Hiệp Sĩ Trong Marvel - Chương 23:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
163


Hiệp Sĩ Trong Marvel


Chương 23:


Đối với Nathaniel mà nói, sự tồn tại cùng với các năng lực của dị nhân không phải là cái gì đặc biệt cho cam. Hơn nữa, cứ việc Đinh Minh chưa bao giờ nói với Nathaniel hắn là dị nhân, Nathaniel cũng luôn khá là hoài nghi thân phận của hắn. Dù sao cũng không phải ai cũng có thể gan to bằng trời lập kế hoạch muốn đột nhập vào tổng bộ của Brotherhood of the Shield mà không có chút bổn sự giữ nhà nào. Nơi đó không chỉ có công nghệ tiên tiến nhất thời đại mà còn có một đống dị nhân canh giữ a… Nathaniel chẳng qua là kinh ngạc tại sao Đinh Minh hôm nay lại đơn giản tiết lộ bản thân, hơn nữa cũng bất ngờ với khả năng dịch chuyển tức thời của hắn. Đột nhiên, Nathaniel có chút tỉnh ngộ tại sao Đinh Minh lại tự tin như thế, đây chính là năng lực mà tất cả kẻ trộm sẵn sáng đánh đổi bằng bất cứ thứ gì a…
“Đinh, ngươi giấu ta thật khổ a.” Nathaniel gượng cười nói.
“Bạn thân, đừng trách ta a, thứ nhất việc này quan hệ trọng đại, ta sẽ không thể dễ dàng tiết lộ trước khi ta cảm thấy đủ an toàn. Thứ hai, thời gian qua ở chung đủ để ta coi ngươi là một người bạn để chân thành đối đãi. Còn về Francis…” Đinh Minh chợt cười hắc hắc, liếc nhà khoa học da đen: “Là một người bạn của Nathaniel, ta tin ngươi là người có thể tin được, phải không?”

“Đúng đúng, ta có thể tin được, nhất định có thể tin được!!!” Sau khi tỉnh hồn lại, Francis vội vàng nói, trong lòng hắn nhưng lại lẩm bẩm: “Mụ mụ nói không sai a… người châu Á chính là như vậy… miệng nam mô bụng bồ dao găm, không cẩn thận không được…” Càng nghĩ sau lưng mồ hôi lạnh càng sưu sưu…
“Nếu vậy, Francis, ta tin ngươi đã hiểu biết một chút về dị nhân. Thực ra họ chính là những kẻ có được siêu năng lực tương tự như ta vậy.” Có một điều Đinh Minh không nói rõ, thế giới này không chỉ mỗi dị nhân là đặc biệt, sự tồn tại của các siêu năng lực giả hay Inhuman cũng không thể bỏ qua. Bất quá, giờ phút này hắn cũng không có tâm tình đi nhắc nhở hai người này. Đó là bởi vì một ý tưởng bỗng dưng xẹt qua trong lòng hắn, khiến hắn tự nhủ, cảm giác nếu hắn có thể đưa ý tưởng này vào hiện thực, mâu thuẫn giữa dị nhân và nhân loại bình thường có lẽ không thành vấn đề nữa. Có lẽ, tương lai một ngày nào đó sẽ chỉ còn nhân loại địa cầu a… “Cũng có lẽ khi đó, nếu Nathaniel vẫn còn sống mà nói, hắn sẽ hiểu được ý của mình.” Đinh Minh tự nhủ.
“Nếu rõ ràng như vậy rồi ta cũng không hiểu được, ta cũng không nên đi làm khoa học gia làm gì nữa, về nhà cày cấy đi thôi.” Francis thở dài, bất quá ánh mắt của hắn liền sáng lên: “Thật không thể tin được a, ta cứ nghĩ mấy câu chuyện ta nghe lúc nhỏ là truyền thuyết, chẳng lẽ tất cả đều là sự thật, các thần linh thật sự tồn tại?”
“Cái này ta cũng không biết, có lẽ các thần linh chẳng qua là dị nhân giả mạo a… Phải biết dị nhân có từ rất lâu rồi.” Trong đầu Đinh Minh chợt lướt qua một vài cái tên mà hắn còn nhớ kỹ: Odin, Thor, Apocalypse,… Rồi bỗng nhiên một cái tên nhảy vào ký ức của hắn: The One Above All.
Đinh Minh chợt thở dài: “Thần linh a… Có lẽ có thật đi.” Khi một kẻ hùng mạnh đến mức như vậy. Hắn có thể gọi là Thần được rồi.
Đinh Minh nói như vậy để Nathaniel trợn tròn mắt: “Đinh, ngươi có nhầm hay không, dị nhân mới nổi lên vài thập kỷ gần đây thôi. Còn Thần linh? Cái này càng là nói nhảm a. Nếu dị nhân theo như lời người nói từng có từ rất lâu, như vậy ta càng tin tưởng vào họ là dị nhân giả mạo được rồi.”
Đối với vấn đề Thần linh, Đinh Minh sẽ không đi giải thích gì thêm, vì đó là đề tài quá xa vời, hơn nữa cấm kỵ. Hắn có thể không tin The One Above All sẽ không cảm ứng được cái gì nếu có người nhắc đến tên của hắn. Du sao nhân gia cũng là Thần, là Chúa trời.
Bất quá, đối với vấn đề dị nhân, Đinh Minh vẫn là làm chút giải thích: “Brotherhood of the Shield có lẽ không có nhiều thông tin sâu xa đến vấn đề này, nhưng Newton thì chưa chắc a… Theo ta tình cờ được biết, dị nhân đầu tiên của Trái Đất tồn tại cách đây gần 10.000 năm trước. Hắn được biết đến với cái tên En Sabah Nur. Một kẻ hùng mạnh đến mức dễ dàng xây dựng và hủy diệt kim tự tháp trong một cái nháy mắt và tàn bạo vượt qua bất kỳ vị vua nào trong lịch sử.”
“Vậy bây giờ hắn ở đâu?” Nathaniel vội vàng hỏi thăm, đối với Đinh Minh nhắc tới Newton hắn cũng thầm chấp nhận. Nhân gia dù sao cũng không phải bình thường khoa học gia.
“Bị chôn rồi.” Đinh Minh cười hắc hắc nói.
“Bị chôn rồi?” Nathaniel và Francis cùng nhau há hốc miệng. Cái này cũng quá lên voi xuống chó a…
“Hắc hắc, chứ các ngươi nghĩ hắn còn tồn tại trên đời, thế giới sẽ trở thành như thế nào? Còn không phải là trong bàn tay nhân gia?” Đinh Minh dừng một chút chợt lại nói: “Nghe nói hắn là bị phản bội nên mới thế. Bất quá cụ thể như thế nào ta không biết, cái này cũng chỉ là nghe nói mà thôi.”
“Có lẽ hắn đã vượt ra khỏi Trái Đất, đi vào trong vũ trụ rồi cũng nên. Một người mạnh mẽ như vậy a…” Francis mơ màng nói. Đối với một nhà khoa học mà nói, hôm nay sự tình đủ để cho tiêu hóa một thời gian dài mới có thể tỉnh lại được. Dù sao chủ nghĩa vô thần tồn tại không phải ngày một ngày hai.
“Chắc vậy.” Đinh Minh cũng không phản bác, vì hắn đơn giản là không có chứng cứ gì, thậm chí người ta có thể còn không tin sự tồn tại của Apocalypse a…
“Nếu dị nhân ai cũng hùng mạnh như vậy, nhân loại còn có đất sống sao.” Nathaniel hơi mê man nói.
“Nathaniel, ngươi phải có lòng tin vào nhân loại, không phải chúng ta còn có khoa học sao?” Đinh Minh an ủi nói.
“Khoa học…” Mắt Nathaniel chợt sáng, bất qua chợt lại tối đi “Đinh, không phải ta nói chứ, tiên tiến như Brotherhood of the Shield mà muốn xây kim tự tháp, không phải ngày một ngày hai có thể làm được. Còn Apocalypse đây… Chỉ là một cái nhấc tay a… Khoa học làm sao đấu lại được với những kẻ như thế?”
“Vậy cũng chưa chắc, cái ngươi nhìn thấy hiện tại bất quá là sự non trẻ của khoa học thôi. Apoclypse sống bao nhiêu năm? 1000? 2000? 5000? Thậm chí có thể 10.000 năm? Trong khi khoa học mới tồn tại được bao lâu? Trung hưng bao nhiêu năm? Cái này ngươi phải rõ ràng hơn ai hết.” Đinh Minh dừng một chút, lại nói tiếp: “Hơn nữa Apocalypse dù mạnh mẽ, bất quá chỉ là một người, trong vạn dị nhân mới có một cái như thế a. Hắn không thể đại biểu cho một nền văn minh. Sức mạnh cá nhân dù to lớn đến đâu cũng không thể thay thế một cái xã hội. Kẻ như thế thay vì diệt tuyệt nhân loại, chắc chắn sẽ kiến lập một cái đế quốc, nô dịch nhân loại thì đúng hơn. Vậy nên ngươi vĩnh viễn không cần lo lắng nhân loại diệt vong a…”
“So với bị nô dịch, ta thà chết…” Francis chợt xen vào một câu.
“Đúng vậy Đinh, ta chính là đang lo lắng cái này a…” Nathaniel mặt hơi méo nói.
“Khục khục, dù sao dị nhân không phải ai cũng xấu như vậy, sẽ có anh hùng ra mặt.” Đinh Minh lúng túng nói: “Với lại chỉ cần nhân loại phát triển đủ nhanh, trước khi Apocalypse kịp thức tỉnh là được rồi.”
“Gánh nặng đường xa a…” Francis lại bồi thêm một câu.
Trong lều chợt trầm mặc, trong mắt Nathaniel chợt có một tia kiên định, giống như sâu thẳm trong lòng hắn đã quyết định một điều gì vậy.
“Được rồi ta hứa với các ngươi, một khi những kẻ điên rồ như vậy xuất hiện, ta sẽ nỗ lực ngăn cản.” Phát hiện hai kẻ trong lều buồn rầu đến trình độ này, Đinh Minh thở dài nói.
“Ngươi sẽ ngăn cản sao? Ngươi cũng là dị nhân a?” Francis đầy mặt không tin.
“Dị nhân cũng là người a. Không nên phân biệt rõ ràng được không? Cha mẹ, người thân của dị nhân cũng là người bình thường a. Gen của họ chẳng qua chỉ là biến dị mà thôi. Cũng như trong nhân loại xuất hiện Einstein, Newton như vậy, họ cũng là kết quả của nhân loại sinh dục a…” Thời điểm này Đinh Minh cũng sẽ không đi phản bác Francis vấn đề mình có phải dị nhân hay không, vì đó là không cần thiết và không nên. Hắn cũng không có khả năng giải thích năng lực của mình đến từ đâu. Bây giờ không phải thời điểm và địa điểm thích hợp. Đối với tiết lộ năng lực của mình, hắn đã có kế hoạch riêng. Một kế hoạch có thể nói hơi điên cuồng.
“Đinh, nếu ai cũng nghĩ như ngươi, có lẽ thế gian này sẽ thiếu đi rất nhiều những cuộc chiến vô nghĩa.” Nathaniel lắc đầu cười nói.
“Vấn đề là thế gian này không có bao nhiêu người cũng nghĩ như ta a…” Đinh Minh thở dài nói. Hắn nói thế cũng không sai, dù cho tương lai nổi tiếng bảo vệ hòa bình như Giáo Sư X vẫn luôn quan niệm phân biệt dị nhân và nhân loại là hai giống loài khác nhau.
“Hai vị, ta thấy đề tài này chính là một cái ngõ cụt. Chúng ta là nhà khoa học, cũng không phải là chính khách, theo ta thấy, vẫn là để các vị nguyên thủ quốc gia đau đầu đi thôi.” Francis cười hắc hắc nói.
“A, Francis, ngươi quả thực là người trong cuộc chưa rõ, ngoài ngõ đã tường a. Không sai, vấn đề huyền diệu này vẫn là để các vị chính trị gia xử lý a…” Đinh Minh mắt sáng lên, chợt nâng chén: “Tới, vì sự nghiệp khoa học vĩ đại của chúng ta, vì tiến bộ của toàn nhân loại! Cạn!”
Tiếng nốc rượu, tiếng cười to cùng với tiếng cạn chén liên tiếp vang vọng túp lều cô đơn sừng sững giữa hang động. Có vẻ như bên ngoài âm thanh bão tuyết hùng hồn cũng vĩnh viễn không thể che lấp được nhiệt huyết của các nhà khoa học trẻ tuổi này. Cũng phải thôi, khoa học gia chính là cốt lõi của văn minh. Huyết nếu lạnh đi, văn minh còn đâu?

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Đối với Nathaniel mà nói, sự tồn tại cùng với các năng lực của dị nhân không phải là cái gì đặc biệt cho cam. Hơn nữa, cứ việc Đinh Minh chưa bao giờ nói với Nathaniel hắn là dị nhân, Nathaniel cũng luôn khá là hoài nghi thân phận của hắn. Dù sao cũng không phải ai cũng có thể gan to bằng trời lập kế hoạch muốn đột nhập vào tổng bộ của Brotherhood of the Shield mà không có chút bổn sự giữ nhà nào. Nơi đó không chỉ có công nghệ tiên tiến nhất thời đại mà còn có một đống dị nhân canh giữ a… Nathaniel chẳng qua là kinh ngạc tại sao Đinh Minh hôm nay lại đơn giản tiết lộ bản thân, hơn nữa cũng bất ngờ với khả năng dịch chuyển tức thời của hắn. Đột nhiên, Nathaniel có chút tỉnh ngộ tại sao Đinh Minh lại tự tin như thế, đây chính là năng lực mà tất cả kẻ trộm sẵn sáng đánh đổi bằng bất cứ thứ gì a…
“Đinh, ngươi giấu ta thật khổ a.” Nathaniel gượng cười nói.
“Bạn thân, đừng trách ta a, thứ nhất việc này quan hệ trọng đại, ta sẽ không thể dễ dàng tiết lộ trước khi ta cảm thấy đủ an toàn. Thứ hai, thời gian qua ở chung đủ để ta coi ngươi là một người bạn để chân thành đối đãi. Còn về Francis…” Đinh Minh chợt cười hắc hắc, liếc nhà khoa học da đen: “Là một người bạn của Nathaniel, ta tin ngươi là người có thể tin được, phải không?”

“Đúng đúng, ta có thể tin được, nhất định có thể tin được!!!” Sau khi tỉnh hồn lại, Francis vội vàng nói, trong lòng hắn nhưng lại lẩm bẩm: “Mụ mụ nói không sai a… người châu Á chính là như vậy… miệng nam mô bụng bồ dao găm, không cẩn thận không được…” Càng nghĩ sau lưng mồ hôi lạnh càng sưu sưu…
“Nếu vậy, Francis, ta tin ngươi đã hiểu biết một chút về dị nhân. Thực ra họ chính là những kẻ có được siêu năng lực tương tự như ta vậy.” Có một điều Đinh Minh không nói rõ, thế giới này không chỉ mỗi dị nhân là đặc biệt, sự tồn tại của các siêu năng lực giả hay Inhuman cũng không thể bỏ qua. Bất quá, giờ phút này hắn cũng không có tâm tình đi nhắc nhở hai người này. Đó là bởi vì một ý tưởng bỗng dưng xẹt qua trong lòng hắn, khiến hắn tự nhủ, cảm giác nếu hắn có thể đưa ý tưởng này vào hiện thực, mâu thuẫn giữa dị nhân và nhân loại bình thường có lẽ không thành vấn đề nữa. Có lẽ, tương lai một ngày nào đó sẽ chỉ còn nhân loại địa cầu a… “Cũng có lẽ khi đó, nếu Nathaniel vẫn còn sống mà nói, hắn sẽ hiểu được ý của mình.” Đinh Minh tự nhủ.
“Nếu rõ ràng như vậy rồi ta cũng không hiểu được, ta cũng không nên đi làm khoa học gia làm gì nữa, về nhà cày cấy đi thôi.” Francis thở dài, bất quá ánh mắt của hắn liền sáng lên: “Thật không thể tin được a, ta cứ nghĩ mấy câu chuyện ta nghe lúc nhỏ là truyền thuyết, chẳng lẽ tất cả đều là sự thật, các thần linh thật sự tồn tại?”
“Cái này ta cũng không biết, có lẽ các thần linh chẳng qua là dị nhân giả mạo a… Phải biết dị nhân có từ rất lâu rồi.” Trong đầu Đinh Minh chợt lướt qua một vài cái tên mà hắn còn nhớ kỹ: Odin, Thor, Apocalypse,… Rồi bỗng nhiên một cái tên nhảy vào ký ức của hắn: The One Above All.
Đinh Minh chợt thở dài: “Thần linh a… Có lẽ có thật đi.” Khi một kẻ hùng mạnh đến mức như vậy. Hắn có thể gọi là Thần được rồi.
Đinh Minh nói như vậy để Nathaniel trợn tròn mắt: “Đinh, ngươi có nhầm hay không, dị nhân mới nổi lên vài thập kỷ gần đây thôi. Còn Thần linh? Cái này càng là nói nhảm a. Nếu dị nhân theo như lời người nói từng có từ rất lâu, như vậy ta càng tin tưởng vào họ là dị nhân giả mạo được rồi.”
Đối với vấn đề Thần linh, Đinh Minh sẽ không đi giải thích gì thêm, vì đó là đề tài quá xa vời, hơn nữa cấm kỵ. Hắn có thể không tin The One Above All sẽ không cảm ứng được cái gì nếu có người nhắc đến tên của hắn. Du sao nhân gia cũng là Thần, là Chúa trời.
Bất quá, đối với vấn đề dị nhân, Đinh Minh vẫn là làm chút giải thích: “Brotherhood of the Shield có lẽ không có nhiều thông tin sâu xa đến vấn đề này, nhưng Newton thì chưa chắc a… Theo ta tình cờ được biết, dị nhân đầu tiên của Trái Đất tồn tại cách đây gần 10.000 năm trước. Hắn được biết đến với cái tên En Sabah Nur. Một kẻ hùng mạnh đến mức dễ dàng xây dựng và hủy diệt kim tự tháp trong một cái nháy mắt và tàn bạo vượt qua bất kỳ vị vua nào trong lịch sử.”
“Vậy bây giờ hắn ở đâu?” Nathaniel vội vàng hỏi thăm, đối với Đinh Minh nhắc tới Newton hắn cũng thầm chấp nhận. Nhân gia dù sao cũng không phải bình thường khoa học gia.
“Bị chôn rồi.” Đinh Minh cười hắc hắc nói.
“Bị chôn rồi?” Nathaniel và Francis cùng nhau há hốc miệng. Cái này cũng quá lên voi xuống chó a…
“Hắc hắc, chứ các ngươi nghĩ hắn còn tồn tại trên đời, thế giới sẽ trở thành như thế nào? Còn không phải là trong bàn tay nhân gia?” Đinh Minh dừng một chút chợt lại nói: “Nghe nói hắn là bị phản bội nên mới thế. Bất quá cụ thể như thế nào ta không biết, cái này cũng chỉ là nghe nói mà thôi.”
“Có lẽ hắn đã vượt ra khỏi Trái Đất, đi vào trong vũ trụ rồi cũng nên. Một người mạnh mẽ như vậy a…” Francis mơ màng nói. Đối với một nhà khoa học mà nói, hôm nay sự tình đủ để cho tiêu hóa một thời gian dài mới có thể tỉnh lại được. Dù sao chủ nghĩa vô thần tồn tại không phải ngày một ngày hai.
“Chắc vậy.” Đinh Minh cũng không phản bác, vì hắn đơn giản là không có chứng cứ gì, thậm chí người ta có thể còn không tin sự tồn tại của Apocalypse a…
“Nếu dị nhân ai cũng hùng mạnh như vậy, nhân loại còn có đất sống sao.” Nathaniel hơi mê man nói.
“Nathaniel, ngươi phải có lòng tin vào nhân loại, không phải chúng ta còn có khoa học sao?” Đinh Minh an ủi nói.
“Khoa học…” Mắt Nathaniel chợt sáng, bất qua chợt lại tối đi “Đinh, không phải ta nói chứ, tiên tiến như Brotherhood of the Shield mà muốn xây kim tự tháp, không phải ngày một ngày hai có thể làm được. Còn Apocalypse đây… Chỉ là một cái nhấc tay a… Khoa học làm sao đấu lại được với những kẻ như thế?”
“Vậy cũng chưa chắc, cái ngươi nhìn thấy hiện tại bất quá là sự non trẻ của khoa học thôi. Apoclypse sống bao nhiêu năm? 1000? 2000? 5000? Thậm chí có thể 10.000 năm? Trong khi khoa học mới tồn tại được bao lâu? Trung hưng bao nhiêu năm? Cái này ngươi phải rõ ràng hơn ai hết.” Đinh Minh dừng một chút, lại nói tiếp: “Hơn nữa Apocalypse dù mạnh mẽ, bất quá chỉ là một người, trong vạn dị nhân mới có một cái như thế a. Hắn không thể đại biểu cho một nền văn minh. Sức mạnh cá nhân dù to lớn đến đâu cũng không thể thay thế một cái xã hội. Kẻ như thế thay vì diệt tuyệt nhân loại, chắc chắn sẽ kiến lập một cái đế quốc, nô dịch nhân loại thì đúng hơn. Vậy nên ngươi vĩnh viễn không cần lo lắng nhân loại diệt vong a…”
“So với bị nô dịch, ta thà chết…” Francis chợt xen vào một câu.
“Đúng vậy Đinh, ta chính là đang lo lắng cái này a…” Nathaniel mặt hơi méo nói.
“Khục khục, dù sao dị nhân không phải ai cũng xấu như vậy, sẽ có anh hùng ra mặt.” Đinh Minh lúng túng nói: “Với lại chỉ cần nhân loại phát triển đủ nhanh, trước khi Apocalypse kịp thức tỉnh là được rồi.”
“Gánh nặng đường xa a…” Francis lại bồi thêm một câu.
Trong lều chợt trầm mặc, trong mắt Nathaniel chợt có một tia kiên định, giống như sâu thẳm trong lòng hắn đã quyết định một điều gì vậy.
“Được rồi ta hứa với các ngươi, một khi những kẻ điên rồ như vậy xuất hiện, ta sẽ nỗ lực ngăn cản.” Phát hiện hai kẻ trong lều buồn rầu đến trình độ này, Đinh Minh thở dài nói.
“Ngươi sẽ ngăn cản sao? Ngươi cũng là dị nhân a?” Francis đầy mặt không tin.
“Dị nhân cũng là người a. Không nên phân biệt rõ ràng được không? Cha mẹ, người thân của dị nhân cũng là người bình thường a. Gen của họ chẳng qua chỉ là biến dị mà thôi. Cũng như trong nhân loại xuất hiện Einstein, Newton như vậy, họ cũng là kết quả của nhân loại sinh dục a…” Thời điểm này Đinh Minh cũng sẽ không đi phản bác Francis vấn đề mình có phải dị nhân hay không, vì đó là không cần thiết và không nên. Hắn cũng không có khả năng giải thích năng lực của mình đến từ đâu. Bây giờ không phải thời điểm và địa điểm thích hợp. Đối với tiết lộ năng lực của mình, hắn đã có kế hoạch riêng. Một kế hoạch có thể nói hơi điên cuồng.
“Đinh, nếu ai cũng nghĩ như ngươi, có lẽ thế gian này sẽ thiếu đi rất nhiều những cuộc chiến vô nghĩa.” Nathaniel lắc đầu cười nói.
“Vấn đề là thế gian này không có bao nhiêu người cũng nghĩ như ta a…” Đinh Minh thở dài nói. Hắn nói thế cũng không sai, dù cho tương lai nổi tiếng bảo vệ hòa bình như Giáo Sư X vẫn luôn quan niệm phân biệt dị nhân và nhân loại là hai giống loài khác nhau.
“Hai vị, ta thấy đề tài này chính là một cái ngõ cụt. Chúng ta là nhà khoa học, cũng không phải là chính khách, theo ta thấy, vẫn là để các vị nguyên thủ quốc gia đau đầu đi thôi.” Francis cười hắc hắc nói.
“A, Francis, ngươi quả thực là người trong cuộc chưa rõ, ngoài ngõ đã tường a. Không sai, vấn đề huyền diệu này vẫn là để các vị chính trị gia xử lý a…” Đinh Minh mắt sáng lên, chợt nâng chén: “Tới, vì sự nghiệp khoa học vĩ đại của chúng ta, vì tiến bộ của toàn nhân loại! Cạn!”
Tiếng nốc rượu, tiếng cười to cùng với tiếng cạn chén liên tiếp vang vọng túp lều cô đơn sừng sững giữa hang động. Có vẻ như bên ngoài âm thanh bão tuyết hùng hồn cũng vĩnh viễn không thể che lấp được nhiệt huyết của các nhà khoa học trẻ tuổi này. Cũng phải thôi, khoa học gia chính là cốt lõi của văn minh. Huyết nếu lạnh đi, văn minh còn đâu?

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN