Sau khi về nhà, trời đã tối, cả nhà (hai lão và bà chị quản gia) lại quây quần quanh bữa tối. Hôm nay là một ngày trọng đại, vì một tuần sau, Đinh Minh là bắt đầu cắp sách đến trường.
“Con ngoan, ước mơ của con là gì, mẹ nhất định sẽ giúp con hoàn thành.” Bà lão rất có mẫu tính nói.
“Em yêu, chúng ta dẫn dắt nó vào đường là được rồi, không thể giúp nó cả đời được a.” Ông lão nghiêm khắc hơn nhiều, có điều gặp bà lão ánh mắt nguy hiểm nhìn sang, ông lão rất tự giác giơ cờ trắng đầu hàng: “Ai, thôi được rồi, tùy em a.”
Ông lão thực ra cũng bất đắc dĩ, ai kêu mình tuổi trẻ chơi dại, khiến mấy chục năm rồi không có con được đây? Bao nhiêu năm rồi không thể khiến bà lão hưởng thụ cảm giác tình mẫu tử? May mắn là khi cuối đời, Thượng Đế thương tình cho mình gặp được thằng bé này. Nhìn nó lớn lên đáng yêu chưa kìa, còn rất thiên tài nữa chứ, không hổ là nhân phẩm mình tốt a… Ông lão rất yy thầm nghĩ.
“Con ngoan, thế nào, có ước mơ gì chưa? Cứ nói đừng ngại, người Mĩ chúng ta là tự do ngôn luận a, thậm chí nếu con muốn làm Tổng Thống, mẹ cũng sẽ cố gắng giúp con.” Bà lão mới sẽ không để ý ông lão yy, lập tức quay sang dùng khuôn mặt hiền hòa nhìn Đinh Minh, quả nhiên là gừng càng già càng cay a, thay đổi sắc mặt như lật sách, khiên bà chị quản gia Adele thiếu chút nữa phì cười.
“Hắc hắc, con mới sẽ không làm Tổng Thống đây, vừa mệt vừa nhức óc, mà còn già nhanh nữa ạ, con thấy ông Tổng Thống hiện lại tuổi còn trẻ mà tóc đã bạc hết rồi. Vẫn là theo mẹ làm nghiên cứu gen tốt hơn, vừa trẻ vừa đẹp, lại sống lâu ạ.” Đinh Minh rất là vô sỉ nói, còn không quên đánh cái nịnh hót bà lão. Mặc dù người Mĩ không có thói quen nịnh hót, nhưng có người khen mình trẻ đẹp, đặc biệt là con hoặc chồng mình, người phụ nữ nào không thích à?
Bà lão lập tức mỉm cười khoan khoái, không có gì thành tựu hơn con cái mình đánh giá cao và muốn theo đuổi nghề nghiệp của mình a. Còn đối với việc tại sao Đinh Minh biết nghiên cứu gen là cái gì, bà lão tỏ vẻ không để ý. Con mình tuổi nhỏ liền đã là thiên tài. Không thấy nó một tuổi rưỡi biết nói, hai tuổi biết đi, từ đó bắt đầu tập múa kiếm, rèn luyện sức khỏe sao? Đó là biểu hiện của thiên tài a! Mặc dù bà lão phỏng chừng chắc là không thể so với Einstein, nhưng là dù sao cũng sẽ không kém nhiều a. Uhm, không hổ là đứa con Thượng đế cho ta, quả nhiên nhân phẩm tốt nhất định sẽ có báo đáp à… Bà lão lại yy nghĩ đến. Rất rõ ràng là yy không phải độc quyền của ông lão rồi.
“Uhm, nếu con có chí hướng thế, lên mười tuổi ta liền dẫn con đi quan sát phòng nghiên cứu a.” Bà lão làm ra hứa hẹn, không để ý đến ông lão vẻ mặt tối tăm ngồi một bên.
Ông lão ngửa đầu nhìn trời thở dài. Ai, quả nhiên trẻ con dù sao cũng là trẻ con a, vì sao không làm nghiên cứu công nghệ cao đây? Phải biết rằng thời đại này là thời đại của công nghệ a. Ai, đợi nó lớn lên tí, chắc chắn phải dụ dỗ nó mới được, uhm, không để cho Mary biết là được, uhm, vẫn là kín đáo dụ dỗ là thượng sách a.
Đinh Minh rất là vui sướng. Vì sao hắn lựa chọn gen? Vì gen là thích hợp với hắn hơn là công nghệ cao a. Chỉ có nghiên cứu gen mới có thể đạt được thứ hắn muốn, còn là thứ gì nha… Hồi sau sẽ rõ… ka ka… (Tác giả: Không phải tại ta mà hắn vô sỉ như thế nha…)
Cơ mà Đinh Minh cũng sẽ không bỏ qua công nghệ cao. Hắn là biết ông lão làm đổng sự, có cổ phần trong công ty Stark a. Uhm, đúng là Stark đấy. Hắn nhất định phải tìm cơ hội làm quen với Howard a.
Bữa tối ăn xong, bà chị quản gia rất tự giác đứng dậy don dẹp. Đinh Minh một mình đi lên sân thượng, ngẩng đầu nhìn trời sao đẹp đẽ. Một điều may mắn cho Đinh Minh là hắn lại có cơ hội nhìn sao. Kiếp trước của hắn ở Hà Nội, rất không may là từ khi hắn trưởng thành, bầu trời liền không còn sao nữa. Đối với điều này, hắn cũng không biết tại sao, cũng không đi sâu tìm hiểu, chỉ có một điều nhàn nhạt tiếc nuối. May là giờ đây, hắn lại có cơ hội ngắm sao. Hơn nữa là mỗi ngày ngắm, làm dịu đi phần nào nỗi nhớ cố hương của hắn.
Bữa tối nay cho hắn rất nhiều cảm xúc, nhìn lên trời sao làm hắn suy nghĩ rất nhiều. Bất giác hắn nhìn về phía Đông Nam. Hắn biết cố hương của hắn ở hướng đó. Mặc dù chỉ là thế giới song song, nhưng dù sao đó cũng là Việt Nam a.
Hắn biết Việt Nam sắp giải phóng khỏi thực dân Pháp, cũng biết nước Mĩ sẽ xâm lược Việt Nam, nhưng dù vậy hắn cũng không có cách nào. Lẽ nào chạy đến Nhà Trắng ám sát Tổng Thống à? Hắn mới sẽ không ngu như vậy. Nói không chừng chưa kịp gặp Tổng Thống, mình sẽ ngỏm mất rồi.
Bất quá không sao, hắn quyết định, hắn sẽ cố gắng trở nên càng mạnh hơn, trở thành một trong những Super Heros nổi danh nhất, ít nhất có thể một phần nào đó chi phối Avengers. Bằng cách này, ít ra khi thế kỉ mới đến, Việt Nam cũng không cần lo lắng hãi hùng sống giữa hai người khổng lồ a. Người Việt Nam cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, đi ra quốc tế, không có chút nào tự ti, kiêu ngạo nói rằng, đất nước chúng ta cũng có Super Hero a.
Suy nghĩ như vậy, Đinh Minh lại bắt đầu quá trình gian khổ rèn luyện của hắn. Với hắn mà nói, lực lượng là chỉ có thể thông qua nỗ lực rèn luyện hoặc trải qua khổ đau mới có được đấy. Lực lượng đến dễ dàng, không khống chế được, đó ắt không phải của mình. Chắc chắn sẽ tồn tại hậu quả không tưởng tượng nổi.
Cứ nhìn sự khác biết giữa Super Heros và Super Villains mà xem. Super Heros đạt được lực lượng nhưng vẫn duy trì bản tâm của mình, thông qua rèn luyện liên tục mà khống chế được cỗ sức mạnh đó.
Mà rất nhiều Super Villains nhưng thật ra là những kẻ theo đuổi sức mạnh, làm nô lệ cho sức mạnh. Người như vậy, tuy ngắn hạn có thể mạnh không tưởng nổi, nhưng cái gì dễ đến thì cũng sẽ dễ đi. Cuối cùng luôn luôn là bại về phe chính nghĩa à.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Sau khi về nhà, trời đã tối, cả nhà (hai lão và bà chị quản gia) lại quây quần quanh bữa tối. Hôm nay là một ngày trọng đại, vì một tuần sau, Đinh Minh là bắt đầu cắp sách đến trường.
“Con ngoan, ước mơ của con là gì, mẹ nhất định sẽ giúp con hoàn thành.” Bà lão rất có mẫu tính nói.
“Em yêu, chúng ta dẫn dắt nó vào đường là được rồi, không thể giúp nó cả đời được a.” Ông lão nghiêm khắc hơn nhiều, có điều gặp bà lão ánh mắt nguy hiểm nhìn sang, ông lão rất tự giác giơ cờ trắng đầu hàng: “Ai, thôi được rồi, tùy em a.”
Ông lão thực ra cũng bất đắc dĩ, ai kêu mình tuổi trẻ chơi dại, khiến mấy chục năm rồi không có con được đây? Bao nhiêu năm rồi không thể khiến bà lão hưởng thụ cảm giác tình mẫu tử? May mắn là khi cuối đời, Thượng Đế thương tình cho mình gặp được thằng bé này. Nhìn nó lớn lên đáng yêu chưa kìa, còn rất thiên tài nữa chứ, không hổ là nhân phẩm mình tốt a… Ông lão rất yy thầm nghĩ.
“Con ngoan, thế nào, có ước mơ gì chưa? Cứ nói đừng ngại, người Mĩ chúng ta là tự do ngôn luận a, thậm chí nếu con muốn làm Tổng Thống, mẹ cũng sẽ cố gắng giúp con.” Bà lão mới sẽ không để ý ông lão yy, lập tức quay sang dùng khuôn mặt hiền hòa nhìn Đinh Minh, quả nhiên là gừng càng già càng cay a, thay đổi sắc mặt như lật sách, khiên bà chị quản gia Adele thiếu chút nữa phì cười.
“Hắc hắc, con mới sẽ không làm Tổng Thống đây, vừa mệt vừa nhức óc, mà còn già nhanh nữa ạ, con thấy ông Tổng Thống hiện lại tuổi còn trẻ mà tóc đã bạc hết rồi. Vẫn là theo mẹ làm nghiên cứu gen tốt hơn, vừa trẻ vừa đẹp, lại sống lâu ạ.” Đinh Minh rất là vô sỉ nói, còn không quên đánh cái nịnh hót bà lão. Mặc dù người Mĩ không có thói quen nịnh hót, nhưng có người khen mình trẻ đẹp, đặc biệt là con hoặc chồng mình, người phụ nữ nào không thích à?
Bà lão lập tức mỉm cười khoan khoái, không có gì thành tựu hơn con cái mình đánh giá cao và muốn theo đuổi nghề nghiệp của mình a. Còn đối với việc tại sao Đinh Minh biết nghiên cứu gen là cái gì, bà lão tỏ vẻ không để ý. Con mình tuổi nhỏ liền đã là thiên tài. Không thấy nó một tuổi rưỡi biết nói, hai tuổi biết đi, từ đó bắt đầu tập múa kiếm, rèn luyện sức khỏe sao? Đó là biểu hiện của thiên tài a! Mặc dù bà lão phỏng chừng chắc là không thể so với Einstein, nhưng là dù sao cũng sẽ không kém nhiều a. Uhm, không hổ là đứa con Thượng đế cho ta, quả nhiên nhân phẩm tốt nhất định sẽ có báo đáp à… Bà lão lại yy nghĩ đến. Rất rõ ràng là yy không phải độc quyền của ông lão rồi.
“Uhm, nếu con có chí hướng thế, lên mười tuổi ta liền dẫn con đi quan sát phòng nghiên cứu a.” Bà lão làm ra hứa hẹn, không để ý đến ông lão vẻ mặt tối tăm ngồi một bên.
Ông lão ngửa đầu nhìn trời thở dài. Ai, quả nhiên trẻ con dù sao cũng là trẻ con a, vì sao không làm nghiên cứu công nghệ cao đây? Phải biết rằng thời đại này là thời đại của công nghệ a. Ai, đợi nó lớn lên tí, chắc chắn phải dụ dỗ nó mới được, uhm, không để cho Mary biết là được, uhm, vẫn là kín đáo dụ dỗ là thượng sách a.
Đinh Minh rất là vui sướng. Vì sao hắn lựa chọn gen? Vì gen là thích hợp với hắn hơn là công nghệ cao a. Chỉ có nghiên cứu gen mới có thể đạt được thứ hắn muốn, còn là thứ gì nha… Hồi sau sẽ rõ… ka ka… (Tác giả: Không phải tại ta mà hắn vô sỉ như thế nha…)
Cơ mà Đinh Minh cũng sẽ không bỏ qua công nghệ cao. Hắn là biết ông lão làm đổng sự, có cổ phần trong công ty Stark a. Uhm, đúng là Stark đấy. Hắn nhất định phải tìm cơ hội làm quen với Howard a.
Bữa tối ăn xong, bà chị quản gia rất tự giác đứng dậy don dẹp. Đinh Minh một mình đi lên sân thượng, ngẩng đầu nhìn trời sao đẹp đẽ. Một điều may mắn cho Đinh Minh là hắn lại có cơ hội nhìn sao. Kiếp trước của hắn ở Hà Nội, rất không may là từ khi hắn trưởng thành, bầu trời liền không còn sao nữa. Đối với điều này, hắn cũng không biết tại sao, cũng không đi sâu tìm hiểu, chỉ có một điều nhàn nhạt tiếc nuối. May là giờ đây, hắn lại có cơ hội ngắm sao. Hơn nữa là mỗi ngày ngắm, làm dịu đi phần nào nỗi nhớ cố hương của hắn.
Bữa tối nay cho hắn rất nhiều cảm xúc, nhìn lên trời sao làm hắn suy nghĩ rất nhiều. Bất giác hắn nhìn về phía Đông Nam. Hắn biết cố hương của hắn ở hướng đó. Mặc dù chỉ là thế giới song song, nhưng dù sao đó cũng là Việt Nam a.
Hắn biết Việt Nam sắp giải phóng khỏi thực dân Pháp, cũng biết nước Mĩ sẽ xâm lược Việt Nam, nhưng dù vậy hắn cũng không có cách nào. Lẽ nào chạy đến Nhà Trắng ám sát Tổng Thống à? Hắn mới sẽ không ngu như vậy. Nói không chừng chưa kịp gặp Tổng Thống, mình sẽ ngỏm mất rồi.
Bất quá không sao, hắn quyết định, hắn sẽ cố gắng trở nên càng mạnh hơn, trở thành một trong những Super Heros nổi danh nhất, ít nhất có thể một phần nào đó chi phối Avengers. Bằng cách này, ít ra khi thế kỉ mới đến, Việt Nam cũng không cần lo lắng hãi hùng sống giữa hai người khổng lồ a. Người Việt Nam cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, đi ra quốc tế, không có chút nào tự ti, kiêu ngạo nói rằng, đất nước chúng ta cũng có Super Hero a.
Suy nghĩ như vậy, Đinh Minh lại bắt đầu quá trình gian khổ rèn luyện của hắn. Với hắn mà nói, lực lượng là chỉ có thể thông qua nỗ lực rèn luyện hoặc trải qua khổ đau mới có được đấy. Lực lượng đến dễ dàng, không khống chế được, đó ắt không phải của mình. Chắc chắn sẽ tồn tại hậu quả không tưởng tượng nổi.
Cứ nhìn sự khác biết giữa Super Heros và Super Villains mà xem. Super Heros đạt được lực lượng nhưng vẫn duy trì bản tâm của mình, thông qua rèn luyện liên tục mà khống chế được cỗ sức mạnh đó.
Mà rất nhiều Super Villains nhưng thật ra là những kẻ theo đuổi sức mạnh, làm nô lệ cho sức mạnh. Người như vậy, tuy ngắn hạn có thể mạnh không tưởng nổi, nhưng cái gì dễ đến thì cũng sẽ dễ đi. Cuối cùng luôn luôn là bại về phe chính nghĩa à.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!