Hoa Đào Bất Thành Kiếp - Chương 33: Một cái chải tận đuôi, hai cái tóc trắng mi bạc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Hoa Đào Bất Thành Kiếp


Chương 33: Một cái chải tận đuôi, hai cái tóc trắng mi bạc


Edit: Rika

Trăng đêm nay thật dị thường, chiếu sáng chói lọi, đem Lôi Khả chiếu rực rỡ như ban ngày. Phía tây bầu trời bị nhuộm một màu đỏ,xa xa giao hòa cùng với màu trắng của tuyết.

Ta mở của sổ chống tay lên nhìn tuyết đọng trên sân. Sau đó nhìn tới vầng đỏ trên trời, thân mình không tự giác động đậy. Đưa tay đem cửa sổ đóng lại, sau liền nhìn thấy Tô tỷ tỷ đứng trong ánh nến mập mờ.

Thần sắc của tỷ ấy mệt mỏi, trên người còn mang theo mùi vị phong trần. Ta nghĩ chắc là tỷ ấy vừa trở về Lôi Khả liền không nghỉ ngơi chạy đến nơi này.

Ta đứng dậy rót cho tỷ ấy một ly trà, đem đẩy đến trước mặt tỷ. Tô tỷ tỷ mệt mỏi cười, nụ cười thật tình vui vẻ, từ trong lồng ngực lấy ra một vật giao cho ta.

Ta hoang mang đưa tay ra cầm vật tỷ ấy đưa đem tới ngọn đèn cẩn thận xem xét, sau đó liền cảm thấy hốc mắt nóng lên.

“Cái này, đây là. . . .”

“Đây là một nhúm tóc của gia gia muội, tỷ đã nhìn thấy gia gia”

Ta cuống quýt giữ chặt tay Tô tỷ tỷ, gấp gáp hỏi: “Gia gia như thế nào, gia gia có khỏe không?”

Tô tỷ tỷ trấn an vỗ vỗ tay ta, say đó đưa tay day day trán: “Lúc tỷ thấy gia gia, trừ bỏ gầy đi một ít, thì tinh thần rất tốt”. Ngừng lại một chút, Tô tỷ tỷ nghiêm mặt nói: “Dọc đường đi tỷ luôn nghĩ tới phương pháp giải quyết, tính đi tình lại chỉ có một cách”

“Cách gì?” Ta vội vàng hỏi, trong con ngươi lóe lên sự nóng vội.

“Chưa nói đến biện pháp, tỷ thật lòng hỏi muội, muội thật tình muốn gả cho Nhị công tử sao?”

Ta giương mắt nhìn ô mai trên bàn, trong lòng ta có hàng ngàn hàng vạn tâm sự, nhưng cũng chỉ có thể hơi lắc lắc đầu.

“Nếu thời gian có thể quay trở lại, nếu như muội có thể gặp Lô Dĩ Ngôn trước, có lẽ hiện tại sẽ khác. Thế nhưng, muội đã giao trái tim cho người khác, muội lấy cái gì thành thân cùng Lô Dĩ Ngôn đây? Lâm trận rồi bỏ chạy thực tình muội rất có lỗi với hắn, nhưng muội không hề yêu thương hắn, sống chung với nhau nhưng không có hạnh phúc, như vậy muội càng cảm thấy có lỗi hơn”

Ánh mắt Tô tỷ tỷ tối sầm lại, giống như muốn bộc lộ điều gì. Nhưng chỉ là trong nháy mắt, sau đó tỷ ấy lắc đầu thản nhiên nói: “Nhu thế, biện pháp này nhất định có thể thực hiện được. Ngày mốt là ngày thành thân của muội và Nhị công tử, đến lúc đó Lôi Khả thiết đãi quần hùng. Tỷ cứu gia gia muội, đưa đến nơi hẻo lánh của Lôi Khả, tỷ sẽ mua chuộc lính gác nơi đó, đến lúc đó, muội chỉ cần dịch dung cho tốt, lẫn vào bên trong tân khách, nhất định có thể mang gia gia muội trốn ra ngoài Lôi Khả”

Ta lắc lắc đầu: “Nếu như bị phát hiện, chẳng phải là sẽ lien lụy đến tỷ sao?”

Tô tỷ tỷ nghe vậy đột nhiên nở nụ cười: “Muội nói, tỷ còn cái gì để mất nữa?”

Ta sửng sốt, sau đó liền chua sót hiểu được ý nghĩa câu nói ấy.

Ta không còn tộc nhân, không còn Cừ Cử, nhưng còn có gia gia, nhưng Tô tỷ tỷ thì không, trên thế fian này, còn ai có thể coi là người thân thích với tỷ ấy nữa? Đối với một người cô độc, còn có cái gì khiến người ta rung động, khiến người ta sợ hãi nữa?

“Cái này. . . .” Ta cắn cắn môi, không biết phải nói như thế nào. Mà Tô tỷ tỷ cũng không cho ta có cơ hội phản bác.

“Rời khỏi Lôi Khả, muội tính đi đâu?”

Ta nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: “Quay về Linh Dẫn cốc là điều không sáng suốt, kết giới đã bị hủy, nếu như bị người ta đuổi tói nhất định sẽ không còn đường thoát, nhưng, trừ bỏ Linh Dẫn cốc, muội còn có thể đi đâu?”

Tô tỷ tỷ trầm mặc trong chốc lát, từ bên hông gỡ xuống một miếng ngọc bội, mặt ửng hồng nói: “Không bằng, muội và gia gia trực tiếp đi lên phía bắc, đi tìm quản gia Thất Phật Được ,Trần A Nam, nếu hắn nhìn thấy miếng ngọc này tất sẽ thu lưu hai người”

Ta nao nao, nhìn thấy thần sắc tỷ ấy không tự nhiên liêng hỏi: “Vị Trần A Nam này, không biết là gì của tỷ?”

Nhìn bộ dáng thẹn thùng của tỷ ấy, có thể biết Trần A Nam này là tình lan của Tô tỷ tỷ, lúc này nghe ta hỏi như thế, mặt càng đỏ hơn, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Chỉ là cố nhân mà thôi”

Khi đó, ta chỉ biết cố nhân là người xưa có chút quan hệ với chính mình, ta chưa bao giờ nghĩ tới, cố nhân cũng có thể là người đã mất.

Hai mươi tám tháng chạp, Lôi Khả chiêu đãi khách khứa, Lôi Khả lúc này khoát lên những dải lụa đỏ, hiện lên khung cảnh vui vẻ. Mà hết thảy điều này, là mừng đại hôn của Nhị công tử Lôi Khả.

Trên giang hồ đồn đãi, Nhị công tử tuấn mỹ vô cùng, là nhân tài mới xuất hiện, nhưng không ai biết tí gì về thân phận nương tử của Nhị công tử. Mọi người chỉ nói Cô Nhược Tuyết bất quà chỉ là một nữ tử mồ côi được Lô Dĩ Ngôn cứu về, sau nảy sinh tình cảm rồi thành thân.

Quả thật, bọn họ nói không sai, vô luận là Cô Nhược Tuyết hay Chung Ngô Mật, hiện tại nàng là một người mồ côi không họ hàng thân thích.

Lạc Tuyết cư được bố trí một cách hoàn hảo, rèm đỏ, màn đỏ, nến đỏ, khăn trải giường đỏ, chữ hỉ đỏ. . . Nơi này được bố trí như nhà mẹ đẻ của ta, cho thấy rằng Lô Dĩ Ngôn đã quá mức long trọng tới hoa mỹ.

Ta và Lô Dĩ Ngôn quen biết đến nay cũng khoảng thời gian khá dài, trong lòng biết hắn xưa nay là người tiết kiệm, nhưng không biết vì sao đối với việc này hắn lại rộng rãi đến thế.

Trong phòng, nha hoàn bận bịu tới lui không thôi. Ta ngồi trước gương tùy ý để A Âm trang điểm cùng chỉnh sửa y phục sao cho đẹp nhất. Ta chưa bao giờ biết, người bình thường như ta lại có thể đẹp như thế này. Hàng mi như như liễu rũ, môi đỏ như cánh đào, đôi mắt sáng trong, làm dụ hoặc mọi ánh nhìn.

Sắc mặt A Âm tái nhợt, nghiêm mặt nói vào bên tai ta: “Như thế nào càng nhìn càng thấy giống Tô tiểu nha đầu kia nhỉ?”

Ta mỉm cười ra vẻ hiểu biết, mặt của Tô tỷ tỷ là bác của ta, tất nhiên là có điểm giống nhau rồi.Sau khi rời khỏi Lôi Khả, ta sẽ đi không trở lại, thiên hạ to lớn, không biết có thể còn gặp lại nhau nữa hay không?”

“Tiểu Tuyết, dược kia quả nhiên rất hữu dụng”

Khóe miệng ta giật mấy cái, nhóm tỳ nữ trong phòng mỉm cười.

A Âm suy nghĩ gì đó, ở phía sau lưng ta cầm lược gỗ chải tóc cho ta từng cái từng cái một. Một cái chải tận đuôi, hai cái tóc trắng mi bạc, ba cái con cháu đầy đàn, bốn cái giàu có sung túc. Đang lúc A Âm định chải lượt thứ năm, tỳ nữ mang đồ ra ngoài bỗng hừ hừ vài tiếng. Sau đó tiếng “ Rầm, rầm” vang lên, tỳ nữ đó ngã xuống.

Các tỳ nữ xung quanh cảm thấy tò mò, đều muốn đi tới xem một chút, nhưng chỉ vừa di chuyển, trong nháy mắt đều ngất đi.

A Âm híp mắt ha hả cười: “Tiểu Tuyết nha đầu, thủ đoạn của ngươi thật cao minh nha!”

Ta cười cười, rất nhanh đem y phục trên người cởi ra, thay đồ khác, sau đó hướng A Âm vẫy vẫy tay, rón ra rón rén đi ra khỏi Lạc Tuyết cư.

Khách nhân tập hợp ở Lôi Khả, ta một thân tố y lôi kéo A Âm xuyên qua đám người. A Âm ngẫu nhiên gặp một vài người quen còn dừng lại nói vài câu, vẻ mặt có chút tự đắc.

Ngược lại lòng ta thì không yên, thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, sợ không cẩn thận mà chạm phải Lô Dĩ Ngôn.

Kỳ thật, ta càng sợ hãi Lô Dĩ Ngôn sau khi nhìn thấy ta sẽ hỏi vì sao ta phải lừa gạt hắn.

Địa điểm diễn ra hôn lễ được dựng ở ven hồ trung tâm Lôi khả, ta hẹnTô tỷ tỷ đứng ở một lầu gác cách xa nơi này, khi ta cùng A Âm đi chỉ ngẫu nhiên gặp vài người, còn lại dọc đường đi vô cùng thuận lợi.

Thời điểm chúng ta tới, Tô tỷ tỷ còn chưa đến, ta chán nản nhìn lầu gác bên cạnh, cổ cứng ngắt nhìn ngọn cờ bay bay trên đỉnh. Lầu gác Lôi Khả ở Tần Tương thành được xưng là đệ nhất, nhưng độ cao của nó còn vượt qua sự tưởng tượng của ta, nghe nói chỉ cần đứng ở lầu gác cao nhất, có thể nhìn thấy toàn bộ Tần Tương thành.

“Tiểu Tuyết nha đầ thật lợi hại, mỹ nhân mặt lạnh nổi tiếng ở Lôi Khả mà nàng lại nguyện ý giúp ngươi”. A Âm tựa vào cây cột, nhướn mày quyến rũ nói.

Ta ngẩn ra, không rõ ý tứ trong lời nói của hắn, ngẩng đầu nhìn thấy Tô tỷ tỷ mang theo một người đi tới. Người nọ tuy cúi đầu, nhưng theo động tác của người đó, chỉ liếc mắt một cái ta liền nhận ra, đó chính là gia gia của ta.

Mũi ta chua xót, ta vội nâng tay lên xoa xoa mũi.

A Âm cười hiểu biết: “Tiểu Tuyết nha đầu, nguyên nhân mà ngươi cứu ông ấy. . . .kia, chỉ sợ ngươi cũng không phải là Cô Nhược Tuyết. . .”

Ta nhìn chằm chằm thân ảnh gia gia đang từ từ tiến lại đây, thản nhiên đáp: “Đúng, ta là Chung Ngô Mật”

Thần sắc A Âm biến đổi, thân hình bỗng đứng thẳng lên: “Ngươi đúng là Chung Ngô Mật?”. Ta nhìn A Âm gật đầu, A Âm lại đột nhiên nở nụ cưới: “Quân thượng anh minh một đời, người muốn tìm chính là ngươi, nhưng quân thượng lại không coi trọng ngươi, cho nên không thể nhận ra”.

Ta quay đầu nhìn A Âm, hốc mắt đỏ hồng, nhẹ giọng đáp: “Là Lô Dĩ Ngôn đem ta bảo vệ quá chặt, nếu không khi nhìn thấy quân thượng của các người, chỉ sợ là đã bị phát hiện”

Đang nói, Tô tỷ tỷ đã mang theo gia gia tới trước mặt ta, ta mếu máo, oa một tiếng rồi khóc to, vừa khóc vừa nói: “Gia gia, người làm con sợ, rất sợ. . .”

Gia gia vỗ đầu ta, im lặng không nói, hồi lâu không thấy ông nói gì. Gia gia già đi rất nhiều, trong trí nhớ của ta, gia gia là bộ dáng trẻ trung khỏe khoắn, nhưng trên trán ôn lúc này đã thấy nếp nhăn che kín khá nhiều.

To tỷ tỷ cẩn thận nhìn xung quanh, nói nhỏ: “Mật nhi, nơi này không phải là nơi để nói chuyện, hai người trước tiên phải rời khỏi thành đã”

Ta gật gật đầu, giúp đỡ gia gia đi, vừa tiến được hai bước, đột nhiên nghe được tiếng cười của A Âm. Ta vô cùng hoang mang quay đầu lại, nhíu mày nhìn A Âm.

“Ngươi cười cái gì?”

A Âm hơi lắc lắc đầu: “Hắn đến đây”

“Ai?” Ta giật mình, trực giác đầu tiên mách bảo ta là quân thượng của Lôi Khả, nhưng khi A Âm nói ra tên người đó, ta không khỏi nghĩ đến, ta thật tâm lúc này chỉ muốn người đối mặt với mình là cái người mà mọi người nói là giết người không chớp mắt, lãnh huyết vô tình – Quân thượng của Lôi Khả. Bởi vì như thế, ít nhất ta có thể bất chấp tất cả, toàn lực ứng phó, nhưng với hắn.. . .

Tô tỷ tỷ nhíu mày: “Tỷ một chút cũng không cảm giác được”

A Âm cười cười: “Mùi hương của hắn ta rất quen thuộc, sẽ không sai. Ta muốn đem Tuyết nha đầu rời khỏi nơi này, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn phát hiện, nhất định hắn sẽ chán ghét ta. . . .” A Âm nói xong, nụ cười trên mặt bỗng hóa bi thương.

“Ngươi là nói. . .. “ Ta đưa tay chỉ vào A Âm, lòng không tin tưởng: “Là. . .”

A Âm cười gật gật đầu: “Nhị gia đến đây. . .”

Nghe hắn nói, bàn tay đang vươn ra của ta bỗng hạ xuống. Trầm mặc thật lâu, sau đó đột nhiên ta kéo tay Tô tỷ tỷ, năn nỉ nói: “Mau dẫn muội và gia gia ra ngoài, mau. . .”

“Nàng quả nhiên không muốn nói lời từ biệt cùng ta sao?”

Đột nhiên phía sau truyền đến một âm thanh trầm thấp, pha lẫn chút mệt mỏi. Ta trợn tròn mắt, sau đó chậm rãi xoay người, liền nhìn thấy gương mặt mà ta không muốn gặp lúc này nhất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN