Hiệp Sĩ Trong Marvel - Chương 16:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Hiệp Sĩ Trong Marvel


Chương 16:


Đầu tháng 1 năm 1944, tuy rằng khí trời lạnh lẽo, thiên không u tối hơn bao giờ hết nhưng Đinh Minh lại nghênh đón một tin vui vô cùng. Đó chính là đã phát hiện tung tích của Brotherhood of the Shield a. Uhm, kì thực không phải hắn phát hiện được mà là nhân gia tự tìm đến mình, chính xác hơn là tìm đến Howard trước, rồi hai bên mới bắt đầu tiếp cận.
Hôm nay, giữa trời tuyết dày đặc, doanh trại đại tá Chester nghênh đón một vị khách không mời mà đến. Người này ăn mặc như các thầy tu cổ đại, mũ trùm đầu, hai tay áo rộng thùng thình, cùng với áo nâu dài, bao phủ cả đôi chân,
Dưới sự dẫn dắt của Howard Stard, hắn đi tới một căn phòng được canh gác cẩn mật. Có thể thấy được, trình độ coi trọng của chủ nhân nơi đây đối với sự tồn tại của hắn.

Vào phòng, dưới ánh sáng từ ngọn đèn dầu le lói, hắn chứng kiến một thanh niên hơn hai mươi tuổi ngồi trên chủ vị của bàn tiệc, đang cười híp mắt nhìn hắn.
Lập tức, thanh niên đứng lên, vội vàng đi tới trước mặt hắn, vươn tay ra: “Chào tiên sinh, tự giới thiệu một chút, ta là Đinh Minh Potter, ta chính là kẻ mà tiên sinh muốn gặp.”
“Chào Potter tiên sinh, xin lỗi vì đã quấy rầy ngài, ta là Nathaniel Richards, rất hân hạnh gặp ngài.” Nathaniel bắt tay với Đinh Minh, bất quá hắn có cảm giác tay Đinh Minh hơi cứng lại.
“Tiên sinh mời ngồi, chúng ta hôm nay đặc biệc chuẩn bị một bữa tiệc lớn tẩy trần cho tiên sinh đấy.” Đinh Minh vội vàng thu tay lại, che giấu lúng túng nói. Hắn nhưng là nghe cái tên này vô cùng quen thuộc a…
“Rất cám ơn tiên sinh, thành thật mà nói, trời lạnh lẽo thế này khiến ta chỉ ước mong có thể uống mấy chén rượu mạnh.” Nathaniel mỉm cười đùa cợt.
“Ha ha, vậy tiên sinh đến đúng nơi rồi, trong tay ta nhưng là một trong những loại rượu mạnh nhất thế giới a, tiên sinh cứ thỏa thích uống, chỉ cần không say là được.” Đinh Minh vui vẻ nói.
Rượu được nửa tuần, Nathaniel mở chủ đề: “Tiên sinh, xin hỏi ta có thể biết mục đích ngươi tìm chúng ta không?”
“Ta nghe nói Brotherhood of the Shield là một tổ chức được xây dựng nên từ xa xưa để bảo vệ loài người, không biết có thật không?” Đinh Minh trầm ngâm hỏi. Hắn cũng không dám nói ra mục đích thực sự. Dù sao thứ như Infinity Formula quá quý giá, đánh rắn động cỏ thì không tốt.
“Oh, mục đích của tổ chức chúng ta đúng là như vậy, chúng ta chuyên môn đối phó với những sinh vật ngoài hành tinh mạnh mẽ muốn chiếm đóng hoặc hủy diệt nhân loại.” Nathaniel cũng không giấu. Nếu Đinh Minh đã biết mục đích của tổ chức, hắn có phủ nhận cũng vô ích.
“Nói vậy, người ngoài hành tinh là có thật?” Bên cạnh Howard tò mò hỏi.
“Không sai, người thành lập tổ chức chúng ta, Imhotep, đã gặp và đánh bại chúng.” Nathaniel thản nhiên nói.
Đinh Minh hơi run lên, không phải chứ, sao lại có The Mummy ở đây… Mà nếu là Imhotep thì cũng phải thôi, hắn nhưng là pháp lực vô biên a.
“Tiên sinh, người ngoài hành tinh mạnh đến mức nào?” Howard nghiêm túc hỏi. Hắn muốn biết loài người có thể dựa vào công nghệ cao tự vệ không.
“Có kẻ khổng lồ như ngọn núi, có kẻ một tay thay trời đổi đất, có kẻ khổng lồ, ngồi trên cái ngai lớn bằng quả tinh cầu, cũng có kẻ chuyên môn đi khắp nơi ăn tinh cầu, ngươi nói họ có mạnh không?” Nathaniel cười hắc hắc dọa Howard.
“Không phải chứ, mạnh như vậy… Nói vậy lẽ nào ngay từ thời xa xưa, con người đã có lực lượng mạnh mẽ như vậy? Đủ sức đánh bại bọn họ đi? Bây giờ con người lại càng ngày càng yếu à?” Howard đầu đầy hắc tuyến, buồn bực hỏi.
“Chính xác hơn là những kẻ hùng mạnh đó còn chưa chú ý tới Trái Đất, năm đó, những sinh vật Imhotep chiến đấu với bất quá là một chủng tộc còn không có phát triển công nghệ cao mà thôi.” Nathaniel lắc đầu nói.
“Oh, nói vậy, ngoài vũ trụ kia, phải chăng công nghệ cao đã rất phát triền?” Đinh Minh chú ý tới điểm này.
“Đâu chỉ rất phát triển? Đó là vượt quá Trái Đất mấy nghìn năm ấy chứ. Chúng ta biết đến những điều này cũng là vì từ thời đại Imhotep, có rất nhiều kẻ du lãng trong vũ trụ từng qua đây tá túc.” Nathaniel đáp lại. “Bất quá xin thứ cho ta không thể tiết lộ nhiều hơn, đây đều thuộc về cơ mật.” Sau đó, hắn bổ sung thêm.
Hít… Howard có một loại cảm giác hít thở không thông, hắn không thể ngờ được Trái Đất lại lạc hậu đến thế.
“Rất cám ơn tiên sinh, những thông tin ngài cung cấp quả thực đã giúp chúng ta có một sự nhận thức rõ ràng hơn đối với thế giới này. Vậy tiên sinh, tại sao ngài lại tìm tới chúng ta? Ta sẽ không tin ngài tới đây là vì kể một câu chuyện thần thoại đâu.” Đinh Minh mỉm cười đổi chủ đề.
“Đúng vậy, hôm nay ta đến đây cũng là có chút việc muốn bàn với hai vị.” Nathaniel gật đầu, nhấp một ngụm rượu, lại nói: “Lần này ta tìm tới là hy vọng nhị vị có thể thành lập một tổ chức có thể bảo vệ cho nhân loại và nền hòa bình thế giới.”
“Không phải chứ, đây không phải trách nhiệm của Brotherhood of the Shield sao? Ngài tìm chúng ta không phải tìm lộn người rồi?” Đinh Minh hơi ngạc nhiên hỏi lại.
“Haizz… Đó đã từng là mục đích, bây giờ e rằng đã không phải rồi.” Nathaniel thở dài.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Đinh Minh tò mò hỏi.
“Brotherhood of the Shield giờ đã không còn sự tự do có thể nói, không còn tinh thần nghênh khó khăn mà lên của nhân loại. Bây giờ nó sống trong tuyệt vọng dưới quyền thống trị của một người tên là Isaac Newton và một lời tiên đoán được hắn gọi là The Silent Truth. Nó tiên đoán sự diệt vong của nhân loại và thế giới này rất nhiều năm sau.” Nathaniel ủ rũ nói.
“Một lời tiên đoán? Không thể nào, một lời tiên đoán mà thôi, các ngài và thủ lĩnh của các ngài sẽ không tin vào một lời tiên đoán viển vông chứ?” Đinh Minh hơi giật mình một chút, chén rượu hơi run lên, bất quá hắn che giấu rất nhanh. Cũng may là Nathaniel đang cúi đầu, không có để ý tới biểu tình của hắn và cái miệng trợn to của Howard.
“Một lời tiên đoán mà thôi? Lời tiên đoán này nhưng là được chính miệng Issac Newton a. Tuy rằng chúng ta không biết hắn từ đâu có được, cũng không biết chi tiết của nó, nhưng điều này cũng không ngăn cản được đại đa số trong thành viên Brotherhood of the Shield tin tưởng vào trí tuệ của hắn. Kể từ đó, hắn đã thay đổi cách cục, con đường của tổ chức, khiến nó không còn không khí của sự tự do và tri thức nữa.” Nathaniel tâm tình xuống rất thấp.
“Nói vậy, ngài là một trong những kẻ không tin vào lời tiên đoán này?” Đinh Minh mỉm cười hỏi.
“Không sai, tiềm lực con người là không gì sánh được, chúng ta hoàn toàn có thể tự tay nắm giữ vận mạng của mình. Chỉ cần chúng ta có lực lượng, lời tiên đoán gì chỉ là phù vân.” Nathaniel kiên định niềm tin của mình.
“Ngài nói đúng, từ xưa đến nay, con người đều là đang chiến đấu không chỉ với bản thân mà còn với đại tự nhiên để phát triển ra thuộc về chính mình xã hội và công nghệ. Chúng ta không có lý do gì tin tưởng vào một lời nói của một thần côn mà dừng lại sự phát triển của chúng ta.” Đinh Minh gật đầu tán thưởng.
“Nói vậy, ngài đồng ý với việc thành lập tổ chức mới rồi?” Nathaniel vui vẻ hỏi.
“Howard, ngươi thấy sao?” Đinh Minh không trả lời hắn mà quay sang Howard đang trầm mặc một bên.
“Ta thấy có thể nhưng bây giờ hẳn là không phải lúc.” Howard đáp lại.
“Ta cũng nghĩ thế, có lẽ sau thế chiến thứ hai sẽ là thời cơ tốt, nhưng điều này đặt trên nền tảng là chúng ta có thể chiến thắng người Đức a.” Đinh Minh gật đầu cười, rồi quay lại hỏi Nathaniel: “Chúng ta có thể làm theo lời ngài nói, nhưng ngài có thể dẫn ta tiến vào nơi ở của các ngài sao? Ta cũng muốn kiến thức một chút sức mạnh gì có thể bảo vệ nhân loại mấy nghìn năm nay.”
“Có thể, với sự dẫn tiến của ta, ngài sẽ rất được hoan nghênh ở đây.” Nathaniel gật đầu đồng ý.
“Vậy một câu hỏi cuối cùng, vì sao ngài lại chọn chúng ta?” Đinh Minh tò mò hỏi.
“Tình báo của ta nói cho ta biết các ngài rất có tiềm lực. Hơn nữa các ngài không phải cũng đang chiến đấu cho sự tự do sao?” Nathaniel cười đáp lại.
“Nếu ngài nói vậy, vậy hãy cụng ly mừng sự hợp tác của chúng ta đạt thành.” Đinh Minh mỉm cười giơ chén.
Tiếng đinh đinh vang vọng gian phòng, báo hiệu lại một hồi gió nổi mây phun…

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Đầu tháng 1 năm 1944, tuy rằng khí trời lạnh lẽo, thiên không u tối hơn bao giờ hết nhưng Đinh Minh lại nghênh đón một tin vui vô cùng. Đó chính là đã phát hiện tung tích của Brotherhood of the Shield a. Uhm, kì thực không phải hắn phát hiện được mà là nhân gia tự tìm đến mình, chính xác hơn là tìm đến Howard trước, rồi hai bên mới bắt đầu tiếp cận.
Hôm nay, giữa trời tuyết dày đặc, doanh trại đại tá Chester nghênh đón một vị khách không mời mà đến. Người này ăn mặc như các thầy tu cổ đại, mũ trùm đầu, hai tay áo rộng thùng thình, cùng với áo nâu dài, bao phủ cả đôi chân,
Dưới sự dẫn dắt của Howard Stard, hắn đi tới một căn phòng được canh gác cẩn mật. Có thể thấy được, trình độ coi trọng của chủ nhân nơi đây đối với sự tồn tại của hắn.

Vào phòng, dưới ánh sáng từ ngọn đèn dầu le lói, hắn chứng kiến một thanh niên hơn hai mươi tuổi ngồi trên chủ vị của bàn tiệc, đang cười híp mắt nhìn hắn.
Lập tức, thanh niên đứng lên, vội vàng đi tới trước mặt hắn, vươn tay ra: “Chào tiên sinh, tự giới thiệu một chút, ta là Đinh Minh Potter, ta chính là kẻ mà tiên sinh muốn gặp.”
“Chào Potter tiên sinh, xin lỗi vì đã quấy rầy ngài, ta là Nathaniel Richards, rất hân hạnh gặp ngài.” Nathaniel bắt tay với Đinh Minh, bất quá hắn có cảm giác tay Đinh Minh hơi cứng lại.
“Tiên sinh mời ngồi, chúng ta hôm nay đặc biệc chuẩn bị một bữa tiệc lớn tẩy trần cho tiên sinh đấy.” Đinh Minh vội vàng thu tay lại, che giấu lúng túng nói. Hắn nhưng là nghe cái tên này vô cùng quen thuộc a…
“Rất cám ơn tiên sinh, thành thật mà nói, trời lạnh lẽo thế này khiến ta chỉ ước mong có thể uống mấy chén rượu mạnh.” Nathaniel mỉm cười đùa cợt.
“Ha ha, vậy tiên sinh đến đúng nơi rồi, trong tay ta nhưng là một trong những loại rượu mạnh nhất thế giới a, tiên sinh cứ thỏa thích uống, chỉ cần không say là được.” Đinh Minh vui vẻ nói.
Rượu được nửa tuần, Nathaniel mở chủ đề: “Tiên sinh, xin hỏi ta có thể biết mục đích ngươi tìm chúng ta không?”
“Ta nghe nói Brotherhood of the Shield là một tổ chức được xây dựng nên từ xa xưa để bảo vệ loài người, không biết có thật không?” Đinh Minh trầm ngâm hỏi. Hắn cũng không dám nói ra mục đích thực sự. Dù sao thứ như Infinity Formula quá quý giá, đánh rắn động cỏ thì không tốt.
“Oh, mục đích của tổ chức chúng ta đúng là như vậy, chúng ta chuyên môn đối phó với những sinh vật ngoài hành tinh mạnh mẽ muốn chiếm đóng hoặc hủy diệt nhân loại.” Nathaniel cũng không giấu. Nếu Đinh Minh đã biết mục đích của tổ chức, hắn có phủ nhận cũng vô ích.
“Nói vậy, người ngoài hành tinh là có thật?” Bên cạnh Howard tò mò hỏi.
“Không sai, người thành lập tổ chức chúng ta, Imhotep, đã gặp và đánh bại chúng.” Nathaniel thản nhiên nói.
Đinh Minh hơi run lên, không phải chứ, sao lại có The Mummy ở đây… Mà nếu là Imhotep thì cũng phải thôi, hắn nhưng là pháp lực vô biên a.
“Tiên sinh, người ngoài hành tinh mạnh đến mức nào?” Howard nghiêm túc hỏi. Hắn muốn biết loài người có thể dựa vào công nghệ cao tự vệ không.
“Có kẻ khổng lồ như ngọn núi, có kẻ một tay thay trời đổi đất, có kẻ khổng lồ, ngồi trên cái ngai lớn bằng quả tinh cầu, cũng có kẻ chuyên môn đi khắp nơi ăn tinh cầu, ngươi nói họ có mạnh không?” Nathaniel cười hắc hắc dọa Howard.
“Không phải chứ, mạnh như vậy… Nói vậy lẽ nào ngay từ thời xa xưa, con người đã có lực lượng mạnh mẽ như vậy? Đủ sức đánh bại bọn họ đi? Bây giờ con người lại càng ngày càng yếu à?” Howard đầu đầy hắc tuyến, buồn bực hỏi.
“Chính xác hơn là những kẻ hùng mạnh đó còn chưa chú ý tới Trái Đất, năm đó, những sinh vật Imhotep chiến đấu với bất quá là một chủng tộc còn không có phát triển công nghệ cao mà thôi.” Nathaniel lắc đầu nói.
“Oh, nói vậy, ngoài vũ trụ kia, phải chăng công nghệ cao đã rất phát triền?” Đinh Minh chú ý tới điểm này.
“Đâu chỉ rất phát triển? Đó là vượt quá Trái Đất mấy nghìn năm ấy chứ. Chúng ta biết đến những điều này cũng là vì từ thời đại Imhotep, có rất nhiều kẻ du lãng trong vũ trụ từng qua đây tá túc.” Nathaniel đáp lại. “Bất quá xin thứ cho ta không thể tiết lộ nhiều hơn, đây đều thuộc về cơ mật.” Sau đó, hắn bổ sung thêm.
Hít… Howard có một loại cảm giác hít thở không thông, hắn không thể ngờ được Trái Đất lại lạc hậu đến thế.
“Rất cám ơn tiên sinh, những thông tin ngài cung cấp quả thực đã giúp chúng ta có một sự nhận thức rõ ràng hơn đối với thế giới này. Vậy tiên sinh, tại sao ngài lại tìm tới chúng ta? Ta sẽ không tin ngài tới đây là vì kể một câu chuyện thần thoại đâu.” Đinh Minh mỉm cười đổi chủ đề.
“Đúng vậy, hôm nay ta đến đây cũng là có chút việc muốn bàn với hai vị.” Nathaniel gật đầu, nhấp một ngụm rượu, lại nói: “Lần này ta tìm tới là hy vọng nhị vị có thể thành lập một tổ chức có thể bảo vệ cho nhân loại và nền hòa bình thế giới.”
“Không phải chứ, đây không phải trách nhiệm của Brotherhood of the Shield sao? Ngài tìm chúng ta không phải tìm lộn người rồi?” Đinh Minh hơi ngạc nhiên hỏi lại.
“Haizz… Đó đã từng là mục đích, bây giờ e rằng đã không phải rồi.” Nathaniel thở dài.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Đinh Minh tò mò hỏi.
“Brotherhood of the Shield giờ đã không còn sự tự do có thể nói, không còn tinh thần nghênh khó khăn mà lên của nhân loại. Bây giờ nó sống trong tuyệt vọng dưới quyền thống trị của một người tên là Isaac Newton và một lời tiên đoán được hắn gọi là The Silent Truth. Nó tiên đoán sự diệt vong của nhân loại và thế giới này rất nhiều năm sau.” Nathaniel ủ rũ nói.
“Một lời tiên đoán? Không thể nào, một lời tiên đoán mà thôi, các ngài và thủ lĩnh của các ngài sẽ không tin vào một lời tiên đoán viển vông chứ?” Đinh Minh hơi giật mình một chút, chén rượu hơi run lên, bất quá hắn che giấu rất nhanh. Cũng may là Nathaniel đang cúi đầu, không có để ý tới biểu tình của hắn và cái miệng trợn to của Howard.
“Một lời tiên đoán mà thôi? Lời tiên đoán này nhưng là được chính miệng Issac Newton a. Tuy rằng chúng ta không biết hắn từ đâu có được, cũng không biết chi tiết của nó, nhưng điều này cũng không ngăn cản được đại đa số trong thành viên Brotherhood of the Shield tin tưởng vào trí tuệ của hắn. Kể từ đó, hắn đã thay đổi cách cục, con đường của tổ chức, khiến nó không còn không khí của sự tự do và tri thức nữa.” Nathaniel tâm tình xuống rất thấp.
“Nói vậy, ngài là một trong những kẻ không tin vào lời tiên đoán này?” Đinh Minh mỉm cười hỏi.
“Không sai, tiềm lực con người là không gì sánh được, chúng ta hoàn toàn có thể tự tay nắm giữ vận mạng của mình. Chỉ cần chúng ta có lực lượng, lời tiên đoán gì chỉ là phù vân.” Nathaniel kiên định niềm tin của mình.
“Ngài nói đúng, từ xưa đến nay, con người đều là đang chiến đấu không chỉ với bản thân mà còn với đại tự nhiên để phát triển ra thuộc về chính mình xã hội và công nghệ. Chúng ta không có lý do gì tin tưởng vào một lời nói của một thần côn mà dừng lại sự phát triển của chúng ta.” Đinh Minh gật đầu tán thưởng.
“Nói vậy, ngài đồng ý với việc thành lập tổ chức mới rồi?” Nathaniel vui vẻ hỏi.
“Howard, ngươi thấy sao?” Đinh Minh không trả lời hắn mà quay sang Howard đang trầm mặc một bên.
“Ta thấy có thể nhưng bây giờ hẳn là không phải lúc.” Howard đáp lại.
“Ta cũng nghĩ thế, có lẽ sau thế chiến thứ hai sẽ là thời cơ tốt, nhưng điều này đặt trên nền tảng là chúng ta có thể chiến thắng người Đức a.” Đinh Minh gật đầu cười, rồi quay lại hỏi Nathaniel: “Chúng ta có thể làm theo lời ngài nói, nhưng ngài có thể dẫn ta tiến vào nơi ở của các ngài sao? Ta cũng muốn kiến thức một chút sức mạnh gì có thể bảo vệ nhân loại mấy nghìn năm nay.”
“Có thể, với sự dẫn tiến của ta, ngài sẽ rất được hoan nghênh ở đây.” Nathaniel gật đầu đồng ý.
“Vậy một câu hỏi cuối cùng, vì sao ngài lại chọn chúng ta?” Đinh Minh tò mò hỏi.
“Tình báo của ta nói cho ta biết các ngài rất có tiềm lực. Hơn nữa các ngài không phải cũng đang chiến đấu cho sự tự do sao?” Nathaniel cười đáp lại.
“Nếu ngài nói vậy, vậy hãy cụng ly mừng sự hợp tác của chúng ta đạt thành.” Đinh Minh mỉm cười giơ chén.
Tiếng đinh đinh vang vọng gian phòng, báo hiệu lại một hồi gió nổi mây phun…

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN