Hoa đào cạnh cửa sổ, em cạnh anh - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Hoa đào cạnh cửa sổ, em cạnh anh


Chương 7


Ba ngày sau, Bích Sa nghỉ học ở trường để theo mẹ La đi spa, chuẩn bị cho tiệc sinh nhật ông Phan.
Dạo gần đây tâm trạng cô rất xấu nên khi mẹ La bảo nghỉ học đi spa, cô lập tức đồng ý, mặc kệ Dương Gia kêu gào.
– Trời ơi, da con cô đẹp quá! _ Nhân viên spa kinh ngạc thốt lên _ Trời ạ, thế này thì còn cần chăm sóc gì nữa?!
– Con cứ nói quá. _ Mẹ La cười không khép được miệng
Lúc trước, Bích Sa là một tiểu công chúa xinh xắn vạn người yêu. Nhưng từ khi bắt đầu tiếp quản các công ty con của AC, áp lực công việc khiến cô dần tìm đến một cách giải tỏa vô cùng có hại – cứ căng thẳng là ăn! Vài năm trôi qua, năm nào cô cũng tăng cân. May mắn là Bích Sa còn có thói quen dậy sớm đi bộ nên cân nặng cứ tăng năm lại giảm ba. Dù vậy cô vẫn biến thành một cô bé mũm mĩm.
Giờ Bích Sa chính thức lấy lại được vóc dáng xưa, mẹ La thật mừng muốn khóc.
– Tiểu Sa. Từ nay, nếu công việc căng thẳng quá thì bảo mẹ, mẹ giúp cho. Chứ đừng ăn nữa. Con thế này đẹp hơn!
– Con quen với công việc rồi nên không sao nữa đâu. Mẹ đừng lo. Nhưng mà nếu nhờ mẹ giúp, con sợ con sẽ lại căng thẳng mất. _ Bích Sa hì hì cười.
– Cái con bé này!
Đối với người thân và bạn bè thân thiết, Bích Sa hầu như không tiết kiệm lời nói và nụ cười. Vân Thần vừa được Bích Sa liệt vào hàng bạn bè thân thiết thế mà đã biến đi đâu rồi.
Nhớ đến Vân Thần, Bích Sa lại bực mình, quyết định nhắm mắt nghỉ ngơi. Mẹ La thấy Bích Sa không nói gì nên cũng im lặng. Con bé làm việc nhiều rồi. Giờ không nên quấy rầy nó nghỉ ngơi.

Sau khi đi spa, Bích Sa cùng mẹ đi chọn váy dạ hội.
Bích Sa vẫn chung thủy với màu xanh biển nhạt nên chọn một chiếc váy ren lưới hở vai đuôi dài đến đầu gối màu xanh nước biển, trước ngực có đính một bông hoa bằng lụa, phần thân với những đường ren màu trắng ngà bắt mắt và phần eo điểm thêm vô số những bông hoa bằng pha lê tinh xảo.
– Sao mẹ không chọn đi mà cứ đứng nhìn con hoài vậy?
– Tại con đẹp! _ Mẹ La xuýt xoa nói _ Còn váy thì mẹ thiếu gì. Bố con vừa mới mua cho mẹ mấy cái váy, còn chưa mặc lần nào đâu.
– Vâng vâng. Bố mẹ thì thắm thiết rồi. Đi công tác năm ngày thì bố lúc nào cũng dành nguyên một ngày cuối để đi mua đồ cho mẹ cơ mà. Con biết rồi. _ Bích Sa bĩu môi _ Thế chúng ta đi mua giày nhé? Mẹ lại bảo giày bố cũng mua cho mẹ rồi đi?
– Giày thì chưa. Nhưng con đi giày cao gót có được không? _ Mẹ La hơi lo lắng. Bà chưa thấy Bích Sa đi giày cao gót bao giờ. Không biết cô có đi được không?
– Con đi được mà. Con gái mẹ là ai chứ? Năng lực học tập của con mà mẹ còn phải lo ngại ư?
Sự thật chứng minh, năng lực học tập của Bích Sa khiến người người phải đố kị!
Mặc dù cô chưa đi giày cao gót lần nào nhưng Bích Sa chỉ hơi nghiêng người đúng ba lần sau đó có thể tự nhiên đi lại. Dù không thể chuẩn ngay như người đi quen nhưng có thể khẳng định là sẽ không ngã dù bị va phải.
– Tiểu Sa! Con nhất định không phải là con mẹ! _ Mẹ La ngồi một bên nhìn quá trình làm quen với giày cao gót của Bích Sa sau đó thốt lên
– Hả?
– Con gái của mẹ không thể nào vừa xinh đẹp vừa giỏi giang nhưng lại kém ăn nói thế này được! _ Mẹ La bặm môi _ Nhất định là ở bệnh viện bế nhầm con… Hử, không lẽ con là con của tình nhân của Kiệt, lúc mẹ sinh thì tráo đổi?
– … _ Bích Sa dở khóc dở cười nhìn mẹ mình. Có bà mẹ nào từ chối có con thông minh xinh đẹp như mẹ cô không?
– Cô nhân viên, cô nói xem. Tôi làm sao có thể sinh ra một đứa con xinh đẹp nhường này? Còn nữa, còn nữa! Tôi ưa hoạt đông, thích nhất là ra ngoài đi dạo. Thế mà sao lại có một đứa con cả ngày chỉ muốn ngồi trên giường đánh máy là thế nào?
– Có lẽ em ấy… theo gen bố? _ Cô nhân viên dè dặt hỏi
– Quên đi! Kiệt là người đàn ông Phương Đông kiểu mẫu. Còn nhìn con bé mà xem! Có chỗ nào không như đang kêu gào: “Tôi là gái Tây! Gái Tây!!!!” không?
– … _ Bích Sa nhìn cô nhân viên càng ngày càng biến sắc mà thấy thương, đành giải vây _ Mẹ, dù sao mẹ cũng đã nuôi con mười bảy năm trời, giờ không thể đem con bỏ chợ được! _ Thấy mẹ lại sắp cãi lại, Bích Sa liền nói _ Con còn chưa đi làm tóc đâu. Mẹ muốn con đầu bù tóc rối đến buổi tiệc đúng không?
– Không không. _ Mẹ La lắc đầu như trống bỏi _ Cô thanh toán cho tôi hai đôi này với.
– Vâng. _ Cô nhân viên nhìn Bích Sa với ánh mắt tràn đầy cảm kích, vội vàng đi tính tiền.

Tối. Sau khi làm tóc, trang điểm, chuẩn bị quần áo xong xuôi, mẹ La cùng Bích Sa thoải mái ngồi đợi ba La đến đón.
Khi Bích Sa đang nhàn nhã ngồi đọc tạp chí ở sofa tại sảnh salon, mẹ La chợt lên tiếng:
– Tiểu Sa. Con sắp mười bảy rồi!
– … _ Bích Sa đang lật tạp chí hơi khựng lại một chút. Nhanh như vậy đã muốn cô đính hôn rồi sao? _ Vâng. Thì sao ạ?
– Con… Đã thích ai chưa?
Trong đầu Bích Sa chợt hiện lên nụ cười của Vân Thần. Cô giật mình, vành tai đỏ lên nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh lắc đầu:
– Chưa ạ.
– Vậy à… _ Trong giọng mẹ La có sự tiếng nuối nhè nhẹ mà cô không hiểu được. Đáng ra mẹ cô phải vui chứ??
Bích Sa đang định hỏi, nếu có rồi thì sao thì ba La đã tới.
Ba La vừa mới đáp máy bay trở về từ Pháp. Nếu không phải ông Phan là bạn thân lâu năm của ba La thì ông cũng chẳng thèm tới. Chính vì vậy, ông vẫn chưa biết việc Bích Sa vừa lột xác trở lại dáng vẻ tiểu công chúa ngày xưa.
Vừa bước vào salon, ba La đã đi thẳng đến chỗ mẹ La. Khi nhìn thấy “cô gái” ngồi bên cạnh vợ, ông chợt nhíu mày:
– Tiểu Sa lại từ chối không đi à? Nhưng cũng không nên dùng thế thân chứ? Nếu nó không thích Tiểu Kỳ thì có thể bảo chúng ta mà? _ Dừng một chút, ông lại nói _ Nhưng mà nó tìm thế thân cũng giỏi đấy. Khuôn mặt giống nó y như đúc này.
– … _ Mẹ La không biết nói gì trước ông bố mà ngay chính con mình cũng không nhận ra này, mãi mới cất giọng _ Đây không phải là thế thân! Đây là con ruột anh, do em mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày sinh ra! La – Bích – Sa!
Ba La ngẩn ra nhìn chằm chằm cô gái vợ vừa khẳng định là con mình kia sau đó… cật lực lắc đầu:
– Không thể nào? Tiểu Sa xinh thì xinh thật nhưng sao có thể đến mức này? Em không cần lừa anh như thế.
Bích Sa dở khóc dở cười nhìn bố mình, quyết định khẳng định thân phận:
– Bố! Bố có nhận ra giọng con không? Con là La – Bích – Sa một trăm phần trăm hàng thật giá thật!
Ba La kinh ngạc, hết nhìn khuôn mặt: “Em đã nói rồi mà.” của mẹ La lại nhìn khuôn mặt giống Tiểu Sa nhà mình như đúc của cô gái, cuối cùng không tin được hỏi lại:
– Con thật sự là Tiểu Sa? Không phải thế thân?
– Vâng. Con là Tiểu Sa, chắc chắn một nghìn phần trăm không phải là thế thân!
Cảm xúc của ba La bây giờ ngoài kinh ngạc thì còn có… rất kinh ngạc.
– Tiểu Sa! Con béo béo nhìn dễ thương hơn. Như thế này, bố không quen chút nào. _ Ba La nhíu mày, nghiêm túc nói.
Bích Sa đen mặt. Bố mẹ cô đúng là hợp nhau thật ý. Ai nấy đều từ chối có con gái thông minh xinh đẹp, ai nấy đều chỉ thích cô mập ú thôi ┻━┻ミ\(≧ロ≦\)
– Bố, hơn bảy rưỡi rồi đấy! _ Bích Sa không thể tiếp tục nghe bố mẹ ruột của mình đả kích thêm nữa, quyết định giục bố mẹ đến bữa tiệc.
– À ừ, đi thôi đi thôi. _ Ba La khoác tay mẹ La ra xe, Bích Sa nhanh chóng đi theo.
Mặc dù cô chẳng thích đi đến những bữa tiệc phiền phức kia nhưng ông Phan là bạn thân của ba La. Đồng thời ông Phan cũng hay đến chơi với cô, quan tâm hướng dẫn cô làm việc nên cô cũng khá thích ông.

Khi Bích Sa đến biệt thự của Phan Gia, khách khứa đã đến gần hết. Ông Phan đang tiếp khách, nhìn thấy ba La liền lịch sự chào rồi đi về phía ba La.
– Haha, cuối cùng ông cũng đến. Tôi còn đang lo ông bận quá không đến được. _ Ông Phan cười, cầm ly rượu mời ba La.
– Tôi thật sự rất bận mà. Nhưng là sinh nhật ông nên dù có bận thế nào cũng phải cố gắng đến thôi. _ Ba La lấy một ly rượu từ người phục vụ, cụng ly với ông Phan.
– Vinh dự, vinh dự quá. Ông còn dẫn cả bà nhà đến cơ à? _ Ông Phan nhìn mẹ La rồi lại nhìn sang Bích Sa, hơi ngạc nhiên hỏi _ La phu nhân, già rồi trí nhớ không tốt lắm. Có thể cho tôi hỏi tiểu thư đây là?
– Ngài cứ đùa. Trí nhớ ngài mà không tốt thì tôi đã lú lẫn mất rồi. _ Mẹ La lịch sự che miệng cười rồi giới thiệu _ Ông không nhớ thật sao? Đây là Tiểu Sa hồi nhỏ ông cứ thích ôm mãi không buông tay đấy còn gì. Hồi xưa ông còn nhất quyết muốn con bé mai sau thành con dâu ông đấy.
Ông Phan cũng kinh ngạc không kém ba La lúc nãy. Khá lâu rồi ông không gặp lại cô bé Tiểu Sa này nhưng cũng nghe bà Phan nói, do căng thẳng nên cô bé dần trở nên mập mạp, khép kín, không thích đến các bữa tiệc. Nhưng trước mặt ông không phải là một cô bé rất xinh xắn sao?
– Chú Phan! _ Bích Sa nở một nụ cười đáng yêu, ngọt ngào gọi khiến ông Phan hơi ngẩn ra.
– Ôi trời ơi! Tiểu Sa, con càng lớn càng xinh đẹp khiến chú Phan cũng chẳng nhận ra nữa! Mau mau, mau lại đây cho chú nhìn nào. _ Ông Phan vui vẻ vẫy Bích Sa rồi chợt gọi lớn _ Tiểu Kỳ! Tiểu Kỳ, con đâu rồi?
Phan Tư Kỳ đang nói chuyện với đám thiếu gia, nghe bố gọi thì chạy lại. Ông Phan vô cùng đắc ý giới thiệu:
– Tuấn Kiệt, ông đừng tưởng chỉ có con gái ông lớn lên xuất chúng! Đây là con trai tôi, Phan Tư Kỳ.
– Con chào cô chú. Con là Phan Tư Kỳ, năm nay hai mươi tuổi. _ Phan Tư Kỳ lễ phép nói. Thừa biết cô bé trước mặt khả năng cao sẽ là hôn thê của mình, anh chủ động hỏi luôn _ Em đây là?
– Chào anh. Em tên La Bích Sa, anh cứ gọi em là Tiểu Sa là được rồi. Mùng mười tháng sau em sẽ chính thức được mười bảy tuổi. Rất vui được gặp anh. _ Bích Sa nhẹ nhàng cười.
Dù cô không thích cười với người lạ nhưng cũng phải giữ thể diện cho bố mẹ và chú Phan nên vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
– Tiểu Kỳ. Con dẫn Tiểu Sa ra hoa viên đi. Chú nhớ con thích hoa Dành Dành đúng không Tiểu Sa? Ngoài vườn hoa Dành Dành vừa mới nở, chú còn đang sợ không ai ngắm. May mà có con đến rồi.
– Oa, hoa Dành Dành ạ? Anh Tư Kỳ, anh mau dẫn em đi. _ Bích Sa biết thừa chú Phan đang muốn cô và Phan Tư Kỳ có không gian riêng để tìm hiểm này nọ nên cũng thuận theo, lập tức kéo tay anh.
– Vậy bọn con đi trước. Bố và cô chú cứ thong thả. _ Phan Tư Kỳ lịch sự cúi đầu rồi dắt Bích Sa đi hướng hoa viên.
Vừa ra tới hoa viên, Bích Sa đã lập tức buông tay Phan Tư Kỳ, đứng cách anh một khoảng cách an toàn rồi nói:
– Xin lỗi nhưng em chưa muốn đính hôn lúc này. _ Bích Sa cúi đầu nói.
Phan Tư Kỳ không thể phủ nhận là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí chồng Bích Sa. Anh đẹp trai, tài giỏi, đối nhân xử thế tốt, quan trọng hơn là môn đăng hộ đối. Tuy nhiên, Bích Sa mới mười tám cái xuân xanh, cô chưa muốn đính hôn rồi kết hôn quá nhanh như vậy.
Phan Tư Kỳ ngẩn ra nhưng ngay lập tức mỉm cười:
– Ừ, anh cũng thấy em mới mười tám thì hơi vội. _ Phan Tư Kỳ dưa tay lên xoa đầu Bích Sa, cô cũng không tránh _ Nếu em không muốn thì thôi. Anh sẽ không ép hôn hay gì đâu. Bố mẹ chắc cũng sẽ không ép.
– Cảm ơn anh. _ Bích Sa còn đang sợ phải thuyết phục Phan Tư Kỳ một lúc thì anh đã đồng ý rồi. Thật may quá.
Nghĩ gì, Phan Tư Kỳ lại nói:
– Nhưng mà em có thể cho anh ôm một cái coi như đặt cọc trước không?
– Được chứ ạ. _ Bích Sa nhún vai. Ôm thôi mà, chẳng mất gì.
Phan Tư Kỳ chủ động bước về phía Bích Sa ôm lấy cô. Bích Sa nghĩ một chút rồi vòng tay ôm lại.
Ở một góc khác, Vân Phong đang đi dạo loanh quanh gần đó, tình cờ nhìn thấy cô gái em trai thích đang ôm một người khác. Anh sững sờ vài giây rồi vội vàng nhắn tin cho Vân Thần: “Tối về anh bảo cái này. Khẩn cấp.” rồi nhanh chóng tìm Bạch Hiểu báo anh về trước.
– Sao thế? _ Vân Thần thấy Vân Phong về, trên tay vẫn còn cầm sách ra gặp anh.
Vân Phong nhìn em trai giờ này vẫn còn đang vô tư đọc sách mà tức muốn hộc máu. Anh giật quyển sách trên tay cậu, quát:
– Trời ơi cái tên ngốc này! Em có biết trong lúc em đang ham học hỏi này thì Bích Sa thân yêu của em sắp sửa bị thằng khác cướp đi rồi không? Em còn định ngốc ở đây đến bao giờ nữa?
Vân Thần nhíu mày:
– Bích Sa làm sao?
Vân Phong bình tĩnh lại, kéo Vân Thần ngồi xuống sofa:
– Hôm nay anh cùng với Bạch Hiểu đi dự tiệc sinh nhật của Phan tổng thì thấy Bích Sa nói chuyện với con trai Phan tổng là Phan Tư Kỳ. Sau đó, anh còn thấy hai người ôm nhau. Cô bé Bích Sa kia còn vòng tay ôm lại nữa!
– Cái gì cơ? _ Vân Thần kinh ngạc. Cậu mới nghỉ có bốn ngày thôi, sao đã xảy ra chuyện thế này? _ Anh có nhìn nhầm không? Thật là Bích Sa sao?
– Không thể nhầm được! _ Vân Phong nhấn mạnh sau đó lại phân vân _ Hay là nhầm ta?
Vân Thần đen mặt. Ông anh này của cậu chẳng có hi vọng gì cả == Nhưng dù thế nào, tốt nhất là mai cậu vẫn nên đến trường xem thử xem.
Chết tiệt! Đáng ra cậu không nên khuyến khích Bích Sa giảm cân! Nhìn xem! Giờ tình địch có khác gì kiến không? ٩(╬ ˋ ロ ˊ ╬)۶
♪♥♪
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN