Hiệp Sĩ Trong Marvel - Chương 22:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
197


Hiệp Sĩ Trong Marvel


Chương 22:


Chậm rãi tiến lên trong rợp trời bông tuyết, bóng dáng một chiếc xe jeep cô đơn bon bon trên đường hiện ra với tạo hình hơi cũ. Mặc dù đã được tân trang qua nhưng vẫn không thể nào che giấu sự phong sương của nó. Không gian trong xe khá chật chội, mặc dù chỉ có hai người ở hàng ghế phía trên, nhưng đằng sau chất một đống đồ đạc, trang thiết bị. Dựa theo Nathaniel nói là nếu muốn trang cũng phải trang cho thật.
Dãy núi Alps tựa như bức trường thành cao ngất vô tận, ngăn cách Italy với phần còn lại của Châu Âu. Năm xưa, nơi đây chính là phòng tuyến cuối cùng của đế chế Rome để chống lại sự xâm lược của các bộ lạc phương Bắc.
Có thể nói thành tại Alps, bại cũng tại Alps. Nhờ có dãy Alps bảo vệ, người Rome mới không lo hậu phương, Caesar mới thoải mái tiến lên phía Bắc, mở đầu cho công cuộc thống nhất châu Âu. Tuy nhiên, cũng nhờ dãy Alps bảo vệ, người Rome mới quá ỷ lại, quá tự tin vào sức mạnh của mình, cho rằng không ai có thể tiến công Rome được. Quả thực, Rome sống trong thái bình quá lâu, một khi mất đi Alps, Rome chính là con dê đợi làm thịt.

Cho nên mới nói a… Thành tại Alps, bại cũng tại Alps.
Thời kỳ thế chiến thứ hai, sau thất bại của quân Phát Xít tại Italy, dãy Alps đã trở thành cứ điểm của quân Đông Minh. Nơi đây chính là một trong những trạm trung chuyển quan trọng của bọn họ trước khi tiến vào nước Đức. Nó cũng là một căn cứ trọng yếu của SSR, một tổ chức được thành lập để chuyên môn đối phó Hydra.

Cách dãy Alps khá xa, chiếc xe tạm trú trong một hang động. Điều đặc biệt là trong hang động này lại đứng sẵn một túp lều. Trong lều có thể thấy một người đang ngồi nghiên cứu một ít trang thiết bị. Có thể thấy được những thiết bị này hầu hết là dùng để dự báo thời tiến.
“Francis, hy vọng lần này ngươi đúng.” Vừa vào lều, Nathaniel liền bắt chuyện nói.
“Xin cứ yên tâm, cơn bão tuyết này tuy rằng tới rất đột nhiên, nhưng còn chưa phải do người có thể làm ra được. Nếu vậy, hoàn toàn có thể dựa vào khoa học phán đoán sự thay đổi của nó.” Người trong lều là một người da đen, đầu trọc, gọi là Francis cẩn thận trả lời.
“Tốt lắm, nếu vậy khoảng hơn một tuần nữa cường độ cơn bão sẽ tới đỉnh phong nhất, khi đó…” Nathaniel thản nhiên nói.
“Khi đó là thời điểm ta bắt đầu công việc của mình.” Đinh Minh cười hắc hắc tiếp lời. Hắn cẩn thận quan sát người da đen kia, chỉ thấy vị này ăn mặc một thân áo lông chồn cũng đen như màu da của hắn, một bộ râu mép thưa thớt chứng tỏ nhân gia tuổi còn khá trẻ. Nếu không phải Đinh Minh sử dụng Chakra tăng thêm nhãn lực, hắn cũng rất khó có thể phân biệt đâu là da, đâu là râu.
Francis đeo một đôi găng cùng đi một đôi ủng khá cũ kỹ. Đôi mắt hắn nói lên hắn là một nhà khoa học điên cuồng, thường xuyên không quan tâm tới vẻ ngoài. Đinh Minh có thể nhận ra điều đó vì hắn ở cùng rất nhiều nhà khoa học nên rất hiểu tính cách cùng bệnh điên của họ.
“Ồ, vị này là?” Franchis tò mò hỏi.
“Đinh Minh, à, một người bạn của ta, nhà khoa học tài năng trong lĩnh vực nghiên cứu gen.” Nathaniel đứng ra giới thiệu.
“Lại một nhà nghiên cứu gen a, không hiểu các vị vì sao ham muốn nghiên cứu cơ thể người như vậy? Phải biết rằng tương lai con người là ở vũ trụ a. Nghiên cứu nhiều cơ thể người thì được ích lợi gì chứ, dù sao cũng không khiến nhân loại tiến bộ được.” Francis lẩm bẩm nói. Cũng không thể trách hắn có suy nghĩ như thế, dù sao nhân gia cũng không phải thành viên Brotherhood of the Shield, không biết nhiều bí mật. Nathaniel cũng không dám nhờ thành viên của tổ chức giúp đỡ. Dù sao nếu như Đinh Minh bắt đầu, thành công hay thất bại cũng sẽ gây nên tiếng vang không nhỏ. Đến lúc đó, nếu người mình nhờ vả không tin tưởng được hoặc không chịu được áp lực, bán đứng chính mình, vậy thì coi như xong rồi. Nathaniel cũng không muốn nửa đời còn lại mình phải rời khỏi tổ chức và chạy trốn đâu, hắn còn có gia đình nữa a. Nếu như được trường sinh mà mỗi ngày sống trong nơm nớp lo sợ thì trường sinh còn có ích gì? Còn không bằng làm một người bình thường. Hơn nữa Brotherhood là nơi tập trung đông đảo các nhà khoa học thiên tài, nơi giao lưu, trao đổi kiến thức tuyệt hảo. Nathaniel nếu không phải không có sự lựa chọn nào khác, cũng sẽ không muốn rời đi chút nào.
Mặt khác, thời đại này thiên văn học cũng không phải dễ kiếm tài trợ như vậy. Nghiên cứu gen là vì cơ thể con người có thể dễ dàng tiếp cận, những tập đoàn giàu có đứng đầu thế giới lại rất rõ ràng tầm ​quan trọng của gen, vì dù sao sự tồn tại của gen có liên hệ trực tiếp với dị nhân. Mà nói đến dị nhân, bất cứ ai cũng không thể phủ định nguồn sức mạnh to lớn này. Sự tồn tại của họ thậm chí có thể thay đổi cả thế giới. Sự thật sau này đã chứng minh điều đó, không nói tới Magneto coi như là trùm khủng bố những năm 2000, Sebastian Shaw gần như đã gây nên chiến tranh hạt nhân giữa Liên Xô và Mĩ nếu không có sự can thiệp và ngăn trở của những thành viên đời đầu X-men.
Trong khi đó, thiên văn học không có quá nhiều nguồn cung cấp tài liệu mạnh mẽ cho nên rất khó để đạt được thành tựu to lớn. Thử nghĩ xem, con người nghiên cứu thiên văn học từ rất lâu, mấy nghìn năm trước, nhưng mãi tới những năm đầu thời đại khoa học, Galileo Galilei mới phát hiện trái đất hình cầu và luôn xoay quanh mặt trời. Thậm chí những điều ông nghiên cứu còn không được công nhận. Đó là bởi vì con người chưa thể bước ra vũ trụ. Chưa thể sờ tận tay, thấy tận mắt sự kỳ diệu của vũ trụ nên dù có từ xa chứng kiến bằng kính viễn vọng cũng không thể cung cấp cho con người quá nhiều trợ giúp. Mà rất nhiều nhà tư bản luôn luôn chú ý đến giá trị thực tế hơn là những điều viển vông xa vời. Cho nên khi con người chưa thể chế tạo được tàu vũ trụ đủ sức bay vào vũ trụ, họ cũng sẽ không đầu tư quá nhiều vào phương diện này. Thêm vào đó, mặc dù từ rất nhiều năm trước người ngoài hành tinh đã tới Trái Đất nhưng họ cũng chẳng bao giờ chịu chia sẻ quá nhiều công nghệ với dân bản xứ. Tất cả những điều này đã tạo thành một vòng luẩn quẩn khiến thiên văn học và ngành công nghiệp vũ trụ trì trệ không tiến, phải đến rất lâu sau con người mới có thể phóng vệ tinh ra vùng không gian bên ngoài và bước lên mặt trăng.
Có điều, Đinh Minh sẽ không giải thích những điều này cho Francis. Đối với hắn mà nói, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, vẫn là tập trung suy nghĩ hoàn thiện tốt kế hoạch của hắn thì tốt hơn.
“Mỗi ngành có sở trường sở đoản riêng, nhưng mục đích của chúng đều là phục vụ loài người, không phải sao?” Đinh Minh cười hắc hắc nói.
Francis hơi liếc mắt nhìn Đinh Minh. Hắn cũng không phản bác gì. Ý nghĩ của hắn cũng giống Đinh Minh, chỉ có điều vì đi tìm tài trợ quá mất công sức nên hắn hơi bất mãn mà thôi.
“Ok, trời tối rồi, hai vị, ta có chai Whisky lâu năm, các người có muốn nếm thử không?” Nathaniel đổi chủ đề.
“Ha ha, Nathaniel, sao ngươi không mang ra sớm, ta nhưng là sắp chịu không được cái lạnh khắc nghiệt này.” Đinh Minh mỉm cười nói.
“Đinh tiên sinh nói đúng, nơi này thực sự không thích hợp với một người châu Phi như ta. Trước khi hai vị tới, ta cũng đã ở đây mấy ngày, chút rượu giữ ấm còn sót lại cũng hết sạch rồi.” Francis hùa theo.
“Ah ah, nếu vậy, hai vị chờ chút, ta đi một lát sẽ trở lại.” Đinh Minh giơ tay nói.
“Đinh, ngươi định đi đâu vậy? Ngoài kia sắp có bão tuyết a.” Nathaniel giật mình ngăn cản.
“Chuẩn bị một chút cho bữa tiệc gặp mặt của chúng ta ấy mà. Đừng lo, cơn bão nho nhỏ này không làm gì được ta đâu.” Đinh Minh xua tay, sau đó hắn quay về phía người da đen: “Và Francis, không cần gọi ta là tiên sinh, cứ gọi Đinh như Nathaniel là được rồi.”
Nói xong, Đinh Minh vén tấm màn che cửa lều lên, bước ra ngoài, chịu đựng cái lạnh buốt giá của mùa đông Italy, ném một chiếc phi tiêu vào mặt đất gần đó. Tiếp sau, hắn lấy ra một chiếc phi tiêu bóng loáng, lấp lóe các hình vẽ chạm trổ kỳ diệu, kết một vài cái ấn đơn giản trong chưa đầy một giây rồi biến mất. Ngay sau đó, tấm màn lại bị vén lên, để lộ ra một khuôn mặt ngơ ngác của Nathaniel, trân trân nhìn vào màn mưa tuyết dày đặc mà không có chút bóng dáng nào của Đinh Minh.
“Nathaniel, Đinh đi đâu rồi?” Sau lưng vang vọng lại tiếng của Francis, đánh thức Nathaniel khỏi sự mơ hồ.
“À, chắc hẳn là đi kiếm chút đồ nhắm cho chúng ta đấy, hắn không phải đã nói thế sao?” Nathaniel ho khan, che giấu sự lúng túng của mình.
“Nhưng ngoài kia sắp có bão tuyết a, hắn đi đâu mà tìm?” Francis trợn mắt nhìn Nathaniel.
“Cái này a, tí nữa Đinh về ngươi hỏi hắn ấy.” Nathaniel rất vô trách nhiệm trả lời, sau đó hắn suy nghĩ một chút rồi bổ sung: “Đinh là một con người rất kỳ diệu và bí ẩn. Dù chúng ta quen biết lâu như vậy nhưng có rất nhiều điều ta cũng chưa hiểu rõ về hắn. Tuy nhiên ta khuyên ngươi nên tin tưởng hắn, vì có những việc rất không tưởng nhưng hắn vẫn có thể làm được.”
“Ok, vậy bao lâu nữa hắn sẽ trở lại?” Francis gật gật đầu tò mò hỏi. Mỗi người có bí mật của riêng mình, hắn cũng sẽ không đi tìm hiểu những điều sâu kín của người khác.
“Chắc sẽ nhanh thôi, hắn là đi chuẩn bị đồ nhắm, chứ không phải một bữa tiệc a…” Nathaniel cười đùa.

Ba mươi phút sau, tấm màn lại được vén lên, một bóng người đội mưa tuyết đi vào, trên lưng hắn còn vác theo một con lợn rừng Bắc Mỹ.
“Hai vị, xin lỗi vì hơi muộn một chút nhưng đồ nhắm tới rồi. Hôm nay ta nhất định sẽ khiến cho hai vị thưởng thức tay nghề nướng lợn rừng tuyệt vời nhất thế giới của ta.” Đinh Minh vô cùng phấn khởi đi vào. Để kiếm được đồ nhắm này, hắn nhưng là đã phải bôn ba rất nhiều a.
“Mặc dù ta rất kém sinh vật, nhưng hình như đó là một con lợn rừng Bắc Mỹ a, làm sao ngươi kiếm được nó?” Francis kinh ngạc thốt lên.
“Ngươi nói không sai, Francis, đó đúng là một con lợn rừng Bắc Mỹ và lời ngươi nói giúp ta hiểu được đây không phải là một giấc mơ…” Nathaniel cũng choáng váng, hắn ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Đinh, mặc dù ta biết sự tò mò không tốt với quan hệ của chúng ta nhưng ta rất muốn biết ngươi là làm sao có được nó?”
“Không sao Nathaniel, thời gian chúng ta quen nhau tuy mới một năm nhưng cũng giúp ta nhận ra được ngươi là một người bạn tốt. Tới, chúng ta chuẩn bị một chút, trong khi thưởng thức đồ nhắm và rượu ngon, ta sẽ giải thích cho ngươi.”
Nói xong Đinh Minh đi ra khỏi lều, như làm ảo thuật kéo một bó củi khô từ sau lưng, bắt đầu xếp thành một đống trong khi Francis và Nathaniel quét dọn lớp tuyết đọng xung quanh chỗ ngồi. May mắn là hang động này khá kín, lửa dễ đốt, bằng không Đinh Minh đúng là phải đổi sang ăn tạm thịt bò khô đã chuẩn bị sẵn mang theo.
Ngọn lửa bùng bùng, tiếng cạn ly vang dội, tiếng nhai tóp tép vang vọng trong không gian u ám mà trắng xóa này.
“Thế nào, món thịt nướng này của ta được chứ?” Đinh Minh vênh mặt hỏi.
“Chắc chắn không phải tốt nhất thế giới rồi.” Nathaniel cười đùa.
“Không thể nào, ta nhưng là từ nhỏ đã luyện a!!!” Đinh Minh kêu lên.
“Đinh, có những thứ là từ năng khiếu a, không phải chăm chỉ là có thể đạt đến.” Francis mỉm cười xen vào.
“Ta mới không tin, sự thành tựu của ta cho tới bây giờ đều là mồ hôi công sức cả, năng khiếu không có bao nhiêu đâu.” Đinh Minh bĩu môi nói. Đúng vậy, cuốn thư, nhẫn thuật,… đều chỉ là công cụ của hắn mà thôi. Hắn thành tài phần lớn là bởi sự kiên trì không gì sánh nổi của hắn, y như điều mà ông lão đã từng nói về cái tên của hắn tượng trưng cho điều gì vậy, mặc dù là chỉ phù hợp với hắn một nửa.
“Đinh, ngươi không thể phủ nhận điều đó, nhìn dị nhân xem, nhìn ngươi xem, có những thứ mà chúng ta người bình thường cố gắng cả đời mà không đạt được.” Nathaniel thở dài nói.
“Chờ đã, dị nhân là cái gì vậy?” Francis tò mò xen vào.
“Được rồi, Francis, ta sẽ giải thích ngay bây giờ đây.” Đinh Minh mỉm cười, hắn cân nhắc một chút rồi vươn tay ra, hai chiếc phi tiêu kỳ lạ đã xuất hiện trên hai tay trái phải của hắn. Có thể thấy được chiếc phi tiêu mà tay trái hắn cầm ẩn chứa rất nhiều kí hiệu phức tạp trong khi chiếc bên tay phải trông đơn giản hơn bao nhiêu.
“Nhìn kỹ tay phải ta nhé.” Đinh Minh nhắc một câu để kéo sự chú ý của của hai nhà khoa học sang mục tiêu chủ yếu.
Lập tức, hắn vung tay lên, phi tiêu tay phải đã bay ra, cắm vào mặt đất cách đống lửa tầm hai mét. Sau đó tay phải hắn kết một cái ấn đơn giản.
Dưới sự trợn mắt há hốc mồm của hai vị khoa học gia, Đinh Minh biến mất. Khi xuất hiện, hắn đã đứng lại ở nơi chiếc phi tiêu đã cắm xuống đất kia.
“Thượng đế, cái này nhất định là quyền năng của Thượng đế, không một nhân loại nào có thể làm được như thế…” Yên tĩnh sau nửa ngày Francis mới thì thào lẩm bẩm ra một câu vô nghĩa như thế.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chậm rãi tiến lên trong rợp trời bông tuyết, bóng dáng một chiếc xe jeep cô đơn bon bon trên đường hiện ra với tạo hình hơi cũ. Mặc dù đã được tân trang qua nhưng vẫn không thể nào che giấu sự phong sương của nó. Không gian trong xe khá chật chội, mặc dù chỉ có hai người ở hàng ghế phía trên, nhưng đằng sau chất một đống đồ đạc, trang thiết bị. Dựa theo Nathaniel nói là nếu muốn trang cũng phải trang cho thật.
Dãy núi Alps tựa như bức trường thành cao ngất vô tận, ngăn cách Italy với phần còn lại của Châu Âu. Năm xưa, nơi đây chính là phòng tuyến cuối cùng của đế chế Rome để chống lại sự xâm lược của các bộ lạc phương Bắc.
Có thể nói thành tại Alps, bại cũng tại Alps. Nhờ có dãy Alps bảo vệ, người Rome mới không lo hậu phương, Caesar mới thoải mái tiến lên phía Bắc, mở đầu cho công cuộc thống nhất châu Âu. Tuy nhiên, cũng nhờ dãy Alps bảo vệ, người Rome mới quá ỷ lại, quá tự tin vào sức mạnh của mình, cho rằng không ai có thể tiến công Rome được. Quả thực, Rome sống trong thái bình quá lâu, một khi mất đi Alps, Rome chính là con dê đợi làm thịt.

Cho nên mới nói a… Thành tại Alps, bại cũng tại Alps.
Thời kỳ thế chiến thứ hai, sau thất bại của quân Phát Xít tại Italy, dãy Alps đã trở thành cứ điểm của quân Đông Minh. Nơi đây chính là một trong những trạm trung chuyển quan trọng của bọn họ trước khi tiến vào nước Đức. Nó cũng là một căn cứ trọng yếu của SSR, một tổ chức được thành lập để chuyên môn đối phó Hydra.

Cách dãy Alps khá xa, chiếc xe tạm trú trong một hang động. Điều đặc biệt là trong hang động này lại đứng sẵn một túp lều. Trong lều có thể thấy một người đang ngồi nghiên cứu một ít trang thiết bị. Có thể thấy được những thiết bị này hầu hết là dùng để dự báo thời tiến.
“Francis, hy vọng lần này ngươi đúng.” Vừa vào lều, Nathaniel liền bắt chuyện nói.
“Xin cứ yên tâm, cơn bão tuyết này tuy rằng tới rất đột nhiên, nhưng còn chưa phải do người có thể làm ra được. Nếu vậy, hoàn toàn có thể dựa vào khoa học phán đoán sự thay đổi của nó.” Người trong lều là một người da đen, đầu trọc, gọi là Francis cẩn thận trả lời.
“Tốt lắm, nếu vậy khoảng hơn một tuần nữa cường độ cơn bão sẽ tới đỉnh phong nhất, khi đó…” Nathaniel thản nhiên nói.
“Khi đó là thời điểm ta bắt đầu công việc của mình.” Đinh Minh cười hắc hắc tiếp lời. Hắn cẩn thận quan sát người da đen kia, chỉ thấy vị này ăn mặc một thân áo lông chồn cũng đen như màu da của hắn, một bộ râu mép thưa thớt chứng tỏ nhân gia tuổi còn khá trẻ. Nếu không phải Đinh Minh sử dụng Chakra tăng thêm nhãn lực, hắn cũng rất khó có thể phân biệt đâu là da, đâu là râu.
Francis đeo một đôi găng cùng đi một đôi ủng khá cũ kỹ. Đôi mắt hắn nói lên hắn là một nhà khoa học điên cuồng, thường xuyên không quan tâm tới vẻ ngoài. Đinh Minh có thể nhận ra điều đó vì hắn ở cùng rất nhiều nhà khoa học nên rất hiểu tính cách cùng bệnh điên của họ.
“Ồ, vị này là?” Franchis tò mò hỏi.
“Đinh Minh, à, một người bạn của ta, nhà khoa học tài năng trong lĩnh vực nghiên cứu gen.” Nathaniel đứng ra giới thiệu.
“Lại một nhà nghiên cứu gen a, không hiểu các vị vì sao ham muốn nghiên cứu cơ thể người như vậy? Phải biết rằng tương lai con người là ở vũ trụ a. Nghiên cứu nhiều cơ thể người thì được ích lợi gì chứ, dù sao cũng không khiến nhân loại tiến bộ được.” Francis lẩm bẩm nói. Cũng không thể trách hắn có suy nghĩ như thế, dù sao nhân gia cũng không phải thành viên Brotherhood of the Shield, không biết nhiều bí mật. Nathaniel cũng không dám nhờ thành viên của tổ chức giúp đỡ. Dù sao nếu như Đinh Minh bắt đầu, thành công hay thất bại cũng sẽ gây nên tiếng vang không nhỏ. Đến lúc đó, nếu người mình nhờ vả không tin tưởng được hoặc không chịu được áp lực, bán đứng chính mình, vậy thì coi như xong rồi. Nathaniel cũng không muốn nửa đời còn lại mình phải rời khỏi tổ chức và chạy trốn đâu, hắn còn có gia đình nữa a. Nếu như được trường sinh mà mỗi ngày sống trong nơm nớp lo sợ thì trường sinh còn có ích gì? Còn không bằng làm một người bình thường. Hơn nữa Brotherhood là nơi tập trung đông đảo các nhà khoa học thiên tài, nơi giao lưu, trao đổi kiến thức tuyệt hảo. Nathaniel nếu không phải không có sự lựa chọn nào khác, cũng sẽ không muốn rời đi chút nào.
Mặt khác, thời đại này thiên văn học cũng không phải dễ kiếm tài trợ như vậy. Nghiên cứu gen là vì cơ thể con người có thể dễ dàng tiếp cận, những tập đoàn giàu có đứng đầu thế giới lại rất rõ ràng tầm ​quan trọng của gen, vì dù sao sự tồn tại của gen có liên hệ trực tiếp với dị nhân. Mà nói đến dị nhân, bất cứ ai cũng không thể phủ định nguồn sức mạnh to lớn này. Sự tồn tại của họ thậm chí có thể thay đổi cả thế giới. Sự thật sau này đã chứng minh điều đó, không nói tới Magneto coi như là trùm khủng bố những năm 2000, Sebastian Shaw gần như đã gây nên chiến tranh hạt nhân giữa Liên Xô và Mĩ nếu không có sự can thiệp và ngăn trở của những thành viên đời đầu X-men.
Trong khi đó, thiên văn học không có quá nhiều nguồn cung cấp tài liệu mạnh mẽ cho nên rất khó để đạt được thành tựu to lớn. Thử nghĩ xem, con người nghiên cứu thiên văn học từ rất lâu, mấy nghìn năm trước, nhưng mãi tới những năm đầu thời đại khoa học, Galileo Galilei mới phát hiện trái đất hình cầu và luôn xoay quanh mặt trời. Thậm chí những điều ông nghiên cứu còn không được công nhận. Đó là bởi vì con người chưa thể bước ra vũ trụ. Chưa thể sờ tận tay, thấy tận mắt sự kỳ diệu của vũ trụ nên dù có từ xa chứng kiến bằng kính viễn vọng cũng không thể cung cấp cho con người quá nhiều trợ giúp. Mà rất nhiều nhà tư bản luôn luôn chú ý đến giá trị thực tế hơn là những điều viển vông xa vời. Cho nên khi con người chưa thể chế tạo được tàu vũ trụ đủ sức bay vào vũ trụ, họ cũng sẽ không đầu tư quá nhiều vào phương diện này. Thêm vào đó, mặc dù từ rất nhiều năm trước người ngoài hành tinh đã tới Trái Đất nhưng họ cũng chẳng bao giờ chịu chia sẻ quá nhiều công nghệ với dân bản xứ. Tất cả những điều này đã tạo thành một vòng luẩn quẩn khiến thiên văn học và ngành công nghiệp vũ trụ trì trệ không tiến, phải đến rất lâu sau con người mới có thể phóng vệ tinh ra vùng không gian bên ngoài và bước lên mặt trăng.
Có điều, Đinh Minh sẽ không giải thích những điều này cho Francis. Đối với hắn mà nói, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, vẫn là tập trung suy nghĩ hoàn thiện tốt kế hoạch của hắn thì tốt hơn.
“Mỗi ngành có sở trường sở đoản riêng, nhưng mục đích của chúng đều là phục vụ loài người, không phải sao?” Đinh Minh cười hắc hắc nói.
Francis hơi liếc mắt nhìn Đinh Minh. Hắn cũng không phản bác gì. Ý nghĩ của hắn cũng giống Đinh Minh, chỉ có điều vì đi tìm tài trợ quá mất công sức nên hắn hơi bất mãn mà thôi.
“Ok, trời tối rồi, hai vị, ta có chai Whisky lâu năm, các người có muốn nếm thử không?” Nathaniel đổi chủ đề.
“Ha ha, Nathaniel, sao ngươi không mang ra sớm, ta nhưng là sắp chịu không được cái lạnh khắc nghiệt này.” Đinh Minh mỉm cười nói.
“Đinh tiên sinh nói đúng, nơi này thực sự không thích hợp với một người châu Phi như ta. Trước khi hai vị tới, ta cũng đã ở đây mấy ngày, chút rượu giữ ấm còn sót lại cũng hết sạch rồi.” Francis hùa theo.
“Ah ah, nếu vậy, hai vị chờ chút, ta đi một lát sẽ trở lại.” Đinh Minh giơ tay nói.
“Đinh, ngươi định đi đâu vậy? Ngoài kia sắp có bão tuyết a.” Nathaniel giật mình ngăn cản.
“Chuẩn bị một chút cho bữa tiệc gặp mặt của chúng ta ấy mà. Đừng lo, cơn bão nho nhỏ này không làm gì được ta đâu.” Đinh Minh xua tay, sau đó hắn quay về phía người da đen: “Và Francis, không cần gọi ta là tiên sinh, cứ gọi Đinh như Nathaniel là được rồi.”
Nói xong, Đinh Minh vén tấm màn che cửa lều lên, bước ra ngoài, chịu đựng cái lạnh buốt giá của mùa đông Italy, ném một chiếc phi tiêu vào mặt đất gần đó. Tiếp sau, hắn lấy ra một chiếc phi tiêu bóng loáng, lấp lóe các hình vẽ chạm trổ kỳ diệu, kết một vài cái ấn đơn giản trong chưa đầy một giây rồi biến mất. Ngay sau đó, tấm màn lại bị vén lên, để lộ ra một khuôn mặt ngơ ngác của Nathaniel, trân trân nhìn vào màn mưa tuyết dày đặc mà không có chút bóng dáng nào của Đinh Minh.
“Nathaniel, Đinh đi đâu rồi?” Sau lưng vang vọng lại tiếng của Francis, đánh thức Nathaniel khỏi sự mơ hồ.
“À, chắc hẳn là đi kiếm chút đồ nhắm cho chúng ta đấy, hắn không phải đã nói thế sao?” Nathaniel ho khan, che giấu sự lúng túng của mình.
“Nhưng ngoài kia sắp có bão tuyết a, hắn đi đâu mà tìm?” Francis trợn mắt nhìn Nathaniel.
“Cái này a, tí nữa Đinh về ngươi hỏi hắn ấy.” Nathaniel rất vô trách nhiệm trả lời, sau đó hắn suy nghĩ một chút rồi bổ sung: “Đinh là một con người rất kỳ diệu và bí ẩn. Dù chúng ta quen biết lâu như vậy nhưng có rất nhiều điều ta cũng chưa hiểu rõ về hắn. Tuy nhiên ta khuyên ngươi nên tin tưởng hắn, vì có những việc rất không tưởng nhưng hắn vẫn có thể làm được.”
“Ok, vậy bao lâu nữa hắn sẽ trở lại?” Francis gật gật đầu tò mò hỏi. Mỗi người có bí mật của riêng mình, hắn cũng sẽ không đi tìm hiểu những điều sâu kín của người khác.
“Chắc sẽ nhanh thôi, hắn là đi chuẩn bị đồ nhắm, chứ không phải một bữa tiệc a…” Nathaniel cười đùa.

Ba mươi phút sau, tấm màn lại được vén lên, một bóng người đội mưa tuyết đi vào, trên lưng hắn còn vác theo một con lợn rừng Bắc Mỹ.
“Hai vị, xin lỗi vì hơi muộn một chút nhưng đồ nhắm tới rồi. Hôm nay ta nhất định sẽ khiến cho hai vị thưởng thức tay nghề nướng lợn rừng tuyệt vời nhất thế giới của ta.” Đinh Minh vô cùng phấn khởi đi vào. Để kiếm được đồ nhắm này, hắn nhưng là đã phải bôn ba rất nhiều a.
“Mặc dù ta rất kém sinh vật, nhưng hình như đó là một con lợn rừng Bắc Mỹ a, làm sao ngươi kiếm được nó?” Francis kinh ngạc thốt lên.
“Ngươi nói không sai, Francis, đó đúng là một con lợn rừng Bắc Mỹ và lời ngươi nói giúp ta hiểu được đây không phải là một giấc mơ…” Nathaniel cũng choáng váng, hắn ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Đinh, mặc dù ta biết sự tò mò không tốt với quan hệ của chúng ta nhưng ta rất muốn biết ngươi là làm sao có được nó?”
“Không sao Nathaniel, thời gian chúng ta quen nhau tuy mới một năm nhưng cũng giúp ta nhận ra được ngươi là một người bạn tốt. Tới, chúng ta chuẩn bị một chút, trong khi thưởng thức đồ nhắm và rượu ngon, ta sẽ giải thích cho ngươi.”
Nói xong Đinh Minh đi ra khỏi lều, như làm ảo thuật kéo một bó củi khô từ sau lưng, bắt đầu xếp thành một đống trong khi Francis và Nathaniel quét dọn lớp tuyết đọng xung quanh chỗ ngồi. May mắn là hang động này khá kín, lửa dễ đốt, bằng không Đinh Minh đúng là phải đổi sang ăn tạm thịt bò khô đã chuẩn bị sẵn mang theo.
Ngọn lửa bùng bùng, tiếng cạn ly vang dội, tiếng nhai tóp tép vang vọng trong không gian u ám mà trắng xóa này.
“Thế nào, món thịt nướng này của ta được chứ?” Đinh Minh vênh mặt hỏi.
“Chắc chắn không phải tốt nhất thế giới rồi.” Nathaniel cười đùa.
“Không thể nào, ta nhưng là từ nhỏ đã luyện a!!!” Đinh Minh kêu lên.
“Đinh, có những thứ là từ năng khiếu a, không phải chăm chỉ là có thể đạt đến.” Francis mỉm cười xen vào.
“Ta mới không tin, sự thành tựu của ta cho tới bây giờ đều là mồ hôi công sức cả, năng khiếu không có bao nhiêu đâu.” Đinh Minh bĩu môi nói. Đúng vậy, cuốn thư, nhẫn thuật,… đều chỉ là công cụ của hắn mà thôi. Hắn thành tài phần lớn là bởi sự kiên trì không gì sánh nổi của hắn, y như điều mà ông lão đã từng nói về cái tên của hắn tượng trưng cho điều gì vậy, mặc dù là chỉ phù hợp với hắn một nửa.
“Đinh, ngươi không thể phủ nhận điều đó, nhìn dị nhân xem, nhìn ngươi xem, có những thứ mà chúng ta người bình thường cố gắng cả đời mà không đạt được.” Nathaniel thở dài nói.
“Chờ đã, dị nhân là cái gì vậy?” Francis tò mò xen vào.
“Được rồi, Francis, ta sẽ giải thích ngay bây giờ đây.” Đinh Minh mỉm cười, hắn cân nhắc một chút rồi vươn tay ra, hai chiếc phi tiêu kỳ lạ đã xuất hiện trên hai tay trái phải của hắn. Có thể thấy được chiếc phi tiêu mà tay trái hắn cầm ẩn chứa rất nhiều kí hiệu phức tạp trong khi chiếc bên tay phải trông đơn giản hơn bao nhiêu.
“Nhìn kỹ tay phải ta nhé.” Đinh Minh nhắc một câu để kéo sự chú ý của của hai nhà khoa học sang mục tiêu chủ yếu.
Lập tức, hắn vung tay lên, phi tiêu tay phải đã bay ra, cắm vào mặt đất cách đống lửa tầm hai mét. Sau đó tay phải hắn kết một cái ấn đơn giản.
Dưới sự trợn mắt há hốc mồm của hai vị khoa học gia, Đinh Minh biến mất. Khi xuất hiện, hắn đã đứng lại ở nơi chiếc phi tiêu đã cắm xuống đất kia.
“Thượng đế, cái này nhất định là quyền năng của Thượng đế, không một nhân loại nào có thể làm được như thế…” Yên tĩnh sau nửa ngày Francis mới thì thào lẩm bẩm ra một câu vô nghĩa như thế.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN