Hoa đào cạnh cửa sổ, em cạnh anh - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Hoa đào cạnh cửa sổ, em cạnh anh


Chương 11


Mười năm sau.
Mười năm. Nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. AC khôi phục lại diện mạo cũ, thậm chí còn có phần thịnh vượng hơn. Bích Sa trưởng thành và chín chắn, lấy được lòng tin của tất cả các cổ đông. Khi công ty đã ổn định, cô về lại nước B, dự đám cưới của Dương Gia.
Khi nghe nói Dương Gia sắp kết hôn, Bích Sa đần cả người. Cô còn không hề biết Dương Gia có bạn trai! Nhưng khi biết chú rể là Vân Phong, Bích Sa liền hiểu. Cô không trách nó đã giấu cô. Cô biết nó muốn tốt cho cô. Cuối cuộc gọi video, Dương Gia còn nói:
– Nếu mày vẫn không muốn gặp Vân Thần thì có thể không tới đám cưới.
Dương Gia thấy vẻ mặt của Bích Sa cứng lại, sau đó cô cười xòa:
– Đám cưới của tiểu thư làm sao tiểu nhân dám không tới cơ chứ? Kẻ hèn này thậm chí còn muốn làm phù dâu cơ!
Dương Gia bật cười, gật gù:
– Haha. Ngươi đã chậm chân. Ta đã lỡ phong cho Vân Vân làm phù dâu rồi. Nhưng ta có thể tốt bụng cho ngươi là người đầu tiên thấy ta mặc váy cưới.
– Ồ, đó là vinh hạnh của tiểu nhân. Haha.
Hai người còn nói đùa một lát rồi mới tắt máy. Nhìn màn hình máy tính, Bích Sa ngẩn người. Chợt, điện thoại của cô rung lên. Dương Gia nhắn tin, chỉ có một câu hỏi:
“Mày tha thứ cho Vân Thần chưa?”
Tha thứ chưa? Cô không biết.
Bích Sa đã cho người đi điều tra xem Vân Thần gặp Kiêu Nga hôm nào và nói những gì với cô ta. Sau đó cô phát hiện, thực ra, Vân Thần chẳng làm gì sai cả. Nếu nói có lỗi, thì phần nhiều là tại cô. Nếu khi đó cô không ngang bướng hủy hợp đồng với Kiêu Thị thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng con người mà. Có mấy ai muốn nhận lỗi về mình? Năm đó cô đã đổ lỗi cho cậu. Vậy thì cứ tiếp tục là lỗi của cậu đi!
Nhưng giờ bị hỏi như vậy, cô lại lưỡng lự.
Mười năm qua, cô có từng nhớ đến cậu không? Câu trả lời tất nhiên là có. Không phải là vì hận cậu mà chỉ đơn giản là đột nhiên nhớ tới. Đi đường gặp mưa không tránh kịp sẽ ngẫu nhiên nhớ tới. Thi thoảng nghe tiếng gõ cửa sẽ tưởng nhầm là cậu. Đi đường gặp bóng lưng ai cao gầy sẽ ngẩn người. Là cậu ấy sao?
Trước khi cô nhận ra, cái tên Từ Vân Thần đã in sâu vào tâm trí cô, khiến cô dù có muốn cũng chẳng thể ép bản thân quên đi được…
***
Về nước, việc đầu tiên Bích Sa làm là đi thăm mộ, sau đó về lại nhà cũ. Mặc dù không còn ai sống ở đây nữa nhưng Bích Sa vẫn cho người dọn dẹp tử tế. Phòng cô vẫn thế, máy chạy bộ kê cạnh cửa sổ, bàn làm việc kê ở cuối máy chạy cùng với giá sách đầy ắp sách kinh tế, sách chính trị, còn có riêng một ngăn nhỏ cho ngôn tình và sách giải trí. Giường ngủ nhỏ sát tường bên trái, trùng hợp là ga hôm nay cũng là ga lúc cô chuyển đi.
Bích Sa ngồi lên giường một lúc rồi quyết định chạy bộ. Lâu nay cô quá bận, ngủ thêm được một chút đã thấy quý vô cùng, làm gì có thời gian rèn luyện sức khỏe nữa. Cô kéo rèm, mở cửa cho thoáng. Đối diện vẫn là tấm rèm xanh trắng im lặng khi xưa cô căm ghét nhất. Chỉ khi nào Vân Thần không ở nhà nó mới được kéo lại.
Bích Sa thoáng thất thần một chút rồi lấy tai nghe, quyết định vừa nghe nhạc vừa chạy bộ.

Sau khi Bích Sa sang Mỹ, Vân Thần quyết định ở nhà tự học, chỉ tới Lam Hi kiểm tra, cuối cùng lấy được học bổng toàn phần đi Úc.
Bây giờ, cậu không còn vẻ ngây ngô đơn thuần ngày xưa nữa. Vân Thần trở nên giống Bích Sa khi xưa, lạnh nhạt và xa cách. Dù cậu vẫn cười rất dịu dàng nhưng lại có vẻ thần bí khó tiếp cận, khiến người ta khó hiểu.
Sau khi học xong, Vân Thần ở luôn bên Úc, không về nữa. Cậu xin vào một công ty lớn, dần dần leo lên, trở thành phó tổng trẻ tuổi nhất của công ty đó, tương lai sáng lạng. Nghe tin Vân Phong kết hôn, Vân Thần mới về nước.
Ba mẹ Từ không ở cùng ba anh em nên Vân Thần đến chào họ trước rồi mới về nhà. Ra đón cậu là Vân Vân, giờ đã là một tiểu thư xinh đẹp động lòng người. Chuyện cô bé hẹn hò với Bạch Hiểu, Vân Thần cũng biết. Chính gì vậy, câu đầu tiên cậu nói với cô bé không phải là “Lâu rồi không gặp.” mà là:
– Sao em vẫn chưa chịu nhận lời cầu hôn của Bạch Hiểu? Em có biết hôm qua nó gọi anh khóc giời khóc đất vì tưởng em thích người khác không?
– Xì, khi nào anh có người yêu thì em nhận lời cầu hôn của anh ấy. _ Vân Vân bĩu môi, quay vào ngồi trên sofa.
Bạch Hiểu lúc nãy đi sau lưng Vân Thần, nghe thế liền vội vàng nắm lấy vai cậu, ánh mắt nghiêm túc:
– Mày mau mau kiếm bạn gái cho tao! Hạnh phúc cả đời tao đều dựa vào tốc độ kiếm bạn gái của mày đấy!
– Không! Nhá. Chúng ta chẳng có quan hệ gì với nhau hết! _ Vân Thần lạnh lùng gạt tay Bạch Hiểu ra, đi vào hỏi Vân Vân _ Anh Phong có nhà không?
– Không. Anh ấy với chị Dương Gia đang đi hẹn hò. _ Vân Vân nhàn chán ngồi chuyển kênh TV, thuận tiện trả lời.
– Khiếp. Kết hôn đến nơi rồi mà còn hẹn hò. _ Vân Thần hừ một tiếng, vào phòng cất vali.
Phòng Vân Thần vẫn được Vân Vân hàng ngày hảo tâm quét dọn nên không bẩn nhưng vì không mở cửa sổ nên bí vô cùng. Vân Thần đặt vali xuống liền vội vã đi ra mở cửa.
Tấm rèm xanh trắng được kéo ra, mở cửa sổ, đập vào mắt cậu là một thân hình cao gầy đang đeo tai nghe, chạy chầm chậm trên máy chạy.
– Thần, anh về rồi. _ Vân Phong ở ngoài gõ cửa.
– Dạ. _ Vân Thần quay ra trả lời, rồi quay lại nhìn cửa sổ. Thế nhưng, rèm cửa sổ bên kia đã bị kéo lại.
Vân Thần ngẩn người rồi lại cười tự giễu. Sao có thể là Bích Sa cơ chứ? Cậu đúng là nhớ cô tới điên luôn rồi.
Mười năm qua, Vân Thần vẫn luôn nhớ tới Bích Sa.
Giờ Bích Sa đang làm gì nhỉ? Cô ấy ăn chưa? Cô ấy có ngủ nghỉ đúng giờ không? Cô ấy có người yêu chưa? Cô ấy… còn hận mình không?
Là một phó tổng tài giỏi đẹp trai, cậu không thiếu con gái theo đuổi. Nhưng trong suốt từng ấy năm, cậu vẫn chỉ đi tìm hình bóng một cô gái, hình bóng một cô gái không thể phai mờ trong tâm trí cậu.
Nhưng có lẽ, cô gái đó, cả đời cũng không thuộc về cậu…
***
Bích Sa về trước đám cưới của Dương Gia tận hơn một tuần cốt để đi chơi xả stress nên cô kiên quyết không mang về bất cứ một file tài liệu nào, thảnh thơi đi mua áo cưới với Dương Gia.
Vân Phong giờ rất giàu có. Sau khi kết thúc đợt thực tập ở AC, tốt nghiệp xong, anh được công ty tuyển thẳng, giờ cũng đang làm “quan chức cấp cao” ở AC. Váy cưới, đám cưới, tuần trang mật, tất cả đều do anh chi trả.
Dương Gia vốn cũng tiểu thư, tiêu tiền chẳng bao giờ nhìn giá, thấy chiếc váy nào đẹp đều thử. Thấy Bích Sa quá rảnh rang ngồi nhìn nó đánh vật với mấy bộ váy, Dương Gia liền đưa một bộ váy cho cô, hạ lệnh:
– Mau. Đi thay cho tao xem. Tao thấy cả cái này và cái đấy đều đẹp. Mặc vào để tao so sánh!
– Phiền thế. _ Dù nói vậy, Bích Sa vẫn ngoan ngoãn cầm váy vào buồng thử.
Dương Gia và Bích Sa mặc xong váy và bước ra cùng một lúc.
Dương Gia mặc một bộ váy công chúa dài tay ngang vai màu trắng với những đường ren hình bướm bay lượn đẹp mắt. Quanh vai còn viền một lớp lông thú trắng ngần. Ở eo có một chiếc đai màu vàng nhạt bằng lụa, thắt nơ bướm ở sau lưng. Chân váy phồng ra, đuôi váy với những đường ren đính kim cương lấp lánh bắt mắt. Mái tóc buộc nửa được cài thêm một chiếc bờm xinh xắn bằng hoa tươi. Dương Gia giống như một nàng công chúa thanh lịch, thuần khiết bước ra từ chuyện cổ tích của trẻ con.
Trái với vẻ trong sáng của Dương Gia, Bích Sa trong bộ váy cưới màu hồng nhạt cúp ngực, xếp tầng lại có vẻ khá quyến rũ. Viền quanh ngực áo là những bông hồng bằng lụa màu hồng phấn. Phần chân váy, mỗi tầng lại được đính những bông hoa nhỏ. Tất cả nhụy hoa đều được đính ngọc trai trắng cùng những viên kim cương nhỏ. Hôm nay Bích Sa không hề có ý định thử váy nên chỉ xõa tóc. Nhưng sau khi được cô nhân viên cài thêm một chiếc vương niệm bằng kim cương lấp lánh, Bích Sa càng giống một cô công chúa kiêu ngạo, khiến người ta phải ngước nhìn.
Dương Gia ngẩn ra nhìn Bích Sa rồi nhờ cô nhân viên chụp ảnh hai người đứng canh nhau sau đó đăng lên facebook, tag Vân Phong và Bích Sa vào cùng với một loạt icon gào khóc: “😭😭😭😭 Khi phù dâu xinh đẹp hết phần cô dâu 😭😭😭😭 [Hình ảnh] [Hình ảnh] “
Trang cá nhân của Dương Gia và Bích Sa đều được rất nhiều fan theo dõi. Dương Gia từng chụp ảnh selfie nhưng Bích Sa thì không nên fan chỉ biết mặt Dương Gia. Việc nó sắp kết hôn cũng được fan biết đến. Những tưởng sẽ được an ủi, nào ngờ các fan thân yêu của cả hai lại nhao nhao lên:
“Ai kia? Cô gái mặc váy hồng là ai kia? Đừng nói là Kiều Diễm nữ thần nhé?”
“OMG! Đúng là Kiều Diễm nữ thần có khác! Gia Gia tiểu thư, ngài hãy yên phận là ông nội (*) đi!”
(*) Gia gia có nghĩa là ông nội.
“Ôi, Kiều Diễm nữ thần, tôi muốn kết hôn với cô! Mau gả cho tôi!”
“Hai người có nhầm không? Kiều Diễm nữ thần phải kết hôn trước chứ?”
“Kiều Diễm nữ thần, chị quá xinh đẹp, quá xứng với hay chữ “kiều diễm”! Em yêu chị! Nhưng bao giờ chị mới tiếp tục viết “Hoa đào”?”
Mười năm qua, thi thoảng khi rảnh rang một chút, Bích Sa cũng sẽ tốt bụng đăng “Hoa đào” để bạn đọc khỏi gào thét. Nhưng tần suất không lớn, hoàn toàn không thể thỏa mãn bạn đọc.
Dương Gia thất vọng đến muốn khóc. Nếu chỉ fan của Bích Sa thì không nói, sao fan của nó cũng bắt đầu đi đầu quân cô rồi T^T May mà vẫn còn Vân Phong yêu chiều sủng ái nhắn:
“Không sao. Em vẫn là cô gái đẹp nhất trong mắt anh.”
Dương Gia đọc tin nhắn, sướng muốn chết nhưng vẫn ngang bướng nhắn lại:
“Mỗi trong mắt anh thì được gì chứ? Em muốn xinh đẹp nhất thế giới!”
Vân Phong nhanh chóng đáp trả:
“Anh không phải cả thế giới của em sao?”
Cư dân mạng rời mắt khỏi nhan sắc của Bích Sa, quay sang hướng mũi dùi về phía màn show tình ái của Dương Gia và Vân Phong.
“Mẹ kiếp! Cái người đừng có chàng chàng thiếp thiếp ân ái trước mặt bọn độc thân chúng tôi nữa đi!”
“Gia Gia tiểu thư! Mong cô mang ngôn tình vào những câu chuyện. Đừng có thả tim bậy bạ như thế!”
“Aa, mau chọc mù mắt tôi điiiiii *phẫn nộ*!”
Bích Sa cùng Dương Gia vừa đọc bình luận vừa cười đùa. Cuối cùng, Dương Gia quyết định mua cả hai bộ váy. Nó mặc bộ màu trắng, bộ màu hồng tặng Bích Sa, chờ khi nào cô kết hôn thì mặc.
Trước khi về nhà, Dương Gia còn trịnh trọng nắm vai Bích Sa, nhấn mạnh:
– Hôm đám cưới nhớ ăn mặc bình dân thôi nghe chưa? Không được khách lấn chủ nghe chưa?
– Ừ ừ. Hôm ấy tao chỉ mặc áo phông với quần short thôi được chưa?
– Chưa được! Không được quá đẹp nhưng cũng không thể quá tùy tiện! Haiz, thôi được rồi. Về tao sẽ gửi một bộ váy cho mày. Hôm đó chỉ việc mặc vào và đi thôi. Ok?
– Ok. _ Bích Sa mệt mỏi ra dấu ok _ Tiểu thư muốn gì cũng được. Giờ đi về đi không người đàn ông của ngài sẽ hận chết tiểu nhân mất.
– Nhớ đấy. Bye bye. _ Dương Gia cầm túi váy cưới, đi vào xe Vân Phong đỗ sẵn ở bên cạnh.
Vào xe, Dương Gia để túi váy cưới xuống ghế sau rồi quay lại chờ Vân Phong thắt dây an toàn cho mình.
– Vừa rồi là Bích Sa đó à? _ Vân Phong nhổm qua thắt dây an toàn cho Dương Gia, thuận miệng hỏi.
– Vâng. Nó mới về nước hôm qua. _ Dương Gia nghĩ một chút rồi lại hỏi _ En có nên báo cho Vân Thần không?
Dương Gia vừa dứt lời, chuông điện thoại của nó đã vang lên. Là Vân Thần gọi tới.
– Alo, Dương Gia! Người lúc nãy chụp ảnh cùng cậu là Bích Sa đúng không? Cô ấy về nước rồi? _ Giọng Vân Thần chứa một chút vui vẻ nhưng cũng không kém phần lo lắng. Nhỡ không phải thì sao?
– Thế không phải Bích Sa thì ai? Nó về nước từ hôm qua rồi.
Từ hôm qua? Vậy không phải là cậu nhìn nhầm ư? Hôm qua ở máy chạy thật sự là cô ư?
– Này, rốt cuộc là hồi xưa giữa cậu với Bích Sa đã xảy ra chuyện gì vậy? Nói rõ ràng để tớ còn biết cách giúp đỡ.
Vân Thần suy nghĩ một chút rồi quyết định kể lại chuyện khi đó. Dương Gia vô cùng chăm chú nghe, càng nghe càng muốn nổi điên. Khi Vân Thần vừa kết thúc câu chuyện, nó liền không nhịn được gào lên:
– Cậu bị ngu rồi đúng không? Con mẹ nó, cậu chắc chắn là bị ngu rồi! Chuyện đó rõ ràng chẳng liên quan gì đến cậu, tự nhiên vơ vào người làm gì? Đúng là dở hơi hết phần thiên hạ.
Vân Thần ngoan ngoãn nghe Dương Gia mắng chửi. Kinh nghiệm cho thấy, ban đầu nó mắng chửi càng hăng thì lát bày cách càng độc đáo và khôn khéo. Hi sinh lỗ tai một chút cũng không sao.
Một lát sau, khi đã mắng chửi đã đời, Dương Gia bình tĩnh lại, bắt đầu nghĩ cách hàn gắn Bích Sa với Vân Thần:
– Thôi được rồi. Tớ sẽ giúp cậu nốt lần này. Ai bảo tớ tốt bụng quá cơ. Nhưng về sau lúc cầu hôn thì tự đi mà nghĩ cách, nghe chưa?
– Ừ. Cậu bảo gì tớ nghe nấy. Tuân lệnh tuyệt đối luôn. _ Vân Thần thể hiện rõ thái độ phục tùng.
– Được rồi. Vậy cậu…
Sau khi chỉ bảo tận tình, Vân Thần có vẻ đã hiểu rõ mình cần làm gì, Dương Gia thở phào cất điện thoại.
– Thần làm phiền đến em rồi. _ Vân Phong dừng xe trước cổng trung tâm thương mại. Họ phải mua đồ dùng mới cho hai người.
– Không sao. Em cũng mong hai đứa nó đến với nhau cho thiên hạ đỡ loạn. Với cả Sa Sa bình thường hay hách dịch khinh bỉ em lắm. Mai sau nó lấy Vân Thần sẽ phải gọi em là chị dâu. Đến lúc đó, em tha hồ mà sai bảo nó.
Dương Gia thoải mái nói, sau đó nhìn lại nụ cười của Vân Phong, nó lại giật mình:
– Anh không thấy em quá ác độc đấy chứ? Sẽ không ghét em đấy chứ? Em sẽ không âm mưu gì với anh đâu.
– Ác cái gì? Ác nữa cũng không sao. Hồi xưa Bích Sa đối xử với em không tốt thì giờ em trả lại là chuyện bình thường mà. _ Vân Phong thuộc nhóm người yêu chiều, dung túng bạn gái muốn làm gì cũng được nên giờ vô cùng nghiêm túc khuyên nó nên mạnh tay hơn nữa.
– Đó là chủ tịch của anh đấy! _ Dương Gia dở khóc dở cười.
– Em nói gì thế? Chủ tịch thì sao? Anh mà phải lo không có việc làm ư? Hơn nữa, vợ anh vẫn là trên hết. _ Vân Phong dịu dàng xoa đầu Dương Gia, nắm tay nó vào cửa hàng.
Dương Gia hơi sững sờ rồi liền vui vẻ cầm lại tay Vân Phong, cười hạnh phúc. Cả đời cô, quyết định đúng đắn nhất chính là đồng ý yêu Vân Phong!
– Mà anh này. Anh nhanh nhạy như vậy, mồm miệng ngon ngọt như vậy, sao Vân Thần ngốc thế? Đạt đến mức độ vô đối luôn ý.
Hồi xưa trăm phần trăm là Vân Phong chủ động hết. Từ giả vờ vô tình gặp mặt, mời ăn cơm, đưa đón hay cầu hôn đều là anh tự nghĩ ra tự làm. Ấy thế mà Vân Thần đều bị động bị nó chỉ bảo.
– À, Vân Thần theo gen bố, thừa hưởng toàn bộ tính cách hiền lành chất phác của bố. Còn anh theo gen mẹ. Hồi xưa là mẹ anh theo đuổi bố anh đấy. Anh nói với em chưa ý nhỉ? Mẹ anh quyết liệt lắm. Anh nói em nghe…
***
Vân Thần nghe lời Dương Gia, bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị tỏ tình lần nữa với Bích Sa. Sáng hôm sau, cậu cố tình dậy thật sớm để đi mua hoa Dành Dành. Cậu muốn chọn bó nào to nhất, đẹp nhất. Như vậy mới xứng với cô.
Cậu đi quanh cửa hàng một vòng, đi đến mức cô bán hàng cũng cảm thấy sốt ruột, cuối cùng phân vân giữa bó hoa Dành Dành có bọc màu tím và bọc màu hồng.
– Anh định đi làm gì ạ? _ Cô bán hàng cuối cùng cũng không nhịn được hỏi.
– Tôi định đi tỏ tình. Cô nghĩ màu nào hợp với cô ấy nhỉ? _ Vân Thần đưa cho cô bán hàng xem ảnh chụp Dương Gia cùng Bích Sa mặc váy cưới cậu tải về máy hôm qua. _ Cô gái mặc váy hồng ý.
– Ôi, đây không phải Kiều Diễm nữ thần sao? Anh định tỏ tình với Kiều diễm nữ thần? Vậy anh nên chọn màu hồng. Trong một lần nói chuyện với fan, cô ấy nói mình thích màu hồng. _ Cô bán hàng phấn khích. Lát nhất định phải lên facebook khoe mình là người tư vấn tặng hoa tỏ tình cho Kiều Diễm nữ thần mới được!
– Vậy sao? Vậy cô thắt thêm một cái nơ nữa cho tôi được không?
– Tất nhiên ạ. _ Cô bán hàng nhanh chóng ôm bó hoa sang một bên. Vân Thần cũng nhàn hạ đứng bên cạnh chờ. Đột nhiên, chuông cửa lại vang lên. Cô bán hàng mặc dù đang tập trung thắt nơ cho bó hoa nhưng vẫn tuân thủ nói _ Kính chào quý khách. Quý khách muốn mua gì ạ?
– Mua hoa Mẫu Đơn nhé?
Giọng nói thanh thanh vang lên lập tức khiến Vân Thần vui vẻ. Bích Sa! Nhưng lại có một giọng nam nữa vang lên khiến cậu kinh ngạc:
– Sao em biết mẹ anh thích hoa Mẫu Đơn? _ Phan Tư Kỳ dù năm nay đã ba mươi tuổi nhưng nhìn vẫn vô cùng trẻ. Giọng nói của anh trầm ấm khiến người nghe thấy yên tâm.
– Cô Tú nói với em mà. Cũng lâu lâu rồi. _ Bích Sa cúi người chọn hoa, cuối cùng chọn một chậu Mẫu Đơn chưa ra hoa. _ Để mẹ anh rảnh thì chăm. Mà mấy chậu nở rồi nhìn cũng không đẹp lắm.
Cô bán hàng thắt nơ xong, cầm thẻ ngân hàng Vân Thần để trên bàn từ nãy, thang toán xong xuôi lại đứng lên tiếp khách mới:
– Hai người muốn mua chậu nào ạ?
Khi nhìn rõ hai người khách là ai, cô bán hàng liền kích động.
Trước mặt là một cô gái vô cùng xinh đẹp với mái tóc dài tới tận hông, buộc nửa đầu. Cô mặc áo sơ mi trắng sơ vin trong chân váy jean ngắn tôn lên đôi chân trắng dài thon thả đáng ngưỡng mộ.
Chàng trai cũng đẹp trai vô đối. Anh ta để kiểu tóc đang hot hiện hay, mặc bộ Tây phục đen, áo sơ mi trắng cùng caravat đen. Mặc dù có chút nghiêm túc nhưng không hề làm giảm sút một chút tuấn tú nào.
Cô gái đang cúi xuống nhìn bông hoa còn chàng trai đứng bên cạnh im lặng nhìn cô gái, cười đầy yêu chiều.
Ôi mẹ ơi!!!! Kia không phải là Kiều Diễm nữ thần cùng tổng giám đốc PT – Phan Tư Kỳ sao???? Hai người đó là một cặp ư???? Ơi khoan, không phải ở đây cũng có một người đang định tỏ tình với Kiều Diễm nữ thần sao?
Cô bán hàng liếc mắt nhìn Vân Thần. Vẻ mặt cậu có chút khó coi. Cậu từng ký hợp đồng với PT nên cũng biết Phan Tư Kỳ. Nhưng điều cậu không ngờ là, qua một thời gian, hai người lại thật sự ở bên nhau…
Vân Thần nắm chặt bó hoa, quyết định rời khỏi cửa hàng trước khi Bích Sa nhìn thấy cậu. Vào đến xe, dây an toàn còn chưa kịp thắt, cậu đã vội vàng gọi cho Dương Gia:
“Nhàn hao?”
“Dương Gia! Bích Sa có người yêu rồi à?”
Không nói hai lời, Dương Gia lập tức tắt máy, để lại Vân Thần ngây như phỗng.

Tắt máy của Vân Thần, Dương Gia vốn đang chat với Vân Phong lập tức chào tạm biệt, quay sang gọi cho Bích Sa. Điện thoại vừa thông, Bích Sa còn chưa kịp nói gì, Dương Gia đã gào lên:
“Mày có người yêu? Con mất dạy! Dám không nói với tao!”
“Mày yêu Vân Phong xong, được anh ta dung túng quá hay sao mà dọa này chửi bậy nhiều thế? Chờ tí. Tao đang mở cửa. Lên facebook chờ tao.”
Bích Sa mở cửa, tránh đường cho Phan Tư Kỳ vào để đồ, cúi đầu cảm ơn anh một tiếng:
– Anh nói với cô Tú, tối em sang. Cảm ơn anh đã đi với em.
– Không có gì. Anh muốn đi với em mà. Tối nhớ đến nhé. Mẹ anh rất nhớ em đấy. _ Phan Tư Kỳ đưa tay lên xoa đầu Bích Sa. Đây là hành động động chạm thân mật nhất mà cô chấp nhận được.
– Nhất định. Anh về cẩn thận.
– Tối anh đón em. _ Phan Tư Kỳ không muốn Bích Sa từ chối nên nói xong liền rời đi.
Bích Sa cũng không định từ chối, để đồ đó rồi lên phòng, chat video với Dương Gia:
“Ai bảo mày tao có người yêu?”
“Không quan trọng. Quan trọng là mày có người yêu hay là không?”
“Không.” Bích Sa quyết đoán trả lời.
Không? Thế sao tự dưng Vân Thần lại nói thế? Hay nhìn nhầm Bích Sa đi với ai?
“Hôm nay mày đi đâu à? Với ai thế?”
“Cái gì đấy? Sao tự nhiên hỏi kỳ thế? Tao đi mua hoa với anh Tư Kỳ. Hôm qua cô Tú nhắn tin muốn tối nay tao tới chơi với cô ấy.”
Biết ngay mà! Dương Gia thầm chép miệng. Bích Sa đi với Phan Tư Kỳ thì Vân Thần hốt hoảng là đúng rồi. Ơ nhưng mà…
“Sao tự dưng hai người lại thân với nhau thế? Tao nhớ hồi xưa mày kêu sẽ hủy hôn với anh ta mà?”
“…” _ Bích Sa hơi khựng lại, trầm lặng, mãi không trả lời được. Cuối cùng, cô thở dài một tiếng, nhìn thẳng Dương Gia _ “Tao mang ơn anh ấy.”
“Mang ơn?” _ Dương Gia nhíu mày. Sao nghe có vẻ… nặng nề?
“Tao còn có thể giữ vững AC là một phần nhờ công của anh ấy.”
“Công của Phan Tư Kỳ? Anh ta làm gì giúp mày? Không phải AC một công mày vực dậy sao?”
Dương Gia năm đó tự biết mình không làm được gì nên cũng không sang Mỹ cùng Bích Sa, tránh để cô phải chăm sóc cả nó, đã bận còn phải tỏ vẻ thoải mái cho nó đỡ lo, chỉ có thể nhờ bố mẹ tiếp tục ủng hộ Bích Sa đồng thời cố gắng lấy chút tiền túi của mình góp vào. Chính vì vậy, nó chỉ đọc được trên báo những tin như: “Cô chủ tịch mới của AC có thể cứu vãn được gì?”, “AC tái sinh?” hay “Nhà lãnh đạo trẻ tài ba của AC” để biết được tình hình AC chứ không hề biết tin tức cụ thể.
“Mày điên à?” _ Bích Sa cười nhạt _ “Cả một tập đoàn sắp xuống đáy như vậy, tao làm sao nói cứu là cứu? Giả như nếu các doanh nghiệp khác tin tưởng tao thì còn đỡ, đằng này không ai đồng ý ký hợp đồng, may là sản phẩm kem dưỡng da đầu tiên vẫn có dấu hiệu khả quan. Nhưng sau đó, hoàn toàn là anh Tư Kỳ giúp tao.”
Nếu không có vốn Phan Tư Kỳ, Bích Sa không biết mình phải xoay xở thế nào cho qua quãng thời gian đầy tuyệt vọng ban đầu.
Khi đó, cả tinh thần và thể xác của Bích Sa đều rất tệ. Cả bố mẹ đều mất, không phải nói khôi phục lại như lúc trước là khôi phục ngay được. Mỗi ngày cô đều phải lao đầu vào công việc, đi cầu xin hết người này lại chạy đi tìm người khác. Nhưng tất cả, tất cả đều là công cốc. Ai nấy đều không tin cô, ai nấy đều không muốn giúp cô, ai nấy đều quay lưng lại với cô. Ngay giây phút cô tuyệt vọng nhất, Phan Tư Kỳ xuất hiện. Anh cho cô ánh sáng, anh cho cô hi vọng, cứu cô từ vực sâu thăm thẳm. Sau đó, anh luôn quan tâm cô, giúp đỡ cô, vô điều kiện…
Dù Phan Tư Kỳ không hề đòi hỏi cô phải làm gì cho anh nhưng Bích Sa vẫn không thể nhắm mắt làm ngơ, coi như không có gì. Chính vì vậy, cô quyết định ở bên, chăm sóc anh, giống như anh đã làm với cô. Hai người cứ như vậy nương tựa lẫn nhau suốt mười năm qua.
Dương Gia nghe Bích Sa kể rồi lại trầm ngâm, mãi mới nói:
“Mày như vậy, đơn thuần chỉ là trả ơn, hay là… mày thích anh ta rồi?”
“Trả ơn thôi.” _ Bích Sa cười _ “Ở bên cạnh nhau lâu như vậy, tao còn không biết rõ cảm xúc của mình sao?”
Dù người ta hay nói “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” nhưng không hiểu tại sao, Bích Sa vẫn không thích Phan Tư Kỳ. Trái tim cô, hoặc là đã nguội lạnh, hoặc là… đã có người khác lấp đầy…
“Thế mày còn thích Vân Thần không?”
“Tao…” _ Bích Sa chần chừ, cuối cùng lại cười nhạt _”Thích thì sao chứ? Tao không thể bỏ lại anh Tư Kỳ được. Anh ấy đã dành quá nhiều thời gian cho tao. Bây giờ, sao còn kịp để anh tìm người bạn đời khác nữa?”
“Cái gì cơ? Mày định ở bên anh ta cả đời?” _ Dương Gia đập bàn đứng bật dậy, kinh ngạc hỏi.
Bích Sa cụp mắt, cuối cùng gật nhẹ đầu.
“Mày điên à? Mày định hi sinh hạnh phúc cả đời mình một cách vô lý như thế? Mày định trả ơn một cách cực đoan như thế? Nghĩ cho kĩ đi! Nếu Phan Tư Kỳ… Nếu anh ta thích mày thật thì anh ta cũng sẽ không muốn mày làm thế đâu! Đừng có trong lúc xúc động làm chuyện bậy bạ kẻo mai sau lại hối hận.”
“Đây không phải là quyết định trong lúc xúc động!” _ Bích Sa hơi cao giọng _ “Tao thật sự không nghĩ ra cách nào khác cả. Anh ấy đã ba mươi tuổi rồi. Dù nói đây là thời kỳ đỉnh cao của một người đàn ông nhưng anh đã dành những mười năm cho tao. Tao không thể chỉ cảm ơn suông được!”
“Còn Vân Thần thì sao? Cậu ấy cùng dành mười năm để hướng về mày, cố gắng phấn đấu để một ngày nào đó, khi gặp lại, cậu ấy có thể tự tin sánh bước cạnh mày. Cậu ấy yêu mày như thế, một mực chung tình với mày như thế, mày không có suy nghĩ gì sao?”
“Vân Thần… Cậu ấy là thanh xuân của tao, là tình đầu của tao. Nhưng…”
“Mày…” _ Biết mình không thể khuyên nổi một đứa cứng đầu như Bích Sa, Dương Gia chỉ có thể thở dài, cuối cùng quyết định nói _ “Thôi, sáng mai mười giờ, mày với Phan Tư Kỳ có thể tới THPT Lam Hi không? Sau đó mày chọn ai là quyết định của mày.”
“Lam Hi?” _ Bích Sa hơi khó hiểu nhưng vẫn đáp ứng _ “Tối nay tao sẽ hỏi anh Tư Kỳ. Có lẽ mai anh ấy đi được.”
“Được rồi. Vậy tao tắt máy đây. Tao còn chưa chọn được đồ lát đi chơi với Phong đâu.”
“Khiếp. Kết hôn tới nơi rồi mà còn hẹn hò!” _ Không khí vốn đang hơi căng thẳng lại bị một câu nói của Dương Gia phá vỡ. Bích Sa bật cười, giọng nói có chút khinh bỉ nhưng vẫn có vẻ vui đùa _ “Thôi đi đi. Tiểu thư ngài không còn là của riêng tiểu nhân nữa rồi.”
“Hứ. Gia Gia ta là của công chúng!” _ Dương Gia cười cười hất cằm sau đó vẫy tay chào Bích Sa. Chờ cô đáp lại, nó kết thúc video, thoát facebook sau đó cầm điện thoại lên, gọi cho Vân Thần.
“Alô, kế hoạch cần thay đổi. Phải đẩy nhanh tiến độ thôi. Sa Sa thân yêu đang có suy nghĩ ngu xuẩn cần cứu rỗi ngay lập tức!”
♪♥♪
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN