Hiệp Sĩ Trong Marvel - Chương 65: Đinh Minh xuất hiện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Hiệp Sĩ Trong Marvel


Chương 65: Đinh Minh xuất hiện


“Lần này cô ấy gặp ác mộng khác trước.” Charles nói.

“Có thể nó liên quan tới cái tôi thấy trong phòng thí nghiệm dạo trước.” Hank đáp lại: “Một cơn động đất, như kiểu trào năng lượng vậy. Tôi đo được nó qua một dụng cụ.”

“Ý cậu là Jean đã gây ra vụ đó?” Charles hỏi.

“Không, ý tôi là do một cái gì đó khác.” Hank nói: “Có thể cô ấy phản ứng lại nó, tôi không rõ nữa. Nhưng chấn tâm đi được nửa vòng Trái Đất rồi.”

“Nửa vòng Trái Đất ư?” Charles không thể tin.

“Phải.” Hank gật gù: “Thế nên tôi mới mong anh tìm hiểu xem thế nào.”

“Để xem tìm được gì nào.” Charles nói, hắn mở ra cánh cổng dẫn tới Cerebro.”

“Chào giáo sư.” Một âm thanh máy móc vang lên, Charles đi đầu tiến vào bên trong.

“Nó bắt nguồn là Cairo.” Hank nói: “Tôi sẽ nhập tọa độ.” Hắn đưa mũ giáp cho Charles. 

Cerebro hoạt động, trong căn phòng hiện lên rất nhiều những hình người cực nhỏ, nó như một mê cung hình người. Có điều đối với năng lực của Charles mà nói, tìm tới vật mình muốn tìm vẫn là rất dễ dàng.

Hắn đi tới Cairo, nghe được một giọng nói: “Tôi phải thoát khỏi đây. Phải báo cảo tới họ.”

Charles chợt mỉm cười. Bên cạnh Hank hỏi: “Sao? Cái gì vậy?”

“Có chuyện đã xảy ra ở đây, tôi biết nó là thật.” Giọng nói vẫn tiếp tục nói.

“Là cô ấy.” Charles nói.

“Ai cơ?” Hank hỏi.

“Moira.” Charles nói.

“Hả?” Hank không thể tin, làm sao Moira lại gây ra chuyện này? Hắn biết Moira là ai a: “Moira MacTaggert à?”

“Ừ.” Charles gật gù. 

“Anh nói cụ thể đi.” Hank khoanh tay lại.

“Cô ấy trông đẹp lắm, không già đi chút nào.” Charles nói.

“Không, ý tôi là..” Hank mất kiên nhẫn: “Cô ấy làm gì ở đó? CIA có liên quan gì?”

“Cô ấy đang quay về Langley để gửi một báo cáo.” Charles nói: “Tôi sẽ tới đó, xem cô ấy có biết gì về vụ động đất không.”

“Anh sẽ gặp được Moira thôi.” Hank gật gù. 

“Tôi muốn thăm dò cô ấy.” Charles nói: “Thăm dò… tình hình.” 

“Moira MacTaggert.” Hank gật gù. 

“Như một bóng ma từ quá khứ.” Charles thầm nghĩ. 

———-

Một thành phố ở Ai Cập.

Một người đội mũ trùm đầu màu đen đang ngơ ngác đi trên đường. Hắn thậm chí không thèm né ô tô đâm về phía hắn, sờ lên ô tô với cảm giác tò mò.

Hắn đi lang thang, chợt nhìn thấy một cô gái. Mắt cô gái đó đột nhiên trở nên trắng xóa, sau đó có gió thổi khắp nơi. Cô gái đó nhân cơ hội trộm đi một vật nằm trong cái giỏ của người bán hàng.

“Cản cô ta lại, cản tên trộm đó!” Tiếng noi của rất nhiều người vang lên, mọi người đuổi theo cô gái đó vào trong một hẻm nhỏ.

“Mày biết bọn tao xử lý trộm cướp thế nào mà.” Một tên trong bọn đuổi theo nói: “Chọn một tay đi.”

Đột nhiên, đằng sau có một người trùm đầu đi tới gần, hắn nói: “Đủ rồi.” bằng tiếng Ai Cập cổ. Ở đây không ai hiểu gì. 

“Nếu ông là đồng bọn của nó thì nên đi đi.” Tên kia lấy dao găm ra hăm dọa: “Khi còn mạng.”

Người trùm đầu đi tới gần, tên kia vẫn hăm dọa: “Đi đi.”

“Ai thống trị thế giới này?” Người trùm đầu hỏi bằng giọng Ai Cập cổ.

“Thứ ngôn ngữ gì thế?” Tên kia hỏi, khinh thường. 

Sau đó, lại có ba người lao vào, tên kia hùng hổ nói: “Mặt phẹt, bị gì thế hả? Biến đi.”

Người trùm đầu giơ tay lên, có những hạt cát bay ra, chém đứt đầu ba người kia.

Tên chặn đường cô gái sợ quá, chạy mất. Cô gái cũng sững sờ. 

Tên cầm dao vội vàng nói: “Tôi xin lỗi.” Hắn biết đây lại là một dị nhân: “Tôi xin lỗi.”

“Ngươi không cảm thấy đúng không?” Người trùm đầu tiến tới gần và tên cầm dao bị bức tường cát trói buộc cả người, chỉ lộ ra một khuôn mặt, vô cùng kinh dị.

“Giờ ngươi thấy rồi đấy.” Người trùm đầu nói. Hắn quay sang nhìn cô gái. Cô gái vẫn sợ quá, không dám nhúc nhích. Nàng rất bất đắc dĩ rời đi với người trùm đầu đi sau mình.

Chờ khi hai người rời đi, trong một bóng tối gần đó, một bóng đen chậm rãi đi ra từ trong bóng tối, hơi nhìn về phía nơi hai người rời đi, bóng đen gật gù, biến mất.


Cơ quan tình báo trung ương hợp chủng quốc Hòa Kỳ:

Charles cùng Alex đi tới nơi này. Bọn họ muốn tìm kiếm Moira.

“Vậy bao năm qua anh chưa gặp cô ấy?” Alex hỏi Charles: “Anh không tìm cô ấy à? Không dùng cả Cerebro?”

“Alex, cậu nghĩ tôi là loại biến thái à?” Charles cười hỏi lại: “Tôi… Ừ, có một lần tôi tìm cô ấy, hai lần. Nhưng lâu rồi chưa gặp.”

“Hai người bỏ dở chuyện thế nào?” Alex hỏi: “Có buồn phiền gì không?”

“Không hẳn.” Charles nói: “Mọi người nghỉ đi.”

Sau đó, hắn sử dụng năng lượng tâm linh khiến cho mọi người trong căn phòng đứng hình. Hắn nói: “Tôi đã xóa ký ức của cô ấy về tất cả chúng ta. Bãi biển, Cuba. toàn bộ thời gian đó. Đã lâu lắm rồi, Alex. Trước khi thế giới biết về dị nhân. Tôi đinh ninh rằng làm thế là tốt nhất cho cô ấy.”

“Còn với anh?” Alex hỏi khi Charles vuốt lại tóc của mình. 

“Tôi tốt xấu gì không quan trọng.” Charles đáp lại.

Bọn họ gõ cửa phòng của Moira rồi bước vào trong đó. Charles nói: “Moira MacTaggert, chào cô!” 

Alex đóng cửa phòng lại. Bên ngoài, mọi người lại khôi phục lại bình thường.

“Cho phép tôi tự giới thiệu. Tôi là giáo sư…” Charles nói.

“Charles Xavier.” Moira nói: “Tôi biết anh là ai.”

“Thật à?” Charles nghi hoặc, hắn nhớ là đã xóa kí ức Moira rồi mà? Chả lẽ cô ta đã khôi phục ký ức?

“Tất nhiên rồi.” Moira nói khi Alex đóng cửa phòng lại: “Tôi đã đọc hết các bài luận của anh. Rất vui vì cuối cùng cũng được gặp anh.” Cô đứng lên bắt tay với Charles.

“Moira MacTaggert.” Cô nói, cũng bắt tay với Alex. 

“Alex Summers.” Alex nói.

“Cậu ngồi đi.” Moira mời ngồi: “Cứ vứt xuống sàn ấy.” Cô chỉ vào thùng đựng giấy đặt trên ghế.

“Rất vui được gặp lại cô.” Charles nói: “Gặp lại cô…. lần đầu tiên. Tôi… cô có con trai à?” Hắn hỏi trong sự hơi thất vọng.

“Vâng.” Moira nói.

“Thằng bé có chồng không?” Charles nói năng lộn xộn: “Cô có chồng không?”

“Tôi từng có chồng, nhưng…” Moira nói: “Làm việc này thì khó mà về nhà kịp để ăn tối.”

“Tốt, tốt.” Charles cười tươi rói. 

“Ta đều phải chọn lựa mà, nhỉ?” Moira cười nói. 

“Đúng thế.” Charles gật gù, hắn nhìn trừng trừng Moira, cho đến khi Alex nói: “Giáo sư.”

“Hả?” Charles giật mình hỏi lại: “Phải. Chúng tôi mong rằng cô sẽ kể lại chuyện hôm qua ở Ai Cập.”

“Rất tiếc, đó là thông tin mật.” Moira nói: “Tôi không muốn tỏ ra thô lỗ, nhưng… sao hai người vào đây được?”

“Tôi có quyền truy cập cấp năm.” Charles bắt đầu điều khiển tâm trí Moira.

Moira lấy ra một tập hồ sơ thật dày: “Từ khi Tổng thống tuyên bố về sự tồn tại của dị nhân và đưa ra các chứng cứ vào năm 1973, có những giáo phái coi họ như sự Tái Lâm của Chúa.”

“Hoặc dấu hiệu của Thần Linh.” Nàng nói tiếp, lật ra một tập ghi chép: “Tôi đã lần theo một trong số chúng. Chúng tự xưng là Ashir En Sabah Nur, cái tên dựa theo một thực thể cổ đại mà chúng tin rằng là đầu tiên của thế giới.”

“Cái gì đầu tiên của thế giới?” Alex hỏi.

“Dị nhân đầu tiên của thế giới.” Moira đáp lại. 

“Tôi tưởng đến thế kỷ này, dị nhân mới tiến hóa?” Alex nghi hoặc nói.

“Giả thiết thông thường là thế, nhưng những kẻ này tin rằng dị nhân đầu tiên đã được sinh ra từ hàng chục ngàn năm trước. Và chúng tin rằng hắn sẽ trỗi dậy. Chúng tìm kiếm manh mối ở các di tích cổ quanh thế giới. Những chữ tượng hình này miêu tả những quyền năng vượt xa tầm với của con người.” Nàng cho Charles cùng Alex xem một vài bức ảnh.

“Chúng tin rằng hắn sống suốt thời gian đó sao?” Charles hỏi lại

“Cũng không hẳn, chúng tin rằng hắn có khả năng truyền ý thức sang cơ thể khác. Và khi nào cận kề cái chết, hắn sẽ chiểm lấy cơ thể mới.” Moira nói, ngữ khí kinh người: “Có lẽ vài cơ thể là của dị nhân, nên hắn có thể đoạt sức mạnh của họ, tích lũy được nhiều năng lực qua năm tháng.”

“Một dị nhân toàn năng.” Charles kết luận, hắn hơi sợ hãi.

“Chính xác.” Moira đồng ý: “Và khi đi tới đâu, hắn luôn có bốn kẻ tùy tùng, các môn đệ. Hắn tăng cường sức mạnh của chúng để bảo vệ mình.” 

“Như tứ kỵ sĩ.” Alex nói: “trong Apocalypse. Hắn dựa theo Kinh Thánh.”

“Hoặc Kinh Thánh dựa theo hắn.” Moira nhún vai: “Và bất cứ nơi nào hắn thống trị, nơi đó cũng sẽ chìm trong thảm họa. Đại hồng thủy. Giống như Apocalypse.”

“Tận thế.” Charles lẩm bẩm. Hắn lại phải nghĩ nhiều. 

Charles trở lên trường học của mình, hắn cùng Hank tạm biệt, sau đó về phòng của mình. Mở cửa phòng, hắn thấy một bóng người đã đứng ở nơi đó.

“Căn phòng này vẫn chưa từng thay đổi, Charles.” Bóng người quay đầu lại, lộ ra đó là Đinh Minh.

“Đinh, vì sao hôm nay anh tới?” Charles tò mò hỏi.

“Ta tới đây là vì Apocalypse.” Đinh Minh cười gật gù. Hắn nói tiếp: “Xem ra hành động của ta khiến hắn xuất hiện sớm hơn dự kiến.”

“Hành động của anh? Đinh? Chuyện gì xảy ra?” Charles bất ngờ, hắn không nghĩ tới Đinh Minh sẽ có mặt trong hành động lần này.

“Vào năm 1973, chính là ta đã thuyết phục Tổng thống công bố về sự tồn tại của dị nhân, Charles.” Đinh Minh cười nói: “Xem ra vì vậy mà gây nên sự xuất hiện của Apocalypse.”

“Khoan đã.” Charles vội vàng nói, hắn không thể chấp nhận sự thật này: “Anh thuyết phục Tổng thống công bố sự tồn tại của dị nhân? Anh không biết điều đó sẽ gây nên hỗn loạn như thế nào sao? Dị nhân sẽ bị săn lùng.”

“Chúng ta phải đối mặt với việc này, Charles.” Đinh Minh gật đầu nói: “Dị nhân không thể mãi mãi ở ẩn trong bóng tối. Bất quá, cũng may ta đã khuyên nhủ khiến Tổng thống tin rằng dị nhân không phải xấu. Cho nên lúc công bố, hắn cũng không chỉ trích dị nhân.”

Vì làm được điều này, Đinh Minh đã phải lộ ra thân phận là Ninja của mình, và chấp nhận Tổng thống gửi trẻ em tới trường học của hắn, để học tập về Ninja.

Hắn biết, những đứa trẻ này tương lai không có nhiệm vụ bảo vệ Trái Đất. Bọn họ chỉ phục vụ cho nước Mĩ, cũng như những đứa trẻ tới từ Việt Nam vậy.

Charles cũng đoán được Đinh Minh đã phải trả cái giá nào đó để “khuyên nhủ” Tổng thống. Hắn thở dài nói: “Được rồi, vậy lần này anh định làm gì?”

“Ta đã nghe qua em, Moira và Alex trò chuyện.” Đinh Minh nói: “Ta cũng biết sự tồn tại và hùng mạnh của Apocalypse. Chúng ta cần triệu tập tất cả mọi thứ chúng ta có thể, Charles. Và chúng ta nhất định phải nhanh hơn Apocalypse. Trước khi hắn triệu tập đủ bốn kỵ sĩ.”

“Anh cần em liên lạc với Raven, Charles.” Đinh Minh nói tiếp: “Chúng ta cần sự giúp đỡ của nàng.”

“Để làm gì? Nàng cũng không phải nhân viên chiến đấu.” Charles ngạc nhiên hỏi lại.

“Khuyên nhủ một người.” Đinh Minh cười nói.

“Ai?” Charles tò mò hỏi.

“Erik.” Đinh Minh gật đầu khẳng định.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

“Lần này cô ấy gặp ác mộng khác trước.” Charles nói.

“Có thể nó liên quan tới cái tôi thấy trong phòng thí nghiệm dạo trước.” Hank đáp lại: “Một cơn động đất, như kiểu trào năng lượng vậy. Tôi đo được nó qua một dụng cụ.”

“Ý cậu là Jean đã gây ra vụ đó?” Charles hỏi.

“Không, ý tôi là do một cái gì đó khác.” Hank nói: “Có thể cô ấy phản ứng lại nó, tôi không rõ nữa. Nhưng chấn tâm đi được nửa vòng Trái Đất rồi.”

“Nửa vòng Trái Đất ư?” Charles không thể tin.

“Phải.” Hank gật gù: “Thế nên tôi mới mong anh tìm hiểu xem thế nào.”

“Để xem tìm được gì nào.” Charles nói, hắn mở ra cánh cổng dẫn tới Cerebro.”

“Chào giáo sư.” Một âm thanh máy móc vang lên, Charles đi đầu tiến vào bên trong.

“Nó bắt nguồn là Cairo.” Hank nói: “Tôi sẽ nhập tọa độ.” Hắn đưa mũ giáp cho Charles. 

Cerebro hoạt động, trong căn phòng hiện lên rất nhiều những hình người cực nhỏ, nó như một mê cung hình người. Có điều đối với năng lực của Charles mà nói, tìm tới vật mình muốn tìm vẫn là rất dễ dàng.

Hắn đi tới Cairo, nghe được một giọng nói: “Tôi phải thoát khỏi đây. Phải báo cảo tới họ.”

Charles chợt mỉm cười. Bên cạnh Hank hỏi: “Sao? Cái gì vậy?”

“Có chuyện đã xảy ra ở đây, tôi biết nó là thật.” Giọng nói vẫn tiếp tục nói.

“Là cô ấy.” Charles nói.

“Ai cơ?” Hank hỏi.

“Moira.” Charles nói.

“Hả?” Hank không thể tin, làm sao Moira lại gây ra chuyện này? Hắn biết Moira là ai a: “Moira MacTaggert à?”

“Ừ.” Charles gật gù. 

“Anh nói cụ thể đi.” Hank khoanh tay lại.

“Cô ấy trông đẹp lắm, không già đi chút nào.” Charles nói.

“Không, ý tôi là..” Hank mất kiên nhẫn: “Cô ấy làm gì ở đó? CIA có liên quan gì?”

“Cô ấy đang quay về Langley để gửi một báo cáo.” Charles nói: “Tôi sẽ tới đó, xem cô ấy có biết gì về vụ động đất không.”

“Anh sẽ gặp được Moira thôi.” Hank gật gù. 

“Tôi muốn thăm dò cô ấy.” Charles nói: “Thăm dò… tình hình.” 

“Moira MacTaggert.” Hank gật gù. 

“Như một bóng ma từ quá khứ.” Charles thầm nghĩ. 

———-

Một thành phố ở Ai Cập.

Một người đội mũ trùm đầu màu đen đang ngơ ngác đi trên đường. Hắn thậm chí không thèm né ô tô đâm về phía hắn, sờ lên ô tô với cảm giác tò mò.

Hắn đi lang thang, chợt nhìn thấy một cô gái. Mắt cô gái đó đột nhiên trở nên trắng xóa, sau đó có gió thổi khắp nơi. Cô gái đó nhân cơ hội trộm đi một vật nằm trong cái giỏ của người bán hàng.

“Cản cô ta lại, cản tên trộm đó!” Tiếng noi của rất nhiều người vang lên, mọi người đuổi theo cô gái đó vào trong một hẻm nhỏ.

“Mày biết bọn tao xử lý trộm cướp thế nào mà.” Một tên trong bọn đuổi theo nói: “Chọn một tay đi.”

Đột nhiên, đằng sau có một người trùm đầu đi tới gần, hắn nói: “Đủ rồi.” bằng tiếng Ai Cập cổ. Ở đây không ai hiểu gì. 

“Nếu ông là đồng bọn của nó thì nên đi đi.” Tên kia lấy dao găm ra hăm dọa: “Khi còn mạng.”

Người trùm đầu đi tới gần, tên kia vẫn hăm dọa: “Đi đi.”

“Ai thống trị thế giới này?” Người trùm đầu hỏi bằng giọng Ai Cập cổ.

“Thứ ngôn ngữ gì thế?” Tên kia hỏi, khinh thường. 

Sau đó, lại có ba người lao vào, tên kia hùng hổ nói: “Mặt phẹt, bị gì thế hả? Biến đi.”

Người trùm đầu giơ tay lên, có những hạt cát bay ra, chém đứt đầu ba người kia.

Tên chặn đường cô gái sợ quá, chạy mất. Cô gái cũng sững sờ. 

Tên cầm dao vội vàng nói: “Tôi xin lỗi.” Hắn biết đây lại là một dị nhân: “Tôi xin lỗi.”

“Ngươi không cảm thấy đúng không?” Người trùm đầu tiến tới gần và tên cầm dao bị bức tường cát trói buộc cả người, chỉ lộ ra một khuôn mặt, vô cùng kinh dị.

“Giờ ngươi thấy rồi đấy.” Người trùm đầu nói. Hắn quay sang nhìn cô gái. Cô gái vẫn sợ quá, không dám nhúc nhích. Nàng rất bất đắc dĩ rời đi với người trùm đầu đi sau mình.

Chờ khi hai người rời đi, trong một bóng tối gần đó, một bóng đen chậm rãi đi ra từ trong bóng tối, hơi nhìn về phía nơi hai người rời đi, bóng đen gật gù, biến mất.


Cơ quan tình báo trung ương hợp chủng quốc Hòa Kỳ:

Charles cùng Alex đi tới nơi này. Bọn họ muốn tìm kiếm Moira.

“Vậy bao năm qua anh chưa gặp cô ấy?” Alex hỏi Charles: “Anh không tìm cô ấy à? Không dùng cả Cerebro?”

“Alex, cậu nghĩ tôi là loại biến thái à?” Charles cười hỏi lại: “Tôi… Ừ, có một lần tôi tìm cô ấy, hai lần. Nhưng lâu rồi chưa gặp.”

“Hai người bỏ dở chuyện thế nào?” Alex hỏi: “Có buồn phiền gì không?”

“Không hẳn.” Charles nói: “Mọi người nghỉ đi.”

Sau đó, hắn sử dụng năng lượng tâm linh khiến cho mọi người trong căn phòng đứng hình. Hắn nói: “Tôi đã xóa ký ức của cô ấy về tất cả chúng ta. Bãi biển, Cuba. toàn bộ thời gian đó. Đã lâu lắm rồi, Alex. Trước khi thế giới biết về dị nhân. Tôi đinh ninh rằng làm thế là tốt nhất cho cô ấy.”

“Còn với anh?” Alex hỏi khi Charles vuốt lại tóc của mình. 

“Tôi tốt xấu gì không quan trọng.” Charles đáp lại.

Bọn họ gõ cửa phòng của Moira rồi bước vào trong đó. Charles nói: “Moira MacTaggert, chào cô!” 

Alex đóng cửa phòng lại. Bên ngoài, mọi người lại khôi phục lại bình thường.

“Cho phép tôi tự giới thiệu. Tôi là giáo sư…” Charles nói.

“Charles Xavier.” Moira nói: “Tôi biết anh là ai.”

“Thật à?” Charles nghi hoặc, hắn nhớ là đã xóa kí ức Moira rồi mà? Chả lẽ cô ta đã khôi phục ký ức?

“Tất nhiên rồi.” Moira nói khi Alex đóng cửa phòng lại: “Tôi đã đọc hết các bài luận của anh. Rất vui vì cuối cùng cũng được gặp anh.” Cô đứng lên bắt tay với Charles.

“Moira MacTaggert.” Cô nói, cũng bắt tay với Alex. 

“Alex Summers.” Alex nói.

“Cậu ngồi đi.” Moira mời ngồi: “Cứ vứt xuống sàn ấy.” Cô chỉ vào thùng đựng giấy đặt trên ghế.

“Rất vui được gặp lại cô.” Charles nói: “Gặp lại cô…. lần đầu tiên. Tôi… cô có con trai à?” Hắn hỏi trong sự hơi thất vọng.

“Vâng.” Moira nói.

“Thằng bé có chồng không?” Charles nói năng lộn xộn: “Cô có chồng không?”

“Tôi từng có chồng, nhưng…” Moira nói: “Làm việc này thì khó mà về nhà kịp để ăn tối.”

“Tốt, tốt.” Charles cười tươi rói. 

“Ta đều phải chọn lựa mà, nhỉ?” Moira cười nói. 

“Đúng thế.” Charles gật gù, hắn nhìn trừng trừng Moira, cho đến khi Alex nói: “Giáo sư.”

“Hả?” Charles giật mình hỏi lại: “Phải. Chúng tôi mong rằng cô sẽ kể lại chuyện hôm qua ở Ai Cập.”

“Rất tiếc, đó là thông tin mật.” Moira nói: “Tôi không muốn tỏ ra thô lỗ, nhưng… sao hai người vào đây được?”

“Tôi có quyền truy cập cấp năm.” Charles bắt đầu điều khiển tâm trí Moira.

Moira lấy ra một tập hồ sơ thật dày: “Từ khi Tổng thống tuyên bố về sự tồn tại của dị nhân và đưa ra các chứng cứ vào năm 1973, có những giáo phái coi họ như sự Tái Lâm của Chúa.”

“Hoặc dấu hiệu của Thần Linh.” Nàng nói tiếp, lật ra một tập ghi chép: “Tôi đã lần theo một trong số chúng. Chúng tự xưng là Ashir En Sabah Nur, cái tên dựa theo một thực thể cổ đại mà chúng tin rằng là đầu tiên của thế giới.”

“Cái gì đầu tiên của thế giới?” Alex hỏi.

“Dị nhân đầu tiên của thế giới.” Moira đáp lại. 

“Tôi tưởng đến thế kỷ này, dị nhân mới tiến hóa?” Alex nghi hoặc nói.

“Giả thiết thông thường là thế, nhưng những kẻ này tin rằng dị nhân đầu tiên đã được sinh ra từ hàng chục ngàn năm trước. Và chúng tin rằng hắn sẽ trỗi dậy. Chúng tìm kiếm manh mối ở các di tích cổ quanh thế giới. Những chữ tượng hình này miêu tả những quyền năng vượt xa tầm với của con người.” Nàng cho Charles cùng Alex xem một vài bức ảnh.

“Chúng tin rằng hắn sống suốt thời gian đó sao?” Charles hỏi lại

“Cũng không hẳn, chúng tin rằng hắn có khả năng truyền ý thức sang cơ thể khác. Và khi nào cận kề cái chết, hắn sẽ chiểm lấy cơ thể mới.” Moira nói, ngữ khí kinh người: “Có lẽ vài cơ thể là của dị nhân, nên hắn có thể đoạt sức mạnh của họ, tích lũy được nhiều năng lực qua năm tháng.”

“Một dị nhân toàn năng.” Charles kết luận, hắn hơi sợ hãi.

“Chính xác.” Moira đồng ý: “Và khi đi tới đâu, hắn luôn có bốn kẻ tùy tùng, các môn đệ. Hắn tăng cường sức mạnh của chúng để bảo vệ mình.” 

“Như tứ kỵ sĩ.” Alex nói: “trong Apocalypse. Hắn dựa theo Kinh Thánh.”

“Hoặc Kinh Thánh dựa theo hắn.” Moira nhún vai: “Và bất cứ nơi nào hắn thống trị, nơi đó cũng sẽ chìm trong thảm họa. Đại hồng thủy. Giống như Apocalypse.”

“Tận thế.” Charles lẩm bẩm. Hắn lại phải nghĩ nhiều. 

Charles trở lên trường học của mình, hắn cùng Hank tạm biệt, sau đó về phòng của mình. Mở cửa phòng, hắn thấy một bóng người đã đứng ở nơi đó.

“Căn phòng này vẫn chưa từng thay đổi, Charles.” Bóng người quay đầu lại, lộ ra đó là Đinh Minh.

“Đinh, vì sao hôm nay anh tới?” Charles tò mò hỏi.

“Ta tới đây là vì Apocalypse.” Đinh Minh cười gật gù. Hắn nói tiếp: “Xem ra hành động của ta khiến hắn xuất hiện sớm hơn dự kiến.”

“Hành động của anh? Đinh? Chuyện gì xảy ra?” Charles bất ngờ, hắn không nghĩ tới Đinh Minh sẽ có mặt trong hành động lần này.

“Vào năm 1973, chính là ta đã thuyết phục Tổng thống công bố về sự tồn tại của dị nhân, Charles.” Đinh Minh cười nói: “Xem ra vì vậy mà gây nên sự xuất hiện của Apocalypse.”

“Khoan đã.” Charles vội vàng nói, hắn không thể chấp nhận sự thật này: “Anh thuyết phục Tổng thống công bố sự tồn tại của dị nhân? Anh không biết điều đó sẽ gây nên hỗn loạn như thế nào sao? Dị nhân sẽ bị săn lùng.”

“Chúng ta phải đối mặt với việc này, Charles.” Đinh Minh gật đầu nói: “Dị nhân không thể mãi mãi ở ẩn trong bóng tối. Bất quá, cũng may ta đã khuyên nhủ khiến Tổng thống tin rằng dị nhân không phải xấu. Cho nên lúc công bố, hắn cũng không chỉ trích dị nhân.”

Vì làm được điều này, Đinh Minh đã phải lộ ra thân phận là Ninja của mình, và chấp nhận Tổng thống gửi trẻ em tới trường học của hắn, để học tập về Ninja.

Hắn biết, những đứa trẻ này tương lai không có nhiệm vụ bảo vệ Trái Đất. Bọn họ chỉ phục vụ cho nước Mĩ, cũng như những đứa trẻ tới từ Việt Nam vậy.

Charles cũng đoán được Đinh Minh đã phải trả cái giá nào đó để “khuyên nhủ” Tổng thống. Hắn thở dài nói: “Được rồi, vậy lần này anh định làm gì?”

“Ta đã nghe qua em, Moira và Alex trò chuyện.” Đinh Minh nói: “Ta cũng biết sự tồn tại và hùng mạnh của Apocalypse. Chúng ta cần triệu tập tất cả mọi thứ chúng ta có thể, Charles. Và chúng ta nhất định phải nhanh hơn Apocalypse. Trước khi hắn triệu tập đủ bốn kỵ sĩ.”

“Anh cần em liên lạc với Raven, Charles.” Đinh Minh nói tiếp: “Chúng ta cần sự giúp đỡ của nàng.”

“Để làm gì? Nàng cũng không phải nhân viên chiến đấu.” Charles ngạc nhiên hỏi lại.

“Khuyên nhủ một người.” Đinh Minh cười nói.

“Ai?” Charles tò mò hỏi.

“Erik.” Đinh Minh gật đầu khẳng định.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN