Hoa đào cạnh cửa sổ, em cạnh anh
Chương 6
Trong suốt khoảng thời gian Bích Sa ốm, cô không được phép ăn bánh kẹo hay bất cứ đồ ngọt gì, ngày ba bữa hết cháo gà thì cháo vịt, hết cháo trứng thì cháo thịt khiến cô cảm thấy giờ chỉ cần nghe từ “cháo” thôi là muốn nôn.
Mà cũng có thể chính vì chế độ ăn uống đạm bạc suốt hơn hai tuần, đặc biệt nói không với đồ ngọt khiến sau khi được ăn uống tự do trở lại, Bích Sa sụt hơn năm cân. Cộng thêm tác dụng của việc chạy bộ trước đây, Bích Sa dần dần có được vóc dáng thon thả.
Không chỉ vậy. Khi vừa định đi học, Bích Sa lại nhận được tin công ty bên thành phố C gặp phải vấn đề trong việc dành hợp đồng nên cô lại vội vàng bay sang đó, làm việc bận đến mức về khách sạn là ngủ li bì, có khi hai ngày mới ăn một bữa khiến cân nặng giảm sút nặng nề.
Chính vì vậy, khi Bích Sa chính thức đi học trở lại, cô đã lột xác trở thành một cô gái cao ráo xinh xắn, ngủ nhiều nên cao thêm được hai căng-ti-mét thành một mét bảy mươi, nặng năm mươi lăm cân. Cộng thêm làn da trắng nõn và khuôn mặt xinh xắn khiến mọi người không ai nhận ra cô. Việc cô ngồi vào bàn thứ hai từ dưới lên và khẳng định mình chính là “La Bích Sa” ngay lập tức trở thành một làn sóng chấn động toàn thể học sinh Lam Hi.
– Mày biết gì chưa?
– Biết gì?
– La Bích Sa của lớp A ý. Cô ấy…
– Tao biết rồi. Tao còn tận mắt thấy cô ấy rồi cơ. Xinh cực. Không nhận ra đấy là con béo lúc trước luôn. Có khi còn xinh hơn hotgirl Kiêu Nga ý!
– Làm gì đến mức đấy. Nhưng mà công nhận xinh thật ý. Kiêu Nga bọn mình chả với tới được đâu. Nhưng La Bích Sa có khi lại được đấy. Hay thử tỏ tình với cô ấy đi.
– Được đấy. Về tao sẽ chuẩn bị hoa.
***
Dù dư luận có ầm ĩ ra sao, bàn tán thế nào, Bích Sa vẫn chung thủy với tài liện, bản thống kê và bản thảo “Hoa đào”.
Tuy nhiên, có một dự kiện xảy ra ngay giữa sân trường khiến cô không thể làm ngơ được nữa.
– Xin hãy làm bạn gái của tôi!
Bích Sa đang cố hết sức bình thản đi giữa những lời bàn tán của các học sinh, một bó hoa hồng lớn bỗng xuất hiện trước mặt khiến cô giật mình phải lùi lại phía sau hai bước mới nhìn thấy người cầm hoa.
Bích Sa ngạc nhiên nhìn cậu con trai một chút sau đó mới chậm rãi hỏi:
– Cậu là?
– Tôi tên Quan Lâm, người thừa kế DC.
– DC? Một năm lợi nhuận được?
– … _ Quan Lâm hơi ngẩn ra một chút nhưng ngay lập tức tự hào trả lời _ Khoảng ba mươi tỷ.
Haiz, đáng ra anh nên nói bớt đi một chút. Đối với một cô gái bình thường như cô, con số ba mươi tỷ sẽ làm cô sợ mất.
Bích Sa nhướng mày, có chút hứng thú:
– Ba mươi tỷ đô?
– Không. Là ba… _ Quan Lâm còn chưa nói xong, Bích Sa đã cầm cặp máy tính đi qua anh.
– Một tháng một công ty con của tôi cũng kiếm được ba mươi tỷ. _ Bích Sa khinh thường nói _ Còn nữa, tôi ghét hoa hồng. Lần sau trước khi tỏ tình với ai đó, nhớ điều tra rõ xem cô ấy thích gì.
Quan Lâm kinh ngạc mãi không nói được gì, đến tận khi Bích Sa đã lên tầng hai, anh mới hoàn hồn, đứng lên hét lớn:
– Nhất định tôi sẽ theo đuổi được em, La Bích Sa!
***
– Bích Sa… _ Vân Thần mặt mày trù úm đi vào, ngồi phịch xuồng ghế, quay lại nhìn Bích Sa đang vô cùng tập trung đánh máy.
– Ừ? _ Bích Sa không ngẩng lên nhìn Vân Thần như vẫn trả lời.
Tuy sau khi “gây họa”, Bích Sa chẳng nhớ gì về việc mình đã làm nhưng Vân Thần đã chính thức được Bích Sa liệt vào danh sách bạn bè.
Sau khi xác định Bích Sa không nhớ gì sau nụ hôn đó, Vân Thần giận dỗi tận mấy ngày. Đây là cô định không chịu trách nhiệm sao?! 😠
Nghe tin hôm này Bích Sa đi học, cậu còn định không nói chuyện với cô vì tội “ăn ốc xong không đổ vỏ” và tội đi sang thành phố C mà không báo với cậu thì lại nghe nói cô được tỏ tình. Cậu sợ đến xanh cả mặt. Đã thế còn nghe nói, Bích Sa vừa nghe đến việc lợi nhuận một năm của công ty nhà Quan Lâm chỉ có ba mươi tỷ, cô liền thất vọng bỏ đi càng khiến cậu lo lắng.
Nhà cậu không có công ty! Bố mẹ cùng Vân Phong đều chỉ là nhân viên văn phòng, đã thế còn đều là nhân viên của công ty nhà Bích Sa!
Làm sao bây giờ? Cô sẽ không vì nhà cậu bình thường mà ghét bỏ cậu chứ?? Có khi nào lần trước khi Bạch Hiểu hỏi rằng cậu có thích cô không, cậu lắc đầu thì cô lại thở phào là vì cô sợ cậu thích cô sẽ trở thành gánh nặng cho cô?
– Sao thế? _ Mãi mà không thấy Vân Thần nói gì, Bích Sa dừng đánh máy, kéo kính xuống nhìn cậu.
– Bích Sa… Cậu… không ghét tớ đấy chứ? _ Vân Thần e dè hỏi.
– Ghét cậu? Tại sao? _ Bích Sa hơi ngạc nhiên. Cái tên này lại bị làm sao vậy?
– Thì… nhà tớ không giàu có, bố mẹ, anh trai đều là nhân viên của công ty nhà cậu, học lực cũng bình thường… _ Vân Thần trề môi, tủi thân kể lể.
– Dừng dừng dừng. Những chuyện đó thì liên quan gì?
– Thì không phải… không phải cậu vì lợi nhuận nhà Quan Lâm thấp mà từ chối cậu ta sao? Vậy cậu…
– Điên à? Chuyện đó lại càng chẳng liên quan gì đến cậu. Bạn bè và người yêu là hai phạm trù khác nhau. Bạn thì tôi không quan tâm cậu ta giàu nghèo, ngu giỏi thế nào nhưng người yêu, xa hơn là chồng thì tôi lại phải để ý tới lợi ích của công ty. Mà thôi. Tôi nói cậu cũng chẳng hiểu. Nói chung là tôi sẽ không vì nhà cậu bình thường mà ghét cậu. Ok?
– Ok… _ Mặc dù nhận được câu trả lời cậu mong muốn là cô sẽ không ghét cậu nhưng sao cậu vẫn cảm thấy có gì đó không vui…
***
– La Bích Sa, xin hãy làm bạn gái của tôi!
Một lần nữa, ngay giữa sân trường, một bó hoa Bách Hợp lớn xuất hiện trước mặt Bích Sa khiến cô phải lùi lại phía sau mấy bước.
– Tôi đã thử điều tra rồi nhưng chẳng được gì cả. Sơ yếu lý lịch của cậu thần bí quá. Nhưng tôi nghĩ, cậu cũng giống loài hoa Bách Hợp này…
Quan Lâm còn chưa kịp nói xong, Bích Sa lại ngắt lời anh ta:
– Mẹ kiếp, tôi bị dị ứng với hoa Bách Hợp!
Bích Sa ngay lập tức cầm bó hoa Bách Hợp xinh đẹp ném ra xa, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.
– Tôi nói cho cậu biết. Lần đầu tiên thì tặng tôi loại hoa tôi ghét nhất, lần thứ hai thì tặng tôi loại hoa tôi bị dị ứng. Hơn nữa nhà cậu rõ ràng nghèo hơn nhà tôi, cậu lấy cái gì ra mà so sánh với tôi, lấy cái gì ra mà theo đuổi tôi? Tôi thừa nhận tôi cũng chẳng phải hạng xinh đẹp gì, cậu có thể nghĩ đây là làm cao nhưng tuyệt đối đừng tưởng đây là lạt mềm buộc chặt. Nói tóm lại, tôi – sẽ – không – bao – giờ – làm – bạn – gái – cậu! _ Bích Sa gằn mạnh từng chữ cuối rồi đột nhiên ngã xuống.
– Bích Sa! / Sa Sa! _ Vân Thần cùng Dương Gia vừa mới chen vào được bên trong đám đông lại thấy Bích Sa ngã xuống, vội vàng chạy tới.
Dương Gia liếc mắt thấy bó hoa Bách Hợp nằm trên đất cùng những nốt đỏ đang nổi dần trên người Bích Sa liền biết chuyện gì xảy ra, nhanh chóng cùng Vân Thần bế Bích Sa vào phòng y tế.
Hết ốm rồi lại dị ứng. Có lẽ Bích Sa cô đã dồn hết xui xẻo cả một đời vào quãng thời gian này rồi ==
***
– Không sao. Chỉ cần chú ý bôi thuốc đầy đủ và đều đặn là được. _ Giáo viên cởi kính xuống nhìn “La Bích Sa” đang nổi như cồn trong trường mà cảm thán. Đúng là xinh thật. Dị ứng nổi mẩn cả người mà vẫn không làm suy giảm nhan sắc của cô. _ Thôi, hai người ở lại mà chăm sóc cô bé. Tôi ra ngoài có việc một chút.
Giáo viên ra ngoài không lâu, Bích Sa dần dần tỉnh lại.
– Bích Sa! Cậu không sao chứ? _ Vân Thần đang ngồi cạnh giường lập tức lo lắng hỏi.
– Không sao. _ Bích Sa được Vân Thần nâng ngồi dậy, nhẹ nhàng lắc đầu, vì còn mệt nên giọng nói trở nên yếu ớt hiếm thấy.
– Tao thề là tao muốn phá sập cái công ty tép riu của tên họ Quan chết tiệt kia lắm rồi nhé. _ Dương Gia giận đùng đùng đi vào, ngồi phịch xuống ghế _ Nó nghĩ mình là ai mà đòi theo đuổi mày? Đũa mốc mà cứ thích chòi mâm son!
– Thôi đi. Tao cũng đã nói cho hắn tỉnh… _ Bích Sa còn chưa kịp nói hết, một thân hình đột nhiên xông vào buồng bệnh của cô:
– La Bích Sa, cậu không sao chứ? _ Quan Lâm đầu tóc bù xù hoảng hốt hỏi sau đó đến bên giường bệnh của Bích Sa, cầm tay cô _ Xin lỗi, tôi…
Gần như là phản xạ không điều kiện, Bích Sa lập tức ghét bỏ hất tay Quan Lâm ra mà Vân Thần cũng cầm tay cô kéo về phía mình, đồng thanh:
– Bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của cậu ra khỏi tay tôi / cô ấy!
Quan Lâm là một thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, tất nhiên chưa có ai dám nói với anh như thế. Giờ, Bích Sa nói vậy thì anh còn có thể nhịn nhục nhưng Vân Thần thì không! Cậu ta nghĩ cậu ta là ai?
Quan Lâm nhếch môi nhìn Vân Thần, khinh bỉ nói:
– Tay tôi bẩn thỉu, thế tay cậu thì không à? Ha, nghe nói cậu còn chằng có gia thế gì, bố mẹ đều làm nhân viên văn phòng. Cậu nghĩ cậu thanh cao lắm sao? Cậu nghĩ cậu xứng với Bích Sa sao? Đừng có mơ tưởng nữa! Cậu không xứng làm bạn cô ấy, không xứng làm người yêu cô ấy, càng không xứng làm chồng cô ấy! Cậu..
– Cậu câm miệng!_ Vân Thần còn chưa kịp nói gì, Bích Sa đã lên tiếng _ Tôi chơi với ai, tôi hẹn hò với ai hay tôi lấy ai chẳng liên quan gì đến cậu. Đừng có xúc phạm bạn tôi. Khôn hồn thì cút ngay không thì chỉ cần một cú điện thoại của tôi, D gì đó của cậu chờ ngày phá sản đi là vừa.
Dương Gia thích thú nhìn Bích Sa nổi bão rồi lại vui vẻ thêm vào:
– Đừng tưởng Sa Sa đùa. Nó nói là làm thật đấy. Cậu biết AC không? Công ty nhà nó đấy.
Đối với Bích Sa mà nói, tình trạng “lấy việc công trả thù tư” cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ gì. Chỉ cần không làm vừa ý cô, nhân viên AC thì cô đuổi việc, nhân viên công ty khác thì cô phá sập luôn cả công ty nhà người ta.
Quan Lâm dù là con nhà giàu thiếu não nhưng cũng biết, nếu Bích Sa thật sự có thể khiến DC phá sản thật thì đối với anh và gia đình anh chẳng có lợi ở điểm nào nên ngoan ngoãn ngậm miệng, nói mấy câu thăm hỏi rồi vội vàng bỏ của chạy lấy người.
– Không cần để ý những gì tên họ Quan đó nói. _ Bích Sa đạp tấm chăn xuống đất rồi nằm xuống.
– Ừ. Cái tên đó là ai mà tớ phải quan tâm. Ngược lại là cậu đấy. Đừng có đạp chăn xuống đất như vậy. _ Vân Thần cười không để ý, cầm chân lên gập lại đặt cuối giường.
Dù nói không quan tâm là thế nhưng trong lòng Vân Thần lại biết rõ, cậu thật sự không xứng với cô, dù là học lực, gia cảnh hay vị thế…
***
Thấy em trai đột nhiên cứ rầu rầu không vui khiến Vân Phong có chút ngạc nhiên. Cái gì có thể khiến cậu em trai chết đuối tới nơi vẫn cười của anh chán nản như vậy?
– Thần! Thần! Anh nói cho em biết, nếu em không lập tức tỉnh táo lại, em sẽ cho tay vào bát canh nóng sáu mươi độ C! _ Vân Phong tát nhẹ vào má Vân Thần mấy cái như muốn gọi hồn cậu về.
– A… _ Vân Thần giật mình, vội vàng rụt tay lại _ Cảm ơn anh.
– Không có gì. Nhưng nếu em muốn cảm ơn thật thì mau nói cho anh biết, chuyện gì khiến em thất thần như vậy? _ Vân Phong định gắp cho Vân Vân một miếng cá nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo: “Em không phải con nít. Em tự gấp được!” của cô bé thì lại chuyển hướng miếng cá, đặt vào bát của Vân Thần.
Vân Thần nhìn miếng cá Vân Phong vừa gắp cho, chọc chọc mấy cái rồi mới ăn sau đó thở dài hỏi:
– Nếu anh cảm thấy một cô gái có thân hình mũm mĩm trông thật đẹp, nếu anh không vui khi có thằng con trai khác đến nhà cô ấy, nếu anh khó chịu khi một ai đó gọi cô ấy một cách thân mật, nếu anh lo lắng cho cô ấy khi cô ấy về muộn, nếu anh nhìn cô ấy ngủ mà lại cảm thấy thật đáng yêu, thật muốn hôn thì tức là sao?
– Tức là em thích cô ấy. _ Vân Phong vẻ mặt khinh thường nhìn Vân Thần. _ Anh đây chỉ có gái bu chứ chưa thích ai mà còn biết, dân đọc ngôn tình như em sao ngu thế hả?
– Thích? _ Mặt Vân Thần đỏ bừng. Cậu thích Bích Sa sao? Cậu thích cô á? Nhưng lại như nhớ đến điều gì, cậu lại ỉu xìu _ Nhưng mà anh học dốt hơn cô ấy, nhà anh nghèo hơn nhà cô ấy, địa vị của anh trong xã hội cũng thấp hơn cô ấy thì phải làm sao?
– Anh chả hiểu em nói gì cả. Thích thì cứ thích thôi, liên quan gì đến học lực, gia thế với chả địa vị? Anh nói thật với em nhé. Chỉ cần hai đứa thích nhau thì dù có chênh lệch thế nào cũng chẳng phải vấn đề. Em đọc “Hoa đào” trước anh mà không rút ra được điều này sao? Trong truyện, Diệu Chi là chỉ một cô hầu gái hay trò chuyện, chơi đùa với Vân Nhạc. Ấy thế mà giờ lại sắp thành chị dâu của cô ấy. Có vấn đề gì đâu? Quan trọng là Vân Quan thích Diệu Chi và cô ấy cũng thích lại. _ Vân Phong đã đọc “Hoa đào” nên biết rõ nội dung câu chuyện, lấy luôn ra làm ví dụ _ À, tất nhiên nếu bố mẹ cô ấy muốn muôn đang hộ đối thì lại là một chuyện khác.
Vân Thần nghe anh trai nói thì trầm mặc hồi lâu sau đó bỏ bát cơm đang ăn dở xuống, quay về phòng.
Vân Phong không biết em trai thích ai và định làm gì nhưng vẫn thầm cổ vũ cho cậu. Từ nhỏ đến lớn, Vân Thần luôn ngoan ngoãn nghe lời, bảo sao làm nấy, không nhõng nhẽo đòi hỏi bất cứ thứ gì. Đây là lần đầu tiên anh thấy cậu có vẻ mặt nghiêm túc muốn có một thứ gì đó như vậy.
***
Vân Thần vào phòng, cầm cây gậy chọc chọc cửa sổ nhà Bích Sa. Không ngoài dự đoán, chỉ mấy giây sau Bích Sa đã mở cửa, thắc mắc nhìn cậu.
– Xin lỗi, có thể là mai tớ không đi học được. Cậu có tự đi được không?
Dạo gần đây Vân Thần thường đảm nhận trách nhiệm đưa Bích Sa tới trường. Tuy nhiên cũng chỉ đưa đến gần trường rồi thả xuống thôi. Cô không muốn bạn học bàn tán.
– Không sao. Tôi đi được. _ Bích Sa vẫn đang soạn tài tiệu nên không nhìn được vẻ mặt buồn buồn của Vân Thần.
Nhất định cậu sẽ làm cho bản thân xứng với Bích Sa!
Đóng cửa sổ lại, Vân Thần ngồi xuống, lấy sách ra học.
– Lam Hi dạy không hay nên em nghỉ để học ở nhà à? _ Vân Phong đứng ở ngoài cửa, hỏi.
– Không. Dạy hay nhưng hơi chậm nên em định tự học cho nhanh.
– Ừ, có gì không hiểu thì hỏi anh.
– Vâng.
Vân Phong nhìn em trai, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi:
– Cô bé vừa nãy là người em thích?
– … Vâng. _ Vân Thần chần chừ một chút, cuối cùng thừa nhận.
– Đối tượng này của em khá khó nhằn đấy nhé. Nghe nói cô bé ấy bảy tuổi đã theo bố mẹ đi họp cổ đông, mười tuổi đã bắt đầu điều hành một chuỗi công ty con của AC, mười ba tuổi đã tham gia cuộc họp cổ đông thay cho bố mẹ và đưa ra những quyết định quan trọng. Đáng kinh ngạc hơn là dù mới mười ba tuổi nhưng đã có thể gây dựng lòng tin với các cổ đông lớn bằng nhưng lý luận sắc bén và những ý tưởng của cô bé luôn mang lại lợi nhuận lớn. _ Vân Phong liệt kê một hồi những thành tích của Bích Sa sau đó nhướm mày hỏi _ Em chắc em theo đuổi được cô bé?
– … _ Vân Thần ngước lên nhìn anh trai, cảm giác anh đang cố dập tắt những quyết tâm vừa mới bùng lên của cậu _ Anh có nhất thiết phải dội nước lạnh vào em thế không?
– Ha ha, anh chỉ muốn chắc chắn là em muốn theo đuổi cô bé thôi.
– Em chắc chắn.
– Vậy cố lên. Anh ủng hộ em. _ Vân Phong vỗ vỗ lên vai Vân Thần _ Cho tới khi em theo đuổi được cô bé, anh sẽ làm việc nhà hộ em. Nhưng khi nào theo đuổi được rồi thì phải khao anh một chầu lớn đấy nhé. _ Vân Phong cà lơ phất phơ nhìn Vân Thần cười rồi ra ngoài rửa bát.
***
Vân Thần nghỉ học, Bích Sa quay về với cuộc sống đi bộ tới trường đi bộ về. Sau khi giảm cân thành công, việc đi lại không mệt mỏi như trước nữa. Chỉ có điều, Bích Sa đã quen được Vân Thần đưa đón mỗi ngày, giờ phải quay lại đi bộ nên có chút không quen.
– Sa Sa! _ Dương Gia gửi xe xong liền chạy lên lớp tìm Bích Sa _ Ô, Vân Thần đâu? Ra ngoài rồi à? Không phải bình thường cậu ta luôn ám mày như ma sao?
– Cậu ấy nghỉ. _ Bích Sa thất thần nhìn ra cửa sổ.
– Ô, sao tự dưng lại nghỉ? Thế sáng nay mày đi bộ à?
– Ừ.
– Uầy, thương thế nhở. Thế có cần tao chở đi không?
– Không.
– Ơ cái con này! Đến tao mà mày cũng tiết kiệm lời thế à? Thất thần cái gì đấy? Tỉnh lại nói tao nghe coi!
– Không, không có gì. _ Bích Sa lắc nhẹ đầu, mở máy tính quay lại làm việc.
Dương Gia đang định nói gì thì một cậu con trai đột nhiên xông vào, cầm bó hoa đứng trước mặt Bích Sa:
– Xin hãy làm bạn gái của tôi!
– Lợi nhuận một năm? _ Bích Sa chẳng thèm nhìn, ngựa quen đường cũ hỏi.
– Xấp xỉ mười nghìn tỷ một năm.
Cậu con trai thành công thu hút sự chú ý của Bích Sa với lợi nhuận khủng. Bích Sa ngước lên nhìn cậu con trai, đập vào mắt là một khuôn mặt phúng phính và một thân hình mật mạp. Trên miệng cậu ta vẫn còn dính hai hạt cơm trắng.
Bích Sa ngây người mất mấy giây mới phản ứng lại, hơi nhíu mày hỏi:
– Cậu tên?
– Lục Đình Anh, người thừa kế Lục Thị.
– Lục Thị? À, Lục Thị dạo gần đây quả thật lên như diều gặp gió. Nhưng cậu biết sao không? Lục Thị đang bị AC thu mua. Nhanh thôi, ba mẹ cậu sẽ gọi ba mẹ Sa Sa là Chủ tịch. Và khi cậu lên thừa kế, sẽ gọi cậu ấy một tiếng Boss. Cho nên, mau lăn ra xa xa đi! _ Bích Sa chưa kịp nói gì thì Dương Gia đã xen vào.
Vừa rồi chỉ là nói dối thôi. Dương Gia làm thế vì nó thật sự ghét, rất ghét, vô cùng ghét những người chỉ vì sau khi Bích Sa giảm cân trở nên xinh đẹp mà tiếp cận cô.
– Sa Sa… Sao mọi người trên thế giới không giống Vân Thần nhỉ? Dù mày béo hay gầy, xấu hay đẹp vẫn luôn thích mày. _ Sau khi đuổi được Lục Đình Anh, Dương Gia buồn bã ngồi xuống ghế, chống cằm nhìn Bích Sa than vãn
– Ừ. Cậu ấy là thành phần hiếm… Khoan khoan. Mày vừa nói gì? Thích? _ Như nhận thấy có gì đó sai sai, Bích Sa ngẩng đầu lên, cau mày hỏi lại.
– Ừ. Không biết à? _ Dương gia ngạc nhiên _ Chứ từ đâu mà mày nghĩ cậu ta đối xử tốt với mày như vậy? Nếu là người khác, chỉ với cái tính cách lạnh nhạt của mày thì đã bỏ mày đi lâu rồi.
Bích Sa cúi đầu im lặng.
Thích sao? Cậu thích cô sao? Nhưng mà… Thích thì sao?
Dù sao hai ngày trước mẹ cũng đã nói sẽ giới thiệu cậu cả nhà họ Phan cho cô trong tiệc mừng sinh nhật ông Phan mà…
Dương Gia đương nhiên cũng biết hai ngày nữa mẹ Bích Sa sẽ giới thiệu cậu cả nhà họ Phan cho cô nên cũng biết cô đang nghĩ gì.
Nó nhổm người về phía bàn Bích Sa, chống tay lên đùi, nhìn cô hỏi:
– Mày có thích Vân Thần không? _ Bích Sa còn chưa trả lời, Dương Gia lại hỏi tiếp _ Tao nghe nói hotgirl Kiêu Nga của lớp B thích Vân Thần đấy.
Bích Sa nghe vậy thì hơi nhíu mày nhưng vẫn không nói gì. Đột nhiên, cô bỗng cúi xuống, mở cửa sổ mới, đăng nhập gmail, bắt đầu soạn thảo tin nhắn.
– Này! Có nghe tao nói không? Mày làm cái gì vậy? _ Dương Gia thắc mắc ngó vào nhìn xem Bích Sa đang làm gì.
Chỉ thấy cô rất tập trung nhắn tin cho phó tổng công ty con của AC ở thành phố C:
“Hợp đồng với Kiêu Thị chú hỏi con hôm trước có điều khoản bất lợi cho chúng ta. Cho nên, hủy đi!”
Phó tổng không dám để chủ tịch tương lại chờ lâu, lập tức đáp lại:
“Ừ. Nhưng con thấy điểm nào bất lợi?”
“Điểm nào cũng bất lợi!” _ Bích Sa ngang ngược nhắn lại.
Trên thực tế, bản hợp đồng Kiêu Thị muốn kí với AC là một bản hợp đồng vô cùng béo bở, điều khoản nào cũng có lợi đối với cả hai bên. Phó tổng của công ty con vô cùng muốn cãi lại nhưng khi đọc tin Bích Sa vừa gửi liền không nói gì nữa.
Từ khi Bích Sa bắt đầu điều hành các công ty con của AC, số lần cô lạm quyền bắt hủy hợp đồng với những công ty cô không vừa mắt không phải là ít nên ông cũng chẳng còn lạ gì. Dù sao cô cũng sẽ kiếm được một hợp đồng khác tốt hơn nên cũng chẳng sao. Ngoài ra, làm trái lệnh tiểu công chúa này thì mất việc như chơi. Ông chẳng ngu!
Ai đó ở Kiêu Thị trọc giận Bích Sa, tự cầu phúc đi!
– Ha! Mày thích Vân Thần! _ Dương Gia vui vẻ vỗ tay xuống bàn. Cuối cùng cái khúc gỗ xinh xắn này cũng biết yêu rồi! Cuối cùng cũng gả đi được rồi!
– Không phải! _ Bích Sa nóng giận, đứng bật dậy quát.
Thấy Dương Gia ngạc nhiên nhìn mình, Bích Sa dần bình tĩnh lại, ngồi xuống giải thích:
– Mày còn nhớ cái hôm trời mưa trước khi tao bị ốm không? Là do tao bị Kiêu Nga nhốt lại ở lớp nên mới không kịp về nhà, mới bị dính mưa đấy. _ Bích Sa nhíu mày nhớ lại ngày hôm đó.
– Thật á? Con nhỏ kia mất não rồi! Tao cũng sẽ về hủy hợp đồng với Kiêu Thị! Ơ, sao mặt mày đỏ thế? _ Dương Gia khó hiểu nhìn Bích Sa
Nhớ lại tối hôm đó, mặt Bích Sa dần dần đỏ lên…
Tối hôm đó, lúc cô trú mưa dưới mái hiên với Vân Thần, không phải cô đã… không phải cô đã ôm cậu sao?! Còn… còn… Cậu ấy còn vỗ đầu cô… Còn… Còn khen giọng cô hay nữa >.⁄ω⁄<⁄ ⁄)
A, ngại quá…
Chờ đã… Không lẽ cô thích cậu thật ư?
***
Dù đã giảm cân thành công nhưng Bích Sa vẫn theo thói quen chạy bộ ba mươi phút trước khi ăn.
Cô không có thói quen bật nhạc lúc chạy bộ nên không gian đặc biệt yên tĩnh. Dù là người thích làm việc trong không gian yên tĩnh nhưng thế này là quá trật tự rồi!
– Vân Thần? Sao không nói gì đi?
Bích Sa quay sang nhìn cửa sổ đối diện nhưng chỉ thấy khung cửa thủy tinh im lìm cùng rèm cửa màu trắng xanh, không tài nào nhìn được vào trong phòng.
– …
Bích Sa ngẩn ra nhìn cửa sổ, quên mất không chạy khiến cô trượt lùi về phía sau. May mà thiết bị an toàn (*) cô kẹp ở áo bị kéo ra khiến máy chạy dừng lại trước khi cô ngã xuống đất.
[ (*) Thiết bị an toàn: Là một cái kẹp để người dùng kẹp vào áo mỗi khi chạy bộ. Chỉ cần dựt cái kẹp ra là máy tự động ngắt điện để đảm bảo an toàn cho người sử dụng trong trường hợp đang chạy thì bị ngã, ngất xỉu,… ]
Bích Sa giật mình, quyết định không chạy nữa, tháo cái kẹp gắn lại về chỗ cũ, cởi giày đi lại quanh phòng để hồi sức, vừa đi vừa lẩm bẩm:
– Từ Vân Thần đáng ghét! Bận thế nào thì vẫn nên dành thời gian nói chuyện với tôi chứ! Bình thường tôi bận như thế mà vẫn đồng ý nói chuyện phiếm với cậu còn gì! À… Ờ thì hầu như đều là cậu nói. Nhưng mà tôi vẫn yên lặng nghe còn gì! Tôi không có đóng cả cửa sổ, kéo cả rèm như cậu nhá! Đồ đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!
Chờ khi nhịp tim bình thường trở lại, Bích Sa cầm khăn đi tắm. Trước khi vào phòng tắm, cô còn đặc biệt nhìn về phía cửa sổ nhà Vân Thần một cái nhưng vẫn chẳng thấy ai.
Giận cá chém thớt, Bích Sa quyết định lùi ngày ra “Hoa đào” một tháng!
♪♥♪
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!