Phó Lâm Viễn phát hiện cô vẫn chưa ngủ, lập tức mở mắt ra: “Em không buồn ngủ sao?”
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Trần Tĩnh im lặng nhìn anh, sau đó cô lại đặt một nụ hôn lên đôi môi của anh.
Phó Lâm Viễn giữ lấy cổ cô, khẽ nói: “Đêm nay em thật nhiệt tình.”
Trần Tĩnh nghe xong hỏi: “Bình thường em không nhiệt tình sao?”
Khóe môi Phó Lâm Viễn khẽ cong lên, không trả lời, anh đem cô ấn vào trong lồng ngực, tóc Trần Tĩnh xõa ở trên cánh tay anh, mang theo một mùi hương thoang thoảng, anh hơi lười biếng, hít lấy mùi hương của cô, anh ôm lấy cả cơ thể cô, nói: “Trần Tĩnh.”
“Vâng.”
Hầu kết của anh khẽ nhúc nhích: “Em nên trở về thị trấn Chu để thu dọn hành lý, chúng ta sắp trở thành vợ chồng hợp pháp rồi.”
Trần Tĩnh im lặng một lúc, sau đó cô đồng ý.
Phó Lâm Viễn rất vui.
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Cô đến Bắc Kinh chỉ mang theo một chiếc vali, anh mua cho cô rất nhiều quần áo, nhưng anh luôn cảm thấy ở đây thiếu thứ gì đó, có lẽ là do lúc trước cô không đem nhiều đồ của mình lên đây.
Thế nên dấu vết của cô trong phòng này quá ít, anh đã từng vào nhà của cô nên anh biết cách bài trí ở chỗ đó.
Đó mới giống chỗ cô sống.
Trần Tĩnh muốn hôn lên hầu kết của Phó Lâm Viễn, và cô cũng đã làm vậy. Hầu kết Phó Lâm Viễn trượt xuống, anh giữ cô lại, nói: “Em có biết vừa rồi mình đã làm gì không?”
Tai của Trần Tĩnh như bị bỏng.
Cô buông anh ra.
Phó Lâm Viễn cười khẽ.
Tiểu yêu tinh thích trêu chọc người khác.
Hai người ôm nhau, Trần Tĩnh thỉnh thoảng sẽ nói một hai câu rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
_
Vài ngày tiếp theo, Trần Tĩnh bớt chút thời gian để dẫn Tiếu Mai trở về khu nhà cũ, vừa bước vào trong ngõ nhỏ, những kí ức lại ùa về, nhưng cô càng cảm thấy rằng chỗ này đã thay đổi rất nhiều, hỗn loạn hơn, có rất nhiều xe đạp chất đống trong góc tường, còn có vài người nuôi chó mèo dưới góc tường và làm cho chúng một cái ổ nho nhỏ.
Không còn sự trống trải như trước, hai người đi đến nhà cũ, cánh cổng đã được thay, nơi này đã có người thuê nên không biết bên trong như thế nào.
Tiếu Mai nói: “Mọi thứ đã thay đổi.”
Trần Tĩnh nắm lấy tay bà ấy: “Sao có thể không thay đổi được, thời gian trôi nhanh như vậy.”
“Cũng phải.”
Kết quả là vừa ra đầu ngõ đã trùng hợp gặp được bác sĩ Triệu, ông ấy râu tóc bạc phơ mà tinh thần vẫn minh mẫn, Trần Tĩnh vừa nhìn thấy thì hô lên: “Bác sĩ Triệu. “
Bác sĩ Triệu quay đầu lại, dừng vài giây: “Cháu là… thư ký của Phó Lâm Viễn?”
Trần Tĩnh cười nói: “Vâng ạ.”
Bác sĩ Triệu à một tiếng, vuốt râu và nói: “Sức khỏe cháu dạo này có tốt không?”
Trần Cảnh nói: “Sức khỏe cháu tốt lắm, dạo này không còn đau nữa.”
“Vậy là tốt rồi.” Bác sĩ Triệu gật đầu: “Chăm sóc cơ thể thật tốt, để có thể sinh cho Phó Lâm Viễn một đứa trẻ đáng yêu.”
Nghe thấy vậy mặt Trần Tĩnh đỏ bừng: “Bác nói gì vậy?”
Bác sĩ Triệu liếc nhìn Trần Tĩnh và nói: “Chuyện tế nhị của phụ nữ mà Phó Lâm Viễn còn bảo bác xem cho cháu, giờ cháu nói hai đứa không có quan hệ gì thì bác không tin.”
Trần Tĩnh: “…”
Tiếu Mai nghe hai người nói mà không hiểu chuyện gì, lúc này, vẻ mặt Trần Tĩnh bình tĩnh, nói: “Anh ấy là bạn trai của cháu.”
“Vậy là tốt rồi.” Bác sĩ Triệu gật đầu. Sau khi Trần Tĩnh chào hỏi bác sĩ Triệu xong, cô cùng Tiếu Mai đi ra ngoài, Tiếu Mai nhìn Trần Tĩnh: “Trước đây khi con đến tháng đau bụng, là vị bác sĩ đó khám bệnh cho con à? Cũng là cậu Phó sắp xếp cho con?”
Trần Tĩnh “vâng” một tiếng.
Cô nói: “Khi đang đi làm thì con bị đau, anh ấy nhìn thấy…”
“Ồ, thì ra là thế.” Tiếu Mai cũng không nghĩ gì nhiều, Triệu Tĩnh thở phào nhẹ nhõm và đưa Tiếu Mai về nhà họ Phó ăn cơm. Kể từ khi Tiếu Mai đến, ngày nào Chương Hân Đồng cũng gọi điện thoại cho bà ấy bảo qua ăn cơm, bữa trưa đến bữa tối, bữa nào cũng gọi. Tiếu Mai thở dài, mẹ của cậu Phó thật nhiệt tình.
Nhưng bà ấy cũng thở phào nhẹ nhõm, vì như thế, tương lai Trần Tĩnh sẽ càng ngày càng tốt đẹp.
_
Phó Lâm Viễn chuẩn bị cho đám cưới, Trần Tĩnh và Tiếu Mai trở lại thị trấn Chu một chuyến để thu dọn hành lý, Trần Tĩnh mở cái vali mà lần trước cô đem từ Bắc Kinh về. Cuối cùng, cô nhìn thấy cuốn sổ tay mà cô đã dùng trong nhiều năm qua, nó chứa đựng tình cảm của cô với Phó Lâm Viễn, cũng như một số cảm xúc trong quá khứ của cô.
Trần Tĩnh do dự một hồi.
Tiếu Mai ở bên ngoài gọi vào: “Mấy đứa Mộc Sam đến thăm con kìa.”
Trần Tĩnh đứng dậy nói: “Con ra đây ạ.”
Cô tùy ý đặt sổ tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài, đám người Mộc Sam cười hô to: “Trần Tĩnh!”
Trần Tĩnh mỉm cười đi tới, các cô ôm lấy nhau, Mộc Sam nhìn Trần Tĩnh nói: “Khi nào cô cưới nhớ báo cho tôi một tiếng, để tôi tới tham dự.”
Trần Tĩnh cười nói: “Được.”
Mộc Sam không biết bạn trai của Trần Tĩnh là Phó Lâm Viễn, cô ta chỉ biết là Trần Tĩnh sắp kết hôn. Mấy cô gái bắt đầu ngồi xuống nói chuyện phiếm. Tiếu Mai mang quần áo của Trần Tĩnh vào trong phòng, gấp quần áo xong thì đem bỏ vào trong vali.
Bởi vì đã trưa rồi, nên Mộc Sam và những người khác ăn ở đây luôn. Tiếu Mai đi nấu cơm. Vài cô gái uống bia nói chuyện phiếm. Mộc Sam cho Trần Tĩnh xem doanh thu gần đây của khách sạn. Trần Tĩnh cầm lấy, kiểm tra thử, xem xong cô rất vui, một tay cô đã xây khách sạn này, nhưng sau khi khách sạn khai trương cô lại không ở đây.
Nhưng lúc đầu, các khoản đầu tư, các cuộc khảo sát của khách sạn, v.v., đều là thành quả của cô, Trần Tĩnh mỉm cười khui một chai bia, huých vào Mộc Sam, nói: “Sau này chúng ta hãy thiết lập thành hình thức đầu tư cổ phần đi, tôi sẽ nói với Phó Hằng.”
Mộc Sam nghe vậy, hai mắt sáng lên: “Được.”
Chu Du và Lý Nghệ Giai cũng quay nhìn nhau, cái này rất tốt.
“Mấy đứa uống ít thôi.” Tiếu Mai nhắc nhở, nhưng bọn họ đều không nghe, vẫn tiếp tục uống, cho đến khi say rồi, Mộc Sam mới cùng hai người kia rời đi, Trần Tĩnh nấc lên một tiếng, đóng cửa lại, cô nói với Tiếu Mai là cô muốn đi tắm, trên người cô toàn mùi rượu, lát nữa cô còn phải trở về Bắc Kinh.
Tiếu Mai đáp lời, bà ấy dọn bàn.
Trần Tĩnh cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Tiếu Mai bất lực lắc đầu, một lúc sau chuông cửa vang lên, bà ấy xoay người đi mở cửa.
Vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Phó Lâm Viễn, Phó Lâm Viễn hai tay đút trong túi quần, mặc một bộ âu phục đi giày da, gật đầu với Tiếu Mai, lúc này Tiếu Mai mới hoàn hồn, cười nói: “Con bé vừa mới đi tắm.”
Phó Lâm Viễn ngửi thấy mùi bia thoang thoảng.
Anh hỏi, “Cô ấy uống bia sao?”
“Uống với Mộc Sam và mấy người nữa, cháu vào đi.” Tiếu Mai mở cửa và tiếp tục dọn bàn. Sau khi Phó Lâm Viễn đi vào thì đóng cửa lại, anh nhìn những chai bia trên bàn rồi nhìn vào thùng rác.
Anh khẽ nheo mắt lại, uống cũng không ít.
Tiếu Mai nói: “Đồ của con bé đã thu dọn gần xong rồi.”
Phó Lâm Viễn đáp một tiếng, anh cầm tách trà, đầu ngón tay gõ nhẹ. Một lúc sau, cửa phòng tắm được mở ra, cả người Trần Tĩnh bị bao quanh bởi hơi nước, cô ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha uống trà, cô cũng không kinh ngạc, anh nói hôm nay sẽ đến đón cô, vì vậy cô uống bia xong đã đi tắm.
Phó Lâm Viễn khoanh tay thản nhiên nói: “Lại đây.”
Trần Tĩnh không đi tới, cô đi tắm nhưng không gội đầu, sợ tóc có mùi bia, cô nói: “Em đi lấy vali.”
Nói xong, cô bước nhanh vào phòng, trực tiếp đóng vali lại, sau đó lấy hai cái vali ra, đẩy về phía trước.
Phó Lâm Viễn nhìn cô chằm chằm trong vài giây, bỏ tay xuống và cầm lấy vali của cô, lúc anh cầm nó, anh ngửi thấy mùi sữa tắm trên người cô, anh nhìn mặt cô.
Trần Tĩnh có hơi chột dạ.
“Anh nhìn em làm gì?”
Một tay anh giữ hai cái quai vali, Phó Lâm Viễn nắm tay cô đi ra ngoài: “Uống bia?”
Trái tim của Trần Tĩnh lỡ một nhịp.
“Em mới uống có bốn lon.”
Phó Lâm Viễn thản nhiên liếc cô một cái, bước ra khỏi cửa. Trần Tĩnh chào tạm biệt Tiếu Mai, Tiếu Mai sẽ ở lại thị trấn Chu một thời gian, khi Trần Tĩnh kết hôn bà ấy sẽ lên, bà ấy cũng cần chuẩn bị một số thứ. Tiếu Mai ra ngoài tiễn bọn họ. Trần Tĩnh buông tay Phó Lâm Viễn và ôm lấy Tiếu Mai.
Tiếu Mai mỉm cười và nói: “Mẹ làm xong việc sẽ lên.”
Trần Tĩnh đáp một tiếng.
Sau đó, cô và Phó Lâm Viễn xuống lầu, Tiếu Mai đứng ở cửa nhìn họ, bà nhẹ nhõm nhìn Phó Lâm Viễn nắm chặt tay con gái mình.
Chủ yếu là do lần này lên Bắc Kinh, bà ấy thấy bố mẹ của Phó Lâm Viễn đối xử với cô rất tốt, bà ấy cũng cảm thấy yên tâm.
_
Vu Tùng bước tới giúp xách vali, sau đó Trần Tĩnh và Phó Lâm Viễn lên xe đi đến sân bay của thành phố Chu, lần trước Phó Lâm Viễn đến đón Tiếu Mai, anh cũng sử dụng máy bay tư nhân, khi đến Bắc Kinh, Phó Lâm Viễn phải quay về Phó Hằng một chuyến, Trần Tĩnh về Trác Tuyệt Vạn Đại, Vu Tùng đi theo giúp cô mang vali vào.
Trần Tĩnh thấy khóe miệng Vu Tùng có một vết bầm tím, hỏi: “Anh bị sao đấy?”
Vu Tùng cười nói: “Gần đây tôi cùng một người so tài.”
Trần Tĩnh à một tiếng, Vu Tùng không chỉ là một trợ lý, anh ấy thật ra cũng là một nửa vệ sĩ, thỉnh thoảng ta bị Phó Lâm Viễn sắp xếp đi đánh quyền, coi như đó là hình phạt.
Sau khi tiễn Vu Tùng đi.
Trần Tĩnh vào nhà thu dọn hành lý, có tiếng mở cửa, Trần Tĩnh đứng dậy, vô tình làm rơi vali, vali bị lật, quần áo rơi trên mặt đất, Trần Tĩnh kêu lên một tiếng. Phó Lâm Viễn ném áo khoác xuống đi vào, vừa tới thì nhìn thấy cảnh này, anh trầm giọng nói: “Hấp tấp.”
Nói xong, anh ngồi xuống giúp cô thu dọn quần áo.
Trần Tĩnh đứng thẳng dậy nhìn anh chằm chằm.
Phó Lâm Viễn nhướng mày.
Anh tùy ý nhặt quần áo của cô bỏ vào vali, lại sơ ý vớ phải một cuốn sổ, đánh dấu trang từ bên trong rơi ra để lộ mấy trang cuối cùng, Phó Lâm Viễn nhìn chăm chú.
Anh thấy được dáng vẻ của anh trong cuốn sổ đó.
Lúc này Trần Tĩnh cũng nhận ra, theo bản năng, cô đưa tay lấy lại.
Nhưng Phó Lâm Viễn đã đứng dậy, anh lật sổ tay, hai tay của Trần Tĩnh trống rỗng, cô mím môi, cuối cùng cũng đứng dậy, Phó Lâm Viễn ngước mắt lên, chỉ vào ba chữ fly bên dưới cuốn sổ.
“Anh?”
Trần Tĩnh dừng lại, im lặng nhìn anh.
Trái tim của Phó Lâm Viễn khẽ run lên, nhưng vẻ mặt không thay đổi, lật những trang phía sau, đến khi nhìn thấy bức tranh cô vẽ anh mặc bộ vest và đi giày da, Phó Lâm Viễn chợt nhận ra rằng, ngay từ đầu, anh đã phán đoán sai, cô không coi anh như mục tiêu để săn, mà ngay từ đầu thứ cô bỏ ra chính là tình cảm của bản thân, đầu ngón tay thon dài của anh siết chặt lại một chút.
Anh nhìn cô.
Trần Tĩnh bình tĩnh ngước mắt lên nói: “Từ lúc học đại học, em đã thích anh rồi.”
Nghe những lời này, hầu kết của Phó Lâm Viễn giật giật, anh lặng lẽ nhìn cô vài giây, trầm giọng nói: “Em giấu kỹ quá.”
Trần Tĩnh mỉm cười.
Phó Lâm Viễn nhìn cô chằm chằm, như muốn đem cô nuốt vào trong xương tủy, giơ tay sờ sờ mặt cô: “Thật xin lỗi.”
Trần Tĩnh hơi khựng lại.
Hai tay Phó Lâm Viễn giữ mặt cô, cúi đầu nhìn cô: “Anh từng nghĩ cho em một căn nhà và một chiếc xe là cho em một đường lui, cũng coi như là sự đảm bảo của anh.”
Trần Tĩnh nghe: “Em biết.”
Phó Lâm Viễn nhìn cô, vài giây sau anh ôm cô vào lòng, Trần Tĩnh vươn tay ôm eo anh, Phó Lâm Viễn khẽ nói: “Nếu em nói tình cảm của mình ra sớm hơn, có lẽ anh sẽ nhận ra sớm hơn, chúng ta cũng sẽ không mất nhiều thời gian như vậy.”
Trần Tĩnh khẽ tặc lưỡi một cái.
“Anh đáng để em tin không?”
Phó Lâm Viên: “…”
Mới đầu quả thật là không đáng.