Hiệp Sĩ Trong Marvel - Chương 66: Erik Lehnsherr
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Hiệp Sĩ Trong Marvel


Chương 66: Erik Lehnsherr


Cùng lúc đó, trong căn nhà của cô gái ăn trộm kia, cô dẫn theo người trùm đầu về nhà, đuổi bọn trẻ đi, cô nói với người trùm đầu: “Trong thành phố này tôi chưa từng gặp dị nhân khác. Ông nói được tiếng Ai Cập chứ? Tiếng Ả Rập? Tiếng Anh?”

Âm thanh từ ti vi vang lên khi người trùm đầu chưa trả lời: “Ta là một nhà khoa học, chuyên môn của ta là…” 

Người trùm đầu đưa mắt chuyển hướng ti vi, trong khi cô gái nói: “Ở đây có đồ ăn đấy, ít thôi.”

“Ta không tin, cô yêu ta mà. Yêu chàng? Thật phi lý. Ta không phải một nàng chăn cừu đơn thuần để chàng ngắm nhìn. Tình cảm ta có thể dành cho chàng chỉ ngang với…” Trên ti vi vẫn truyền đến tiếng nói. Người trùm đầu tiến lại gần ti vi, sờ lên nó: “Tình yêu loài vi khuẩn mới thôi.”

Đột nhiên, ti vi nhiễu sóng.  

“Ông làm gì thế?” Cô gái ăn trộm hỏi. 

“Tìm hiểu.” Người trùm đầu bất ngờ hiểu cô gái, hắn đáp lại bằng tiếng Anh.

Trên màn hình lại hiện ra bản tin: “Đường phố đang có bạo động chống Xô Viết xâm lược Afghanistan.” Sau đó nó nhảy qua rất nhiều kênh, từ thông tin quân đội tới thời sự, từ ca nhạc tới thể thao.

“Một cuộc biểu tình ở Boston, mời anh Bruce Morton tường thuật.”

“Từ khi vũ khí hạt nhân ra đời, Hoa Kì không gây chiến.” 

“Vũ khí.” Người trùm đầu lẩm bẩm.

“Trước kia con người chưa bao giờ sở hữu sức mạnh lớn thế này.” Trên màn hình hiện ra vụ nổ hạt nhân.

“Liên bang Xô Viết và Hoa Kỳ là các siêu cường.”

“Siêu cường.” Người trùm đầu nói tiếp: “Kẻ yếu đã chiếm lấy Trái Đất. Ta đã bị phản bội. Lũ ngụy thần. Thần tượng. Không còn nữa.”

“Ta đã quay lại.” Hắn nhắm mắt lại, rồi chợt mở ra.

“Ông đến từ đâu vậy?” Cô gái ăn trộm hỏi.

Người trùm đầu bỏ tay khỏi màn hình, hắn quay đầu lại đối diện cô gái: “Từ thời đại trước khi con người lạc lối.”

“Chào mừng đến thập niên 80.” Cô gái lấy ra một chai Coca, nói.

“Thế giới này cần được.” Người trùm đầu không để ý tới cô gái: “Thanh trừng.”

“Gì cơ?” Cô gái tò mò hỏi, cô đi lại gần người trùm đầu.

“Cứu rỗi.” Người trùm đầu nói.

“Ông không thể cứu thế giới.” Cô gái đặt chai Coca xuống, cô kiên trì giải thích: “bằng việc giết người lung tung được. Có các luật, hệ thống để trừng phạt việc đó.”

“Con của ta, sao ngươi lại chịu kiếp nô lệ?” Người trùm đầu đi lại gần cô gái, hắn nói. Hắn chạm tay lên đầu cô gái.

“Ông làm gì thế?” Cô gái khó chịu.

“Làm ngươi mạnh hơn.” Người trùm đầu nói: “Nữ thần của ta.”

Cô gái chợt rên lên. Tóc của nàng chợt chuyển thành trắng bệch.

“Đúng rồi.” Người trùm đầu nói.

– 

Đinh Minh cùng với Charles xuất hiện trước một căn nhà gỗ.

Bọn họ gõ cửa. Mở cửa là một người phụ nữ. Bà hỏi: “Xin chào, ai đấy?”

“Chúng tôi tới tìm Peter Maximoff.” Charles ngồi trên xe lăn, hắn cười nói.

Chưa chờ hai người nói gì tiếp, người phụ nữ đã quay đầu lại hô: “Peter, cảnh sát lại tới tìm con.”

Hai người tiến vào dưới tầng hầm, nhìn thấy một cậu bé đang chơi bóng bàn một mình. Đúng, ngươi không có nghe sai, cậu ta đang chơi bóng bàn một mình. Cậu ta di chuyển với tốc độ cực nhanh. Nhanh đến nỗi tưởng như hai người đang chơi bóng bàn.

“Các người không phải cảnh sát.” Peter kết luận.

“Làm sao cậu biết?” Charles ngạc nhiên.

“Tôi đã xem giấy tờ của các vị.” Peter nói đương nhiên. Đinh Minh đã biết trường hợp này nên hắn chỉ mặc quần áo hưu nhàn tới.

“Chúng ta cần sự giúp đỡ của cậu Peter.” Đinh Minh không dài dòng, hắn đi thẳng vào vấn đề.

“Việc gì?” Peter hỏi.

“Ngăn cản một người.” Đinh Minh mỉm cười nói.

“Ai vậy?” Peter hỏi lại.

“Erik Lehnsherr.” Đinh Minh nói.

“Vì sao tôi phải làm việc đó?” Peter nghi hoặc.

“Vì đó là cha cậu.” Đinh Minh nghiêm túc nói: “Và hắn có thể muốn hủy diệt thế giới.”

Cùng lúc đó, Hank cuối cùng cũng chế ra kính để che lại mắt của Scott.

Với chiếc kính này, hắn rất dễ dàng nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Có điều mọi thứ đều trong như có một màu hồng.

Scott nhìn thấy Jean đang ngồi dưới một gốc cây, hắn lại gần và làm quen với cô. Cô nói hắn không phải kẻ duy nhất không thể khống chế năng lực của mình.

Scott phát hiện ra Jean chính là người đã gây ra vụ động đất mấy hôm trước. Bất quá hắn cũng không sợ. Hắn thật sự bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của Jean.

Hank trở lại toà nhà, hắn phát hiện Raven xuất hiện ở trong trường học.

“Raven” Hank gọi, hắn nhận ra Raven vẫn toàn thân là màu xanh: “Em quay về rồi.”

Raven nhìn thấy Hank trong trạng thái người bình thường, nàng gật đầu nói: “Có vẻ như anh vẫn muốn che giấu bản thân.”

“Anh không nghĩ sẽ gặp em nữa đấy.” Hank nói trong sự không tin tưởng.

“Em cũng thế.” Raven gật gù.

“Chào anh.” Một người da xanh nói: “Tôi là Kurt. Kurt Wagner.”

“Chào mừng cậu.” Hank nồng nhiệt bắt tay với Kurt.

———–

Ở một cơ sở ngầm, một người đầu trọc đang đếm tiền.

“Chúng tôi đóng cửa rồi.” Hắn nói: “Thấy không khí lạnh là y như rằng.”

Hắn chỉ về phía cửa, nói với một cô gái bỗng nhiên xuất hiện trong phòng: “Sao cô vào được đây?”

“Chúng tôi tự vào.” Cô gái nói: “Chúng tôi đang tìm dị nhân. Vì ông biết tìm họ ở đâu nên chúng tôi đến đây.”

“Caliban không quen ông.” Người đầu trọc chính là Caliban nói khi một người trùm đầu tiến vào.

“Ta đang tìm kẻ mạnh nhất.” Người trùm đầu nói.

“Mọi chuyện ổn chứ?” Trong góc, một cô gái đi ra, nói.

“Không sao, Psylocke.” Caliban nói: “Ông có bao nhiêu tiền?”

“Không có.” Người trùm đầu thản nhiên nói.

Caliban cười lạnh, hắn nói: “Như Caliban đã nói chúng ta đóng cửa rồi.”

“Ta cần ngươi giúp, con của ta.” Người trùm đầu kéo mũ xuống, để lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi của En Sabah Nur, hay còn gọi là Apocalypse.

“Trông ông không giống cha của Caliban.” Caliban nói: “Trên này thì hơi giống” hắn xoa xoa đầu trọc của mình, sau đó rút ra một khẩu súng, chỉ về phía Apocalypse.

Ánh mắt Apocalypse trở nên trắng dã, sau đó khẩu súng bỗng biến thành những hạt cát mịn.

“Các ngươi đều là con ta.” Apocalypse nói: “và các ngươi đang lạc lối vì nghe theo lãnh đạo mù quáng.”

“Những kẻ ngụy thần.” Apocalypse lạnh lẽo nói: “hệ thống của kẻ yếu. Chúng đã bại hoại thế giới của ta. Không còn nữa.”

Hắn quay đầu đi. Đột nhiên xoẹt một tiếng rút kiếm, Psylocke rút kiếm kề vào cổ của cô gái tóc trắng, tay còn lại biến ra một thanh kiếm năng lượng kề vào cổ của Apocalypse.

“Ông muốn gì?” Psylocke hỏi.

Apocalypse nhìn vào kiếm năng lượng sau đó hắn nhìn về phía Psylocke:

“Ta muốn ngươi cảm nhận hết sức mạnh của mình.” Apocalypse nói: “Ngươi mới chỉ nắm được phần nhỏ sức mạnh của mình thôi.”

“Không như những kẻ muốn kiểm soát ngươi.” Hắn nói, lập tức thanh kiếm năng lượng càng ngày càng cường đại: “Ta muốn giải phóng cho ngươi.”

Psylocke cúi đầu, liền cô ta ngẩng đầu lên, nói: “Tôi biết loại dị nhân mà ông muốn. Và tôi biết muốn tìm họ ở đâu.”

Apocalypse tạo ra một vòng tròn. Bọn họ biến mất sau cánh cổng không gian, để lại một mặt đờ đẫn của Caliban.

Xuất hiện trở lại, bọn họ đã xuất hiện ở một toà nhà xưởng. Một âm thanh vang lên:

“Faire Pisse. Nghĩa là ‘cút đi’.”

Sau đó một chai rượu bị ném tới trước mặt bọn họ. Chai rượu vỡ ra, các mảnh vỡ bắn tung toé.

Một người có cánh chim bay xuống từ trần nhà, trong tay hắn còn cầm một chai rượu.

“Tên đó đây à?” Cô gái tóc trắng hỏi.

“Trước hắn không thế này.” Psylocke đáp lại: “Tôi không biết cánh của hắn bị.”

“Ra khỏi đây thôi.” Dừng một chút, Psylocke kết luận: “Hắn không chiến đấu được đâu.”

“Được chứ.” Apocalypse nói.

Người có cánh trắng và một cánh đen thui bay xuống đối diện ba người, hắn nói: “Chuyện quái gì đây?”

“Ta muốn cho ngươi một thứ.” Apocalypse nói.

“Ông không cho tôi thứ tôi muốn được đâu.” Người có cánh trắng định xoay người rời đi.

Hắn đi được vài bước, chợt cảm thấy từng cơn đau đớn xuất hiện sau lưng mình. Sau đó, có những hợp chất kim loại xuất hiện trên cánh của hắn.

“Vùng dậy đi, thiên thần của ta.” Apocalypse gào lên khi quá trình xong xuôi, đôi cánh đã được thay thế bằng cánh sắt: “Vùng dậy.”

Người có cánh trắng, không, phải gọi là Angel, lúc này đã đứng dậy, thử nghiệm đôi cánh mới của mình. Hắn vung lên, có những mũi tên sắt (lông chim bằng sắt của hắn) cắm phập vào vách tường bên cạnh. Tốc độ cực kỳ nhanh, không thua đạn của súng lục.

———

Hank dẫn Raven đi thăm khu vực để máy bay. Hắn giới thiệu cho Raven:

“Tốc độ siêu thanh, kháng nổ, công nghệ tàng hình.”

“Ấn tượng thật.” Raven nói: “Anh đưa nó ra khỏi đây kiểu gì?”

“Không sao.” Hank nói: “Anh đã dựng mái di động ở sân bóng rổ rồi.”

“Hank, anh làm cả một chiến đấu cơ dưới này đấy.” Raven khen ngợi.

“Anh luôn nghĩ chúng ta có thể quay về và lập đội X men đấy.” Hank đột nhiên nói.

“Lý niệm khác biệt. Hơn nữa, Charles muốn có học sinh, không phải chiến binh.” Raven thản nhiên nói.

“Và anh ấy luôn hướng đến phần thiện.” Hank nói: “Anh ấy có hy vọng.”

“Còn anh?” Raven hỏi lại.

“Anh nghĩ ta nên mong được viễn cảnh tốt nhất.” Hank đáp lại: “Và chuẩn bị cho viễn cảnh xấu nhất. Anh nghĩ thế giới cần X men. Và em về đây rồi thì có thể giúp anh thuyết phục anh ấy. Ta có thể bắt đầu cùng nhau.”

“Em ở đây vì Charles nói có việc quan trọng, liên quan tới vấn đề sinh tồn của dị nhân.” Raven ngăn cản Hank nói tiếp.

“Vậy em phải chờ chút, lát nữa Charles mới về.” Hank thất vọng nói.

———-
Lúc này, ở Pentagon, Erik đang bị giam giữ ở đây. Có những đội tuần tra đi lại xung quanh. Bọn họ đều sử dụng súng bằng plastic. Phải nói là ở đây tất cả mọi thứ đều được cấu tạo bằng plastic. Đây là để tránh Erik có thể sử dụng năng lực của hắn.

Bốn bóng người xuất hiện ở đây, khí tức cực kỳ khủng bố. Người dẫn đầu giơ tay lên, lập tức tất cả mọi thứ giống như bị dỡ ra, để lộ ra nhà tù bên trong nhốt Erik.

Còi báo động đinh tai nhức óc vang lên, vô số binh lính cầm trong tay súng plastic, xông ra, nhắm chuẩn vào người dẫn đầu.

Tiếng súng chưa kịp vang lên, bỗng nhiên súng của bọn họ đã bị biến trở thành vụn cát. Sau đó, tất cả bọn họ giống như bị những vật chất cát chặt đầu vậy. Tất cả mất mạng.

Căn nhà tù giam giữ Erik cũng biến thành vụn cát. Erik từ trong đó đi ra. Hắn đi tới một phòng giam khác, từ trong đó lấy ra một chiếc mũ, đội lên đầu.

Người dẫn đầu chỉ nói: “Theo ta đi.” Hắn cũng không hiểu chiếc mũ kia dùng để làm gì, có điều hắn khinh thường biết đến. Và điều này chính là một sự sai lầm cực kỳ nghiêm trọng.

“Chúng ta đi đâu?” Erik hỏi.

“Nơi khiến ngươi đạt được sức mạnh.” Người dẫn đầu đi vào trong vòng tròn không gian, bốn người bao gồm cả Erik đều đi theo, biến mất ở đây.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Cùng lúc đó, trong căn nhà của cô gái ăn trộm kia, cô dẫn theo người trùm đầu về nhà, đuổi bọn trẻ đi, cô nói với người trùm đầu: “Trong thành phố này tôi chưa từng gặp dị nhân khác. Ông nói được tiếng Ai Cập chứ? Tiếng Ả Rập? Tiếng Anh?”

Âm thanh từ ti vi vang lên khi người trùm đầu chưa trả lời: “Ta là một nhà khoa học, chuyên môn của ta là…” 

Người trùm đầu đưa mắt chuyển hướng ti vi, trong khi cô gái nói: “Ở đây có đồ ăn đấy, ít thôi.”

“Ta không tin, cô yêu ta mà. Yêu chàng? Thật phi lý. Ta không phải một nàng chăn cừu đơn thuần để chàng ngắm nhìn. Tình cảm ta có thể dành cho chàng chỉ ngang với…” Trên ti vi vẫn truyền đến tiếng nói. Người trùm đầu tiến lại gần ti vi, sờ lên nó: “Tình yêu loài vi khuẩn mới thôi.”

Đột nhiên, ti vi nhiễu sóng.  

“Ông làm gì thế?” Cô gái ăn trộm hỏi. 

“Tìm hiểu.” Người trùm đầu bất ngờ hiểu cô gái, hắn đáp lại bằng tiếng Anh.

Trên màn hình lại hiện ra bản tin: “Đường phố đang có bạo động chống Xô Viết xâm lược Afghanistan.” Sau đó nó nhảy qua rất nhiều kênh, từ thông tin quân đội tới thời sự, từ ca nhạc tới thể thao.

“Một cuộc biểu tình ở Boston, mời anh Bruce Morton tường thuật.”

“Từ khi vũ khí hạt nhân ra đời, Hoa Kì không gây chiến.” 

“Vũ khí.” Người trùm đầu lẩm bẩm.

“Trước kia con người chưa bao giờ sở hữu sức mạnh lớn thế này.” Trên màn hình hiện ra vụ nổ hạt nhân.

“Liên bang Xô Viết và Hoa Kỳ là các siêu cường.”

“Siêu cường.” Người trùm đầu nói tiếp: “Kẻ yếu đã chiếm lấy Trái Đất. Ta đã bị phản bội. Lũ ngụy thần. Thần tượng. Không còn nữa.”

“Ta đã quay lại.” Hắn nhắm mắt lại, rồi chợt mở ra.

“Ông đến từ đâu vậy?” Cô gái ăn trộm hỏi.

Người trùm đầu bỏ tay khỏi màn hình, hắn quay đầu lại đối diện cô gái: “Từ thời đại trước khi con người lạc lối.”

“Chào mừng đến thập niên 80.” Cô gái lấy ra một chai Coca, nói.

“Thế giới này cần được.” Người trùm đầu không để ý tới cô gái: “Thanh trừng.”

“Gì cơ?” Cô gái tò mò hỏi, cô đi lại gần người trùm đầu.

“Cứu rỗi.” Người trùm đầu nói.

“Ông không thể cứu thế giới.” Cô gái đặt chai Coca xuống, cô kiên trì giải thích: “bằng việc giết người lung tung được. Có các luật, hệ thống để trừng phạt việc đó.”

“Con của ta, sao ngươi lại chịu kiếp nô lệ?” Người trùm đầu đi lại gần cô gái, hắn nói. Hắn chạm tay lên đầu cô gái.

“Ông làm gì thế?” Cô gái khó chịu.

“Làm ngươi mạnh hơn.” Người trùm đầu nói: “Nữ thần của ta.”

Cô gái chợt rên lên. Tóc của nàng chợt chuyển thành trắng bệch.

“Đúng rồi.” Người trùm đầu nói.

– 

Đinh Minh cùng với Charles xuất hiện trước một căn nhà gỗ.

Bọn họ gõ cửa. Mở cửa là một người phụ nữ. Bà hỏi: “Xin chào, ai đấy?”

“Chúng tôi tới tìm Peter Maximoff.” Charles ngồi trên xe lăn, hắn cười nói.

Chưa chờ hai người nói gì tiếp, người phụ nữ đã quay đầu lại hô: “Peter, cảnh sát lại tới tìm con.”

Hai người tiến vào dưới tầng hầm, nhìn thấy một cậu bé đang chơi bóng bàn một mình. Đúng, ngươi không có nghe sai, cậu ta đang chơi bóng bàn một mình. Cậu ta di chuyển với tốc độ cực nhanh. Nhanh đến nỗi tưởng như hai người đang chơi bóng bàn.

“Các người không phải cảnh sát.” Peter kết luận.

“Làm sao cậu biết?” Charles ngạc nhiên.

“Tôi đã xem giấy tờ của các vị.” Peter nói đương nhiên. Đinh Minh đã biết trường hợp này nên hắn chỉ mặc quần áo hưu nhàn tới.

“Chúng ta cần sự giúp đỡ của cậu Peter.” Đinh Minh không dài dòng, hắn đi thẳng vào vấn đề.

“Việc gì?” Peter hỏi.

“Ngăn cản một người.” Đinh Minh mỉm cười nói.

“Ai vậy?” Peter hỏi lại.

“Erik Lehnsherr.” Đinh Minh nói.

“Vì sao tôi phải làm việc đó?” Peter nghi hoặc.

“Vì đó là cha cậu.” Đinh Minh nghiêm túc nói: “Và hắn có thể muốn hủy diệt thế giới.”

Cùng lúc đó, Hank cuối cùng cũng chế ra kính để che lại mắt của Scott.

Với chiếc kính này, hắn rất dễ dàng nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Có điều mọi thứ đều trong như có một màu hồng.

Scott nhìn thấy Jean đang ngồi dưới một gốc cây, hắn lại gần và làm quen với cô. Cô nói hắn không phải kẻ duy nhất không thể khống chế năng lực của mình.

Scott phát hiện ra Jean chính là người đã gây ra vụ động đất mấy hôm trước. Bất quá hắn cũng không sợ. Hắn thật sự bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của Jean.

Hank trở lại toà nhà, hắn phát hiện Raven xuất hiện ở trong trường học.

“Raven” Hank gọi, hắn nhận ra Raven vẫn toàn thân là màu xanh: “Em quay về rồi.”

Raven nhìn thấy Hank trong trạng thái người bình thường, nàng gật đầu nói: “Có vẻ như anh vẫn muốn che giấu bản thân.”

“Anh không nghĩ sẽ gặp em nữa đấy.” Hank nói trong sự không tin tưởng.

“Em cũng thế.” Raven gật gù.

“Chào anh.” Một người da xanh nói: “Tôi là Kurt. Kurt Wagner.”

“Chào mừng cậu.” Hank nồng nhiệt bắt tay với Kurt.

———–

Ở một cơ sở ngầm, một người đầu trọc đang đếm tiền.

“Chúng tôi đóng cửa rồi.” Hắn nói: “Thấy không khí lạnh là y như rằng.”

Hắn chỉ về phía cửa, nói với một cô gái bỗng nhiên xuất hiện trong phòng: “Sao cô vào được đây?”

“Chúng tôi tự vào.” Cô gái nói: “Chúng tôi đang tìm dị nhân. Vì ông biết tìm họ ở đâu nên chúng tôi đến đây.”

“Caliban không quen ông.” Người đầu trọc chính là Caliban nói khi một người trùm đầu tiến vào.

“Ta đang tìm kẻ mạnh nhất.” Người trùm đầu nói.

“Mọi chuyện ổn chứ?” Trong góc, một cô gái đi ra, nói.

“Không sao, Psylocke.” Caliban nói: “Ông có bao nhiêu tiền?”

“Không có.” Người trùm đầu thản nhiên nói.

Caliban cười lạnh, hắn nói: “Như Caliban đã nói chúng ta đóng cửa rồi.”

“Ta cần ngươi giúp, con của ta.” Người trùm đầu kéo mũ xuống, để lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi của En Sabah Nur, hay còn gọi là Apocalypse.

“Trông ông không giống cha của Caliban.” Caliban nói: “Trên này thì hơi giống” hắn xoa xoa đầu trọc của mình, sau đó rút ra một khẩu súng, chỉ về phía Apocalypse.

Ánh mắt Apocalypse trở nên trắng dã, sau đó khẩu súng bỗng biến thành những hạt cát mịn.

“Các ngươi đều là con ta.” Apocalypse nói: “và các ngươi đang lạc lối vì nghe theo lãnh đạo mù quáng.”

“Những kẻ ngụy thần.” Apocalypse lạnh lẽo nói: “hệ thống của kẻ yếu. Chúng đã bại hoại thế giới của ta. Không còn nữa.”

Hắn quay đầu đi. Đột nhiên xoẹt một tiếng rút kiếm, Psylocke rút kiếm kề vào cổ của cô gái tóc trắng, tay còn lại biến ra một thanh kiếm năng lượng kề vào cổ của Apocalypse.

“Ông muốn gì?” Psylocke hỏi.

Apocalypse nhìn vào kiếm năng lượng sau đó hắn nhìn về phía Psylocke:

“Ta muốn ngươi cảm nhận hết sức mạnh của mình.” Apocalypse nói: “Ngươi mới chỉ nắm được phần nhỏ sức mạnh của mình thôi.”

“Không như những kẻ muốn kiểm soát ngươi.” Hắn nói, lập tức thanh kiếm năng lượng càng ngày càng cường đại: “Ta muốn giải phóng cho ngươi.”

Psylocke cúi đầu, liền cô ta ngẩng đầu lên, nói: “Tôi biết loại dị nhân mà ông muốn. Và tôi biết muốn tìm họ ở đâu.”

Apocalypse tạo ra một vòng tròn. Bọn họ biến mất sau cánh cổng không gian, để lại một mặt đờ đẫn của Caliban.

Xuất hiện trở lại, bọn họ đã xuất hiện ở một toà nhà xưởng. Một âm thanh vang lên:

“Faire Pisse. Nghĩa là ‘cút đi’.”

Sau đó một chai rượu bị ném tới trước mặt bọn họ. Chai rượu vỡ ra, các mảnh vỡ bắn tung toé.

Một người có cánh chim bay xuống từ trần nhà, trong tay hắn còn cầm một chai rượu.

“Tên đó đây à?” Cô gái tóc trắng hỏi.

“Trước hắn không thế này.” Psylocke đáp lại: “Tôi không biết cánh của hắn bị.”

“Ra khỏi đây thôi.” Dừng một chút, Psylocke kết luận: “Hắn không chiến đấu được đâu.”

“Được chứ.” Apocalypse nói.

Người có cánh trắng và một cánh đen thui bay xuống đối diện ba người, hắn nói: “Chuyện quái gì đây?”

“Ta muốn cho ngươi một thứ.” Apocalypse nói.

“Ông không cho tôi thứ tôi muốn được đâu.” Người có cánh trắng định xoay người rời đi.

Hắn đi được vài bước, chợt cảm thấy từng cơn đau đớn xuất hiện sau lưng mình. Sau đó, có những hợp chất kim loại xuất hiện trên cánh của hắn.

“Vùng dậy đi, thiên thần của ta.” Apocalypse gào lên khi quá trình xong xuôi, đôi cánh đã được thay thế bằng cánh sắt: “Vùng dậy.”

Người có cánh trắng, không, phải gọi là Angel, lúc này đã đứng dậy, thử nghiệm đôi cánh mới của mình. Hắn vung lên, có những mũi tên sắt (lông chim bằng sắt của hắn) cắm phập vào vách tường bên cạnh. Tốc độ cực kỳ nhanh, không thua đạn của súng lục.

———

Hank dẫn Raven đi thăm khu vực để máy bay. Hắn giới thiệu cho Raven:

“Tốc độ siêu thanh, kháng nổ, công nghệ tàng hình.”

“Ấn tượng thật.” Raven nói: “Anh đưa nó ra khỏi đây kiểu gì?”

“Không sao.” Hank nói: “Anh đã dựng mái di động ở sân bóng rổ rồi.”

“Hank, anh làm cả một chiến đấu cơ dưới này đấy.” Raven khen ngợi.

“Anh luôn nghĩ chúng ta có thể quay về và lập đội X men đấy.” Hank đột nhiên nói.

“Lý niệm khác biệt. Hơn nữa, Charles muốn có học sinh, không phải chiến binh.” Raven thản nhiên nói.

“Và anh ấy luôn hướng đến phần thiện.” Hank nói: “Anh ấy có hy vọng.”

“Còn anh?” Raven hỏi lại.

“Anh nghĩ ta nên mong được viễn cảnh tốt nhất.” Hank đáp lại: “Và chuẩn bị cho viễn cảnh xấu nhất. Anh nghĩ thế giới cần X men. Và em về đây rồi thì có thể giúp anh thuyết phục anh ấy. Ta có thể bắt đầu cùng nhau.”

“Em ở đây vì Charles nói có việc quan trọng, liên quan tới vấn đề sinh tồn của dị nhân.” Raven ngăn cản Hank nói tiếp.

“Vậy em phải chờ chút, lát nữa Charles mới về.” Hank thất vọng nói.

———-
Lúc này, ở Pentagon, Erik đang bị giam giữ ở đây. Có những đội tuần tra đi lại xung quanh. Bọn họ đều sử dụng súng bằng plastic. Phải nói là ở đây tất cả mọi thứ đều được cấu tạo bằng plastic. Đây là để tránh Erik có thể sử dụng năng lực của hắn.

Bốn bóng người xuất hiện ở đây, khí tức cực kỳ khủng bố. Người dẫn đầu giơ tay lên, lập tức tất cả mọi thứ giống như bị dỡ ra, để lộ ra nhà tù bên trong nhốt Erik.

Còi báo động đinh tai nhức óc vang lên, vô số binh lính cầm trong tay súng plastic, xông ra, nhắm chuẩn vào người dẫn đầu.

Tiếng súng chưa kịp vang lên, bỗng nhiên súng của bọn họ đã bị biến trở thành vụn cát. Sau đó, tất cả bọn họ giống như bị những vật chất cát chặt đầu vậy. Tất cả mất mạng.

Căn nhà tù giam giữ Erik cũng biến thành vụn cát. Erik từ trong đó đi ra. Hắn đi tới một phòng giam khác, từ trong đó lấy ra một chiếc mũ, đội lên đầu.

Người dẫn đầu chỉ nói: “Theo ta đi.” Hắn cũng không hiểu chiếc mũ kia dùng để làm gì, có điều hắn khinh thường biết đến. Và điều này chính là một sự sai lầm cực kỳ nghiêm trọng.

“Chúng ta đi đâu?” Erik hỏi.

“Nơi khiến ngươi đạt được sức mạnh.” Người dẫn đầu đi vào trong vòng tròn không gian, bốn người bao gồm cả Erik đều đi theo, biến mất ở đây.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN