Hồ Nữ - Chương 161: Phiên ngoại 10: Kiếp sống linh sủng của Thanh Đồng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Hồ Nữ


Chương 161: Phiên ngoại 10: Kiếp sống linh sủng của Thanh Đồng


Bờ biển phía Đông Nam, Thanh Đồng trái lo phải nghĩ, vẫn quyết định đi theo Lệ Quân Hoa trở về quê của nàng. Lo lắng Tuyết Hoa và Lệ Nhi bị nam nhân khác hoặc nam yêu khác nhanh chân đến trước, hắn bắt đầu mỉm cười quyến rũ các nàng, phóng thích mị hương mà chỉ hồ ly công mới có, hi vọng trước tiên lưu lại ấn tượng ở trong lòng các nàng.

Thấy Tuyết Hoa, Lệ Nhi lập tức bị chính mình mê hoặc, sau đó bị từng người nam nhân kéo đi, hắn cười ha ha. Hồ ly cái dù thế nào cũng sẽ có cảm giác với hồ ly đực. Chờ hắn và các nàng gặp nhau lần nữa, các nàng sẽ tiếp nhận truy đuổi của hắn. Tiếng gào thét đằng sau hắn cũng nghe được, tự dưng trong lòng sinh ra cảm giác sảng khoái, sau khi đuổi theo Lệ Quân Hoa gương mặt vẫn lộ tươi cười đắc ý.

“Ngươi cười cái gì?” Cảm ứng được sự đắc ý của hắn, Lệ Quân Hoa không nhịn được hỏi. Nàng đã bay xa, không biết Thanh Đồng giở trò gì, vế sau xảy ra chuyện gì.

“Ta à…” Thanh Đồng đắc ý đem sự việc nói lại một lần, kiêu ngạo nói: “Dù các nàng nói ghét ta, nhưng chỉ cần tới lúc phát tình, các nàng cũng không thể cự tuyệt.” hắn biết rõ hai nàng cũng có nam nhân mình yêu mến, nhưng hắn không ngại việc các nàng tương lai tìm người khác giao phối, cái hắn muốn chính là duy trì hậu đại, có được hai tiểu thiên hồ.

Lệ Quân Hoa nghe xong, lạnh lùng nói một câu: “Biến thái!”

Biến thái? hắn ở đâu mà biến thái?

Thanh Đồng trăm mối không lời giải.

Bảy tám ngày sau, Lệ Quân Hoa và Thanh Đồng tới thôn nhỏ bên dãy núi Hằng Cổ, đáp xuống triền núi tiến vào thôn.

đi vào thôn nhỏ vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, Lệ Quân Hoa kích động rồi. Người và vật không còn, hai mươi sáu năm qua, phụ mẫu nàng còn khỏe?

Thôn nhỏ vắng vẻ đột nhiên có người lạ tiến vào, người trong thôn rất kinh ngạc. Lệ Quân Hoa rời thôn lúc năm tuổi, hiện tại vẻ ngoài cũng chỉ trên dưới hai mươi, dung mạo xinh đẹp, khí chất trong trẻo, trong thôn bất kể lão nhân hay trung niên cũng không nhận ra Lệ Quân Hoa.

“Lưu đại nương, Điền đại thúc.” Lệ Quân Hoa cố gắng quan sát phân biệt từng người, sau đó lờ mờ nhận ra thân phận hai lão nhân đang từ từ đi đến.

Lưu đại nương, Điền đại thúc kinh ngạc nhìn thiếu nữ xinh đẹp mặc áo đỏ, run rẩy hỏi thăm: “Đại cônương, cô nương là ai?”

“Ta là tiểu Quân Hoa, Lưu đại nương Điền đại thúc, ta là Lệ Quân Hoa.” Lệ Quân Hoa vội hỏi: “Phụ mẫu ta có khỏe không?”

“Quân Hoa, ngươi là Quân Hoa đi theo tiên nhân tu tiên? Ngươi thật sự trở về? Ngươi bây giờ là tiên nhân rồi?” Lưu đại nương, Điền đại thúc trăm miệng một lời hỏi thăm, vẻ mặt không dám tin. Người xung quanh thôn cũng ồn ào nghị luận.

Hai mươi sáu năm trước, có hai tiên nhân đi qua đây, ở tạm một đêm. Bọn hắn giúp kiểm tra linh căn đám tiểu hài tử trong thôn, sau đó mang Lệ Quân Hoa đi. Người trong thôn lúc rảnh rỗi đàm luận nóithôn có khí hậu tốt, rốt cuộc có người có thể tu tiên rồi. Mọi người đều biết người tu tiên thường ẩn cư sơn dã, cho rằng tiểu cô nương Lệ gia cả đời không trở về, rốt cuộc hai mươi sáu năm sau, nàng về rồi.

“Phụ mẫu ngươi còn sống, nhưng xương cốt không bằng trước kia.” Lưu đại nương kích động nói, “Mấy năm nay bọn họ không thể đi săn và làm việc nhà nông, dựa vào tiếp tế của người trong thôn sống qua ngày, hiện tại tốt rồi, ngươi đã trở về.” Bà nói xong, chủ động dẫn Lệ Quân Hoa và Thanh Đồng về nhà phụ mẫu nàng.

Cảm ứng được tình cảm của nàng, Thanh Đồng giữ im lặng đi theo sau. Dưỡng phụ dưỡng mẫu nàng cũng rất già rồi, tóc trắng thưa thớt, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn, hàm răng không trọn vẹn, trên người tỏa ra mùi lão nhân, hắn không muốn ở chung với họ. Sau đó Lệ Quân Hoa biết được liền không khách khí nói, nếu hắn ở không quen, hoặc vào không gian lính ủng, hoặc tiến vào dãy núi Hằng Cổ đi.

Lệ Quân Hoa không thèm nhờ Thanh Đồng, xắn tay áo múc nước nấu, tắm rửa thay y phục cho phụ mẫu, quét sạch phòng, dùng tiền mời nam nhân trong thôn hỗ trợ sửa sang phòng ốc, mua thêm đồ đạc đơn giản dùng trong nhà. Ấn tượng của người bình thường đối với tiên nhân chính là không ăn khói lửa nhân gian, trên người vĩnh viễn cẩm y hoa phục, Lệ Quân Hoa lại sống như một thôn nữ trong thôn, mỗi ngày mặc xiêm y vải thô ra ngoài đi săn, đổi lấy gạo rau quả vải vóc chăm sóc cha mẹ già.

Thôn có người biết Lệ Quân Hoa là tiên nhân, nhao nhao đem hài tử tới để nàng khảo thí linh căn, hi vọng con mình có thể giống nàng trở thành tiên nhân. Lệ QUân Hoa cũng học cách cảm ứng linh căn tu vi cao thấp cho nên nàng cũng giúp bọn nhỏ kiểm tra, nhưng thật tiếc không có hài tử thích hợp tu luyện.

Bởi năm đó Lệ Quân Hoa được tiên nhân chọn trúng mang đi, người trong thôn hỏi Lệ đại nương thân thế nàng, sau đó biết mẫu thân nàng chính là tiên nhân, cho nên lúc nàng tuyên bố đám hài tử khôngcó linh căn thích hợp tu luyện, mọi người cũng không quá bất ngờ. Bởi vì hài tử của tiên nhân sẽ dễ trở thành tiên nhân hơn, hài tử bình thường có thể tu tiên chính là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh.

Thấy Thanh Đồng cả ngày không có việc gì mà chỉ ngủ với ngẩn người, Lệ Quân Hoa bắt đầu dạy bảo Thanh Đồng.

Thanh Đồng nhớ tới mẫu thân của hắn. hắn nhớ mẫu thân là một thiếu phụ xinh đẹp. hắn vĩnh viễn nhớ rõ, mẫu thân đuổi hắn ra khỏi ổ hồ ly, nói hắn trưởng thành, phải học cách sống độc lập.

hắn nhớ khi mình còn là ấu hồ, mặc dù tu luyện, biết chút pháp thuật, nhưng khắp nơi trong huyễn cảnh đều là tinh quái, hắn rất yếu cần mẫu thân bảo hộ. hắn không chịu rời đi, mẫu thân đột nhiên hung dữ, trực tiếp dùng pháp thuật đánh hắn văng ra, sau đó phong ấn ổ hồ ly, không cho hắn trở về.

Thanh Đồng nhớ… tới những điều này, trong lòng có chút bi thương. Khi đó hắn một mình sinh sống, mỗi ngày trải qua khủng hoảng khổ sở. Huyết thống thiên hồ giúp hắn thêm mạnh mẽ, càng ngày hắncàng mạnh, bắt đầu biến thành yêu quái khác sợ hãi hắn.

Có một ngày, chi chủ Thái Hư Huyễn Cảnh đột ngột tìm hắn, thông báo thân phận, nói hắn đi lấy di thể mẫu thân. Hóa ra lúc mẫu thân đuổi hắn đi thân thể đã già yêu rồi, đuổi hắn đi là muốn ép hắn nhanh phát triển. Mẫu thân luôn thông qua Huyễn Chi Kính trong nội cung nhìn hắn trưởng thành, trước lúc lâm chung xin nhờ Chi Chủ Thái Hư Huyễn Cảnh nói cho hắn biết tin tức đã chết của mình.

Khi đó hắn không còn là tiểu hồ ly ngây thơ vô tri, biết rõ rất nhiều mẫu thú sẽ đuổi ấu thú ra khỏi ổ buộc ấu thú phát triển. Chỉ là về sau tình cảm với mẫu thân cũng phai nhạt, rất bình tĩnh đi theo chi chủ Thái Hư Huyễn Cảnh tới một tòa nhà sâu bên trong Thái Nguyên Cung, tiếp nhận nguyên hình của mẫu thân thất phẩm thiên hồ, cũng lấy được Tinh Nguyên Châu người đặc biệt phong ấn bảo tồn cho hắn.

hắn hấp thu Tinh Nguyên Châu mang theo ý nguyện chúc phúc của mẫu thân, trong thời gian ngắn tiến giai thành thất phẩm thiên hồ, thật sâu sắc cảm nhận được tình yêu của mẫu thân với hắn. Tử dục dưỡng mà thân không chờ nổi.(Muốn nuôi dưỡng đứa nhỏ trưởng thành mà thân thể không chịu đựng được)

Thanh Đồng bắt đầu chú ý tới hai vị lão nhân mình xem thường, thi thoảng sẽ chủ động nói chuyện với bọn họ, tiện tay giúp họ làm một số việc. Hai vị lão nhân lúc nhìn hắn còn tưởng là con rể, biết được hắn là hồ ly, là linh sủng, sợ hãi thán phục thế giới tu tiên thần bí.

Thanh Đồng cuồng vọng tự ngạo không coi ai ra gì, lại biến hóa như thế khiến Lệ Quân Hoa sinh ra vài phần kính trọng, cho nên bọn họ cũng không giương cung bạt kiếm, tình cảm chủ sủng dần chuyển biến.

Nhị lão Lệ gia đợi được nữ nhi trở về là trời cao ban ân cho họ rồi, một bước chân đã vào quan tài thời gian được nữ nhi chăm sóc không khỏi lo lắng chung thân đại sự của nữ nhi. Tiên Nhân tuổi thọ vô cùng dài, cùng lúc đó có nhiều người tu luyện không cưới vợ sinh con, mà trong mắt người thế tục, nam hôn nữ gả là chuyện bình thường.

Con gái là tiên nhân, nam nhân trẻ tuổi trong thôn xách giày cho nữ nhi cũng không xứng.

Nhị lão hỏi thăm tình hình học tập tu luyện ở Hỏa Vân Cung, nói bóng gió nàng liệu có tiên nhân yêumến.

Lệ Quân Hoa cực kì thông minh, phụ mẫu hai lần thăm dò nàng đã hiểu rõ tâm ý của hai người nói: “Tạm thời không có.” Nàng thầm mến Thanh Viễn ca ca rất lâu, lúc huynh ấy cưới thê tử, nàng có chút đau lòng, lần này bị phụ mẫu đề cập tới hôn sự, nàng bắt đầu nhớ tới Cảnh Thanh Viễn rồi. Thanh Viễn ca ca là người dịu dàng nhiệt tình, là đối tượng lần đầu nàng thầm mến, nhưng họ vô duyên. Các sư huynh ở Hỏa Vân Cung, vài người cũng độc thân nhưng… nàng không có cảm giác gì.

Nhị lão tuổi đã cao, tuy hai mươi sáu năm trước phục dục Duyên Thọ Đan Hạ Lăng Vân Tiên Quân ban cho, nhưng thời gian không còn nhiều. Nhị lão không nhịn nổi nói với Lệ Quân Hoa hi vọng lúc sống có thể thấy nữ nhi lập gia đình, có phu quân yêu thương.

“Cha, nương, con gái là tu sĩ, tương lai không chừng vĩnh sinh bất tử, cho nên không cần lập gia đình.” Lệ Quân Hoa bất đắc dĩ giải thích, trong lòng nàng cất dấu một bí mật, chính là cố gắng tu luyện, có một ngày đạp phá hư không xuyên không về kiếp trước. Cuộc đời này nàng báo đáp dưỡng phụ dưỡng mẫu, nhưng kiếp trước cha mẹ nàng chỉ có một mình nàng, nàng cũng muốn về bên cạnh cha mẹ, cuối cùng chăm sóc họ tới lúc lâm chung, cho nên nàng không muốn tìm nam nhân.

“Quân Hoa, tiên nhân cũng là người, cần người bầu bạn.” Lệ mẫu nói, “Tuổi thọ tu sĩ quá dài, phụ mẫu lo lắng con cô đơn.”

“Nương, tu sĩ không cô đơn, có linh sủng vĩnh viễn làm bạn tới lúc một trong hai người chết.” Lệ Quân Hoa nói. Thanh Đồng tuy cuồng vọng tự ngạo, nhưng là bát phẩm thiên hồ, khả năng làm bạn vĩnh viễn với nàng.

“Con nói Thanh Đồng? Thanh Đồng dù sao cũng không phải người, không cách nào mang lại hạnh phúc cho con.” Lệ mẫu tức giận nói. Quân Hoa và Thanh Đồng vừa về nhà, bọn họ còn cao hứng nghĩ nữ nhi tìm được con rể dù hơi kiêu ngạo nhưng cũng có tuổi thọ thật dài, sau mới biết Thanh Đồng là hồ đại tiên, khó có khả năng trở thành con rể của bà.

Lúc này, Thanh Đồng nằm dưới ghế, đang ăn nho, lỗ tai nhạy cảm nghe thấy người trong phòng nhắc tới tên mình vểnh tai nghe lén.

Trong phòng, Lệ Quân Hoa giải thích: “Nương, Thanh Đồng là linh sủng của con, hắn rất mạnh, tuổi thọ rất dài, hắn có thể làm bạn với con trọn đời trọn kiếp, cho nên con không cô đơn, không cần tìm hôn phu.”

“hắn có thể cùng con trọn đời trọn kiếp thì làm được gì? hắn không phải nam nhân, không phải hôn phu của con, không thể cho con hạnh phúc.”

“Nương, con không cần hôn phu cũng có thể hạnh phúc.” Lệ Quân Hoa an ủi mẫu thân.

“không, nữ nhi khi còn sống phải lập gia đình sinh con mới là hạnh phúc viên mãn.” Lệ mẫu tức giận nói, “Quân Hoa, cha mẹ là người bình thường, tâm niệm trong lòng chỉ muốn con sống hạnh phúc.”

Lệ Quân Hoa thấy thế đành phải nói: “Nương, con biết, về sau con sẽ tìm vị hôn phu khiến con hạnh phúc.” Nàng sẽ tìm thật lâu, thật thật là lâu.

Thanh Đồng dựng tai nghe lén, động tác cầm nho đưa lên miệng lập tức dừng lại. hắn không phải nam nhân? Lệ Quân Hoa muốn tìm nam nhân làm vị hôn phu? Vị hôn phu là dùng để giao phối à? Quân Hoa muốn tìm nam nhân giao phối?

Nàng đang tới kì động dục?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN