Hoa Hồng Đỏ - Chương 109
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Hoa Hồng Đỏ


Chương 109


Trần Tĩnh cúi đầu nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt anh lạnh lùng nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.

Cô theo anh hơn hai năm, đã thấy rất nhiều thời khắc kiêu ngạo của anh, rất khó để tưởng tượng ra dáng vẻ anh đi cầu hôn một người phụ nữ nào đó, nhưng bây giờ, cô đã được chứng kiến cảnh tượng đó.

– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—

Mẹ cô đang đứng một bên, trên mặt là nụ cười hạnh phúc, cha mẹ anh cũng cười rất tươi, Trần Tĩnh hơi siết chặt ngón tay lại, nhỏ giọng nói: “Nếu như em không đồng ý, thì anh sẽ làm như thế nào?”

Phó Lâm Viễn nhíu mày: “Vậy thì lần sau anh sẽ cầu hôn tiếp, thời gian còn nhiều mà.”

Phó Lâm Viễn nắm chặt đầu ngón tay của cô, thấy nụ cười và sự đồng ý ngầm của cô, anh đeo chiếc nhẫn kim cương vào đầu ngón tay cô.

Sau đó, anh đứng dậy, nắm lấy cánh tay của Trần Tĩnh, kéo cô vào lòng, dùng lòng bàn tay, giữ lấy gáy cô, Trần Tĩnh vòng tay qua eo anh, úp mặt vào trong ngực anh.

Cô nghe tiếng tim đập bùm bụp, nghĩ thầm, Phó Lâm Viễn, anh có biết em đã đợi anh bao nhiêu năm rồi không? 

Anh cúi đầu hôn lên đ ỉnh đầu cô, hai người ôm lấy nhau. Cha mẹ hai bên nhìn thấy cảnh này, nhìn nhau mà rưng rưng nước mắt. 

Tiếu Mai là người rõ ràng nhất, trong lòng thầm nói với chồng của bà ấy, con gái ông sắp lấy chồng rồi, ông nhớ phù hộ cho con bé cả đời bình an, hạnh phúc vui vẻ.

Phó Lâm Viễn vuốt nhẹ phần gáy của cô rồi nói: “Cho anh chút thời gian chuẩn bị tổ chức hôn lễ.”

– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—

Trần Tĩnh đồng ý. 

Chương Hân Đồng đứng một bên cười nói: “Bác cũng sẽ giúp đưa ra một số kiến nghị nha.”

Phó Trung Hành kéo nhẹ Chương Hân Đồng, nhìn bà một cái, con cái có chủ ý của bản thân, bà cho ý kiến làm gì. Chương Hân Đồng xoay người trừng mắt Phó Trung Hành, Phó Trung Hành im lặng.

Bởi vì còn có cha mẹ của hai người nên Trần Tĩnh không tiếp tục ôm anh nữa, cô rời khỏi lòng ngực của Phó Lâm Viễn, nhìn thẳng vào anh, Phó Lâm Viễn đưa tay giữ lấy cổ cô, xoa nhẹ một lúc rồi mới buông cô ra.

Trần Tĩnh quay đầu lại. 

Hai người mẹ đều nhìn cô cười, Trần Tĩnh đi về phía người họ, nắm lấy tay Tiếu Mai: “Mẹ.”

Tiếu Mai có hơi kích động, không biết nên nói cái gì, bà ấy nắm chặt lấy tay cô, Chương Hân Đồng đứng ở một bên cười nói: “Mẹ của cháu sáng nay vừa mới tới, cố ý tạo cho cháu một bất ngờ đó.”

Trần Tĩnh cười nói: “Thật sự là bất ngờ ạ, cháu còn đang nghĩ sau khi làm xong chuyện lần này sẽ về quê.”

“Mẹ ở nhà rất tốt, gần đây khách sạn hơi bận, cậu Phó nói muốn cầu hôn với con, hy vọng ba mẹ đều có thể ở đây, để tạo cảm giác an tâm cho con, nên mẹ mới tới đây.” Tiếu Mai cười nói.

Trần Tĩnh yên lặng lắng nghe: “Lại gọi cậu Phó rồi?”

Tiếu Mai bất đắc dĩ: “Nhất thời quên sửa lại.”

Chương Hân Đồng kéo cánh tay của Tiếu Mai, rồi kéo tay của Trần Tĩnh, vừa nói vừa đi đến phòng khách nhỏ: “Có đôi khi nó khiến cho người ta có cảm giác quá trưởng thành, khí thế quá mạnh mẽ, đúng không bà thông gia.”

Tiếu Mai gật đầu.

Bà ấy nhớ rõ hình ảnh lần đầu tiên gặp cậu Phó.

“Thật ra nó cũng có lúc rất đáng yêu, cái hồi còn nhỏ ấy.” Chương Hân Đồng kéo hai người họ ngồi xuống, hiển nhiên là muốn nói chuyện với nhau, Trần Tĩnh giương mắt nhìn về phía Phó Lâm Viễn, anh đang nói chuyện với Phó Trung Hành, ngoài miệng Phó Trung Hành bảo vợ ông đừng nhúng tay vào chuyện hôn lễ của Phó Lâm Viễn, nhưng chính ông lại ở đằng kia bàn chuyện với Phó Lâm Viễn.

Phó Lâm Viễn mang vẻ mặt thản nhiên lắng nghe, nhưng đôi mắt lại nhìn Trần Tĩnh.

Sau khi Trần Tĩnh bắt gặp ánh mắt của anh, cô chớp mắt rồi thu hồi tầm mắt, vừa rồi hai người đều cảm thấy có cha mẹ ở đây thật tốt, nhưng bây giờ lại cảm thấy có cha mẹ ở đây, lại rất bất tiện.

“Hồi còn nhỏ rất đáng yêu sao?” Tiếu Mai có hơi tò mò hỏi nên hỏi thử.

Chương Hân Đồng suy nghĩ một chút: “Có hơi đáng yêu, nhưng không nhiều lắm.”

Trần Tĩnh lắm nghe, nhưng trên thực tế cô không thể tưởng tượng được dáng vẻ khi còn bé của anh sẽ như thế nào, Tiếu Mai nhìn Chương Hân Đồng giống như nghẹn lại không nói nên lời, bà ấy im lặng chờ đợi, Chương Hân Đồng lại nghĩ thêm một chút, cuối cùng nói: “Hình như trong nhà không có ảnh của nó, nhưng bên nhà họ Cố chắc là có.”

Xem ra quan hệ giữa nhà họ Phó và nhà họ Cố rất tốt.

Phó Trung Hành vẫn còn một ít ý tưởng, ông gọi Phó Lâm Viễn ra ban công, hai ba con vừa hút thuốc vừa nói chuyện, cửa ban công đóng lại.

Chương Hân Đồng nhìn ra ban công, sau đó bà ấy cầm lấy điện thoại trên bàn, kéo tay Trần Tĩnh qua, nói: “Tĩnh Tĩnh à, bác cho cháu xem một video.”

Trần Tĩnh nói được.

Sau khi Chương Hân Đồng mở điện thoại ra, kết nối với TV, Trần Tĩnh giương mắt nhìn lên, là Vu Tùng, anh ta đang quay lén Phó Lâm Viễn, còn Phó Lâm Viễn thì đang đứng ở quầy đặt làm nhẫn của cửa hàng trang sức cao cấp TW, đôi mắt anh cụp xuống chọn nhẫn kim cương. Đối diện là một nhà thiết kế người Pháp. 

Đối phương nói tiếng Pháp.

Phó Lâm Viễn trầm giọng trả lời lại, anh nói với đối phương, ý nghĩa, kiểu dáng, độ trong và màu sắc của viên kim cương, cuối cùng anh hy vọng đối phương có thể thiết kế ra một chiếc nhẫn kim cương độc nhất vô nhị, khắc tên của anh và Trần Tĩnh lên đó, lúc khắc tên, anh phải có mặt tại hiện trường. Nhà thiết kế kia đồng ý.

Nhà thiết kế nói muốn nhìn mặt của Trần Tĩnh.

Phó Lâm Viễn lấy điện thoại ra, bấm vào một bức ảnh Trần Tĩnh mặc váy vest, nhà thiết kế thấy thế, nói câu: “Elle est si belle.”

Cô ấy thật xinh đẹp.

Phó Lâm Viễn nói cảm ơn.

Nhà thiết kế nhìn ảnh chụp, thảo luận ý tưởng của anh ta với Phó Lâm Viễn, Phó Lâm Viễn kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng còn nghiêm túc đưa ra ý kiến, đoạn video này kéo dài gần một tiếng, anh tốn một tiếng để đặt làm đôi nhẫn kim cương này. Vu Tùng không hết, chỉ quay đến cảnh Phó Lâm Viễn và nhà thiết kế quyết định hình dáng của viên kim cương.

Video đã chiếu xong.

Trong chốc lát, Trần Tĩnh vẫn chưa hoàn hồn, cô giơ tay lên, vốn tưởng rằng đây chỉ là một chiếc nhẫn kim cương được đặt làm bình thường như bao chiếc nhẫn khác, không ngờ anh đã nghiêm túc lựa chọn, Chương Hân Đồng ghé sát vào Trần Tĩnh nói: “Cháu lấy nhẫn kim cương, nhìn xem mặt trong của nhẫn có khắc chữ gì không.”

Trần Tĩnh tháo xuống.

Cô cúi đầu nhìn xem mặt bên trong của chiếc nhẫn.

Tỉ lệ của chiếc nhẫn kim cương này rất tốt, trong suốt, trong chốc lát cả hai đều không nhìn thấy được chữ khắc ở chiếc nhẫn, mãi cho đến một lúc sau, ở tầng hai loáng thoáng có thể nhìn thấy một lớp bạc, lớp bạc phân thành tầng, nếu như xem qua chắc chắn không nhìn thấy, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy dòng chữ JING & YUAN.

Rõ ràng, ngay cả dòng chữ này cũng đã được thiết kế riêng.

“Rất mới lạ nha, hoá ra có thể khắc như thế à.” Chương Hân Đồng hơi kinh ngạc, nắm lấy tay Trần Tĩnh. Tiếu Mai nói: “Chiếc nhẫn kim cương này có màu sắc rất đẹp.”

Chương Hân Đồng gật đầu nói: “TW làm tốt thật, nhưng rất khó hẹn trước.”

Tiếu Mai chưa bao giờ nghe nói về thương hiệu này, nhưng bà ấy gật đầu, như đã hiểu.

Trần Tĩnh ngước mắt lên.

Nhìn người đàn ông đang ở ngoài ban công.

Người đàn ông này lúc nào cũng thế, chỉ làm chứ không nói, nếu như Chương Hân Đồng không nói với cô, cô sẽ không biết anh đã tham gia vào việc chế tác chiếc nhẫn kim cương này. Thấy hai ba con Phó Lâm Viễn sắp vào đây, Chương Hân đồng lập tức tắt TV, bà ấy nhỏ giọng nói với Trần Tĩnh: “Là bác bảo Vu Tùng quay trộm, thằng bé cũng không biết đâu.”

Trần Tĩnh cảm thấy anh nhạy bén như vậy sao có thể không phát hiện ra chứ.

Chương Hân Đồng nói: “Vu Tùng dùng camera mini để quay đó.”

Trần Tĩnh nghe thế, vậy có thể là anh không phát hiện ra, Chương Hân Đồng nói tiếp: “Bác nghe nói nó muốn đi đặt một đôi nhẫn kim cương, nên bảo Vu Tùng đi theo quay trộm, bác cảm thấy đây là một kỷ niệm rất đáng nhớ, nhưng với tính cách của nó, chắc chắn lười ghi những thứ này lại.”

Trần Tĩnh nhỏ giọng nói: “Cảm ơn bác nhiều lắm ạ, lát nữa bác gửi video này cho cháu với ạ.”

“Được rồi, khi mà hai đứa kết hôn, thực ra cái này cũng có thể trình chiếu trên màn hình lớn.” Trong lòng Chương Hân Đồng đã có sẵn kế hoạch, Trần Tĩnh mỉm cười, cửa ban công mở ra, Phó Lâm Viễn và Phó Trung Hành cùng nhau đi vào, Trần Tĩnh và Phó Lâm Viễn hai mắt chạm nhau, cô bình tĩnh thu hồi ánh mắt.

Phó Lâm Viễn ngồi xuống bên cạnh cô, trên người anh thoang thoảng mùi thuốc lá.

Trần Tĩnh ngồi một bên nói chuyện phiếm với Chương Hân Đồng, bàn tay mò sang bên cạnh rồi nắm lấy tay anh, Phó Lâm Viễn đang nhìn điện thoại, cảm thấy cô đang đưa tay qua, anh nắm lấy bàn tay cô, giữ tay cô thật chặt. 

Phó Trung Hành hỏi Trần Tĩnh: “Dạo gần đây, Vạn Lý Viễn Trình như thế nào rồi?”

Trần Tĩnh nói cô vừa mới đẩy mạnh hạng mục ở Lê Thành, Phó Trung Hành gật đầu, đương nhiên ông ấy cũng nghe được một số tin đồn bên ngoài, nói Phó Lâm Viễn rất cưng chiều bạn gái của anh, rõ ràng là cố ý vu khống hãm hại Trần Tĩnh, ly gián quan hệ. Phó Trung Hành đứng ở góc độ của một cấp trên, ông ta cũng rất tán thành sự ưu ái của Phó Lâm Viễn.

Đồng thời, mỗi một chuyện mà Trần Tĩnh làm, Phó Trung Hành đều cảm thấy rất tốt.

Bởi vì  ngay từ đầu, ông ấy không ngờ tới, Trần Tĩnh có tình tình dịu dàng như vậy mà có thể đưa ra quyết định dứt khoát đến thế, ông ấy lập tức hiểu, Trần Tĩnh cũng chỉ là nhìn dịu dàng ngoài mặt mà thôi, trên thực tế cô có suy nghĩ của bản thân, cho nên, sinh viên bước ra từ Đại học Bắc Kinh, đều không thể xem thường được. 

Phó Trung Hành có thể hiểu được, thằng con trai của ông vì sao lại bị cô hấp dẫn.

Chính sự ăn ý ngầm này rất hợp nhau.

Cũng giống như ông ấy và Chương Hân Đồng, mặc dù hai người không cùng ngành nghề nhưng khi gặp chuyện lớn thì lúc nào cũng có cùng một ý tưởng.

Một lát sau, hoàng hôn dần lặn mất, dì giúp việc bảo bọn họ có thể ăn cơm được rồi, vì thế người của hai nhà cùng nhau đến phòng ăn, Chung Hân Đồng nói chuyện với Trần Tĩnh và Tiếu Mai rất vui vẻ. Trên bàn ăn, ba người phụ nữ thành một cái chợ, hai người đàn ông im lặng ăn cơm, ba người phụ nữ thỉnh thoảng trò chuyện với nhau, chủ yếu Chương Hân Đồng là người dẫn dắt.

Sau khi ăn tối xong. 

Trần Tĩnh và Tiếu Mai ngồi ở nhà họ Phó một lát rồi rời đi, Phó Lâm Viễn lái xe, tay anh cầm vô lăng, nói với Trần Tĩnh và Tiếu Mai: “Trong khu chung cư vẫn còn một căn hộ, dì đến đó ở tạm trước được không?”

Chương Hân Đồng muốn giữ Tiếu Mai lại, nhưng Tiếu Mai từ chối, bà ấy cảm thấy sống trong nhà của người khác cũng không tốt, Chương Hân Đồng cũng muốn giữ Trần Tĩnh và Phó Lâm Viễn ở lại, nhưng Phó Lâm Viễn cũng không muốn ở lại, mà Trần Tĩnh chủ yếu muốn ở bên Tiếu Mai.

Trần Tĩnh nắm tay Tiếu Mai nói: “Mẹ, vậy có được không ạ?”

Tiếu Mai gật đầu: “Được chứ, hiếm khi tới đây, mẹ muốn tranh thủ chút thời gian đi thăm nhà cũ.”

Trần Tĩnh: “Được, con đi với mẹ.”

Nơi đó chứa đựng ký ức của cả nhà, nhưng từ khi ba cô qua đời, cô đã không bao giờ đặt chân tới đó nữa, nơi đó có quá nhiều ký ức thuộc về gia đình cô.

Tiếu Mai nhìn những công trình kiến trúc và phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe: “Có đôi khi cũng rất hoài niệm về thành phố lớn.”

Thời còn trẻ, Tiếu Mai đã từng làm việc tại thành phố Bắc Kinh, bà tốt nghiệp chuyên ngành kế toán, gắn bó với công việc này trước khi Trần Tĩnh được sinh ra, sau này khi Trần Tĩnh lên tiểu học, Tiếu Mai vẫn đi làm, nhưng ngày làm ngày nghỉ, đến khi Trần Tĩnh lên cấp ba, bà lo lắng việc học hành của Trần Tĩnh nên mới hoàn toàn từ chức, ở nhà với cô.

Trần Tĩnh dựa vào bả vai của Tiếu Mai, nghe bà nói. Phó Lâm Viễn xoay vô lăng, anh nhìn vào kính xe, thấy Trần Tĩnh đang dựa vào người mẹ cô.

Anh yên lặng nhìn vài giây, mới thu hồi ánh mắt.

Hoá ra cô cũng có một mặt như vậy. 

Khu chung cư của Phó Lâm Viễn đang sống về cơ bản đều là căn hộ cao cấp, cho nên căn hộ này cũng là căn hộ cao cấp, đã được dọn dẹp sạch sẽ, Trần Tĩnh và Tiếu Mai đi vào, tuy rằng căn hộ này có diện tích bằng với căn hộ bên kia, nhưng bên căn hộ này rõ ràng có nhân khí hơn nhiều, cô khá hài lòng với cách bài trí này, không giống với căn hộ của Phó Lâm Viễn, gần như không thể tiếp khách được. 

Phó Lâm Viễn trở về căn hộ bên kia trước.

Trần Tĩnh và Tiếu Mai cùng ở trong căn hộ này, cuối cùng thì Tiếu Mai cũng có cơ hội ở một mình với Trần Tĩnh, bà ấy sờ tóc Trần Tĩnh, nói: “Cậu Phó trực tiếp đến khách tìm mẹ, mẹ còn tưởng rằng cậu ấy tới làm gì.”

Trần Tĩnh nắm tay Tiếu Mai, cười nói: “Mẹ, nói thật, nhìn thấy mẹ ở đây, con rất an tâm.”

“Mẹ có thể tận mắt nhìn thấy con được người ta quý trọng cầu hôn, mẹ cũng rất vui.”

Trần Tĩnh giang rộng vòng tay, ôm lấy bà.

Tiếu Mai vừa suy nghĩ, vừa kéo hành lý vào, nói: “Đúng rồi, mấy đứa Mộc Sam bảo mẹ mang quà sinh nhật tới cho con này, mặc dù cũng qua lâu rồi nhưng mấy đứa nó đã chuẩn bị sẵn từ trước, muốn đợi con trở về rồi đưa cho con, lần này mẹ tới, mấy đứa nó bảo mẹ mang tới cho con luôn.”

Bà ấy mang mấy chiếc hộp ra.

Trần Tĩnh mỉm cười, cảm thấy vô cùng ấm lòng.

Cô nói: “Khi nào quay về đó con sẽ tặng lại quà cho bọn họ.”

“Ừm, mấy đứa đó đều là những đứa nhỏ đáng yêu.” Tiếu Mai cười nói. Hai mẹ con trò chuyện thêm một chốc, lúc này Trần Tĩnh mới ôm hộp rời đi, quay về căn hộ bên kia.

Đều ở chung một khu chung cư, khoảng cách rất gần, Trần Tĩnh mở cửa vào nhà, cổ áo của Phó Lâm Viễn hơi mở ra, anh xắn ống tay áo ngồi trên ghế sô pha nhìn laptop.

Anh đeo tai nghe, đang tham gia cuộc họp video.

Trần Tĩnh cũng không quấy rầy anh, cô đặt hộp quà xuống, mang dép lê đi rót một cốc nước, sau khi rót nước xong thì đi đến ghế sô pha ngồi xuống, nhìn đến đám người Phùng Chí ở phía bên kia của video, cô thu hồi ánh mắt, lại cảm thấy ghế sofa không thoải mái bằng thảm trải sàn, vì thế ngồi xuống thảm, cô duỗi tay ra, Phó Lâm Viễn liếc thấy, nắm lấy tay cô rồi xoa nhẹ.

Cứ như thế, Trần Tĩnh dựa vào ghế sô pha nhìn anh họp với những người khác.

Một lúc sau, cuộc họp kết thúc, Phó Lâm Viễn tháo tai nghe xuống rồi ném lên bàn, đóng máy tính lại, anh nắm cổ tay cô kéo cô đứng dậy, Trần Tĩnh đặt chiếc cốc xuống, ngồi lên đùi anh, dựa vào người Phó Lâm Viễn, tay anh đặt tay lên eo cô, Trần Tĩnh nhìn gương mặt của anh, hai người nhìn nhau, chỉ một lát sau, Phó Lâm Viễn đứng dậy, Trần Tĩnh ôm lấy bả vai anh, anh bế cô lên, đi về phía phòng tắm, hai người vẫn chưa tắm rửa, cả người rất mệt mỏi. 

Trong lúc đi vào phòng tắm, Trần Tĩnh ôm lấy cổ anh, hôn anh, Phó Lâm Viễn mút môi cô, mở cửa phòng tắm rồi bế cô vào.

Chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay của Trần Tĩnh rạng rỡ lấp lánh.

Khi vịn trên vai anh, lại càng đẹp hơn.

Cô vô ý khiến cằm anh xước ra một vệt máu, Trần Tĩnh kinh ngạc, ngồi thẳng người dậy rồi hôn lên cằm anh, Phó Lâm Viễn đè cô vào tường, giọt nước lăn dài rơi xuống người hai người, anh nghiêng đầu hôn cô lần nữa, trượt tay dọc theo đôi chân dài của cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN