Nghe câu nói thốt ra từ miệng Lâm Hoài An, Hoàng Duy Kiên nói không nên lời, anh có chút tức giận khi sự quan tâm của mình lại trở thành mối nghi ngờ của người khác. Anh dùng sức kéo tay cô sát về mình, anh nói: “Dù có ra sao thì em vẫn là em của anh. Anh trai quan tâm đến em gái là lẽ đương nhiên. Em đừng nghĩ vớ vẩn!”
Lâm Hoài An mỉm cười, mỉa mai nói: “Cũng phải ha. Tôi đâu có giao du với kẻ khác, hãm hại người trong nhà, anh tất nhiên không sợ những chuyện đó rồi!”
“An An” – Hoàng Duy Kiên gằn giọng gọi tên cô – “Không được nói năng hồ đồ như vậy!”
“Sao? Anh sợ tôi sẽ nói ra bí mật của anh à?”
Lâm Hoài An nhớ đến một năm trước. Khi cô đến Paris tham dự buổi trình diễn thời trang. Chuyện chẳng có gì xảy ra nếu như tối hôm đó cô an ổn trong khách sạn không đi ra ngaòi.Nhưng sở thích của Lâm Hoài An là uống rượu, tối hôm đó, sau khi buổi trình diễn thời trang kết thúc, vì cảm thấy buồn chán không có chuyện gì làm, cô quyết định bắt taxi đi đến quán bar sầm uất, to lớn có tiếng tại Paris.
Lúc chuẩn bị bước vào một quán bar sầm uất có tiếng tại Paris, cô trông thấy bóng dáng một người đàn ông quen thuộc. Anh mặc áo sơ mi màu xanh đậm, quần âu dài, đigiày tây, trông anh vô cùng điển trai lại lịch lãm. Lâm Hoài An không ngờ, sau từng ấy năm đi du học, cô lại được gặp anh ở một nơi xa lạ thế này. Thật tiếc rằng anh lại không trông thấy cô khi mãi đi theo một người đàn ông trung niên vừa quen vừa lạ bước vào quán.
Lâm Hoài An thẫn thờ. Mãi cho đến vài phút sau, cô mới kịp nhận ra người đàn ông đó là Trần Huy Khánh, là lão đại đứng đầu gia tộc họ Trần, cha của Trần Mộc Miên. Lâm Hoài An nhận ra được thông qua những lần người đàn ông đó đến nhà trò chuyện, trao đổi công việc cùng cha cô.
Lâm Hoài An cảm thấy kì lạ. Điều kì lạ thứ nhất là việc Hoàng Duy Kiên xuất hiện tại Paris một mình, điều kì lạ thứ hai là đi cùng anh lại là lão đại của một gia tộc khác. Dù rằng gia tộc Hoàng Lâm và gia tộc họ Trần là những người thân thiết với nhau, nhưng việc bí mật gặp nhau ở nơi xa lạ như vậy chứng tỏ có điều gì đó không ổn. Lâm Hoài An cảm thấy không an tâm trong lòng, cô hoài nghi về anh cùng người đàn ông kia. Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, cô quyết định đi theo hai người vào quán.
Hoàng Duy Kiên đương nhiên không biết có người đang theo dõi mình, anh cùng người đàn ông trung niên kia đi vào bên trong quán, theo lối cầu thang lên lầu đến khu vực dành cho khách Vip. Lâm Hoài An cũng theo anh đi đến cầu thang rồi nhanh chóng bị bảo vệ khu vực chặn lại với lý do “Đây là khu vực riêng tư, người ngoài không được phép vào!”
Lâm Hoài An có chút khó chịu khi bị ngăn cản, cô nhanh chóng đi đến quầy rượu, gọi cho mình một thức uống quen thuộc rồi đảo mắt nhìn một vòng xung quanh. Từ phía xa xa, Lâm Hoài An trông thấy một cô gái trẻ, cô mặc một chiếc áo ba lỗ khoe vòng một đầy đặn cùng chiếc quần cạp cao ôm trọn cơ thể, trên tay cô đang cầm một khay rượu theo hướng cầu thang đi đến. Thật không khó đoán cô ta là phục vụ ở đây, Lâm Hoài An nhanh chóng chạy đến, tỏ vẻ vô tình đụng phải cô ta, nhanh chóng đặt thiết bị nghe lén loại siêu nhỏ dưới khay rượu, sau đó cô nhanh nhẹn nói: “Xin lỗi! Tôi không cố ý!”. Cô gái phục vụ kia dù không bằng lòng nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ tươi cười đáp: “Không sao cả!” rồi nhanh chóng rời đi.
Lâm Hoài An quay trở lại quầy rượu. Lúc này người phục vụ khác đã mang rượu đến cho cô, cô tươi cười nói lời cảm ơn. Lâm Hoài An đưa tay lên tai phải của mình, bật công tắc nhỏ trên khuyên tai,chỉ một vài thủ thuật nhỏ, cô liền có thể nghe lén được cuộc đối thoại. Đôi khuyên tai là sản phẩm do cô thiết kế và chế tạo ra, nó có thể kết nối với các thiết bị, dùng để nghe lén, nói chuyện qua lại trong bán kính 1km. Lâm Hoài An rất coi trong đôi khuyên tai này, đây là vật bất ly thân của cô, dù không thường xuyên đeo trên tai cô cũng sẽ cho vào túi xách mang theo bên mình.
“Không biết chú Khánh gọi cháu đến đây có chuyện gì không ạ?”
Lâm Hoài An nghe thấy giọng của Hoàng Duy Kiên đan nói chuyện, sau đó là tiếng xột xoạt, dường như ai đó đang lấy vật gì đó ra khỏi một chiếc túi, cô đoán chừng đó có thể là một xấp tài liệu.
“Đây là…”
“Đây là tài liệu mà ta đã nghiên cứu từ rất lâu. Cháu nên đọc qua một chút!”
Lại tiếp tục là những tiếng xột xoạt, tiếng bàn tay người đang lật những tờ giấy. Chẳng hiểu sao Lâm Hoài An cảm thấy không ổn, cô tự hỏi mình xấp tài liệu mà Hoàng Duy Kiên là gì, quan trọng như thế nào. Cô uống một ngụm rượu, lại tiếng tục lắng nghe tình hình xung quanh. Rất lâu sau đó, ước chứng 10,15 phút, cô rốt cuộc mới được nghe thấy giọng anh nói: “Ý chú là…chú Phúc là người giết bố cháu?”
Lâm Hoài An tay cầm ly rượu định cho vào miệng nhưng rồi khựng lại. Tìm được kẻ thù giết bố mẹ Hoàng Duy Kiên là mục tiêu của cả đời anh. Lúc này đã tìm được, Lâm Hoài An hẳn là phải vui mừng cùng anh mới đúng nhưng trong lòng cô cảm thấy bất an, lo lắng.
“Đúng vậy. Không biết cháu còn nhớ hay không? Năm đó, Lâm Trường Phúc bảo rằng ông ta đi Mỹ tìm vợ con, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra ông ta đã tụ tập đám đàn em của mình giết chết bố mẹ cháu. Trong tập tài liệu có đình kèm những hình ảnh. Cháu tự xem đi!”
Lâm Hoài An ước gì cô có thể ở trong căn phòng đó ngay lúc này, để cô được xem những tập tài liệu đó, để cô được xem hình ảnh được cho là của cha cô. Dù cô rất ghét ông ta nhưng cô không tin ông ta lại làm ra những chuyện kinh khủng như vậy. Giết anh em kết nghĩa của mình rồi lại đi nuôi hai đứa cháu của mình, đây là kiểu con người gì cơ chứ?
“Vậy…chú Khánh…vì sao chú lại cho cháu xem tập tài liệu này?”
“Chẳng phải cháu không muốn trả thù cho bố mẹ cháu sao? Chú muốn giúp cháu trả thù sau đó đưa cháu trở thành lão đại của gia tộc, giúp cháu giành lấy những gì thuộc về cháu!”
…
Trở về nhà được vài tiếng đồng hồ, Lâm Hoài An lại nhận được điện thoại của Dương An Kiệt, cô tức tốc thay đồ rồi gọi người lái xe đưa cô đến gặp anh ta. Lần này người lái xe đưa cô đi vẫn là Bình, lúc đến nơi, cô mới biết đây là một quán bar có tiếng trong thành phố. Lâm Hoài An căn dặn Bình không phải đi theo cô vì cô chỉ gặp mặt một chút rồi quay trở ra ngay. Chẳng cần biết Bình có nghe lời cô hay không, cô nhanh chóng xuống xe bước vào quán.
Trong quán bar ồn ào, tiếng nhạc đinh tai điếc óc, Lâm Hoài An quan sát mãi mới trông thấy Dương An Kiệt đang ngồi trên chiếc ghế salon, trên tay đang thưởng thức ly rượu. Cô dùng thân thể nhỏ bé của mình len lỏi qua đám người đi đến chỗ anh ta ngồi. Trông thấy Lâm Hoài An đi tới, Dương An Kiệt vẩy tay mỉm cười, nói: “Không ngờ em đến đây nhanh như vậy!”
Lâm Hoài An nheo mắt hoài nghi nhìn anh, cô xòe bàn tay mình ra trước mình như yêu cầu anh đưa vật gì đó. Dương An Kiệt trông thấy hành động của cô liền mỉm cười, chẳng biết lôi đâu ra một tập hồ sơ đưa đến cho cô.
Lâm Hoài An mở tập hồ sơ ra, quan sát từng dòng chữ, “Kết quả xét nghiệm AND của ông Lâm Trường Phúc và cô Lâm Hoài An.” Sau đó là hàng loạt những dòng chữ phân tích, cô đọc mãi mà vẫn không hiểu. Lâm Hoài An nhanh chóng đi đến dòng cuối cùng của tờ giấy “Kết quả: Trùng khớp 98%”. Cô thẫn thờ nhìn tờ giấy, đọc đi đọc lại rất kĩ dòng cuối như thể không tin vào mắt mình.
Bấy lâu nay, Lâm Hoài An không tin mình là con đẻ của Lâm Trường Phúc. Lân trở về này, cô đã có dịp chứng minh mình là ai khi nhờ Dương An Kiệt giúp cô làm xét nghiệm. Chỉ là không ngờ kết quả không như dự đoán trước đó của cô.
“Không ngờ em lại là con gái của lão đại khét tiếng trong giới như vậy. Chúc mừng em! Không còn nghi ngờ gì về bản thân mình nữa rồi nhé!” – Dương An Kiệt khi nhận được tập hồ sơ sớm đã biết được kết quả thế nào. Anh vui vẻ chúc mừng cho cô khi thân phận cô được minh bạch rõ ràng.
Lâm Hoài An nhanh chóng xé lấy tờ giấy xét nghiệm thành nhiều mảnh rồi dùng hộp diêm trên bàn đốt từng mảnh giấy một. Dương An Kiệt sững sờ, ngạc nhiên hỏi cô: “Sao vậy? Sao lại đốt nó đi như thế?”
“Nghe cho rõ đây! Chuyện xét nghiệm này chỉ có tôi và anh biết, tuyệt đối không có người thứ 3. Nếu không, tôi sẽ giết anh!”
Nhận thấy lời đe dọa trong lời nói của cô gái ngồi đối diện anh, Dương An Kiệt hơi sợ hãi, anh nuốt nước bọt, ngậm chặt mồm không nói một lời nào. Thật sự, anh rất muốn biết suy nghĩ của cô ngay lúc này, không biết là cô đang vui hay đang buồn, sao lại đột ngột đốt hết tờ giấy như vậy. Là đang tức giận hay sao?
Phần về Lâm Hoài An, chuyện cô lén đi xét nghiệm như vậy cũng không muốn ai biết đến. Rồi cô bắt đầu suy nghĩ, cha cô, Lâm Trường Phúc hẳn là đã biết chuyện này từ rất lâu. Vậy vì sao suốt bao nhiêu năm qua ông ta luôn lạnh nhạt với cô? Lúc trước, Lâm Hoài An nghĩ là vì cô không phải con ruột của Lâm Trường Phúc nên ông ta mới làm vậy. Nhưng bây giờ kết quả đã rõ ràng, rốt cuộc là vì sao cơ chứ? Hay là vì cô là con gái, không phải là con trai như ông kì vọng? Lâm Hoài An có hơi tức giận.
“Ây dô? Kiệt? Cậu làm gì ở đây đây?” – Từ phía đằng xa, có hai người đàn ông đi đến, một người vừa trông thấy Dương An Kiệt tỏ ra thân quen hỏi, sau đó nhìn thấy bóng dáng của một cô gái, anh ta chọc ghẹo “ Cậu hẹn hò với gái đấy à?!”
Lâm Hoài An vốn dĩ tâm trạng không vui, nghe thấy câu nói này bỗng dưng ngứa tay muốn bóp cổ người đang nói. Cô xoay người lại, ngẩng đầu lên liền trông thấy một người đàn ông, anh mặc áo sơ mi đầy hoa văn, tay trái đeo đồng hồ mạ vàng sáng bóng, trên tay phải còn đang cầm li rượu, phía sau anh ta là một người đàn ông khác, mặc áo sơ mi đen giản dị, trông nghiêm nghị hơn. Lâm Hoài An nheo mắt nhìn hai người, cô cảm giác hình như đã gặp hai người đó ở đâu rồi nhưng lại không nhớ. Mà hai người đàn ông đó cũng nhìn cô chằm chằm. Sau đó người đàn ông mặc áo hoa nói:
“Là cô?! Cô gái vừa lái xe vừa bắn súng hạ gục hết đám giang hồ?”
Lâm Hoài An cố lục lại trí nhớ của mình, lần cuối cùng cô vừa lái xe vừa bắn sung là khi nào nhỉ? Đó chẳng phải là ngày đầu tiên cô về đây, xúi quẩy thế nào lại phải giúp đỡ hai gã đàn ông không rõ lại lịch. Khoan đã, Lâm Hoài An nghĩ ngợi một chút, đó chẳng phải là hai người đàn ông đang đứng trước mặt cô sao?
“ Thật trùng hợp nha! Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây!”
“Anna, em quen với Quân và Tùng à?” – Qua cách nói chuyện của Quân, Dương An Kiệt dường như đoán ra được giữa cô và hai người bạn của anh đã quen biết trước đó
“Không!”
“Đương nhiên rồi!”
Trong khi Lâm Hoài An cố gắng vờ như không quen biết hai người này thì người mặc áo hoa tên Quân kia lại ngầm khẳng định sự quen biết giữa hai người.
“Kiệt! Cậu không định giới thiệu cô gái này cho chúng tôi biết à!” – tên Quân đùa giỡn nói
Dương An Kiệt vốn không thích tên Quân này lắm, nhưng lại không tỏ ra mặt, anh vui vẻ nói: “Giới thiệu với cậu, đây là Anna, bạn thời đại học của tôi khi còn ở New York!”. Sau đó, Dương An Kiệt đưa mắt hướng về Lâm Hoài An, anh nói: “Giới thiệu với em, đây là Đào Minh Quân, bạn cấp 3 của anh!”
Lâm Hoài An nhẩm nhẩm cái tên Đào Minh Quân rất lâu. Thì ra đây là quý tử, con trai duy nhất của gia tộc họ Đào, một gia tộc lớn không kém gì gia tộc nhà cô và gia tộc họ Trần. Lâm Hoài An đưa mắt nhìn sang người đàn ông mặc áo đen bên cạnh, khuôn mặt anh toát lên vẻ lạnh lùng, khó gần vừa nhìn là đoán ra được đây là người thân tín của tên Đào Minh Quân kia.
“Đúng rồi, vì sao hai người lại quen biết nhau?” – Dương An Kiệt từ đầu đến cúôi vô cùng tò mò về mối quan hệ của cô và người bạn của mình, anh gặn hỏi.
“Lần trước tôi bị đám kẻ thù truy đuổi, chính là cô ta đã cứu tôi!” – Đào Minh Quân vui vẻ nói – “Anna, không ngờ cô lại bắn súng giỏi như vậy!”
Dương An Kiệt nghe cậu bạn mình nói xong liền tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên nhìn Lâm Hoài An, như thể anh không tin cô gái tính tình ích kỉ, lạnh lùng này lại đi giúp đỡ người khác.
“Anna, tên thật của cô là gì vậy?” – Đến lượt Đào Minh Quân lên tiếng hỏi
Lâm Hoài An không muốn trả lời câu hỏi này, nhìn thấy Dương An Kiệt đang định mở miệng nói, cô trừng mắt nhìn anh như một lời cảnh báo anh ta không được nói tên thật của cô. Dương An Kiệt đương nhiên rất nghe lời cô, anh câm nín không nói một lời, khiến cho câu hỏi của Đào Minh Quân không một lời hồi đáp.
Lâm Hoài An không muốn ngồi lâu, càng không có thời gian tán dóc với đám người này, cô đep túi lên vai, đứng dậy trước sự ngạc nhiên của ba người đàn ông, cô nói: “Xin lỗi! Hôm nay tôi hơi mệt! Xin phép về trước!”
Đào Minh Quân trông thấy cô rời đi liền đứng dậy nói: “Nè! Liệu tôi có thể mời cô bữa cơm để cảm ơn chuyện hôm bữa được không?”
Lâm Hoài An xoay người lại thẳng thừng từ chối: “Thôi khỏi, xem như tôi làm từ thiện vậy!”
Nói xong cô nhanh chóng bước ra khỏi quan bar trước bao cặp mắt ngạc nhiên nhìn cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!