Hoa đào cạnh cửa sổ, em cạnh anh - Ngoại truyện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Hoa đào cạnh cửa sổ, em cạnh anh


Ngoại truyện


Nhiều năm sau…
Trong một căn biệt thự ở Mỹ, Từ Vân Tranh – mười tuổi – mặc áo sơ mi trắng ngồi trước máy tính đầy chữ, vô cùng tập trung đánh máy. Trong lòng cậu bé là Từ Bích Vân – tám tuổi – đang ngoan ngoãn đọc lại những gì anh mình vừa đánh ra để đảm bảo không có sai sót. Dưới đất, Từ Vân Mặc – em trai song sinh của Vân Tranh – đang vui vẻ lắp lego.
– Vân Tranh, anh mau nhìn xem, em lắp xong rồi nè! _ Vân Mặc vui vẻ giơ lego lên, chạy lại chỗ Vân Tranh và Bích Vân khoe.
– Ừ. _ Vân Tranh không quan tâm lắm, còn Bích Vân nhận lấy lego từ tay Vân Mặc mà mắt vẫn nhìn màn hình máy tính sau đó… ném thẳng mô hình lego vào rổ bóng rổ treo trên tường…
Mô hình lego chui qua rổ bóng, va mạnh xuống đất, các mảnh lego vỡ ra bắn tung tóe ngay trước mắt Vân Mặc mà cậu bé cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ “A!” lên đúng một tiếng vô cùng nhạt nhẽo.
Sau đó, chờ tới khi các mảnh lego đã không còn lăn lung tung nữa, cậu bé mới rất bình tĩnh lấy chổi ra quét các mảnh lego lại, tiếp tục lắp. Nhờ Bích Vân ném là cách nhanh nhất để phá lego ra mà không phải thời gian và công sức.
Cứ như vậy tới gần tối, Vân Mặc dù chưa lắp xong lego nhưng vẫn đưa nó cho Bích Vân để cô nhóc ném vào rổ bóng rổ. Vân Tranh lưu văn bản, đặt Bích Vân xuống đất rồi giúp Vân Mặc cho lego đã được quét gọn lại vào rổ đồ chơi. Ba đứa trẻ nhanh chóng xuống bếp làm đồ ăn cho bố mẹ.
Khi Bích Sa và Vân Thần về tới nhà, cơm nước đã sẵn sàng.
Cuộc sống gia đình nhà Bích Sa vẫn đều đều diễn ra như thế. Cô dạy con mình y như mình ngày xưa, năm tuổi bắt đầu học văn hóa, sáu tuổi bắt đầu học công nghệ thông tin, bảy tuổi bắt đầu tự lập, tám tuổi bắt đầu học nấu ăn và dù ngon hay dở thì vẫn phải ngày ngày vào bếp nấu đủ ba bữa cho bố mẹ và quanh trọng nhất là, chín tuổi chuyển về nước B sống, một mình. Dù Bích Sa biết như thế là có hơi khắc nghiệt nhưng cô tin rằng con mình có thể làm được. Tất nhiên, nếu bất cứ ai không muốn có thể mạnh dạn nói với cô. Cô không bắt ép vì cô biết chế độ như vây không phải ai cũng có thể chịu được. Nhưng may thay, Vân Tranh, Vân Mặc hay Bích Vân đều rất ngoan ngoãn thực hiện theo yêu cầu của cô, cộng thêm chúng rất thông minh nên mọi chuyện vẫn luôn tốt đẹp.
– Ngày mai Như Ngọc về nước B chơi đấy. Con có đi cùng không? _ Bích Sa ngồi xuống ghế, hỏi Bích Vân.
Bạch Như Ngọc – con gái của Bạch Hiểu và Vân Vân, tám tuổi, Từ Ân – con gái Vân Phong và Dương Gia, cũng tám tuổi, còn có Bích Vân là ba người bạn thân, hầu như đi đâu cũng có nhau. Mai Bạch Hiểu có việc phải về nước B giải quyết, thuận tiện có thể cho Bích Vân – người sắp phải tới nước B ở hẳn – đi theo.
– Vâng, được ạ. _ Bích Vân rất nghe lời nhé.
– Bọn con có phải về không? _ Vân Mặc ngước lên nhìn Vân Thần, nghiêng đầu hỏi. “Bọn con” tất nhiên là nói cậu bé và Vân Tranh.
– Tùy con. Nhưng không phải qua kì nghỉ đông các con cũng sẽ phải về nước B sao? _ Vân Thần gắp một con tôm cho Bích Sa rồi lại gắp đậu phụ nhồi thịt cho Bích Vân, hỏi.
– Vậy bọn con không đi nữa. _ Vân Tranh lắc lắc cái đầu nhỏ _ Mẹ, lúc nãy con nói chuyện với ngài John, ông ấy nói muốn tìm mẹ để trình bày ý kiến, xin vốn đầu tư.
– Không cần. Mẹ đã nghe qua dự án của ông ta. Không khả thi. _ Bích Sa gắp một miếng súp lơ cho Vân Mặc nhưng cậu bé lại lập tức gắp ra, sau đó vì bị cái nhìn trừng trừng của cô dọa sợ nên đành ăn.
– Con biết. Nên con đã từ chối hộ mẹ rồi. Con… _ Vân Tranh đang định bàn bạc thêm với Bích Sa về vài vấn đề liên quan tới tài chính cậu bé chưa hiểu thì bị tiếng gõ đũa lên mặt bàn của Bích Vân cắt ngang. Cậu bé bất mãn nhìn cô nhóc.
– Ăn không nói, ngủ không nói. Càng không cho phép nhắc tới việc làm ăn trên bàn ăn. Em ăn không ngon!
Không phải Bích Vân không muốn nghe vì không hiểu nhưng có một người anh cả ngày cứ hết bất động sản lại cổ phiếu rất phiền nhé. Có lần bố mẹ đi công tác, cô nhóc đang ngủ lại bị cậu bé gọi dậy bàn về việc cổ phần hóa đối với các công ty là tốt hay xấu 😣😫
Đừng hỏi tại sao Vân Tranh không hỏi Vân Mặc. Vân Mặc đã sớm biết sự “điên cuồng” của Vân Tranh nên ngày nào đi ngủ cũng đều khóa cửa rất cẩn thận. Chỉ có Bích Vân cô là ngây thơ không biết gì. Từ đó, cô nhóc học được một điều rằng, phải khóa cửa để chặn hai loại người, một là kẻ xấu, hai là Vân Tranh 😓😓
Ăn cơm xong, cả nhà Bích Sa ngồi quây quần bên nhau xem TV, bát đũa do người hầu dọn dẹp.
Làm người hầu ở nhà Bích Sa là mơ ước của tất cả những người bị buộc phải làm người hầu bởi, làm ở đây thật sự rất nhàn. Công việc của họ chỉ bao gồm rửa bát và giặt cũng như phơi quần áo. Còn lại tất cả mọi việc đều do các thiếu gia, tiểu thư tự làm. Hơn nữa, đãi ngộ cực tốt, chủ nhà ai nấy đều rất thân thiện.
Tới lúc này, Vân Tranh mới được phép đem thắc mắc của mình ra hỏi rồi cùng cả nhà tranh luận. Vân Thần và Bích Sa cũng đem các vấn đề ở công ty ra đố các con, giống như một dạng vui chơi có thưởng vậy. Sau đó, đến đúng mười giờ, ba đứa trẻ lên giường đi ngủ còn Vân Thần và Bích Sa bấy giờ mới bắt đầu làm việc của mình.
Ngày nào cũng vậy, đúng thứ tự đến mức các người hầu phải nể phục. Tuy nhiên, tối hôm đó Bích Vân ngủ hơi muộn.
Cô bé chuẩn bị vali để mai tới nước B xong xuôi thì nhận được tin nhắn của Will – một cậu bạn trên mạng mà cô bé quen. Will là cũng là người nước B, hiện đang ở Canada cùng với gia đình, cậu nhóc chín tuổi. Dù là người nước B nhưng cậu nhóc không biết quốc ngữ nên luôn nói chuyện với Bích Vân bằng tiếng Anh. Ngoài ra, cô nhóc chưa từng gặp cậu.
“Cậu ngủ chưa vậy?” Will chủ động nhắn trước.
“Chưa. Sao hôm nay cậu chưa ngủ vậy?”
Bình thường Will luôn ngủ sớm dậy sớm. Cậu nhóc còn nhận nhiệm vụ đánh thức cô nhóc bằng việc gọi một cuộc gọi xuyên quốc gia đắt đỏ và cũng luôn nhắn tin chúc ngủ ngon đúng giờ.
“Có nhiều chuyện phải suy nghĩ quá…”
“??”
“Bố mẹ muốn tớ đính hôn. Đối tượng là một tiểu thư họ Dương.”
“Cậu không muốn sao?”
“Không muốn một chút nào!” _ Will nhắn lại ngay lập tức
“Vậy từ chối đi?”
“Bố mẹ tớ không cho. Cậu không biết đâu. Bố mẹ tớ cũng là do đính hôn từ nhỏ đấy. May mà họ lâu ngày sinh tình nên còn đỡ, nếu tớ không thể sinh tình với cô tiểu thư họ Dương kia thì tớ chết mất.”
“Vậy sao cậu không thử một chút. Cũng đâu có sao?”
“Tớ không muốn. Nghĩ cách hủy hôn rất đau đầu. Tớ phải làm sao??”
“Tớ biết làm sao được…” _ Bích Vân không vui nhắn lại.
Bích Vân quen Will từ khi cô nhóc mới bắt đầu được nghịch máy tính. Will rất tốt với cô nhóc nên cô cũng rất thích cậu, cô nhóc rất muốn giúp cậu nhưng không biết làm thế nào cả…
“Thôi bỏ đi.” _ Im lặng một chút, Will lại nhắn lại _ “Vậy còn cậu thì sao? Sao vẫn chưa ngủ?”
“Tớ đang chuẩn bị để mai tới nước B cùng bác tớ.”
“Thật sao? Mai tớ cũng phải tới nước B tổ chức lễ đính hôn nha.”
“Oh? Ở đâu vậy?”
“Khách sạn E, tầng ba, phòng F.”
Một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu Bích Vân. Cô nhóc vội nhắn cho Will:
“Cậu thật sự không muốn đính hôn? Dù bằng cách nào đi chăng nữa?”
“Ừ!” _ Dù có nhận thấy sự mờ ám trong câu nói của Bích Vân nhưng Will vẫn không do dự trả lời.
“Được! Vậy tớ giúp cậu!”
***
Sáng, Bích Vân dậy rất sớm, đánh răng rửa mặt xong xuôi mới nhận được cuộc gọi đánh thức cô nhóc của Will.
“Cậu định làm gì để giúp tớ?”
Hôm qua cậu nhóc còn chưa kịp hỏi thì Bích Vân đã vội vàng off facebook rồi.
“Cậu không cần biết. Tới lúc đó chỉ cần phối hợp với tớ là được rồi.” _ Bích Vân cười đầy thần bí làm Will càng nghi ngờ. Cô nhóc hỏi lại _ “Cậu chắc chắn không muốn đính hôn?”
“Không muốn.” _ Will trả lời chắc nịch.
“Tớ chỉ cần câu này thôi. Bye bye.”
“Ơ này!”
Bích Vân ngay lập tức cúp máy, không để Will hỏi thêm gì sau đó vui vẻ xuống tầng ăn sáng.
– Như Ngọc ốm rồi, không tới nước B cùng con được đâu. _ Bích Sa kết thúc cuộc điện thoại với Bạch Hiểu, quay sang nói với Bích Vân _ Con có muốn đi nữa không?
– Đi chứ ạ! _ Bích Vân còn đang lo làm sao để Như Ngọc không đi theo cô nhóc tới gặp Will thì cô bé lại không đi. Tốt quá.
Trước thái độ mừng rỡ của Bích Vân khi nghe Như Ngọc không đi, Bích Sa hơi nghi ngờ nhưng vẫn không nói gì, im lặng ăn sáng.
Ăn xong, Bạch Hiểu qua đón Bích Vân cùng ra sân bay. Bích Sa vẫn một mực im lặng chờ cô nhóc đi khuất mới quay lại nhìn Vân Tranh và Vân Mặc. Ấy vậy mà hai cậu bé đã quần áo chỉnh tề, vali sẵn sàng nhìn cô. Bích Sa quay sang nhìn Vân Thần, thấy cậu mỉm cười dịu dàng nhìn mình liền hiểu. Sống với nhau mười mấy năm, sao cậu không biết cô đang nghĩ gì chứ?
Bích Vân là kiểu nghịch ngầm, cô nhóc rõ ràng trông như đang chuẩn bị làm gì đấy không được khôn ngoan cho lắm, Bích Sa và Vân Thần tất nhiên là lo lắng.
– Tiểu Tranh, Tiểu Mặc, các con đi theo bảo vệ em nhé, đảm bảo nó không có việc gì.
– Vâng. _ Vân Tranh và Vân Mặc đều rất vâng lời.
– Các con đi bằng phi cơ riêng nhé vì giờ không đặt được chuyến bay cùng với Tiểu Vân nữa, mẹ sợ đến muộn.
– Vâng.
– Được rồi, mau đi đi. Nhớ cẩn thận.
– Con chào bố mẹ.
Vân Tranh, Vân Mặc đi rồi, Bích Sa vẫn còn đứng nhìn theo. Vân Thần sợ vợ đứng lâu lạnh, nhanh chóng kéo cô vào nhà.
– Đừng lo. Tiểu Tranh và Tiểu Mặc chắc chắn có thể bảo vệ Tiểu Vân một cọng tóc cũng không mất. _ Vân Thần dịu dàng an ủi.
– Em biết. Nhưng em vẫn lo. Nhỡ Tiểu Vân làm quá rồi dính vào cái gì không sạch sẽ…
– Em đừng nói thế. Sẽ không sao.
– Hi vọng vậy.
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng Bích Sa không thật sự tin tưởng. Linh cảm của cô chưa bao giờ sai cả.
Và sự thật chứng minh, linh cảm của cô thật sự không bao giờ sai.
***
Đáp máy bay, để hành lý vào khách sạn, Bạch Hiểu cho phép Bích Vân ra ngoài chơi, tất nhiên vẫn có người âm thầm bảo vệ. Bích Vân biết có người đi theo mình nhưng cũng không nói gì. Cô nhóc thừa sức cắt đuôi bọn họ.
Bích Vân trước hết vẫn thong thả đi chơi. Will đã nói khi nào buổi lễ bắt đầu sẽ gọi cho cô nhóc, phải từ từ. Trong đầu Bích Vân đã vạch sẵn kế hoạch rõ ràng, tuy hơi mạo hiểm và có thể để lại hậu quả lớn không tưởng nhưng trước mắt, dù thế nào, cô nhóc cũng muốn giúp Will.
Bích Vân đã điều tra rồi. Dương tiểu thư kia là đại tiểu thư của tập đoàn Dương Quý. Dương Quý và BW – tập đoàn nhà Will – muốn bắt tay với nhau trong một dự án cực lớn nên muốn lấy việc đính hôn này làm cầu nối. Vừa hay, đại tiểu thư Dương Liễu vừa gặp đã thích Will nên hai bên lập tức quyết định hôn sự.
Hôm nay Bích Vân muốn phá buổi lễ này, giống như đồng thời giáng hai cái tát vào hai tập đoàn lớn. Nếu họ biết cô nhóc là tiểu thư AC, sợ sẽ không muốn hợp tác với tập đoàn. Mặt khác, nếu việc bắt tay không thành cũng sẽ ảnh hưởng đến BW, hay nói cách khác là gián tiếp ảnh hưởng đến cuộc sống của Will.
Bích Vân biết. Nhưng cô nhóc không quản được nhiều như vậy. Cô nhóc cũng chưa thể đạt được trình độ phá hợp đồng này thì sẽ kiếm được cái khác to hơn, lớn hơn cho tập đoàn nhưng cô nhóc biết, dù cô nhóc có làm gì, bố mẹ và hai anh cũng sẽ không trách cô, vẫn sẽ dọn dẹp thật tốt tàn cuộc cho cô.
Will gọi điện cho cô nhóc. Bích Vân không bắt máy mà vào một cửa hàng quần áo, chọn cho mình một bộ quần áo con trai gọn gàng đơn giản.
Trả tiền, mặc luôn bộ quần áo vừa mua, Bích Vân vào một quán cafe hai mặt tiền khá đông ở tầng một trung tâm thương mại. Cô nhóc đi tới nơi order cafe như bình thường sau đó nhanh chóng lẫn vào những người đang chờ đồ uống. Các vệ sĩ cũng nhận ra, vội vàng xông vào quán cafe nhưng Bích Vân tám tuổi thấp bé ngay lập tức bị lẫn trong đám thanh thiếu niên cao lớn.
– Lạc mất tiểu thư rồi?
– Mau gọi về cho chủ tịch Bạch!
***
Vân Tranh và Vân Mặc cũng tới khách sạn Bạch Hiểu và Bích Vân ở, lúc này đang ở trong phòng Bạch Hiểu.
– Đầu tiên là chúng ta có thể tới biệt thự La gia ở, không cần ra khách sạn. Cháu đã lấy chìa khóa của mẹ rồi.
Vân Tranh là đứa cháu Bạch Hiểu không thích nhất vì tính cách cậu bé lạnh nhạt y hệt Bích Sa hồi xưa làm anh phát cáu lên được. Nói chuyện với bác mình mà vẻ mặt trước sau như một đều so với tiền còn lạnh hơn!
– Ừ.
– Thứ hai là chúng cháu không tin tưởng Tiểu Vân nên mới đến đây. Em ấy trông như sắp làm điều gì không tốt đẹp nên chúng cháu phải trông chừng em ấy. Cháu…
Vân Tranh còn chưa nói xong, vệ sĩ Bạch Hiểu cho đi theo Bích Vân đã gọi điện tới.
– Xin lỗi ông chủ. Chúng tôi lạc mất Bích Vân tiểu thư rồi.
Bạch Hiểu vừa nghe thấy liền tức giận quát lớn:
– Cái gì cơ? Mỗi một đứa bé cũng không trông được thì tôi trả lương cho các người để làm gì? Còn không mau đi tìm con bé?
– Tôi xin lỗi. Tôi sẽ lập tức đi tìm tiểu thư ngay ạ.
Bạch Hiểu tức giận ném điện thoại lên giường, sắc mặt không tốt một chút nào. Trước khi đi, Bích Sa đã dặn đi dặn lại rằng phải đảm bảo an toàn cho Bích Vân, một sợi tóc cũng không được thiếu, vậy mà giờ anh còn không biết con bé đang ở đâu. Bích Sa mà biết chắc chắn sẽ không để yên cho anh…
Vân Mặc nhìn Bạch Hiểu lại nghe cuộc đối thoại ngắn ngủi của anh với vệ sĩ liền hiểu nhưng vẫn hỏi lại:
– Lạc mất Tiểu Vân rồi?
– Ừ. _ Bạch Hiểu nặng nề gật đầu.
Vân Tranh cau mày, Vân Mặc thở dài thườn thượt, trên mặt cả hai cậu bé đều đầy vẻ lo lắng không giống với các cậu bé mười tuổi.
Vân Mặc lấy máy tính, bắt đầu định vị vị trí của Bích Vân. Bích Vân nổi loạn thì nổi loạn thật nhưng vẫn rất nghe lời Vân Mặc đeo một chiếc nhẫn có chức năng định vị để đảm bảo an toàn. Tất nhiên, Vân Mặc cũng đã hứa chỉ khi Bích Vân phát tín hiệu cầu cứu cậu mới định vị. Nhưng…
– Xin lỗi em, anh hứa đây sẽ là ngoại lệ duy nhất. _ Vân Mặc vừa lẩm bẩm vừa nhấn nút enter để bắt đầu tìm kiếm.
***
Chiếc nhẫn bằng bạc có gắn một bông hoa anh đào bằng kim cương hồng trên ngón áp út phải của Bích Vân lóe lên một tia đỏ ở nhụy hoa. Bích Vân đang ngồi trên taxi nên cũng nhìn thấy tia sáng. Cô nhóc biết Vân Mặc đã bắt đầu định vị vị trí của cô nhưng cũng không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra thả virus gây nhiễu, kéo dài thời gian định vị. Cho tới khi Vân Mặc định vị được cô nhóc, cô nhóc đã có thể cướp hôn phu xong rồi.
Chiếc taxi đỗ trước khách sạn nơi tổ chức tiệc đính hôn. Bích Vân không vội vào ngay mà còn lang thang một chút ở đại sảnh. Cô nhóc đang canh thời gian xông vào cho kịch tính.
Còn ở trong, Will đã gấp tới độ sắp hỏng rồi. Sao Bích Vân vẫn chưa tới? Cô nhóc đã hứa giúp cậu mà TT
– “William, xong chưa con?” _ Bà Mã Lý – mẹ Will gõ cửa phòng.
Will tên đầy đủ là William Mã Lý, bố là người nước B, mẹ là người Canada. Bố cậu sang Canada lập nghiệp và gặp mẹ cậu, hai người yêu nhau xong lại phát hiện ra đã được đính hôn từ trước nên hai người kết hôn và sinh sống ở đây. Trên mạng William lấy tên là Will cho gọn, sau khi kết bạn với Bích Vân, cô nhóc không hỏi tên thật của cậu vì cô nhóc cũng dùng tên giả là “Trời xanh mây trắng”.
– “Dạ, con ra ngay.” _ William nắm chặt điện thoại, quyết định gọi cho Bích Vân thêm một lần nữa nhưng cô nhóc vẫn không bắt máy. Cậu nhóc thở dài, đặt điện thoại xuống. Chắc Bích Vân chỉ nói đùa hoặc có chuyện gì bận không tới được nữa rồi. Thôi, nếu thật sự không sống chung được thì yêu cầu hủy hôn sau vậy…
William mặc một bộ comple màu đen, trước ngực cài một bông hoa màu trắng. Mái tóc màu vàng nhạt của cậu nhóc được vuốt lên để lộ vầng trán cao sáng sủa. Khuôn mặt cậu nhóc có phần quá thanh tú so với những bạn nam cùng tuổi với làn da trắng, mũi cao cùng đôi mắt một mí đen trắng rõ ràng, đôi môi hơi mỏng hồng hào. Cậu nhóc cao và khá gầy.
William ăn rất nhiều nhưng không béo lên, cậu nhóc từng than phiền việc này với Bích Vân và được cô nhóc gợi ý về việc ăn củ sen hầm chân giò. Cậu nhóc nghe lời Bích Vân ăn khá nhiều, cuối cùng cũng lên cân. Bây giờ, tất cả các bữa ăn của William đều có món củ sen hầm chân giò này đồng thời đây cũng là món cậu nhóc thích nhất.
William không biết tiếng nước B nên buổi lễ sử dụng tiếng Anh. Ở cạnh sân khấu, trong khi chờ MC giới thiệu đầu buổi lễ, Dương Liễu lần đầu tiên được nói chuyện riêng với William.
– “Xin… xin chào?” _ Được rèn luyện trở thành một tiểu thư thục nữ hiền lành từ nhỏ nên giờ Dương Liễu có hơi ngại khi chủ động bắt chuyện với William.
– “Xin chào. Lần đầu tiên gặp mặt có chút vội vàng nên chưa kịp nói chuyện nhiều với cậu. Xin tự giới thiệu, tớ là William Mã Lý, chín tuổi.” _ Nếu đã quyết định đính hôn với nhau tức là sau này còn gặp nhau nhiều, tốt hơn hết là nên để lại ấn tượng tốt, hơn nữa, cuộc hôn nhân này cũng không phải là lỗi của Dương tiểu thư nên dù William có không thích cuộc hôn nhân này nhưng cũng sẽ không ghét lây sang Dương Liễu. Cậu nhóc rất lịch sự đưa tay ra bắt tay với cô bé.
– “A, tớ… tớ là Dương Liễu, cũng chín tuổi.” _ Dương Liễu rụt rè đưa tay ra bắt tay với William. Khi đặt tay mình vào tay cậu nhóc, cảm nhận hơi ấm bao lấy tay mình, Dương Liễu liền mỉm cười vô cùng dịu dàng.
Nhìn thấy nụ cười ngây thơ của Dương Liễu, không biết tại sao William lại có suy nghĩ, một người trong đầu toàn kế phá hoại như Bích Vân còn lâu mới cười ra được nụ cười như vậy nhỉ? Nghĩ thế, William cũng bật cười. Vừa lúc đó, bà Mã Lý bước từ sân khấu xuống, thấy William cùng Dương Liễu đang vừa bắt tay vừa nhìn nhau cười, suy nghĩ không biết William có cảm thấy đính hôn như vậy có ép buộc quá không lúc đầu lập tức bay sạch. Bà đã vô tình ngộ nhận rằng William cũng có cảm tình với Dương Liễu…
– “William, Tiểu Liễu, lên sân khấu thôi.”
– “Dạ.”
William lịch sự vòng tay để Dương Liễu khoác rồi cả hai người cùng bước lên sân khấu. Bên dưới rộ lên rất nhiều tiếng nói nhưng William không hiểu nên cũng không để ý lắm còn Dương Liễu nghe hiểu nên mặt mày đỏ bừng. Cái gì mà đẹp đôi chứ? Họ còn chưa lấy nhau đâu ///>..<
– Cháu không định vào à? Không sợ Tiểu Vân có chuyện gì sao? _ Bạch Hiểu không muốn nói chuyện với Vân Tranh nên đành đi về phía Vân Mặc đang đứng chơi game.
– Vào làm gì ạ? _ Vân Mặc không nhìn Bạch Hiểu mà vẫn cắm đầu vào chơi game _ Có chuyện gì con bé sẽ tự phát tín hiệu cầu cứu. Có khi giờ nó đã sắp giải quyết xong mọi chuyện rồi, cháu xông vào làm phiền nó, nó mà cho cháu một phát đập đầu xuống đất thì không vui đâu.
– Kệ em ấy. Bị đau mới rút kinh nghiệm được. Yên tâm, không chết đâu. _ Vân Tranh không một chút quan tâm, quay người _ Cháu vào xe ngồi.
– Em vào với. _ Vân Mặc đánh xong quái vật, tắt máy bước về phía Vân Tranh. Cả hai đứa bé đều tương đối dửng dưng không quan tâm tới sống chết của em gái mình dù lúc nãy khi nghe tin lạc mất Bích Vân, chúng đều lo đến tái xanh cả mặt.
– Này, mấy đứa không định vào thật à? Lúc nãy thấy lo lắm cơ mà?
– Không biết em ấy đang ở đâu mới lo thôi. Chứ…
Vân Mặc còn chưa nói xong, một tiếng động thật lớn vang lên từ trong căn nhà hoang khiến cậu bé giật nảy mình, vội vàng chạy vào, theo sau là Bạch Hiểu và Vân Tranh:
– Tiểu Vân! _ Vân Mặc gọi lớn tên Bích Vân rồi chợt đứng đực ra nhìn hai người đang nằm trên sàn.
Tiếng động vừa rồi là do Bích Vân bị Tử Phong đánh mạnh vào bụng, ngã lùi về phía sau, va vào bộ bàn ghế mục nát kê sát tường. Bích Vân nằm gập người ôm lấy bụng, khóe miệng cô nhóc rỉ máu, tay áo hơi rách để lộ một mảng tím bầm, tóc bết vào khuôn mặt bẩn thỉu đỏ ửng. Tử Phong dù là người thắng cuộc nhưng cũng rất chật vật. Cậu ta chỉ đi được tới trước mặt Bích Vân liền ngã gục xuống, nằm ngửa trên dất thở dốc, trên người cậu cũng có không ít vết thương lớn nhỏ, nghiêm trọng không kém gì Bích Vân.
– Tiểu Vân! / Cậu chủ! _ Vân Tranh cùng người của Kim Tử bang đồng thời lao về phía hai người.
Vân Tranh đỡ Bích Vân ngồi dậy, ôm lấy cô bé, dùng khăn tay lau máu cho cô:
– Em làm trò gì mà để bản thân như vậy? Không lúc nào không khiến anh lo lắng cả. Anh đã nói bao nhiêu lần là không được trốn vệ sĩ sao em cứ không nghe thế hả? Em…
– Chờ em chết rồi anh mắng cũng không muộn đâu. _ Bích Vân ôm bụng vẫn còn đau âm ỉ, từ từ đứng lên.
Cứ mỗi lần Bích Vân mang vết thương về, y như rằng Vân Tranh lại bắt đầu cà ràm như một ông già, nói liên tục không ngừng nghỉ, khác hẳn với phong thái đĩnh đạc mọi khi. Còn Vân Mặc – người luôn thích động thủ hơn động khẩu – lại tương đối bình tĩnh hỏi cô nhóc bị ai đánh rồi vào phòng đóng cửa bắt đầu thả virus vào máy tính nhà người ta.
– Cẩn thận._ Vân Tranh đi chậm rãi đằng sau lưng Bích Vân, sẵn sàng đỡ cô nhóc nếu cô đột ngột ngấy xỉu.
– “Người đâu!” _ Bích Vân cao giọng gọi nhưng vì lấy hơi quá nhiều nên bụng lại càng đau _ “Bên trong có một bé trai, cứu cậu ấy ra. Bọn bắt cóc thì xử lý hết cho tôi, không chừa một tên!”
Tử Phong đứng đó nhìn Bích Vân ra lệnh xử lý thuộc hạ của mình mà vẫn dửng dưng như không. Kim Tử đang quá tải, bớt ba bốn miệng ăn cũng không sao.
Vệ sĩ Vân Tranh, Vân Mặc mang tới đây đều là người Mỹ nên có thể nói chuyện với William. Bích Vân đừng chờ tới khi một người vệ sĩ bế William ra ngoài mới yên tâm theo hai anh trai ra về.
– Khoan đã! _ Tử Phong đứng phía sau bỗng gọi giật lại.
Bích Vân quay đầu lại nhưng không nói gì như chờ Tử Phong nói nốt.
– Tử Phong! Cậu? _ Tử Phong đột nhiên thốt ra khiến Bích Vân thoáng ngẩn người rồi quay hẳn người lại, nhìn thẳng vào cậu ta, trả lời:
– Tôi là Bích Vân. Nhớ lấy! La – Bích – Vân! _ Bích Vân hơi dừng lại, rồi cô cười _ Cậu mạnh lắm! Nhưng lần sau tôi sẽ không thua!
– Cậu đánh rất hay. Hi vọng được tái đấu.
– Hẹn ngày gặp lại! _ Bích Vân đưa tay lên định bắt tay với Tử Phong nhưng cuối cùng lại vẫy tay tạm biệt cậu.
Tử Phong im lặng đứng nhìn Bích Vân dời đi. Khi cô nhóc đã đi xa, cậu ta đột nhiên cúi xuống, nhặt một sợi dây chuyền rơi dưới đất. Sợi dây chuyền bằng vàng có ngăn để ảnh. Cậu mở ngăn để ảnh ra, trong đó là ảnh một cô bé sáu tuổi đang ngồi xích đu cười tươi nhìn ống kính. Bên dưới có đề: “Từ Bích Vân – 6/6”
– Từ Bích Vân? La Bích Vân? _ Tử Phong đóng ngăn để ảnh, bỏ sợi dây chuyền vào túi áo _ Hẹn gặp lại, Bích Vân.

Bạn muốn ai làm nam chính của Tiểu Vân nào?
♪♥♪ Hết ♪♥♪

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN