Biệt thự X là một toà lâu đài to lớn nằm ở phía bắc quận Westchester thuộc thành phố New York. Hơn năm mươi năm sau, nơi này là học viện X, nơi tập trung lượng lớn dị nhân, thậm chí là nơi khai sáng ra X men, những dị nhân tồn tại vì sự hoà bình của thế giới.
Nhưng hiện tại, biệt thự X vẫn chỉ nằm trong đống tuyết rơi của đầu năm 1945. Nó vẫn chỉ là tài sản riêng của gia đình Xavier.
10 năm sau, Charles Xavier theo đuổi ngành di truyền học vì nó cũng phù hợp với sở thích, năng lực của mình. Đơn giản anh ta chính là một dị nhân. Một dị nhân với năng lực tâm linh khủng bố. Nhưng lại luôn không hay dùng năng lực của mình đối với người bình thường. Thậm chí, anh ta học ngành di truyền học là vì nghiên cứu dị nhân, tìm ra phương pháp khiến dị nhân khống chế năng lực của mình.
Hiện tại, Charles chỉ là một cậu bé mới thu được năng lực tâm linh của mình. Đối với một dị nhân mà nói, 3 năm chỉ có thể coi là chập chững biết đi.
Trong biệt thự của Charles còn có một thiếu nữ. Cô gái tên là Raven Darkholme, một dị nhân sống chung với Charles từ khi cậu 12 tuổi. Nghe nói khi trước, vì năng lực của mình, cô đã phải chịu rất nhiều kỳ thị, cha mẹ ruột của cô thậm chí từng muốn giết cô. Cô đã phải chạy trốn khỏi gia đình, và một lần khi đi tìm kiếm thức ăn, Raven đã đột nhập vào nhà Charles, giả dạng làm mẹ Charles. Nhưng nhờ có sự quen thuộc đối với người mẹ, và năng lực đọc suy nghĩ của mình, Charles đã nhận ra cô. Thương cảm với số phận của Raven, anh ta đã nhận nuôi cô vào gia đình. Cả hai vẫn sống nương tựa lẫn nhau từ năm ngoái.
Charles nghĩ, cuộc đời mình cứ đi qua như vậy cũng không tệ lắm. Một ngày nào đó đạt được bằng tiến sĩ về di truyền học, kiếm cô vợ, kiếm chồng cho em gái, đời này qua đi cũng đủ tuyệt.
Song, hôm nay có một sự khác biệt nho nhỏ. Biệt thự X nghênh đón một khách nhân mới. Một vị khách không mời mà đến.
Tiếng chuông cửa vang lên, Charles Xavier đang ngồi thoải mái trước lò sưởi, đối với bên cạnh Raven nói: “Raven, đi xem ai ngoài cửa kìa.”
Raven liếc mắt: “Sao anh không đi xem?”
Charles: “Vẫn là em đi xem đi.”
Raven bực: “Trời lạnh như vậy, anh có còn là đàn ông không.”
Charles: “Anh vẫn còn nhưng vẫn là em đi xem đi thôi.”
Raven giận tím mặt, đùng đùng đứng dậy, đi nhanh ra ngoài.
Khách nhân mặc một chiếc áo khoác lông chim dài tới đùi, đứng bên cạnh chiếc xe Ford đời mới nhất. Cả chiếc xe đều bị tuyết nhuộm trắng xoá, che đi mất màu đen lộng lẫy của nó. Hãng xe Ford tuy rằng mới thành lập năm 1903 nhưng trải qua hơn bốn mươi năm cũng đã trở thành hãng xe cực kỳ nổi tiếng. Đặc biệt là hãng rất nổi tiếng với vẻ ngoài của xe, rất có phong cách vượt thời đại.
Khách nhân thấy một cô gái nhỏ nhắn từ xa tới gần, liền mỉm cười đang định chào hỏi. Nhưng chưa chờ hắn nói gì, chợt thấy cô gái lạnh kẽo mở miệng: “Ngươi là ai?”
“Xin chào em, anh là Đinh Minh Potter, em có thể gọi anh là Đinh. Anh đến đây là vì mong muốn được gặp mặt Charles.” Khách nhân chính là Đinh Minh, hắn đến đây vì là làm quen với Charles, để phòng ngày sau Apocalypse xuất hiện, hắn mới xen vào được.
Hơn nữa, ngày sau Charles chính là một vị giáo sư trong nghành di truyền học. Đinh Minh rất muốn kiến thức sự thiên tài của hắn một chút.
“Ngươi quen biết hắn?” Vừa nhắc tới Charles, thiếu nữ lại bực mình, bất quá vẫn là tò mò hỏi.
“Không có, anh chỉ muốn gặp Charles và mời cậu ấy tham gia phòng nghiên cứu của anh.” Lý do này rất bã, nhưng hết cách rồi, Đinh Minh quả thật là không tìm thấy cách nào khác. Học bổng? Xin nhờ, nhân gia giàu như vậy, không kém chút tiền ấy. Giả mạo bà con? Xin nhờ, hắn là muốn nói chuyện về vấn đề dị nhân a. Tí nữa biết làm sao mở lời? Hắn cũng không muốn gây ấn tượng ban đầu xấu. Dù sao trẻ em là rất hay thù dai. Hắn cũng đoán được người trước mắt là ai rồi. E rằng phen này không xong.
Mời vào phòng nghiên cứu? Bọn họ là dị nhân mà, sẽ không phải cắt miếng nghiên cứu chứ?
Cô gái lại tưởng tượng đến lúc trước ngài Brian Xavier nói về việc này.
“Mời vào phòng nghiên cứu, ngươi gạt ai đấy, Charles mới 12 tuổi thôi.”
Quả nhiên, lý do cùi bắp vẫn là lý do cùi bắp, không lấy ra gặp người được. Ngay cả trẻ con cũng không tin.
Đinh Minh lúng túng nói: “Charles quá giỏi, theo thông tin của ta, cậu ấy luôn đạt điểm A trong học tập. Chúng ta cần bồi dưỡng những thiên tài như thế.”
“Không được là không được. Ta không muốn nói nữa, mời trở về đi.” Thiếu nữ rất tức giận.
“Nhưng …”
“Ngươi không trở về nữa ta báo cảnh sát đó.”
“Được rồi, được rồi, ta đi.” Đinh Minh mặt mày xám xịt. Hắn lên xe, lái đến một chỗ vắng vẻ, yên tĩnh chờ.
Trong nhà, Charles hỏi Raven: “Ai vậy, Raven?”
“Một tên lường gạt, hắn định mời ngươi đến phòng nghiên cứu của hắn, đoán chừng là định cắt miếng.” Raven cười nhạo.
“Nhưng hắn đâu biết ta là dị nhân, làm sao có thể cắt miếng?”
“Nhưng nhỡ hắn biết? Mặc kệ, ta đuổi hắn đi rồi.” Raven cãi cùn.
“Ngươi thật là.” Charles thở dài.
12h khuya, bóng đêm đen kịt, khi Charles và Raven đang chuẩn bị đi ngủ, một bóng người yên tĩnh xuất hiện trong phòng bọn họ.
“Xin chào Charles.” Một âm thanh âm trầm vang lên giữa đêm khuya.
“Raven, ngươi có nghe thấy gì không ? Có ma hay sao ấy.” Charles hơi run hỏi Raven.
“Có, ta cũng nghe thấy, hắn chào ngươi đó Charles.” Raven run rẩy đáp lại.
“Được rồi, bật điện lên đi, ta không phải là ma.” Bóng đen bất đắc dĩ nói.
“Có ma, nó nói nó không phải là ma.” Charles trợn tròn mắt.
“Ngươi bật điện lên đi, Charles.” Raven run như cầy sấy.
“Ngươi bật đi.”
“Ngươi…”
“Được rồi, ta bật rồi, hai ngươi có thể ra khỏi chăn.”
Charles hơi run bỏ chăn ra. Sau đó
“Oa, ta nhìn thấy gì chứ, Super hero Shadow Paladin!”
Cũng may bố mẹ Charles không có nhà. Nếu không Đinh Minh thật lo lắng một tiếng hô đó sẽ gọi ra cha mẹ của Charles.
Có khi Đinh Minh thật khâm phục người Mỹ. Lại dám cho con cái ở nhà một mình khi tuổi nhỏ.
“Đâu đâu, Super hero Shadow Paladin đâu? Ngươi không gọi mớ chứ Charles?” Raven vội vàng từ trong chăn chui ra: “Oa thật là ngươi, Super hero Shadow Paladin!”
Raven cùng Charles vội vàng bò ra khỏi chăn, chạy tới, soi mói Đinh Minh.
“Được rồi, hai đứa, Raven, nói tới, chúng ta đã gặp nhau.”
“Nhưng ta không nhớ là chúng ta đã gặp nhau bao giờ.” Raven hồ đồ nói. Đêm nay phải nói là Raven gặp Shadow Paladin lần đầu tiên.
“Còn nhớ chuyện chiều nay sao?” Đinh Minh cười hỏi.
“Chiều nay? Chả lẽ ngươi là?” Raven kinh ngạc.
“Không sai, anh là người đó.” Đinh Minh cười gật gù. Hắn lấy xuống mặt nạ, để lộ ra một tấm gương mặt thanh tú.
“Ngươi… ngươi chính là Super hero Shadow Paladin?” Raven trợn tròn mắt.
“Anh chính là Shadow Paladin” Đinh Minh gật đầu cười.
“Oa, Shadow Paladin, thì ra đây chính là bộ mặt thật của anh?” Charles vô cùng vui vẻ.
Để lộ bộ mặt thật là Đinh Minh đã suy sâu tính kỹ. Hắn tin tưởng Charles và Raven sẽ giữ bí mật cho hắn, hơn nữa, làm như vậy sẽ dễ dàng đạt được sự tín nhiệm của hai người hơn, dù sao không có ai thích nói chuyện với người đeo mặt nạ.
“Được rồi, anh hy vọng hai người sẽ giữ bí mật cho anh, phải không nào?” Đinh Minh cười nói.
“OK, không thành vấn đề, Shadow Paladin xin cứ yên tâm!” Charles vỗ bộ ngực nhỏ, nói. Raven cũng gật đầu liên tục, thậm chí còn quơ quơ nắm tay nhỏ.
“Được rồi, Charles, Raven, lần này anh tới là muốn nói chuyện với các em một chút về vấn đề dị nhân.” Đinh Minh cười nói.
Vừa dứt lời, chợt thấy từng tia từng tia lôi điện hiện lên ơn hai cánh tay Đinh Minh, rất có phong cách điều khiển sấm sét.
“Anh… anh… anh là dị nhân?” Charles giật nảy cả mình.
Raven ngạc nhiên, sau đó sắc mặt nàng cũng nhu hoà hơn.
“Không hẳn là vậy, sức mạnh của anh tới từ một nguồn khác. Tuy nhiên, có thể nói chúng ta đều là những người không bình thường, những kẻ siêu năng lực.” Đinh Minh cười híp mắt đối với Charles nói.
“Chúng ta? Lẽ nào các anh là tổ chức của những kẻ siêu năng lực?” Charles não đại động mở.
“Không, chúng ta là anh, em, còn có Raven.” Đinh Minh cười híp mắt nói.
Charles chợt nghiêm túc lên, hắn nhìn thẳng vào Đinh Minh, một luồng tâm linh năng lượng lan tràn tới Đinh Minh, muốn xem xem trong đầu hắn có gì.
Đinh Minh vẫn cười híp mắt nhìn Charles, hắn thậm chí còn cảm giác được luồng ánh mắt gắt gao, tuy nhiên rất nhanh lại yên tĩnh xuống dưới. Có lẽ, với Raven mà nói, Đinh Minh cũng là dị nhân, không sẽ tạo thành tổn thất gì cho mình và Charles.
Charles sau một hồi nhìn chăm chú vào Đinh Minh, hắn chợt cảm thấy ngạc nhiên, vì hắn chẳng thể đọc được một chút gì xuất hiện trong đầu hắn, cứ như có một bức tường sắt cản lại tâm linh năng lượng của Charles vậy.
“Charles, em không thể đạt được gì từ đầu óc của anh đâu.” Đinh Minh cười nói. Hắn rất may mắn Charles bây giờ tuổi còn nhỏ. Nếu là Charles trưởng thành, e rằng hắn đã bị đọc thấu suy nghĩ rồi.
“Xin tha thứ cho em mạo phạm, nhưng có thể nói cho em biết anh làm sao đạt được tin tức về em sao? Còn biết năng lực của em nữa?” Charles nhíu chặt mày.
“Vì anh có thể thấy một vào thứ trong tương lai.” Đinh Minh mỉm cười, thầy Charles càng có vẻ không tin, Đinh Minh mỉm cười nói: “Đừng không tin, trước đây không lâu, anh đi qua một tổ chức tên là Brotherhood of the Shield. Ở đó có kẻ chính là dựa vào phán đoán tương lai mà sống a.”
“Oh, đó là ai vậy?” Charles tò mò hỏi.
“Nostradamus.” Đinh Minh ngữ khí kinh người.
“Nostradamus? Người trùng tên ? Ông ta đã chết cách đây ba thế kỷ rồi mà?” Charles không thể tin được.
“Vậy em giải thích sao nếu anh ở đó còn thấy được Issac Newton?”
“Không thể nào, Issac đã chết cách đây hai thế kỷ a.” Charles mặt tràn đầy không tin.
Quả nhiên, Charles không hổ là chuyên gia đạt điểm A, nhớ rất rõ lịch sử.
“Em phải tin thôi, vì trên đời có sự tồn tại của Infinity Formula, thứ có thể duy trì sự sống vĩnh viễn.” Đinh Minh cười nói.
“Infinity Formula ? Thuốc trường sinh bất tử? Có thứ như vậy sao?” Bên cạnh Raven một mặt chờ mong hỏi.
Đinh Minh liếc nhìn, rồi lại nhìn Charles, chỉ thấy sự ngạc nhiên trong nháy mắt trôi qua mà thôi. Có lẽ đối với giáo sư mà nói, sự sống mãi mãi cũng không phải là cái gì quá có mê hoặc đi.
Bất quá, đối với “người bình thường” Raven, Đinh Minh vẫn là nói: “Có chứ, hơn nữa đã được đem ra sử dụng kìa, Issac Newton là người nắm giữ nó.”
Có lẽ chôn một cái đinh trong lòng Raven là một chủ ý không tệ, Đinh Minh rất chờ mong nhìn thấy hội Brotherhood đi gây phiền phức với Issac đây.
Còn nói ra mình đã chiếm được Infinity Formula? Đinh Minh biểu hiện có lẽ nhưng không phải hiện tại. Biến số quá nhiều, hắn không kiểm soát được. Có lẽ là tương lai một ngày nào đó đi.
“Được rồi, không lệch đề tài nữa, xem ra hai em đã hiểu anh là không có ác ý với dị nhân.” Ngừng một chút, Đinh Minh tiếp tục nói: “Nhưng hai em đã nghĩ tới chưa ? Một ngày nào đó, khi con người phát hiện dị nhân tồn tại, có sức mạnh mà bọn họ vĩnh viễn không cách nào đạt tới ? Họ liệu có trở nên ghen ghét ? Mâu thuẫn liệu có xảy ra ? Thậm chí chiến tranh liệu có vì đó mà nổ ra ?”
“Không đến nỗi tệ như vậy chứ? Lẽ nào dị nhân và nhân loại không thể sống chung với nhau sao.” Charles nghiêm mặt hỏi.
“Có thể, dị nhân và nhân loại vốn là một mà, có điều mâu thuẫn là sẽ xảy ra. Vậy nên ta đang suy nghĩ phải chăng nếu con người bình thường cũng có thể đạt được sức mạnh to lớn, liệu mâu thuẫn có thể triệt tiêu không.” Đinh Minh nghiêm túc nói.
“Vậy anh định làm gì?” Raven tò mò hỏi.
“Anh xây dựng một phòng thí nghiệm, ở đó, anh sẽ nghiên cứu cấy ghép gen, để khiến cho người bình thường cũng có sức mạnh như dị nhân.” Đinh Minh tự tin nói.
“Nhưng anh, việc thí nghiệm sẽ khiến cho rất nhiều, rất nhiều người vô tội phải chết.”
Charles không yên lòng nói, xem ra Charles rất chăm chú nghe những gì người cha Brian Xavier nói về những thí nghiệm liên quan đến dị nhân. Mặc dù cậu không hiểu cấy ghép gen là gì, nhưng lại biết rõ những thí nghiệm đó đều sẽ có người chết
“Anh biết, cho nên anh sẽ chỉ chọn những người tự nguyện, những người bệnh tật không thể qua khỏi. Hy vọng cho bọn họ một tia sáng đi.” Đinh Minh nói.
“Hơn nữa, nếu như nghiên cứu ra được huyết thanh chữa bệnh, ngươi nói sẽ cứu được bao nhiêu người đây?” Đinh Minh ánh mắt xa xăm nhìn phương xa.
“Anh, tuy rằng anh miêu tả tương lai thật tốt đẹp nhưng em hy vọng anh có thể để em tham gia vào phòng thí nghiệm của anh.” Charles nghiêm nghị nói.
Đinh Minh trầm mặc một chút nhìn Charles, đây quả thực là hắn chưa ngờ tới bao giờ.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Biệt thự X là một toà lâu đài to lớn nằm ở phía bắc quận Westchester thuộc thành phố New York. Hơn năm mươi năm sau, nơi này là học viện X, nơi tập trung lượng lớn dị nhân, thậm chí là nơi khai sáng ra X men, những dị nhân tồn tại vì sự hoà bình của thế giới.
Nhưng hiện tại, biệt thự X vẫn chỉ nằm trong đống tuyết rơi của đầu năm 1945. Nó vẫn chỉ là tài sản riêng của gia đình Xavier.
10 năm sau, Charles Xavier theo đuổi ngành di truyền học vì nó cũng phù hợp với sở thích, năng lực của mình. Đơn giản anh ta chính là một dị nhân. Một dị nhân với năng lực tâm linh khủng bố. Nhưng lại luôn không hay dùng năng lực của mình đối với người bình thường. Thậm chí, anh ta học ngành di truyền học là vì nghiên cứu dị nhân, tìm ra phương pháp khiến dị nhân khống chế năng lực của mình.
Hiện tại, Charles chỉ là một cậu bé mới thu được năng lực tâm linh của mình. Đối với một dị nhân mà nói, 3 năm chỉ có thể coi là chập chững biết đi.
Trong biệt thự của Charles còn có một thiếu nữ. Cô gái tên là Raven Darkholme, một dị nhân sống chung với Charles từ khi cậu 12 tuổi. Nghe nói khi trước, vì năng lực của mình, cô đã phải chịu rất nhiều kỳ thị, cha mẹ ruột của cô thậm chí từng muốn giết cô. Cô đã phải chạy trốn khỏi gia đình, và một lần khi đi tìm kiếm thức ăn, Raven đã đột nhập vào nhà Charles, giả dạng làm mẹ Charles. Nhưng nhờ có sự quen thuộc đối với người mẹ, và năng lực đọc suy nghĩ của mình, Charles đã nhận ra cô. Thương cảm với số phận của Raven, anh ta đã nhận nuôi cô vào gia đình. Cả hai vẫn sống nương tựa lẫn nhau từ năm ngoái.
Charles nghĩ, cuộc đời mình cứ đi qua như vậy cũng không tệ lắm. Một ngày nào đó đạt được bằng tiến sĩ về di truyền học, kiếm cô vợ, kiếm chồng cho em gái, đời này qua đi cũng đủ tuyệt.
Song, hôm nay có một sự khác biệt nho nhỏ. Biệt thự X nghênh đón một khách nhân mới. Một vị khách không mời mà đến.
Tiếng chuông cửa vang lên, Charles Xavier đang ngồi thoải mái trước lò sưởi, đối với bên cạnh Raven nói: “Raven, đi xem ai ngoài cửa kìa.”
Raven liếc mắt: “Sao anh không đi xem?”
Charles: “Vẫn là em đi xem đi.”
Raven bực: “Trời lạnh như vậy, anh có còn là đàn ông không.”
Charles: “Anh vẫn còn nhưng vẫn là em đi xem đi thôi.”
Raven giận tím mặt, đùng đùng đứng dậy, đi nhanh ra ngoài.
Khách nhân mặc một chiếc áo khoác lông chim dài tới đùi, đứng bên cạnh chiếc xe Ford đời mới nhất. Cả chiếc xe đều bị tuyết nhuộm trắng xoá, che đi mất màu đen lộng lẫy của nó. Hãng xe Ford tuy rằng mới thành lập năm 1903 nhưng trải qua hơn bốn mươi năm cũng đã trở thành hãng xe cực kỳ nổi tiếng. Đặc biệt là hãng rất nổi tiếng với vẻ ngoài của xe, rất có phong cách vượt thời đại.
Khách nhân thấy một cô gái nhỏ nhắn từ xa tới gần, liền mỉm cười đang định chào hỏi. Nhưng chưa chờ hắn nói gì, chợt thấy cô gái lạnh kẽo mở miệng: “Ngươi là ai?”
“Xin chào em, anh là Đinh Minh Potter, em có thể gọi anh là Đinh. Anh đến đây là vì mong muốn được gặp mặt Charles.” Khách nhân chính là Đinh Minh, hắn đến đây vì là làm quen với Charles, để phòng ngày sau Apocalypse xuất hiện, hắn mới xen vào được.
Hơn nữa, ngày sau Charles chính là một vị giáo sư trong nghành di truyền học. Đinh Minh rất muốn kiến thức sự thiên tài của hắn một chút.
“Ngươi quen biết hắn?” Vừa nhắc tới Charles, thiếu nữ lại bực mình, bất quá vẫn là tò mò hỏi.
“Không có, anh chỉ muốn gặp Charles và mời cậu ấy tham gia phòng nghiên cứu của anh.” Lý do này rất bã, nhưng hết cách rồi, Đinh Minh quả thật là không tìm thấy cách nào khác. Học bổng? Xin nhờ, nhân gia giàu như vậy, không kém chút tiền ấy. Giả mạo bà con? Xin nhờ, hắn là muốn nói chuyện về vấn đề dị nhân a. Tí nữa biết làm sao mở lời? Hắn cũng không muốn gây ấn tượng ban đầu xấu. Dù sao trẻ em là rất hay thù dai. Hắn cũng đoán được người trước mắt là ai rồi. E rằng phen này không xong.
Mời vào phòng nghiên cứu? Bọn họ là dị nhân mà, sẽ không phải cắt miếng nghiên cứu chứ?
Cô gái lại tưởng tượng đến lúc trước ngài Brian Xavier nói về việc này.
“Mời vào phòng nghiên cứu, ngươi gạt ai đấy, Charles mới 12 tuổi thôi.”
Quả nhiên, lý do cùi bắp vẫn là lý do cùi bắp, không lấy ra gặp người được. Ngay cả trẻ con cũng không tin.
Đinh Minh lúng túng nói: “Charles quá giỏi, theo thông tin của ta, cậu ấy luôn đạt điểm A trong học tập. Chúng ta cần bồi dưỡng những thiên tài như thế.”
“Không được là không được. Ta không muốn nói nữa, mời trở về đi.” Thiếu nữ rất tức giận.
“Nhưng …”
“Ngươi không trở về nữa ta báo cảnh sát đó.”
“Được rồi, được rồi, ta đi.” Đinh Minh mặt mày xám xịt. Hắn lên xe, lái đến một chỗ vắng vẻ, yên tĩnh chờ.
Trong nhà, Charles hỏi Raven: “Ai vậy, Raven?”
“Một tên lường gạt, hắn định mời ngươi đến phòng nghiên cứu của hắn, đoán chừng là định cắt miếng.” Raven cười nhạo.
“Nhưng hắn đâu biết ta là dị nhân, làm sao có thể cắt miếng?”
“Nhưng nhỡ hắn biết? Mặc kệ, ta đuổi hắn đi rồi.” Raven cãi cùn.
“Ngươi thật là.” Charles thở dài.
12h khuya, bóng đêm đen kịt, khi Charles và Raven đang chuẩn bị đi ngủ, một bóng người yên tĩnh xuất hiện trong phòng bọn họ.
“Xin chào Charles.” Một âm thanh âm trầm vang lên giữa đêm khuya.
“Raven, ngươi có nghe thấy gì không ? Có ma hay sao ấy.” Charles hơi run hỏi Raven.
“Có, ta cũng nghe thấy, hắn chào ngươi đó Charles.” Raven run rẩy đáp lại.
“Được rồi, bật điện lên đi, ta không phải là ma.” Bóng đen bất đắc dĩ nói.
“Có ma, nó nói nó không phải là ma.” Charles trợn tròn mắt.
“Ngươi bật điện lên đi, Charles.” Raven run như cầy sấy.
“Ngươi bật đi.”
“Ngươi…”
“Được rồi, ta bật rồi, hai ngươi có thể ra khỏi chăn.”
Charles hơi run bỏ chăn ra. Sau đó
“Oa, ta nhìn thấy gì chứ, Super hero Shadow Paladin!”
Cũng may bố mẹ Charles không có nhà. Nếu không Đinh Minh thật lo lắng một tiếng hô đó sẽ gọi ra cha mẹ của Charles.
Có khi Đinh Minh thật khâm phục người Mỹ. Lại dám cho con cái ở nhà một mình khi tuổi nhỏ.
“Đâu đâu, Super hero Shadow Paladin đâu? Ngươi không gọi mớ chứ Charles?” Raven vội vàng từ trong chăn chui ra: “Oa thật là ngươi, Super hero Shadow Paladin!”
Raven cùng Charles vội vàng bò ra khỏi chăn, chạy tới, soi mói Đinh Minh.
“Được rồi, hai đứa, Raven, nói tới, chúng ta đã gặp nhau.”
“Nhưng ta không nhớ là chúng ta đã gặp nhau bao giờ.” Raven hồ đồ nói. Đêm nay phải nói là Raven gặp Shadow Paladin lần đầu tiên.
“Còn nhớ chuyện chiều nay sao?” Đinh Minh cười hỏi.
“Chiều nay? Chả lẽ ngươi là?” Raven kinh ngạc.
“Không sai, anh là người đó.” Đinh Minh cười gật gù. Hắn lấy xuống mặt nạ, để lộ ra một tấm gương mặt thanh tú.
“Ngươi… ngươi chính là Super hero Shadow Paladin?” Raven trợn tròn mắt.
“Anh chính là Shadow Paladin” Đinh Minh gật đầu cười.
“Oa, Shadow Paladin, thì ra đây chính là bộ mặt thật của anh?” Charles vô cùng vui vẻ.
Để lộ bộ mặt thật là Đinh Minh đã suy sâu tính kỹ. Hắn tin tưởng Charles và Raven sẽ giữ bí mật cho hắn, hơn nữa, làm như vậy sẽ dễ dàng đạt được sự tín nhiệm của hai người hơn, dù sao không có ai thích nói chuyện với người đeo mặt nạ.
“Được rồi, anh hy vọng hai người sẽ giữ bí mật cho anh, phải không nào?” Đinh Minh cười nói.
“OK, không thành vấn đề, Shadow Paladin xin cứ yên tâm!” Charles vỗ bộ ngực nhỏ, nói. Raven cũng gật đầu liên tục, thậm chí còn quơ quơ nắm tay nhỏ.
“Được rồi, Charles, Raven, lần này anh tới là muốn nói chuyện với các em một chút về vấn đề dị nhân.” Đinh Minh cười nói.
Vừa dứt lời, chợt thấy từng tia từng tia lôi điện hiện lên ơn hai cánh tay Đinh Minh, rất có phong cách điều khiển sấm sét.
“Anh… anh… anh là dị nhân?” Charles giật nảy cả mình.
Raven ngạc nhiên, sau đó sắc mặt nàng cũng nhu hoà hơn.
“Không hẳn là vậy, sức mạnh của anh tới từ một nguồn khác. Tuy nhiên, có thể nói chúng ta đều là những người không bình thường, những kẻ siêu năng lực.” Đinh Minh cười híp mắt đối với Charles nói.
“Chúng ta? Lẽ nào các anh là tổ chức của những kẻ siêu năng lực?” Charles não đại động mở.
“Không, chúng ta là anh, em, còn có Raven.” Đinh Minh cười híp mắt nói.
Charles chợt nghiêm túc lên, hắn nhìn thẳng vào Đinh Minh, một luồng tâm linh năng lượng lan tràn tới Đinh Minh, muốn xem xem trong đầu hắn có gì.
Đinh Minh vẫn cười híp mắt nhìn Charles, hắn thậm chí còn cảm giác được luồng ánh mắt gắt gao, tuy nhiên rất nhanh lại yên tĩnh xuống dưới. Có lẽ, với Raven mà nói, Đinh Minh cũng là dị nhân, không sẽ tạo thành tổn thất gì cho mình và Charles.
Charles sau một hồi nhìn chăm chú vào Đinh Minh, hắn chợt cảm thấy ngạc nhiên, vì hắn chẳng thể đọc được một chút gì xuất hiện trong đầu hắn, cứ như có một bức tường sắt cản lại tâm linh năng lượng của Charles vậy.
“Charles, em không thể đạt được gì từ đầu óc của anh đâu.” Đinh Minh cười nói. Hắn rất may mắn Charles bây giờ tuổi còn nhỏ. Nếu là Charles trưởng thành, e rằng hắn đã bị đọc thấu suy nghĩ rồi.
“Xin tha thứ cho em mạo phạm, nhưng có thể nói cho em biết anh làm sao đạt được tin tức về em sao? Còn biết năng lực của em nữa?” Charles nhíu chặt mày.
“Vì anh có thể thấy một vào thứ trong tương lai.” Đinh Minh mỉm cười, thầy Charles càng có vẻ không tin, Đinh Minh mỉm cười nói: “Đừng không tin, trước đây không lâu, anh đi qua một tổ chức tên là Brotherhood of the Shield. Ở đó có kẻ chính là dựa vào phán đoán tương lai mà sống a.”
“Oh, đó là ai vậy?” Charles tò mò hỏi.
“Nostradamus.” Đinh Minh ngữ khí kinh người.
“Nostradamus? Người trùng tên ? Ông ta đã chết cách đây ba thế kỷ rồi mà?” Charles không thể tin được.
“Vậy em giải thích sao nếu anh ở đó còn thấy được Issac Newton?”
“Không thể nào, Issac đã chết cách đây hai thế kỷ a.” Charles mặt tràn đầy không tin.
Quả nhiên, Charles không hổ là chuyên gia đạt điểm A, nhớ rất rõ lịch sử.
“Em phải tin thôi, vì trên đời có sự tồn tại của Infinity Formula, thứ có thể duy trì sự sống vĩnh viễn.” Đinh Minh cười nói.
“Infinity Formula ? Thuốc trường sinh bất tử? Có thứ như vậy sao?” Bên cạnh Raven một mặt chờ mong hỏi.
Đinh Minh liếc nhìn, rồi lại nhìn Charles, chỉ thấy sự ngạc nhiên trong nháy mắt trôi qua mà thôi. Có lẽ đối với giáo sư mà nói, sự sống mãi mãi cũng không phải là cái gì quá có mê hoặc đi.
Bất quá, đối với “người bình thường” Raven, Đinh Minh vẫn là nói: “Có chứ, hơn nữa đã được đem ra sử dụng kìa, Issac Newton là người nắm giữ nó.”
Có lẽ chôn một cái đinh trong lòng Raven là một chủ ý không tệ, Đinh Minh rất chờ mong nhìn thấy hội Brotherhood đi gây phiền phức với Issac đây.
Còn nói ra mình đã chiếm được Infinity Formula? Đinh Minh biểu hiện có lẽ nhưng không phải hiện tại. Biến số quá nhiều, hắn không kiểm soát được. Có lẽ là tương lai một ngày nào đó đi.
“Được rồi, không lệch đề tài nữa, xem ra hai em đã hiểu anh là không có ác ý với dị nhân.” Ngừng một chút, Đinh Minh tiếp tục nói: “Nhưng hai em đã nghĩ tới chưa ? Một ngày nào đó, khi con người phát hiện dị nhân tồn tại, có sức mạnh mà bọn họ vĩnh viễn không cách nào đạt tới ? Họ liệu có trở nên ghen ghét ? Mâu thuẫn liệu có xảy ra ? Thậm chí chiến tranh liệu có vì đó mà nổ ra ?”
“Không đến nỗi tệ như vậy chứ? Lẽ nào dị nhân và nhân loại không thể sống chung với nhau sao.” Charles nghiêm mặt hỏi.
“Có thể, dị nhân và nhân loại vốn là một mà, có điều mâu thuẫn là sẽ xảy ra. Vậy nên ta đang suy nghĩ phải chăng nếu con người bình thường cũng có thể đạt được sức mạnh to lớn, liệu mâu thuẫn có thể triệt tiêu không.” Đinh Minh nghiêm túc nói.
“Vậy anh định làm gì?” Raven tò mò hỏi.
“Anh xây dựng một phòng thí nghiệm, ở đó, anh sẽ nghiên cứu cấy ghép gen, để khiến cho người bình thường cũng có sức mạnh như dị nhân.” Đinh Minh tự tin nói.
“Nhưng anh, việc thí nghiệm sẽ khiến cho rất nhiều, rất nhiều người vô tội phải chết.”
Charles không yên lòng nói, xem ra Charles rất chăm chú nghe những gì người cha Brian Xavier nói về những thí nghiệm liên quan đến dị nhân. Mặc dù cậu không hiểu cấy ghép gen là gì, nhưng lại biết rõ những thí nghiệm đó đều sẽ có người chết
“Anh biết, cho nên anh sẽ chỉ chọn những người tự nguyện, những người bệnh tật không thể qua khỏi. Hy vọng cho bọn họ một tia sáng đi.” Đinh Minh nói.
“Hơn nữa, nếu như nghiên cứu ra được huyết thanh chữa bệnh, ngươi nói sẽ cứu được bao nhiêu người đây?” Đinh Minh ánh mắt xa xăm nhìn phương xa.
“Anh, tuy rằng anh miêu tả tương lai thật tốt đẹp nhưng em hy vọng anh có thể để em tham gia vào phòng thí nghiệm của anh.” Charles nghiêm nghị nói.
Đinh Minh trầm mặc một chút nhìn Charles, đây quả thực là hắn chưa ngờ tới bao giờ.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!