Minh rồi, tàng hình mà.)

Chợt nàng nghe thấy có những tiếng nói đằng sau:

“Thật ngớ ngẩn. Tôi sẽ không dành cả buổi tối ở ngoài này. Đồ ngu kia, lái xe đi mau.” Diana ngoài đầu lại thì thấy một người phụ nữ đang đanh đá hét lên với chiếc xe đằng trước.

Người phụ nữ rung chuông, thấy không có tác dụng, nàng lao xuống xe, định đi vào trong rừng, chợt gặp Diana.

“Cô hóa trang thành gì vậy?” Người phụ nữ hỏi, cô rất ngạc nhiên vì bộ dạng hiện tại của Diana. Hiện tại Diana đội mũ trùm đầu, trông như những thầy tu vậy. 

“Cô đang làm gì vậy?” Người phụ nữ đi tới cạnh Diana, nói, không để ý tới ánh mắt dò xét của Diana.

Và chuyện sau đó, ai cũng biết là chuyện gì rồi….

Trong bữa tiệc, Steve lấy hai ly rượu, đi tới bên cạnh tiến sĩ Maru, người đang thờ ơ đứng chắp tay sau lưng một mình.

“Tôi xin mạn phép.” Steve nói, hắn đưa một ly rượu cho Maru. 

“Tôi không uống rượu.” Tiến sĩ Maru đáp lại. Steve gật đầu, dựa lưng vào tường, uống một mình.

“Ta gặp nhau chưa nhỉ?” Tiến sĩ Maru nghi hoặc hỏi.

“Chưa, nhưng tôi vẫn luôn để ý cô.” Steve có vẻ lại định đi bài cũ, có điều Maru tin hay không còn không nhất định: “Theo dõi sự nghiệp của cô. Cô là tiến sĩ Isabelle Maru. Nhà hóa học tài năng nhất trong quân đội Đức. Tôi là một người bạn.”

Steve nói tiếp, không để ý sự xao nhãng của Maru. Cô đang chú ý tới tướng quân Ludendorff: “Hy vọng tôi không đi quá giới hạn. Tôi biết cô và đại tướng Ludendorff rất thân.”

“Chúng tôi hợp tác rất ăn ý.” Maru nói: “Phải.”

“Có một người như tôi đứng sau cô.” Steve nói, đây mới là sự giả vờ đỉnh cao: “Tôi có thể cung cấp thêm rất nhiều.”

“Thế anh là ai?” Tiến sĩ Maru hỏi.

“Một người sẽ cho cô sự trân trọng mà một thiên tài như cô đáng có.” Steve nói.

Maru quay đầu đi, có vẻ đang suy nghĩ.

“Tôi rất thích lửa, cô thì sao?” Steve nhìn vào lò sưởi, nói: “Nó giống như một minh chứng sống của nhiệt động lực học.” Hắn đang cố gắng tìm kiếm sự tin tưởng của tiến sĩ Độc: “Loại vũ khí hủy diệt tối thượng. Nhắc ta nhớ rằng vào lúc cuối cùng tất cả rồi sẽ trở về cát bụi như thuở ban đầu.”

Hắn rất có động lực chém gió khi thấy Maru gật đầu: “Có gì đó rất chắc chắn về điều đó.” Hắn quay sang nhìn vào mắt Maru: “Tôi thấy tất cả điều đó trong mắt cô. Có lẽ cô có thể cho tôi xem cô đang nghiên cứu gì.”

Có điều chỉ nói đến đây, Steve nhìn sang, chợt thấy Diana mặc váy màu xanh đi vào. Hắn trợn tròn mắt. Đinh Minh ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt. Có điều hắn không phải kinh ngạc vì Diana đi vào mà kinh ngạc vì nàng mặc váy lại đẹp đến thế.

Steve vẫn tiếp tục công tác của mình, hắn lấy lại sự chú ý của Maru: “Tôi nghe nói nó… Tôi nghe nói nó rất đặc biệt.”

Có điều có vẻ như Maru từ việc kinh ngạc của Steve lúc nãy đã ra khỏi ma lực của Steve, cô nói: “Tôi rất cảm kích việc anh hứng thú với công việc của tôi. Nhưng tôi trung thành với Đại tướng Ludendorff. Ngoài ra…” Maru nói tiếp: “Tôi thấy được anh đặt sự chú ý của anh…” Cô cười lạnh: “Ở nơi khác.”

Tiến sĩ Maru từ nhỏ đã phải chịu những vết thương trên mặt, cô phải khâu lại mặt của mình. Cho nên có thể nói là tiến sĩ Maru rất xấu. Cô rất ghét người nói chuyện với mình mà không đặt sự chú ý tới mình. Vừa rồi Steve đặt sự chú ý tới Diana, Maru cũng thấy, cho nên cô rất ghét điều đó. Vì Diana xinh hơn cô rất nhiều lần. Cô nghĩ Steve lại là một kẻ mê gái, không có tinh thần khoa học.

Cùng lúc đó, Diana đang tiến lại gần Ludendorff. Nàng treo thanh kiếm ở sau lưng, chỉ có những người đứng sau lưng nàng mới nhìn thấy. Bất quá bọn họ chỉ là tưởng rằng một kiểu thời trang mới. Ludendorff cũng tiến về phía nàng. Hai người quan sát nhau một lúc. Ludendorff có hành động bất ngờ hơn, hắn tóm lấy tay nàng, ý định tiến hành một lần khiêu vũ với cô gái xinh đẹp này.

“Bữa tiệc vui chứ?” Hắn hỏi.

“Tôi thú nhận tôi không rõ ta đang ăn mừng việc gì?” Diana đáp lại.

“Tất nhiên là chiến thắng của nước Đức rồi.” Ludendorff tỏ ra rất chắc chắn.

“Chiến thắng?” Diana hỏi lại: “Nhưng tôi nghe nói hòa bình ở rất gần rồi.”

“Hòa bình?” Ludendorff nhạt nhẽo nói: “Đó chỉ là một hiệp định đình chiến về một cuộc chiến tranh không có hồi kết.”

“Thucydides” Diana lẩm bẩm.

“Cô biết về Hy Lạp cổ đại?” Ludendorff rất bất ngờ, không ngờ lại gặp một cô gái xinh lại có học như vậy: “Họ hiểu chiến tranh là một vị thần, Một vị thần yêu cầu sự hy sinh của con người. Và đổi lại..” Hắn nói: “Chiến tranh cho con người mục đích, lẽ sống, một cơ hội để vươn lên cái bản thân tầm thường và hèn kém của họ và để có dũng khí cao cả và tốt đẹp hơn.”

“Chỉ có một trong số rất nhiều các vị thần tin như vậy.” Diana nói. Lúc trước nàng còn mang theo thái độ hoài nghi, có điều hiện tại nàng tin thực sự: “Và ông ta đã sai.”

“Cô không biết gì về các vị thần cả.” Ludendorff lạnh lùng nói. Hai người dừng lại,

Chợt, có một binh lính xông vào, nói: “Thưa Đại tướng.”

Ludendorff đi theo tên lính, hắn hơi quay đầu lại, nói: “Tận hưởng màn pháo hoa nhé.”

Đằng sau, Diana đang định rút kiếm ra, có điều đã bị Steve ngăn lại.

“Anh làm gì vậy?” Diana hỏi: “Tránh ra.”

“Diana, nếu cô giết Ludendorff trước khí ta tìm ra khí độc, ta sẽ không ngăn chặn được gì.” Steve vội vàng nói.

“Tôi sẽ ngăn chặn Ares.” Diana sắp tức điên.

“Nếu cô sai thì sao?” Steve hỏi lại: “Nếu như không hề có Ares thì sao?”

“Anh không tin tôi.” Diana lắc đầu nói.

“Tôi không thể để cô làm việc này.” Steve nói.

“Tôi làm gì không phụ thuộc vào anh.” Diana lạnh lẽo nói.

Nàng đẩy Steve ra, nhanh chóng đi ra ngoài, muốn tìm kiếm Ludendorff. Steve vội vã đuổi theo sau.

Hai người đuổi nhau ra khỏi tòa lâu đài, chợt thấy một phát pháo được bắn lên trời.

“Diana, khí độc.” Steve nói, hắn biết đây là khí độc bị bắn lên. 

“Dân làng!” Diana vội vã nói. Nàng chạy rất nhanh.

Bên ngoài, nhóm ba người đang tò mò hỏi: “Họ đang reo hò gì vậy?”

Xoay đầu lại, chợt thấy Diana lên ngựa chạy mất. 

“Diana.” Sameer kêu lên.

Họ chạy ra đường nhỏ, chợt thấy Steve phi ngựa đến.

“Họ bắn cái gì vậy?” Tù trưởng hỏi.

“Khí độc, là Ludendorff.” Steve nói: “Tôi thấy hắn, hắn ở trong ngọn tháp.”

“Hắn đi đâu anh cũng phải theo hắn.” Tù trưởng nói.

“Làm sao cậu tìm được chúng tôi?” Sameer nói to có điều Steve vội quá nên không có trả lời.

“Tôi biết cách.” Tù trưởng đáp.

Diana cưỡi ngựa phi rất nhanh. Trên đường nàng cở và bỏ đi bộ áo váy hào nhoáng, để lộ ra giáp trụ của mình.

Diana phi ngựa đến thị trấn, nàng vội vàng xuống ngựa, chạy vào trong sương mù độc. Đối với một vị Thần như nàng, chút khói độc này vẫn không tính là gì.

Diana phát hiện tất cả mọi người đã chết, nàng ôm đầu khóc rống lên.

Steve đuổi tới bất quá không thể đuổi vào trong sương mù độc, hắn gào lên: “Diana!”.

Diana đi ra, nàng đối với Steve nói: “Họ chết rồi, tất cả bọn họ chết cả rồi.” Nàng hối hận cực kỳ: “Tôi đã có thể cứu được họ. Nếu không phải do anh, tôi đã có thể cứu được họ rồi. Anh đã ngăn tôi giết Ares!”

Nàng ôm đầu, Steve vội nói: “Không!”

“Tránh xa tôi ra.” Diana nói to, nàng hoang mang nói: “Giờ tôi hiểu tất cả rồi. Ares không chỉ làm tha hóa người Đức. Mà cả anh nữa. Tất cả các anh. Tôi sẽ tìm ra Ares và tôi sẽ giết hắn.”

Nói xong Diana cưỡi lên ngựa, phóng đi, để mặc Steve thẫn thờ ở nơi đó.

“Diana!” Steve gọi: “Làn khói đó là tù trường! Anh ấy đã đi theo Ludendorff. Đi theo hướng làn khói đó!”

Diana cưỡi ngựa chạy vội mà đi. Steve tìm kiếm ra được một chiếc xe mày, vội vã cưỡi lên đuổi theo.

Trên đường đi, Diana phóng qua các trạm canh gác của người Đức, không người nào có thể ngăn cản thanh kiếm của nàng.

Đuổi tới vị trí tù trưởng, Sameer hét lên: “Nay! Diana, ở bên đó!” Vừa nói Sameer vừa chỉ hướng đi của Ludendorff.

Diana đuổi theo, rất nhanh nàng phóng tới một căn cứ mạnh mẽ của người Đức. Căn cứ được xây dựng bởi những bức tường rào cực kỳ kiên cố. Nàng phóng tới, nhờ có đôi mắt thợ săn được ban tặng từ thần Artemis, Diana rất rõ ràng nhìn thấy Ludendorff đang tiến vào một tòa tháp canh.

Diana dễ dàng nhảy qua bức tường rào từ lưng ngựa. Nàng nhanh chóng xử lý lính gác xung quanh. Sau đó Diana phóng dây vào tòa tháp canh kia, dễ dàng leo lên trên.

Một tên lính gác vừa đi ra khỏi cửa tháp canh, chưa kịp ngạc nhiên vì sự xuất hiện bất ngờ của Diana, hắn liền bị nàng dễ dàng tóm lấy, ném ra ngoài.

Diana tiến vào, có ánh đèn hơi chiếu vào mặt nàng, khiên Ludendorff có thể nhận ra nàng. 

“Ngạc nhiên ghê!” Ludendorff nói: “Thật kỳ lạ. Thật không may, tôi có vấn đề khác cần phải lo.” 

Nói xong hắn giương súng lên, nhắm ngay Diana. Có điều đạn bắn ra bị giáp cổ tay của Diana chặn lại. Đạn bắn trở lại làm hỏng cây súng.

“A!” Ludendorff kêu lên, hắn nắm lấy tay cầm súng, nói: “Cô là thứ gì vậy?”

“Ngươi sẽ sớm biết thôi.” Diana xoay kiếm, nói.

Ludendorff vội vàng mở cửa sổ, hắn từ trong túi lấy ra một ống nghiệm. Nhanh chóng mở ống ra, hít lấy khí độc trong đó. Rất nhanh hắn trở nên cực kỳ mạnh mẽ. Hắn gào lên trong hưng phấn. Xoay người lai, cầm lấy một cái bình thép, ném về phía Diana, bất quá rất dễ dàng bị nàng đỡ được.

Ludendorff đấm một quả vào bụng Diana, hắn đấm quả thứ hai thì bị giáp cổ tay của Diana chặn lại.

Hai người đánh nhau tối tăm mù mịt. Ludendorff nắm lấy cổ Diana, ném nàng qua một bên, sau đó hắn cầm lấy một khẩu súng nhưng lại không nhắm vào Diana mà dùng để vụt về phía nàng. Hắn cũng biết đạn không làm gì được Diana. 

Diana đoạt khẩu súng của hắn, đấm một phát khiến Ludendorff bay đập vào cửa. Ludendorff nhặt thanh kiếm dưới mặt đất lên sau đó dùng nó chém về phía Diana. Diana bị đánh ngã ra đất.

“Dù là cô rất lợi hại, cô vẫn không phải là đối thủ của tôi.” Hắn lấy gươm đâm về phía nàng, bất quá lại bị Diana bắt được lưỡi gươm. Dù hắn dùng sức thế nào cũng không thể đâm xuống. 

“Để rồi xem.” Diana nói. Nàng né tránh lưỡi kiếm một lần nữa chém tới, sau đó lộn một vòng, đạp Ludendorff bay ra, phá vỡ cửa kính, bay ra ngoài.

Ludendorff vội vàng chạy lên mái nhà. Hắn quá sợ hãi, đời hắn chưa từng gặp một cô gái mạnh mẽ như thế.

Bên dưới, vang lên tiếng của Diana: “Ta là Diana của Themyscira, con gái của Hippolyta” Nàng nói trong sự sợ hãi của Ludendorff: “Nữ hoàng của Amazon.”

“Và cơn phẫn nộ ngươi trút xuống thế giới này đã chấm dứt.” Nói xong, nàng xông ra khỏi tháp canh, xông vỡ mái ngói. Bay lên không, Diana rút ra Lasso of Hestia, quấn lấy Ludendorff, kéo hắn lên cao. Khi nàng hạ xuống mái tháp, Ludendorff cũng bị rơi không biết vỡ mấy cái xương.

“Nhân danh những người lương thiện trên thế giới này.” Diana nói: “Vì thế mà ta hoàn thành sứ mệnh của người Amazon. Giải thoát thế giới này khỏi ngươi.”

“Mãi mãi!” 

Nói xong nàng đâm kiếm xuống, xuyên qua Ludendorff, xuyên qua mái tháp canh.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN