Hoa đào cạnh cửa sổ, em cạnh anh - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Hoa đào cạnh cửa sổ, em cạnh anh


Chương 10


– Bố… bố mẹ con… bố mẹ con có chuyện rồi!
Bích Sa kinh ngạc mở trừng mắt, điện thoại trong tay rơi xuống đất.
Thấy vẻ mặt Bích Sa trắng bệch, Dương Gia cùng Vân Thần đều lo lắng, tiến lên gặng hỏi mấy câu nhưng cô đều không trả lời. Đột nhiên, cô nhào về phía Vân Thần, cầm chặt tay cậu, vẻ mặt hoảng hốt:
– Cậu có đi xe tới trường không? Mau lấy ra đây! Tôi cần đi ngay bây giờ.
– Làm sao? Xảy ra chuyện gì? _ Dương Gia nắm lấy vai Bích Sa, cau mày hỏi.
– Bố mẹ tao… Bố mẹ tao đang ở bệnh viên thành phố!
– Cái gì? _ Dương Gia vô cùng kinh ngạc, lập tức thúc giục Vân Thần đưa Bích Sa vào viện.
Vân Thần nhanh chóng lái xe tới đón Bích Sa. Nhìn khuôn mặt hoảng hốt của Bích Sa, cậu đau lòng, nhẹ giọng an ủi:
– Không sao đâu. Cô chú chắc chắn sẽ không có chuyện gì. Cậu đừng sợ.
– Ừ. _ Bích Sa gật đầu máy móc nhưng trên mặt không hề bớt đi một chút lo sợ nào.
Sao hai người lại đột nhiên vào viện? Hôm qua họ còn bảo mới mua một bộ váy vô cùng đẹp cho cô mặc vào tiệc sinh nhật cơ mà? Hôm qua mẹ còn gửi hình hai bố mẹ đứng trước tháp Eiffel cơ mà? Mẹ còn trẻ con cười nhạo cô không có người yêu cơ mà? Sao giờ lại ở trong viện rồi??
Hai người… hai người sẽ không có việc gì chứ? Hai người… hai người sẽ không sao chứ? Không không. Bố mẹ nhất định sẽ không sao. Họ đã hứa sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật hoành tráng cho cô. Từ xưa đến nay, dù có bận rộn thế nào họ cũng sẽ không thất hứa với cô. Đúng. Đúng. Họ sẽ không sao đâu. Không sao đâu.
Tới bệnh viện, Bích Sa lập tức được người dẫn tới trước phòng cấp cứu. Thấy ông Ngụy An, Bích Sa liền vội vàng hỏi chuyện. Ông Ngụy An suy sụp ngồi trên ghế ôm đầu, thấy Bích Sa tới thì cả người run rẩy, cầm lấy tay Bích Sa:
– Tiểu Sa… Máu… máu… Nhiều máu lắm… Họ bảo khi bố mẹ con được chuyển vào, người họ nhiều máu lắm… Phải làm sao bây giờ? Bố mẹ con sẽ không có chuyện gì chứ?
Mặt Bích Sa lập tức trắng bệch. Cả người cô cũng vô thức run rẩy theo… Bố mẹ cô… Bố mẹ của cô… Thế nhưng, nếu giờ đến cả cô cũng hoảng loạn thì làm sao giải quyết được? Cô vội vàng đè sự sợ hãi xuống, chủ động cầm lấy tay ông Ngụy An, nhẹ nhàng hỏi:
– Ông bình tĩnh kể cho con nghe. Đã xảy ra chuyện gì?
Ông Ngụy An không trả lời cô mà là hai chú cảnh sát cùng người đàn ông lạ mặt bị còng tay đứng một bên từ nãy.
– La tiểu thư, xin chào.
– Vâng. _ Dù đang vô cùng lo lắng nhưng Bích Sa vẫn đứng dậy, lịch sự chào hỏi. _ Bố mẹ tôi…
– Ông bà La xảy ra tai nạn giao thông khi đang từ sân bay trở về. Có người cố tình lái ô tô khách đâm vào xe của ông bà La sau đó bỏ chạy. Camera ghi lại được biển số xe nên chúng tôi đã bắt được kẻ gây án. _ Chú cảnh sát chỉ về phía người đàn ông đang bị còng tay.
Bích Sa sầm mặt, bước nhanh về phía người đàn ông. Trước chú cảnh sát kịp ngăn cản, Bích Sa đã thụy ngay một cú vào bụng người đàn ông khiến hắn đau đớn quỳ gục dưới chân cô.
Vân Thần vừa phải đi cất xe, lại phải đi tìm chỗ nên hơi lâu. Lúc cậu rẽ vào, vừa kịp nhìn thấy Bích Sa ra tay tàn độc với người đàn ông. Cậu ngẩn người nhìn tên đàn ông to con bị Bích Sa hạ chỉ trong một cú. Ôi trời, cậu có nên cảm ơn trời vì lúc trước dù cậu làm phiền cô nhưng vẫn chưa bị cô cho một cú không??
Bích Sa cúi xuống nhìn gã đàn ông đang quỳ dưới chân cô, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm:
– Nói. Ai sai mày hại bố mẹ tao?
Gã đàn ông gan lì không nói. Bích Sa nhíu mày, nhấc chân, dùng đế giày vỗ vỗ vào má gã, lập lại:
– Nói!
– Hừ. _ Gã đàn ông nhất quyết không mở miệng.
– Fuck! _ Bích Sa hiếm hoi chửi bậy một tiếng, định giơ chân đá thêm một cú vào bụng gã đàn ông thì lại có một giọng nói vang lên khiến chân cô khựng lại giữa không trung.
– Không cần tìm. Là tôi! _ Kiêu Nga bước ra từ sau bức tường, mái tóc đen xõa tung trên vai. Mắt cô ta đỏ ngầu, tơ máu chằng chịt.
Sáng sớm hôm nay, khi bà Kiêu tỉnh lại, nghe tin ông Kiêu không còn nữa, Kiêu Thị sụp đổ, bà liền nhân lúc Kiêu Nga ra ngoài mua cháo cho mình mà uống thuốc ngủ. Khi Kiêu Nga trở lại, bà đã không còn động đậy nữa.
Cô ta kinh ngạc, cô ta hoảng hốt. Nhìn mẹ nằm trên giường, gọi cách nào cũng không tỉnh, ý nghĩ trả thù Bích Sa mới nhen nhóm trong đầu cô ta lập tức như dây leo, vươn lên, bám chặt lấy trái tim vốn đã đầy hận ý của cô ta.
Giết cô ta! Phải giết La Bích Sa! Phải giết chết con khốn đó!
Không không! Để cô ta chết thì quá dễ dàng rồi.
Đúng vậy. Cô ta làm mình mất bố mẹ… Vậy bố mẹ cô ta cũng phải chết! Phải để cho cô ta hiểu được cảm giác khi những người thân yên nhất đột nhiên biến mất!
Kiêu Nga nhếch môi, thuê một thằng ất ơ đang cần tiền gấp đi đâm ông bà La.
Ai ngờ, đường đi từ sân bay ra đại lộ lại mới được lắp camera. Biết tin này, Kiêu Nga cũng chẳng hề sợ hãi. Bố mẹ chết rồi. Kiêu Thị mất rồi. Họ hàng đều quay lưng hết rồi. Muốn trả thù cũng chẳng được. Cô ta còn sống làm gì? Chủ mưu vụ án giết từ hai người trở lên sẽ bị tử hình. Coi như cô ta xuống âm phủ đoàn tụ với bố mẹ vậy.
Bích Sa nhìn thấy Kiêu Nga, nghe cô ta thú tội, liền kích động đi tới, mạnh tay cho cô ta một cái tát.
– Tại sao? Tại sao cô lại làm vậy? Tôi đâu có làm gì cô?
Kiêu Nga nhìn thẳng vào Bích Sa, cười khẩy:
– Cô không làm gì tôi? Cô hại tôi thê thảm như vậy, còn trưng vẻ mặt vô tội đó cho ai xem?
Bích Sa không hiểu và cũng không muốn hiểu. Sau khi từ chối kí hợp đồng với Kiêu Thị, cô không hề đả động gì tới nó nữa. Tin tức Kiêu Thị sụp đổ cũng chưa từng đến tai cô.
Kiêu Nga không để ý tới Bích Sa, cô ta giơ tay về phía chú cảnh sát, ý muốn chú còng tay cô ta lại. Hai người cảnh sát dẫn gã đàn ông và Kiêu Nga rời đi. Trước khi đi, Kiêu Nga còn cố tình quay lại nhìn Vân Thần, cười:
– Hôm đó ở trường, cảm ơn cậu đã nói cho tôi. Nếu cậu không nói, có lẽ cả đời tôi cũng không biết mình bị một đứa con gái hại thảm như vậy.
Nói xong, cô ta liền theo cảnh sát đi mất.
– Vân Thần? Cậu nói cái gì với cô ta? _ Bích Sa đi tới gần Vân Thần, nhíu mày hỏi.
Vân Thần cũng không hiểu. Cậu cẩn thận suy nghĩ lại xem mình đã nói gì với Kiêu Nga.
Đúng rồi. Cái hôm cô ta đến trường tìm cậu, cậu có nói với cô ta rằng Bích Sa là tiểu thư duy nhất của AC. Sau đó, cậu còn nghe thấy Kiêu Nga nói do cô ta hại Bích Sa nên giờ cô mới bảo ông bà La hủy hợp đồng với Kiêu Thị, khiến Kiêu Thị sụp đổ?
Ôi không… Nếu… nếu khi đó, cậu không nói với Kiêu Nga rằng Bích Sa là tiểu thư của AC, phải chăng cô ta sẽ không nghĩ việc Kiêu Thị sụp đổ có liên quan tới Bích Sa? Vậy thì cô ta sẽ không thuê người đâm ông bà La…
Nhìn sắc mặt Vân Thần không tốt, Bích Sa kinh ngạc che miệng, không tin nhìn Vân Thần.
Vậy là tại cậu sao? Thật sự là tại cậu nên bố mẹ cô mới xảy ra chuyện?
Ting!
Cửa phòng cấp cứu mở ra, hai chiếc giường trắng được đẩy ra ngoài. Bích Sa lập tức quay lại nhìn rồi sững người.
Tại sao? Tại sao lại dùng khăn trắng che mặt bố mẹ cô? Dù… dù nó có biến dạng thế nào thì cũng không sao mà… Mà… mà cũng không nên dùng khăn trắng chứ?
– Bác sĩ… Bố mẹ tôi… _ Giọng Bích Sa run run, thể hiện rõ sự sợ hãi của cô.
Hai vị bác sĩ tháo khẩu trang, không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng lắc đầu rồi rời đi. Các y tá cũng đi mất, hành lang chỉ còn lại ông Ngụy An, Bích Sa, Vân Thần cùng hai chiếc giường im lặng.
Bích Sa sợ hãi, sợ hãi đến tột cùng. Cô chậm rãi bước tới gần hai cái giường, chân cô cứ như đeo chì, khó khăn lắm mới nhấc lên được. Tay Bích Sa run rẩy. Cô nặng nề vén tấm khăn, run run đưa tay lên mũi ba La.
Không có gì hết! Không có hơi thở gì hết!
Cô nhìn ông Ngụy An cũng đang đưa tay lên mũi mẹ La, ánh mắt mong đợi. Nhưng rồi đáp lại cô cũng chỉ là cái lắc đầu…
Bích Sa hoảng hốt lùi về phía sau, nhìn bố mẹ đang nằm im trên giường, nước mắt trào ra…
– Không thể nào… Không thể nào! Bố mẹ đã hứa sẽ tổ chức một sinh nhật thật hoành tráng cho cháu… Cháu còn chưa mặc thử bộ váy mẹ mới mua, cũng chưa dẫn bạn trai về nhà… Sao bố mẹ có thể bỏ cháu được?
Bích Sa giống như phát điên, lao về phía hai chiếc giường…
– Bố! Bố mau tỉnh dậy đi. Nhịn thở lâu sẽ chết thật đấy. Mau thở đi. Đừng đùa con. Con sợ lắm. Mau dậy đi. Mau dậy cười với con đi! Hôm qua con dành được một hợp đồng lớn lắm nhé. Còn chưa khoe với bố mẹ mà. À đúng rồi. Người con thích tỏ tình với con rồi. Bố mẹ còn chưa gặp anh ấy, sao đã vội ra đi được?
Cô nhìn mẹ, cầm tay mẹ lay lay:
– Được rồi. Mẹ muốn con mặc váy đúng không? Muốn con đi shopping với mẹ thường xuyên đúng không? Được. Được. Con làm hết. Chỉ cần mẹ tỉnh dậy thôi. Mẹ ơi… Mẹ ơi…
Bích Sa tuyệt vọng gào khóc, luôn miệng gọi mẹ, cầu xin bà tỉnh dậy. Vân Thần ở phía sau đau lòng, muốn tiến lên an ủi Bích Sa nhưng vừa chạm vào vai cô đã liền bị cô hất ra. Bích Sa căm hận nhìn Vân Thần, quát lớn:
– Cậu mau cút đi! Mau cút đi cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu! Mau cút! Mau cút!
Vân Thần sững sờ, cúi gằm mặt. Cũng phải. Là tại cậu. Tất cả là tại cậu. Bích Sa không muốn nhìn thấy cậu cũng là đúng thôi. Vân Thần ngẩng đầu nhìn Bích Sa lần cuối rồi quay người rời đi. Cậu không còn mặt mũi nào để nhìn cô nữa rồi…
***
Đám tang, ai ai cũng mặc màu đen, riêng Bích Sa mặc một chiếc váy công chúa màu hồng. Đây là chiếc váy mẹ mua cho cô mặc vào ngày sinh nhật. Mẹ từng nói, bà vô cùng mong chờ được thấy Bích Sa mặc bộ váy này. Cô muốn thỏa mãn yêu cầu cuối cùng của mẹ, mặc kệ những kẻ không biết chỉ trỏ, nói cô bất hiếu…
Hôm trước Dương Gia phải ở lại trường dọn dẹp “tàn cuộc” sau cuộc tỏ tình nên khi nó đến, chỉ thấy Bích Sa ngồi thẫn thờ trên hàng ghế ngoài cửa phòng cấp cứu. Ông bà La đã được đẩy đến phòng xác, ông Ngụy An đi theo coi chừng.
Đó là lần đầu tiên, lần đầu tiên Dương Gia thấy Bích Sa rơi nước mắt. Dù là khi còn nhỏ bị bắt cóc, bị bọn bắt cóc đánh đến máu me khắp người, Bích Sa vẫn hiên ngang, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn bọn họ. Vì cô biết, cô biết bố mẹ chắc chắn sẽ đến cứu cô. Nhưng giờ… bây giờ, ai sẽ đến cứu cô?
Dương Gia biết nó chẳng làm được gì, chỉ có thể ôm lấy Bích Sa, cùng khóc với cô…
Nhưng điều kì lạ là, khi nó hỏi Vân Thần đâu, Bích Sa vừa mới bình tĩnh được một chút lại như phát điên, lớn tiếng gào thét, luôn miệng nói cậu cút, cô không bao giờ muốn gặp lại nữa. Dương Gia không hiểu nhưng vẫn thuận theo, không nhắc đến cậu nữa.
Sau khi tổ chức một đám tang nhỏ ở nước B, Bích Sa quay trở lại trụ sở chính của AC ở Mỹ. Việc ông bà La không còn nữa làm kinh động đến các cổ đông. Dù khi trước Bích Sa đã thể hiện rõ tài năng của mình nhưng dù sao cô cũng mới mười tám tuổi, nhiều người không tin tưởng cô. May mà cổ phần của AC do bố mẹ cô nắm tới năm mươi tư phần trăm. Là con gái duy nhất của ông bà La, Bích Sa hoàn toàn có quyền thừa kế toàn bộ cổ phần của bố mẹ, nghiễm nhiên trở chủ tịch của AC. Đối với bất cứ lời dị nghị nào, Bích Sa vẫn một mực giữ thái độ lạnh nhạt. Cô tin thời gian sẽ chứng minh, cô có khả năng làm được.
Nhưng sự thật chứng minh, cô đã sai.
Rất nhiều cổ đông bày tỏ sự ngờ vực với cô, rất nhiều người muốn bán cổ phiếu ra với giá thấp. Họ không thể tin một cô bé chỉ bằng tuổi con họ có thể làm nên điều gì. Các nhà cung cấp và phân phối trong nước thể hiện rõ thái độ không muốn hợp tác với cô. May mắn là các doanh nghiệp nước ngoài không biết chuyện này.
Ba tháng sau, AC vẫn tiếp tục hợp tác với công ty mỹ phẩm của Pháp sản xuất kem dưỡng da, thành công chiếm lĩnh thị trường trong thời gian dài. Tuy sự kiện đó giúp cô lấy được lòng tin của một số cổ đông lớn nhưng cô vẫn còn phải vô cùng cố gắng trong việc khôi phục lại AC như ban đầu.
Bích Sa bận đến tối mắt tối mũi, mỗi ngày chỉ có từ nhà tới công ty rồi lại từ công ty về nhà, ngoài ăn, ngủ và làm việc thì cô không còn thời gian cho bất cứ việc gì khác. Chính vì vậy, cô đã bỏ lỡ nhiều thứ.
Ví như, Kiêu Nga do dưới mười tám tuổi nên chỉ bị phạt mười tám năm tù, gã đâm bố mẹ cô cũng ngồi tù mười hai năm. Từ đầu tới cuối, Kiêu Nga chỉ một mực im lăng. Khi nghe mình chỉ bị phạt mười tám năm tù, cô ta còn điên cuồng chửi bới, nói sao không cho cô ta chết đi, cô ta muốn chết, giết cô ta đi. Cuối cùng, cô ta trốn cảnh sát lên sân thượng, tự sát.
Lại ví như, Vân Phong bắt đầu theo đuổi Dương Gia. Thực ra anh cũng mới thích nó thôi. Hai người tình cờ gặp nhau ở một trại trẻ mồ côi khi nó theo bố mẹ tới làm từ thiện. Vân Phong thấy dáng vẻ hăng hái, năng động của Dương Gia khi chơi với lũ trẻ rồi thích nó luôn từ đó. Nhưng đây lại là một câu chuyện khác.
Hay, Bạch Hiểu có bạn gái, kém anh tới tám tuổi, tên Từ Vân Vân. Không sai. Chính là em gái của Vân Thần. Lúc đầu, bố mẹ Bạch Hiểu có phản đối. Không phải vì gia cảnh mà là vì tuổi tác. Bạch Hiểu đã cãi nhau một trận lớn với bố mẹ. Sau đó, vì xót con, ba mẹ Bạch quyết định đi gặp Vân Vân. Khác với anh cả Vân Phong đào hoa nhưng chín chắn hay anh hai Vân Thần ngốc nghếch mà đáng yêu, Vân Vân có vẻ hơi ngả ngớn và bất cần. Nhưng khi nhắc đến bất cứ vấn đề gì liên quan tới Bạch Hiểu, cô bé lại trở nên vô cùng nghiêm túc. Ba mẹ Bạch rất hài lòng với thái độ này của cô bé nên dần dần cũng không ngăn cấm nữa.
Thời gian cứ thế qua đi, mọi việc dần trở lại quỹ đạo của nó…
♪♥♪
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN