Hoa đào cạnh cửa sổ, em cạnh anh - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Hoa đào cạnh cửa sổ, em cạnh anh


Chương 5


Bích Sa ốm.
Chuyện bình thường thôi. Lao lực quá độ, ăn mặc phong phanh dưới trời mưa. Bích Sa mà không ốm thì cô đã là Iron Man rồi.
Trong những ngày này, Dương Gia rất tốt bụng, ngày nào cũng đến thăm và mang một đống món Bích Sa thích đến… ăn trước mặt cô ==
– Con chết tiệt kia! _ Bích Sa mặt mày đỏ bừng do ốm và giận dữ, dùng hết sức mình gào lên với Dương Gia.
Dương Gia chẳng những không hối lỗi mà còn thích chí giơ chiếc Mouse Trà Xanh trước mặt Bích Sa rồi cầm dĩa, dừng miếng từng miếng ăn hết trước mặt cô. Miếng cuối cùng, Dương Gia còn cố tình đưa qua đưa lại trước mắt Bích Sa rồi mới chậm rãi cho vào miệng khiến cô giận run người, giận dỗi quay lưng về phía Dương Gia.
Vân Thần nhìn Bích Sa cùng Dương Gia như trẻ con cãi nhau mà không biết nói gì. Đến tận khi Bích Sa bị Dương Gia trêu đến mức sắp nhào về phía nó bóp cổ thì Vân Thần mới vội vàng giảng hòa:
– Bích Sa, cậu đừng nóng. Dương Gia cũng chỉ muốn cậu mau khỏe thôi. Đừng cáu, đừng cáu. Khi nào cậu khỏe lại, tớ mua cho cậu hết chỗ bánh Dương Gia đã ăn. Được không?
Bích Sa bất chợt mỉm cười, dịu dàng nói với Dương Gia:
– Gia Gia ạ, nếu bây giờ mày làm giúp tao việc này, đảm bảo tao sẽ khỏi ốm rất nhanh.
– Việc gì? _ Dương Gia vui vẻ hỏi. Chỉ cần Bích Sa mau khỏi là được.
– Bây giờ nhé, mày đứng lên, xuống tầng, ra khỏi cửa chính thì rẽ phải, đi thẳng một trăm mét thì rẽ trái, cứ đi thẳng cho tới ngã tư rồi lại rẽ phải, khi thấy cái đèn đỏ thứ hai thì rẽ phải, đi thẳng năm trăm mét nữa sẽ tới một ngôi nhà. Mày vào đó, ở yên trong đó năm ngày. Được chứ? _ Bích Sa nói liền một hơi rồi chăm chú nhìn Dương Gia, chờ nó gật đầu.
Dương Gia im lặng tưởng tượng đường đi rồi chợt ngây ra. Bích Sa vừa chỉ đường cho nó tới… Cửu Gia!!!!
– Mày được lắm. Đuổi khéo à? Hứ, đây không cần mày đuổi nhé. Tao về! _ Dương Gia giận dữ cầm túi xách đứng lên, ra đến cửa còn quay lại lè lưỡi với Bích Sa một cái rồi mới đi.
Vân Thần phì cười nhìn Dương Gia, vẫy tay chào cô rồi quay lại nhìn Bích Sa thì thấy cô đã ngủ rồi.
Vân Thần lại gần giường Bích Sa, chăm chú nhìn khuôn mặt khi ngủ của cô. Hai má phúng phính, đôi môi hơi mím lại.
– Đáng yêu ghê…
Không biết Bích Sa mơ thấy gì, bỗng nhiên chẹp chẹp miệng rồi lại hơi chu ra, nhìn đáng yêu vô cùng.
Bất giác cậu tự hỏi, chạm vào đôi môi kia, sẽ có cảm giác thế nào?
Trước đây Vân Thần từng hôn mẹ và Vân Vân. Chỉ là hôn phớt thôi nhưng đủ để cậu biết là môi của con gái đều rất mềm. Bích Sa có thế không? Ngoài mềm ra, còn có cảm giác gì không? Trong “Hoa đào” có nói, khi hôn người mình thích, sẽ có cảm giác ngọt ngào. Nếu bây giờ cậu hôn cô, có thấy ngọt không?
Mải suy nghĩ, Vân Thần đã ghé sát vào Bích Sa từ lúc nào. Khi môi cậu chỉ còn cách môi cô một chút, Bích Sa bỗng “ưm” một tiếng rồi cựa người tỉnh dậy. Vân Thần giật mình ngã ngồi về phía sau, mặt mày đỏ lựng.
Trời ạ, cậu đang nghĩ gì thế này? Sao có thể có ý nghĩ xấu xa như vậy với Bích Sa?! Cậu thật không đáng để cô tin tưởng mà! Thật đáng phì nhổ! Thật…
– Thần Thần? Cậu… hức… làm gì ở đây? _ Bích Sa bỗng lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của Vân Thần.
– Hả? Tớ đến đây để thăm cậu mà! _ Vân Thần nghệt ra nhìn Bích Sa. Cô gọi cậu là gì? “Thần Thần”??
– Haha. Sao phải thăm? Hức… Tôi khỏe thế này… hức… cơ mà, ai cần cậu thăm? Hức… À, cậu muốn… hức… đọc trước “Hoa đào” đúng… hức… không? Tôi nói… hức… cho cậu biết… hức… dù cậu có là… hức… Thần Thần yêu quý của tôi thì tôi cũng… hức… không cho cậu đọc đâu. Đừng có… hức… đừng có mơ… _ Bích Sa liêu xiêu chỉ vào Vân Thần, nói được mấy chữ lại nấc lên như người say.
– … _ Vân Thần hoàn toàn ngây như phỗng. “Thần Thần yêu quý”????
– Hì hì hì… Hức… Sao không nói… hức… gì? Tôi không cho cậu … hức… đọc nên giận à? Hức… Đừng giận mà. Hức… Qua đây tôi… hức… cho cái khác… hức… _ Bích Sa cười khanh khách, nhoài người về phía Vân Thần.
Vân Thầm vẫn chưa lấy lại được lý trí, ngẩn ra nhìn Bích Sa, trì trệ mãi không lại gần cô. Vừa nãy cô biết cậu định hôn cô nên giờ đang… đang trả thù đấy à??
– Này! Sao cậu… hức… sao cậu không lại đây? Hức… Giận thật à? Hức… Tôi biết… hức… ngay mà… Hức… Các người… hức… toàn có mục đích… hức… mới tiếp cận tôi… _ Bích Sa lảo đảo đứng lên đi về phía Vân Thần, nói mà như hét.
Bích Sa đang tức giận, không chú ý liền vấp phải tấm đệm ngồi Dương Gia dùng lúc nãy, cả người ngã nhào về phía trước.
– A!
– Bích Sa, cẩn thận! _ Vân Thần vội vàng lao về phía Bích Sa ngã xuống, kịp thời ôm cô vào lòng.
– Haha… _ Bích Sa ngờ nghệch cười, ánh mắt mờ mịt nhìn Vân Thần rồi bỗng cầm cổ áo cậu kéo về phía mình, hôn vào môi cậu!
Vân Thần mở trừng mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Bích Sa phóng đại trước mắt.
Cô đang… cô đang hôn cậu!
Nụ hôn kết thúc khá nhanh. Bích Sa rời khỏi môi Vân Thần khiến cậu hơi luyến tiếc rồi lại ngờ nghệch nhìn cậu, cười hì hì nói:
– Đừng… giận tôi… nhé…
Vân Thần còn chưa kịp trả lời, Bích Sa đã gục xuống cạnh cậu khiến Vân Thần hoảng hốt vội lay lay cô. Đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều của cô, chắc rằng cô chỉ ngủ thiếp đi cậu mới nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô, im lặng nghĩ về những gì Bích Sa vừa nói và làm, khuôn mặt điểm trai dần dần đỏ bừng…
– Cậu láu cá thật đấy!
♪♥♪
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN