Hoa Đào Bất Thành Kiếp - Chương 32: Không có gì phải đáng xấu hổ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Hoa Đào Bất Thành Kiếp


Chương 32: Không có gì phải đáng xấu hổ


Edit: Loli

Beta: Rika

Đã nhiều ngày trôi qua, Lô Dĩ Ngôn cùng Tô tỷ tỷ đều không thấy xuất hiện trước mặt ta, có lẽ là Lôi Khả lại có cái nhiệm vụ lớn gì đó. Nhưng mà làm ta kinh ngạc là, Khuynh Thành cũng luôn thỉnh thoảng không rõ tung tích. Mỗi khi ta hỏi đến, Khuynh Thành luôn cười nhẹ rồi đem ta đẩy đi chỗ khác. Tuy là tò mò, nhưng là cũng không tốt nếu cứ hỏi đến chuyện riêng tư của người khác.

Khiến người ta cho rằng mình là bà tám sẽ không tốt lắm, tuy nhiên, ta ở trong mặt người khác kỳ thực chính là một bà tám không hơn không kém…

Từ đêm đó sau khi ta cùng Tô tỷ tỷ dò xét Lưu Ly viên,ta vẫn luôn không có thời gian rảnh rỗi để lại tới đó dò xét kết quả, gia gia có hay không bị đưa vào đó vẫn là một ẩn số. Lập tức, Tô tỷ tỷ đi vắng, một mình ta giữa ban ngày xông đến Lưu Ly viên tuy không phải là việc làm sáng suốt, nhưng mà ta quả thật không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn .

Ta choàng thêm áo lông cáo, đem thanh chủy thủ nhỏ Cừ Cử tặng ta giấu vào trong tay áo để đề phòng vạn nhất, sau đó liền đẩy cửa đi xuống lầu, ngang qua phòng Khuynh Thành, ta liếc mắt qua, quả nhiên là trống không.

Lôi Khả người đi lại ngày càng ít, dọc đường đi ta ngay cả một tỳ nữ quét dọn giống như tiểu Sắc cũng không nhìn thấy, tuy nói điểm khả nghi cảm thấy không ít, nhưng ta cũng âm thầm thấy may mắn, như vậy chuyến này của ta là làm ít công to .

Hoa sen trong Lưu Ly viên vẫn rực rỡ như trước, ta thăm dò cảnh vật xung quanh, lúc này mới cố gắng khắc chế sự run rẩy sờ soạng trong lồng ngực lấy ra hai khổi đá lửa “đát đát” đánh lửa.

“Người nào!”

Đột nhiên một thanh âm kinh ngạc từ sau lưng truyền tới, ta cả kinh khiến hai khối đá lủa trong tay liền rơi xuống đất. Ta xoay đầu, một nha đầu mặc cung trang màu phấn hồng đã sớm rút kiếm đâm về phía ta.

“Dừng tay!”

Thanh âm biếng nhác truyền ra từ gian trong gian nhà, nha đầu kia quả nhiên ngừng tay, hướng về phía cánh cửa đen của căn lầu cung kính hành lễ.

A Âm nhéo xoay cổ, cười cợt từ trong đi ra, nhìn thấy mũi kiếm của nha đầu kia chỉ vào ta thì không khỏi sửng sốt.

“Thiếu phu nhân?” Hắn chép miệng, hướng về phía ta nhẹ nhàng lắc lắc ngón trỏ, ngón tay kia dài thanh mảnh, làm ta không khỏi thấy xấu hổ.”Sắp phải xuất giá, không ở Lạc Tuyết cư sống yên phận, lén lút chạy tới nơi này làm cái gì?”

Ta nghẹn lời, tùy tiện chỉ một ngón tay.”Chỗ nào lén lút chứ, ta rõ ràng…”

A Âm liếc mắt nhìn ta cười quyến rũ.”Ta mới vừa ở trên lầu nhàm chán nhưng là vừa đúng nhìn chằm chằm ra ngoài đại môn , ngươi không phải vào từ cửa lớn, ngươi rõ ràng là trèo tường mà vào đây…” Hắn ngáp một cái, lười biếng duỗi thắt lưng, khoác kiện áo choàng rộng thùng thình bừng tỉnh đại ngộ nói: “Nga! Chẳng lẽ thiếu phu nhân đến là vì A Âm?”

Ta xấu hổ cười, cũng không có trả lời tưởng tượng này của hắn. Lại nhịn không được cảm thấy ảo não. Người Lôi Khả từ trước đến nay thích nói luyên thuyên, đều là dạng như thế này, có lẽ nghĩ không ra một ngày, tin đồn khúc mắc giữa ta và Lô Dĩ Ngôn, Mộ Hiểu, A Âm ba nam nhân này có lẽ mọi người đều hiểu.

Bất quá… A Âm thật là nam nhân sao? Nhớ tới chuyện đoạn tụ có liên quan đến A Âm, ta không khỏi lắc lắc đầu.

“Nhị thiếu phu nhân suy nghĩ cái gì?”

“Suy nghĩ xem A Âm có phải nam nhân hay không!” Miệng chuyển động theo tâm, bị A Âm đột nhiên hỏi như vậy, ta thế nhưng dễ dàng nói ra suy nghĩ trong lòng lúc này.

Nha đầu kia sửng sốt, nhịn không được che miệng cười trộm, sắc mặt A Âm hơi ửng hồng, không được tự nhiên xoay người lắc mông tiến đến bên cạnh lôi kéo tay áo ta nói.”Nhị thiếu phu nhân khi dễ người,uổng công A Âm còn giúp ngươi may giá y, người muốn biết A Âm có phải hay không nam nhân còn không đơn giản…”

Trong lòng biết hắn vừa muốn nói lời nói đại nghịch gì, ta giựt tay hắn ra nhảy ra sân.

Nhưng mà gót chân ta còn chưa đứng vững, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thiếu niên ngày ấy. Lúc này hắn đang ngồi vắt vẻo trên cây, hai chân đung đưa nhìn ta cười cười.

“Ngươi… Ngươi, lại là ngươi!” Ta trông ánh mắt mang ý cười của hắn thì bản năng người mẹ trong ta trỗi dậy, đi đến phụ cận nhỏ giọng nói:

“Ngươi chẳng lẽ không biết nơi này là đầm rồng hang hổ sao, làm sao có thể chạy loạn ở đây, bị người bắt được sẽ không toàn mạng đâu!”

Thiếu niên bĩu môi.”Ngươi không phải cũng vậy sao, bị người bắt được sẽ không toàn mạng đâu”

Ta hắng giọng, nghiêm trang nói: “Ta khác, ta là nhị thiếu phu nhân nơi này, ta đến đây là tìm đại phu nhân nói chuyện phiếm …”

“Nga…” Thiếu niên như bừng tỉnh, động thân nhảy từ trên cây xuống, chậm rãi đi đến bên cạnh ta, đem khuôn mặt tiến tới trước mặt ta, ta nhìn vào đôi mắt sáng không có một tia vẩn đục của hắn, trong nháy mặt lại thấy như bản thân bị hãm sâu vào đó.”Nhưng mà, ta nghe nói, đại phu nhân hình như đã ra khỏi thành, không có ở trong Lưu Ly viên nha!”

Ta sửng sốt, tiếp đó liên tục xua tay.”Chính là vậy, ha ha, cho nên, ngươi xem ta không phải là mất công không quay về sao… Ha ha…”

Thiếu niên nhìn ta kỹ một chút, sau đó lùi đầu về.”Quả nhiên là mất công quay về … Ha ha…”

Thấy hoa mắt, ta nhịn không được dụi dụi mắt, nhưng mà đến khi mở mắt thì phía trước đã không còn bóng người. Lúc này ta không khỏi có chút hoài nghi, người này có thể đến vô ảnh đi vô tung chắc chắn không phải kẻ đơn giản, hắn sẽ là ai đây? Đột nhiên ta nghĩ tới viên đá hôm đó, chẳng lẽ đúng là hắn cảnh báo cho ta? Nhưng, trước đó chúng ta chỉ gặp nhau có một lần duy nhất, hắn dựa vào cái gì giúp ta đây?

Suy nghĩ này tự cảm thấy chắc chắn, ta cũng lười suy nghĩ, lắc lắc đầu xoay người hướng về phía Lạc Tuyết cư, nhưng mà khi ta nhìn thấy một đội nhân mã trước của Lạc Tuyết cư, ta không khỏi nhíu nhíu mày. Ta thừa nhận ta có chút không có tiền đồ, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu mình chính là: nhị phu nhân dẫn muội muội của mình đến trả thù .

Tục ngữ nói , “Không làm chuyện thẹn với lòng, ban đêm không sợ quỷ gõ cửa”. Ta quả nhiên vẫn là không nên vì nhất thời thống khoái mà kê đơn cho tam phu nhân.

Tục ngữ lại nói, “Là phúc không phải là họa, là họa tránh không khỏi”. Gia gia còn chưa có cứu ra, ta tất nhiên là sẽ không rời đi Lôi Khả , không ly khai Lôi Khả,

Ta thực sự là trốn không được chỉ trích của hai tỷ muội này . Nghĩ, ta chỉ có thể kiên trì đi qua. Nhưng mà đến gần mới thấy, người tới đều một thân trang phục màu hồng phấn. Nhất thời, ta hoang mang . Các nàng tới tính sổ không phải là nên mang theo những người vạm vỡ hay sao…

Xem ra, môi trường Lôi Khả kỳ quái quả nhiên tạo nên tính cách các nàng kỳ quái…

Ta lặng lẽ lại gần, thấy trong viện không có hai thân ảnh diêm dúa lòe loẹt kia, lúc này mới vụng trộm lôi kéo cánh tay một nha hoàn hỏi : “Chủ tử các ngươi đâu?”

Nha đầu kia quay đầu lại thấy ta, lanh lợi hành lễ, những nha đầu chung quanh nghe thấy tiếng vang cũng đều quay đầu lại hướng ta hành lễ, trong lúc nhất thời, trong viện thanh âm “Bái kiến nhị thiếu phu nhân” vang lên liên tiếp. Ta hết cách dựa vào tường day day hai bên thái dương. Vốn nghĩ muốn vụng trộm đi vào, nhưng mà thanh thế “lớn” như vậy chỉ sợ đã sớm kinh động tới người đến, phương thức tra tấn người quả thực bất đồng…

Ta khoát tay ý bảo các nàng miễn lễ, lắc lư lảo đảo đi vào sân, gói thuốc bột nắm trong tay áo cũng bị lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi của ta thấm vào mà trở lên ẩm ướt. Được lắm, ta xác định sẽ đưa dược tiếp cho nhị phu nhân, nếu là thật sự kinh động quân thượng Lôi Khả, tốt nhất là cũng đem ta giam vào thiên lao để làm bạn với gia gia đi!

Nhưng thời điểm khi ta nhìn thấy bộ mặt tươi cười từ trên lầu hai hé ra, ta hận không thể đem giày cởi ra ném về phía người tới.

“A Âm? Ngươi không phải ở Lưu Ly viên sao?”

A Âm cầm khăn tay nhỏ bé khoát tay .”Nhị thiếu phu nhân đi lên nói chuyện!”

Tâm của ta thả lỏng không ít, cước bộ lên lầu cũng nhẹ đi vài phần. Nhìn thấy tươi cười trên mặt A Âm trong lòng ta nổi lên một chút khó chịu. Người này mang theo nhiều nữ nhân như vậy đến chỗ ta, làm cái quỷ gì? Chẳng lẽ hắn vẫn còn rối rắm vấn đề hắn là nam nhân hay nữ nhân, cho nên muốn ở trước mặt ta trình diễn một bộ xuân cung đồ sống để chứng thực một chút hắn chắc chắn là nam nhân?

“A Âm, ngươi không phải ở Lưu Ly viên sao, làm sao lại đến đây trước ta được?”

A Âm sửng sốt.”Ta khi nào thì ở Lưu Ly viên , nhị phu nhân thích nói giỡn rồi.”

Ta lập tức ngốc, cảm thấy nổi da gà. Chẳng lẽ A Âm là đang cố lờ đi vấn đề hắn là nam hay nữ? Nghĩ như vậy, ta nhất thời liền trở lại bình thường! Nếu hắn không muốn nhắc tới, ta cũng sẽ không tiếp tục nhắc lại vấn đề, ngồi xuống châm chén trà, ta khẽ nâng mắt nhìn sắc mặt thập phần không tốt của A Âm.

“Kia, A Âm mang nhiều người như vậy đến chỗ ta làm gì?”

A Âm hì hì cười, ngồi xuống phía đối diện ta.”Đương nhiên là muốn đến cho ngươi lựa chọn hai nha đầu để sai vặt trong viện rồi!”

Ta sửng sốt, trong lòng nghĩ thầm chẳng lẽ Khuynh Thành đã nhiều ngày gạt ta làm ra chuyện gì, cho nên mới muốn kêu ta đổi nha đầu sao? Nghĩ, ta cố gắng duy trì bình tĩnh, làm bộ như không chút để ý hỏi: “Ta cảm thấy Khuynh Thành rất tốt , không cần lại thay đổi!”

Nghe đến đó A Âm nhịn không được nở nụ cười, “Nhị thiếu phu nhân, mặc kệ nói như thế nào thì Lôi Khả ở trên giang hồ cũng là số một trong hai đại môn phái, ngươi muốn Nguyệt thánh nữ Lôi Khả đến làm nha hoàn sai vặt cho ngươi thế không phải là cố ý chế giễu Lôi Khả hay sao!”

Đầu óc ta xoay chuyển hơi chậm, ba chữ Nguyệt thánh nữ ở trên mặt rối rắm hồi lâu cũng không suy nghĩ cẩn thận, Khuynh Thành như thế nào lại thành Nguyệt thánh nữ Lôi Khả rồi ?

A Âm chắc là nhìn ra hoang mang của ta, khiêu khóe miệng cười nói: “Nàng không nói cùng ngươi ?”

“Nói cái gì?”

Ta cảm thấy ta hỏi lời này không đầu không đuôi, Khuynh Thành cần nói cùng ta cái gì không phải rõ ràng sao, ta như thế nào còn muốn hỏi thêm câu này đây. A Âm đối với câu hỏi này thực ra không lưu tâm, chỉ cười dài vẫy ta kêu người hầu đều lui ra ngoài, đứng dậy đem cánh cửa đóng lại cẩn thận, lúc này mới lại ngồi xuống.

“Lúc trước Nguyệt thánh nữ đã làm sai chuyện, cho nên bị quân thượng điều đi rồi, đã nhiều ngày nay Lôi Khả lựa chọn một Nguyệt thánh nữ mới, Khuynh Thành nàng, chính là người may mắn này .”

Ta nhìn chằm chằm nước trà trong tay đến thất thần. Ta nghĩ điều đi rồi đại thể chính là bị điều đến âm tào địa phủ đi, mà người may mắn này, ta không biết Khuynh Thành lên làm Nguyệt thành nữ rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh. Thế nhưng lần này ta trái lại có một dự cảm mãnh liệt, Khuynh Thành làm như vậy nhất định là có mục đích !

Ta gật gật đầu.”Nha đầu thôi, đều không sai biệt lắm , A Âm trực tiếp giúp ta chọn một người là được, ta tin tưởng ngươi!”

A Âm nghe vậy ngẩng đầu híp mắt cười.”Tin tưởng ta?”

Ta lại gật gật đầu. A Âm chậm rãi thu hồi ý cười, thần sắc nghiêm chỉnh.”Vậy ngươi nếu thật sự tin ta, không bằng nghe ta một câu khuyên.”

Ta nhìn hắn,trong mắt hoang mang. A Âm sắc mặt càng thêm trắng bệch, hắn nhìn chằm chằm ánh mắt của ta , gằn từng tiếng nói: “Ngươi rời khỏi nhị gia đi!”

Những lời này tựa như tiếng sấm nổ ầm bên tai , ta khiếp sợ thật lâu sau mới không linh hoạt nghĩ đến, chẳng lẽ nói ta lộ ra dấu vết gì?

Xấu hổ nở nụ cười, ta đứng dậy đi tới bên cửa sổ, đẩy ra cửa sổ khẽ lên tiếng.”A Âm ngươi đang nói cái gì vậy, ta cùng hắn chỉ còn ba ngày nữa là đại hôn, ngươi bảo ta rời khỏi hắn là có ý tứ gì? Ngươi không sợ ta sẽ nói cho Lô Dĩ Ngôn, để hắn xử phạt ngươi?”

A Âm nghe vậy nhẹ giọng cười, cũng đứng dậy đi tới bên cạnh ta, ngóng nhìn những bông tuyết trắng ngoài cửa sổ. Hắn không có trực tiếp trả lời, ngược lại nhẹ giọng hỏi: “Lôi Khả là địa phương ăn tươi nuốt sống, ngươi ở nơi này không sợ hãi sao?”

Tay nắm thành quyền, cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh lại.”Sợ, sao lại không sợ chứ, nhưng cũng may là nghĩa phụ coi như cũng thích ta, cho nên…”

“Ngươi như thế nào kết luận hắn thích ngươi?” A Âm quay đầu trừng đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn ta. Trong lúc nhất thời ta có chút hổ thẹn. Đúng nha, ta ngay cả người đó còn chưa thấy qua, làm sao có thể liền kết luận người ta sẽ thích mình?

“Hắn không phải phái ngươi đến may quần áo cho ta sao, Lô Dĩ Ngôn hắn nói, ngươi chỉ vì một người là hắn…”

A Âm cười nhạo đánh gãy lời của ta, nói.”Là chính ta tự mình thỉnh cầu .”

Ta sửng sốt, không thể hiểu được ý tứ hắn đang nói.

Ngón tay A Âm khẽ gõ lên song cửa, thanh âm dần dần hư ảo.”Quân thượng chưa bao giờ đối với nữ nhân bên ngoài để bụng ngoài nàng, làm sao có thể nghĩ đến chuyện cho ta đến may y phục cho ngươi, đây là ta chính mình xin đi …”

Ta nuốt nước bọt, cảm thấy yết hầu khô khốc dị thường. Cuống quít chạy đến bên cạnh bàn uống hớp trà.

“Ngươi ngày trước nhiều lần cứu ta, lại chủ động xin may y phục cho ta, không phải là ngươi… Ngươi sẽ không thích ta đâu?”

Ta cảm thấy ta nói những lời này có chút vô sỉ, lại có điểm không biết tự lượng sức mình, nhưng, sau khi cô phụ Đại Ngưu cùng Lô Dĩ Ngôn , ta thật sự cuối cùng cũng không có cô phụ bất cứ kẻ nào. Cũng may khi ta vừa ngẩng đầu liền thấy A Âm nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Vừa muốn thả lỏng, đột nhiên nhớ tới một việc lòng lại căng thẳng.

“Ngươi, ngươi sẽ không là…”

A Âm quay đầu, cười khổ nhìn ta, vẻ chua sót trong nụ cười kia không cần nói cũng biết. Hắn đưa lưng về phía ánh sáng, khuôn mặt chìm trong bóng râm, càng khiến hắn có vẻ yếu ớt mỏng manh.

“Là thật , lời đồn đãi ở Lôi Khả là thật, mọi người đều biết, cũng chỉ có mình hắn là cho rằng đó là chuyện cười. Ta, ta thương hắn như vậy…”

Ta cả kinh, chung trà trong tay “Loảng xoảng” đánh rơi trên bàn, phát ra rất kêu rất vang.

“Ngươi, ngươi yêu Lô Dĩ Ngôn?”

A Âm bĩu môi, quay đầu đi. Thanh âm của hắn mang theo hơi lạnh ngoài kia thổi qua, giống như muốn mang hết điêu linh của một thời phồn hoa Lôi Khả .

“Hắn không tin, hắn cho rằng chỉ là mọi người trong lúc trà dư tửa hậu đặt chuyện gây cười, cho nên ta liền vì hắn diễn trò, ta thu thập mỹ nữ, chỉ là vì muốn cho tâm của hắn được thoải mái, ta may y phục cho ngươi vì muốn hắn vui vẻ, nhưng, ta thực sự vô cùng chán ghét đám nữ nhân tự cho mình là đúng, ta càng chán ghét may giá y cho ngươi.”

“A Âm…”

“Ta làm hết thảy cho ngươi, cùng yêu không quan hệ, cùng thương hại không quan hệ, cùng đại nghĩa không quan hệ, cùng thiện lương không quan hệ, hết thảy hết thảy, chỉ là vì ta thương hắn, nhưng, hắn cái gì cũng không biết, hắn một lòng đều ở chỗ ngươi…”

Ta đứng dậy đi đến trước mặt hắn, lại không biết nói thế nào để an ủi. Trên lông mi A Âm hiện vài giọt nước trong suốt, nhìn thật khiến người ta đau lòng. Ta nhẹ nhàng nâng tay đem A Âm ôm vào trong lòng, vỗ về sợi tóc mềm mại của hắn.

“Tiểu Tuyết, ta thương hắn như vậy chính là tội không thể tha sao, tội không thể tha sao?”

Ta nhẹ nhàng lắc lắc đầu.”Không phải, A Âm, không phải.”

Điều này không có gì, thật sự, ngươi yêu Lô Dĩ Ngôn cùng ta yêu Cừ Cử không có gì ngoài hai thân phận, không có gì là bất đồng , cái chúng ta trả giá đều là một mảnh chân tình, điều này không có gì phải xấu hổ cả.

A Âm ổn định cảm xúc một chút, sau đó ngẩng đầu kiên định nhìn ta, thanh âm chua sót.”Ta vốn nghĩ, nếu các ngươi có thể sống hạnh phúc, ta cũng cam tâm , nhưng, ta nhìn thấy trong ánh mắt ngươi nhìn hắn, có thương tiếc, có ân hận, chỉ là không có yêu, tiểu Tuyết, ngươi căn bản là không thương hắn đúng hay không!

Ta nhìn A Âm, thật lâu sau chậm rãi gật gật đầu. Đúng vậy, ta căn bản không thương Lô Dĩ Ngôn.

“Cho nên, ngươi rời khỏi hắn đi, rời khỏi hắn, sau này hắn nhất định có thể tìm được một nữ tử lưỡng tình tương duyệt, có thể hạnh phúc đến già .”

Ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi gật gật đầu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN