Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó
Chương 66: Bí ẩn
Nếu như không phải đã toi mạng một lần, mất đi một phách để vào đây thì A Nhất còn tưởng rằng mình đang đi du ngoạn.
Lúc này hắn đang lững thững đi trong rừng, phương hướng dọc theo bờ sông về phía hạ nguồn. Bề ngoài của hắn lúc này nhìn có vẻ rất quỷ dị, đồng tử bên phải đỏ rực như lửa, đồng tử bên trái lại đen kịt như hắc thủy. Máu tươi lem nhem trên miệng.
Tay phải của thiếu niên cầm một con dao chặt thịt rỉ sét, tay trái cầm một sợi xích.
Đầu kia của sợi xích cột một lão tiên nhân trần truồng, râu tóc bạc phơ. Tứ chi của người này đã không còn, trên cái cổ nhăn nheo có treo mấy sợi dây mây, cột lủng lẳng mấy miếng bánh há cảo. Lão nhân cứ thế bị A Nhất xách theo, lồng ngực gầy ốm vẫn còn chuyển động lên xuống, tuy rằng chuyển động này rất nhỏ rất yếu ớt.
Sinh cơ của Bán Thần cảnh thật mãnh liệt!
Ở xa xa phía sau hắn là con mãng xà đang chậm rãi theo đuôi, hắn bước nhanh nó cũng tăng tốc, hắn ngừng lại nó cũng ngừng lại đề phòng. Từ lúc A Nhất chạm mặt với lão ác thần thì nó đã nhìn hắn chằm chằm, có muốn lẩn trốn thì cũng đã quá muộn.
Đối phương chưa ra tay là vì kiêng kị hắn. Tuy vậy, A Nhất cũng không mấy quan tâm.
Thiếu niên trần truồng cứ bước đi như một cái xác không hồn.
Sau khi làm thịt lão ác thần kia, A Nhất đã lờ mờ đoán được vì sao con quái vật trong huyết hải lại chủ động giúp đỡ hắn.
Nhưng hắn vẫn cứ mãi chối bỏ linh cảm của bản thân:
– Không thể nào! Nhất định là do ta suy nghĩ quá nhiều.
Lão nhân bị treo trên sợi xích sắt quá đau đớn ngất đi, lại bị đường đi xóc nảy lay tỉnh, lại ngất đi, lại tỉnh, lúc này đã mệt đến thoi thóp, lão thấp giọng van nài:
– Đại nhân! Bất kỳ chuyện gì đại nhân muốn biết, tiểu nhân cũng có thể nói cho người, nhưng riêng những chuyện đó thì tiểu nhân không thể.
A Nhất dừng lại, đặt lão nhân xuống đất rồi ngồi bên cạnh, bóp miệng lão ra và nhét vào một miếng bánh há cảo.
– Nếu tiền bối không thể nói được thì cũng đừng làm phiền vãn bối suy nghĩ nữa.
Lão ác thần vậy mà lại không dám nhổ ra, nhai miếng bánh thật kỹ rồi nuốt nó xuống.
A Nhất không biết thuật sưu hồn, cũng không có miệng lưỡi mưu mẹo thế nên không có cách nào moi được tin tức liên quan đến quan hệ của lão và sư tôn và cả về sợi dây xích trên tay mình. Hắn chỉ có thể gắng gượng mang theo lão như vậy mà khởi hành.
Chợt phía trước hắn có bóng dáng một gã kiếm khách đang chậm rãi bước tới. Người tới mặc một bộ áo bào màu đen, kiểu dáng có chút đơn sơ nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy tay áo và vạt áo đều thêu ám văn cùng màu vải, hoa văn phức tạp và cầu kì. Trên đầu hắn đội một chiếc mão quan, mái tóc được búi lên gọn gàng, đôi mắt dài hẹp, lạnh như băng, dường như không có vật gì có thể lọt vào tầm mắt hắn hoặc đả động hắn cả.
Trang bị của hắn khá bắt mắt, hai cây kiếm đeo chéo ở sau lưng, hai cây kiếm khác giắt ở hai bên hông.
A Nhất cũng không quá tò mò về điều này. Ở trong Mê Trì Địa Ngục, pháp tắc không gian đã bị Diêm La Điện phong tỏa. Các thần thông giúp tiên nhân di chuyển nhanh chóng như thuấn di hay xé rách không gian đều không có tác dụng, ngay cả nhẫn trữ vật cũng không thể dùng.
Dĩ nhiên hắc thủy trong mắt trái của hắn cũng đã sớm phát hiện ra người này.
Ở trong thế giới tinh thần, cá chép hét lớn:
– A Nhất! Ngươi bị điên rồi sao? Sao không ẩn mình? Từ khi… nãy ngươi cứ như người mất hồn vậy, có ích gì chứ? Mau tỉnh lại đi!
Cá chép nghĩ là A Nhất do bị ép phải ăn thịt người nên đã khiến đạo tâm của hắn dao động, trở lên khờ khạo. Thế nhưng nào có phải!
A Nhất từ tốn trả lời:
– Chân Long tiền bối! Lúc này, vãn bối rất tỉnh táo. Cũng có lẽ là vì quá tỉnh táo mà vãn bối cũng thông suốt rất nhiều việc. Mong tiền bối thứ tội, vãn bối có một chuyện nhất định phải tự mình kiểm chứng.
Kẻ địch ở hai phía, cho dù A Nhất có Huyết giới hỗ trợ thì phần thắng của hắn cũng rất thấp, nếu không muốn nói là không có. Huống hồ bây giờ ý thức của hắn đang ở trong trạng thái vô cùng yếu ớt, không thể mở đường cho con quái vật kia.
Nhưng mặc kệ hết thảy, hắn nhất định phải nhìn thấy người này.
Nam tử lãnh khốc đi tới, hai tay rút hai thanh tuyệt kiếm từ bên hông ra.
Linh kiếm bóng loáng, mang uy áp của trời đất.
Hai thanh kiếm vừa rời khỏi vỏ thì Huyết giới cũng nổi sóng. Những cỗ xác chết trôi nổi gầm rú tựa bầy thú hoang. Con mắt phải của hắn cũng nóng rát như lửa đốt.
Dù đã có phán đoán từ trước, thế nhưng A Nhất vẫn ngẩn ngơ.
Kiếm tu này không biết A Nhất thế nhưng A Nhất lại biết hắn. Người này từng xuất hiện ở trong thảm cảnh của Thiên Âm chi hồn mà Tịch Diệt đạo tổ từng cho hắn xem.
Bản mệnh kiếm linh của kẻ này cũng giống với xích sắt của lão ác thần, đều là dùng Thiên Âm chi hồn để đúc thành.
– Chuyện này không hợp lý!
Cho dù là bản mệnh pháp khí thì cũng không thể theo ngươi đi đầu thai. Những thứ này tất nhiên là đã được rèn ngay tại bên trong Mê Trì địa ngục.
Nhưng Mê Trì địa ngục là nơi giam giữ ác thần. Thiên Âm chi hồn bao đời nay lại chưa hề đạt đến thần vị, đến tư cách để bước vào nơi này cũng không có.
A Nhất tự hỏi:
– Vì sao?
Vì sao những điều mà hắn nghe được từ cá chép và sư tôn lại không đồng nhất. Là ai đã nói sai?
Chỉ có một đường kiếm quang lạnh lẽo lóe lên trả lời câu hỏi của hắn.
A Nhất thờ ơ. Bởi lúc làm ra quyết định này thì hắn cũng đã biết trước được kết cục của mình.
Nhưng rồi bóng tối của quan tài cũng không xuất hiện như dự đoán. Máu từ trong đồng tử của mắt phải lan ra. Mũi kiếm vừa chạm vào trán của A Nhất thì đã nổ tung, biến thành từng điểm sáng nhỏ lóe lên rồi tan mất.
Pháp tắc ở trong linh kiếm lại trở về với đồng tộc, oán khí được thêm dầu liền bùng cháy.
Bản mệnh pháp bảo tan nát, nam tử lãnh khốc thổ máu, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, linh lực hộ thể cũng tán loạn.
A Nhất bắt được cơ hội, lập tức nhào đến.
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, rút mao phương hoàng không bằng gà.
Dao bằm thịt đã mài,
Một chân liền bị thái.
Mặc kệ máu vương mặt,
Đoạn luôn chân thứ hai.
Thêm dao nữa chém xuống,
Chặt rớt khớp xương vai.
Một dao lại một dao,
Đoạt cánh tay còn lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!