Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó
Chương 67: Một cái tên, một chiếc lá
– Không biết tiền bối từ đâu mà lấy được Thiên Âm chi hồn?
Tên kiếm tu không nói gì mà chỉ thản nhiên nhìn A Nhất chằm chằm, dường như kẻ bị chế ngự không phải là hắn.
Không nhận được câu trả lời, A Nhất ngước mắt nhìn dòng Vong Xuyên, thầm thì:
– Tiền bối! Nếu không có thủ đoạn đặc thù thì sau chết đi thân thể sẽ thối rửa, hồn phách cũng sẽ về với Vô Minh rồi tiêu tán, chỉ còn nghiệp chủng đi đầu thai. Nghiệp chủng đó có mấy khi nhớ được kiếp trước?
A Nhất lại nhìn mắt tên kiếm tu, nói tiếp:
– Tính ra thì chết chính là hết rồi, bởi vậy mạng sống rất đáng quý. Thiết nghĩ một tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh như vãn bối mà còn không muốn chết, huống hồ gì là người có tu vi cao thâm như tiền bối.
Trong đôi mắt của nam nhân chỉ có quật cường và cố chấp. Hắn gắng sức nói:
– Ta tên là Hàn Cẩn Dương.
Nói rồi, ở trong xương cột sống, một thanh tiểu kiểm nhỏ bằng cánh tay đâm thẳng lên đầu hắn, xuyên qua hộp sọ rồi rã thành bụi. Hắn đã tự sát.
Sĩ khả sát, bất khả nhục.
Trên đất chỉ còn cái xác không hồn, nhắm mắt.
Ở đâu đó, có một chiếc lá bồ đề lại rụng về cội. Lục Đạo tích trượng kia vẫn chưa bao giờ rời khỏi tầng thứ mười tám của địa ngục.
A Nhất chưa bao giờ nghe đến cái tên này, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy cái tên này có gì đó không thích hợp, tựa như thác nước chảy ngược.
– Mọi việc hôm nay thật kỳ quái!
Thiếu niên lại cặm cụi ngồi gói bánh há cảo, vừa gói vừa hát. Tiếng hát nứt vỡ như gương, có một mảnh bị hắn vô tâm đánh mất.
Đôi mắt của lão ác thần trừng lớn, lão không phải hoảng sợ vì cảnh tượng người ăn thịt người mà là vì cuộc chiến trong chớp mắt vừa rồi. Sinh Tử Kiếm, Hàn Cẩn Dương vậy mà lại bị kẻ này đùa bỡn đến mức phải tự sát.
Sau khi khổ sở nuốt một miếng, A Nhất xé mảnh áo của Hàn Cẩn Dương rồi gói mớ há cảo lại.
Hắn đến ngồi bên cạnh lão ác thần, buột chặt mớ há cảo còn ấm lên một sợi dây mây treo trên cổ của lão.
Thực hiện xong nghĩa vụ, A Nhất đứng dậy, cầm sợi dây xích lên. Vừa định tiếp tục khởi hành thì hắn chợt nghĩ đến chuyện gì, quay người lại hỏi lão:
– Không biết tên của tiền bối là gì?
Dẫu biết rằng tra hỏi tên thật của người lớn tuổi hơn mình nhiều thế này là thất lễ nhưng A Nhất vẫn rất tò mò. Không biết tên của lão nhân này có giống cái tên Hàn Cẩn Dương kia không, có lại tạo cho hắn cảm giác không chân thực ban nãy hay không.
Lão nhân run lẩy bẩy, nghĩ rằng ác quỷ này đang tỏ ý muốn lão tự sát.
Chần chừ không lâu, lão cũng khàn khàn lên tiếng:
– Tiểu nhân tên là Cổ Thiên Ân.
A Nhất nhẩm đi nhẩm lại cái tên này vài lần nhưng vẫn không thấy có gì kỳ lạ.
– Cái tên này không có gì đặc biệt cả.
Hắn đương nhiên chỉ nghĩ vậy thôi chứ không nói ra khỏi miệng. Tuy trông A Nhất man rợ là vậy nhưng thực chất thì hắn lại rất tinh tế.
Thiếu niên trần truồng lại kéo xe há cảo lê trên đất, đi theo dòng Vong Xuyên.
Chờ khi bóng dáng thiếu niên đã khuất xa, con mãng xà lớn vẫn luôn theo dõi bọn họ vội vàng quay đầu rời đi. Tên thợ săn này quá nguy hiểm. Ngay cả bản mệnh kiếm linh của một vị nguyên thần chưa kịp chạm vào hắn thì đã vỡ thành phấn vụn. Nó phải nhanh chóng chạy đường vòng đến hạ nguồn để báo tin cho Lăng Sơn.
Đúng lúc này A Nhất cũng liền dừng chân, thả sợi dây xích xuống, đi nhanh đến bên cạnh cái xe há cảo già nua, khoanh tay cúi người hành lễ, nói lời từ biệt:
– Vãn bối đã làm phiền tiền bối nhiều rồi.
Tưởng đâu A Nhất sắp tiễn mình vào U Minh, lão ác thần hốt hoảng van xin:
– Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng! Tiểu nhân có quen biết vài hảo hữu ở nơi đây, có thể giúp đại nhân…
Nhìn cái bộ dạng đó của họ Cổ, cảm giác chán ghét làm A Nhất nhắm mắt. Cũng bởi vì gương mặt của lão giống Tịch Diệt đạo tổ như đúc.
Sư tôn của hắn bá khí trùng thiên, nào có hèn yếu như vậy!
Nếu không phải vì sư tôn cấm hắn thi triển Thiên Âm chi hồn để tác động ngũ hành thì hắn đã thay đổi gương mặt của lão ác thần này từ lâu rồi.
Mắt vẫn nhắm, A Nhất mở miệng trấn an:
– Tiền bối đừng hoảng hốt! Vãn bối sẽ không sát hại người.
Nói rồi hắn quay người rời đi, trong sự kinh ngạc của Cổ Thiên Ân.
Linh lực từ bốn phía chậm chạp quay trở lại, dung nhập vào linh căn già nua của lão.
Với bản lĩnh của một tu sĩ Bán Thần cảnh, mọc lại tứ chi không phải là vấn đề khó. Dĩ nhiên linh khí ít ỏi của Mê Trì địa ngục đòi hỏi lão phải tốn một thời gian rất lâu mới có thể hoàn toàn khôi phục.
A Nhất lại trá hình, bóng dáng của cậu thoắt ẩn thoắt hiện như một cơn gió. Con mắt đỏ bên phải của A Nhất tựa như muốn vỡ tung. Dường như con quái vật tựa sói không nanh kia cảm thấy không cam lòng, gặm chặt chân hắn, muốn kéo hắn quay trở lại. Nó muốn giết hết tất cả những kẻ chiếm đoạt Thiên Âm chi hồn.
– Ngươi kêu la cái gì? Ta chỉ hứa với ngươi là sẽ ăn tiên nhân há cảo chứ không hứa sẽ giết người cho ngươi.
Nói rồi hắn cũng không màng đến đứa bé cháy đen như than đang há miệng kêu gào ở trong Huyết giới nữa.
A Nhất vẫn rất tỉnh táo vậy đó!
Nếu như phán đoán của lão ác thần là thật thì Lăng Sơn và Kim Xà đang giữ Cửu U Thất Sát nha.
Người thợ săn trẻ cũng không có biện pháp nào tốt hơn. Hắn theo phương hướng mà Cổ Thiên Ân đã chỉ dẫn, chạy thẳng đến xào huyệt của mãng xà.
Đôi mắt như người chết lấy lại chút tinh quang.
– A Cửu! Chờ ta!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!