Hoa Nở Giữa Trời(full) - Phần 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
277


Hoa Nở Giữa Trời(full)


Phần 2


Tôi quay đầu lại hoá ra là Tùng:
– ơ cậu vẫn còn ở lại trường à? ( tôi hỏi)
– Ừ, cậu có kế hoạch gì cho hôm nay chưa?
– Vẫn chưa, sao thế?
– Tối nay trường tổ chức buổi liên hoan gặp mặt chia tay học sinh khối 12cậu tính tham dự chứ?
Tôi còn đang suy nghĩ thì Trâm đã đứng cạnh trả lời:
– đi chứ, hai chúng tớ sẽ tham gia.
Tùng nhìn Trâm không nói gì rồi quay sang nhìn tôi, tôi đứng cười cười gật đầu.
– bây giờ chúng mình chuẩn bị đi ăn trưa, cậu đi cùng luôn không Tùng? (Tôi hỏi tùng)
– Mình bận chút việc nên không thể đi cùng các cậu, hẹn tối gặp lại nhé.
Nói xong tùng chạy vụt đi trâm quay sang:
– lạ nhỉ hôm nay cậu ta lại đến mời cậu cùng tham dự buổi liên hoan chia tay khoá trên.
– Có gì đâu mà lạ ( tôi nói nhưng cũng hơi thắc mắc)
– Thì bình thường cậu ta có bao giờ nói chuyện với con gái. Mà có nói chỉ nói chuyện với cậu về việc học hành. Hôm nay còn rủ tham gia liên hoan nữa không phải lạ à!
– Thôi thôi nghĩ gì nhiều đi ăn thôi.
Tôi đi ra chỗ Phong ôm lấy tay anh và nhìn đám con gái vây quanh anh nói:
– đến giờ ăn cơm rồi, chụp ảnh lo được hả các cô gái!
Tôi vừa nói xong ánh mắt nào cũng liếc xéo vào mặt tôi, tôi cười cười xua tay. Kéo vội anh đi ra ngoài, bác Tài đã dừng xe trước cổng đợi sẵn chúng tôi. Trưa nay gia đình tôi hẹn nhau ăn trưa tại một nhà hàng gần trường, ba mẹ tôi vừa đáp máy bay từ Nhật về sau chuyến công tác.
– cháu chào hai bác cháu là Trâm bạn cùng lớp của Khả An ạ.
– Chào cháu, ngồi đi cháu.( bố mẹ tôi cười ) Phong kéo ghế cho Trâm còn tôi thì tự túc là hạnh phúc, tôi nhìn anh môi hất lệch về một bên miệng lẩm bẩm:” ông anh trai xấu tính” Anh nhìn tôi khuôn mặt tỉnh bơ cười rồi ngồi xuống nói với ba mẹ:
– Con tưởng ba mẹ tuần sau mới về.
– Công việc đợt này có nhanh hơn dự tính. Tuần này bố mẹ về để chuẩn bị nốt hồ sơ cho con.
Tôi nhanh nhảu hóng vào nói:
– thế đúng là hai tháng nữa anh đi Pháp hả ba mẹ?
– Có thể sẽ nhanh hơn một chút, Phong nó còn chưa đi mà đã nhớ anh rồi hả con gái.
– ôi giời anh đi rồi con chắc thoải mái hơn đó mẹ, còn không bị ép ăn như con heo nữa. ( tôi nói xong quay mặt sang làm xấu với Phong, a ngồi bên cạnh lại bẹo má tôi đau muốn khóc.)
ba mẹ nhìn tôi cười trìu mến rồi nói:
-thôi nào hai đứa, chạnh choẹ nhau suốt ngày. Ba mẹ có mua quà cho hai đứa đây, hôm nay gia đình bác không biết là có cháu đến nên chưa kịp mua quà cho cháu rồi.
– dạ không sao đâu ạ. (Trâm cười ngại ngùng)
– Bác nghe An nó kể về cháu rất nhiều rồi đấy. Đúng là cháu rất xinh đẹp ( mẹ tôi nói xong khoé mắt cong lên cười)
– Cháu cảm ơn bác ạ, bác cũng rất là đẹp đó ạ. ( trâm khéo nịnh mẹ tôi và không quên khen ba tôi may mắn lấy được một người vợ đẹp như mẹ tôi).
Ba tôi ngồi phía đối diện vừa cười và nói:
– con bé khéo làm người khác cười quá. Nghe An nói thành tích học tập của cháu rất tốt, có gì giúp con gái bác với nhé.
Trâm nhỏ nhẹ vâng dạ, chúng tôi quây quần lại ăn trưa vui vẻ. Suốt bữa ăn tôi nói chuyện trêu đùa với ông anh trai vui vẻ. Trâm ngồi ăn im lặng thi thoảng ba mẹ tôi hỏi gì thì mới nói. Tôi cũng ra sức làm màu cho Trâm hào hứng mà cậu ấy cứ ngượng ngùng cũng có chút buồn buồn chắc là ba mẹ cậu ấy cũng đi làm suốt không có thời gian bên nhau vui vẻ như gia đình tôi nên cậu ấy thấy chạnh lòng. Bữa trưa kết thúc tôi định bảo bác Tài đưa Trâm về nhưng Trâm nói không cần, cô ấy gọi người đến đón rồi,Trâm chào tôi và gia đình rồi lên xe và không quên gọi với lại:
– tối nay hẹn 8h gặp nhau nhé!
Tôi vẫy tay ra hiệu biết rồi, Phong nhìn tôi :
– tối nay đi đâu ah?
– Anh không biết gì à, hội học sinh liên hoan chia tay khoá 12 bọn anh đấy.
– Thế à! Tối nay cùng đi nhé.
– Ơ mọi khi anh có bao giờ quan tâm mấy nơi như vậy đâu, hôm nay lại đi thế.
Anh nhìn tôi không nói gì rồi cả hai lên xe về nhà. Bố mẹ tôi lại phải tới công ty giải quyết công việc, họ thật bận rộn. Nhưng cứ 2 hoặc 3 tháng là họ lại đưa chúng tôi về trại trẻ mồ côi trước đây tôi sống. Công việc dù nhiều nhưng thời gian cho chúng tôi cũng không hề thiếu. Nhiều lúc tôi thấy sự mệt mỏi trong đôi mắt ba mẹ nên lúc nào cũng cố gắng làm đứa con gái ngoan, tôi thực sự yêu thương họ cảm ơn ông trời đã mang họ đến bên đời tôi.
Tôi về đến phòng điện thoại reo lên là Trâm:
– An này, anh Phong chuẩn bị đi Pháp du học rồi à. Sao hôm nay mới nghe nói vậy?
Tôi ngẩn người trước câu hỏi của Trâm, cậu ấy có vẻ rất quan tâm đến anh trai tôi.
– sao hôm nay lạ thế hả Trâm, quan tâm tới anh mình thế!
– À… Ừ thì hỏi vậy thôi mà. Tối nay anh Phong có đến buổi liên hoan không?
– Có, bà nàng lạ quá.

– Hôm nay nên mặc cái gì bây giờ nhỉ! Chưa đến hội liên hoan chia tay các khoá trên bao giờ.
– Mình cũng chưa tới bao giờ mà, gớm quá bà nàng. Mặc sao cho thoải mái thôi, cậu xinh đẹp như vậy rồi mà.
– Thế tối nay gặp nhé, bye bye!
Đúng là lạ thật đấy, cả ngày hôm nay cứ như người khác. Quan tâm đến ông anh tôi quá vậy trời.
– An mau qua đây nhanh.( tiếng Phong gọi tôi)
– Em đây, có chuyện gì thế?
– Game mới ra tính năng kết hôn này, vào chơi để nhận đồ.
– Đồ gì!
– Vào game đi, kết hôn thì mới nhận được.
– Ơ! A thì thừa sức múc hết đống đồ game về mà cần gì kết hôn gì chứ.
– Đồ kết hôn này chỉ tặng chứ không mua sao em nói nhiều thế nhỉ.
Phong định với tay bẹo má tôi, tôi đưa tay lên che mặt:
– rồi đây, em đăng nhập đây. Mà a muốn nhận đồ thì kết hôn đi, kêu em vào làm gì.
– Vào để kết hôn chứ làm gì.
– Cái gì!!
Tôi lấy tay xua xua qua mặt anh mắt mở to nhìn vào nhân vật game rồi lại nhìn anh.
– có nhanh lên không, anh gửi lời cầu hôn rồi kìa.
– Sao lại thế được, anh em sao mà kết hôn được.
Phong ngẩn người gõ vào đầu tôi:
– ngốc thế, đây chỉ là game thôi hiểu không.
– Thấy kì kì sao á.
– Có đồng ý không thì bảo, nói câu nữa bẹo cho mất má bây giờ.
– Rồi đây, đừng có đụng vào má em. Kết hôn xong em cũng được nhận đồ à.
– Ừ, ngốc vừa thôi cả hai đều được.
– Thế lấy đồ xong ly hôn thì có được không ?
Tôi vừa nói xong câu Phong quay sang nhìn tôi mặt anh hầm hầm:
– ly hôn là nhân vật game bị block luôn.
– Sao kì quá vậy, chưa nghe thấy game nào như thế luôn.
– Nhưng game này nó thế. ( anh vừa nói vừa cười sảng khoái)
Hai nhân vật game của chúng tôi kết hôn trong game, cả hai cũng phải đặt tiệc cưới, mời khách tham dự, và thực hiện lễ nghi bái đường. Trong game nhân vật của chúng tôi cũng mặc trang phục Tân Lang Tân Lương đẹp hoa cả mắt. Khắp màn hình nổ rộ pháo hoa bay giữa trời, khách mời thay nhau tặng quà cưới cứ như cuộc sống bên ngoài đời thực.
Tôi sang phòng kêu mẹ chọn giúp tôi 1 bộ váy phù hợp để đi dự tiệc. Vì tôi chưa từng đến những nơi có tiệc bao giờ. Vì tôi vẫn chưa đủ lớn nên ba mẹ chưa dẫn tôi đi dự tiệc trong công ty cùng. Còn Phong thì được đi miết, mỗi lần đi dự tiệc là a thường mặc vest  trông rất đẹp trai và phong độ. Thật tình đôi lúc tôi có chút rung động chỉ muốn ngắm nhìn anh mãi. Những dòng suy nghĩ đó thoáng qua đầu tôi lại nghĩ mình biến thái, anh trai em gái sao có thể bên nhau.
– mẹ ơi bộ váy màu vàng này thế nào ạ!
– Đẹp lắm con, nhưng chọn cái váy dài màu hồng nhạt mẹ nghĩ hợp với con hơn đấy.
– Vậy con sẽ mặc chiếc váy hồng này, mẹ xem thế nào.
tôi thay đồ lúc sau ra mẹ tôi xoay xoay người tôi ngắm vài vòng rồi đem xỏ vào chân tôi 1 đôi giày cai gót thanh mảnh màu trắng.
– tuyệt lắm con gái của ta.
– Đi đôi giày này đứng khó lắm mẹ ơi.( vì tôi thường ngày không đi giày cao gót).
– Đây bám vào mẹ đi thử vài vòng xem nào. Tập đi dần là vừa rồi đó con (mẹ tôi cười)
Tôi đi đi lại lại vài vòng cho quen nhưng vẫn còn bị vấp. Mẹ kéo tôi ngồi xuống trang điểm nhẹ nhàng. Đôi mắt to nay được mẹ chuốt thêm chút màu sắc lại càng thêm lung linh. Mẹ ngắm nhìn tôi rồi thốt lên:
– chà! Con gái của mẹ càng lớn càng xinh đẹp.
Ba tôi từ ngoài đi vào tay cầm chiếc lơ kẹp tóc có điểm bông hoa màu trắng cài lên tóc tôi:- cô công chúa nhỏ của ba đây rồi.
Tôi cúi mặt cười ngại ngùng, ngắm mình trong gương nhìn tôi như một người khác. Ba mẹ cùng tôi xuống nhà, vì chiếc váy khá dài nên tôi đi đứng có vẻ khó khăn, tôi phải vịn tay vào mẹ để đi cho vững. Ba đi sau liên tục kéo váy giúp tôi cho đỡ vướng, vừa đặt chân xuống phòng khách bác La hét lên ngạc nhiên:
– ôi trời!! Hôm nay An xinh đẹp quá con ơi.
– Kìa chị La con gái tôi hôm nào cũng đẹp mà (mẹ tôi cười cười nhíu mày trêu)
– Dạ vâng bà chủ, hôm nay thực sự đẹp quá. ( bác La cứ nhìn tôi rồi cười tủm tỉm)
Tôi nhìn sang thấy Phong vẫn cúi mặt vào quyển sách trên tay. Tôi bước từng bước với đôi giày cao gót cao lêu nghêu tới vỗ vai anh:
– Hôm nay trông em thế nào?

Anh đặt quyển sách xuống và nhìn tôi, tôi thấy anh mặt bối rối mất 3 giây rồi vội đứng dậy nói:
-ừm cũng được đấy.
-cũng được thôi á ( tôi quay sang nhìn Ba mẹ mặt ỉu xìu, hay ba mẹ khen vậy cho tôi vui). Ba mẹ vẫn đứng đó mặt tươi cười nhìn hai chúng tôi.
– Thế em bắt anh phải nói thật lòng mới chịu à.
– Thôi thôi cái gì anh cũng chê em cả, em biết cái thật lòng của anh rồi khỏi phải nói. (tôi nhăn mặt quay đầu sang một bên).
– Thôi nào hai đứa mau đi không muộn giờ (ba tôi nói)
Ông bước tới cạnh hai chúng tôi, cầm tay tôi đặt lên tay anh. Hai chúng tôi khoác thay nhau đi ra bên ngoài, mặt tôi thì vẫn nhăn nhó còn anh thì nhìn tôi cười cười như kiểu mặt tôi dính cái gì đó.
– cẩn thận chăm sóc em nha con. An nó hôm nay mới đi giày cao mẹ sợ em ngã.
– Mẹ yên tâm nếu sợ An ngã thì con cho em ấy đi chân trần cũng được.
Vừa nghe a trả lời mẹ tôi quay sang lườm anh luôn:
– em không có ngã được đâu, bỏ tay ra đi. (Tôi tức tối)
Tôi vừa nói xong anh liền buông tay tôi ra, vì bất ngờ tôi mất đà nghiêng người ra đằng sau chuẩn bị ngã thì anh lại dang tay ra đỡ. Khoảnh khắc đó đôi mắt anh và tôi chạm nhau làm tim tôi đập thình thịch, mặt tôi đỏ ửng tôi nhìn anh không chớp mắt. Ba mẹ tôi và bác La đứng đằng sau nhìn cũng hết cả hồn rồi cả ba lại cùng cười phá lên.
– Em định đứng thế này đến bao giờ?
Tôi sực tỉnh bởi câu nói của anh, tôi đứng dậy đẩy anh ra lại suýt vấp quả thứ hai.Anh kéo tôi lại quàng tay và đi như bình thường, suốt cả chặng đường tôi chả nói chuyện gì với anh. Hôm nay anh mặc bộ vest màu đen bên trong là áo sơ mi trắng, tóc vuốt keo như mọi lần mà anh đi dự tiệc cùng ba mẹ, mà hôm nay tôi lại thấy a đẹp đến lạ lùng. Đến bữa tiệc đã thấy Trâm đứng đợi, thấy tôi và Phong bước tới cô ấy vẫy tay vui mừng.
– bên này nè An ơi.
Tôi vẫn khoác tay anh đi chầm chậm, a cũng phải đi từ từ cùng tôi, đến chỗ Trâm nhìn a không rời mắt rồi chào hỏi anh. Một lúc sau mới nhìn qua tôi thốt lên:
– hôm nay đẹp thế, vậy mà kêu mình ăn mặc đơn giản thôi cũng được.
Tôi chỉ biết cười trừ câu nói của Trâm, hôm nay cậu ấy vẫn đẹp như mọi ngày. rồi cậu ấy chỉ tay qua phía bên phải cạnh một bàn tiệc đang có cậu thanh niên đứng ở đó:
– Tùng cậu ta hình như đang đợi cậu, thấy đứng ngó nghiêng từ nãy đến giờ.
Tôi quay ra nhìn theo hướng Trâm chỉ, Phong cũng quay sang nhìn. Anh nhướn mày hỏi:
– cậu ta là ai thế?
Tôi chưa kịp trả lời Trâm đã lên tiếng:
-bạn học cùng tụi em từ hồi cấp 1, bây giờ vẫn lại cùng trường. Hình như là đang có ý với An thì phải.
– cậu đừng đoán linh tinh nữa. ( tôi ngắt lời Trâm)
– Trời ạ, mình tinh lắm nhìn là biết ngay thôi.
Anh tôi nhìn sang Trâm ý bảo cậu ấy im lặng đừng nói gì nữa. Trâm biết điều nên cũng im luôn:
– mà hai người là anh em sao khoác tay nhau thế kia, người khác lại hiểu lầm.
Tôi bỏ tay ra khỏi tay anh, bỗng từ đâu có vài người bạn của anh lại gần nói chuyện làm quen với chúng tôi.
– Vương Cao Phong cậu được đấy, hôm nay mới dẫn em gái đi cùng. Có cô em gái xinh đẹp thế này mà không giới thiệu cho chúng tôi biết.
Tôi cúi đầu chào họ , Trâm cũng cúi đầu chào. Một người trong đám họ quay sang nhìn Trâm:
– đây là bạn gái hả Cao Phong? Cậu đúng là có mắt nhìn người. Chào em, anh là Quân.
Trâm đưa tay ra bắt lấy tay anh ta:
– em là Trâm, chào anh ạ.
Quân hẩy vai Phong:
– thằng này bạn gái xinh đẹp nên dấu kĩ à.
– Cậu đừng nói nhảm nữa. ( anh tôi khó chịu nói)
– Hôm nay phải uống cho say nhé, hết thời học sinh rồi đấy Phong.
Nói xong Quân và các bạn của a ta kéo Phong ra chỗ khác, Quân nói với lại: – anh mượn nó một chút thôi cô người yêu đừng giận nhé, rồi anh ta lại nhìn sang tôi nháy mắt. Nhìn mặt Trâm có gì đó vui lắm, trâm kéo tay tôi đi lại chỗ Tùng dặn dò tùng chăm sóc tôi giúp cậu ấy rồi chạy biến đi đâu mất. Thật tình tôi có là trẻ con nữa đâu, tùng nhìn thấy tôi thì cũng bất ngờ cậu ta nhìn tôi không chớp mắt. Tôi lấy tay khua khua trước mặt câu ta mới bừng tỉnh:
– cậu đến khi nào thế, hôm nay cậu đẹp lắm.
Tôi ngượng ngùng khi thấy cậu ta khen, tùng đưa cho tôi một ly rượu hỏi tôi có uống được không. Tôi lắc đầu cậu ta chạy đi lấy cho tôi một ly nước trái cây. Đứng nói chuyện một lúc Tùng mời tôi nhảy, lúc này trong sảnh các cặp đôi cũng cùng nhau nắm tay ra nhảy hết cả.
– cậu có muốn nhảy không? ( tùng hỏi)
– Mình không biết nhảy.
– Không sao mình sẽ dạy cho cậu.
Tùng đưa tay ra đợi tôi đồng ý, tôi ngập ngừng cười nhẹ và nắm lấy tay Tùng. Tôi không biết nhảy nên cứ dẫm lên chân cậu ta. Gót giày rất nhọn nên chắc đau lắm, tôi thấy cậu ta nhăn mặt nhưng vẫn cố chịu đựng. Nhảy được một lúc thì tôi nói tôi nhìn qua bên cạnh thấy Phong và Trâm cũng đang cầm tay nhau nhảy. Nhìn họ cứ như cặp đôi chuyên nghiệp vậy, nhìn đẹp quá. Tùng thấy tôi cứ quay sang nhìn bên cạnh nên cũng nhìn sang:
– kia không phải là Trâm sao?
– À đúng rồi.
– Còn kia là anh Trai cậu đúng không?

– Ừ đó là anh trai mình.
– Sao cậu nhìn họ hoài thế!
Tôi có hơi bối rối vì câu hỏi của Tùng nhưng tôi thực sự thấy họ rất đẹp nên mới nhìn không rời.
– À … Ừm thì tự nhiên thấy họ nhảy đẹp nên nhìn thôi.( tôi cười khì khì) tùng cũng cười nhìn tôi:
– Chúng ta cũng có thể nhảy đẹp như vậy, nếu thích thì để tôi dạy cậu nhảy.
Tôi ngậm luôn mồm vì lời đề nghị của tùng,  tôi nói không cần vì tôi cũng không thích nhảy cho lắm. Hết bài nhạc chúng tôi lại về ngồi chỗ cũ nói chuyện, tôi buột miệng hỏi Tùng:
– cậu chưa có bạn gái à? ( hỏi xong lấy tay che mồm)
– Vẫn chưa.
Cậu ta nhìn tôi ánh mắt chắc chắn tôi tự nhiên thấy mình sai sai, hết chuyện để nói à sao tự nhiên hỏi về chuyện tình cảm của cậu ta.
– từ trước đến giờ tôi chưa từng thích ai, nhưng bây giờ thì chắc là có rồi.
Tùng nói xong tôi quay qua nhìn cậu ta, cậu ta cứ nhìn thẳng vào tôi khiến tôi thấy ngại. Tôi không biết cậu ta có ý gì, liền kiếm vội cớ đi vệ sinh. Tôi soi mặt mình trong gương mà mếu máo, tự nhiên hỏi làm gì nhỡ cậu ta hiểu lầm mình có tình cảm thì biết làm sao. Mà nếu nỡ cậu ta thích mình như lời Trâm nói thì biết làm sao. Chắc không đâu, mình nghĩ nhiều rồi thì phải.
Tôi ra bên ngoài ngồi một chỗ khác cố tránh Tùng, lúc sau Trâm cùng Phong tiến lại chỗ tôi:
– này đi đâu mà nãy giờ mình và anh Phong kiếm cậu hoài không thấy.
– Tôi tìm hai người hoài không thấy đó.( tôi xị mặt trả bộ nhìn hai người đó)
– Nhìn thấy Tùng và cậu cùng nhau nhảy rồi nha, hai người từ bao giờ sao còn dấu cả mình. ( trâm cười đùa dí tay vào người tôi)
Phong tỏ ra khó chịu, trâm đang khoác tay anh anh liền gạt tay Trâm ra:
– về nhà thôi muộn rồi. ( phong nói)
– Bây giờ mới có 9h30 thôi mà anh Phong. ( trâm trố mắt nhìn Phong)
– Ừ anh thấy mệt nên muốn về trước.
– Anh thấy mệt ở đâu vậy.( trâm lo lắng cho Phong)
Trâm định lấy tay sờ lên khuôn mặt anh thì anh lé sang một bên và kéo tay tôi bước đi. Tôi cũng ngớ người quay đầu lại nhìn Trâm mà nói không ra lời. Tôi đi giày cao nên không đi được nhanh mà Phong kéo tôi cứ như đang bay trên mặt đất tôi hét lên:
– anh làm gì thế hả anh Trai của tôi, đi từ từ thôi em không đi nhanh được, đau chân quá đây này.
Phong chẳng nói gì nhưng đi từ từ lại, lên xe anh chẳng thèm nói câu nào với tôi. Tôi thấy rất lạ rồi mở lời:
– anh bị sốt à hay sao mà tự nhiên lạ thế? 
Anh không trả lời, khuôn mặt quay ra bên ngoài cửa xe nhìn đường phố. Tôi lấy tay xoay mặt anh lại và hỏi:
– Hôm nay anh có chuyện gì à? 
Anh nhìn tôi lạnh lùng tôi cũng thấy sợ sợ, chưa bao giờ anh thế này với tôi. Ông anh trai vui vẻ của tôi nay như biến thành người khác.
– có chuyện gì thì phải nói chứ, sao nhìn em như thế. Anh giận em cái gì ah? ( tôi hỏi nhưng không nhìn anh)
– Có bạn trai từ bao giờ?
Câu hỏi của anh làm tôi ngẩn người, tự nhiên tôi cười phá lên rồi nhìn mặt anh hầm hố quá lại lấy tay che miệng cố nhịn cười. Hoá ra tưởng tôi có bạn trai nên mới thái độ lạ như vậy.
– Bạn trai gì chứ, cậu ta là bạn em.
– Thật à?
– Trời ơi thật đó ông anh, sao tự nhiên anh lại quan tâm thế.
– Còn nhỏ thì phải học nhớ chưa!
– Vâng vâng.. Nếu có bạn trai em sẽ nói cho anh biết đầu tiên được chưa.
– Biết thế là tốt, nói ra để anh xem là người thế nào rồi mới được quen.
– Hêy a lại định quản cả chuyện tình cảm của em đấy à ( tôi chu mỏ lên vẻ mặt nhăn nhó)
– Còn nhỏ biết cái gì mà cãi.
– Anh chỉ hơn em 2 tuổi thôi đó.
– 18 tuổi là thanh niên trưởng thành rồi. ( anh nói chắc nịch và lại quay ra bên ngoài phía cửa kính)
Đúng là hôm nay anh khác thật, nhưng chắc là hết tuổi học trò mà lại chuẩn bị đi du học xa nhà nên a phải trưởng thành, tính cách thay đổi chút xíu là đúng thôi. Đến nhà a bước xuống xe mà không thèm để ý đến tôi, bác Tài xuống mở cửa xe dìu tôi xuống. Anh đã đi vào nhà mất hút luôn rồi, tôi đang loay hoay túm váy thì bác La từ trong chạy ra giúp tôi.
– sao tự nhiên cậu chủ lạ vậy con?
– Ơ có chuyện gì nữa ạ!?
– Nhìn mặt cậu chủ hình như đang có chuyện gì đó.
– Chắc lại chuyện vừa nãy của con thôi, không có gì đâu ạ.
– Hai đứa cãi nhau đấy à?
– Dạ không có gì đâu bác La, bác đừng lo.
Bác la giúp tôi thay đồ và chuẩn bị nước ấm cho tôi tắm. Tắm xong tôi chạy lại giường nằm mở máy tính lên đọc báo, được một lúc tôi chạy qua phòng anh gõ cửa. Gõ mãi không thấy trả lời tôi lên tiếng gọi vẫn không thấy trả lời. Tôi quay lại phòng và lên giường nằm suy nghĩ, anh chuẩn bị đi du học rồi anh em còn được gần nhau bao lâu nữa đâu, tự nhiên hôm nay anh lạ quá. Quan tâm đến chuyện tình cảm của tôi nữa, chắc giận tôi gì nữa nên hôm nay không thèm lên tiếng luôn. Tôi nghĩ là kệ anh ngày mai hay ngày kia là anh lại bình thường thôi. Thế mà 1 tuần trôi qua anh vẫn không thèm nói chuyện với tôi, ban ngày thì a ở trong phòng đọc sách rồi học bài, chiều thì đến câu lạc bộ thể thao còn tối thi thoảng lại đi gặp gỡ bạn bè. Mỗi lúc ăn cơm là nhìn thấy mặt nhau, ba mẹ tôi cũng thấy hai đứa có chuyện gì thất thường. Bác La cũng đã nói lại chuyện lần trước lại cho ba mẹ tôi nghe nhưng chắc họ nghĩ không nghiêm trọng thế này.
Tối hôm đó mẹ qua phòng nói chuyện với tôi, tôi kể mẹ nghe hết sự việc diễn ra hôm đó. Mẹ chỉ ngồi cười không nói gì, mẹ nói đúng là hai đứa trẻ con. Có tí xíu chuyện mà đã giận nhau thế này rồi, tôi cũng nhìn mẹ tỏ ý không hiểu. Mẹ nhìn tôi nói:
– thôi học bài đi con, mẹ biết rồi mẹ giải quyết cho. ( mẹ cười rồi đi ra ngoài khép cửa phòng)
Tôi cứ ngồi nghĩ mà không thể học được, liền mở máy tính đăng nhập vào game. Trên game hiện thông báo tôi và anh đã kết hôn được tròn một tuần. Mà một tuần nay cả hai chưa đăng nhập vào game một lần nên game gửi thông báo tới:” hình như hai bạn đã bỏ lỡ rất nhiều món quà vì tình cảm thân mật của hai bạn đang giảm xuống”  tôi đọc dòng thông báo xong mà ngớ người chả biết phải làm gì. Game thôi mà cứ như nó là cuộc sống bên ngoài thật ấy, tôi tự nhiên buồn tay lại gõ lại trả lời thông báo trong hộp email: ” người ta không thèm nói chuyện với ta thì tình cảm cao trào thế nào được đây, có chuyện nhỏ con thôi mà giận hoài cả tuần nay, game nó còn biết thông báo quan tâm đây này, chả giống anh Trai tẹo nào” . Đột nhiên từ tài khoản thông báo đó gửi lại tin nhắn đập thẳng vào mắt tôi:” cảm ơn bạn đã hồi âm, chúng tôi sẽ chuyển tin nhắn này đến vị Lang Quân của bạn để hai bạn có thể hiểu nhau hơn” . Thôi xong chết tôi rồi, game quái quỷ gì thế này, ôi trời tôi có thuê người chuyển tin đâu mà lại thành ra thế này. Tôi nhanh tay nhấp vào thao tác ” huỷ
huỷ và huỷyy” đã quá muộn mất rồi tin nhắn đã được chuyển đến hộp thư người bên kia.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN