Hoa Nở Giữa Trời(full) - Phần 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
346


Hoa Nở Giữa Trời(full)


Phần 1


Tác giả: Đặng Khánh Ly
Truyện ngắn gồm 25 phần.
– Gặp được anh chia ly hợp tan là lẽ thường tình theo vạn lý của cuộc sống. Nhưng dù thế nào đi nữa, tới tận cùng thì chúng ta nhất định phải quay trở về bên nhau. Gặp nhau trong thế giới muôn vàn rộng lớn này đã là một cái duyên, chúng ta lại có thể yêu nhau vì muôn kiếp vẫn gánh chữ nợ. Nếu được nợ để mà yêu anh thì em muốn mang chữ nợ đi liền với anh thêm vạn kiếp.
Anh thấy đấy, hoa chỉ nở khi tới mùa.còn em nếu như em là một bông hoa mà người nâng niu, săn sóc bên cạnh lại là anh thì em nhất định sẽ mãi nở rộ và rực rỡ. Bông hồng gai đỏ thẫm nhuốm màu tình yêu nhất quyết chỉ nở rộ vì anh, nếu cuộc đời không còn một trong hai chúng ta thì liệu bông hồng này cũng sẽ tàn phai thôi.
—— *****——-
#Hoa #Nở #Giữa #Trời 🌸

Tôi bước xuống xe, đặt chân vào một ngôi nhà to và đẹp đến hoa mắt, lần đầu tới đây tôi thật sự choáng váng. Tôi là trẻ mồ côi, tôi sống trong cô nhi viện từ nhỏ, trại trẻ mồ côi nằm sâu dưới miền quê nghèo. Một hôm có một đôi vợ chồng trẻ đến khuyên góp ủng hộ và cho chúng tôi kẹo bánh, quan ao. Nhìn cặp vợ chồng đó rất cao quý, họ lại rất tốt bụng và thân thiện.
Lũ trẻ con bọn tôi đang tranh nhau kẹo bánh thì có một thằng nhóc chạy qua. Nó đứng ngay trước mặt chúng tôi rồi nói:
-kẹo còn nhiều lắm, tranh nhau làm gì như chết đói thế.
Chúng tôi đứng lặng im nhìn nó, đột nhiên nó chỉ vào mặt tôi:
-có gì mà nhìn.
Rồi nó vứt túi kẹo vào tay tôi và chạy đi.
Một thời gian sau khoảng 2 tháng cặp vợ chồng trẻ đó lại quay lại. Họ vẫn ủng hộ và quyên góp đồ ăn và quần áo, sách vở cho chúng tôi học tập để biết mặt chữ. Sáng hôm đó tôi ngồi trên xích đu và cầm quyển sách tập đọc lên đánh vần, tôi đọc ngấp ngứng cố lắm mới đánh vần xong một chữ.
Đánh vần được hai chữ thì từ đâu có thằng nhóc đứng đằng sau cười lăn lộn. Tôi quay đầu lại hoá ra là thằng nhóc lần trước. Nó đứng cười tôi thì chỉ biết nhìn, tôi mím môi nhìn nó không nói gì. Nó bước đến bảo :
-đọc tiếp đi chứ, nhìn gì mà nhìn.
Nó ngước mắt hất hàm với tôi, tôi quay ra đánh vần tiếp không thèm để tâm đến nó. Nhưng nó cứ đứng ôm bụng cười lăn lộn làm tôi khó chịu. Tôi bực tức đứng dậy:
-có gì mà cậu cười, vô duyên thật đấy.
Nó cúi nhẹ xuống nhìn tôi, nó cao hơn tôi cả cái đầu. Mặc sơ mi trắng và quần bò xanh, da nó trắng như sữa. Tôi thì cứ thui thui như cục than lại loắt choắt nhỏ bé.
-nhìn cậu kìa, tập đọc đánh vần gì mà như ăn cướp. Đọc dấu sai với ngọng hết cả ra.(nó nói)
-thế nào mới đúng! ( tôi nhìn nó )
– đánh vần lại từ vừa nãy coi. ( nó hất hàm rồi môi hơi nhếch lên cười) tôi mở sách và đánh vần lại từ ban nãy đọc.
– “Yếm dãi” tôi đánh vần đến 2 lần liền.
Nó lại đứng cười như được mùa, nó bảo tôi bị ngọng dấu “ngã” rồi. Tôi thì ngơ ngác cứ từ nào có dấu “ngã” tôi đọc hết thành thanh ” sắc”. Hoá ra nó cười tôi từ nãy đến giờ vì cái từ này.
Vậy là nó bắt tôi đọc đi đọc lại để sửa dấu, nó dạy tôi đánh vần, dạy tôi viết chữ. Cứ 2 tháng nó lại đến đây cùng đôi vợ chồng trẻ kia. Hoá ra nó là con trai của họ, một gia đình đẹp hoàn hảo.
* ngoại truyện tí ạ ^^ đoạn đánh vần này trước đây năm học lớp 1 em có bị ngọng dấu ngã y như nhân vật trong truyện, cũng đọc từ “YẾM DÃI” mà bị cả lớp nó cười, cô giáo thì bắt em đọc đi đọc lại trước lớp để sửa. Quá đen cho một con bé 6 tuổi học tiếng việt :)) mà các bác biết quả yếm dãi mà nói lái sang thanh sắc là nó thành cái gì rồi đó 😂vì bị cười nên cả buổi hôm đó về nhà k ngủ trưa mà ăn cơm xong là nằm đọc đánh vần sửa dấu. Ấy vậy mà đến chiều đã sửa hết ngọng dấu “~” luôn các bác ạ. Kiểu lúc sửa đc cái dấu xong như mình làm được cái gì to lắm cho cuộc đời haha. Đấy vậy mới nói có cố gắng thì hoa cũng thành quả :3 😋
Một chiều trời mùa thu nó ghé sát tai tôi nói: – cậu muốn có ba mẹ không?
Tôi nhìn nó không nói gì, nó lại lên tiếng:
-cậu có muốn về sống với gia đình tôi không!
Nó nói không cho tôi kịp trả lời, rồi kéo tay tôi chạy vào phía trong nhà. Tất cả mọi người đang ngồi để chuẩn bị đồ ăn tối. Dì Năm nhìn thấy tôi và nó liền kêu tôi lại. Dì vuốt má và tóc tôi nói tôi mau đi tắm rửa thay đồ rồi ra chuẩn bị đồ cùng dì và Chị Mây. Chị cũng là trẻ mồ côi, chị năm nay 12 tuổi, hơn tôi 6 tuổi. Chị là trẻ mồ côi lớn nhất trong đám chúng tôi, mỗi chiều tôi đều cùng chị dọn dẹp, làm việc vặt giúp chị. Buổi tối chị lại kể chuyện cho chúng tôi nghe để dễ chìm vào giấc ngủ.
Tôi vô nhà tắm rửa và thay đồ rồi ra ngoài đã thấy mọi thứ đã được chuẩn bị xong hết. Mọi người ngồi quây quần lại với nhau, có riêng một chỗ trống. Dì Năm vẫy tôi lại, tôi ngồi cạnh Dì và đối diện là gia đình của cậu nhóc kia. Bữa ăn gần kết thúc thì dì Năm quay sang nhìn tôi rồi nói:
-An ah! Con muốn có bố mẹ không con!
Tôi nhìn Dì và gật đầu nhưng tôi nói:
– nhưng bố mẹ con mất rồi mà.
Dì nhìn tôi mắt đỏ hoe:
-gia đình nhà cô Ngọc và chú Bảo nói sẽ nhận nuôi con. Con về làm con gái nhà họ nhé.
Tôi nước mắt dàn dụa, ôm chầm lấy dì nói: -con không muốn xa Dì Năm, chị Mây và các bạn đâu,Dì cho con ở lại với dì.
Cô Ngọc và chú Bảo đến ôm tôi vào lòng, xoa nhẹ đầu tôi nói:
– ngoan con nhé, ai cũng phải có cuộc sống riêng. Dì Năm như mẹ đẻ của con vì nuôi con từ khi lọt lòng và các bạn khác cũng vậy. Dì năm cũng rất yêu thương con, con về sống với gia đình ta con vẫn có thể quay lại đây thăm Dì và các bạn. Ta biết con bây giờ rất bất ngờ vì việc này, nhưng chúng ta sẽ thay Dì chăm sóc tốt cho con.
Dì năm cũng nước mắt rưng rưng nhìn tôi: -sống ở đây nghèo khó con ạ, các bạn khác rồi cũng sẽ được các gia đình tốt khác nhận nuôi. Số các con đã không được trọn vẹn nên dì mong các con sẽ được sống hạnh phúc.
Tôi nhìn họ mà nước mắt rưng rưng tôi quay ra nhìn dì Năm nói:
-con đi rồi Dì có buồn không? Dì đừng quên con nhé, con sẽ trở lại thăm Dì.
Đêm hôm đó tôi cùng chị Mây ôm nhau nước mắt ngắn dài. Mấy đứa trẻ chúng tôi cũng ngồi thay nhau lau nước mắt.
Sáng hôm sau tôi lên đường chuyển đến nhà họ Vương, tôi từ một con bé mồ côi trở thành con nuôi của một gia đình giàu có, ba mẹ nuôi tôi họ là những người kinh doanh rất thành đạt.
– con gái lại đây với mẹ nào con, nhìn con kìa sao lại lấm lem thế này.
Mẹ tôi cười nhìn tôi chìu mến, tôi lon ton chạy lại chỗ bà. Đôi mắt tròn xoe, khoé môi nở nụ cười. Bà dắt tay tôi vào nhà rửa mặt mũi chân tay.
– lại đây ăn cơm nào con, ngày mai con bắt đầu đi học ở trường mới nhé.
Tôi quay qua nhìn bà bỡ ngỡ. Bố tôi ngồi bên cạnh lên tiếng:
-ngày mai ta và mẹ con sẽ đưa con tới nhập học. Đừng lo lắng gì cả, chẳng phải con rất thích đi học sao.
Tôi ngồi gật đầu và cười tươi, nó ngồi cũng cười và nhìn tôi. Mà nó hơn tôi 2 tuổi và bây giờ là anh trai của tôi.
Ăn tối xong mẹ đưa tôi lên phòng ngủ, căn phòng màu hồng đẹp rực rỡ, quanh chiếc giường của tôi toàn là gấu bông đủ loại kích cỡ thật xinh đẹp. Chưa bao giờ tôi thấy căn phòng nào đẹp như vậy và có nhiều gấu bông như thế. Mẹ lôi ra một tập sách mới tinh cùng nhiều đồ dùng học tập khác cho tôi. Tôi thích lắm ôm chầm lấy mẹ hôn má, mẹ giúp tôi mặc thử bộ đồng phục đến trường. Chiếc áo sơ mi trắng và chiếc váy kẻ caro màu tím than.
– đẹp lắm con gái. Mẹ chuẩn bị sách vở cho con rồi. Sáng mai chúng ta đến trường nhé, bây giờ thì chuẩn bị đi ngủ nào.
Tôi thay đồ ngủ rồi nhanh nhảu leo lên giường nằm, mẹ tắt đèn rồi đi ra khép cửa lại. Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, tôi giật mình nằm im. Cánh cửa mở ra là Vương Cao Phong, anh trai của tôi.
-ngủ gì mà sớm thế.
Phong lại gần kéo tâm chăn tôi đang đắp, tôi nói: – mai em còn phải đến trường, mẹ dặn phải ngủ sớm.
-ừ, có thấy hồi hộp không. Ở quê đã được đi học đâu nhỉ!
-vâng, có chút hồi hộp và mong đợi.
Tôi trả lời xong thì Phong nói ngủ đi rồi đi ra khỏi phòng. Sáng hôm sau tôi dậy sớm, bác La người giúp việc giúp tôi chuẩn bị đồ rồi xuống nhà ăn sáng. Bên dưới ba mẹ và Phong đã ngồi đợi tôi ở bàn ăn. Ăn xong ba tôi có cuộc gọi đến và phải đi công tác bên Pháp ngay nên hôm nay chỉ có mẹ đưa chúng tôi tới trường.
Bước xuống xe tôi thật sự choáng váng, trời ơi ngôi trường thật rộng thật cao và thật là to quá đi. Mẹ dắt tay tôi lên phòng Hiệu Trưởng để nói chuyện. Từ lúc xuống xe tôi đã không thấy Phong đâu cả. Mẹ dặn dò tôi vài điều rồi cũng đi công việc, tôi được thầy dẫn đi vào một lớp học.
-giới thiệu với các em, đây là bạn Vương Khả An. Bạn ấy sẽ là thành viên mới của lớp ta.
Cả lớp vỗ tay rào rào, tôi cúi người chào các bạn và nhìn thấy có một chỗ trống gần cuối lớp. Tôi đến đặt cặp sách và ngồi xuống, bên cạnh chỗ tôi là một bạn trai. Tôi nói:-chào cậu mình là Khả An.
Rồi cười thật tươi, còn cậu ta thì chẳng nói gì. Vẫn cúi mặt vào quyển sách toán trước mặt mà làm bài cặm cụi. Lần đầu đến trường nên tôi chưa quen, cũng chưa kết bạn với ai. giờ ra chơi tôi chỉ ngồi tại chỗ tập đánh vần chữ cái. Tôi liếc sang bên cạnh vẫn là cậu ta, vẫn là cúi mặt làm bài và đọc sách.
– chào cậu, mình là Trâm chúng ta làm bạn nhé! ( cậu ấy cười rất tươi).
Tôi nhìn cô bạn gái đang đứng bên cạnh mình, cô bạn này trắng quá tóc dài đen óng nữa. Xinh xắn dễ thương thật đấy.
-ừ, mình là Khả An, chào cậu ^^
Trâm nhanh nhảu kéo tay tôi lên chỗ ngồi của cậu ấy. Trâm đưa cho tôi 1 thanh kẹo và chuyện trò với tôi, chúng tôi thật sự rất hợp nhau. Cứ vậy cho đến khi lên cấp 3 chúng tôi vẫn là đôi bạn thân với nhau, thành tích học tập lúc nào cũng đứng top trong lớp.
-dậy đi con heo, muộn buổi tổng kết cuối năm học bây giờ.
-anh à vẫn sớm mà.
Phong lôi chăn của tôi ra bẹo má, tôi đau mở mắt ra lườm.
-gớm chưa kìa, đời nào có em gái lại đi liếc xéo anh trai như thế này không?
-hôm nào anh cũng bẹo má em. Bao nhiêu năm nay rồi nhỉ Đau chết đi được .( tôi nhăn mày rồi bật dậy nhảy xuống giường và đi vào phòng vệ sinh, Phong nói vọng vào):
-Trâm đang đợi em dưới nhà đấy, sao hôm nay cô ấy qua đây làm gì?
-ơ, Trâm đang đợi em à. Em không biết cậu ấy sẽ qua.
-cô ấy nói hôm nay muốn đi chung xe với chúng ta.
-buổi tổng kết tuyệt quá còn gì, có 2 mĩ nhân và một hoàng tử cùng nhau tham dự. Tuyệt vời quá đúng không a Trai haha. ( tôi đùa giỡn với anh sảng khoái)
Bao nhiêu năm nay Phong luôn là người giúp đỡ tôi trong học tập, chỉ bảo cho tôi những điều tôi không biết, luôn bên cạnh và thương yêu tôi. Người anh trai này đã trở thành cuộc sống không thể thiếu của tôi, tôi chạy ra ngoài khoác vai anh. A năm nay 18 tuổi mà đã cao ơi là cao, tôi đứng chỉ chạm tới vai anh. Cánh tay nhỏ bé ngắn ngủi choàng vai anh lếch thếch nói:
– Thật ra em không muốn ngày tổng kết diễn ra nhanh như thế này đâu.( tôi ngước mắt nhìn anh với ánh mắt tiếc nuối và chớp mắt vài cái).
– Tại sao? (phong cúi xuống nhìn tôi)
– Còn tại sao nữa, bố mẹ đã chuẩn bị mọi thứ để a qua Pháp du học rồi.
– Vậy thì sao?
– Em ở nhà sẽ phải tự học một mình này, chơi game một mình và nhiều điều khác. Lại còn đến trường một mình, chẳng ai mua đồ ăn vặt cho em nữa .( nói đến đây tôi trả vờ đưa tay lên che mắt làm bộ đau khổ) .
– Năm nào cũng đứng hạng top của lớp mà sợ học một mình à. Anh đi học chứ có đi luôn đâu mà làm bộ đau khổ vậy.
Nói xong anh xoa đầu tôi rồi đi xuống, tôi thay đồ bác La chuẩn bị rồi xuống nhà. Trâm và Phong đang đợi tôi ngoài xe, tôi bước lên xe thấy Trâm có vẻ ngại ngùng khép nép. Phong ngồi ghế trước chúng tôi ngồi phía sau, tôi nói nhỏ vào tai Trâm:
-sao hôm nay lại qua nhà mình thế?
Trâm lúng túng trả lời:
-hôm nay bố mẹ mình không tham dự cùng được nên mình tiện đường qua nhà đi cùng cậu cho vui.
Trâm cũng là một đại tiểu thư của một gia đình giàu có, ba mẹ cô ấy làm việc quên cả nhìn mặt con gái. Trâm đã từng khóc và tâm sự với tôi rất nhiều lần, nhưng khuôn mặt cô ấy thì lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ. Trâm vẫn như ngày đầu chúng tôi trở thành bạn, mái tóc vẫn đen dài và khuôn mặt trắng bông và rất xinh đẹp. Còn tôi cũng chỉ thay đổi chút ít, mái tóc ngắn ngang vai từ xưa đến giờ thì không thay đổi chỉ có nàn da trắng thêm được một chút rồi và cân nặng thì cũng tăng theo thời gian. Người tôi giờ toàn là chất béo không thôi, tại ông anh Trai ngày nào cũng bắt ăn và ăn. Phong nói với tôi, con gái mà không da không thịt thì có gì mà đẹp. Béo lên cho đẹp nhưng nhìn em béo lên giống heo lắm. Mỗi lần anh nói xong là tôi lại nhảy lên tét vào vai anh một cái rồi làm bộ cau có. Còn anh thì cứ đứng cười và nhét đồ ăn vào mồm tôi.
Tới trường tôi nhảy vọt xuống xe, tôi đứng giữa ôm tay Phong và Trâm kéo đi. Hôm nay bác La giúp tôi trang điểm nhẹ nhàng một chút có vẻ rất là dễ thương, bên cạnh lại là 2 người sắc nước hương trời. Chúng tôi tiến về phía ghế ngồi hàng thứ 3, lũ con gái trong trường cứ gào hét quanh Phong. Trâm cũng vậy lũ con trai thì nhìn cô ấy không rời mắt. Tôi ngồi giữa hai bọn họ mà cảm thấy đau lòng quá, hôm nay chỉ làm nền thôi. Phong học rất giỏi anh luôn đứng đầu trong hội học sinh xuất xắc của trường. Chuẩn bị đến lượt anh lên phát biểu để chia tay ngôi trường thì tôi hỏi:
-ba mẹ hôm nay không tới hả anh?
Anh chỉ ừ và gật nhẹ đầu, tôi biết ba mẹ rất bận nhưng họ cũng luôn cố gắng giành thời gian cho chúng tôi. Có lẽ hôm nay ba mẹ không thể tới tham dự lễ tốt nghiệp lớp 12 của anh nên trông anh có vẻ buồn nên tôi cũng ỉu xìu một chút.
Lúc anh nên đứng phát biểu nhìn dưới khán đài ánh mắt cô gái nào cũng lấp lánh tươi cười, tiếng vỗ tay rào rào. Tôi quay sang nhìn Trâm, cô ấy nhìn Phong không rời, đôi môi nở nụ cười và ánh mắt tình cảm vô cùng khi nhìn anh. Phong phát biểu khoảng 5 phút, ngắn gọn và xúc tích nhưng những bông hoa và món quà trên tay anh thì chẳng gọn gàng chút nào. Nhìn khuôn mặt anh nhăn nhó ôm đống quà đi xuống tôi cười phá lên trêu anh:
– soái ca của nhà ta đây rồi, sức hấp dẫn của ông anh tôi ảnh hưởng thật đấy.
Anh ngồi lại chỗ nhìn tôi với khuôn mặt nhăn nhó, Trâm vội đưa tay chen qua trước mặt tôi kèm một món quà và nói:
– Cao Phong Em tặng anh, bài phát biểu của anh hay lắm.
Hành động của Trâm làm tôi ngạc nhiên khuôn mặt cô ấy lại ửng đỏ lên nữa, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy như vậy. Tôi lại quay qua nhìn a trai tôi, khuôn mặt méo xệch hẳn đi làm tôi không nhịn được cười. Kết thúc buổi bế giảng bác Tài vào xách đồ, hoa và quà lên xe. Phong thì đang loay hoay với mấy cô bạn gái, ai cũng đòi xin chụp hình cùng với anh. Nhìn Trâm có vẻ khó chịu.
-này cậu đau ở đâu à! Sao mặt nhăn nhó thế?
-à không có gì đâu, hôm nay trời nóng quá nhỉ. ( trâm trả lời tôi một câu cảm thán thật là liên quan)
Ngày hôm nay không nắng, không nóng tôi thấy thời tiết rất dễ chịu và mát mẻ. Hôm nay cậu ấy thật lạ, cứ như một người khác. Thường ngày cứ toe toét cười, nói chuyện chẳng ngại ngùng bao giờ. Trước mặt mấy đứa con trai khác lúc nào cũng hất hàm kiêu căng mà hôm nay, Trước anh tôi cậu ấy hành động và biểu cảm như một người khác. Tôi định chạy lại chỗ Phong kéo anh ra khỏi đám con gái thì từ đâu Tùng vỗ vai tôi, cậu bạn hồi cấp 1 lạnh lùng không nói một lời nào với tôi mà chỉ cắm đầu học. Khi lên cấp 2 chúng tôi vẫn học cùng nhau nhưng không hề nói chuyện.
Và có một lần chuẩn bị bước sang kì nghỉ hè, hôm đó là buổi học cuối cùng nên cả khối ai cũng chơi bóng nước. Tôi cũng rất nghịch ngợm, hôm đó định cầm quả bóng nước để ném Trâm ai ngờ đâu Tùng cậu ta phi ra từ đâu không biết, thế là ăn chọn quả bóng nước vào giữa mặt. Cậu ta ngã dấp dúi, chiếc kính trên mặt rơi xuống vỡ cả mắt kính. Tôi hoảng hốt mắt chữ O mồm chữ A không nói lên lời, ở lớp ai cũng há hốc mồm. Tôi chạy lại đỡ Tùng và nhặt kính cho cậu ta, cậu ta hất tay tôi ra và lau mắt. Đôi mắt cậu ta đỏ hoe tôi vội hỏi:
– cậu khóc à, xin lỗi nhé mình không cố ý đâu.
Tùng dụi mắt nhìn tôi mặt đơ vài giây rồi trở lại trạng thái bình thường và không nói gì. Tôi giơ chiếc kính đã vỡ của cậu ta lên và nói:
-kính vỡ rồi mình sẽ đền trả cậu, xin lỗi nhé.
Tùng hất tay với lấy chiếc kính rồi bảo:
– không cần đâu.
Tôi chạy lại nói nhất định sẽ đền trả cho cậu ta, cậu ta thì nói không cần tôi lại nói rất nhiều nên cậu ta tức quá quát tôi:
– cậu im đi, ăn gì mà nói nhiều thế! Thấy có lỗi thì đưa cho tôi chiếc khăn giấy đi. Tôi không khóc mà vì quả bóng nước của cậu làm đau mắt tôi.
Tôi vội vàng mở cặp đưa cho cậu ta chiếc khăn màu trắng.
Từ hôm đó tôi và Tùng cũng có trao đổi bài học và nói chuyện với nhau nhưng không nhiều. Hôm nay cậu ta chủ động tìm tôi, đúng là khôn thể phủ nhận cậu ta rất ít nói nhưng cũng rất đẹp trai. Trong trường Tùng cũng có rất nhiều người thích nhưng tôi chẳng thấy cậu ta nói chuyện với con gái bao giờ. Chỉ có tôi là đứa duy nhất nói chuyện với cậu ta từ hồi đó đến bây giờ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN