Hiệp Sĩ Trong Marvel - Chương 24:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
185


Hiệp Sĩ Trong Marvel


Chương 24:


Tuyết che trời, tuyết phủ đất, cái lạnh nơi dãy núi Alps quả thực không cách nào hình dung, đặc biệt là đối với những người đã quen thuộc khí hậu vùng Châu Phi như Francis, hay như những binh sĩ áo không đủ mặc nơi tiền tuyến. Đối với bọn họ mà nói, hôm nay quả thực là một ngày tồi tệ.
Song đối với Đinh Minh mà nói, hôm nay không thể là một ngày đẹp hơn. Thậm chí hắn có một loại trực giác cảm thấy ông trời dường như đang đứng về phía mình.
Thời khắc đã đến.

Cái ngày hắn chờ đã đến, sau bao nhiêu công phu chuẩn bị và chờ đợi, giờ phút này hắn đứng trước cửa ải cuối cùng và khó khắn nhất. Dù đã trải qua khá nhiều mưa bom bão đạn, dù đã trang bị đầy đủ từ trước rất lâu, song thời điểm này, nhìn ngoài trời bão tuyết cuốn đi tất cả, không hiểu sao hắn vẫn cảm thấy hồi hộp lạ kỳ.
“Có lẽ vì nhiệm vụ này liên quan quá lớn đi.” Đinh Minh thở dài.
“Đinh, còn nửa giờ nữa bão tuyết sẽ đạt tới mức đỉnh điểm.” Tiếng Francis từ trong lều vọng ra.
“Được, ta xuất phát đây, các ngươi cứ ở đây chờ tin tức tốt của ta.” Đinh Minh cười hắc hắc nói vọng vào.
Chợt hắn lấy ra một tấm ảnh đen trắng ra, hôn vào nó. Sau đó hắn cẩn thận cất lại tấm ảnh vào trong ngực mình, lấy ra chiếc phi tiêu làm bằng hợp kim Adamantium và Vibranium.
“Vì ông lão, bà lão.” Đinh Minh lẩm bẩm nói, chợt tay phải hắn kết ấn, bóng hình lập tức biến mất giữa đầy trời bão tuyết.

Bây giờ là mười một giờ ba mươi phút tối, Immortal City dường như đã chìm vào giấc ngủ say như thế. Khác hẳn với trước đây, đèn đuốc sáng choang, xe cộ ùn ùn, sinh mệnh tỏa ra mãnh liệt nơi phố xá, giờ phút này Immortal City có lẽ nên gọi Death City thì đúng hơn. Nó đã trở thành một tòa tử thành không hơn không kém. Các cư dân nơi đây dường như đã từ bỏ nó. Họ đã gia nhập vào con đường đầy nguy hiểm và chông gai, không còn cam lòng chịu đựng sự an toàn, yên tĩnh mà nó ban tặng. Ham muốn của họ đối với trường sinh quả thực đã chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí. Với họ mà nói, Immortal City đã không còn là nhà.
Tuy nhiên luôn luôn có sự khác biệt. Trung tâm thành phố, nơi tổng bộ Brotherhood of the Shield đèn đuốc vẫn sáng choang. Nếu đứng nơi đủ cao có thể thấy khá nhiều bóng người vẫn trung thành cương vị. Tuy rằng ít hơn trước kia rất nhiều, nhưng đối với ông trùm mà nói, có lẽ từng đó là đủ rồi.
Sống rất nhiều năm khiến cho Newton có sự tin tưởng lạ kỳ đối với thuật toán của mình. Điều này dẫn tới kết quả là hắn không có một chút nào nghi ngờ kế hoạch của hắn có khả năng không thực hiện được. Trong từ điển của hắn xưa nay không có từ “không hoàn mỹ”. Đối với kế hoạch, hắn luôn làm sự tính toán tỉ mỉ, kỹ lưỡng, nghiên cứu mọi biến hóa có thể xảy ra và không thể xảy ra. Vậy nên, một khi hắn quyết định thực hiện kế hoạch của mình, đó có nghĩa là đầu óc của hắn đã không còn ở trên cái kế hoạch này nữa.
Bất quá xưa nay có câu nói kế hoạch luôn không theo kịp biến hóa. Hôm nay, trong màn đêm đen tối, một bóng áo choàng đen xuất hiện mờ ảo trước cửa tổng bộ Brotherhood of the Shield như để chứng minh mạnh mẽ cho câu nói này.

Nhìn cấm địa canh phòng hơi chút lỏng lẻo so với bình thường trước mắt, Đinh Minh chợt cười khổ. Đối mặt với con quái vật khổng lồ phía trước, tuy rằng nó đang ngủ rất say trong cái ngày bão tuyết ùn ùn này, hắn cũng không dám chính diện khinh địch xông vào. Đó chính là tự tìm đường chết.
Chợt, hắn lẩm bẩm: “Muốn giết một con thú trước phải chặt chân của nó, muốn nổ tung một tòa nhà, trước chôn bom nơi nền móng.”
Hơi nhíu mày một chút, Đinh Minh hai tay kết ấn, chỉ thấy bóng áo choàng đen biến mất như thể chưa từng hiện ra ở nơi đó.
Một lát sau, sâu dưới tòa nhà trụ sở Brotherhood, nơi đường cống ngầm tối tăm, bẩn thỉu, bóng áo choàng đen lại hiện lên.
Ngắm nhìn chung quanh nơi đây, cảm thụ không khí hôi hám, cùng với tiếng chít chít khắp nơi, Đinh Minh xác định vững chắc mình vào ổ chuột rồi. Hắn không nói hai lời,lập tức đội lên mũ trùm đầu, lại lấy ra một chiếc khăn đen bịt kín mặt. Nói tới cái khăn này, nó nhưng là Howard đặc biệt thiết kế cho hắn a. Tác dụng duy nhất chính là phòng độc…
“Nathaniel a, ngươi không thể chọn chỗ tốt hơn sao…” Hắn mặt nhăn thành một đoàn, nhưng rất nhanh lại giãn ra: “Nói vậy nơi này hẳn là gần với mục tiêu nhất, hy vọng sẽ không xảy ra cái gì bất ngờ đi.”
Nhìn xuống dưới chân, một chiếc phi tiêu được để gọn gang, ít bị chú ý nơi thành cống.
Đối với lần đột nhập này, Đinh Minh đã phải suy đi tính lại rất nhiều lần, cuối cùng, sau khi mò được tấm bản đồ tổng bộ, hắn đã quyết định nơi đột nhập là đường công ngầm nơi đây. Sở dĩ không chọn vị trí trên mặt đất là vì hắn sợ dưới sự canh phòng nghiêm ngặt cùng với dị nhân khắp nơi, muốn để lại một chiếc phi tiêu bất cứ chỗ nào trong khoảng một hai tuần lễ cũng chắc chắn không dễ dàng. Có thể sẽ không đánh rắn động cỏ nhưng khả năng bị phát hiện, cầm đi nghiên cứu là rất lớn (trên phi tiêu nhưng để lại kha khá kí hiệu thần bí a… Không biết còn tưởng rằng có gián điệp, có người muốn đưa tin mật ra ngoài.). Đến lúc đó, hắn nếu muốn sử dụng dịch chuyển, không biết sẽ đi tới nơi nào đây…
Thậm chí, để đề phòng có người xuống dưới kiểm tra đường cống, hắn còn đặc biệt dặn dò Nathaniel để phi tiêu nơi tối tăm nhất.
Hơi cân nhắc một lát, Đinh Minh cúi người nhặt lên chiếc phi tiêu đó, đứng lên, từ trong túi áo lấy ra hai tấm bản đồ, phân biệt là đường cống ngầm và khu tổng bộ. Trên bản đồ thậm chí có đánh dấu và chú thích cực kỳ chi tiết nơi nào có bảo vệ, nơi nào có hồ,… thậm chí là cả lùm cây, cao thấp ra sao.
Cau mày một lát, Đinh Minh đi thẳng tới ngã tư trước mặt, rẽ trái, lại đi tiếp mấy khúc quanh nữa, hắn đối diện với một ngõ cụt. Nói là ngõ cụt nhưng muốn chính xác hơn thì phải gọi là ngõ cụt của đường cống ngầm, vì con đường duy nhất để đi tiếp chính là cầu thang dẫn lên trên tổng bộ, hoặc nói là mặt sau của tổng bộ, một nơi khá là vắng vẻ.
Cẩn thận quan sát một chút dấu vết quanh cái thang, Đinh Minh rốt cục xác định trong vòng hai mươi tư giờ chưa có bất kỳ ai xuống qua nơi này. Sau đó, hắn lấy ra găng tay đen trong túi, bắt đầu trèo lên. Sở dĩ hắn không dùng tay trần là vì hắn cũng không chắc Newton đã phát minh ra công nghệ phát hiện dấu vân tay chưa, vì lịch sử đã từng chứng minh không chỉ một lần: nhân gia là một trong những nhà khoa học vĩ đại nhất mọi thời đại.
Nhẹ nhàng không một tiếng động bò lên tới đỉnh, Đinh Minh hơi lấy tay đẩy nắp. Khá nặng, nhưng đối với trình độ thể thuật thượng nhẫn như hắn mà nói, vẫn còn chấp nhận được.
Đinh Minh hơi thở phào nhẹ nhõm, may là người thông đồng với Nathaniel đã cởi khóa, bằng không hắn đúng là không có cách nào. Đừng nhìn Brotherhood of the Shield không quan tâm lắm đến vấn đề đột nhập nơi đường cống ngầm, nhưng thực ra nơi nơi là khóa sắt, nơi nơi là nắp cống nặng mấy chục cân. Người bình thường, thậm chí đạt tới cực hạn nhân loại như Captain America nếu muốn từ dưới lên trên mà không có giúp đỡ căn bản là không thể nào.
Hơi nâng nắp lên, Đinh Minh rón rén quan sát chung quanh. Phát hiện giống như miêu tả trên bản đồ, không có bóng người xung quanh, hắn nhanh chóng đẩy nắp ra, nhẹ nhàng nhảy lên mặt đất, xoay người đóng nắp lại. Sau đó, hắn chú ý xung quanh mặt đất, chợt nhìn thấy một cái ổ khóa cũ kỹ nằm đơn độc bên cạnh, nhặt lên rồi khóa lại con đường hắn đã đi qua.
Xong việc, hắn vội vàng chui vào lùm cây gần đó, như con thỏ di chuyển tới gần tòa nhà đối diện.
Xa xa nhìn lại, có thể thấy ánh đèn le lói, hai bóng người đang mang theo đèn pin tuần tra xung quanh. Có thể nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi phát ra xung quanh nơi vắng lặng này. May mắn là chính tiếng bước chân như thế đã phần nào che giấu tiếng động phát ra của một con hung thú đang tới gần.
Rất nhiều năm rèn luyện cùng với số lần kha khá đột nhập vào các căn cứ Hydra đã luyện cho hắn khả năng di chuyển nhanh chóng mà không gây tiếng động. Thậm chí trong lùm cây như thế này mà ngay cả tiếng xào xạc cũng khó có thể nghe tới. Những điều này dẫn đến hai người lính gác vẫn không có phát hiện nguy hiểm đang tới gần bọn họ.
“Vừa kịp” Đinh Minh thầm nghĩ. Hắn dừng lại tại một khu vực sát biên giới lùm cây, cẩn thận nhìn chăm chú hai người lính đang di chuyển, chờ đợi.
Một lần chờ này chính là hai mươi phút đồng hồ. Khi đồng hồ của Đinh Minh điểm tới mười hai giờ kém năm, hắn phát hiện hai gã lính canh kia đã dừng lại ngay tại lùm cây nơi hắn ẩn nấp, hơn nữa, còn quay lưng về phía hắn.
“Sắp đến giờ rồi, cũng nên đổi ca thôi.” Tên lính A nói.
“Ừm” Tên lính B gật đầu, chợt cảm thán nói: “Dạo gần đây vắng vẻ quá, ngoại trừ tổng bộ ra, những nơi khác trong thành phố cực kỳ ít thấy bóng người. Cái nơi này sắp trở thành thành phố chết chóc rồi.”
“Chớ nói bậy, chúng ta không thể bàn luận như thế được. Người phía trên mà biết thì ngươi biết kết cục rồi đấy.” Tên lính A cảnh cáo.
Tên lính B không biết nghĩ tới điều gì, hắn hơi run rẩy nói: “Biết rồi, ta sẽ rút kinh nghiệm, chúng ta vẫn là cẩn thận…”
Chưa kịp kết thúc lời đối thoại, tên lính B đã cảm thấy một bàn tay chụp vào mũi và mồm mình. Một mùi hương nồng nặc truyền đến, hắn chợt phát hiện thân thể mềm nhũn, mắt lờ mờ, mi mắt nặng trĩu…
Nhìn hai người lính ngã vào trong tay mình, Đinh Minh thầm nhủ một tiếng xin lỗi. Hắn sở dĩ lựa chọn địa điểm này, không chỉ vì nơi đây đủ không gây chú ý, thói quen của hai người này cũng chính là một trong những lý do a…
Tuy vậy nhưng cuối cùng hắn cũng không giết hai người kia. Con người của hắn cũng không phải là kẻ sát nhân máu lạnh. Làm ninja, sát thủ không có nghĩa là không có nhân tính. Người vô tội thì không nên tàn sát bừa bãi. May mắn là gia sản của hắn cuối cùng không đến nỗi hai liều thuốc mê chất lượng cao cũng không làm ra được. Ít ra hai người này sẽ ngủ vài canh giờ, còn hơn là tử vong.
“Muốn giữ lại đạo đức, lương tâm là luôn phải dùng tiền bạc để đổi đấy…” Thầm than một tiếng, Đinh Minh có một loại cảm giác sắp thành thánh nhân rồi…
Quan sát một chút, nhớ tới thông tin điều tra về hai tên lính, Đinh Minh lập tức giấu hai người vào lùm cây, kết ấn biến thân thuật, biến thành bộ dạng tên lính A.
Cầm lấy chiếc đèn pin rơi trên mặt đất, Đinh Minh hít vào một hơi thật sâu, bắt đầu chậm rãi cuốc bộ tới mục tiêu kế tiếp.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Tuyết che trời, tuyết phủ đất, cái lạnh nơi dãy núi Alps quả thực không cách nào hình dung, đặc biệt là đối với những người đã quen thuộc khí hậu vùng Châu Phi như Francis, hay như những binh sĩ áo không đủ mặc nơi tiền tuyến. Đối với bọn họ mà nói, hôm nay quả thực là một ngày tồi tệ.
Song đối với Đinh Minh mà nói, hôm nay không thể là một ngày đẹp hơn. Thậm chí hắn có một loại trực giác cảm thấy ông trời dường như đang đứng về phía mình.
Thời khắc đã đến.

Cái ngày hắn chờ đã đến, sau bao nhiêu công phu chuẩn bị và chờ đợi, giờ phút này hắn đứng trước cửa ải cuối cùng và khó khắn nhất. Dù đã trải qua khá nhiều mưa bom bão đạn, dù đã trang bị đầy đủ từ trước rất lâu, song thời điểm này, nhìn ngoài trời bão tuyết cuốn đi tất cả, không hiểu sao hắn vẫn cảm thấy hồi hộp lạ kỳ.
“Có lẽ vì nhiệm vụ này liên quan quá lớn đi.” Đinh Minh thở dài.
“Đinh, còn nửa giờ nữa bão tuyết sẽ đạt tới mức đỉnh điểm.” Tiếng Francis từ trong lều vọng ra.
“Được, ta xuất phát đây, các ngươi cứ ở đây chờ tin tức tốt của ta.” Đinh Minh cười hắc hắc nói vọng vào.
Chợt hắn lấy ra một tấm ảnh đen trắng ra, hôn vào nó. Sau đó hắn cẩn thận cất lại tấm ảnh vào trong ngực mình, lấy ra chiếc phi tiêu làm bằng hợp kim Adamantium và Vibranium.
“Vì ông lão, bà lão.” Đinh Minh lẩm bẩm nói, chợt tay phải hắn kết ấn, bóng hình lập tức biến mất giữa đầy trời bão tuyết.

Bây giờ là mười một giờ ba mươi phút tối, Immortal City dường như đã chìm vào giấc ngủ say như thế. Khác hẳn với trước đây, đèn đuốc sáng choang, xe cộ ùn ùn, sinh mệnh tỏa ra mãnh liệt nơi phố xá, giờ phút này Immortal City có lẽ nên gọi Death City thì đúng hơn. Nó đã trở thành một tòa tử thành không hơn không kém. Các cư dân nơi đây dường như đã từ bỏ nó. Họ đã gia nhập vào con đường đầy nguy hiểm và chông gai, không còn cam lòng chịu đựng sự an toàn, yên tĩnh mà nó ban tặng. Ham muốn của họ đối với trường sinh quả thực đã chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí. Với họ mà nói, Immortal City đã không còn là nhà.
Tuy nhiên luôn luôn có sự khác biệt. Trung tâm thành phố, nơi tổng bộ Brotherhood of the Shield đèn đuốc vẫn sáng choang. Nếu đứng nơi đủ cao có thể thấy khá nhiều bóng người vẫn trung thành cương vị. Tuy rằng ít hơn trước kia rất nhiều, nhưng đối với ông trùm mà nói, có lẽ từng đó là đủ rồi.
Sống rất nhiều năm khiến cho Newton có sự tin tưởng lạ kỳ đối với thuật toán của mình. Điều này dẫn tới kết quả là hắn không có một chút nào nghi ngờ kế hoạch của hắn có khả năng không thực hiện được. Trong từ điển của hắn xưa nay không có từ “không hoàn mỹ”. Đối với kế hoạch, hắn luôn làm sự tính toán tỉ mỉ, kỹ lưỡng, nghiên cứu mọi biến hóa có thể xảy ra và không thể xảy ra. Vậy nên, một khi hắn quyết định thực hiện kế hoạch của mình, đó có nghĩa là đầu óc của hắn đã không còn ở trên cái kế hoạch này nữa.
Bất quá xưa nay có câu nói kế hoạch luôn không theo kịp biến hóa. Hôm nay, trong màn đêm đen tối, một bóng áo choàng đen xuất hiện mờ ảo trước cửa tổng bộ Brotherhood of the Shield như để chứng minh mạnh mẽ cho câu nói này.

Nhìn cấm địa canh phòng hơi chút lỏng lẻo so với bình thường trước mắt, Đinh Minh chợt cười khổ. Đối mặt với con quái vật khổng lồ phía trước, tuy rằng nó đang ngủ rất say trong cái ngày bão tuyết ùn ùn này, hắn cũng không dám chính diện khinh địch xông vào. Đó chính là tự tìm đường chết.
Chợt, hắn lẩm bẩm: “Muốn giết một con thú trước phải chặt chân của nó, muốn nổ tung một tòa nhà, trước chôn bom nơi nền móng.”
Hơi nhíu mày một chút, Đinh Minh hai tay kết ấn, chỉ thấy bóng áo choàng đen biến mất như thể chưa từng hiện ra ở nơi đó.
Một lát sau, sâu dưới tòa nhà trụ sở Brotherhood, nơi đường cống ngầm tối tăm, bẩn thỉu, bóng áo choàng đen lại hiện lên.
Ngắm nhìn chung quanh nơi đây, cảm thụ không khí hôi hám, cùng với tiếng chít chít khắp nơi, Đinh Minh xác định vững chắc mình vào ổ chuột rồi. Hắn không nói hai lời,lập tức đội lên mũ trùm đầu, lại lấy ra một chiếc khăn đen bịt kín mặt. Nói tới cái khăn này, nó nhưng là Howard đặc biệt thiết kế cho hắn a. Tác dụng duy nhất chính là phòng độc…
“Nathaniel a, ngươi không thể chọn chỗ tốt hơn sao…” Hắn mặt nhăn thành một đoàn, nhưng rất nhanh lại giãn ra: “Nói vậy nơi này hẳn là gần với mục tiêu nhất, hy vọng sẽ không xảy ra cái gì bất ngờ đi.”
Nhìn xuống dưới chân, một chiếc phi tiêu được để gọn gang, ít bị chú ý nơi thành cống.
Đối với lần đột nhập này, Đinh Minh đã phải suy đi tính lại rất nhiều lần, cuối cùng, sau khi mò được tấm bản đồ tổng bộ, hắn đã quyết định nơi đột nhập là đường công ngầm nơi đây. Sở dĩ không chọn vị trí trên mặt đất là vì hắn sợ dưới sự canh phòng nghiêm ngặt cùng với dị nhân khắp nơi, muốn để lại một chiếc phi tiêu bất cứ chỗ nào trong khoảng một hai tuần lễ cũng chắc chắn không dễ dàng. Có thể sẽ không đánh rắn động cỏ nhưng khả năng bị phát hiện, cầm đi nghiên cứu là rất lớn (trên phi tiêu nhưng để lại kha khá kí hiệu thần bí a… Không biết còn tưởng rằng có gián điệp, có người muốn đưa tin mật ra ngoài.). Đến lúc đó, hắn nếu muốn sử dụng dịch chuyển, không biết sẽ đi tới nơi nào đây…
Thậm chí, để đề phòng có người xuống dưới kiểm tra đường cống, hắn còn đặc biệt dặn dò Nathaniel để phi tiêu nơi tối tăm nhất.
Hơi cân nhắc một lát, Đinh Minh cúi người nhặt lên chiếc phi tiêu đó, đứng lên, từ trong túi áo lấy ra hai tấm bản đồ, phân biệt là đường cống ngầm và khu tổng bộ. Trên bản đồ thậm chí có đánh dấu và chú thích cực kỳ chi tiết nơi nào có bảo vệ, nơi nào có hồ,… thậm chí là cả lùm cây, cao thấp ra sao.
Cau mày một lát, Đinh Minh đi thẳng tới ngã tư trước mặt, rẽ trái, lại đi tiếp mấy khúc quanh nữa, hắn đối diện với một ngõ cụt. Nói là ngõ cụt nhưng muốn chính xác hơn thì phải gọi là ngõ cụt của đường cống ngầm, vì con đường duy nhất để đi tiếp chính là cầu thang dẫn lên trên tổng bộ, hoặc nói là mặt sau của tổng bộ, một nơi khá là vắng vẻ.
Cẩn thận quan sát một chút dấu vết quanh cái thang, Đinh Minh rốt cục xác định trong vòng hai mươi tư giờ chưa có bất kỳ ai xuống qua nơi này. Sau đó, hắn lấy ra găng tay đen trong túi, bắt đầu trèo lên. Sở dĩ hắn không dùng tay trần là vì hắn cũng không chắc Newton đã phát minh ra công nghệ phát hiện dấu vân tay chưa, vì lịch sử đã từng chứng minh không chỉ một lần: nhân gia là một trong những nhà khoa học vĩ đại nhất mọi thời đại.
Nhẹ nhàng không một tiếng động bò lên tới đỉnh, Đinh Minh hơi lấy tay đẩy nắp. Khá nặng, nhưng đối với trình độ thể thuật thượng nhẫn như hắn mà nói, vẫn còn chấp nhận được.
Đinh Minh hơi thở phào nhẹ nhõm, may là người thông đồng với Nathaniel đã cởi khóa, bằng không hắn đúng là không có cách nào. Đừng nhìn Brotherhood of the Shield không quan tâm lắm đến vấn đề đột nhập nơi đường cống ngầm, nhưng thực ra nơi nơi là khóa sắt, nơi nơi là nắp cống nặng mấy chục cân. Người bình thường, thậm chí đạt tới cực hạn nhân loại như Captain America nếu muốn từ dưới lên trên mà không có giúp đỡ căn bản là không thể nào.
Hơi nâng nắp lên, Đinh Minh rón rén quan sát chung quanh. Phát hiện giống như miêu tả trên bản đồ, không có bóng người xung quanh, hắn nhanh chóng đẩy nắp ra, nhẹ nhàng nhảy lên mặt đất, xoay người đóng nắp lại. Sau đó, hắn chú ý xung quanh mặt đất, chợt nhìn thấy một cái ổ khóa cũ kỹ nằm đơn độc bên cạnh, nhặt lên rồi khóa lại con đường hắn đã đi qua.
Xong việc, hắn vội vàng chui vào lùm cây gần đó, như con thỏ di chuyển tới gần tòa nhà đối diện.
Xa xa nhìn lại, có thể thấy ánh đèn le lói, hai bóng người đang mang theo đèn pin tuần tra xung quanh. Có thể nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi phát ra xung quanh nơi vắng lặng này. May mắn là chính tiếng bước chân như thế đã phần nào che giấu tiếng động phát ra của một con hung thú đang tới gần.
Rất nhiều năm rèn luyện cùng với số lần kha khá đột nhập vào các căn cứ Hydra đã luyện cho hắn khả năng di chuyển nhanh chóng mà không gây tiếng động. Thậm chí trong lùm cây như thế này mà ngay cả tiếng xào xạc cũng khó có thể nghe tới. Những điều này dẫn đến hai người lính gác vẫn không có phát hiện nguy hiểm đang tới gần bọn họ.
“Vừa kịp” Đinh Minh thầm nghĩ. Hắn dừng lại tại một khu vực sát biên giới lùm cây, cẩn thận nhìn chăm chú hai người lính đang di chuyển, chờ đợi.
Một lần chờ này chính là hai mươi phút đồng hồ. Khi đồng hồ của Đinh Minh điểm tới mười hai giờ kém năm, hắn phát hiện hai gã lính canh kia đã dừng lại ngay tại lùm cây nơi hắn ẩn nấp, hơn nữa, còn quay lưng về phía hắn.
“Sắp đến giờ rồi, cũng nên đổi ca thôi.” Tên lính A nói.
“Ừm” Tên lính B gật đầu, chợt cảm thán nói: “Dạo gần đây vắng vẻ quá, ngoại trừ tổng bộ ra, những nơi khác trong thành phố cực kỳ ít thấy bóng người. Cái nơi này sắp trở thành thành phố chết chóc rồi.”
“Chớ nói bậy, chúng ta không thể bàn luận như thế được. Người phía trên mà biết thì ngươi biết kết cục rồi đấy.” Tên lính A cảnh cáo.
Tên lính B không biết nghĩ tới điều gì, hắn hơi run rẩy nói: “Biết rồi, ta sẽ rút kinh nghiệm, chúng ta vẫn là cẩn thận…”
Chưa kịp kết thúc lời đối thoại, tên lính B đã cảm thấy một bàn tay chụp vào mũi và mồm mình. Một mùi hương nồng nặc truyền đến, hắn chợt phát hiện thân thể mềm nhũn, mắt lờ mờ, mi mắt nặng trĩu…
Nhìn hai người lính ngã vào trong tay mình, Đinh Minh thầm nhủ một tiếng xin lỗi. Hắn sở dĩ lựa chọn địa điểm này, không chỉ vì nơi đây đủ không gây chú ý, thói quen của hai người này cũng chính là một trong những lý do a…
Tuy vậy nhưng cuối cùng hắn cũng không giết hai người kia. Con người của hắn cũng không phải là kẻ sát nhân máu lạnh. Làm ninja, sát thủ không có nghĩa là không có nhân tính. Người vô tội thì không nên tàn sát bừa bãi. May mắn là gia sản của hắn cuối cùng không đến nỗi hai liều thuốc mê chất lượng cao cũng không làm ra được. Ít ra hai người này sẽ ngủ vài canh giờ, còn hơn là tử vong.
“Muốn giữ lại đạo đức, lương tâm là luôn phải dùng tiền bạc để đổi đấy…” Thầm than một tiếng, Đinh Minh có một loại cảm giác sắp thành thánh nhân rồi…
Quan sát một chút, nhớ tới thông tin điều tra về hai tên lính, Đinh Minh lập tức giấu hai người vào lùm cây, kết ấn biến thân thuật, biến thành bộ dạng tên lính A.
Cầm lấy chiếc đèn pin rơi trên mặt đất, Đinh Minh hít vào một hơi thật sâu, bắt đầu chậm rãi cuốc bộ tới mục tiêu kế tiếp.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN